Tam Drop Vuong Tieu Tieu Tong Kha Ai Cua Toi
"Vương Nhất Bác, cậu cuối cùng là có muốn làm công việc này hay không hả? Nói xem đây là lần thứ mấy cậu đi trễ rồi?"- vị trưởng phòng tức giận quát mắng- "Cậu đi trễ không chỉ mình cậu bị trừ lương, cậu còn kéo thành tích của cả phòng xuống, cậu có biết không?"Đáp lại cũng chỉ là cái nhìn hết sức miễn cưỡng và nụ cười như từ thiện của Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác căn bản là để ngoài tai những gì ông ta nói, công việc này vốn dĩ cậu không hề có hứng thú, nếu không phải vì muốn canh chừng ai kia thì cậu bây giờ đã đi trượt ván, lái moto rồi"Trưởng phòng! Ông chửi xong chưa? Xong rồi thì tôi đi đây"Ngáp nhẹ một cái rồi Vương Nhất Bác quay người bỏ đi. Công ty này sao lại thiếu công bằng như vậy chứ? Nhân viên đi trễ thì bị trừ lương, tổng giám đốc đi trễ thì được hỏi han, quan tâm... Logic???Ở một diễn biến phức tạp nào đó..."Tiêu tổng, đây là canh gà mẹ tôi hầm cho tôi... Thấy anh hôm nay mệt mõi như vậy, anh lấy ăn đi"- nhân viên A nói"Tiêu tổng, nhìn anh mệt mỏi như vậy, mắt còn có quầng thâm, chắc đêm qua anh phải thức khuya để giải quyết việc công ty... Miếng dán mắt này tôi cho anh"- nhân viên B nói"Tiêu tổng, sáng nay thấy anh đi lại thật khó khăn, còn đưa tay xoa lưng(?) tôi có miếng dán chống đau lưng, anh mang về dùng đi, rất hiệu quả đó"- nhân viên C nói...Cứ 1 câu Tiêu tổng, 2 câu Tiêu tổng, cứ như vậy cho đến lúc họ thực sự rời đi thì bàn làm việc của anh đã đầy ắp đồTiêu Chiến thở dài rồi nhanh tay dọn dẹp đống đồ trên bàn để qua một bên rồi tiếp tục xử lý đống văn kiện hôm qua đang dở dangLàm việc cho đến trưa thì Tiêu Chiến dừng tay, ngó qua đồng hồ để trên bàn, đã 12h kém rồi, nhân viên cũng đã đi ăn từ bao giờ, sao người kia vẫn chưa đến nhỉ? Tiêu Chiến mở điện thoại lên bấm gọi, trên màn hình điện thoại là một thanh niên mặc áo vest đen với mái tóc màu vàng kim dài quá mang tai cùng nụ cười toả nắng(hình này nè mấy chế)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me