TruyenFull.Me

Taesan X Reader Tinh Co

Ánh nắng sớm len qua tấm rèm trắng mỏng, rọi vào căn phòng tầng hai. Daon khẽ trở mình. Minseo vẫn ngủ ngon bên cạnh, ôm chặt chiếc gối ôm hình gấu. Em nhẹ nhàng rời khỏi giường, kéo lại chăn cho cô bé rồi bước ra khỏi phòng.

Dưới nhà, mùi thơm từ canh rong biển, củ cải muối và bánh jeon mới chiên lan tỏa khiến bụng em hơi cồn cào. Daon rón rén đi xuống cầu thang. Trong bếp, bác gái đang lúi húi trước bếp ga, tay đảo nhẹ chảo trứng đúc. Bà mặc tạp dề caro và buộc tóc gọn gàng sau gáy, dáng vẻ vừa vững vàng vừa dịu dàng.

— "Bác ơi, để cháu giúp một tay ạ." – Daon lên tiếng, cố nói thật tự nhiên.

Bác gái quay lại, ánh mắt ánh lên sự ngạc nhiên xen lẫn ấm áp.

— "Dậy sớm thế? Con bé này, cứ ngủ thêm chút nữa cũng được mà."

— "Cháu quen dậy sớm rồi ạ, với lại... mùi đồ ăn thơm quá, cháu không ngủ tiếp nổi." – Daon cười, bước lại rửa tay rồi tự nhiên lấy thớt, bắt đầu thái rau theo sự chỉ dẫn nhẹ nhàng của bác.

Hai người phụ nữ cùng đứng trong gian bếp nhỏ, tiếng dao lách cách, tiếng dầu nóng xèo xèo và mùi thơm lan khắp không gian. Bầu không khí gần gũi đến mức khiến tim Daon tăng thêm một nhịp – đã bao lâu rồi cô không có một buổi sáng gia đình như thế.

— "Dongmin hồi nhỏ cũng hay dậy sớm lắm, suốt ngày đòi phụ mẹ nấu ăn." – Bác gái kể, giọng có chút vui vẻ. – "Nhưng càng lớn càng bận, giờ thì chỉ biết ăn thôi."

Daon bật cười, tưởng tượng cảnh một Taesan nhỏ xíu chạy loanh quanh bếp với gương mặt nghiêm túc.

— "Anh ấy mà nghe thấy chắc sẽ phản bác ngay mất."

— "Con bé này, gọi là 'Taesan' thôi à?" – bác gái vừa hỏi, vừa liếc nhìn Daon với một ánh nhìn nửa đùa nửa dò xét.

Daon ngẩn ra trong một giây, mặt đỏ bừng lên như người vừa bị bắt quả tang.

— "A... dạ... là thói quen trong công việc thôi ạ." – cô lúng túng.

Bác gái cười khẽ, không nói gì thêm, chỉ đưa em đĩa kimchi mới cắt và bảo:
— "Đem ra bàn giúp bác nha, hôm nay có cả món mà Dongmin thích nhất đấy."

Câu nói nhẹ bẫng, nhưng tim Daon khẽ rung lên.

Tiếng bát đũa va nhẹ vào nhau, tiếng cười khúc khích giữa Daon và bác gái vang lên lẫn trong tiếng radio buổi sáng phát từ chiếc loa nhỏ đặt ở góc bếp. Bầu không khí thật ấm, thật yên.

Tiếng chân bước chậm rãi từ cầu thang khiến Daon ngẩng lên theo phản xạ. Taesan, trong chiếc áo thun xám đơn giản và mái tóc còn hơi rối, đang đứng dựa nhẹ vào thành lan can, ánh mắt dừng lại trên người em.

Một giây im lặng trôi qua.

— "Anh dậy rồi à?" – Daon lên tiếng trước, giọng nhẹ như sương sớm.

Taesan khẽ gật đầu, mắt vẫn dán vào hình ảnh trước mặt: Daon đứng cạnh mẹ anh, tay áo xắn lên, đang đặt đĩa trứng cuộn ra bàn ăn như thể... em đã ở đây từ rất lâu rồi.

Không phải trong vai trò một người khách.

Mà như một người thuộc về.

— "Không phải mơ đâu." – Mẹ anh cười, liếc mắt nhìn cậu con trai vẫn còn đơ đơ ở bậc thang. – "Dậy đi rửa mặt, rồi ra ăn sáng. Hôm nay có cả món con thích nhất."

Taesan nhướng mày, ánh nhìn đảo qua bàn ăn đầy ắp: canh rong biển nóng hổi, kimchi mới muối, cá chiên giòn, và đặc biệt là món trứng cuộn mà chỉ có mẹ anh mới làm đúng vị quen thuộc.

— "Trứng cuộn... màu hơi nhạt hơn mọi khi nhỉ?" – anh nói, vừa bước lại gần bàn, vừa liếc sang Daon.

Daon giả bộ lườm:

— "Tại em làm đấy. Không vừa miệng thì thôi, ăn rong biển đi."

— "Không ăn thì tiếc quá." – Taesan bật cười, ngồi xuống cạnh em. Giọng anh trầm ấm, nhưng ánh mắt lại tràn đầy dịu dàng không giấu nổi.

Bác gái nhìn hai người trẻ trước mặt, khóe môi khẽ cong lên.
Một bữa sáng như bao buổi sáng bình thường khác.
Nhưng cũng có thể là khởi đầu cho điều gì đó đặc biệt.

Bữa sáng được dọn ra bàn ăn gỗ đặt cạnh cửa sổ. Ánh nắng đầu ngày len qua tấm rèm trắng, đổ bóng nhẹ lên mặt bàn. Mùi canh rong biển thơm phức hòa quyện cùng hương trứng và cá chiên tạo nên một không khí vừa thân quen, vừa ấm lòng.

Taesan rót nước cho cả ba, động tác không nhanh không chậm. Anh đặt cốc nước trước mặt mẹ, rồi đẩy đĩa trứng cuộn về phía Daon:

— "Làm lần đầu mà thế này là được rồi đấy."

— "Anh chê nữa là em không nấu gì cho anh ăn nữa đâu." – Daon đáp lại, môi mím nhẹ để giấu nụ cười.

Bác gái ngồi ở đầu bàn, nhẹ nhàng gắp miếng cá cho Daon:

— "Daon ăn nhiều vào nhé, tối qua chắc mệt lắm hả con?"

— "Dạ không đâu ạ, cháu ngủ ngon lắm. Hôm nay còn được bác cho vào bếp nữa, vui lắm ạ."

— "Con bé này khéo tay lắm, xắt hành cũng gọn gàng, y như người Hàn chính hiệu."

Taesan vừa uống nước vừa lén liếc Daon. Có một cảm giác lạ len lỏi trong anh — một loại bình yên mà các buổi sáng ở nhà trước giờ hiếm khi có.

Daon thì ngượng ngùng, chỉ biết cười và cúi đầu ăn miếng rong biển. Thật ra em không giỏi nấu ăn lắm, nhưng chỉ cần được đứng cạnh bác gái, nhìn những nguyên liệu quen thuộc, nghe câu chuyện về tuổi thơ của Taesan trong căn bếp này — mọi thứ như trở nên dễ dàng.

— "Mẹ kể hồi nhỏ anh thích ăn trứng cuộn, nhưng phải có thêm phô mai cơ." – em liếc sang anh, giọng đùa nhẹ.

— "Thì... ai mà không thích phô mai." – Taesan nhún vai, nhưng khóe môi anh lại cong lên. – "Lần sau thêm phô mai nhé?"

— "Tùy xem người ăn có xứng đáng không đã."

Bác gái bật cười, đưa tay gắp thêm miếng kimchi:

— "Hai hay đứa cãi nhau vậy hả...Nhưng mà mẹ thích."

Bữa ăn tiếp tục với những câu chuyện rải rác — chuyện thời tiết, chuyện những quán ăn mới mở ở Gwangju, chuyện về con mèo hàng xóm cứ thích nằm phơi nắng ở ban công nhà bác.

Và giữa tất cả những điều nhỏ bé ấy, là ánh mắt họ vẫn thỉnh thoảng vô thức tìm đến nhau — như thể việc ngồi cạnh nhau vào buổi sáng, ăn chung một bữa cơm đơn giản, đã là một điều gì đó rất đặc biệt.

Sau bữa sáng, bác gái lấy chiếc túi vải sọc màu xanh treo ở sau cánh cửa, quay lại nói:

— "Hôm nay mẹ định làm bánh hotteok. Nhưng hết bột rồi. Hai đứa đi chợ với mẹ một lát nhé?"

— "Vâng ạ!" – Daon đáp ngay, ánh mắt sáng rỡ.

Taesan khoác thêm áo khoác mỏng, vừa đi ra cửa vừa càm ràm:

— "Tưởng về quê là được nghỉ, ai ngờ bị bắt đi khuân đồ."

— "Ai bắt anh đâu, em đi với bác cũng được mà." – Daon khẽ liếc qua, cố nén cười.

— "Ai bảo không đi." – Anh nhanh chóng sửa lại giọng, rồi lén đưa tay kéo nhẹ quai túi vải từ tay mẹ. – "Con xách cho."

Chợ sáng chỉ cách nhà bác vài con ngõ nhỏ. Trời vẫn còn lành lạnh, sương chưa tan hẳn, và hàng quán mới vừa bắt đầu mở cửa. Âm thanh xì xào từ các sạp hàng, tiếng dao thái rau, tiếng rao quen thuộc... tất cả tạo thành một bản nhạc nền giản dị nhưng dễ khiến người ta thấy dễ chịu.

Ba người đi thành một hàng ngang, Taesan đi giữa, một tay đút túi áo, một tay cầm túi vải. Daon đi bên cạnh, tay áo em chạm khẽ vào tay anh mỗi khi họ rẽ sang lối khác.

— "Con muốn ăn gì nữa không, Daon? Ở đây có quán bánh cá ngon lắm."

— "Dạ con nghe Taesan kể rồi, bánh cá nhân khoai lang đúng không bác?"

— "Ừ, con bé nhớ giỏi ghê." – Bác gái gật gù.

— "Nhớ mấy chuyện không quan trọng thì giỏi lắm." – Taesan nói, nhưng giọng không giấu được ý cười.

Bác gái dừng lại ở một sạp rau củ, bắt đầu lựa hành, tỏi, rồi quay sang nhờ Taesan lấy một túi bột mì từ quầy bên cạnh. Anh đi, nhưng không quên quay đầu lại dặn:

— "Daon, đừng mua gì linh tinh đấy."

— "Anh là ai mà ra lệnh thế?" – em nghiêng đầu, đáp lại nhẹ nhàng, nhưng môi thì mím cười rõ ràng.

Bác gái đứng giữa, nhìn hai đứa vừa đối đáp vừa giúp bà xách đồ, thỉnh thoảng còn tranh nhau chọn dưa chuột, chọn trứng. Cảnh tượng ấy khiến bà mỉm cười — một nụ cười hiền và nhẹ, như thể trong lòng đã thấy thật an tâm.

Lúc trở về, tay Taesan đã lỉnh kỉnh nào bột, nào rau, nào một túi bánh cá mua dọc đường. Daon đi bên, ôm khư khư hộp trứng bác dặn phải giữ cho cẩn thận. Cả hai trò chuyện không ngớt, còn bác gái thì thong thả đi sau, vừa đi vừa nghe hai giọng nói trẻ trung ấy vang lên như những đốm nắng đầu ngày.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me