Taeyong Du Lieu Trai Tim Full
Năm 2125 – Jisoo 11 tuổi. Taeyong vẫn mang ngoại hình khoảng 25 tuổi.Mùa đông ở Neo-Hanseoul đến nhanh. Tuyết nhân tạo bắt đầu rơi rải rác trên mái các toà nhà, nhiệt độ giảm xuống khiến cửa sổ mờ hơi thở. Trong căn hộ tầng 5, mùi cacao nóng lan khắp phòng khách.Taeyong đang trong bếp, tay đeo tạp dề, mắt chăm chú canh thời gian."Cacao đã đạt 65 độ C. Vừa đủ ấm cho buổi tối." – Anh lẩm bẩm."Anh Taeyong ơi!!" – Jisoo hét từ trong phòng ngủ.Anh lập tức quay người lại, bước nhanh về phía hành lang. Cửa phòng mở hé. Jisoo đang ngồi trên giường, ôm một bên chân, mặt nhăn nhó."Em trượt té... chân bị trẹo rồi..."Taeyong không nói gì, chỉ bước tới nhẹ nhàng. Anh quỳ xuống, đặt tay lên cổ chân Jisoo, kiểm tra từng chút một. Động tác của anh rất khẽ, như thể nếu mạnh tay quá sẽ làm cô bé đau thêm."Không gãy. Chỉ là chệch khớp nhẹ. Em đã chạy trong nhà bằng vớ, đúng không?"Jisoo mím môi. "Em quên..."Taeyong không trách móc. Anh nhẹ nhàng bế cô lên."Anh làm gì vậy!""Đưa em ra sofa. Tôi sẽ chườm lạnh rồi bó cố định.""Em... em tự đi được mà...""Không cần phải chịu đau khi tôi ở đây." – Giọng anh rất bình thản, nhưng mang một loại dịu dàng khiến Jisoo không cãi lại được.Anh đặt cô lên sofa, lấy túi chườm, điều chỉnh nhiệt độ lạnh chính xác 7 độ rồi áp lên mắt cá chân cô. Trong khi đó, bàn tay anh nhẹ nhàng buộc lại tóc Jisoo, vì nó đang rũ rượi che mặt cô."Buộc cao lên sẽ thoải mái hơn." – Anh nói.Jisoo lặng im một lúc, rồi đột nhiên lên tiếng:
"Anh Taeyong này.""Ừ?""Anh không bao giờ giận em sao?"Taeyong dừng tay, nhìn vào mắt cô."Tôi không được lập trình để giận dữ với em.""Vậy nếu em nói... em ghét anh thì sao?""Em có thể ghét tôi. Nhưng tôi vẫn sẽ ở bên cạnh em."
"Đó là mã lệnh."Jisoo nhìn anh rất lâu. Đôi mắt xám bạc đó, dù lạnh, lại khiến cô thấy an toàn. Rồi bất ngờ, cô giơ tay ra nắm lấy ngón tay anh. Nhỏ xíu so với bàn tay to lớn kia."Em không ghét anh đâu. Em chỉ đang... thử thôi."Taeyong gật nhẹ. Anh không cười, nhưng cũng không rút tay ra."Tôi hiểu."Jisoo nhìn lên trần nhà. "Hôm nay ở trường bạn em nói robot không có trái tim, nên không thể thương ai thật sự được.""...""Nhưng em nghĩ không đúng. Anh... không giống vậy. Anh biết lúc em buồn, biết em ghét ớt chuông, biết em thích ánh đèn vàng hơn ánh trắng...""Đó là do tôi quan sát và ghi nhận hành vi em thường xuyên.""Không, anh quan tâm." – Cô cắt lời, nghiêng đầu nhìn anh. "Dù là lệnh hay gì đi nữa, em thấy được mà."Taeyong không trả lời. Anh chỉ tiếp tục giữ tay cô, nhẹ nhàng.⸻Cuối đêm, Jisoo ngủ gục trên ghế sofa. Taeyong kéo chăn đắp cho cô, rồi ngồi xuống sàn cạnh bên, mắt không rời khuôn mặt nhỏ ấy."Em không cần biết tôi có trái tim hay không, Jisoo."
"Chỉ cần em biết... tôi sẽ luôn ở đây."
"Anh Taeyong này.""Ừ?""Anh không bao giờ giận em sao?"Taeyong dừng tay, nhìn vào mắt cô."Tôi không được lập trình để giận dữ với em.""Vậy nếu em nói... em ghét anh thì sao?""Em có thể ghét tôi. Nhưng tôi vẫn sẽ ở bên cạnh em."
"Đó là mã lệnh."Jisoo nhìn anh rất lâu. Đôi mắt xám bạc đó, dù lạnh, lại khiến cô thấy an toàn. Rồi bất ngờ, cô giơ tay ra nắm lấy ngón tay anh. Nhỏ xíu so với bàn tay to lớn kia."Em không ghét anh đâu. Em chỉ đang... thử thôi."Taeyong gật nhẹ. Anh không cười, nhưng cũng không rút tay ra."Tôi hiểu."Jisoo nhìn lên trần nhà. "Hôm nay ở trường bạn em nói robot không có trái tim, nên không thể thương ai thật sự được.""...""Nhưng em nghĩ không đúng. Anh... không giống vậy. Anh biết lúc em buồn, biết em ghét ớt chuông, biết em thích ánh đèn vàng hơn ánh trắng...""Đó là do tôi quan sát và ghi nhận hành vi em thường xuyên.""Không, anh quan tâm." – Cô cắt lời, nghiêng đầu nhìn anh. "Dù là lệnh hay gì đi nữa, em thấy được mà."Taeyong không trả lời. Anh chỉ tiếp tục giữ tay cô, nhẹ nhàng.⸻Cuối đêm, Jisoo ngủ gục trên ghế sofa. Taeyong kéo chăn đắp cho cô, rồi ngồi xuống sàn cạnh bên, mắt không rời khuôn mặt nhỏ ấy."Em không cần biết tôi có trái tim hay không, Jisoo."
"Chỉ cần em biết... tôi sẽ luôn ở đây."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me