TruyenFull.Me

Tam Viem Hai Trung Lien

Buổi đấu hồn lần đầu tiên của nhóm tân sinh Sử Lai Khắc diễn ra rất thuận lợi, ngoại trừ Chu Trúc Thanh thua trận một đấu một với Đường Tam, mọi người đều hoàn thành trận đấu của mình. Tiêu Viêm nhận được mười kim hồn tệ nhờ chiến thắng một đấu một, riêng Đường Tam và Tiểu Vũ nhận đến hai mươi kim hồn tệ do thắng hai trận một đấu một và hai đấu hai.

Bọn họ đã hoàn thành bài học thường ngày ở đấu hồn tràng, lại không biết Phất Lan Đức đã đi chỗ nào, vậy nên sáu người bọn họ quyết định rời khỏi thành Tác Thác trở về học viện trước.

"He he ~ Tiểu Viêm mau coi nè, ta có tiền tiêu vặt riêng tự kiếm được đó!"

Từ lúc bước ra khỏi đấu hồn tràng, Tiểu Vũ liên tục cầm túi tiền thêu hình con thỏ màu hồng lắc qua lắc lại trước mặt Tiêu Viêm, thiếu điều nhét thẳng vào tay cậu để cậu cảm nhận độ nặng của nó.

Tiêu Viêm nhìn đôi tai thỏ lắc lư qua lại liên tục của cô nàng tóc đuôi sam, cậu híp mắt cười, nói nhanh ba chữ "Rồi rồi rồi!" liên hồi như đang khen ngợi Tiểu Vũ làm rất tốt.

Đối với bọn họ mà nói, trận đấu hồn ngày hôm nay không chỉ đem lại tiền thưởng mà còn có kinh nghiệm đối chiến với hồn sư khác. Tuy Đường Tam và Tiểu Vũ vẫn còn vài sơ sót nhỏ trong trận hai đấu hai, nhưng cũng nhờ sự sai sót ấy mới khiến hai người nhận ra bản thân đang phạm phải lỗi gì.

Không nên đánh giá thấp đối thủ, dù cho đối phương yếu hơn mình vài cấp bậc. Phải tìm hiểu kỹ năng của đối thủ một cách rõ ràng, bởi vì một hồn sư yếu kém hơn mình cũng sẽ có hồn kỹ trí mạng.

Đái Mộc Bạch nhìn ba người Tiêu Viêm cười nói vui vẻ, anh nhìn Chu Trúc Thanh đi một mình cách bọn chừng hai ba bước chân, nhịn không được thở dài một tiếng. Nhìn nhóm Tiêu Viêm cười đùa thân thiết tới vậy, Đái Mộc Bạch không nói ghen tị là giả. Chẳng qua anh biết rõ hình tượng bản thân trong mắt Chu Trúc Thanh rất tệ, anh cũng không mong cô nàng có thể tha thứ cho mình trong thời gian sắp tới liền được.

"Mấy người về trước đi, viện trưởng bảo ta đến cửa hàng của ông ấy một chuyến."

Mã Hồng Tuấn đột nhiên lên tiếng, đôi mắt nhỏ hiện ra tia hưng phấn, con cú mèo đậu trên tay cậu béo theo đó bay đi. Đái Mộc Bạch cười như không cười, anh đột nhiên vỗ vai Mã Hồng Tuấn một cái thật mạnh.

"Vậy chúng ta về trước, ngươi nhớ tiết chế lại. Mau đi đi, đừng để viện trưởng chờ."

Cậu mập tóc đỏ bị Đái Mộc Bạch vỗ như thế suýt nữa té nhào xuống đất. Mã Hồng Tuấn nhìn thanh niên tóc vàng cười đứng bên cạnh mình, há há mồm một hồi vẫn là không dám cãi lại, ừ một tiếng rồi vọt mất tăm.

Mã Hồng Tuấn không ngu đến nỗi nhìn không thấy ánh mắt cảnh cáo của Đái Mộc Bạch. Nếu cậu nói cái gì sai thì đừng nói tà hỏa có giải quyết được không, chỉ sợ sáng mai cậu thành con gà quay mất.

Tiểu Vũ tò mò nhìn Mã Hồng Tuấn đi theo con cú mèo. Cô chợt nhớ đến chuyện hồi sáng về Mã Hồng Tuấn mà Tiêu Viêm kể cho mình nghe, trong đầu bỗng dưng nảy ra thứ gì đó, Tiểu Vũ buột miệng thốt lên.

"Tên mập đó đi nhà chứa hả?"

Vừa dứt câu đó, bầu không khí giữa năm người đứng đây im lặng lạ thường. Đôi tà mâu của Đái Mộc Bạch trợn to nhìn Tiểu Vũ, dường như nhận ra bản thân vừa nghe được điều gì đó ghê gớm. Nét lạnh lùng trên mặt Chu Trúc Thanh cũng biến mất, cô nàng kinh ngạc nhìn về thiếu nữ tóc đuôi sam kia. Không trách hai người bọn họ được, đây là lần đầu tiên cả hai thấy cảnh một cô gái nói thẳng việc đi "kỹ viện" không hề kiêng nể gì, hơn nữa cô gái này còn là một thiếu nữ có vẻ ngoài đáng yêu nhỏ nhắn.

Đường Tam sững người một hồi, sau đó giơ tay đỡ trán hít lạnh một hơi, hai mắt nhắm lại không dám nhìn cảnh kế tiếp.

Tiểu Vũ cũng nhận ra bản thân đã lỡ lời, vội vàng dùng hai bàn tay bịt chặt miệng, mắt hồng đầy chột dạ nhìn về phía thiếu niên tóc đen. Theo hành động của Tiểu Vũ, mọi người đồng loạt nhìn Tiêu Viêm, chờ đợi thiếu niên phản ứng thế nào trước câu hỏi đầy "chấn động" của Tiểu Vũ.

Tiêu Viêm ngừng cười, môi nhấp thành một đường thẳng. Tiểu Vũ sợ nhất là khi Tiêu Viêm không cười, vì mỗi lần cô thấy Tiêu Viêm không cười, đặc biệt là đôi mắt đen không gợn sóng hiện tại, cô đều có cảm giác rằng thiếu niên trước mặt không hề có chút sức sống gì cả.

Như thể Tiêu Viêm và thế giới này không hề liên quan gì với nhau.

"Tiểu Viêm, Tiểu Viêm... Ta lỡ miệng, ta chỉ nghe người ta nói về chỗ đó thôi. Ta còn không biết chỗ đó trông như thế nào..."

Tiểu Vũ vội kéo tay áo Tiêu Viêm, cô nàng nhỏ giọng giải thích, đôi tai thỏ còn đang lắc lư giờ run rẩy không ngừng. Cậu nhàn nhạt nhìn Tiểu Vũ hơi hoảng loạn giải thích, cuối cùng thở dài một tiếng, vẫy vẫy tay ý bảo cho qua chuyện.

"Không có gì. Biết cũng tốt, coi như thêm kiến thức để biết chỗ nào nên đi và chỗ nào không nên tới."

Thấy Tiểu Vũ mở to cặp mắt hồng nhìn mình, Tiêu Viêm giơ tay xoa đầu cô gái, giọng điệu nhẹ nhàng hơn hẳn.

"Ta không giận gì đâu. Chẳng qua mấy việc này không phải là chủ đề nên nói ở độ tuổi hiện tại, Tiểu Vũ nhớ hạn chế là được."

Tiểu Vũ gật đầu lia lịa, cô nàng giơ tay kéo một đường trên môi mình với ý bảo nhất định không bàn chuyện này nhiều.

Đái Mộc Bạch ngạc nhiên trước phản ứng bình tĩnh của Tiêu Viêm, anh chàng tóc vàng nhịn không được hỏi.

"Tiểu Viêm, cậu thật sự không thấy phản cảm gì với chuyện này hả?"

Tiêu Viêm bất đắc dĩ nhìn Đái Mộc Bạch, châm chước trả lời.

"Phản cảm cũng đâu làm được gì. Dù sao đây là biện pháp tốt nhất hiện tại để Mã đồng học giải quyết vấn đề tà hỏa, có điều theo ta thấy phương pháp này cũng không phải là kế lâu dài."

Qua hai câu ngắn ngủi này, Đái Mộc Bạch lại có thêm cách nhìn mới về Tiêu Viêm. Anh chàng tóc vàng gật đầu trước câu trả lời của thiếu niên tóc đen, thở một hơi rồi tùy ý đáp lại.

"Cậu nói đúng, đây không phải là kế lâu dài. Chẳng qua viện trưởng không muốn nhìn đệ tử thân truyền của ông ấy nổ tan xác nên mới bảo mập đi chỗ đó, ông ấy đã rất cố gắng tìm ra phương pháp giúp mập giải quyết triệt để vấn đề này rồi."

Chu Trúc Thanh im lặng lắng nghe cuộc trò chuyện giữa bọn họ, đôi mắt màu tím lấp lóe không ngừng.

Ngay lúc này, Đường Tam bỗng dưng lên tiếng, đánh vỡ cuộc trò chuyện có hơi gượng gạo trước mặt.

"A Viêm, Tiểu Vũ, hai người có muốn ăn thêm gì không?"

Tiêu Viêm hơi ngạc nhiên trước câu hỏi bất chợt của Đường Tam. Cậu suy nghĩ một lát rồi mới đáp.

"Ăn gì cũng được, dù gì hai người đã đánh tận hai trận mà."

Tiểu Vũ đột nhiên xua tay, cô nàng nhích lại gần Chu Trúc Thanh vội nói, tiện thể nháy mắt mấy cái với Đường Tam.

"Muội không thấy đói. Tam ca và Tiểu Viêm cứ ăn đi, ta và Trúc Thanh cùng nhau trở về học viện."

Nhìn thấy bộ dáng rón rén của Tiểu Vũ núp sau lưng Chu Trúc Thanh, Tiêu Viêm nhướn mày rồi mới quay đầu nói với Đái Mộc Bạch.

"Phiền Đái đại ca rồi."

Đái Mộc Bạch lắc đầu tỏ ý không sao: "Đừng khách sáo thế, ta cũng về học viện mà. Hai người nhớ về sớm một chút đấy."

Nói xong mấy lời cần nói, Đái Mộc Bạch quay lưng đi về phía cổng thành. Tiểu Vũ vẫy tay với hai người rồi kéo cổ tay Chu Trúc Thanh đi luôn. Nhìn bộ dáng sợ sệt của Tiểu Vũ, Tiêu Viêm nhất thời không biết nói gì, chỉ đành thở một hơi.

"A Viêm không giận Tiểu Vũ thật ư?"

Đường Tam lúc này cùng Tiêu Viêm đi đến khu phố ăn khuya, tò mò hỏi chuyện. Tiêu Viêm nghe vậy thì lắc đầu, cậu thản nhiên trả lời.

"Sao ta có thể giận Tiểu Vũ vì mấy chuyện nhỏ này. Nói ra thì có vẻ ta hơi cổ hủ, nhưng ta không đồng ý với việc một thiếu nữ ở độ tuổi này hiểu rõ rành mạch về nhà chứa cho lắm. Tiểu Vũ không quan tâm đến ánh mắt phán xét của người ngoài, ta lại để ý."

Đường Tam dắt tay Tiêu Viêm. Cậu cảm nhận độ ấm nóng rực và xúc cảm mềm mại trong lòng bàn tay mình, tâm trạng tốt hơn, giọng điệu nhu hòa mà nói.

"A Viêm lo lắng cho muội ấy là chuyện bình thường mà, Tiểu Vũ biết A Viêm quan tâm mình đến vậy thì chắc chắn muội ấy cảm động lắm."

Tiêu Viêm mắt lé nhìn Đường Tam mỉm cười đi cạnh, cậu để mặc thiếu niên tóc xanh nắm tay mình.

"Ta nghi ngờ Tiểu Vũ càng ngày càng mất kiểm soát ngôn từ là do sự nuông chiều mù quáng của ngươi, Tam ca ạ."

"Nào có, A Viêm đừng trách ta thế chứ!"

Hai người thiếu niên vừa đi vừa trò chuyện trong con phố ăn khuya nồng nặc hương thơm. Đợi tới lúc cả hai trở về học viện, trăng đã lên cao, bầu trời đầy vì tinh tú.

. . . . .

Sáng sớm ngày hôm sau.

Khi Đường Tam tỉnh dậy, Tiêu Viêm vẫn đang nhắm mắt tu luyện. Do không muốn làm phiền Tiêu Viêm, Đường Tam rời khỏi ký túc xá vô cùng nhẹ nhàng.

Mỗi ngày dậy sớm tu luyện Tử Cực Ma Đồng là thói quen khó bỏ của Đường Tam, đồng thời cũng là đồng hồ sinh học chuẩn xác nhất của cậu.

Đường Tam thoát khỏi trạng thái tu luyện Tử Cực Ma Đồng, cậu cẩn thận vận chuyển Huyền Thiên Công cảm nhận hồn lực trong cơ thể. Đường Tam phát hiện vết thương nhẹ do trận đối chiến tổ đội ngày hôm qua gây ra đã khỏi hẳn hoàn toàn, gật đầu hài lòng.

"Không biết A Viêm tỉnh chưa nhỉ?"

Đường Tam lẩm bẩm tự hỏi, thuần thục nhảy từ nóc nhà xuống. Cậu mở cửa ký túc xá, thiếu niên tóc đen vẫn đang ngồi xếp bằng trên giường, hai mắt nhắm nghiền, hô hấp đều đặn. Nghĩ tới tính cách thất thường của Phất Lan Đức, Đường Tam sợ Tiêu Viêm đi học trễ sẽ bị ông ấy phạt bèn tiến lên gọi Tiêu Viêm tỉnh dậy.

Bàn tay Đường Tam chưa chạm tới người Tiêu Viêm, ngược lại đối phương bỗng dưng mở mắt, đôi con ngươi màu đen thuần đối diện trực tiếp với đôi mắt màu xanh của Đường Tam.

"Lông mi của A Viêm dày thật..."

Trong đầu Đường Tam chợt xuất hiện suy nghĩ như thế.

"Tam ca tu luyện xong rồi sao?"

Tiêu Viêm nhìn Đường Tam một lát rồi mới chớp chớp mắt, cậu vươn vai duỗi lưng, để lộ vòng eo thon gọn trắng trẻo dưới lớp áo trong nhạt màu. Đường Tam thấy thế thì vội vàng dời tầm mắt, nhanh tay lấy ra một chiếc áo ngoài màu đen khoác lên người Tiêu Viêm, thuận miệng trả lời.

"Ừm, chúng ta mau đi ăn sáng thôi."

Tiêu Viêm gật đầu, cậu vào nhà tắm rửa mặt vệ sinh cá nhân đơn giản rồi cùng Đường Tam đi đến nhà ăn.

Cả hai đến căn tin thì phát hiện bọn họ là người đến sớm nhất, mâm cơm trên bàn còn bốc khói. Đợi hai người ăn được một nửa thì Đái Mộc Bạch từ ngoài bước vào, khuôn mặt anh tuấn mang nét âm trầm. Thanh niên tóc vàng thấy hai người họ thì gật đầu chào hỏi rồi im lặng ngồi xuống ăn phần cơm sáng của mình.

Tầm nửa khắc sau, Tiểu Vũ và Chu Trúc Thanh cùng lúc bước vào. Cô nàng thấy hai người đã ngồi ở đây thì vội vàng đi lại hỏi han Đường Tam, biết được anh trai mình không có việc gì thì thở phào nhẹ nhõm. Tiểu Vũ chớp chớp mắt làm nũng với Tiêu Viêm một cái rồi cười tươi cùng Chu Trúc Thanh ngồi ăn với nhau.

Tiêu Viêm chống cằm nhìn hai cô gái ngồi ăn đối diện, Chu Trúc Thanh thỉnh thoảng mới đáp lời Tiểu Vũ nhưng cậu có thể nhận ra được bầu không khí giữa hai cô gái gần gũi hơn ngày hôm qua rất nhiều.

Chỉ tội người nào đó mà thôi.

Cậu liếc Đái Mộc Bạch xụ mặt ngồi cách đó không xa, thầm than một tiếng trong lòng. Gánh nặng đường xa, xem ra quan hệ giữa Chu Trúc Thanh và Đái Mộc Bạch khó mà hòa hợp trong thời gian tới.

Người cuối cùng bước vào là Mã Hồng Tuấn. Mặt mày cậu béo sáng sủa hơn nhiều, nhìn ra được tinh thần thoải mái dễ chịu, thân hình mập mạp dường như giảm được mấy cân. Có điều người chậm tiêu như Mã Hồng Tuấn cũng nhìn ra được tâm trạng Đái Mộc Bạch giờ vô cùng khó chịu, cậu béo không dám nói gì nhiều, lật đật tìm phần cơm của mình ngồi ăn lia lịa.

Về Áo Tư Tạp và Ninh Vinh Vinh, từ đầu buổi đến giờ vẫn không thấy bóng dáng hai người họ bước vào nhà ăn.

Tiếng chuông bên ngoài kêu vang không ngừng, mọi người trong nhà ăn nghe thấy thì vội vàng thu dọn chén đĩa rồi nhanh chóng chạy đến sân trường tập trung. Lúc bọn họ đến nơi thì phát hiện Ninh Vinh Vinh đã đứng ở sân trường, nhìn sơ qua thì có lẽ cô gái đã đứng chờ lâu. Chẳng qua không thấy bóng dáng Áo Tư Tạp đâu cả.

Đi lại gần Ninh Vinh Vinh, Tiêu Viêm thấy rõ khuôn mặt cô gái trông rất tiều tụy, vành mắt đỏ hoe, tâm trạng vô cùng suy sút. Tiểu Vũ thấy bộ dáng hơi hốc hác của Ninh Vinh Vinh, kề tai Tiêu Viêm nhỏ giọng nói.

"Cả đêm qua cô ấy không về ký túc xá, hình như cô ấy khóc suốt đêm ở ngoài thì phải."

Tiêu Viêm gật đầu tỏ ý đã hiểu, nhìn thiếu nữ tóc ngắn một cái rồi dời tầm mắt. Cậu nhận ra được cảm xúc của Tiểu Vũ khi nói về Ninh Vinh Vinh có phần kỳ quái, hẳn là ngày hôm qua lúc cô nàng về học viện đã xảy ra mâu thuẫn nho nhỏ gì đó với Ninh Vinh Vinh.

Người dạy học hôm nay vẫn là Phất Lan Đức, bọn họ chờ khoảng chừng một khắc mới thấy Phất Lan Đức thong thả đi tới. Đầu tiên ông ấy nhìn cả bọn một lượt, tới Ninh Vinh Vinh thì ngừng lại một lát. Thấy trong nhóm không có nhân vật chính của bài học hôm nay, Phất Lan Đức nhíu mày hỏi.

"Áo Tư Tạp đâu rồi? Lại ngủ nướng à?"

Cả bọn nhìn nhau, ai nấy đều không đáp lại câu hỏi của Phất Lan Đức. Trong ký túc xá nam thì Đái Mộc Bạch chung phòng với Mã Hồng Tuấn, Tiêu Viêm ở cùng với Đường Tam nên thành ra Áo Tư Tạp một mình một phòng. Vả lại thời gian thức dậy của mỗi người khác nhau, hầu như không ai sẽ tới phòng ngủ của người khác gọi dậy.

Phất Lan Đức vừa định kêu Đái Mộc Bạch đi tìm Áo Tư Tạp thì chính chủ đã tự động xuất hiện chạy tới sân trường, trên mặt hiện rõ vẻ phấn khởi.

"Áo Tư Tạp, ngươi muốn chạy mấy vòng quanh thôn tiếp hay gì?" Phất Lan Đức trừng cậu ta một cái.

Áo Tư Tạp nghe thế thì vội vàng lắc đầu: "Khoan đã viện trưởng, ngài nghe ta giải thích cái. Ta vừa mới đột phá đến cấp 30."

"Gì cơ!?"

Đừng nói là Phất Lan Đức, ngay cả Ninh Vinh Vinh trong nhóm bọn họ đều kinh ngạc trước lời nói của Áo Tư Tạp.

Áo Tư Tạp là hồn sư hệ thực vật, là loại võ hồn khó tu luyện nhất, đồng thời cũng là võ hồn có hiệu quả phụ trợ mạnh nhất nhì chỉ sau Thất Bảo Lưu Li Tháp. Năm nay cậu ta mười bốn tuổi đã thăng tới cấp 30, có thể nói tương lai sau này của Áo Tư Tạp rộng lớn không lường được. Vả lại hồn sư hệ thực vật có số lượng người rất ít, người tu luyện đến cấp 60 đổ lên hiếm không khác gì sừng lân lông phượng.

Hai mắt Phất Lan Đức sáng rực, ông vô cùng vui vẻ khen ngợi: "Tốt, tốt lắm! Áo Tư Tạp, ngươi quả nhiên không làm ta thất vọng, ta đại biểu học viện chúc mừng ngươi!"

Sắc mặt Đái Mộc Bạch không còn lạnh lùng nữa, anh đứng cạnh Áo Tư Tạp vỗ vỗ bờ vai của cậu ta cười đùa: "Chúc mừng nhé, Tiểu Áo. Cậu là hồn sư hệ thực vật thiên tài nhất mà ta từng thấy, chẳng lẽ thất tình có thể khiến hồn sư đột phá được luôn?"

Tiểu Áo hơi xấu hổ trừng Đái Mộc Bạch một cái, rồi cậu ta nhìn hai mắt Ninh Vinh Vinh đỏ hoe cười khổ đáp: "Ta còn chưa yêu đương gì hết thì lấy đâu ra vụ thất tình hả, ngươi cũng đừng trêu ta nữa."

Mọi người tiến lên vui vẻ chúc mừng cho Áo Tư Tạp, ngay cả người kiệm lời như Chu Trúc Thanh cũng gật đầu tỏ ý chúc mừng với Đái Mộc Bạch. Chỉ có Ninh Vinh Vinh đứng tại chỗ, ánh mắt đầy sự phức tạp nhìn Áo Tư Tạp được mọi người xoay quanh.

Buổi học thứ hai ở học viện Sử Lai Khắc bắt đầu, bài học hôm nay Phất Lan Đức giao cho mọi người vừa đơn giản cũng vừa khó khăn: Phải ăn ít nhất một cây trong hai loại hương tràng do Áo Tư Tạp chế tạo. Ông ấy còn nói rằng bài học hôm nay nhằm rèn luyện tính thích nghi của mọi người.

Ban đầu Tiểu Vũ còn rất phản đối việc này, có điều nghe nguyên bài giảng đầy sự thuyết phục của Phất Lan Đức, cô nàng chỉ có thể cụp tai ngoan ngoãn làm theo. Áo Tư Tạp cười hố hố tạo ra hai cây hương tràng, trên mặt hiện rõ sự vui vẻ không tả được.

Lúc này bỗng nhiên có bất ngờ xảy ra, ai nấy đều không nghĩ rằng Ninh Vinh Vinh lại là người đầu tiên tiến lên ăn hai cây hương tràng của Áo Tư Tạp. Đang lúc Áo Tư Tạp vui vẻ tột cùng thì hành động tiếp theo của Ninh Vinh Vinh khiến bộ phận giữa chân cậu lạnh căm tức thì. Chỉ thấy Ninh Vinh Vinh không cam lòng cầm hai cây hương tràng lên, sau đó hung ác cắn nát chúng ngay trước mặt Áo Tư Tạp đáng thương.

"Ngươi, ngươi đói bụng lắm hả?" Đại hương tràng thúc thúc yếu ớt hỏi.

Ninh Vinh Vinh ăn xong thì liếm nhẹ bờ môi hồng hào của mình, trên mặt lộ ra nụ cười ôn nhu như lần đầu mới gặp.

"Một lần cắn nát hương tràng của ngươi không tệ tí nào."

Vị trí nào đó trên người Áo Tư Tạp lại lạnh căm, cậu cảm giác nụ cười của Ninh Vinh Vinh y chang nụ cười ma quỷ của viện trưởng lúc phạt mình.

Lúc trở về hàng ngũ, Ninh Vinh Vinh còn nhìn Phất Lan Đức một cái. Ánh mắt dường như đang nói rằng cô có tư cách ở lại học viện. Sau Ninh Vinh Vinh, mọi người cũng bước lên ăn nốt hai cây hương tràng do Áo Tư Tạp chế tạo. Đến lượt Tiêu Viêm mỉm cười bước lên, ánh mắt Áo Tư Tạp chợt trợn to, cả người cứng đờ, hiển nhiên cậu ta còn nhớ rõ vụ việc xảy ra hôm tuyển sinh.

"Tiểu Viêm à, nhớ cắn nhẹ nhẹ với hương tràng của ta một chút..."

Áo Tư Tạp khóc không ra nước mắt chế tạo ra hai cây hương tràng mới, hai tay run run đưa cho thiếu niên tóc đen. Vốn dĩ Tiêu Viêm không có ý định trêu chọc cậu ta, chẳng qua nghe Áo Tư Tạp nói câu đầy mùi mờ ám như thế, hai mắt không khỏi híp lại.

Cậu cầm lấy hai cây hương tràng một lớn một nhỏ, sau đó dưới ánh mắt hoảng sợ lần thứ hai của Áo Tư Tạp và bộ dáng nhịn cười của Đái Mộc Bạch bên cạnh, trực tiếp dùng Đế Viêm nướng chúng ngay tại chỗ.

"Áo học trưởng, hương tràng này vẫn nên nướng nóng một chút thì mới ngon."

Tiêu Viêm mỉm cười đáp, lặng lẽ tăng độ ấm Đế Viêm thêm chút.

Áo Tư Tạp: "!!!"

Phất Lan Đức thấy hành động nhanh gọn chính xác của Tiêu Viêm khi dùng võ hồn nướng chín hương tràng của Áo Tư Tạp, ông đẩy đẩy mắt kính, tự giác lơ đi ánh mắt cầu cứu của đứa học trò bên cạnh mình.

Tuổi trẻ có khác, dám nghĩ dám làm.

Phất Lan Đức cảm thán trong lòng.

Đường Tam nhìn Áo Tư Tạp bị Tiêu Viêm dọa tới mức run người, lại ngó khuôn mặt tươi cười của thiếu niên tóc đen, rất là tri kỷ móc ra khăn tay đưa cho Tiêu Viêm.

Tiểu Vũ nhờ có sự cổ vũ của Đường Tam và Tiêu Viêm mới bằng lòng tiến lên ăn hai cây hương tràng, chẳng qua ánh mắt của cô nàng u oán tới mức khiến ông chú họ Áo chột dạ không thôi.

Lúc này chỉ còn mỗi Chu Trúc Thanh chưa hoàn thành nhiệm vụ, ánh mắt của mọi người ở đây đều đổ dồn lên người cô nàng. Khuôn mặt lạnh như băng của Chu Trúc Thanh lúc trắng lúc xanh, cô gái cắn chặt môi dưới, nhất quyết không chịu bước lên.

Phất Lan Đức đột nhiên nói chuyện, trên khuôn mặt gian xảo đó lộ ra nụ cười hiếm hoi.

"Chu Trúc Thanh, nếu ngươi muốn một ngày nào đó đánh bại Đái Mộc Bạch, đạp cậu ta dưới chân mình, bây giờ không nên chần chờ hay do dự gì hết."

Thiếu nữ tóc đen sửng sốt trước câu nói của Phất Lan Đức, bỗng dưng ánh mắt trở nên kiên định hơn. Cô nàng đi thẳng tới trước mặt Áo Tư Tạp, không nói lời nào liền ăn hết hai cây hương tràng, tốc độ còn nhanh cả Tiểu Vũ.

Đái Mộc Bạch thấy thế thì cười khổ một tiếng, còn Mã Hồng Tuấn và Áo Tư Tạp đứng cạnh bụm miệng cười thầm.

Không ai nghĩ tới khi nãy Đái thiếu lừng lẫy cười người ta giờ lại bị nhân gia cười ngược lại, quả nhiên nghiệp quật có thể tới muộn nhưng chắc chắn không bao giờ vắng mặt.

Phất Lan Đức gật đầu hài lòng nói với tám người đứng đây.

"Tốt lắm, mấy đứa đã vượt qua bài huấn luyện hôm nay. Hãy nhớ kỹ rằng sau này các ngươi đều chung nhóm, Áo Tư Tạp sẽ là hậu cần vững chắc nhất của mấy đứa. Đừng quan tâm những câu hồn chú vô nghĩa đó, tính mạng mới là thứ quan trọng nhất, còn giữ được mạng thì mới có thể trở nên mạnh mẽ hơn. Bây giờ mấy đứa trở về nghỉ ngơi và chuẩn bị cho tốt, ngày mai lão Triệu sẽ dẫn các ngươi đến Tinh Đấu đại sâm lâm giúp Áo Tư Tạp tìm kiếm hồn hoàn thứ ba. Trong quá trình đi săn, mấy đứa sẽ gặp được hồn thú có tu vi từ một ngàn năm trở lên, nếu không đến mức bất khả kháng thì lão Triệu tuyệt đối sẽ không ra tay trợ giúp. Đây cũng là sự rèn luyện dành cho mấy đứa."

Phất Lan Đức vỗ vỗ mấy cái rồi tính xoay người rời đi, Tiêu Viêm đột nhiên lên tiếng.

"Viện trưởng ngài đợi một chút, Tam ca cũng cần một cái hồn hoàn ạ!"

Tiêu Viêm dứt lời, thân hình Phất Lan Đức chợt cứng lại, đôi mắt chim ưng của ông ấy nhìn thẳng về phía thiếu niên tóc đang mỉm cười, còn có Đường Tam cười bất đắc dĩ đứng bên cạnh.

"Đường Tam, ngươi đột phá đến cấp 30 rồi?"

Phất Lan Đức đẩy mắt kính, giọng nói khàn khàn của ông ta có hơi run rẩy. Đường Tam gật đầu đáp lại.

"Đúng vậy viện trưởng, hai ngày trước ta đã đột phá đến cấp 30."

Đường Tam nói xong, cả bọn đứng đây trợn tròn mắt nhìn cậu, ngoại trừ Tiêu Viêm và Tiểu Vũ. Áo Tư Tạp còn đang vui vẻ thì há miệng to, nhất thời không biết nói cái gì. Đái Mộc Bạch chợt nghĩ tới cái gì đó, đôi tà mâu nhìn Đường Tam một cách quái dị.

"Tiểu Tam, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi thế?"

"Mười hai tuổi, chính xác hơn thì mười hai tuổi lẻ bảy tháng." Đường Tam thành thật đáp lại, trả lời cậu là tiếng hít ngược của Áo Tư Tạp.

Chỉ thấy thiếu niên tóc bạc vò vò đầu, lẩm bẩm cảm thán không ngừng.

"Trời má! Hồn tôn mười hai tuổi, thứ quái vật đến từ phương nào thế! Ta cứ tưởng bản thân đạt đến cấp bậc hồn tôn lúc mười bốn tuổi đã oai lắm rồi, cái tên nhóc Đường Tam còn khiếp hơn ta tưởng tượng!"

Đường Tam bất đắc dĩ trước mấy câu nói không lớn không nhỏ của Áo Tư Tạp, cậu nhìn Tiêu Viêm cười tủm tỉm đứng cạnh mình, than nhẹ một tiếng.

"A Viêm thật là..."

Tiêu Viêm chớp chớp mắt, cậu đương nhiên hiểu Đường Tam nói đến gì, vì vậy nụ cười trên môi càng tươi hơn.

"Chuyện này đáng để chúc mừng mà, hồn tôn mười hai tuổi?"

Nghe Tiêu Viêm nói thế, Đường Tam lắc đầu, cười khẽ một tiếng coi như đáp lại. Bỗng dưng Phất Lan Đức cười lớn, ông ta vuốt chòm râu dài của mình liên tục khen ngợi.

"Giỏi, giỏi lắm! Không nghĩ tới ngày hôm nay học viện của ta xuất hiện hai hồn tôn, trong đó còn có hồn tôn mười hai tuổi. Đường Tam, chúc mừng ngươi lập ra kỷ lục mới của học viện Sử Lai Khắc! Ta thành lập học viện được hai mươi năm, ngươi là học viên đầu tiên và cũng là học viên duy nhất đạt đến cấp 30 ở độ tuổi mười hai!"

Kèm theo lời khen ngợi của Phất Lan Đức là những tiếng chúc mừng lẫn vỗ tay của mọi người đứng đây. Lần đầu tiên Đường Tam gặp phải trường hợp kiểu này, nhất thời cậu ăn không tiêu, khuôn mặt bình tĩnh lần đầu lộ ra vẻ ngượng ngùng. Đường Tam theo bản năng nhìn về phía Tiêu Viêm, chỉ thấy đối phương mỉm cười nhìn cậu, trong đôi mắt đen đó chỉ phản chiếu duy nhất ảnh ngược của bản thân.

Tâm tình còn hơi rối bời chợt yên lặng, Đường Tam cảm nhận rõ ràng thứ cảm xúc vừa ấm áp lại vừa ngọt ngào đó lên men không ngừng trong lòng mình.

"Được rồi, nhiệm vụ thay đổi. Ngày mai mấy đứa không chỉ trợ giúp Áo Tư Tạp đạt được hồn hoàn mà còn có cả Đường Tam nữa! Bây giờ giải tán, các ngươi mau chóng trở về nghỉ ngơi chỉnh đốn bản thân cho thật tốt!"

Phất Lan Đức nói xong, mọi người đồng thanh đáp lời rồi lần lượt trở về ký túc xá của mình. Bọn họ đều là những thiên tài trẻ tuổi, kể cả thiên chi kiêu nữ Ninh Vinh, tất cả đều hiểu được việc tu luyện đối với bản thân quan trọng đến nhường nào. Muốn trở nên mạnh mẽ hơn thì cần có sự cố gắng, tư chất trời ban đương nhiên quan trọng nhưng nó chỉ chiếm tới một phần trăm, chín mươi chín phần trăm còn lại phải dựa vào sự nỗ lực không ngừng của bản thân.

"Tiểu Tam, muội có vài chuyện muốn hỏi Tiểu Viêm, đợi hỏi xong thì muội thả Tiểu Viêm về liền!"

Đến khúc phải rẽ đường, Tiểu Vũ đột ngột nhiên lên tiếng, tiện thể ôm cánh Tiêu Viêm, đôi mắt hồng long lanh nhìn chằm chằm anh trai nhà mình. Đường Tam là người tri kỷ, tuy bị thái độ của Tiểu Vũ hù một cái nhưng cậu gật đầu đồng ý, đồng thời không quên nhắc nhở.

"Được thôi, chẳng qua muội nhớ phải đi nghỉ sớm, đừng có thức đêm nữa đấy."

"Gì chứ, nhân gia lớn rồi đó!"

Tiểu Vũ lè lưỡi trước lời dặn dò của Đường Tam, sau đó tung tăng kéo Tiêu Viêm đi về phía ký túc xá nữ. Tiêu Viêm thuận theo Tiểu Vũ, không quên vẫy vẫy tay với Đường Tam. Đợi bóng dáng Đường Tam hoàn toàn rời khỏi tầm mắt hai người bọn họ, Tiểu Vũ liếc ngang liếc dọc một hồi, xác định chỗ này không có ai mới thở phào nhẹ nhõm.

Tiêu Viêm thấy bộ dạng đề phòng của Tiểu Vũ, bất đắc dĩ búng trán cô nàng một cái rồi mới nói.

"Nơi này không có hồn đấu la gì đâu, đừng căng thẳng tới vậy."

"Phải đề phòng trước cho chắc ăn chứ!" Tiểu Vũ thuận miệng đáp, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt quái dị của Tiêu Viêm.

Hồn đấu la thì không có, phong hào đấu la thì có rồi, đối phương còn đi theo chúng ta suốt năm sáu năm rồi.

Tiêu Viêm thầm nghĩ, cuối cùng vẫn không nói sự thật phũ phàng cho Tiểu Vũ biết.

"Được rồi, xem ra chuyện sắp nói liên quan đến thân phận thật của chúng ta nên ngươi mới dẫn ta tránh Tiểu Tam phải không? Ta nhớ Tiểu Vũ từng nói Tinh Đấu là quê hương của mình nhỉ?"

Tiểu Vũ gật đầu, cô nàng trực tiếp ngồi thẳng xổm xuống đất, may mắn còn biết khép chân lại cho ra dáng con gái. Tiêu Viêm nhìn tư thế ngồi không thể phóng khoáng hơn của Tiểu Vũ, khóe miệng giật giật, cuối cùng cậu vẫn không nỡ trách móc cô nàng.

Một bên ngồi một bên đứng thì nói chuyện rất bất tiện, vậy nên Tiêu Viêm dứt khoát ngồi thẳng xuống đất, hai chân xếp bằng với nhau.

"Tiểu Viêm nhớ rõ ghê, đúng là ta sinh ở Tinh Đấu thật. Lần này chúng ta đi tìm hồn hoàn cho Tiểu Tam ở Tinh Đấu đại sâm lâm, ta muốn về thăm Đại Minh và Nhị Minh. Ta đang lo không tìm được cơ hội vào trong Hồ Trung Tâm tuốt bên trong Tinh Đấu, à Tiểu Viêm biết chủng tộc Thái Thản Cự Viên mà nhỉ? Nếu ta nhờ Nhị Minh đến đón ta thì đệ ấy hù mọi người khiếp vía mất!"

"Thái Thản Cự Viên? Chả trách Tiểu Vũ lại lo lắng đến thế... Một con Thái Thản Cự Viên mười vạn năm thì hồn sư nào cũng né nó như né thú dữ." Tiêu Viêm giờ đã hiểu rõ sự lo lắng của Tiểu Vũ, chỉ đành xoa đầu cô nàng coi như an ủi.

Tiểu Vũ ôm hai chân tựa cằm lên đầu gối, cô thở dài một hơi. Nhìn thấy đôi tai thỏ màu hồng gục xuống vì chủ nhân nó đang buồn, Tiêu Viêm cười khẽ một tiếng, tay vẫn xoa đầu cô gái.

"Đừng nghĩ nhiều đến thế. Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, nếu không tìm được cơ hội thăm Đại Minh và Nhị Minh thì đợi khi nào rảnh, chúng ta xin viện trưởng nghỉ một thời gian rồi đi thăm bọn họ."

"Ừm, ta cũng nghĩ vậy. Chủ yếu là ta muốn giới thiệu Tiểu Viêm với hai đệ ấy, còn có Tiểu Tam nữa-Ấy chết, ta quên mất Tiểu Tam!"

Nhắc đến anh trai nhà mình, Tiểu Vũ sửng sốt một lúc, sau đó xoa rối mái tóc đuôi sam của mình, trên mặt hiện rõ vẻ sống không còn gì luyến tiếc.

"Ôi thần thú trên cao! Ta quên bén vụ Tiểu Tam, huynh ấy còn không biết chúng ta là hồn thú nữa! Hu hu, Tiểu Viêm nói xem, lỡ chúng ta nói thân phận thật sự với Tiểu Tam thì huynh ấy chạy mất tăm vì sợ không?"

Tiêu Viêm nhìn bộ dáng thảm thương của Tiểu Vũ, lại thêm mấy câu nói trên trời dưới đất của cô nàng, nhịn không được vỗ nhẹ vào đầu thiếu nữ tai thỏ.

"Nói gì thế? Chúng ta sống chung với Tiểu Tam cũng được sáu năm rồi, Tiểu Vũ hẳn là rõ tính nết của cậu ấy nhất rồi còn gì!"

"Sao rõ bằng Tiểu Viêm được chứ? Mà ta cực kỳ tin tưởng nhân phẩm của Tiểu Tam rồi, chẳng qua chuyện hồn thú hóa hình này nó quá kinh hãi đấy thôi!"

Tiểu Vũ phồng má ôm hai tai thỏ, đôi mắt to tròn ngập nước nhìn Tiêu Viêm. Cậu vốn là người dễ mềm lòng, lại gặp ánh mắt này của Tiểu Vũ, tức khắc Tiêu Viêm chỉ biết đỡ trán thở dài.

"Rồi rồi, tóm lại cứ để việc này thuận theo tự nhiên thôi. Mau trở về ký túc xá nghỉ ngơi đi cái cô nàng này"

Đưa Tiểu Vũ trở về ký túc xá, Tiêu Viêm cũng trở về chỗ ở nghỉ ngơi chỉnh đốn bản thân. Lúc cậu mở cửa phòng ra thì bắt gặp Đường Tam đang kiểm tra đống ám khí trên bàn, đối phương vừa thấy cậu thì nhịn không được hỏi.

"A Viêm về nhanh thế? Tiểu Vũ gặp vấn đề phiền phức gì sao?"

Tiêu Viêm đóng cửa cởi giày, ngồi thẳng lên giường mới đáp lời.

"Không phải vấn đề gì lớn. Cô nàng hỏi ta có thuốc đuổi côn trùng mùi nào dễ ngửi ấy mà..."

Quả nhiên là câu hỏi đầy tính cách của Tiểu Vũ.

Đường Tam nghe thế thì không khỏi mỉm cười, động tác kiểm tra ám khí thoăn thoắt nhanh nhẹn hơn. Đợi tới khi cậu kiểm tra đồ đạc xong xuôi, Đường Tam quay đầu liền bắt gặp Tiêu Viêm nhắm mắt ngồi xếp bằng trên giường, hiển nhiên đã tiến vào trạng thái tu luyện sâu.

Cậu nhìn cặp lông mày hơi nhíu lại của Tiêu Viêm, giơ tay vuốt nhẹ chúng xuống. Dường như biết Đường Tam đang làm gì đó, Tiêu Viêm thả lòng mặt mày, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp dịu dàng hơn rất nhiều.

Đường Tam thở dài trong lòng, sau đó cũng ngồi lên giường tiến hành tu luyện.

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên cả hai người đến Tinh Đấu đại sâm lâm, bọn họ vẫn nên tu luyện và nghỉ ngơi cho thật tốt.

Chuyện ngoài lề:

Mời tất cả thành viên trong Sử Lai Khắc nêu cảm nghĩ của mình khi nghe Tiểu Vũ nói thẳng câu "Đi kỹ viện".

Đái Mộc Bạch: Rất mạnh mẽ rất thẳng thắn! Có điều nhìn sắc mặt Tiểu Viêm không đẹp cho lắm...

Áo Tư Tạp: Không hổ là muội muội của Tiểu Viêm! Ấy da, ngươi đánh ta chi vậy Đái lão đại!

Đường Tam: Tiểu Vũ xong đời rồi.

Tiêu Viêm: ... (Đối phương từ chối cho ý kiến.)

Ninh Vinh Vinh: Rất thẳng thắn, Tiểu Vũ làm tốt lắm!

Chu Trúc Thanh (im lặng): ...

Về chính chủ Mã Hồng Tuấn, đối phương vì quá xấu hổ nên từ chối cho ý kiến (thật ra bị Tiêu Viêm xách đi làm công tác tư tưởng).

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me