TruyenFull.Me

Tam Ngung Tong Man Ta Khong Sai Nguoi Sai La Bon Ho Bg Np

Saiki Rina nhàm chán chống cằm nhìn ngoài cửa sổ, đầu tháng 4 hoa anh đào nở rộ rực rỡ, sắc hồng nhuộm cả góc sân trường, mỗi khi có gió thổi nhánh cây lại khẽ rung, hoa anh đào theo gió nhẹ nhàng rụng xuống.

Saiki Rina nhẹ mở một góc cửa sổ, cũng không quá lớn, nàng muốn ngửi một chút mùi hoa, nhẹ hít một hơi Saiki Rina khẽ nheo mắt lại, vui vẻ cười.

'Quả nhiên rất thơm'

Thiếu nữ mãi đắm chìm trong suy nghỉ của mình mà không biết có người vẫn nhìn nàng. Kuroko Tetsuya nhìn thiếu nữ nụ cười có chút ngớ ngẩn "thật sự vui như vậy sao?" 15 năm chuyên nghiệp quan sát nhân loại kuroko thiếu niên lúc này lại không lý giải được hành động của thiếu nữ.

Vì muốn hiểu biết loài người Kuroko Tetsuya nhẹ nhàng bắt chước nàng, một trận gió mang theo hương hoa khẽ lùa vào khe cửa.

Nhè nhẹ mùi hoa, như có như không lay động trong không khí làm người ta cảm thấy dễ chịu 'Hắn có chút lí giải thiếu nữ hành động rồi'

"Được rồi, hôm nay đến đây thôi" nghe tiếng giáo viên kết thúc buổi học, các học sinh giống như được giải thoát bắt đầu ồn ào lên, so với không khí tĩnh lặng lúc nảy khác xa mười phần.

Saiki Rina vươn vai, không nhanh không chậm thu dọn sách vở hôm nay nàng nên ăn tối gì đây nhỉ? Bò bít tết hay là cơm cà ri đây? Thật khó khăn lựa chọn.

Thiếu nữ vừa gom cặp sách trong đầu vẫn tuần hoàn liên tục bò bít tết hay cơm cà ri cho đến khi bị một giọng nữ cắt đứt.

" tiểu Rina" Momoi Satsuki vui vẻ chạy vào, đứng trước bàn thiếu nữ. Có lẽ vì chạy vội đến mà bộ ngực có chút phập phồng. Rina ngước mặt lên, đập vào mắt là Satsuki một đầu tóc hồng. Rina nhẹ nhàng mĩm cười, như áng nắng đầu mùa trong sáng mà rực rỡ Momoi Satsuki giống như bị giật mình cảm thấy mặt có chút nóng lên, lùi ra sau một bước, hai tay ôm má nói " Rina thật là, tự nhiên cười như vậy đáng yêu làm gì"

"..." nàng chỉ cười thôi mà.

"Moimoi-san ngươi như vậy sẽ làm Saiki bạn học cảm thấy khó sử" Kuroko Tetsuya từ phía sau không nhanh không chậm lên tiếng.

"Kuroko-kun người ở đó từ lúc nào vậy" Momoi vỗ vỗ ngực, vì Kutoko đột nhiên suất hiện làm nàng sợ hãi.

"Ta vẫn luôn ở đây mà Momoi-san" Kuroko vô tội nói, giống như người làm Momoi Satsuki giật mình không phải là hắn.

"Momoi-san quen biết Saiki bạn học sao?" Kuroko hỏi, Saiki vừa chuyển tới 1 tuần nay bình thường cũng không thấy nàng cùng Momoi đi cùng nhau nên thấy Momoi Satsuki gọi Saiki Rina là tiểu Rina hắn có chút ngạc nhiên.

Momoi Satsuki bị Kuroko hỏi, giống như nhớ lại điều gì ánh mắt có chút mê mang, gương mặt lại một lần nữa dâng lên đỏ ửng.

"Hôm qua lúc ta về nhà là Saiki bạn học giúp đuổi đi bọn bất lương, cho nên có thể nói tiểu Saiki là ân nhân cứu mạng của ta" thật là muốn lấy thân báo đáp tiểu Saiki a, tuy rằng tiểu Saiki là nữ nhưng lúc ấy thật sự soái cực kỳ.

"Ân" Kuroko gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, tuy từ khuôn mặt của hắn không có cảm xúc gì nhưng có thể thấy từ trong mắt Kuroko toát lên sự ngạc nhiên. Saiki Rina 1m6 thân cao có thể cứu Satsuki thật sự là thần kỳ.

"không có gì Momoi-san, chỉ là thuận tay thôi" Saiki Rina nói.

"Ta..." Momoi Satsuki còn định mở miệng nói cái gì đã bị một giọng nam cắt đứt "các ngươi còn định nói tới khi nào, 5 phút nữa là bắt đầu huấn luyện rồi, Akashi sẽ không vui đâu"

"Midorima-kun chúng ta biết rồi bây giờ sẽ đi ngay" Kuroko mặt lạnh nói.

Modorima Shintaro đẩy đẩy mắt kính có chút không được tự nhiên nói:"ta cũng không phải sợ các ngươi tới trễ mới nói, không cần nghĩ nhiều"

"A trễ rồi, tiểu Rina ta đi trước mai gặp lại" Momoi phất tay cười nói.

"Saiki-san tạm biệt" Kuroko nói.

"Ân, tạm biệt" Saiki Rina cười, nhanh chóng mang túi lên đi về nhà.

cho đến lúc bước vào siêu thị, đứng trước quầy thực phẩm tươi, Saiki Rina vẫn không quyết định được muốn ăn gì.

#luận nữ chủ mắc chứng khó lựa chọn#

Saiki Rina nhìn xung quanh thấy mọi người đều chọn lựa thực phẩm không ai chú ý đến nàng, lặng lẽ từ túi xách lấy ra một đồng xu. Đúng vậy, nàng quyết định tung đồng xu lựa chọn 'tất cả đều do vận mệnh quyết định đi'

"nếu mặt hình thì ăn bít-tết, chữ thì là cơm cà ri" vừa dứt lời Saiki Rina tung đồng xu lên, đồng xu lấy tóc độ nhanh chóng tay lên không trung, Saiki Rina đôi mắt nhìn chằm chằm cho đến khi nàng đưa tay ra định chụp lấy nó nhưng..hụt.

"a, ngươi chạy đi đâu vậy " Saiki Rina nhìn đồng xu lăn dưới đất, nàng giống như một đứa ngốc chạy theo đồng xu. Cuối cùng đồng xu dừng lại Saiki Rina nhìn thấy một đôi bóng loáng giày da, nàng ngẩng đầu lên là một nam nhân tóc vàng mắt xanh trên người mặc một bộ đổ tây được ủi thẳng tắp, nam nhân cả người tản ra hào quang của người thành đạt. Mà lúc này đây hắn đang dùng đôi mắt màu xanh chứa đầy buồn cười nhìn nàng.

'Buồn cười!!!! không lẽ hắn nhìn thấy nàng tung đồng xu aaaa của ta mặt mũi" Saiki Rina vẫn đang ngơ ngác trong thế giới của mình thì Asahina Ukyo lặng lẽ đánh giá thiếu nữ khuôn mặt trái xoan, làn da rất trắng, đôi mắt và màu tóc là màu đen. Nhìn thiếu nữ Ukyo không hiểu vì sao trong lòng dân lên hảo cảm có lẽ vì nàng chân thật hoàn toàn không giả vờ thân cận hắn đi.

Asahina Ukyo nhấc giày da lên, cúi xuống nhặt đồng 100 yên bị hắn vô tình dẫm phải, chìa tay đưa cho thiếu nữ, giọng nói ôn nhu :"tiểu thư, ngươi đang tìm nó đúng không"

"a, phải rất cảm ơn tiên sinh" Saiki Rina đưa tay cầm lấy.

Asahina Ukyo không biết vô tình hay cố ý khẽ chạm vào tay Saiki Rina, tay thiếu nữ nhỏ hơn tay của hắn ngón tay thon dài móng tay là màu hồng nhạt, dưới ánh đèn huỳnh quang giống như phát sáng chiếu thằng vào mắt của Asahina Ukyo. Cho đến khi thiếu nữ rút tay về trong bàn tay của hắn vẫn còn lưu lại xúc cảm mềm mại của tay thiếu nữ phút chốc Ukyo bổng nhiên ngơ ngác.

Saiki Rina nhìn nhìn đồng xu lại nhìn nhìn nam nhân ngón tay vô ý thức khẽ chạm vào môi có chút ngại ngùng nói:"tiên sinh có thể cho ta hỏi lúc nảy đồng xu là mặt hình hay mặt chữ sao?"

"..." phút chốc Asahina Ukyo cảm thấy có chút thất bại, lúc nảy nàng ngại ngùng nhìn hắn, hắn còn tưởng nàng bị dung mạo của hắn thu hút định hỏi tên hắn nhưng xem ra là hắn quá tự mình đa tình rồi. tuy thế Asahian ukyo vẫn suy nghĩ một chút saqo đó nói " lúc nảy là mặt chữ"

Saiki Rina nghe xong câu trả lời của hắn, đen như mực con ngươi bổng chốc sáng lên, nàng khẽ cười nhàn nhạt lúm đồng tiền hiện lên trên má giống như mặt trời vậy ấm áp lòng người.

Asahina Ukyo ngơ ngác nhìn thiếu nữ, bình lặng trái tim bỗng nhiên khẽ rung động tuy rất nhẹ nhàng nhưng hắn lại không thể bỏ qua cảm xúc này được.

Saiki Rina trở lại quầy thực phẩm nhanh chóng lấy một ít thịt gà bỏ vào xe đẩy nhanh chóng đi đến nơi khác tìm thêm một số nguyên liệu nấu ăn.

Asahina Ukyo nhìn bóng dáng thiếu nữ đi xa nhưng lại cảm thấy không có lý do gì để gọi lại nàng đành phải tiếp tục mua sắm, hắn tự nói với mình nếu có duyên hắn và nàng sẽ gặp lại. lúc này Asahina Ukyo cũng không nhận rẳng hắn lại muốn cùng một cô gái gặp lại một lần nữa.

-----------------6 giờ tối tại nhà Asahina biệt thự Sunshine----------------------------

Asahina  Ukyo xách túi mua sắm vào nhà, đặt lên bàn ăn khẽ xoay vai thả lỏng một chút, trong phòng khách trưởng tử Asahina Masaomi đang cầm đồng xu cùng con út Wataru chơi đoán mặt.

"một lần nữa một lần nữa đi tiểu Masao lần này Wataru nhất định sẽ đoán đúng"

"Wataru hình hay chữ" Masaomi ôn nhu nhìn Wataru đang chóng cằm suy nghỉ nên lựa chọn cái gì.

"hình" Wataru nói

"Wataru sai rồi là chữ nha" Masaomi giơ lên cho Wataru thấy kết quả, nhìn Wataru lại xụ mặt xuống cười cười xoa đầu hắn. Giống như vô tình nhìn phía sau, Asahina Masaomi nhìn thấy con thứ Asahina Ukyo không biết đứng đằng xa nhìn bọn họ từ bao giờ.

"Ukyo" Asahina Masaomi gọi hắn xem như chào hỏi.

"Masaomi ca" Ukyo gật đầu.

"Ukyo ca~" Wataru vui vẻ chạy lại, đứng trước mặt Ukyo hai mắt tỏa sáng hỏi:" Ukyo ca~ hôm nay chúng ta ăn gì a?"

"Ăn món Wataru thích nhất" Ukyo cũng không trả lời mà để cho Wataru đoán.

"Thịt heo chiên bột" Watatu trông mong hỏi, được cái gật đầu của Asahina Ukyo vui sướng cười.

"Ukyo ca hôm nay hình như rất vui" nhìn Ukyo so với mọi ngày cười nhiều hơn một chút,  Wataru như có như không cảm nhận được tâm tình của Asahina Ukyo hôm nay rất vui vẻ.

Asahina Ukyo cũng không trả lời hắn, quay lại vào bếp nấu cơm khóe môi khẽ nhếch 'vui sao? Ai biết được'

                                                                                chương 1 kết thúc

PS: lâu ngày không viết truyện không biết còn còn vừa ý mọi người không.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me