TruyenFull.Me

Tam Ngung Tong Man Ta Khong Sai Nguoi Sai La Bon Ho Bg Np

Teiko sân bóng rổ

Saiki Rina nghiêm túc gấp khăn lông sau đó lấy nước suối đặt ở bên cạnh, nội tâm hối hận muốn chết.

Lúc vào làm quản lý, nàng cứ nghỉ là sẽ làm kế hoạch hay gì đó nhưng không nàng vào đây để làm sai vặt cho chúng chính tuyển thì có... Nhưng đây cũng là lẽ thường, bởi vì chính tuyển mang cho trung học Teiko rất nhiều danh dự nên ưu đãi luôn là tốt nhất nếu Momoi Satsuki chuyên về số liệu và phân tích thì Rina chỉ cần ngoan ngoãn làm bảo mẫu là được.

Nhưng mà...

Thật hối hận quá! Vì sao nàng lại vào đây a (T.T)

'Nghiệp do mình tạo, có chết cũng phải chịu' Saiki Rina lặng lẽ tự động viên.

"Ri~Na~san" Saiki Rina vẫn còn chìm trong suy nghĩ của mình thì bị một giọng nữ gọi tên sau đó nàng bị ôm từ phía sau, người nào đó còn dùng hai tay che mắt nàng lại vui vẻ hỏi "đoán xem ta là ai"

Hai mắt Saiki Rina bị che dưới tay của người nào đó âm thầm trợn trắng 'kêu nàng là Rina thì còn có thể là ai'

Tuy rằng Rina không cần dùng não vẫn có thể đoán được người tới là ai nhưng làm một người bạn tốt nàng vẫn phải ra vẻ suy tư sau đoán "Momoi-san"

"Bingo~" Momoi Satsuki buông tay ra sau đó từ phía sau Saiki Rina đi ra đến trước mặt.

"Rina đoán đúng cho nên phải có thưởng, phần thưởng là... " Momoi Satsuki trong mắt hiện lên giảo hoạt, cười nói:"Rina phải gọi ta là Satsuki"

Uy! Đây là loại phần thưởng gì vậy, là ngươi muốn ta gọi ngươi là Satsuki thì có, chỉ cần nói một tiếng là được rồi có cần bày trò như vậy không?

"Momoi-san muốn được gọi bằng tên" Saiki Rina hỏi.

Momoi bỗng nhiên có chút hoảng sợ, Nhật Bản là một quốc gia rất xem trọng việc xưng hô, tuy rằng nàng rất thích Rina và muốn trở nên thân thiết hơn nhưng sợ rằng Rina không cảm thấy vậy.

Rina có cảm thấy không thoải mái không?

"Nếu Rina cảm thấy không thoải mái cũng không sao cả, ta chỉ nói giỡn thôi"

Momoi Satsuki lo sợ có vẻ thừa thải, Saiki Rina trước đó sống ở Mĩ cho nên đối với nàng xưng hô như thế nào cũng được nàng không để ý "được thôi Satsuki"

Momoi chưa bao giờ cảm thấy tên của nàng có thể dễ nghe đến như vậy, thiếu nữ trước mắt ôn nhu mà gọi tên nàng, khóe môi như có như không mĩm cười làm Momoi Satsuki nhìn ngây người,

Momoi ôm lấy Saiki Rina đầu khẽ tựa vào vai của Saiki giây phút đó, Momoi Satsuki cảm thấy đời này gặp được Saiki Rina là điều may mắn nhất nàng từng gặp được.

"Sao vậy, Satsuki" thấy Momoi ôm mình Rina lo lắng hỏi, nàng cảm thấy hôm nay Momoi có vẻ nhạy cảm quá.

"Không có gì hết" buông ra Saiki Rina, Momoi Satsuki lại khôi phục lại hình tượng thanh xuân thiếu nữ của mình.

"Hai người các ngươi có thể ngừng diễn phim ngôn tình được không? Xem mà nổi hết da gà" Aomine Daiki nói xong còn chà chà hai tay như thật.

"Daiki hơi quá đáng rồi đó, đây là tình bạn ngươi không hiểu được" Momoi Satsuki vẻ mặt giống như viết mấy chữ 'thiếu niên ngươi không hiểu được' làm cho Aomine Daiki trên đầu lập tức nhảy lên 2 dấu chữ thập.

Aomine tròng mắt khẽ đảo nhìn thấy đứng một bên nhìn bọn họ cười Saiki Rina mặt bổng nhiên đỏ, tuy rằng hắn đen không ai thấy cả nhưng Aomine Daiki vẫn lặng lẽ xoay người qua nơi khác tránh đi ánh mắt của Saiki Rina.

Sau đó ba người bọn họ bị Midorina nói không cần làm việc không đâu vì Akashi đang nhìn bọn họ.

Nghe đến cái tên Akashi, Saiki Rina lập tức nghiêm túc làm việc, nàng còn lúc giới thiệu lẩn nhau, sau đó nói công việc của nàng, tuy rằng giọng nói ôn nhu nhưng Saiki Rina không hiểu vì lý do gì cảm thấy lạnh cả người.

Sau đó Saiki Rina cảm thấy nàng muốn yên ổn tại đây tốt nhất không cần chọc bộ trưởng giận còn vì sao nàng lại cảm thấy như vậy thì có lẻ là do trực giác của nữ nhân (vẻ mặt nghiêm túc) .

"Midorina thấy thế nào?" Akashi lên tiếng hỏi Midorima, không hề quan tâm là Midorima nghe có hiểu hay không

Nhưng Midorima Shintaro là ai, toàn trung học Teiko này thành tích của hắn chỉ xếp sau Akashi cộng thêm sự hiểu biết của hắn về Akashi thì tất nhiên hiểu được người Akashi đề cập tới là quản lý mới Saiki Rina rồi.

"Cũng tạm"với tính cách ngạo kiều khiến cho Midorima rất ít khi nào khen một ai đó.

Akashi cũng không nói nữa mà nhìn chính tuyển tập luyện với nhau, như lơ đãng ánh mắt của hắn khẽ nhìn về phía ghế ngồi trong góc nơi mà Saiki Rina đang ngồi xếp lại khăn mặt đã giặt sạch.

Thiếu nữ động tác thuần thục xếp khăn mặt thành hình vuông sau đó xếp thành chồng, màu đen tóc dài khẽ buông qua vai gương mặt thiếu nữ xinh đẹp, màu đen đôi mắt chăm chú nhìn khăn trong tay.

Akashi lại nhớ tới lúc đầu buổi tập khi hắn cùng nàng gặp nhau, lúc đó vì muốn cảnh cáo nàng một chút rằng không nên làm những chuyện không cần thiết, hắn còn chưa kịp nói gì nàng đã giật mình lùi xa hắn 5 bước sau đó chạy mất.

"A đau"

Tiếng kêu làm cho Akashi tỉnh lại từ suy nghĩ của mình, chỉ thấy thiếu nữ đang rưng rưng ôm lấy đầu hung hăng nhìn chằm chằm kẻ gây họa Aomine lúc này đang bối rối nhìn nàng, kế bên là Momoi đang 'đau lòng' xoa đầu Saiki Rina chốc lát lại mắng Aomine một chút.

"Daiki ngươi thật quá bất cẩn" nhìn Saiki Rina cái trán đỏ lên, bởi vì màu da của Rina rất trắng nên nhìn càng đỏ hơn làm Momoi Satsuki càng thêm đau lòng.

"Ta thật sự không cố ý" Aomine nhìn thấy cái trán của Saiki đỏ lên có chút luống cuống tuy rằng thấy có lỗi nhưng giọng nói lại hùng hổ dọa người

Nếu không phải Saiki Rina có chút hiểu biết tính cách của Aomine Daiki thì nàng còn tưởng hắn cố ý dùng bóng rổ ném nàng.

"Saiki-san" Kuroko chạy đến, phía sau còn đi theo Midorima sintarou lúc này trong miệng đang lầm bầm cái gì đó.

"ta không sao?" Saiki Rina nhìn một đám người vây quanh vô lực nói.

Các bộ viên đều vây quanh lại, làm đội trưởng Akashi đương nhiên không thể lạc hậu rồi

"Aomine xem ra khả năng kiểm soát bóng còn chưa tốt, đi dẫn bóng 100 lần quanh sân"

"Đã biết" tuy 100 lần quanh sân bóng rổ này cũng không phải chuyện đơn giản nhưng Aomine cũng không tỏ vẻ bất mãn gì mà gật đầu đồng ý nhưng khi hắn định đi thì bị gọi lại.

"Khoan đã Aomine-kun" 100 vòng! Akashi-kun cũng quá độc ác đi hơn nữa nàng cũng không phải muốn hắn bị phạt chỉ là làn da nàng có vẻ trắng làm cho vết thương nhìn đau thôi chứ thật sự không sao a.

"Saiki-san có chuyện gì sao" Akashi nói, hắn cho nàng công đạo nàng còn có ý kiến gì.

Đối mặt với ánh mắt của Akashi làm cho Saiki Rina run lên một cái "ta không cần hắn bị phạt, ta không sao cả" sau đó giống sự sợ hắn không tin còn nghiêm mặt nói "thật sự đó".

"Nhưng mà để ngươi bị bóng đập trúng, nếu không phạt thì không tốt" Akashi khẽ nhăn mặt sau đó giống như nghỉ tới cách giải quyết cười khẽ nói:"nếu không người bị hại Saiki-san phạt hắn"

Saiki Rina run run khóe miệng, đem vấn đề ném cho nàng thật sự đại trượng phu sao Akashi-kun!!!

"Thật sự không bỏ qua được sao!" ta là người bị hại vì sao ta muốn bỏ qua cũng không được a, nhất định phải ăn thua đủ như vậy sao, Saiki Rina ở trong lòng gào thét.

"Ân" Akashi Seijuro cười, vẻ mặt ngươi không phạt hắn thì không được.

Thật ra Akashi cho phép Saiki Rina xử lý Aomine Daiki không phải là tùy tiện quyết định, hắn muốn thử Saiki Rina một chút

Hắn muôn xem nếu được toàn quyền xử lý nàng sẽ làm gì Aomine Daiki...

Saiki Rina không cùng hắn cãi nửa, hôm nay xem ra nếu không làm gì đó thì Akashi sẽ không để nàng yên, tuy rằng nàng không nghỉ truy cứu chuyện này vì dù sao cũng không phải việc lớn gì, thôi kệ  tùy tiện vậy. 

Saiki nâng lên quả bóng rổ mà lúc này Aomine Daiki lở tay ném vào nàng, hướng Aomine ném một cái, không dùng lực, không kỹ thuật chỉ nhẹ ném một cái, bóng rỗ chạm vào ngực Aomine sau đó văng ngược ra ngoài.

Mọi người: ngươi có thể ít tùy tiện hơn không.

Aomine Daiki khẽ chạm vào ngực, hắn da dầy thịt cứng cho nên cú ném đó của Saiki Rina đối với hắn giống như gãi ngứa vậy, Aomine suy nghỉ một lát cảm thấy có lẽ nàng trược tay vì thế hắn nhặt lên bóng rổ đưa cho Saiki Rina "Ngươi ném lần nữa đi"

Saiki Rina :"... " cầu ngươi đừng nháo nữa.

Mọi người :"... " Thiếu niên ngươi là m sao, ngươi không thấy nàng muốn cho qua chuyện này sao!!!

Akashi khẽ cười, nói:"Chuyện này xem như xong" 

Saiki Rina cảm thấy không còn lời gì để nói, rõ ràng hắn 'chuyện bé xé ra to' mà giờ lại nói như bọn họ có ý kiếm chuyện vậy.

Quả nhiên, suy nghĩ của Teiko đế vương không phải bọn người họ có thể hiểu được ( lắc đầu nhún vai ).

Hết chương 4



Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me