Tan Du Am Ap
Biên tập: Táo
Vài ngày trước lúc Giao thừa, Hạ Tham Diễn ghé qua công ty một chuyến. Công ty y đang đầu quân tên là "Tinh Tâm", trước khi được Tư Thị mua lại nó có tên là "Tinh Diệu", là công ty giải trí hàng đầu Trung Quốc, nơi mà tất cả các ngôi sao trẻ đều muốn gia nhập.
Nếu không nhờ có Tư Cẩm Khanh thì còn lâu Hạ Tham Diễn mới bước chân được vào đây.Một kẻ ngốc như y sợ rằng chưa kịp bước vào làng giải trí đã bị gặm đến không còn mảnh xương.Tính đến nay, y đã gắn bó với Tinh Tâm được mười một năm.Khi Hạ Tham Diễn bước vào làng giải trí năm mười bảy tuổi, y còn chưa hiểu sự đời, chẳng rành rẽ về các quy tắc trong ngành và vẫn không hiểu thế nào là lòng người ấm lạnh.Bởi y đã quen thơ thẩn dưới bầu trời đầy sao chốn thôn quê, bị ngăn cách với thế sự bên ngoài nên làm sao hiểu được "luật rừng" nơi thành thị. Thế nên thời gian đầu y chịu nhiều thua thiệt, dù Tư Cẩm Khanh có bảo vệ y kín kẽ đến đâu thì cũng không thể ở bên y mọi lúc mọi nơi.Nói đến cũng buồn cười, ở cái tuổi mười bảy mà y vẫn không có chút nhận thức nào về tình dục, trong cái giới bẩn thỉu này mà không hiểu chuyện gió trăng thì chẳng khác gì cừu non đâm đầu vào hang cọp.Nhưng nào có ai chỉ dạy y đâu?Dù có dạy thì cũng chỉ bảo ban em gái, con gái...chứ ai lại dạy cho một thằng cu đầu óc chập cheng về "an toàn tình dục" đâu chứ.Hạ Tham Diễn không được đọc nhiều sách, mà có đọc cũng chỗ hiểu chỗ không. Các trường học ở nông thôn không dạy y điều này, những chiếc tivi cũ chỉ chiếu phim gián điệp hoặc phim hoạt hình, nên y lớn tồng ngồng mà vẫn ngu ngơ như trẻ nít.Y ngây thơ đến mức không ngại ngần chui tọt vào chăn của Tư Cẩm Khanh trong một đêm sấm sét vì sợ hãi.Người đàn ông này mang đến cho y cảm giác an toàn trước nay chưa từng có, khiến y quên đi cái gọi là khoảng cách giữa hai người.Khi cùng Tư Cẩm Thanh rời khỏi nhà họ Hạ, y vẫn chưa biết "thích" có nghĩa là gì, y chỉ muốn dựa vào người đàn ông đã cho y sự ấp iu và kiên nhẫn vô hạn này.Sau y dần hiểu thế nào "thích", thì đó cũng là lúc y trở thành người tình của anh.Nguyên nhân thật sự đã cho y dũng khí và khiến y sinh ra niềm bất an muốn dựa dẫm vào Tư Cẩm Thanh cũng chẳng tốt đẹp gì cho cam, đó cũng là lần đầu tiên y niếm trải những khía cạnh tối tăm của bản chất con người sau khi vào ngành.Lần đó y nhận đóng vai nhỏ trong một bộ phim, đạo diễn là một người đàn ông trung niên khá đường hoàng và nghiêm túc, thoạt trông có vẻ dữ dằn, giống với phong cách của đạo diễn Tề, chỉ là không biết vô tình hay cố ý mà mỗi lần mời rượu, vị phó đạo diễn kia luôn nháy mắt với y.Vào thời điểm đó, Hạ Tham Diễn đã tạo được tên tuổi trong giới âm nhạc nhờ giọng hát hay, nhưng y nóng lòng muốn kiếm tiền nên bắt đầu đóng phim. Bộ phim đầu tay của y do đạo diễn Tề làm đạo diễn, vừa đóng máy chưa lâu y đã gia nhập vào đoàn phim này.Phó đạo diễn cũng là một người đàn ông trung niên cao lớn với mái tóc dợn dài chấm vai, gã rất hay hút thuốc, nom không được đứng đắn cho lắm. Nhưng gã ta đối xử với Hạ Tham Diễn không tệ, thái độ hòa nhã và vẻ ngoài bảnh bao khiến gã trông rất thân thiện. Trừ việc thỉnh thoảng có làm ra vài cử chỉ khiến y không thoải mái thì Hạ Tham Diễn vẫn có ấn tượng khá tốt với gã ta.Trong bữa liên hoan, Hạ Tham Diễn ra ngoài đi toilet, đến khi quay lại thì bị gã phó đạo diễn chặn ở hành lang.Vì phép lịch sự, Hạ Tham Diễn không dám làm lơ, chỉ có thể lễ phép hỏi: "Đạo diễn Lâm có chuyện gì ạ?"Giọng nói của Hạ Tham Diễn thấm đượm sự trong trẻo của lứa tuổi thiếu niên, ấm áp và mềm mại, rất dễ khiến lòng người ngứa ngáy.Gã phó đạo diễn cười cười, trên tay vẫn đang cầm điếu thuốc, nhìn y cười nói: "Cậu đọc kịch bản chưa?"Hạ Tham Diễn gật đầu, vừa nhắc đến kịch bản y đã căng thẳng, thành thật đáp: "Đọc rồi ạ."Gã trầm mặc một lúc rồi lại nói tiếp: "Thế lời thoại của cậu như nào?"Lời thoại là điểm yếu của Hạ Tham Diễn, y vân vê các ngón tay, ngượng ngùng nói: "Vẫn....vẫn đang luyện thêm ạ..."Phó đạo diễn nghiêng đầu phun ra một ngụm khói, cười cười: "Lời thoại không tốt sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả của nhân vật."Hạ Tham Diễn giật thót, vội vàng nói: "Nếu có chỗ nào chưa ổn nhờ chú chỉ giúp cháu."Gã liếc mắt nhìn y, ra chiều quan tâm: "Hồi đại học tôi có tham gia một khóa học về diễn xuất, sau này thỉnh thoảng vẫn dạy chút kĩ năng mẹo vặt cho diễn viên, chắc sẽ giúp được cho cậu đấy."Hạ Tham Diễn vừa mừng vừa thấp thỏm, dù gì người đứng trước mặt y cũng là một tiền bối, nhưng y chỉ mới quen người này, sợ rằng khả năng kĩnh hội của mình quá kém sẽ làm người ta mất kiên nhẫn.Phó đạo diễn tựa hồ đã nhìn thấu suy nghĩ của y, gã cười cười, dụi điếu thuốc lên nắp thùng rác rồi lẳng đầu lọc vào trong đó, nhỏ giọng nói: "Cậu đừng lo, tôi không mắng cậu đâu, giờ vừa lúc tôi đang rảnh này, cậu lên phòng tôi nhé?"Hạ Tham Diễn của năm mười bảy tuổi nào biết trong giới này, cái câu "lên phòng tôi nhé" có ý nghĩa gì. Y vừa mới vào nghề, nghĩ rằng mình phải nghe lời tiền bối thì mới là hiểu chuyện, cứ thế ngơ ngơ ngác ngác đi theo gã.Gã phó đạo diễn vốn tưởng rằng phải dùng ít thủ đoạn đe nẹt mới lừa được cậu thanh niên này, không ngờ lại dễ dàng như vậy, thấy y không đề phòng nên cũng không vội động thủ, lên đến phòng còn thong dong rót cho y cốc nước.Phải vờn con mồi từ từ thì mới thú vị.Hạ Tham Diễn thấp thỏm không yên, bất an lắm nhưng không dám nghĩ nhiều, hai tay bưng nước hớp vài ngụm. Những ngón tay mảnh khảnh trắng ngần của y áp vào thành cốc, hy vọng hơi ấm từ đó có thể làm dịu đi nhịp tim đang dập dồn của y.Dần dần, càng ngồi y càng bồn chồn, cả người cũng nóng ran lên, cơ thể như muốn nhũn ra.Thấy tình trạng y bất ổn, gã phó đạo diễn cong môi, vờ vịt hỏi: "Niệm Thanh, cậu sao vậy?"Hạ Tham Diễn vô thức lắc đầu, bỗng thấy khung cảnh trước mặt bắt đầu mờ đi, bấy giờ y mới nhận ra có điều không ổn, y đứng phắt dậy, vội vàng nói: "Đạo diễn Lâm, chắc để lần khác ạ, giờ cháu hơi mệt..."Y ngắc ngứ nói xong thì loạng choạng đi về phía cửa.Gã phó đạo diễn nhìn bóng lưng gầy gò của y thì khẽ nhếch môi, chậm rãi đi theo cho đến khi y vô lực sắp ngã ra đất mới bế y đặt lên trên giường.Hạ Tham Diễn vẫn còn tỉnh táo, y chỉ cảm thấy khó chịu vô cùng, đến giờ phút này mà vẫn không biết mình đang ở trong tình huống gì, chỉ thì thầm đầy lo lắng: "Chú...chú...có thể...đưa cháu về phòng không?"Gã ta cười nhạt, vuốt ve mặt y, vừa cởi quần áo y vừa nói: "Được chứ, nhưng tôi phải kiểm tra khả năng đọc thoại của cậu trước rồi mới đưa cậu về được."Cổ họng Hạ Tham Diễn nghẹn ứ, cho dù có ngốc đến đâu y cũng biết rằng mọi chuyện không hề đơn giản như vậy. Đây là lần đầu tiên y đối mặt với tình huống thế này, sự hoảng loạn bao trùm lấy y, nỗi sợ như con sóng đổ ập vào người khiến y nghẹt thở đến phát run, ú ớ không nói được tiếng nào.Trong cơn mê man, y cảm thấy ai đó đang cởi khuy áo sơ mi của mình, những ngón tay thô ráp chạm vào làn da nóng bỏng của y khiến y co rúm. Hạ Tham Diễn lập tức tỉnh táo lại đôi phần, cố gắng vùng vẫy tránh khỏi bàn tay ấy. Gã đạo diễn Lâm cũng chẳng hề nao núng, gã mỉm cười nhìn y giãy giụa đến mức khiến chiếc áo sơ mi tuột xuống khỏi vai, để lộ làn da trắng mịn dưới ánh đèn sợi đốt, gợi lên một sức quyến rũ không gì sánh được.Gã ta mất hết kiên nhẫn, định tiến lên ngăn cản con mồi nhỏ ngỗ nghịch nhưng vừa đi được một bước thì chuông cửa khách sạn đã vang lên. Gã ta liếc thấy Hạ Tham Diễn vẫn còn đương cố trốn thì hằm hằm cáu giận. Bất cứ ai bị cắt ngang vào lúc này đều sẽ tức điên, hơn nữa gã ta còn chưa chạm vào mồi ngon cơ mà.Thế là gã hậm hực phăm phăm ra mở cửa, chẳng buồn nhìn người phía ngoài là ai mà chỉ muốn qua loa cho xong, nhưng không ngờ bên ngoài có cả một toán người, gã ta chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông đứng đầu đã đạp cho một cú, cơn đau quặn thắt ở bụng khiến gã ta gầm lên giận dữ, gã nằm sóng soài trên sàn, đau đến đổ mồ hôi lạnh.Người đàn ông chẳng buồn liếc nhìn gã lần thứ hai mà đi thẳng vào trong, những người đàn ông đợi bên ngoài cũng nối đuôi nhau đi vào. Vừa nhác thấy Hạ Tham Diễn đầu bù tóc rối quần áo xông xênh mê sảng bên mép giường, Tư Cẩm Khanh gần như phát điên, lửa giận ngút trời bùng lên trong lòng. Anh hận không thể lập tức chặt tên cặn bã chết tiệt đó thành từng mảnh, cơn thịnh nộ hóa thành dug nham ăn mòn trái tim anh như một con dao. Nhưng anh biết mình phải giữ bình tĩnh, đặc biệt là trước mặt Hạ Tham Diễn, mình không thể làm em ấy sợ được, điều quan trọng nhất lúc này là phải trấn an em ấy đã.Tư Cẩm Khanh bước đến ôm lấy Hạ Tham Diễn đang mê sảng vào lòng. Làn da cậu trai nóng như phải bỏng, cách một lớp quần áo mà vẫn cảm nhận được nhiệt độ như thiêu như đốt.Sau khi kiểm tra khắp toàn thân, Tư Cẩm Khanh mới thở phào nhẹ nhõm, ngoài một vết nhỏ trên áo sơ mi thì cơ thể Hạ Tham Diễn vẫn hoàn hảo vô sự, anh đã không đến muộn. Thật cảm ơn trời đất.Tư Cẩm Khanh cài lại áo cho cậu thiếu niên, tuy vẻ mặt u ám nhưng động tác trên tay lại hết sức tỉ mẩn, xong xuôi anh cởi áo vest bọc lấy cơ thể gầy gò yếu ớt của Hạ Tham Diễn rồi cẩn thận bế lên.Lúc đi qua ngưỡng cửa anh cũng chẳng buồn dừng chân, chỉ đưa mắt nhìn Nhậm Trạm một cái.Nhậm Trạm hiểu ý, cung kính gật đầu, Tư Cẩm Khanh ôm người trong ngực rời đi, lạnh lùng ra lệnh: "Xử lý cho sạch sẽ.""Vâng!"Nhóm người mặc đồ đen mà bọn họ dẫn theo đều cúi thấp đầu, giọng nói trầm trầm như tiếng chuông báo tử vang lên trong đêm.Nhậm Trạm không thèm liếc kẻ đang phủ phục trên mặt đất như con giòi, sau khi dặn dò đám người áo đen thì nhanh chóng rảo bước theo Tư Cẩm Khanh.Lúc này đương độ giữa hè, bầu trời ngoài cửa sổ u ám đến lạ thường, không sao không trăng, như một tầng xoáy nước sâu hun hút.Lá cây ngô đồng trong sân sau biệt thự khẽ đung đưa, tựa hồ cảm nhận được bầu không khí lạ thường nơi đây nên không dám phát ra tiếng động, ngay cả lũ ve sầu cũng biết điều mà lặng im thin thít, không dám cất tiếng kêu sợ làm phiền chủ nhân.Trong biệt thự nhà họ Tư có hai người giúp việc và một quản gia.Những người giúp việc đều có kinh nghiệm dày dặn và quản gia cũng là người đã ở bên Tư Cẩm Khanh nhiều năm, vì vậy ba người họ đương nhiên biết Hạ Tham Diễn là cậu chủ nhỏ được ông chủ nhà mình nâng niu như trứng.Hạ Tham Diễn là một cậu trai tốt tính, rất hòa đồng với mọi người, cực kỳ khiêm tốn và lịch sự với ba người họ.Nhưng hôm nay khi được Tư Cẩm Thanh ôm về, cậu chủ nhỏ có vẻ không được ổn cho lắm. Khi Tư Cẩm Thanh chưa cất lời phân phó thì bọn họ đều không dám nhiều lời, ai cũng biết điều trốn sang một bên, chỉ dám âm thầm lo lắng cho cậu chủ nhỏ.Thật ra Tư Cẩm Khanh đã sớm biết Hạ Tham Diễn phải tham gia một bữa tiệc vào tối nay, anh vẫn luôn chú ý đến hành trình của cậu. Việc giám sát toàn bộ khách sạn đều nằm trong tầm kiểm soát của anh, xung quanh đều có người bảo vệ và canh gác, nếu có điều bất ổn anh sẽ lập tức phát hiện ra ngay.Anh biết Diễn Diễn không rành thế sự, thế nên anh cho rằng mình có thể bảo vệ cậu thiếu niên ấy mọi lúc mọi nơi.Anh vốn không muốn để Hạ Tham Diễn nhìn thấy những mặt xấu xa của cái giới này quá sớm. Đôi mắt của Hạ Tham Diễn trong veo là thế, đến bây giờ vẫn chưa từng bị sự nhuốc nhơ bên ngoài vấy bẩn, chúng lấp lánh và sáng ngời văn vắt, như thể tràn đầy hy vọng vào thế giới này. Tư Cẩm Khanh có một mong muốn ích kỷ rằng, dưới sự bảo vệ của mình, đứa trẻ ấy có thể trong bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, anh hy vọng rằng Hạ Tham Diễn sẽ mãi là Hạ Tham Diễn của lúc ban sơ, trong sáng, thuần khiết và xinh đẹp.Nhưng anh đã nhầm.Sự bảo bọc quá mức của anh chẳng những không có tác dụng gì mà còn làm cho đám sài lang hổ báo đói bụng làm liều, làm tổn thương người anh trân quý hết lần này đến lần khác.Người ngây thơ hồn nhiên chẳng có gì sai, nhưng nếu cứ ngu ngơ không hiểu sự đời và còn không biết đề phòng thì sẽ giống như miếng thịt non bị ném vào bầy sói đói; hoàn toàn phản tác dụng.Cũng giống như viêc quá lương thiện thì phải tự gánh chịu hậu quả.Tư Cẩm Khanh đưa Hạ Tham Diễn về nhà, gọi bác sĩ riêng đến chích cho cậu một liều thuốc an thần, chỉ sau khi hoàn thành tất cả các xét nghiệm và được thông báo rằng mọi thứ đều ổn, trái tim anh mới dần trấn tĩnh lại.Tuy nhiên, sau sự trầm tĩnh đó là cảm giác sợ hãi và tức giận tràn ngập, người ta luôn thấy run sợ sau khi may mắn tai qua nạn khỏi.Tư Cẩm Khanh cố gắng tắm cho Hạ Tham Diễn một cách nhẹ nhàng nhất có thể, sau đó mặc bộ đồ ngủ vào cho cậu, dường như cậu thiểu niên ngủ không yên giấc, lông mày hơi nhíu lại và mồ hôi đã túa đầy thái dương.Tư Cẩm Khanh thay cậu lau đi rồi nghiêng người nằm xuống cạnh cậu, đến khi Hạ Tham Diễn an tĩnh lại anh mới có thời gian ngắm nhìn Diễn Diễn của mình một cách cẩn thận. Chỉ khi nhìn ngắm Hạ Tham Diễn, cõi lòng bồn chồn của anh mới có thể yên ổn lại.Hạ Tham Diễn có vẻ ngoài rất đỗi dịu dàng, mặt mày mềm mại với các đường nét thanh tú mỹ miều, đó là một khuôn mặt mà chỉ với một cái liếc mắt đã có thể khiến người ta mất hồn mất vía. Sắc nước hương trời là thế, nhưng khổ nỗi cậu lại không nhận thức được điểm mạnh của mình, cũng chẳng biết đề phòng trước bất kỳ ai, một chút lòng tốt đã có thể dễ dàng khiến cậu bị lừa.Lúc bọn họ còn chưa quen biết, anh bảo cậu theo mình cậu cũng đi theo thật, chẳng hề e sợ anh là người xấu.Có đôi khi Tư Cẩm Khanh rất phiền lòng vì sự ngây thơ và dịu dàng của Hạ Tham Diễn.Khi Hạ Tham Diễn nhắm mắt chìm vào giấc ngủ là lúc cậu mềm mại nhất, hàng mi dài dày se sẽ khép lại, khi ngủ không yên lại khẽ run lên, cù vào nơi mềm mại nhất trong trái tim anh, môi anh đào he hé, chỉ cần ghé sát vào là có thể cảm nhận được làn hơi nóng ấm.Tư Cẩm Khanh nhìn cậu một hồi, lửa giận dày vò anh cả đêm cũng theo nhịp thở khẽ khàng của cậu mà dần vơi đi, cuối cùng anh chỉ có thể thỏa hiệp, thở dài ôm lấy cậu thiếu niên gầy gò vào trong ngực.Da Hạ Tham Diễn vẫn còn hơi nóng, nhiệt độ ấy len lỏi qua lớp vải mỏng mang của bộ đồ ngủ, áp vào làn da hơi lạnh của anh, khiến trái tim anh ngứa ngáy vô cùng. Nhưng Tư Cẩm Khanh lúc này lại không nghĩ được điều gì khác, chỉ hơi cúi đầu hôn lên vầng trán trần cậu, trao cho cậu niềm an ủi mến thương.Về sau, tất nhiên bộ phim đó không thể bấm máy, nếu không vì cân nhắc việc Hạ Tham Diễn vẫn cần phải phát triển trong giới thì Tư Cẩm Khanh đã sút bay của đoàn phim luôn rồi.Suốt một tháng sau đó Hạ Tham Diễn đều bị Tư Cẩm Khanh bắt phải ở nhà, tuy bề ngoài là do Tư Cẩm Khanh ép buộc, nhưng thực chất trong lòng Hạ Tham Diễn hiểu rằng anh muốn cho mình một chút thời gian để xua tan bóng đen tâm lý.Sự dịu dàng của Tư Cẩm Khanh tinh tế như vậy đấy.Mặc dù Tư Cẩm Khanh luôn rất bận rộn, nhưng vì lo rằng cho Hạ Tham Diễn ở nhà nên anh luôn cố gắng gác lại mọi công việc, hễ có lúc nào rãnh rỗi là sẽ về nhà "dạy học" cho y.Anh không dám kể hết những điều tồi tệ trong giới giải trí cho y nghe mà chỉ nói một cách uyển chuyển về "chuyện ấy" và dạy y cách giữ an toàn cho bản thân.Hạ Tham Diễn dần dần hiểu ra, cũng phần nào hiểu được ánh mắt hung hãn đầy thèm khát của gã phó đạo diễn là có ý gì, bấy giờ y mới bắt đầu sợ hãi.Tư Cẩm Khanh nhìn mà lòng đau nhói, lời quở trách đã đến bên môi lại không nỡ thốt ra.Nhưng anh phải dạy cho Hạ Tham Diễn biết những chuyện này, vì đây là con đường y đã chọn nên y nhất định phải đối mặt với chúng, đương nhiên, nếu y muốn giải nghệ thì Tư Cẩm Khanh cũng sẽ sắp xếp cho y trong sạch rời y.Tuy nhiên, Hạ Tham Diễn trông có vẻ hiền lành là thế, nhưng thực chất trong y lại ẩn chứa một sự bướng bỉnh không ai bằng. Tư Cẩm Khanh tôn trọng mọi lựa chọn của y.Mỗi khi nghĩ lại, không chỉ mỗi Hạ Tham Diễn sợ run mà Tư Cẩm Khanh thậm chí còn sợ hơn.Viên ngọc thô của Tư Cẩm Khanh được nuôi dưỡng bởi trời đất, được tạo thành bởi tinh hoa, sao có thể để thế gian vẩn đục này vấy bẩn.Sau đó, Hạ Tham Diễn cũng đã hiểu ra và dần chấp nhận sự thật, may mắn thay, y không bị thế giới rối ren này đồng hóa như Tư Cẩm Khanh vẫn sợ, thay vào đó, nhờ sương gió cuộc đời mà y trở nên sống động và trong trẻo hơn bao giờ hết.Anh không nên lo lắng về điều này, vì đã là ngọc quý thì dù có bị ngâm trong bùn lầy cũng sẽ không bao giờ mất đi giá trị.Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me