Taesan X Reader Tinh Co
Mỗi ngày trôi qua, Taesan giữ lời hứa. Anh không nhắn tin cho Daon. Anh không cố gắng gặp em trong hành lang. Không tìm đến quán cà phê nhỏ nơi anh từng ngồi, hy vọng sẽ bắt gặp em. Mỗi sáng, anh đến phòng tập sớm, bật nhạc và bắt đầu luyện tập. Cảm giác vắng lặng bủa vây, nhưng anh vẫn kiên quyết không để mình bị khuất phục.Anh nghĩ về em, nhưng không phải bằng sự lo lắng hay thất vọng. Mà là những câu hỏi không lời đáp. Là câu hỏi về lý do em yêu cầu anh tránh xa. Là câu hỏi về nỗi sợ trong lòng em. Có phải em thực sự sợ anh sẽ làm tổn thương sự nghiệp của anh không? Hay cô chỉ đang cố bảo vệ bản thân khỏi tình yêu này?Những buổi chiều, khi bóng đêm bắt đầu buông xuống và phòng tập vắng lặng, Taesan lại tìm thấy mình ngồi một mình bên bàn cà phê, tay cầm ly cà phê lạnh, mắt nhìn vào không gian xung quanh. Cảm giác ấy – vừa cô đơn, vừa không thể lùi bước. Anh không thể phủ nhận rằng mình muốn được gần em, muốn nói với em những điều anh đã kìm nén từ lâu. Nhưng làm thế nào để nói khi những mối lo ngại, những nỗi sợ hãi cứ lởn vởn trong đầu anh?Mỗi ngày trôi qua, anh bắt đầu cảm thấy mình càng lạc lõng hơn. Cảm giác trống vắng trong anh không phải vì Daon vắng mặt, mà vì chính anh không thể sống là chính mình khi phải giữ khoảng cách như vậy.Ngày thứ bảy đến, và Taesan không thể kéo dài sự im lặng thêm nữa. Anh đến phòng tập sớm, nhưng lần này không phải để tập luyện. Anh đứng đó, nhìn vào gương và biết rằng mọi thứ không thể tiếp tục như vậy được. Anh không thể sống trong sự im lặng nữa, không thể giữ khoảng cách với em. Bởi vì anh biết – nếu anh cứ im lặng, cứ giữ khoảng cách, anh sẽ mất em mãi mãi.Anh bước đến bàn, cầm mảnh giấy cũ và bắt đầu viết lại một dòng chữ mới:"Nếu em không muốn anh lại gần, anh sẽ chấp nhận.
Nhưng nếu em muốn, nếu em thực sự muốn... anh sẽ ở đây.
Và anh sẽ chờ đợi."Anh đặt mảnh giấy xuống, mắt nhìn vào khoảng không trong phòng. Anh không hy vọng sẽ nhận được câu trả lời ngay lập tức, nhưng anh cần phải nói ra. Anh cần Daon biết rằng anh sẵn sàng chờ đợi, bất kể có phải là suốt đời hay không.Lần này, anh không cảm thấy tội lỗi khi viết những lời này. Anh viết nó vì bản thân mình, vì anh không muốn phải sống trong sự giằng xé, không muốn phải tự hỏi liệu mình có làm đúng hay không. Anh chỉ muốn nói rõ ràng rằng anh sẽ luôn ở đây, nếu em cần.
Daon không biết tại sao mình lại đi đến phòng tập vào sáng hôm đó. Em đã tự nhủ không gặp Taesan nữa, không để cảm xúc này làm ảnh hưởng đến công việc, đến sự nghiệp của cả hai. Nhưng khi bước qua hành lang, đôi chân cô lại tự động đưa đến cánh cửa phòng tập, như một thói quen không thể cưỡng lại.Cửa phòng tập khép hờ. Daon nhẹ nhàng đẩy cửa, bước vào. Em nhìn thấy mảnh giấy mới nằm trên bàn, cạnh lon cà phê cũ. Tay em hơi run khi cầm lên, mắt nhìn vào những dòng chữ ấy.Em ngồi xuống sàn, lưng tựa vào gương. Lần này, em không vội vàng đọc lại, không vội vàng hiểu hết mọi thứ. Em chỉ ngồi đó, để cho tâm trí và trái tim mình thấm dần từng lời trong mảnh giấy.Khi đọc đến câu cuối, Daon cảm thấy một cơn nhói nhẹ trong tim. Không phải vì em không muốn anh, mà vì em sợ. Em sợ sẽ làm tổn thương anh. Em sợ rằng nếu em chấp nhận tình yêu này, sẽ có quá nhiều điều không thể kiểm soát. Sự nghiệp của anh, danh tiếng của anh, tất cả sẽ bị ảnh hưởng. Em không muốn là người khiến anh đánh mất tất cả.Nhưng trong lòng em, một phần đã bắt đầu thay đổi. Em đặt mảnh giấy xuống, không viết thêm gì. Không trả lời. Nhưng trong lòng em, một phần của em đã hiểu. Em biết, nếu em có thể đối mặt với nỗi sợ này, có thể em sẽ không phải sống trong cô đơn mãi mãi.
Nhưng nếu em muốn, nếu em thực sự muốn... anh sẽ ở đây.
Và anh sẽ chờ đợi."Anh đặt mảnh giấy xuống, mắt nhìn vào khoảng không trong phòng. Anh không hy vọng sẽ nhận được câu trả lời ngay lập tức, nhưng anh cần phải nói ra. Anh cần Daon biết rằng anh sẵn sàng chờ đợi, bất kể có phải là suốt đời hay không.Lần này, anh không cảm thấy tội lỗi khi viết những lời này. Anh viết nó vì bản thân mình, vì anh không muốn phải sống trong sự giằng xé, không muốn phải tự hỏi liệu mình có làm đúng hay không. Anh chỉ muốn nói rõ ràng rằng anh sẽ luôn ở đây, nếu em cần.
Daon không biết tại sao mình lại đi đến phòng tập vào sáng hôm đó. Em đã tự nhủ không gặp Taesan nữa, không để cảm xúc này làm ảnh hưởng đến công việc, đến sự nghiệp của cả hai. Nhưng khi bước qua hành lang, đôi chân cô lại tự động đưa đến cánh cửa phòng tập, như một thói quen không thể cưỡng lại.Cửa phòng tập khép hờ. Daon nhẹ nhàng đẩy cửa, bước vào. Em nhìn thấy mảnh giấy mới nằm trên bàn, cạnh lon cà phê cũ. Tay em hơi run khi cầm lên, mắt nhìn vào những dòng chữ ấy.Em ngồi xuống sàn, lưng tựa vào gương. Lần này, em không vội vàng đọc lại, không vội vàng hiểu hết mọi thứ. Em chỉ ngồi đó, để cho tâm trí và trái tim mình thấm dần từng lời trong mảnh giấy.Khi đọc đến câu cuối, Daon cảm thấy một cơn nhói nhẹ trong tim. Không phải vì em không muốn anh, mà vì em sợ. Em sợ sẽ làm tổn thương anh. Em sợ rằng nếu em chấp nhận tình yêu này, sẽ có quá nhiều điều không thể kiểm soát. Sự nghiệp của anh, danh tiếng của anh, tất cả sẽ bị ảnh hưởng. Em không muốn là người khiến anh đánh mất tất cả.Nhưng trong lòng em, một phần đã bắt đầu thay đổi. Em đặt mảnh giấy xuống, không viết thêm gì. Không trả lời. Nhưng trong lòng em, một phần của em đã hiểu. Em biết, nếu em có thể đối mặt với nỗi sợ này, có thể em sẽ không phải sống trong cô đơn mãi mãi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me