Tan Du Am Ap
Biên tập: Táo
Sau khi khỏi bệnh, cơ thể Hạ Tham Diễn yếu đi rất nhiều, song y vẫn gắng gượng chịu đựng đau đớn. Chính lúc này, sự chỉ dạy của đạo diễn Tề trong những năm tháng học diễn xuất mới có dịp bộc lộ ra ngoài, y không để Tư Cẩm Khanh phát hiện mảy may. Cùng lắm chỉ là ngủ nhiều hơn một chút, lúc ốm y hay chán ăn và mùa đông năm nào cũng sụt cân, nên mọi chuyện thoạt trông vẫn như bình thường.Tư Cẩm Khanh biết y nhạt mồm nhạt miệng nên bữa cơm nào cũng đổi món liên tục, chỉ làm toàn những món Hạ Tham Diễn thích.Thật ra tay nghề của anh rất được, trước đây Hạ Tham Diễn thích ăn đồ anh nấu nhất, nhưng Tư Cẩm Khanh bộn bề công việc, không thể thường xuyên nấu nướng cho y. Vì vậy, đối với Hạ Tham Diễn khi đó, được ăn một bữa cơm anh nấu đã là điều xa xỉ, tuy bây giờ y có thể ăn ba bữa mỗi ngày, nhưng dường như y không có phúc phận thưởng thức.Cổ họng y luôn trong tình trạng đắng chát, nuốt thứ gì cũng đắng đến lợm họng, thường xuyên buồn nôn nên dù ăn hay không thì cũng như cực hình.Mùa hè vừa qua y còn có thể ngửi được hương ngọc lan, nhưng giờ trong khoang mũi chỉ còn vị mặn đắng.Hạ Tham Diễn có hơi sầu muộn, song lại sợ Tư Cẩm Khanh phát hiện nên ngày nào cũng phải cố gắng ăn một chén cơm, sau đó nhân lúc Tư Cẩm Khanh không chú ý thì tái mặt chạy vào toilet, nôn sạch thức ăn mới nuốt trong tiếng xả nước ào ào. Những thứ y nôn ra là đồ ăn hòa lẫn với máu.Dần dà Hạ Tham Diễn không dám ở cạnh Tư Cẩm Khanh nữa, hễ anh lơ là là y lại chạy sang nhà đối diện để trò chuyện với ông Trương và vuốt ve mèo già.Mặc dù Tư Cẩm Khanh có phần bực bội, hiềm nỗi anh ngại mở lời hỏi y.Nhưng từ khi anh đến, mọi thứ nơi đây chừng như đổi khác.Những chậu lan trong sân đã thôi khô héo và lá cây ngô đồng cũng không còn bị gió cuốn rơi đầy trước cửa nhà. Đất trong vườn được xới cho tơi xốp, Tư Cẩm Khanh trồng vào đấy mấy đóa hoa hồng, dưới bàn tay chăm sóc tỉ mỉ và kỹ thuật chăm bón hết sức cẩn thận, không bao lâu sau hoa đã ra nụ.Hạ Tham Diễn hân hoan trong lòng, y thích quấn mình trong chăn, nằm nhoài bên cửa sổ ngắm nhìn những cành lá mỏng manh của nụ hồng.Y mong chờ ngày đóa hồng nở rộ, để khoảng sân nhỏ ảm đạm nhà mình có thêm chút sắc màu. Phải tội chẳng biết có phải do thời tiết quá lạnh hay không mà nó mãi chưa chịu ra hoa, cứ chững lại ở giai đoạn chớm nở. Ngay cả Tư Cẩm Khanh cũng đành bó tay, nhưng mỗi khi bắt gặp ánh mắt mong đợi của Hạ Tham Diễn, anh luôn cảm thấy bức bối vô cùng.Anh trồng hoa với hi vọng Hạ Tham Diễn được vui, anh biết Hạ Tham Diễn thích hoa, đặc biêt là màu sắc và hương thơm của chúng.Tư Cẩm Khanh xoa đầu y, cười dịu dàng trấn an: "Chờ khi nào Nam Dương đổ tuyết thì chắc hoa sẽ nở thôi."Hạ Tham Diễn mỉm cười, y biết Tư Cẩm Khanh đang an ủi mình, nhưng vẫn không khỏi hụt hẫng trong lòng.Độ này trời đã thôi hửng nắng.Thời tiết càng ngày rét mướt, ngày bắt đầu ngắn lại, những đêm dài tăm tối liên tục đày đọa thân thể gần như rỗng tếch của Hạ Thẩm Diễn.Y đã quen với cơn đau, chỉ thi thoảng không chịu đựng được nữa mới lặng lẽ rơi nước mắt.Tuy mấy hôm nay Tư Cẩm Khanh không sang ngủ cùng y, nhưng mỗi lần trời nổi cơn giông hoặc hệ thống sưởi trong nhà có vấn đề khiến nhiệt độ giảm xuống nghiêm trọng, anh đều sẽ lẳng lặng đi qua.Mỗi lần như thế, Hạ Tham Diễn đều vô cùng biết ơn đạo diễn Tề, nếu không nhờ ông mài giũa kỹ năng diễn xuất cho y trong suốt nhiều năm, y đã không tài nào giả vờ trước mặt Tư Cẩm Khanh được nữa.Y biết Tư Cẩm Khanh rất tin tưởng mình, cho dù thỉnh thoảng anh phát hiện y hơi bất thường thì cũng chỉ nhíu mày oán trách: "Diễn Diễn, em phải biết tự chăm sóc bản thân."Nghe anh nói vậy, Hạ Tham Diễn hốt nhiên cũng thấy thẹn với anh, lòng thầm hy vọng Tư Cẩm Khanh có thể sớm quay về, y sắp không còn tư cách để giữ anh được nữa.Khi thời tiết ấm lên một chút, Hạ Tham Diễn chủ động muốn ra ngoài.Mấy ngày trước trời quá lạnh, Tư Cẩm Khanh không chịu để Hạ Tham Diễn bước ra khỏi cửa, song anh cũng sợ mình khiến y ngột ngạt nên lần này không từ chối nữa.Trên trấn Bách Hoa có một khu cẩm viên được xây dựng ngay tại trung tâm thị trấn, được coi là một trong những danh lam thắng cảnh nổi tiếng ở Nam Dương.Nơi này nổi tiếng với mai.Chịu tuyết mai chênh vài độ trắng, thua mai tuyết thiếu chút hương thầm.Hoa mai đỏ trong cẩm viên mỹ lệ ngát hương, hương hoa thoang thoảng bay bổng động lòng người. Sắc mai đỏ điểm xuyết trên tuyết trắng là vẻ đẹp không thể bỏ qua của thị trấn Bách Hoa mỗi dịp đông sang.Hương thơm của mai không nằm ở nhụy, chẳng nằm ở đài mà ngát từ cốt cách.Người xưa có câu: Cốt ngọc ngà chẳng hiềm chướng khí,Thân thanh nhã sánh tựa tiên nhân.Hoa mai thường được miêu tả là "kiêu hãnh", "lạnh lùng" và "kiều diễm", nó sừng sững bất chấp vạn vật khô héo trong mùa đông lạnh giá, không yếu ớt ngại gió ngại sương như hoa lan được Hạ Tham Diễn trồng nơi vườn nhà, mà luôn hiên ngang ngoan cường.Đôi khi, Hạ Tham Diễn thầm ước mình cũng có thể cứng cỏi tựa mai kia.Lúc họ đến cẩm viên trời đã về chiều.Đúng như tên gọi, cẩm viên là một khu vườn có kiến trúc cổ xưa, thiết kế chủ đạo theo hơi hướm cổ kính với những hành lang dài khúc khuỷu và mái đình tinh xảo, tất cả đều làm nổi bật sự cao quý và vẻ đẹp nơi đây. Hạ Tham Diễn từng quay vài bộ phim cổ trang ở Hoành Điếm và đã nhìn thấy nhiều tòa nhà cổ xưa còn hùng vĩ hơn thế này, nhưng khi cùng đến đây với Tư Cẩm Khanh, tâm trạng y vẫn bồi hồi rất khác.Lần này, y không phải sắm vai bất kỳ ai cả, y chỉ là Hạ Tham Diễn.Tư Cẩm Khanh không thích náo nhiệt, cũng sợ Hạ Tham Diễn đến chốn đông người sẽ bị nhận ra nên đã chuẩn bị từ trước, hiện tại trừ nhân viên ra, cả hoa viên chỉ có hai người bọn họ.Hạ Tham Diễn không có ý định đi loanh quanh thăm thú, vừa bước vào đã đi thẳng đến khu vực vườn mai.Rừng mai nằm phía sau tòa nhà, màu đỏ chói mắt rậm khắp một vùng, hương thơm ngào ngạt bao trùm cả khu vườn tĩnh mịch.Màu sắc tươi đẹp phủ khắp bốn phương khiến người ta kích động phấn chấn, cành mai giao nhau vươn ra thấp thoáng, tán ngược ra sau, đong đưa như nhịp đập."Diễn Diễn có lạnh không?"Tư Cẩm Khanh sờ mặt y, cảm giác mát lạnh khiến anh nhíu mày.Hạ Tham Diễn ngước mắt nhìn anh, y lắc đầu, hưng phấn nói: "Không ạ, mùi thơm quá."Thấy y vui vẻ như vậy, tâm trạng của Tư Cẩm Khanh cũng phấn khởi hẳn lên, sự phiền muộn suốt mấy ngày nay cũng cuốn đi mất dạng."Nếu có tuyết rơi thì tốt quá." Hạ Tham Diễn tiếc nuối lẩm bẩm.Mai đỏ điểm tuyết trắng, nhất định sẽ vô cùng đẹp đẽ.Tư Cẩm Khanh cười nói: "Chúng ta có thể chờ mà."Hạ Tham Diễn sững người, không biết nghĩ đến điều gì mà thất thần lên tiếng: "Liệu... Năm nay còn có tuyết không?""Còn chứ." Tư Cẩm Khanh giúp y quấn lại khăn quàng cổ, ngăn gió lạnh lòn vào bên trong và đáp bằng giọng dịu dàng hết mực.Hạ Tham Diễn đột ngột nghiêng người, đoạn ngước mắt nhìn anh.Bấy giờ họ đang đứng giữa rừng mai, bốn bề đều là những nhành mai đỏ thắm. Khi Hạ Tham Diễn ngước mắt trông lên, mảng đỏ phía sau Tư Cẩm Khanh cứ thế phản chiếu vào mắt y, đôi mắt ấy vốn trong veo ngời ngợi, có thể chứa đựng tất cả vẻ đẹp trên đời, tựa viên hổ phách thuần khiết nhất.Vào khoảnh khắc sắc đỏ ánh lên trong đôi mắt ấy, Tư Cẩm Khanh có thể nhìn thấy hình bóng chính mình đang hòa vào làn sóng đỏ cuồn cuộn, dập dờn trong biển Hạ Tham Diễn.Ước gì mình có thể đắm chìm trong biển mắt này mãi mãi. Tư Cẩm Khanh nghĩ thầm."Diễn Diễn muốn nói gì?"Tư Cẩm Khanh cao hơn Hạ Tham Diễn rất nhiều, để y không bị mỏi cổ, anh bèn cúi người, sau đó hết sức tự nhiên dụi chóp mũi vào khuôn mặt lành lạnh của y.Dường như Hạ Tham Diễn vẫn chưa kịp phản ứng, y đờ ra trong giây lát, gần như không giữ được lớp mặt nạ bình tĩnh nữa. Trái tim đã lâu không nếm được mật ngọt đập càng lúc càng nhanh, như thể đã tìm được thuốc tiên để có thể tiếp tục sự sống."Diễn Diễn đỏ mặt rồi." Tư Cẩm Khanh đột nhiên cất lời.Lý trí của Hạ Tham Diễn nổ bùm tan tác.Khuôn mặt Tư Cẩm Khanh gần trong gang tấc, tựa cảnh quay điện ảnh đột nhiên phóng đại, mỗi chuyển động trước ống kính đều vô cùng hoàn mỹ, khiến người ta trầm trồ thán phục trước hiệu ứng ánh sáng nghệ thuật. Dường như Tư Cẩm Khanh được sinh ra với vầng sáng của riêng mình, anh là trời trăng mây gió, là thần tiên hạ phàm, là người mà Hạ Tham Diễn chẳng thể mong cầu.Bất cứ khi nào tình yêu dành cho anh đạt đến mức y không thể kiểm soát được bản thân, Hạ Tham Diễn sẽ liên tục cảnh báo mình rằng: Anh ấy sắp đính hôn, anh ấy sắp kết hôn, và... mày sắp chết.Anh sắp đính hôn rồi, mày phải kết thúc mối tình đơn phương ngu ngốc này đi thôi.Anh sắp kết hôn rồi, mày chẳng là ai trong cuộc đời anh cả.Mày sắp chết rồi, có tư cách gì để yêu thương anh chứ.Y mất đi tư cách để yêu và được yêu, nên chỉ còn cách đẩy anh ra xa, cho dù y yêu anh, cho dù đó không phải là điều y muốn, cho dù y cũng khổ sở biết bao nhiêu."Diễn Diễn?" Tư Cẩm Khanh thấy y thất thần thì tưởng người y khó chịu.Hạ Tham Diễn sực tỉnh, y tránh ánh mắt đầy vẻ lo lắng của anh rồi lui về sau một bước, xoay đi như không có chuyện gì xảy ra, dịu giọng đáp: "Không có việc gì."Tư Cẩm Khanh không yên lòng, vẫn lo nghĩ cho sức khỏe cuả y nên không phát hiện sự bất thường trên nét mặt, chỉ cau mày nói: "Có phải trong người khó chịu không em?"Hạ Tham Diễn lắc đầu, bất giác đưa tay chạm vào giọt sương đọng trên nụ mai, làm giọt nước mát lành trượt xuống đầu ngón tay, y thoáng nhìn qua, hít vào một hơi và chậm rãi lau sạch đi vệt nước.Y cụp mắt mỉm cười: "Em chỉ đang tiếc vì năm nay không được thấy tuyết rơi."Chẳng rõ vì sao, những lời này lại khiến Tư Cẩm Khanh nhột nhạt, song ngẫm lại cũng chẳng thấy bất thường ở đâu, anh chỉ cho rằng Hạ Tham Diễn cảm thấy năm nay Nam Dương sẽ không có tuyết, nên bèn an ủi: "Nếu như Diễn Diễn muốn ngắm tuyết thì chờ khi nào thời tiết ấm lên một chút, anh dẫn em đi phương bắc chơi mấy ngày, được không?"Hạ Tham Diễn bật cười: "Phương bắc lạnh lắm."Cũng đúng, ngay cả mùa đông ở phía nam Hạ Tham Diễn cũng khó ra khỏi nhà nữa là thời tiết khắc nghiệt như ở phương bắc.".... Anh xin lỗi."Tư Cẩm Khanh biết mình đã phạm một sai lầm ngớ ngẩn. Hình như chỉ cần nghĩ đến việc làm thế nào để dỗ Hạ Tham Diễn vui thì chỉ số thông minh của người đứng đầu Tư Thị sẽ sụt giảm không phanh.Hiếm khi Hạ Tham Diễn thấy anh thế này này, y khẽ cười trêu: "Nhưng anh có thể đi ngắm thay em mà."Tư Cẩm Khanh thoáng trầm ngâm, đoạn đáp: "Lạnh lắm."Hạ Tham Diễn ngạc nhiên: "Anh cũng sợ lanh sao?"Tư Cẩm Khanh gật đầu: "Sợ chứ."Một chốc sau anh lại bổ sung: "Có Diễn Diễn bên cạnh thì mới không lạnh."Hạ Tham Diễn: "..."Y không vờ vịt nổi nữa, đảo mắt đi như thể chạy trốn.Lúc này trời bỗng nổi gió, nhưng kỳ lạ là không quá lạnh, cánh hoa đỏ rơi trên mặt đất, tạo thành cảnh đẹp như lửa đong đưa trong đáy mắt Hạ Tham Diễn.Tư Cẩm Khanh hốt nhiên muốn hôn y.Anh mím môi, giọng nói cũng hơi trầm khàn, anh đưa tay vân vê sợi tóc trên thái dương của Hạ Tham Diễn rồi đột nhiên hỏi: "Lúc Diễn Diễn từ biệt anh ở Tân Do... Hình như chưa hôn anh nhỉ?"Hạ Tham Diễn sững sờ, đến khi phản ứng lại thì vành tai đã đỏ như nhỏ máu, hai má y nóng bừng, những lời muốn thốt ra nghẹn ứ trong cổ họng.Y không ngờ Tư Cẩm Khanh sẽ đề cập đến vấn đề này.Nhưng càng làm y bất ngờ hơn chính là một giây kế tiếp, Tư Cẩm Khanh lại nói thêm: "Bây giờ anh có thể đòi lại được không?"Hạ Tham Diễn cứng người, y ngay đơ tại chỗ, chỉ biết lúng ta lúng túng nhìn anh.Cứ như thể y đột nhiên quay lại thuở thiếu thời, về đúng cái đêm hoang đường khi y chủ động hiến dâng mình cho anh.Y ngơ ngác mà thấp thỏm nhìn người đàn ông mình mến yêu đã lâu, thủ thỉ hỏi anh với vẻ si mê mờ mịt: "Em có thể hôn anh ư?""Có thể."Đó là câu trả lời hệt như ngày trước.Ai có thể từ chối người trong lòng? Ai nỡ đẩy vầng trăng mình đã hằng ao ước bấy lâu?Giữa làn gió đượm hương mai, Tư Cẩm Khanh khẽ cười thành tiếng, tiếng cười anh theo gió bay đi, tựa một hồi mộng mị. Anh kéo chiếc mũ sau áo khoác lông vũ của Hạ Tham Diễn lên rồi đội cho y, lớp lông tơ màu trắng trên mép mũ nhẹ nhàng đung đưa trên khuôn mặt trắng nõn của y.Người trước mắt tựa cậu thiếu niên xuất hiện lúc bình mình, với trái tim non nớt và tấm lòng son sắt ban sơ.Tư Cẩm Khanh thầm tự giễu: "Diễn Diễn thực sự đã hai mươi chín tuổi rồi sao?"Hạ Tham Diễn mấp máy đôi môi như toan nói điều gì.Song Tư Cẩm Khanh không cho y cơ hội, anh ôm lấy mặt y rồi cúi người hôn xuống.Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me