TruyenFull.Me

Tang Khong Thu May Cua Anh Nhin

Buổi sáng tháng mười, trời không còn gay gắt như trước nữa. Ánh nắng vẫn sáng chói, nhưng có gì đó mờ đi, dịu hơn. Sương giăng mỏng trên con đường dẫn vào cổng trường, từng làn gió sớm luồn qua khung cửa, mang theo mùi cỏ non và khói bếp đâu đó xa xa.

Tôi tới sớm nhất, như mọi khi. Căn lớp còn trống, chỉ có tiếng quạt trần quay lười nhác trên trần nhà. Tôi đặt cặp xuống, mở cửa sổ để gió ùa vào. Không khí hơi se se khiến mấy tờ giấy trong ngăn bàn khẽ rung, nghe xào xạc. Dạo này trời bắt đầu khác thật — chưa lạnh, nhưng cũng chẳng còn nóng hầm như tháng trước. Lưng áo đồng phục vẫn dính mồ hôi, nhưng tay thì đôi lúc lại thấy lành lạnh.

Tôi ngồi yên, chống cằm nhìn ra sân. Mấy tán phượng đã trụi lá, chỉ còn cành khô vươn lên nền trời xám xanh. Không hiểu sao, giữa khung cảnh ấy, tôi lại thấy lòng mình chùng xuống — như thể sắp có điều gì đó thay đổi.

Có ai đó tới. À ra là cậu ấy.

Nam bước vào, tóc hơi rối, áo sơ mi xắn tay tới khuỷu. Cậu ta khựng lại khi thấy tôi ngồi trong lớp, chìa khóa vẫn còn lủng lẳng trong tay.

Tôi ngẩng lên, hỏi khẽ:
— Sao nay tới sớm thế?

Nam nhún vai, đặt cặp xuống bàn, miệng cười nhẹ:
— Thức sớm, chán ở nhà quá. Với có tí bài tập.

Tôi cười khẽ:
— Mày tính học à?

— Ờ, ôn tí. Hôm qua làm bài sai mấy câu, muộn rồi nên để sáng nay làm.

Nam ngồi xuống bàn, mở tập ra. Gió sớm luồn qua ô cửa, lật nhẹ mép giấy. Trong lớp chỉ có hai đứa, tiếng bút cậu ta lạo xạo nghe rõ từng nhịp.

Một lúc sau, vài đứa khác bắt đầu tới. Nam đứng dậy, có vẻ còn xíu bài thôi.
Tôi hỏi:
— Đi đâu vậy?
— Ra ngoài tí thôi, sao đấy? — Nam ngoảnh lại, tay đút túi quần, đáp.

Đẹp trai quá, tim tôi chắc rớt ra ngoài. Đầu nảy số liên tục mà không biết nói sao. Chỉ biết nhìn theo bóng lưng ấy cho tới khi cánh cửa khẽ khép lại, để lại trong lớp thứ khoảng trống mơ hồ đến lạ.

Cả trường xôn xao dần lên, học sinh kéo đến đông hơn. Tôi với Vy vẫn tranh thủ tám chuyện, cố gắng nói những chuyện vui vẻ để quên áp lực dư âm của hôm trước.

Tiết tiếng Anh buổi sáng luôn là tiết tôi thích nhất, nhưng dạo này, niềm thích ấy cứ nhạt dần mà chẳng hiểu vì sao. Có lẽ vì mệt, hoặc vì mọi thứ xung quanh đổi khác quá nhanh.

Cô Hải bước vào lớp, tập tài liệu dày trên tay, giọng cô vẫn đều đều mà ấm:
— Trước khi vào bài mới, cô nhắc mấy bạn trong đội tuyển tiếng Anh nhé. Từ thứ sáu này bắt đầu học bồi ở phòng chuyên, mỗi tuần hai buổi. Nhớ chuẩn bị sẵn bài, tự luyện các kỹ năng nhé. Năm nay thi đấy. Trong thời gian học, nếu ai không đạt, cô sẽ điều chỉnh danh sách.

Cả lớp rì rầm. Tiếng xì xào nhỏ như gió quẩn quanh, nhất là từ mấy bàn sau. Tôi ngồi im, tay vẫn cầm bút, nhưng đầu óc lạc đi đâu mất.

Đội tuyển. Hai chữ nghe quen mà lại nặng.
Tháng mười rồi, còn hai tháng nữa là thi. Năm nay tôi đặt kỳ vọng nhiều lắm — không chỉ vì mình, mà còn vì mẹ, vì cô Hải.
Mẹ lúc nào cũng bảo "con giỏi tiếng Anh lắm, cố thi được giải nha", giọng nhẹ thôi mà nghe như áp lực.
Còn cô Hải thì từng nói: "Em có khả năng, chỉ cần tập trung là được, cô tin em."

Nếu trượt... chắc tôi tiếc chết mất.

Tôi viết vài chữ linh tinh lên mép vở. Nét chữ nghiêng hẳn đi, nhòe cả.
Trong lúc ấy, cô đang cho lớp viết từ mới. Tôi cúi đầu, chép, nhưng đầu vẫn ong ong.

"Giỏi thật sự là gì nhỉ?" — tôi tự hỏi. Là điểm cao, là giải thưởng, hay là thứ gì khiến mình thấy yên lòng?

Nam ngồi bên cạnh, viết nhanh, nét chữ cứng cáp. Cậu ta thuộc đội tuyển môn Lý. Hôm trước, cậu bảo chỉ đi vậy thôi, để học thêm kiến thức. Nói dễ dàng vậy, mà tôi lại thấy... ngưỡng mộ.

Tiếng lật trang sột soạt. Tôi ngẩng lên, thấy cô Hải đang viết cấu trúc mới lên bảng.
— Học sinh giỏi là phải có trách nhiệm với chính mình, nhớ chưa? — cô nói, nửa đùa nửa thật, khiến cả lớp bật cười.

Tôi cũng cười, nhưng trong lòng vẫn trĩu xuống.
Cái cảm giác "nếu mình không giỏi, sẽ chẳng ai nhớ tới" — nó cứ lặp lại, dai dẳng, như tiếng ve sót lại cuối mùa.

Ra chơi, Vy khều vai tôi, giọng khe khẽ:
— Ê, chiều ngày kia học bồi hả?
— Ừ. Cô nói bắt đầu từ tuần này rồi.
— Tao mà học chắc chết, nhớ từ thôi đã mệt.

Tôi khẽ cười. Nhìn Vy, tôi chợt thấy khóe mắt nó hơi thâm, mí sưng nhẹ.
Không biết do thiếu ngủ hay là vừa khóc. Nhưng Vy vẫn cười, vẫn ríu rít như chẳng có gì.
Tôi im lặng. Có lẽ, ai cũng đang mệt theo cách riêng của mình.

Tiết thể dục, trời hửng nắng. Sân trường loang loáng ánh vàng, tiếng bóng nảy lộp bộp vang khắp nơi. Mồ hôi, tiếng cười, tiếng gọi nhau í ới... như gom hết cả thanh xuân vào một buổi sáng.

Tôi ngồi ở ghế đá cạnh sân cùng Vy. Vy đưa tay che nắng, mắt vẫn còn sưng nhẹ.
— Mày khóc đấy à? — tôi hỏi.
Vy lắc đầu, mỉm cười:
— Không. Tại hôm qua thức khuya... xem phim thôi.

Tôi liếc, biết thừa là nói dối, nhưng cũng chẳng hỏi thêm. Ở cái tuổi này, người ta hay giấu nỗi buồn bằng mấy lý do ngốc nghếch như thế.

Trên sân, mấy đứa con trai đang đá bóng. Hoàng Nam chạy nhanh, áo sơ mi trắng đẫm mồ hôi, mái tóc rối đổ xuống trán. Cậu ấy chuyền bóng, rồi cười — nụ cười nửa sáng nửa tối dưới ánh nắng chói chang.

Tôi tự dưng cũng cười, kiểu không kìm được.

Vy thấy, liền huých nhẹ:
— Cười gì đó?
Tôi khẽ đỏ mặt:
— Có gì đâu... nhìn buồn cười thôi.
Vy nghiêng đầu, cười khẽ:
— Mày nói tiếng Anh để dối tao thì được á, chứ ba cái vụ này mày muốn qua mắt ai?
Tôi liếc lại:
— Trời ơi, haha

Hai đứa cùng cười. Ở góc sân kia, tiếng thầy huýt còi, tiếng bóng lăn, tiếng gió cuộn trong những tia nắng nhảy nhót — mọi thứ rộn ràng, mà sao trong lòng tôi lại yên đến lạ.
....

Tiếng còi kết thúc trận vang lên, mấy đứa con trai túa ra, người đứa nào cũng đẫm mồ hôi. Nam bước chậm về phía ghế đá gần đó, tay kéo ống tay áo lau vội trán. Áo sơ mi dính sát người, ướt đẫm nhưng ánh mắt cậu thì vẫn sáng, vẫn kiểu vô tư đến khó tả.

Tôi nhìn theo, vừa định quay đi thì Vy đã chạy lên lớp trước. Sân chỉ còn vài người, gió nhẹ hơn, nắng cũng đã bớt gắt. Tôi vẫn ngồi yên, tay khẽ xoay chai nước trong lòng.

Hoàng Nam bước về phía dãy hành lang, áo sơ mi ướt sũng mồ hôi, tay vừa rửa nước lạnh áp lên cổ. Nắng phản chiếu lên da cậu thứ ánh sáng mỏng, vừa ấm vừa xa.Hai từ thôi"Đẹp trai".

Tôi dõi theo, chỉ là vô thức thôi. Cho đến khi thấy Hân từ bên kia sân bước lại tóc buộc cao, áo đồng phục gọn gàng, nụ cười hơi nghiêng.Hân tay cầm chai nước.
Bỗng nhiên,Nam gọi:
— Ê, Hân.

Hân quay lại, có vẻ hơi ngạc nhiên. Nam cười, giọng vẫn thoải mái:
— Cho tao xin chai nước với, khát quá.

Hân im vài giây, rồi đưa cho cậu một chai.
— Của tao đấy, uống ít thôi.

— Biết rồi mà, cảm ơn

Cậu nhận lấy, uống một ngụm, rồi nói thêm điều gì đó khiến Hân bật cười — kiểu cười xã giao, nhẹ tênh. Sau đó cô quay đi trước, còn Nam vẫn đứng nhìn theo, nụ cười vẫn vương lại.

Tôi cúi đầu, vân vê mép áo. Trong lòng có thứ gì đó vừa trôi vừa siết. Không rõ là ghen, hay chỉ đơn giản là buồn.

Trên sân, tiếng bóng lăn đã tắt hẳn. Chỉ còn nắng trải đều, và hình ảnh hai người kia khuất dần sau dãy lớp học — nơi tôi biết, sẽ có ai đó cười thật tự nhiên.

Tiếng trống tan học vang lên, khô khốc và kéo dài. Nắng giữa trưa hắt xuống sân, loang loáng ánh vàng như muốn nung chảy từng phiến gạch. Cả sân trường bỗng ồn ào hẳn -tiếng giày , tiếng cười nói, tiếng xe máy của học sinh nối đuôi nhau ngoài cổng.

Tôi xếp lại sách vở, ngón tay dừng lại ở quyển vở tiếng Anh đã sờn góc. Trang giấy cuối vẫn còn vết mực nhòe — hình như buổi sáng tôi đã tì bút mạnh quá. Vy vẫy tay, giọng khàn nhẹ:
— Mai gặp nha
Tôi gật đầu, cười khẽ.

Hân đi ngang qua, cột tóc cao, áo sơ mi trắng phấp phới. Nam ở đằng sau, vừa khoác cặp vừa nói cười với đám bạn, nụ cười vẫn sáng đến mức khiến tôi lúng túng. Hai người đi song song một đoạn, không nói gì, nhưng chỉ cần vậy thôi — tim tôi đã thấy nhói.

Tôi đứng lại dưới hiên lớp, tay khẽ vuốt tà áo, tự hỏi: "Sao mọi thứ nhìn đơn giản thế, mà trong lòng mình lại rối đến vậy?"

Ngoài cổng, hàng phượng già trơ cành, lá úa vương vãi trên mặt đất. Gió nhẹ, mùi bụi và khói xe len vào từng hơi thở. Tôi kéo quai cặp, bước đi chậm rãi. Mặt trời lên cao, bóng tôi kéo dài trên con đường loang nắng.

Trưa tháng mười vừa oi vừa hanh. Mồ hôi dính trên gáy, nhưng tay lại lạnh ngắt. Tôi nghĩ về bài học, về đội tuyển, về những buổi bồi sắp tới. Mọi thứ đến gần quá nhanh, mà tôi vẫn chưa kịp chuẩn bị.

"Nếu mình không đủ giỏi thì sao? Nếu không đạt giải, mẹ sẽ buồn à? Cô sẽ thất vọng chứ?" — từng câu hỏi cứ chạy quanh trong đầu, không có lời đáp.

Tối nay, tôi ngồi vào bàn khi đồng hồ vừa điểm chín giờ. Căn phòng im ắng, chỉ còn tiếng bút sột soạt trên giấy. Ánh đèn bàn hắt xuống trang vở, vàng yếu ớt.Mẹ đi ngang qua phòng , thoáng dừng lại sau lưng tôi rồi bước tiếp. Không có tiếng trách, cũng chẳng có lời động viên — nhưng im lặng đôi khi còn khiến người ta thấy nghẹt thở hơn bất cứ câu nói nào.Tôi chống cằm, nhìn những dòng chữ dày đặc trên vở mà không đọc nổi chữ nào. Từ ngữ dường như cũng mệt, cúi đầu xuống như chính tôi vậy.

Tôi thở dài, khẽ cười với chính mình. "Có lẽ mình không sợ thi trượt. Mình chỉ sợ... không còn ai tin rằng mình có thể.Bên ngoài, gió lay nhẹ tấm rèm. Ánh trăng non hắt qua khe cửa, rơi lên trang giấy, chạm vào dòng chữ ấy mảnh, run, mà thật lòng.

Và tôi biết, trong cái lặng lẽ này, tuổi mười bảy của mình đang lớn lên, chậm rãi, cô độc mà kiên cường.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me