Taesan X Reader Tinh Co
Một tuần sau khi bão qua, Seoul đón nắng đầu tiên của mùa xuân.Daon nhận được tin nhắn từ Taesan vào buổi sáng:
"Chiều nay em rảnh không? Đi ăn với anh"Dù không nói rõ, nhưng cách anh để lại khoảng trống giữa các câu – như thể còn ngập ngừng – khiến lòng em khẽ rung lên. Em đáp gọn lỏn:
"Rảnh. Đang đói dần rồi đây."Taesan tự mình đón em, không tài xế, không vệ sĩ. Anh mặc hoodie và áo khoác đen, đội mũ lưỡi trai thấp. Nhưng dù có che kín cỡ nào, Daon vẫn nhận ra anh ngay khi xe dừng lại.— "Sao tự lái xe?" – Em hỏi, hơi bất ngờ.— "Muốn tự tay đưa em đi hôm nay." – Anh cười, nhấn ga.Xe lăn bánh rời thành phố. Qua khung cửa kính, những nhành cây khô cằn mùa đông đã bắt đầu nhú chồi non. Không khí trong xe yên tĩnh nhưng không nặng nề – như thể cả hai đang học cách thở lại, sau khi suýt bị nhấn chìm bởi điều không ai ngờ tới.Điểm đến là một quán ăn nhỏ ở ngoại ô Gyeonggi theo lời anh thì là "nơi có món mì tương đen ngon nhất đời".Quán bình dân, không tên, chỉ có vài bàn gỗ và cô chủ lớn tuổi luôn cười hiền. Taesan kéo ghế cho Daon, gọi hai phần mì và một chai soda vị táo.— "Ngày trước tụi anh hay lén đến đây sau mỗi buổi tập đêm." – Anh kể, mắt ánh lên chút gì đó vừa hoài niệm vừa biết ơn.Daon nhai mì chậm rãi, cảm nhận từng sợi dai mềm, sốt ngọt đậm và vị cay thoang thoảng. Đúng như lời anh: ngon đến mức... muốn yên lặng ăn hết trước khi nói gì khác.— "Lâu rồi em mới ăn được mà không phải đọc bình luận." – Em buông đũa, thở ra. Câu nói nhẹ, nhưng Taesan nghe thấy tất cả những gì em chưa nói thành lời.Anh không trả lời. Chỉ rút trong túi áo ra một hộp nhỏ, đặt trước mặt em. Không gói quà, không ruy băng.Daon mở ra: bên trong là một chiếc USB màu bạc.— "Demo mới. Nhưng bản này không phải gửi cho công ty." – Anh nhìn thẳng vào mắt em. – "Là viết cho em. Về những ngày anh đã im lặng, và cả lý do khiến anh không muốn im lặng nữa."Em cầm lấy, nắm thật chặt.— "Em sẽ nghe. Nhưng không phải bây giờ."— "Ừ. Vậy thì nghe sau khi ăn kem nhé?"—Tối hôm đó, họ đi bộ dọc một con đường nhỏ ven sông. Ánh đèn đường hắt xuống nước, tạo thành những vệt sáng mờ ảo. Daon tựa vào vai anh, tay cầm ly kem socola, còn anh thì cứ mặc kệ cái lạnh vẫn còn vương trong gió.— "Anh từng nghĩ mọi chuyện sẽ không trở lại như cũ." – Anh khẽ nói.— "Em cũng thế." – Daon đáp.— "Vậy mà chúng ta vẫn ở đây."— "Ừ. Ở đây. Và lần này, không ai phải tự chịu khổ nữa."Taesan siết nhẹ tay em, gương mặt không cười lớn nhưng ánh mắt đã dịu lại như mặt sông sau mưa.—Hiện tại tui đã hết idea cho bộ này rồi vậy nên tui sẽ end ở đây nha mọi ngừi. Cảm ơn sự đồng hành và ủng hộ của các cô nhìu nha.Tui sẽ ra bộ truyện mới nhưng mà chưa biết nên viết theo cốt truyện như nào, định ra kiểu tài phiệt không biết có được không, mong các cô góp ý và ủng hộ tui nha.
"Chiều nay em rảnh không? Đi ăn với anh"Dù không nói rõ, nhưng cách anh để lại khoảng trống giữa các câu – như thể còn ngập ngừng – khiến lòng em khẽ rung lên. Em đáp gọn lỏn:
"Rảnh. Đang đói dần rồi đây."Taesan tự mình đón em, không tài xế, không vệ sĩ. Anh mặc hoodie và áo khoác đen, đội mũ lưỡi trai thấp. Nhưng dù có che kín cỡ nào, Daon vẫn nhận ra anh ngay khi xe dừng lại.— "Sao tự lái xe?" – Em hỏi, hơi bất ngờ.— "Muốn tự tay đưa em đi hôm nay." – Anh cười, nhấn ga.Xe lăn bánh rời thành phố. Qua khung cửa kính, những nhành cây khô cằn mùa đông đã bắt đầu nhú chồi non. Không khí trong xe yên tĩnh nhưng không nặng nề – như thể cả hai đang học cách thở lại, sau khi suýt bị nhấn chìm bởi điều không ai ngờ tới.Điểm đến là một quán ăn nhỏ ở ngoại ô Gyeonggi theo lời anh thì là "nơi có món mì tương đen ngon nhất đời".Quán bình dân, không tên, chỉ có vài bàn gỗ và cô chủ lớn tuổi luôn cười hiền. Taesan kéo ghế cho Daon, gọi hai phần mì và một chai soda vị táo.— "Ngày trước tụi anh hay lén đến đây sau mỗi buổi tập đêm." – Anh kể, mắt ánh lên chút gì đó vừa hoài niệm vừa biết ơn.Daon nhai mì chậm rãi, cảm nhận từng sợi dai mềm, sốt ngọt đậm và vị cay thoang thoảng. Đúng như lời anh: ngon đến mức... muốn yên lặng ăn hết trước khi nói gì khác.— "Lâu rồi em mới ăn được mà không phải đọc bình luận." – Em buông đũa, thở ra. Câu nói nhẹ, nhưng Taesan nghe thấy tất cả những gì em chưa nói thành lời.Anh không trả lời. Chỉ rút trong túi áo ra một hộp nhỏ, đặt trước mặt em. Không gói quà, không ruy băng.Daon mở ra: bên trong là một chiếc USB màu bạc.— "Demo mới. Nhưng bản này không phải gửi cho công ty." – Anh nhìn thẳng vào mắt em. – "Là viết cho em. Về những ngày anh đã im lặng, và cả lý do khiến anh không muốn im lặng nữa."Em cầm lấy, nắm thật chặt.— "Em sẽ nghe. Nhưng không phải bây giờ."— "Ừ. Vậy thì nghe sau khi ăn kem nhé?"—Tối hôm đó, họ đi bộ dọc một con đường nhỏ ven sông. Ánh đèn đường hắt xuống nước, tạo thành những vệt sáng mờ ảo. Daon tựa vào vai anh, tay cầm ly kem socola, còn anh thì cứ mặc kệ cái lạnh vẫn còn vương trong gió.— "Anh từng nghĩ mọi chuyện sẽ không trở lại như cũ." – Anh khẽ nói.— "Em cũng thế." – Daon đáp.— "Vậy mà chúng ta vẫn ở đây."— "Ừ. Ở đây. Và lần này, không ai phải tự chịu khổ nữa."Taesan siết nhẹ tay em, gương mặt không cười lớn nhưng ánh mắt đã dịu lại như mặt sông sau mưa.—Hiện tại tui đã hết idea cho bộ này rồi vậy nên tui sẽ end ở đây nha mọi ngừi. Cảm ơn sự đồng hành và ủng hộ của các cô nhìu nha.Tui sẽ ra bộ truyện mới nhưng mà chưa biết nên viết theo cốt truyện như nào, định ra kiểu tài phiệt không biết có được không, mong các cô góp ý và ủng hộ tui nha.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me