Te Tuong Gia Dung Dan
Mở đầu:
Editor: Leo Sing
Re-up: Pặc Jun
Tác giả: Hạ Kiều Ân
*Bói toán, bấm quẻ dự đoán tương lai, làm phép, dàn trận…Mắt thấy Ấn Phong đã bày biện các dĩa thức ăn xong, nàng đặt cốc sứ xuống, cầm lấy đôi đũa bằng trúc màu xanh, gắp một miếng măng xào tôm khô vào trong miệng nếm thử. Vị ngọt thuần khiết hòa tan trên cuống lưỡi, nàng vui sướng cười lên lộ má lúm đồng tiền xinh xắn.“Thế nào? Tay nghề của sư phụ vẫn chưa xuống cấp chứ?” Oán giận thì oán giận, nhưng nhìn thấy đồ nhi ăn uống vui vẻ. Ấn Phong cũng cảm thấy kiêu ngạo hãnh diện.“Tất nhiên sư phụ vẫn chưa xuống đâu, hơn nữa còn tiến bộ hơn rất nhiều.”“Thật à?” Ấn Phong cao hứng, vội vàng đẩy mâm đựng thức ăn ở trên bàn đến trước mặt Ấn Hỉ. “Sư phụ còn làm đậu hũ phù dung, cá lư hoa cúc, tôm viên quả vải, hoa quế ngó sen, còn có món canh củ cải yến sào mà con thích nhất nữa. Con mau nếm thử đi.”“Ồ?” Nhìn một mâm đựng toàn món ăn hiếm lạ đậm đà sắc hương. Ấn Hỉ cười rộ lên, tay cầm đôi đũa trúc xanh, nhẹ nhàng gắp một miếng đậu hủ vào miệng.Động tác của nàng chậm chạp, tướng ăn tao nhã. Mỗi dĩa thức ăn, nàng chỉ ăn một, hai miếng, sau đó lại cầm đôi đũa trúc chuyển sang gắp món ăn tiếp theo. Gió thổi thoảng qua, nàng hơi híp mắt lại, đặc biệt cẩn thận thưởng thức mùi vị từng món một.“Thế nào? Thế nào?” Ấn Phong vội vã muốn nghe đánh giá.“Hừm….. Nên nói sao nhỉ?”“Có gì cứ việc nói thẳng, sư phụ rất tự tin với chính mình.”“Cũng được, vậy đồ nhi liền đi thẳng vào vấn đề. Tay nghề của sư phụ quả thật đã đạt tới cảnh giới xuất thần nhập hóa. Thông qua các món ăn này, đồ nhi bỗng nhiên hiểu ra một chuyện.”“Chuyện gì?”Đôi môi đỏ mọng chúm lại, nàng chậm rãi đặt đôi đũa trúc xuống.“Không có việc gì mà ân cần, không phải gian trá cũng là trộm cắp.” Nàng cười yếu ớt. “Hôm qua chỉ là cháo trắng rau dưa. Hôm nay lại thành món ăn hiếm lạ. Rốt cuộc là có ngọn gió nào thổi đến khiến cho người tâm huyết dâng trào vậy?”“Nếu có ngọn gió nào tới, chẳng lẽ con cũng không tính ra sao?” Ấn Phong cười ha ha, nhưng lại không phủ nhận chính mình có tâm cơ khác.Ấn Hỉ mặt không đổi sắc, rút khăn lụa ra xoa nhẹ bên môi vài cái. Một lúc sau mới lại mở miệng: “Nếu là ngọn gió đến từ kinh thành, thì đáp án của đồ nhi chỉ sợ chỉ có một.”“Không có cửa đâu?” Ấn Phong nói tiếp, dường như đã sớm đoán được đáp án của nàng.“Biết đồ nhi chỉ có sư phụ, sư phụ đã hiểu được đồ nhi không có dự tính vào kinh. Vậy đồ nhi trước cảm ơn bữa chiêu đãi của sư phụ. Hôm nay đồ nhi nhất định sẽ ăn uống thỏa thuê.” Cất khăn lụa xuống, nàng lại khôi phục dáng vẻ lười nhác ban đầu.Ánh nắng ấm áp rọi lên, nàng thỏa mãn nhìn hoa lay cỏ động. Cái miệng nhỏ khẽ ngáp một cái.Sống ẩn cư trong núi bao nhiêu năm, chỉ có trời trăng mây nước làm bạn, nàng cũng không có nhiều chuyện để làm. Mười mấy năm nay nàng đã sớm hình thành thói quen ngủ đã liền ăn, ăn no rồi lại ngủ. Bây giờ bụng nhỏ no căng tròn, tất nhiên lại muốn ngủ.“Đừng cảm ơn vội, sư phụ chuẩn bị sơn trân hải vị cho con không phải chỉ có như thế đâu!”“Còn có cái khác à?” Nàng nhắm mắt ti hí, không thế nào kháng cự được cơn buồn ngủ đang vọt tới, chỉ chừa một phần thanh tỉnh để đối thoại với Ấn Phong.“Đúng vậy, ngay tại trong phủ tể tướng ở kinh thành kia.”“Sao lại nói tới kinh thành nữa, con đã nói không đi rồi.”Cách đây vài ngày, nàng đã tính được bản thân sắp phải đi xa, điểm đến chính là kinh thành. Tuy rằng kinh thành phồn hoa như mộng, văn hóa ẩm thực tám phương đều tụ lại một phương. Thế nhưng suốt mười mấy năm qua, dưới sự “nuôi dưỡng” tỉ mỉ của Ấn Tâm và sư phụ, cái miệng của nàng đã sớm rất kén chọn rồi.Cơm rau dưa thì nàng nuốt không nỗi, ngay cả đồ ăn bình thường ở các cửa tiệm nàng cũng không ưa thích. Tay nghề của đầu bếp nổi danh lại càng không hợp với dạ dày của nàng. Huống chi đường xá xa xôi, bôn ba cực khổ, nói chính xác hơn là ăn trong gió ngủ trong sương. Vậy thì nàng cần gì phải tự ngược đãi chính mình?Vẫn là ở lại trong cốc Tiếu Tiếu, tiếp tục sống bên cạnh sư phụ hết ăn lại uống, mới là cử chỉ sáng suốt.“Cho dù đầu bếp cũ của lầu Phượng Hạc ở kinh thành con cũng không đi?” Ấn Phong vuốt chòm râu, bỗng lên tiếng nói một câu.Hàng mi đen nhánh hơi run rẩy, một lúc sau, Ấn Hỉ hé mắt, chau màu nghi ngờ nhìn Ấn Phong.“Sư phụ vừa mới nói ai?”Ấn Phong cười khẽ. “Còn có thể là ai? Đương nhiên là đầu bếp Thiết Vực của lầu Phượng Hạc đã từng làm một bàn ăn thịnh soạn khiến vi sư ta thất kinh đến mức lao vào ăn điên cuồng của năm năm trước!”“Thiết Vực, đầu bếp cũ của lầu Phượng Hạc?” Ấn Hỉ bất chợt thì thào, chân mày cau lại, nàng không thể hiểu nổi. “Người nói hiện giờ hắn ta đang ở đâu?”“Trong phủ tể tướng ở kinh thành.” Ấn Phong đáp.“Chẳng phải hắn đã chết rồi sao?” Nàng vội hỏi.Lầu Phượng Hạc danh vang gần xa, bao nhiêu hoàng cung quý tộc bỏ hàng vạn kim tệ, chỉ vì có thể thưởng thức tay nghề của Thiết Vực. Thế nhưng Thiết Vực tính tình cổ quái, một ngày chỉ làm mười bàn thức ăn, tùy theo tình huống mà điều chỉnh số lượng. Đoàn người đến ăn buộc phải theo quy củ thứ tự trước sau. Chỉ tiếc năm năm trước, chỉ trong một đêm Thiết Vực đột nhiên tựa như biến mất khỏi nhân gian.Không có ai biết được hắn biến mất như thế nào, càng không có ai biết được hắn đã đi đâu. Lầu Phượng Hạc phái người truy tìm tung tích của hắn đằng đẵng suốt một năm, mới tuyên cáo bỏ cuộc. Từ sau khi Thiết Vực rời đi, danh tiếng của lầu Phượng Hạc liền tụt dốc không phanh. Rốt cuộc vào lúc bốn năm về trước đã đóng cửa nghỉ bán. Cũng vì thế khiến nàng tự nhiên vô duyên với nguyện vọng ao ước bấy lâu nay.“Hắn mất tích cũng không chứng tỏ rằng hắn đã chết. Huống chi Thiết Vực cũng không có tướng đoản mệnh.” Ấn Phong nhàn nhạt ngồi bắt chéo chân.“Sư phụ sớm biết được Thiết Vực không hề chết? Vậy sư phụ đã dùng phương pháp gì đã tìm được hắn?” Vài năm trước, nàng đã từng thay Thiết Vực bói quỷ vài lần. Thế nhưng tất cả quẻ đều là không có. Bởi thế nàng mới cho rằng Thiết Vực hẳn là đã chết.“Hắc hắc, ý trời không thể lộ.” Ấn Phong cười nhẹ, tiếp theo nói sang chuyện khác. “Thế nào? Chỉ cần con chịu đi tới kinh thành, thì có thể hoàn thành nguyện vọng lâu nay của mình. Ngày ngày ăn thơm uống cay, cuộc giao dịch này quả thật rất hời đúng không?”Ấn Hỉ hơi nhíu mày.“Vậy điều kiện là gì?” Nàng hỏi trực tiếp, tất nhiên nàng rõ sự tình tuyệt đối sẽ không đơn giản như thế.Ấn Phong ngửa đầu cười vang, ông thầm khen Ấn Hỉ lanh lợi thông minh. Tuy rằng trong ba đứa đồ đệ, nàng là đứa không có tiền đồ nhất. Nhưng xét về tính tình, nàng lại rất giống ông.“Rất đơn giản, con tìm cách vào ở trong phủ Tể tướng, giúp đương kim Tể tướng giải trừ kiếp nạn, bảo đảm cho hắn sống yên bình trong một năm.” Ông đi thẳng vào vấn đề, đưa ra điều kiện.“Chỉ như thế?”“Đúng vậy!”Hừ, khẳng định là có quỷ.Sư phụ quăng ra hai mồi câu lớn như thế, mục đích tuyệt đối không có khả năng chỉ có như thế. Nhớ ngày đó, Hoan Hoan và Ấn Tâm cũng giao dịch với sư phụ, rồi phân biệt hai hướng đi tới phủ Duệ vương gia và Bắc Cương. Kết quả vừa đi liền không trở lại, lúc này rốt cục cũng đã đến phiên nàng rồi à?Hừm, tuy vậy nhưng cũng vì mặt mũi của Thiết Vực, nàng miễn cưỡng có thể đi một chuyến lên kinh thành. Nếu như tay nghề của hắn quả thật xuất thần nhập hóa như những lời sư phụ từng tán thưởng. Vậy thì nàng tất nhiên sẽ giữ chữ tín mà nhận lời, giúp đương kim Tể tướng giải trừ kiếp nạn. Nếu không, nàng sẽ phất ống tay áo của mình, lặng lẽ rời đi như đám mây.Chỉ là, bôn ba đường dài cũng rất mệt mỏi, nàng cần phải có “chuẩn bị” mới được.Con ngươi đen láy đảo tròn một vòng. Nàng cười duyên dáng, chậm rãi ngồi thẳng lên.“Thật ra sư phụ muốn đồ nhi đến kinh thành cũng không phải việc khó. Chỉ cần sư phụ đáp ứng đồ nhi một chuyện, đồ nhi lập tức có thể lên đường.”“Ồ? Chuyện gì?” Ấn Phong sáng hai mắt lên.Đôi môi đỏ mọng nhuếch lên, Ấn Hỉ chìa bàn tay trắng nõn trước mặt ông, sắc mặt hồn nhiên ngây thơ: “Rất đơn giản, đưa cho đồ nhi hai ngàn lượng bạc.”
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me