TBTN | Chuyện kể về tình yêu của chúng ta
#7
@_cuongbach–>@minhtan
Anh mèo trắngAnh nghe Tâm nói em hôm nay ko đi làm phải ko Tân?Tin lớn
Dạ
Ông Quân bắt em ở nhà tịnh dưỡng rồi🥲
Ko nghe là ổng trói em lại quăng vô bệnh viện á
Anh mèo trắng
J mà dữ z:)))Tin lớn
Ai chứ cha Quân là làm thật đó anh😔
Anh mèo trắng
Chân em đỡ chưa?Tin lớn
Tạm gọi là ổn
Đi lại từ từ chắc ko vấn đề j đâu anh
Anh mèo trắng
Vậy bây giờ em có rảnh ko?
Tin lớn
Dạ có
Anh muốn nhờ em j hả?
Anh mèo trắng
Ừ
Anh tính nhờ em sang phòng Hữu Sơn ngó nó giúp anh
Sáng giờ anh gọi nó ko đc
Tin lớn
🙂
Bộ
Ko còn ai khác để nhờ hả anh?
Anh mèo trắng
Anh biết là em giận nó
Nhưng mà giờ nhà chỉ còn mình em thôi
Giúp anh đi
Tin lớn
....dạ
Để em sang coi thằng chả
Anh mèo trắng
Nhưng mà
Tân này
Em có ghét anh ko?
Tin lớn
Jz ba:)
Tự nhiên hỏi z
Anh mèo trắng
Thì...
Mấy đứa hay đồn Sơn thích anh
Tin lớn
Ổng thích anh thật chứ có sai đâu:)))
Anh mèo trắng
Vậy nên anh mới hỏi em
Nhỡ đâu em ghen
Khó chịu j đó vs anh thì sao
Tin lớn
Ê:)
Thấy hơi cấn r đó
Anh đừng bảo
Ông Vĩ nói anh biết hết rồi nha?
Anh mèo trắng
Ừm
Tin lớn
🤡
Anh nhắn ổng
Chiều nay về coi chừng cái thân
Biết đâu em lao ra em cắn chetme ổng🥰
Anh mèo trắng
Thôi mà em...
Tin lớn
Ngoài anh ra ổng có đi đồn với ai nữa ko?
Anh mèo trắng
Ko có
Chỉ anh thôi
Đến Chung còn ko bt em thích Sơn mà
Tin lớn
Ko có!!
Em ko có thích!
Chỉ là
Cái đó
Nó lạ lắm
Kiểu
...
Thôi em đi coi thằng chả chết chưa đây
Anh ko đc đem chuyện này đi đồn đó!!!!!!
Tin lớn đã offline
Anh mèo trắng
Có chó nó ms tin em ko thích:)
_______________________________________________
Minh Tân hậm hực quăng luôn cái điện thoại lên giường, Lê Bin Thế Vĩ đáng ghét dám đem chuyện này đi đồn vậy đó! Tối nay cậu phải canh ở cửa, nào thằng chả về phải bay ra cắn mấy phát cho bỏ ghét. Nói ra thì cậu bảo không thích Hữu Sơn cũng không đúng lắm, gần ra trường tới nơi làm sao Minh Tân có thể chưa trải qua cảm giác yêu đương tuổi gà bông được, chỉ là cậu trước giờ chỉ quen mấy bạn nữ thôi, chưa từng rung động với người con trai nào cả. Khi ở gần Hữu Sơn, cảm giác yên bình chợt khiến cậu sợ hãi. Nhưng cái tình cảm ấy nó lấp lửng lắm, gọi yêu thì chưa tới mà thích thì lại hơn, nó nằm giữa ranh giới trên tình bạn nhưng dưới tình yêu ấy, dùng câu này diễn tả cho dễ hiểu đi.
Có nhiều lúc Minh Tân muốn được ở bên cạnh Hữu Sơn lâu nhất có thể, muốn cùng anh vui cười, cùng anh bày trò quậy phá. Cậu muốn được nhìn thấy nụ cười tươi rạng rỡ của con người đơn giản ấy, được ôm anh vào lòng, được bao bọc và chia sẻ những lo âu hay hạnh phúc trong cuộc sống hàng ngày cho anh. Nhưng thi thoảng Minh Tân lại cảm giác mình không quá mức mong chờ vào cuộc sống như vậy, mọi thứ xung quanh đối với Minh Tân quá mức bình thường, có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Nó cứ mâu thuẫn, rối lại như một mớ mê cung chẳng có cách tháo dỡ.
Thôi! Dừng lại, không nghĩ nữa! Thay vì ngồi thừ người ở đây đau não với mớ bòng bong trong đầu thì Minh Tân vẫn nên đi kiểm tra tên thiên nga một khúc kia thế nào. Với cương vị là nạn nhân rất nặng của BHC thì Hữu Sơn sẽ chẳng bao giờ bỏ lỡ cuộc gọi nào từ người ấy đâu.
Cánh cửa phòng Hữu Sơn vẫn còn để hở không đóng, Minh Tân chẳng nể nang gì mà mở toang đi thẳng vào trong. Ngay lúc này ở giữa phòng, Hữu Sơn nằm gục ngay trên nền sàn lạnh lẽo. Khoảnh khắc mắt cậu lia đến trông thấy người nọ ở đó, cơn đau chân phút chốc tan biến như chưa từng tồn tại. Minh Tân hoảng hốt vội vã lao vào, đến cạnh Hữu Sơn không ngừng lay anh dậy.
- Sao nóng dữ vậy? Nè Hữu Sơn!! Tỉnh lại Hữu Sơn!!!!
Hữu Sơn sốt rồi, người anh nóng hệt như vừa bước ra từ phòng xông hơi, mồ hôi túa nhiều đến mức ướt đẫm chiếc áo đang mặc trên người. Cậu choàng tay anh qua vai, dùng sức nâng người anh lên, từng bước từng bước một đi về phía giường. Bạn phải biết là chân cậu hiện tại đang rất đau, việc đi đứng một mình đã gặp khó khăn thì đừng nói đến phải dìu một người đang bất tỉnh. Nhưng Minh Tân mặc kệ, cùng lắm là đau một chút, lâu khỏi hơn một chút, Hữu Sơn vẫn quan trọng hơn nhiều.
Minh Tân phát bực vì mức độ cẩu thả của con người hơn cậu 2 tuổi kia, chẳng hề dự trữ một miếng dán hạ sốt nào trong nhà hết, lỡ bệnh như bây giờ thì biết làm sao? Mà giờ cậu về phòng mình lấy thì cũng cực, Minh Tân đành lay hoay tìm một chậu nước, khăn tay bắt đầu giúp anh giảm thân nhiệt. Cậu lau người anh, thay cho anh một bộ đồ khác sạch sẽ hơn. Cái con người này dễ bệnh như vậy mà hôm qua còn dầm mưa cùng cậu nữa, không biết quý trọng sức khỏe bản thân gì cả.
Nhưng mà không phải cũng là vì cậu hết hay sao? Nếu Minh Tân trách Hữu Sơn một thì lại tự thấy ân hận mười. Cũng do cậu cứng đầu, nếu ngoan ngoãn theo anh về thì hôm nay anh đâu bất tỉnh vì cơn sốt cao giữa phòng thế này đâu. Hơn hết Minh Tân cậu lấy quyền gì mà giận Hữu Sơn, 2 người chỉ đơn giản là bạn bè anh em cùng chung cư, chẳng có lý do gì để người ngoài như cậu phải tức giận chỉ vì thấy anh đi cùng người khác. Là cậu tự cho mình quan trọng với người ta, thực tế vẫn là chẳng gì cả.
Hữu Sơn mê mang một chút đã tỉnh lại, anh cảm nhận được có thứ gì đó rất mát trên trán mình. Đầu Hữu Sơn đau như vừa bị ai đánh vào, cái sự đinh tai nhứt ốc làm anh khó chịu vô cùng. Mệt mỏi là thứ Hữu Sơn cảm nhận rõ nhất lúc này, anh muốn ngồi dậy nhưng cơ thể lại đình công phản kháng. Trong phòng chẳng có ai, mọi thứ quá mức tỉnh mịt và yên ắng, bây giờ chắc cũng đã quá giờ làm rồi chẳng biết Hồng Cường có la anh không nhỉ?
- Nhắm mắt lại giùm cái, yếu như con sên còn bày đặt mở mắt.
Cái nết trêu ngươi này chỉ có thể xuất phát từ một người duy nhất mà anh có thể nghĩ đến, Đỗ Minh Tân! Hẳn rồi, nguyên một cục to đùng ngồi chình ình ngay bên giường anh kia kìa, mặt cậu lúc này chao lại, lông mày thiếu điều sắp hôn nhau tới nơi rồi. Tưởng giận không thèm nhìn mặt thế nào, hoá ra cũng biết lo cho anh đấy chứ.
- Ê muốn gì? Nằm xuống coi không tui ra chưởng anh bây giờ!Nhét cái con người cứng đầu kia vào lại chăn, bây giờ Hữu Sơn mà còn không ngoan ngoãn nằm im là cậu sẽ lấy sợi dây trói lại luôn cho đỡ phiền. Đối diện với thái độ gắt gỏng từ cậu Hữu Sơn chẳng những không cảm thấy khó chịu mà ngược lại còn rất vui. Anh vui vì Minh Tân đã chịu nói chuyện lại với mình, vui vì biết được thằng nhóc này vẫn còn quan tâm đến anh. Nhìn cách cậu nhẹ nhàng đặt tay lên trán kiểm tra còn nóng không, rồi lại làm ướt một cái khăn khác thay thế, Hữu Sơn thấy mát lòng hẳn.Anh nắm lấy cổ tay Minh Tân, khẽ thôi, nhưng không lỏng đến mức cậu có thể vùng ra. Như là một sự níu kéo, một mong muốn rằng Minh Tân hãy ở lại đây đừng tiếp tục tránh xa anh hệt những ngày vừa qua.- Làm gì vậy?- Anh xin lỗi...- Mặc cho cổ họng khô khóc, giọng nói Hữu Sơn khàn đặt đi nhưng vẫn cố thốt ra 3 chữ thật tròn trịa.- Xin lỗi chuyện gì?- Không biết.- Không biết sao lại xin lỗi?- Vì mày giận anh.Ý nghĩa sau câu nói rất rõ ràng, Minh Tân là người yêu ghét phân biệt rành mạch, không phải dạng thích giận dỗi vô cớ. Cho nên nếu cậu giận, tức là Hữu Sơn đã vô tình làm một điều gì đó khiến cậu không vui, anh nghĩ vậy...Trong một cuộc tranh cãi dù lớn hay nhỏ lời xin lỗi chân thành, đúng lúc luôn là cầu nối giữa 2 bên, là dòng nước dập tắt đi ngọn lửa hừng hực để 2 người bình tĩnh, ngồi lại với nhau giải quyết mâu thuẫn. Cậu nhìn anh, anh nhìn cậu, im lặng, vững vàng và kiên định, cuối cùng người phải giương cờ đầu hàng vẫn là Minh Tân, oke cậu thua, chưa bao giờ mà cậu có thể thắng được Hữu Sơn.
- Em không giận anh, chỉ là....em thấy cái cô bạn đó của anh không phải người tốt.- Lo cho anh à?- Không lo cho anh thì còn lo cho ai nữa? Anh dễ dụ như vậy bả bắt anh đi mất rồi sao?- Mày coi anh là con nít lên 3 đó hả tin?- Có sai đâu!- Ê!? Mày giận tao chỉ vì chuyện đó thôi đó hả?- Không, tui ghét vì nói quài anh không chịu nghe. Lần trước anh còn lớn tiếng bảo tui chỉ là người dưng còn gì? Mình lo cho người ta mà người ta bảo thế cũng biết giận chứ bộ.Hữu Sơn cảm thấy nghẹn ở cổ họng, anh nhớ không lầm thì nửa tháng trước trong lúc nổi nóng anh đã nói những lời như vậy với Minh Tân. Anh không phải cố ý lớn tiếng để cậu đau lòng, chỉ là lúc ấy đang bực bội quá không có chỗ trút nên lỡ mồm thôi.- Anh xin lỗi tin! Nếu tin không thích Mỹ Linh thì anh sẽ không đi với cô ấy nữa, tin đừng lạnh nhạt với anh, anh buồn lắm. Nhé?Minh Tân cảm thấy trái tim mình đập mạnh một cái rõ to, Hữu Sơn dùng cái giọng mềm xèo nói ra chẳng khác gì đang làm nũng với cậu. Anh bây giờ có chút xíu, cả người thì chôn trong chăn mỏng chỉ chừa lại mỗi cái đầu, trông đáng yêu vô cùng. Hai tai Minh Tân được tô lên một chút đỏ, cậu tránh ánh mắt từ anh, rút bàn tay nóng muốn bỏng ra kéo chăn cao lên khỏi đầu chùm anh lại, miệng lắp bắp mấy chữ rời rạc nôm na là tha thứ cho anh rồi nhanh chóng chuồng luôn ra khỏi phòng. Hữu Sơn phì cười, Minh Tân trong mắt anh chưa bao giờ hết đáng yêu. Tính ra bị bệnh cũng tốt thật, nhờ đó anh dỗ được em bé của anh rồi, hehe.Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me