TruyenFull.Me

Tan Du Am Ap

Biên tập: Táo (rất lười)

Hạ Tham Diễn không biết Tư Cẩm Khanh đã nói rõ với đám người kia thế nào, nhưng từ dạo ấy, không còn ai đến quấy rầy họ nữa.

Họ vẫn đang sống yên bình ở chốn này, không có sự hối hả và nhộn nhịp của thế gian, cũng không có những trở ngại trên con đường đi đến bên nhau.

Họ cũng giống như những cặp đôi bình thường, thích ôm nhau chuyện trò khi trời lạnh và khoác áo nắm tay dạo bước ngày rực nắng, đôi khi họ sẽ cùng nhau nằm dài trên xích đu tắm nắng, còn buồn chán quá thì lại sang nựng mèo, tưới hoa rồi đánh một giấc dài.

Không ai nhắc tới sự xuất hiện của những người đó, Hạ Tham Diễn không hỏi, Tư Cẩm Khanh cũng tránh không nói tới.

Như thể đó chỉ là một chuyện bên lề chẳng đáng bận tâm, và bọn họ phải tiếp tục với guồng quay cuộc sống.

Hạ Tham Diễn không đề cập đến chuyện để Tư Cẩm Khanh quay về nữa. Y biết mình đã bị ảo tưởng này mê hoặc, đến mức gần như quên mất cơ thể mình đã xác xơ nhường nào.

Lúc đầu y còn có thể dùng thuốc để chịu đựng những cơn đau đang ngày càng trầm trọng. Tuy nhiên, căn bệnh này tàn khốc hơn nhiều so với những gì y tưởng tượng.

Y nôn ra máu càng lúc càng nhiều, ho khan dữ dội, có khi chỉ đứng lâu thôi mà toàn thân đã run bần bật.

Khẩu vị của y kém dần, mới đầu còn có thể ăn vài món linh tinh, nhưng bây giờ mồm miệng y đắng ngắt, nhai cơm mà chỉ thấy nhạt như nước ốc. Dạ dày quặn thắt khiến những cao lương mĩ vị cũng trở nên khó nuốt.

Vì sợ Tư Cẩm Khanh lo lắng nên lần nào Hạ Tham Diễn cũng phải cố nhịn, đến khi ăn xong mới dám chạy vào nhà vệ sinh nôn ra bằng sạch.

Y cứ tưởng đây đã là kết quả xấu nhất.

Nhưng nào ngờ điều tồi tệ hơn cả là sức lực của y dần bị rút cạn.

Ban đầu y chưa kịp nhận ra, nhưng dần dà, đến việc nấu cơm rửa bát cũng khiến y mồ hôi đầm đìa, mệt bở hơi tai. Song song với đó là việc y thường xuyên thiếp đi trong khi đọc sách, lúc thức dậy thì bần thần hoảng hốt, đầu óc lơ mơ chẳng biết năm nao.

Thậm chí đã có lúc Hạ Tham Diễn tưởng rằng mình sẽ cứ vậy mà nhắm mắt xuôi tay, mãi đến khi nhìn thấy bóng dáng Tư Cẩm Khanh, y mới thảng thốt nhận ra mình còn sống.

Tư Cẩm Khanh vẫn tưởng là y mệt mỏi.

Suy cho cùng thì cuộc sống của họ đúng là rất tẻ nhạt, buồn chán đến mức ngủ vùi cũng là chuyện bình thường.

Chiếc xe đạp mà Hạ Tham Diễn mua khi trước dần trở nên vô dụng, được Tư Cẩm Khanh dựng trong sân nhà, dây sên đã rỉ sét ố hoen.

Tuy vậy, Hạ Tham Diễn đúng là chán thật, ngày nào y cũng ru rú trong nhà đến mốc meo nên muốn ra ngoài cho thư giãn gân cốt, thế là y nhờ Tư Cẩm Khanh tra ít dầu vào dây sên, định đạp tới đạp lui vài vòng quanh con ngõ.

Tư Cẩm Khanh thấy y đạp đến là thích ý, thầm nghĩ chỉ chạy quanh đây chắc không có vấn đề gì, anh bèn quày quả vào nhà nấu cơm.

Ngờ đâu Hạ Tham Diễn đang đạp xe thì đột nhiên trước mắt tối sầm, cả người bủn rủn, sau đó ngã thẳng xuống nền đá xanh.

Trời hôm ấy đứng gió, Hạ Tham Diễn vận động nóng người nên đạp có hơi nhanh, thành thử ngã xuống rất mạnh.

Y nằm sóng soài trên đất hồi lâu, toàn thân tê liệt không còn cảm giác, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, trước mắt tối đen, không nhìn thấy gì, không nghe thấy gì.

Y cứ nằm lặng đi như thế, thầm nghĩ chút nữa sẽ đỡ hơn thôi. Nhưng dần dần, y nghe thấy tiếng ai gọi tên mình trong cơn váng vất.

Y tưởng Tư Cẩm Khanh chạy đến nên ú ớ đáp lời, song âm thanh ấy càng lúc càng gần, y cố mở mắt ra, giữa những nhậm nhèm, dường như y nhìn thấy một bóng dáng mảnh khảnh quá đỗi quen thuộc, Hạ Tham Diễn mừng húm, chưa kịp nghĩ vì sao em lại xuất hiện ở đây thì đã vội vàng vươn tay nắm lấy.

Hạ Tham Diễn nhìn thấy cô bé đứng trong ánh sáng, cất giọng trong trẻo hồ hởi gọi y: "Anh! Anh ơi! Anh có nghe không đấy? Sinh nhật năm nay của A Chẩn, anh định tặng cái gì nào?"

Hạ Tham Diễn gắng gượng hé môi, muốn đáp lời em nhưng không sao thốt nổi tiếng nào.

Không đợi y trả lời, cô bé cười tít mắt rồi chỉ tay lên trời, tủm tỉm nói với y: "A Chẩn muốn mặt trăng, anh hái trăng xuống cho A Chẩn có được không?"

Hạ Tham Diễn thoáng sững sờ, trái tim đau nhói như chịu ngàn mũi đâm. Y toan vươn tay ôm lấy em, song dù em gần y đến vậy, Hạ Tham Diễn vẫn không tài nào chạm được vào thân ảnh ấy, đến góc áo em cũng như xa tít tắp.

Hạ Tham Diễn chán nản thu tay về, bi ai cười một tiếng.

A Chẩn... A Chẩn vẫn không muốn tha thứ cho y.

A Chẩn nói, đừng gọi em như vậy, nghe giả tạo làm sao.

A Chẩn nói, đừng chạm vào em nữa, sẽ làm em phát tởm.

A Chẩn nói, đời này không muốn gặp lại y.

Hạ Tham Diễn nhìn cô bé tựa gần tựa xa trước mặt, khóe môi thoáng cong lên, nở nụ cười ấm áp: "Được chứ, anh... hái trăng cho em nhé."

Em muốn gì, anh cũng đều cho cả.

A Chẩn, A Chẩn của anh.

———

Cùng lúc đó, ở Tân Do cách đó rất xa, Hạ Chẩn Tịch ngồi trong giảng đường đại học sáng sủa mà bỗng thấy trái tim nhói lên trong lồng ngực.

Giáo sư vẫn đang giảng bài trên bục giảng, phòng học buồn tẻ yên tĩnh đến nhàm chán, bạn bên cạnh phát hiện biểu hiện của cô không đúng nên lập tức ghé tai quan tâm thì thầm: "Chẩn Tịch, cậu sao thế? Khó chịu ở đâu à?"

Hạ Chẩn Tịch chớp mắt, lồng ngực đau nhói khiến cô không thở nổi, cảm giác này không hẳn là đau mà là... ngột ngạt. Cô hít hai hơi thật sâu, cảm thấy dễ chịu hơn mới quay sang phía bạn mình, cười đáp: "Không có gì đâu."

Thế nhưng... Sao lại thấy khó chịu thế này?

———

"Diễn Diễn!"

Tiếng gọi thê thiết đầy nôn nóng đánh thức Hạ Tham Diễn khỏi giấc mơ hão huyền và tàn khốc đó.

Hạ Tham Diễn thở gấp vài hơi, lông mi y run rẩy, một lúc sau mới khó khăn mở mắt.

Đập vào mắt y là khoảng không đen như mực, y chỉ thấy toàn thân đau nhức, đầu óc váng vất, cơ thể khó chịu, hốc mắt hơi ẩm ướt.

"Diễn Diễn còn đau ở đâu không?"

Một giọng nói trầm ấm đầy lo lắng nhẹ nhàng vang đến bên tai.

Hạ Tham Diễn giật mình, bấy giờ mới phát hiện trên mắt mình rất ấm, hóa ra là có người đang bịt kín mắt y.

"... Em làm sao vậy?"

Vừa thốt ra câu, Hạ Tham Diễn bỗng thấy cổ họng mình ram ráp như bị chà giấy nhám.

Tư Cẩm Khanh thấy y đã hơi tỉnh táo nên chầm chậm thả tay ra.

Lúc này trời đã sẩm tối, Tư Cẩm Khanh chỉ bật một ngọn đèn quả quýt trong phòng, để ánh sáng dìu dịu vừa đủ không kích thích đến đôi mắt mỏi nhừ của Hạ Tham Diễn. Y thả lỏng toàn thân, quay đầu lại nhìn anh.

Tư Cẩm Khanh đang ngồi trước giường, nhìn y với vẻ mặt sầu lo. Người này lãnh đạm thành quen, cho dù lo lắng cũng chẳng hiện rõ ra mặt. Chỉ là mặt mày anh đanh lại, đôi môi mím chặt, lông mày cũng xoắn tít vào nhau, trong đôi mắt lạnh lùng bất giác lộ ra vẻ áy náy cùng đau đáu không yên.

Hạ Tham Diễn bỗng thấy đau đớn trên người dịu đi phần nào, y không nhịn được mà nắm lấy bàn tay đang đặt ở mép giường.

Tư Cẩm Khanh sững sờ, lông mày anh thoáng giãn ra, dùng bàn tay ấm áp bao lấy tay y, thấp giọng nói: "Em bị ngã xe đạp, đập đầu xuống đất hôn mê bất tỉnh, trên đầu còn có một vết sẹo nhỏ..."

"Không đến bệnh viện ạ?" Hạ Tham Diễn buột miệng hỏi.

Tư Cẩm Khanh nhíu mày, do dự đáp: "... Có đến bệnh viện thị trấn."

Khi ấy suýt nữa anh đã phát điên, thấy Hạ Tham Diễn nằm bất tỉnh thì đầu óc đâu mà đắn đo gì nữa. Bệnh viện thành phố quá xa mà phòng khám gần đó thì quá nhỏ, anh không yên tâm nên đành phải đưa y đến bệnh viện thị trấn, may là chỉ bị chấn động nhẹ, đầu gối và trán cũng chỉ xây xát ngoài da. Xử lý vết thương xong, bác sĩ kê đơn thuốc và dặn dò vài lời rồi cho về nhà. Vốn dĩ Tư Cẩm Khanh còn muốn ở lại bệnh viện để quan sát một đêm, song lại nghĩ Hạ Tham Diễn không thích bệnh viện, hơn nữa cơ sở vật chất ở đây cũng không tốt, thế là anh đành đưa y về nhà.

Hạ Tham Diễn thở phào nhẹ nhõm, áy náy nói: "Xin lỗi, lại làm anh phải lo rồi... Tại em cả, tại em ngu ngốc quá..."

Đạp xe thôi mà cũng không nên hồn.

Tư Cẩm Khanh biết mình không nên quở trách, nhưng hễ nhớ tới cảnh y té ngã nằm lẻ loi trên đất thì anh lại hoảng hốt vô cùng, không khỏi đưa tay nhéo mũi y, than thở: "Đúng là hơi ngốc thật."

Hạ Tham Diễn xấu hổ nhắm tịt hai mắt.

Tư Cẩm Khanh lập tức mềm lòng, cúi người hôn lên chóp mũi y, giận dỗi thủ thỉ mà rằng: "Từ nay về sau em đi đâu anh cũng phải theo cho bằng được, không thì phải trói em vào cạnh anh, một tấc không rời. Diễn Diễn, em đừng trách anh quản em chặt quá, anh chỉ muốn bảo vệ em, gặp nguy hiểm anh sẽ chắn phía trước cho em, nếu em có ngã anh sẽ ở đằng sau đỡ lấy, tóm lại anh sẽ không phạm những sai lầm ngớ ngẩn như ngày hôm nay."

Mắt Hạ Tham Diễn đỏ hoe, y sụt sịt, nghẹn ngào day dứt gọi tên anh.

Y không biết nói gì cho phải, chỉ có thể thì thầm tên anh trong vô vọng.

Thấy tinh thần y đã tốt hơn, Tư Cẩm Khanh dựa vào giường, chui vào chăn ôm y vào lòng. Hai cơ thể lạnh giá sưởi ấm cho nhau, ấy vậy mà thực sự có thể ngăn gió đông ngoài cửa.

"... Diễn Diễn, sau này em đừng rơi nước mắt vì người khác nữa." Tư Cẩm Khanh đột ngột cất lời.

Hạ Tham Diễn chưa kịp phản ứng, chỉ biết mù mờ chớp mắt nhìn anh.

Môi Tư Cẩm Khanh mấp máy, đoạn đáp: "Bọn họ luôn khiến em đau lòng."

Lúc hôn mê, chừng như Hạ Tham Diễn bị vây trong giấc mộng, y vừa gọi tên Hạ Chẩn Tịch vừa trào nước mắt. Tư Cẩm Khanh nhìn thấy mà thương, lại không khỏi khó chịu trong lòng.

Có vẻ Hạ Tham Diễn đã hiểu ý anh, song y chỉ cười xòa, dụi dụi vào cổ anh chứ không gật hay lắc, "Bọn họ đều là người thân của em mà."

Tư Cẩm Khanh thoáng im lặng, hồi lâu sau mới hỏi: "Diễn Diễn có trách họ không?"

Hạ Tham Diễn sững người, chỉ riết lấy anh chứ không đáp gì.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me