Taesan X Reader Tinh Co
Daon bay sang Mỹ vào một sáng đầu thu. Trời Seoul hôm ấy mưa nhẹ. Em kéo vali ra sân bay mà không kịp ăn sáng, trong đầu vẫn còn lặp lại những checklist chưa hoàn thành: lịch trình hậu cần, booking khách sạn cho đoàn, giấy phép tổ chức... Một phần trong em vẫn mong, dù chỉ là chút ít, rằng sẽ có một tin nhắn từ Taesan trước khi máy bay cất cánh.Nhưng màn hình điện thoại vẫn im lặng.Daon không trách anh. Em hiểu mà — thời gian này nhóm đang tập luyện gắt gao, từng giờ từng phút đều phải khớp với nhịp độ của tour diễn. Bản thân em cũng vậy, có khi còn không nhận ra mình đang gò lưng bao lâu trước laptop cho đến khi đồng hồ báo thức chuyển sang ngày mới.Khi đặt chân đến Chicago, ánh nắng rực rỡ và không khí nhộn nhịp nơi sân bay khiến em vừa lạ lẫm vừa choáng ngợp. Đây là lần đầu tiên Daon đến Mỹ, nhưng không phải để du lịch, mà là để dẫn dắt một phần của một sự kiện âm nhạc. Vai trò của em không còn là "người hỗ trợ" như trước kia nữa — em chính là người cầm lái.Khách sạn nơi đoàn dự kiến ở nằm gần sân khấu chính, và Daon đã yêu cầu được nhận phòng trước để tiện kiểm tra từng hạng mục. Em không ngủ ngay. Vừa đặt hành lý xuống, em mở laptop và bắt đầu lên lại timeline chi tiết cho từng ngày: từ thời gian đoàn đến, giờ soundcheck, rehearsal, đến cả thời điểm phát cơm cho các thành viên và ekip hậu trường. Mọi thứ phải ăn khớp — không được có khoảng hở.Những ngày ở LA trôi qua như cuộn phim tua nhanh. Mỗi buổi sáng là một cuộc họp với đội hậu cần địa phương. Mỗi buổi chiều là cuộc trao đổi với công ty sân khấu về kết cấu, đèn, âm thanh. Mỗi đêm là những chuỗi email và call đường dài với đội ở Hàn Quốc.Và rồi, một buổi tối nọ — khi Daon đang đứng một mình giữa sân khấu rộng lớn, lặng lẽ quan sát bản phối ánh sáng vừa được chạy thử lần đầu — điện thoại em sáng lên.Taesan:
"Anh biết em đang làm rất tốt."
"Anh ước có thể thấy em lúc này."Chỉ hai dòng. Nhưng đúng lúc.Daon ngước nhìn dải đèn LED đang đổi màu liên tục trên trần sân khấu. Em tưởng tượng ngày concert thật sự diễn ra — hàng nghìn fan vỗ tay, ánh đèn flash nhấp nháy, BOYNEXTDOOR trên sân khấu, và chính em — đứng trong bóng tối phía sau, như một phần vô hình nhưng thiết yếu của khoảnh khắc đó.Em mỉm cười nhẹ, tay đặt lên ngực như để giữ lại nhịp tim đang rung khẽ."Em sẽ đợi anh ở Chicago," Daon nghĩ thầm.
Không phải để bắt đầu lại, mà là để tiếp tục. Ở một cột mốc mới, nơi cả hai đều đã trưởng thành thêm một chút.Buổi sáng thứ ba tại LA, Daon đang ngồi trong một quán cà phê gần khu vực tổ chức sự kiện — một thói quen hiếm hoi em cho phép bản thân duy trì để giữ cho tâm trí tỉnh táo. Chiếc laptop mở trước mặt, màn hình hiển thị file kế hoạch chi tiết của buổi diễn. Em đang rà lại các khung giờ key moment: intro video, cue ánh sáng, và thời điểm bắt đầu phần solo của từng thành viên...Bỗng điện thoại cô rung liên tục. Tin nhắn từ đội media ở Hàn Quốc."Daon, có vẻ có sự cố. Một đoạn clip rehearsal được rò rỉ từ tài khoản staff ở Mỹ. Trên X đang lan nhanh."
"Phần solo của Taesan xuất hiện rõ mặt và nhạc nền chưa phát hành..."Daon ngẩng phắt lên. Tim đập nhanh.Không kịp uống thêm ngụm cà phê nào, Daon đóng laptop, gọi ngay cho trưởng bộ phận truyền thông ở LA. Giọng nói bên kia đầu dây cũng đang gấp gáp không kém."Chúng tôi đang cố liên hệ với người đăng, nhưng clip đã được tải lại trên nhiều nền tảng phụ."Daon hít một hơi sâu, nhanh chóng truy cập vào các nền tảng MXH. Hashtag #BOYNEXTDOORLeak đã bắt đầu nổi lên ở một vài trang fan quốc tế. Dù phản ứng của fan chủ yếu là phấn khích, nhưng rõ ràng đây là một rủi ro truyền thông — đặc biệt vì đây là phần biểu diễn chưa được công bố chính thức.Chỉ trong vòng 2 tiếng, em cùng đội ngũ quyết định:Gửi yêu cầu gỡ clip đến từng nền tảng chính thức.Soạn một thông cáo báo chí nhẹ nhàng, hướng theo hướng "trò ú tim đáng yêu" cho fan, tránh tạo cảm giác tiêu cực.Và quan trọng nhất: liên hệ với đội producer tại Hàn để... thay phần beat trong phần solo của Taesan.Một thay đổi nhỏ, nhưng khiến đoạn clip bị rò rỉ trở thành bản "demo" không chính thức. Fan có thể bàn tán, nhưng bản thật sẽ vẫn giữ được hiệu ứng bất ngờ.Đến chiều, sóng gió đã lắng. Clip rò rỉ được xóa khỏi hầu hết nền tảng, hashtag chuyển hướng tích cực với sự khéo léo từ đội ngũ media. Một số fan thậm chí đùa rằng "cú leak nhẹ này như teaser làm nóng không khí."Đêm đó, khi Daon trở về khách sạn, vừa tắm xong và chưa kịp thả người xuống giường thì điện thoại em rung lên.Taesan:
"Anh nghe nói về vụ rò rỉ."
"Nghe nói em xử lý rồi?"Em bật cười, nhắn lại:Daon:
"Ừ. Còn thay luôn beat solo của anh rồi đấy."
"Ngạc nhiên chưa?"Bên kia không trả lời ngay. Một lát sau, một hình ảnh được gửi đến:
Là ảnh phòng tập — chụp lén từ một góc nghiêng. Taesan ngồi trên sàn, lau mồ hôi, nhưng ánh mắt cười thật rõ.Taesan:
"Vậy... em cũng nghe phần mới rồi nhỉ?"
"Anh mong em sẽ thích nó. Vì lần đầu tiên anh đổi beat... vì em."Concert tại Chicago – đêm đầu tiên của tour diễn tại Mỹ.Khi ánh đèn trong khán phòng vụt tắt, cả không gian như nín thở. Hơn mười nghìn fan cùng lúc giơ cao lightstick, tạo thành một biển sáng lấp lánh như bầu trời đầy sao giữa lòng thành phố. Từ hậu trường, Daon đứng cạnh giàn điều khiển ánh sáng, đeo tai nghe kiểm âm, mắt dõi theo từng tín hiệu được truyền về từ sân khấu.Countdown bắt đầu.
"3... 2... 1..."Cánh màn sân khấu bật mở. Nhạc intro vang lên, BOYNEXTDOOR xuất hiện trong tiếng hò reo vang dội. Daon không cần nhìn vào file kế hoạch nữa – em đã thuộc từng nhịp beat, từng bước chân di chuyển, từng cú máy lia ánh sáng.Nhưng khi phần solo của Taesan bắt đầu, mọi thứ như chậm lại một nhịp.Anh đứng giữa sân khấu, ánh đèn đơn độc rọi xuống từ phía trên, tạo thành một khối sáng tách biệt giữa biển người. Beat mới vang lên — khác hẳn với bản gốc mà Daon từng nghe trong buổi tập đầu tiên. Giai điệu có phần sâu lắng hơn, có những quãng lặng ngắn giữa các nhịp — như thể có ai đó đang thở chậm, đang đợi một điều gì đó được nói ra.Ánh mắt anh tìm quanh khán phòng, rồi dừng lại ở góc trái gần cánh gà.
Nơi Daon đang đứng.Em không biết anh có thực sự nhìn thấy mình hay không. Nhưng trong một khoảnh khắc chớp nhoáng đó, anh mỉm cười.Nụ cười không thuộc về fan. Không thuộc về sân khấu. Mà là một lời cảm ơn lặng lẽ.Daon đứng yên. Cổ họng nghẹn lại, không phải vì xúc động, mà vì một thứ cảm giác rất đặc biệt — tự hào.Không còn là người chạy việc ở hậu trường, không còn là người ngồi ghi chú trong các buổi họp. Em chính là người đã biến đêm nay thành hiện thực. Từng tiếng reo hò, từng hiệu ứng ánh sáng, từng dòng tin cảm ơn từ fan quốc tế — đều là một phần của giấc mơ em từng thầm viết trong một slide PowerPoint giản dị.Khi concert kết thúc, đèn sân khấu tắt dần. Fan lần lượt ra về. BOYNEXTDOOR cúi chào lần cuối rồi rời sân khấu. Ekip hậu trường chạy đi tháo dây, đóng thùng thiết bị. Nhưng Daon vẫn đứng lại, lặng nhìn sân khấu trống rỗng, nơi những giây phút vừa rồi vẫn còn nguyên hơi thở.Điện thoại em rung lên. Tin nhắn từ số quen thuộc:Taesan:
"Đợi anh ngoài cánh gà nhé."Daon nhìn xung quanh. Lần đầu tiên trong nhiều tuần, em cởi tai nghe ra, tháo thẻ nhân viên, bỏ lại laptop trên bàn điều phối. Cô bước thật chậm về phía cánh gà, nơi ánh đèn đã mờ, nhưng lòng cô lại rực sáng hơn bao giờ hết.
"Anh biết em đang làm rất tốt."
"Anh ước có thể thấy em lúc này."Chỉ hai dòng. Nhưng đúng lúc.Daon ngước nhìn dải đèn LED đang đổi màu liên tục trên trần sân khấu. Em tưởng tượng ngày concert thật sự diễn ra — hàng nghìn fan vỗ tay, ánh đèn flash nhấp nháy, BOYNEXTDOOR trên sân khấu, và chính em — đứng trong bóng tối phía sau, như một phần vô hình nhưng thiết yếu của khoảnh khắc đó.Em mỉm cười nhẹ, tay đặt lên ngực như để giữ lại nhịp tim đang rung khẽ."Em sẽ đợi anh ở Chicago," Daon nghĩ thầm.
Không phải để bắt đầu lại, mà là để tiếp tục. Ở một cột mốc mới, nơi cả hai đều đã trưởng thành thêm một chút.Buổi sáng thứ ba tại LA, Daon đang ngồi trong một quán cà phê gần khu vực tổ chức sự kiện — một thói quen hiếm hoi em cho phép bản thân duy trì để giữ cho tâm trí tỉnh táo. Chiếc laptop mở trước mặt, màn hình hiển thị file kế hoạch chi tiết của buổi diễn. Em đang rà lại các khung giờ key moment: intro video, cue ánh sáng, và thời điểm bắt đầu phần solo của từng thành viên...Bỗng điện thoại cô rung liên tục. Tin nhắn từ đội media ở Hàn Quốc."Daon, có vẻ có sự cố. Một đoạn clip rehearsal được rò rỉ từ tài khoản staff ở Mỹ. Trên X đang lan nhanh."
"Phần solo của Taesan xuất hiện rõ mặt và nhạc nền chưa phát hành..."Daon ngẩng phắt lên. Tim đập nhanh.Không kịp uống thêm ngụm cà phê nào, Daon đóng laptop, gọi ngay cho trưởng bộ phận truyền thông ở LA. Giọng nói bên kia đầu dây cũng đang gấp gáp không kém."Chúng tôi đang cố liên hệ với người đăng, nhưng clip đã được tải lại trên nhiều nền tảng phụ."Daon hít một hơi sâu, nhanh chóng truy cập vào các nền tảng MXH. Hashtag #BOYNEXTDOORLeak đã bắt đầu nổi lên ở một vài trang fan quốc tế. Dù phản ứng của fan chủ yếu là phấn khích, nhưng rõ ràng đây là một rủi ro truyền thông — đặc biệt vì đây là phần biểu diễn chưa được công bố chính thức.Chỉ trong vòng 2 tiếng, em cùng đội ngũ quyết định:Gửi yêu cầu gỡ clip đến từng nền tảng chính thức.Soạn một thông cáo báo chí nhẹ nhàng, hướng theo hướng "trò ú tim đáng yêu" cho fan, tránh tạo cảm giác tiêu cực.Và quan trọng nhất: liên hệ với đội producer tại Hàn để... thay phần beat trong phần solo của Taesan.Một thay đổi nhỏ, nhưng khiến đoạn clip bị rò rỉ trở thành bản "demo" không chính thức. Fan có thể bàn tán, nhưng bản thật sẽ vẫn giữ được hiệu ứng bất ngờ.Đến chiều, sóng gió đã lắng. Clip rò rỉ được xóa khỏi hầu hết nền tảng, hashtag chuyển hướng tích cực với sự khéo léo từ đội ngũ media. Một số fan thậm chí đùa rằng "cú leak nhẹ này như teaser làm nóng không khí."Đêm đó, khi Daon trở về khách sạn, vừa tắm xong và chưa kịp thả người xuống giường thì điện thoại em rung lên.Taesan:
"Anh nghe nói về vụ rò rỉ."
"Nghe nói em xử lý rồi?"Em bật cười, nhắn lại:Daon:
"Ừ. Còn thay luôn beat solo của anh rồi đấy."
"Ngạc nhiên chưa?"Bên kia không trả lời ngay. Một lát sau, một hình ảnh được gửi đến:
Là ảnh phòng tập — chụp lén từ một góc nghiêng. Taesan ngồi trên sàn, lau mồ hôi, nhưng ánh mắt cười thật rõ.Taesan:
"Vậy... em cũng nghe phần mới rồi nhỉ?"
"Anh mong em sẽ thích nó. Vì lần đầu tiên anh đổi beat... vì em."Concert tại Chicago – đêm đầu tiên của tour diễn tại Mỹ.Khi ánh đèn trong khán phòng vụt tắt, cả không gian như nín thở. Hơn mười nghìn fan cùng lúc giơ cao lightstick, tạo thành một biển sáng lấp lánh như bầu trời đầy sao giữa lòng thành phố. Từ hậu trường, Daon đứng cạnh giàn điều khiển ánh sáng, đeo tai nghe kiểm âm, mắt dõi theo từng tín hiệu được truyền về từ sân khấu.Countdown bắt đầu.
"3... 2... 1..."Cánh màn sân khấu bật mở. Nhạc intro vang lên, BOYNEXTDOOR xuất hiện trong tiếng hò reo vang dội. Daon không cần nhìn vào file kế hoạch nữa – em đã thuộc từng nhịp beat, từng bước chân di chuyển, từng cú máy lia ánh sáng.Nhưng khi phần solo của Taesan bắt đầu, mọi thứ như chậm lại một nhịp.Anh đứng giữa sân khấu, ánh đèn đơn độc rọi xuống từ phía trên, tạo thành một khối sáng tách biệt giữa biển người. Beat mới vang lên — khác hẳn với bản gốc mà Daon từng nghe trong buổi tập đầu tiên. Giai điệu có phần sâu lắng hơn, có những quãng lặng ngắn giữa các nhịp — như thể có ai đó đang thở chậm, đang đợi một điều gì đó được nói ra.Ánh mắt anh tìm quanh khán phòng, rồi dừng lại ở góc trái gần cánh gà.
Nơi Daon đang đứng.Em không biết anh có thực sự nhìn thấy mình hay không. Nhưng trong một khoảnh khắc chớp nhoáng đó, anh mỉm cười.Nụ cười không thuộc về fan. Không thuộc về sân khấu. Mà là một lời cảm ơn lặng lẽ.Daon đứng yên. Cổ họng nghẹn lại, không phải vì xúc động, mà vì một thứ cảm giác rất đặc biệt — tự hào.Không còn là người chạy việc ở hậu trường, không còn là người ngồi ghi chú trong các buổi họp. Em chính là người đã biến đêm nay thành hiện thực. Từng tiếng reo hò, từng hiệu ứng ánh sáng, từng dòng tin cảm ơn từ fan quốc tế — đều là một phần của giấc mơ em từng thầm viết trong một slide PowerPoint giản dị.Khi concert kết thúc, đèn sân khấu tắt dần. Fan lần lượt ra về. BOYNEXTDOOR cúi chào lần cuối rồi rời sân khấu. Ekip hậu trường chạy đi tháo dây, đóng thùng thiết bị. Nhưng Daon vẫn đứng lại, lặng nhìn sân khấu trống rỗng, nơi những giây phút vừa rồi vẫn còn nguyên hơi thở.Điện thoại em rung lên. Tin nhắn từ số quen thuộc:Taesan:
"Đợi anh ngoài cánh gà nhé."Daon nhìn xung quanh. Lần đầu tiên trong nhiều tuần, em cởi tai nghe ra, tháo thẻ nhân viên, bỏ lại laptop trên bàn điều phối. Cô bước thật chậm về phía cánh gà, nơi ánh đèn đã mờ, nhưng lòng cô lại rực sáng hơn bao giờ hết.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me