Tfboys Wangjunkai Cho Hoa No Ngan Vi Do Quyen
Nhiếp Ngạn Vi về đến nhà đã là xế chiều.Vừa đi tới cửa, một bóng dáng nho nhỏ mềm mềm ôm chặc lấy chân cô." Mẹ" Tiểu Mân mừng rỡ khi thấy mẹ đã về, hai tay ôm chặc chân cô, hận không thể bám vào người mẹ mình.Tâm tình Nhiếp Ngạn Vi cực kì tệ, cô ngồi xuống, ánh mắt thê lương ôm lấy Tiểu Mân vào lòng.Con trai! Mẹ phải làm sao bây giờ.Nhiếp Ngạn Vi nhắm mắt lại, ôm cục bông nhỏ trong lòng dâng lên chút ấm áp.Tiểu Mân có thể nhìn thấy hôm nay mẹ không vui, cho nên đôi tay nhỏ ôm lấy cổ của cô, đặc trên trán cô một nụ hôn " Mẹ, mẹ đừng không vui" Nhiếp Ngạn Vi ánh mắt đỏ hoe nhìn con trai mình, cô nở một nụ cười, một nụ cười nặng nề thê lương." Bảo bối, con thật tốt" Nhiếp Ngạn Vi lấy lại tâm tình, chôn sâu sự việc hôm nay, để xem như không có gì, cho cô được vui vẻ như mọi ngày bên cạnh hai cha con họ." Bà xã, em về rồi" Vương Tuấn Khải vừa trên lầu đi xuống đã thấy một lớn một nhỏ ôm nhau trước mặt, tảnh đá đè nặng trong lòng hơi nhẹ đi một chút.Nhiếp Ngạn Vi trong lòng rung lên một cái, ánh mắt cô rũ rượi nhìn người đàn ông nở nụ cười yêu thương chậm rãi tiến về phía mình.Giờ khắc này, lòng cô đau như hàng nghìn cây kim châm chít đâm vào, con tim bị gạch một đường dài hằng sâu, đau đến nổi muốn chết đi cho rồi.Nhiếp Ngạn Vi hít sâu một hơi, gật đầu mĩm cười nhìn anh.Vương Tuấn Khải kéo cô đứng dậy, nhẹ nhàng đặc lên trán cô một nụ hôn." Lên phòng thay đồ đi, anh xuống bếp làm món ngon cho hai mẹ con" " Vâng " Nhiếp Ngạn Vi ngoan ngoãn gật đầu, nhưng vẻ mặt rõ ràng là không thể vui nhưng thường ngày được.Nhìn theo bóng dáng cô, trái tim Vương Tuấn Khải hơi co thắc lại.Rõ ràng có đều gì đó mà chính cô không muốn nó xảy ra.Và anh cũng không muốn nó tồn tại.Hết thảy, em đã biết anh là ai rồi.Ngạn Vi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.*****Nhiếp Ngạn Vi mở cửa phòng bước vào, lúc này, nỗi bi thương nén nơi đáy lòng không chịu nổi mà trào ngược lên.Nhiếp Ngạn Vi dựa lưng vào cánh cửa, từ từ trượt xuống đất, ôm lấy gương mặt đầm đìa nước mắt mà khóc.Tại sao, tại sao lại xảy ra chuyện như vậy.Tại sao ông trời lại trêu cô một ván đau như thế.Rõ ràng, anh không có giết cha mẹ cô, nhưng anh lại là con của kẻ sát nhân đó.Rõ ràng anh vô tội, nhưng vì trong người anh mang dòng máu của kẻ sát nhân mà anh có tội.Nhiếp Ngạn Vi không phải hồ đồ đến mức không biết suy nghĩ, chưa chắc gì anh đã biết đến cái chết của ba mẹ cô.Nhưng vì đó là con trai của Vương Khải Ân, anh là đời sau của Phong Đồ, cho nên cô phải giết, giết hết tất cả người của Phong Đồ.Nhiếp Ngạn Vi khóc đến thê lương, khóc đến đau thấu tâm can.Tình yêu và thù hận, nếu được lựa chọn, cô sẽ chọn cho mình một cái chết mãi mãi đi vào chiều thu.Nhưng tại sao, anh phải là người đứng đầu Phong Đồ.Vương Tuấn Khải, giết anh, hay sẽ mãi mãi rời khỏi anh, lựa chọn, em phải lựa chọn như thế nào đây.***********Nhiếp Ngạn Vi đã thay một chiếc váy trắng mỏng mát mẻ ở nhà, cô mang dép lê đi xuống lầu, nét thê lương đã che dấu đi bên trong đáy lòng.Đám người làm ở trong nhà đã được đặc ân cách về quê đón tết trước một tuần, cho nên căn biệt thự to lớn chỉ còn lại một nhà ba người.Nhiếp Ngạn Vi bước vào căn phòng bếp, nhìn thấy bóng lưng cao to vững trãi, đối đầu với biết bao sóng gió trên thương trường nhưng vẫn cằn cõi vững vàng như thế.Người đàn ông này, chính là một người chồng đáng tin tưởng để làm chỗ dựa trong cuộc đời cô.Nhưng cơ hội đó đối với cô thật xa xỉ.Vương Tuấn Khải đang nêm nếm lại thức ăn, thì phía sau một loạt hơi ấm truyền đến.Nhiếp Ngạn Vi ôm chặc lấy anh, cảm nhận một chút hơi ấm thoải mái này.Khóe môi Vương Tuấn Khải nhếch lên, thuận tay tắc bếp, anh xoay người lại, ôm cô gái vào lòng, đặc lên trán cô một nụ hôn nhẹ." Bà xã, làm sao thế, không vui???" Nhiếp Ngạn Vi được anh ôm như thế liền cảm thấy toàn thân ấm áp, nỗi lòng cũng nhẹ đi một chút.Ít ra, khoảng thời gian này, cô muốn hưởng thụ cuộc sống ở bên cạnh anh.Nhiếp Ngạn Vi trong lòng anh ngọ nguậy, cô ngước lên hôn anh một cái, mĩm cười vui vẻ nói " Không có a~~~, chỉ tại trong người hơi mệt một chút, được anh ôm thế này thật thoải mái" Vương Tuấn Khải nghe thế thì khóe môi không khỏi giản ra, yêu chiều lại hôn cô một cái nữa " Được rồi, ăn cơm thôi" Nhiếp Ngạn Vi không ngoan ngoãn làm theo, vẫn ôm chặc anh như thế, ánh mắt cô lóe lên một tia biến thái " Ông xã,em chỉ muốn ăn anh, ăn ăn ăn sạch anh "Vương Tuấn Khải bật cười lớn tiếng, ánh mắt cưng chiều, bàn tay xoa đầu cô gái trong lòng" Được được, cho em ăn anh, nhưng bây giờ em phải rèn luyện sức khỏe trước đã" Nhiếp Ngạn Vi nghe vậy hơi vắc óc suy nghĩ một chút, mày đẹp hơi chau lại nhìn anh " Được, vậy liền ăn cơm" " Ngoan, gọi Tiểu Mân vào cùng ăn" Nhiếp Ngạn Vi gật đầu, lê đôi chân mãnh khảnh chạy một mạch ra ôm bảo bối vào ăn cơm.
****
Buổi tối, biệt thự Nguyên Gia.Vương Nguyên về đến nhà trên tay còn cầm một túi thức ăn, lúc đầu cậu còn định không về, chỉ sợ đối mặt với Khang Tiểu Mẫn sẽ không biết nói cái gì.Bước vào bên trong là một mảnh tối tăm, Vương Nguyên thuận tay bật công tắc trên tường, trong nhà yên lặng không một tiếng động." Mẫn gia gia...." Vương Nguyên chau mày lên tiếng.Kì lạ thật, giờ này Khang Tiểu Mẫn còn đi đâu nữa.Vương Nguyên đi lên phòng, vừa đẩy cửa vào đã cảm thấy bên trong có chút kì lạ, quét mắc xung quanh một vòng.* Bịch* Túi thức ăn trên tay Vương Nguyên phút chốc nằm dưới đất, Vương Nguyên nhanh chân chạy lại mở tủ quần áo, chỉ còn lại đồ của cậu, nhìn sang bàn mỹ phẩm cũng đã không còn gì.Cảm giác của Vương Nguyên hiện giờ giống như từ trên vực rơi xuống một cú đau đớn.Lúc này đây, thật kì lạ, cậu cảm thấy trái tim như bị bóp chặt, một nỗi mất mát dâng lên và cảm thấy khó chịu.Bất giác Vương Nguyên thẩn thờ đỗ xuống giường, vừa hơi liếc mắt một chút, một mãnh đỏ đã khô thấm vào ga giường.Đôi tay Vương Nguyên siết chặt, ánh mắt không tầm hướng nhìn thẳng lên trần nhà.Cô ấy bỏ đi rồi....
****Tại một nơi nào đó, rất yên tĩnh, trên bầu trời là một mãnh đầy sao. Gần 11 giờ đêm rồi, sương cũng bao phủ khắp bầu không khí.Cô gái mặt chiếc váy trắng tinh khôi ngồi co ro trên chiếc giường gỗ dưới tán tay hoa đào, ánh mắt cô buồn bã nhìn lên bầu trời, tình yêu của trần thế này quả thật rất đau thương.Cô yêu anh ấy, anh ấy lại yêu cô ấy.Nếu có thể, anh có quay đầu lại nhìn em không.Một giọt nước mắt rơi xuống không gian lạnh lẽo.Khang Tiểu Mẫn đã từng mạnh mẽ nói với chính mình, không được thì thôi, cô vẫn sống vui vẻ như mọi ngày và quên đi người con trai ấy.Nhưng mà, một ngày thôi còn chưa trôi hết, Khang Tiểu Mẫn tưởng mình như đã chết, tâm can đều bị phế bỏ, thiếu Vương Nguyên giống như thiếu đi hơi thở.Mười mấy năm qua, Khang Tiểu Mẫn chưa từng rời khỏi Vương Nguyên nữa bước, mẹ cô còn nói, lúc nhỏ cô rất khó nuôi, cứ mỗi lần khóc thì không ai vỗ được, nhưng ở cạnh Vương Nguyên thì cô sẽ không khóc nữa, rất ngoan ngoãn và nghe lời, cho nên cuộc sống trưởng thành của cô ngày nào cũng có mặt Vương Nguyên, từ nhỏ hai người đã ngủ chung trên một chiếc giường.Từ nhỏ cho đến khi 16 tuổi, Khang Tiểu Mẫn suốt ngày đống đô ở Bảo Khang Tịnh Nguyên, chính là nhà của ba mẹ Vương Nguyên.Năm đó cũng vì tương lai cho nên cô phải nghe theo ba mẹ rời khỏi Trung Quốc ra nước ngoài học, sân bay ngày hôm ấy chính là tràn đầy nước mắt của cô, bởi vì Vương Nguyên là một ngôi sao lớn, cho nên cậu không hề ra sân bay tiễn cô, nước mắt cũng vì thế mà khóc cạn.Cuộc sống ở nước ngoài chính là dài vò Khang Tiểu Mẫn, không có hơi thở quen thuộc bên cạnh, cô cảm thấy bất an vô cùng, hội chứng sợ ma cũng thường xuyên tái phát, nhưng chưa bao giờ Khang Tiểu Mẫn liên lạc được với Vương Nguyên, bởi vì cậu rất bận.Ba năm sau, Khang Tiểu Mẫn quay về liền chạy đến biệt thự riêng của Vương Nguyên đống đô ở đó, cuộc sống cũng trở nên tốt hơn, khi cô được quay về thế giới của mình.Cho dù Luân Đôn có xinh đẹp đến mấy cũng không bằng nơi đó có Vương Nguyên.Nước mắt Khang Tiểu Mẫn như từng giọt pha lê rơi xuống, cô cứ tưởng mình có thể sống tốt, nhưng đối với cô cuộc sống đã không còn ý nghĩa nữa.Cầm lên cây dao gọc giấy, Khang Tiểu Mẫn không chần chừ gạch một đường sâu trên cổ tay mình.Một giây sau, cô gái nhẹ nhàng thả trôi mình xuống như một làn nước chiều thu.Đi đi, cho linh hồn được khuây khỏa.Trần ải này, ta chẳng còn vương vấn chi.Nước mắt rơi thấm ướt những sầu bi.Ta đi rồi, thì không muốn trở lại.Người tồn tại, xin chớ đừng buồn.Là lỗi của ta,tự mình sầu cảm.Cô gái mùa xuân hóa thành cát bụi.Tịch Thần đứng bên trong nhìn ra, chỉ thấy cô gái một thân váy trắng tinh khiết ngồi dưới cây hoa đào.Càng lâu sao, Tịch Thần càng cảm thấy kì lạ, cậu bước chân ra, càng tiến lại gần thì càng thêm kinh hải.Cô gái mùa xuân nằm trên cánh hoa đào nhuộm một màu đỏ thẫm.******
Ban đêm lạnh giá, mùa xuân lại là một mùa tươi đẹp, vậy mà thành phố A đêm nay trở nên ảm đạm vô cùng, tiếng còi xe cấp cứu vang lên thảm thiết giữa trời quang, người đàn ông điều khiển xe bị tiếng quát nạt của người đàn ông đang giữ lấy cổ tay cô gái phía sau mà trở nên rung sợ, bây giờ vượt đèn đỏ cũng chẳng là gì cả.*****Nhiếp Ngạn Vi đang ngồi trước bàn trang điểm thoa kem dưỡng da trên tay, Tiểu Mân hôm nay ngủ trễ, cho nên cô và Vương Tuấn Khải vẫn chưa thể ngủ.Tiếng điện thoại vang lên, Nhiếp Ngạn Vi liền nhận lấy." Phu nhân...Mẫn gia gia cắt cổ tay tự tử, chúng tôi đang trên đường đến bệnh viện Nguyên Sáng" Bên kia giọng nói rung rẫy của người đàn ông văng vẵng bên tai Nhiếp Ngạn Vi.Chiếc điện thoại trên tay cô cũng vì thế mà rơi xuống đất.********
Biệt thự Kim Cẩn ở phía Tây thành phố A tức khắc sáng đèn, đôi nam nữ đang ngủ say trên giường tức khắc rời khỏi.Ngoại ô thành phố A, ngôi biệt thự nằm trong một khu rừng hẻo lánh, cũng giữa khuya mà sáng đèn.Chỉ thấy trong nhà Dịch Dương Thiên Tỉ phía sau còn có Thuần Nhi cấp tốc lên xe.Nguyên Gia, bây giờ chính là một hố hỗn độn.********
Bên ngoài hành lang bệnh viện, Tịch Thần nhìn bàn ta đầy máu của mình mà bất giác nơi đâu đó nhói lên một cái.Vừa mới đây thôi, cô gái kia lại nằm trong một không gian tĩnh mịt.Tiếng bước chân của một đoàn người dồn dập dần đến bên cửa phòng cấp cứu.Nhiếp Ngạn Vi và Vương Tuấn Khải chạy đến,phía sau còn có Lãnh Dật Kiêu và Thanh Nhi." Thế nào rồi, Mẫn gia gia thế nào rồi" Nhiếp Ngạn Vi rung rẫy hỏi.Tịch Thần một câu cũng không nói,chỉ lắc đầu không biết." Đừng lo lắng,chúng ta ngồi ở đây chờ" Vương Tuấn Khải trấn an mọi người nói.Lúc này phía sau xuất hiện Dịch Dương Thiên Tỉ và Thuần Nhi đi đến." Mẫn gia gia tại sao lại nghĩ quẩn" Dịch Dương Thiên Tỉ giọng nói tuy lạnh lùng nhưng lại lo lắng hỏi.Tịch Thần lại lắc đầu không biết." Vương Nguyên tại sao không đến " Nhiếp Ngạn Vi nhìn một lượt cũng không thấy Vương Nguyên, bất giác cảm thấy đau lòng thay Mẫn gia gia."Để tôi gọi" Lãnh Dật Kiêu một bên trầm mặt.Thanh Nhi và Thuần Nhi dù gì cũng rất thích Khang Tiểu Mẫn cho nên rất bồn chồn lo lắng ngồi một bên." Đàn ông các người đúng là không có một ai tốt" Bỗng dưng Nhiếp Ngạn Vi ai oán nói ra một câu.Làm bốn người đàn ông ở đó tức khắc nhìn cô chằm chằm." Nhìn cái gì....." Nhiếp Ngạn Vi to gan lườm hết một lượt, sau đó mới mở miệng kể lại mọi chuyện giữa Khang Tiểu Mẫn và Vương Nguyên.Hàng lang, rơi vào một mãnh yên tĩnh.Cho đến khi ánh đèn phòng phẫu thuật vụt tắt.Bác sĩ cùng các y tá bước ra, vẻ mặt ai cũng điều là thương tiếc." Bác sĩ, cô ấy thế nào rồi" Tịch Thần lúc này là người phản ứng nhanh nhất, vẻ mặt khẩn trương hỏi." Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức, mong người nhà nén bi thương" Lời nói của bác sĩ như đánh thẳng vào tai của mọi người, vẻ mặt ai điều cũng không thể tin nổi." Thật xin lỗi" Bác sĩ cuối đầu, rồi cùng các y tá rời đi.Đúng lúc này * Rầm* một tiếng nữa, cửa phòng bị một người điên cuồng đá văng ra.Chính là Vương Nguyên, khi nghe tin cậu như chạy sống chết đến đây, vừa đến đã nghe câu nói đó của bác sĩ, tức khắc trái tim bị đâm một nhác thật sâu, trời đất như đảo lộn.Trên chiếc giường trắng, cổ tay người con gái đã được băng lại, nhưng sắc mặt lại trắng bệch, không còn sức sống, hơi thở cũng vì thế mà không tồn tại." Tiểu Mẫn..." Vương Nguyên bước tới, khụy chân bên giường Khang Tiểu Mẫn, rung rẫy nắm nắm lấy bàn tay đã nhợt nhạt kia." Mau tỉnh lại, Tiểu Mẫn, mau tỉnh lại cho anh, có nghe không, em có nghe không, Khang Tiểu Mẫn" Vương Nguyên như điên cuồng lay động Khang Tiểu Mẫn, không biết từ lúc nào nước mắt cũng vì thế mà rơi xuống.Cô gái trên giường đã không thể tỉnh lại nữa." Mẫn gia gia, anh sai rồi, mau tỉnh lại, Mẫn gia gia" Thì ra lúc mất đi rồi mới biết mình rất sai.Lúc này đây, anh chỉ mong em tỉnh lại, trả giá thế nào anh cũng cam chịu.Ông trời có thể trừng phạt anh, nhưng đừng để anh mất em như thế.Khang Tiểu Mẫn, tỉnh dậy đi, yêu em, cả đời này chỉ có em.Đám người ở phía sau, chỉ thẩn thờ, Nhiếp Ngạn Vi và Thanh Nhi trong lòng người đàn ông của mình mà khóc nức nở, Thuần Nhi đứng kế bên, không khóc, chỉ là tiếc thương cho Mẫn gia gia.Cuộc đời này mấy ai biết trước được đều gì.Vương Nguyên gục đầu bên tay Khang Tiểu Mẫn mà khóc.Chàng trai à, hối hận cũng không còn kịp nữa.Hãy để cô ấy được siêu thoát, rời khỏi trần gian đầy đau khổ này." Tiểu Mẫn, chỉ cần em mở mắt ra, muốn anh làm gì cũng được, Khang Tiểu Mẫn anh sai rồi..." Tận đáy lòng Vương Nguyên hiện giờ đau nhói, đau đến phá vỡ tâm can, đau đến tận xương tủy, hận không thể thời gian có thể quay ngược lại, chỉ để nói anh yêu em.Rõ ràng là đã không còn cơ hội.Mất đi một người mà mình không biết cô ấy chính là quan trọng.Tịch Thần đứng một bên,tay siết thành đấm, nói gì nữa bây giờ.Lúc này trong căn phòng đầy thê lương vang lên tiếng nói của Nhiếp Ngạn Vi " Mẫn gia gia, chị biết em không muốn nói, nhưng lần cuối này hãy để chị nói cho em..." Nhiếp Ngạn Vi nén bi thương trong lòng mà tiến lên cầm lấy tay Mẫn gia gia.Rồi Nhiếp Ngạn Vi nhìn sang Vương Nguyên." Mười mấy năm qua Khang Tiểu Mẫn chính là yêu cậu, cậu hối hận rồi có đúng không, nhưng bây giờ đã quá muộn rồi, Vương Nguyên... cả đời này cô ấy cũng không thể tỉnh lại được nữa, bây giờ cậu đã nhận ra mình cần cái gì chưa... được rồi, để cho cô ấy đi thật thanh thãn..." Nhiếp Ngạn Vi nhẹ nhàng nói, hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện cô không thể chấp nhận được,cứ mỗi lần nuốt nước mắt vào trong thì tâm can lại đau nhói lên.Vương Tuấn Khải, Lãnh Dật Kiêu, Dịch Dương Thiên Tỉ đứng đó trầm ngâm, thật ra lòng của họ sớm đã nặng nề, chỉ là nam nhân không muốn bộc lộ ra bên ngoài.Còn Vương Nguyên, khi nghe Nhiếp Ngạn Vi nói thế, như một mũi dao nhọn đâm thẳng vào trái tim cậu, đau đớn, nặng nề, khó thở...Nếu thời gian có quay trở lại, cậu chỉ muốn vài tiếng đồng hồ trước cậu vẫn ôm cô gái này trong lòng say giấc trên chiếc giường ấm áp.Nhưng tất cả đã quá muộn...Vương Tuấn Khải bước tới ôm lấy Nhiếp Ngạn Vi vào lòng.Lúc này, một thuộc hạ của Lãnh Dật Kiêu hối hả chạy tới, trên tay thuộc hạ là một hộp nhung màu đỏ." Chủ thượng, đồ cần vừa mới lấy về " Tên thuộc hạ cung kính cuối đầu, hai tay dâng hộp nhung màu đỏ lên cho Lãnh Dật Kiêu.Lãnh Dật Kiêu cầm lấy, rồi bảo thuộc hạ lui ra.Lãnh Dật Kiêu bước lên một bước, mở hộp nhung trong tay ra,bên trong là một sợi dây chuyền Christie’s Diamond Pendant - giá 4,8 triệu USD, mặt dây truyền là một viên pha lê trắng, phía trên đầu còn có một viên kim cương tròn.Lãnh Dật Kiêu cầm trên tay sợi dây truyền, cuối đầu nhẹ nhàng đeo vào cổ cho Khang Tiểu Mẫn " Tiểu Mẫn, đây là sợi dây truyền em thích nhất, anh hai muốn để đến sinh nhật 20 tuổi của em, nhưng bây giờ lại phải trao tay rồi... hãy yên nghỉ thật tốt..." Giọng nói Lãnh Dật Kiêu khàn khàn, nhẹ nhàng đặc lên trán Khang Tiểu Mẫn một nụ hôn.Sinh nhật 20 tuổi của em cũng gần đến, vậy mà em nở đành lòng bỏ đi.Tình cảnh trước mắt làm cho ai thấy cũng phải cảm động, người lạnh lùng như Lãnh Dật Kiêu cũng không thể nào kìm nỗi xót xa.Vẫn còn nhớ, cô gái năm ấy ngày nào cũng bám lấy bọn anh, bây giờ cả giọng nói cũng không còn nữa" Anh hai, người ta rất nhớ anh nha"" Kiêu Kiêu, quà của em đâu, anh vừa mới đi Nam Mỹ về cơ mà" " Kiêu Kiêu, chỉ có anh thương em haha" Vương Tuấn Khải ôm lấy Nhiếp Ngạn Vi mà không kìm nỗi sự mất mát trong lòng, anh nhắm mắt lại cố nén chút bi thương xuống tận đáy lòng.Mẫn gia gia, em đành lòng bỏ bọn anh mà đi.Mẫn gia gia, mau ngồi dậy ôm cánh tay anh mà nói " Khải Ca, người ta rất nhớ anh nha".Mẫn gia gia, tại sao em vẫn nằm đó.Dịch Dương Thiên Tỉ im lặng ngồi một bên sofa, cậu cuối đầu, một câu cũng không nói.Mẫn gia gia đối với bọn họ chính là em gái,chính là một thành viên trong gia đình.Đối với hành động của Lãnh Dật Kiêu, Thanh Nhi không có phản ứng gì, ngược lại, cô càng thương lấy Mẫn gia gia hơn.Cô biết đối với bọn họ Mẫn gia gia chính là một cô em gái được bao vệ ở trong lòng.Còn Vương Nguyên đã sớm thất thần một bên, ánh mắt chung thủy nhìn mãi Khang Tiểu Mẫn, từ đâu tới cuối cậu chưa hề buông khỏi bàn tay cô.Nỗi lòng đã thật sự tan nát, đến nổi anh cũng muốn đi theo cô gái này." Mẫn gia gia, cả đời này, anh không yêu ai nữa..."Thành Phố A, 12 giờ đêm, ngày 31 tháng 1 năm 2025*****Việc an tán cho Khang Tiểu Mẫn xong cũng gần tới đêm giao thừa, chỉ còn vài ngày nữa thôi cùng nhau đón tết, vậy mà Khang Tiểu Mẫn một mực ra đi.Vương Nguyên chính là người suy sụp hết thảy.Tại một quán cafe gần tập đoàn Vương Thị, hiện tại đang là giờ nghĩ lao cho nên Nhiếp Ngạn Vi đi ra bên ngoài một chút.Nhiếp Ngạn Vi buồn rưỡu rượi bàn tay khuấy ly cafe, ánh mắt có chút vô hồn." Xin hỏi, cô có phải là Nhiếp Ngạn Vi" Một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên.Nhiếp Ngạn Vi ngước mặt lên có hơi sững sờ một chút, cô gái trước mắt này tuy đã gặp một lần rồi nhưng lại không ngờ cô gái này lại xinh đến vậy, không hổ danh là một đại minh tinh của làng giải trí Trung Quốc" Đúng vậy, hôm nay phiền cô rồi, mời ngồi" Nhiếp Ngạn Vi gật đầu lịch sự mời ngồi.Cô gái trước mặt mĩm cười ngồi xuống, người này là do Nhiếp Ngạn Vi dùng danh nghĩa của Vương Thị để mời đến,nếu không với cái tên hư không của cô thì làm được gì." Xin hỏi, quý khách dùng gì" Một nữ nhân viên phục vụ lịch sự đi ra hỏi." Cho một nước cam" Cô gái lịch sự trả lời, không có vẻ cao ngạo, càng không có bệnh nghề nghiệp." Vâng, sẽ có ngay ạ" Nói rồi nhân viên phục vụ trở vào trong.Nhiếp Ngạn Vi nhìn cô gái trước mặt rồi nhẹ nhàng cất giọng." Cô Lục, không biết hẹn cô đến đây có làm chậm trễ công việc của cô không" Người đối diện nghe vậy chỉ mĩn cười lắc đầu " Nhiếp tiểu thư đừng nói vậy, thật ra hôm nay lịch trình của tôi rất rảnh" Cho dù không rảnh cũng phải vác mặt đến, đích thân cấp trên tập đoàn Vương thị mời cô ta đến đây, Lục Cẩn Huyên ban đầu không muốn đi, nhưng vì quản lí riêng của cô ta nói có liên quan đến Vương Nguyên cho nên bắt buộc phải đến." Được, vậy tôi vào vấn đề chính, không làm chậm trễ thời gian của cô, không biết những ngày gần đây Vương Nguyên có liên lạc với cô hay không" Lục Cẩn Huyên nghe nhắc đến Vương Nguyên sắc mặt hơi đổi một chút, khẩn trương nhìn về phía Nhiếp Ngạn Vi
" Không có... Nhiếp tiểu thư, dạo này anh ấy thế nào rồi, cả tuần rồi anh ấy không liên lạc với tôi, nhưng mà..." Nói giữa chừng Lục Cẩn Huyên có hơi dừng lại, ánh mắt có chút bi thương." Làm sao, giữa cô và cậu ấy xảy ra chuyện gì à?" Nhiếp Ngạn Vi hơi dò xét hỏi.Lục Cẩn Huyên hơi cuối đầu, giọng nói hơi nghẹn ngào " Năm ngày trước, anh ấy nhắn tin nói chia tay, sau đó cũng không thấy anh ấy liên lạc với tôi nữa, Nhiếp tiểu thư, cô và anh ấy có quan hệ gì, hiện tại anh ấy thế nào rồi."Nhiếp Ngạn vi hơi bất ngờ với vẻ lo lắng, quan tâm Vương Nguyên như vậy của Lục Cẩn Huyên, đồng thời cũng hơi khó xử.Nhiếp Ngạn Vi thở dài một cái,rồi nói " Trước tiên tôi sẽ kể cô nghe một câu chuyện" Nhiếp Ngạn Vi vừa dứt lời thì Lục Cẩn Huyên liền gật đầu, vẻ mặt rất chăm chú.Câu chuyện của Nhiếp Ngạn Vi chính là thanh xuân của một cô gái đã khuất.Nói một hồi, sắc mặt Lục Cẩn Huyên có chút không thể tin nổi.Cô gái đó chết cũng do một phần ở cô." Nhiếp tiểu thư, có phải là do tôi cướp đi anh ấy, cho nên cô gái kia mới chết, tôi không ngờ mình lại đi cướp cả một thanh xuân của một người con gái tốt" Lục Cẩn Huyên ánh mắt đầy hơi nước nói, trong lòng dâng lên từng hồi xót xa,còn có cả tội lỗi." Cô Lục, cô đừng nói vậy, cô là người con gái Vương Nguyên đã chọn và đến trước, tôi nói ra chỉ để cô hiểu và hãy đến an ủi Vương Nguyên, tôi tin bây giờ chỉ có cô mới nói được cậu ấy, hãy giúp cậu ấy tỉnh táo lại, đêm mai giới nghệ sĩ tụ tập về đón xuân, mong cô sẽ chinh phục được cậu ấy và cũng mong cô bao dung lấy quá khứ của cậu ấy và Tiểu Mẫn" Nhiếp Ngạn Vi nghiêm túc nói, nhắc đến Khang Tiểu Mẫn thì trên mặt cô cũng rõ ràng là xót xa." Nhiếp tiểu thư, tôi không phải một người ích kỉ, nếu anh ấy chọn cô gái ấy, thì tôi sẽ sẵn sàng chấp nhận, cũng chỉ mong an ủi được phần nào đến cô gái đã khuất, tôi sẽ cố gắng khuyên anh ấy, cũng không biết được cơ hội thành công là bao nhiêu" Lục Cẩn Huyên chính là đầy chân thành nói với Nhiếp Ngạn Vi." Cảm ơn cô" Nhiếp Ngạn Vi trong lòng đầy cảm kích, đối với cô gái trước mặt này có một chút hâm mộ.Một cô gái có tấm lòng bao dung cao cả như thế, trên đời này có được mấy người.
*****Sau khi trò chuyện xong Nhiếp Ngạn Vi trở lại công ty, đang tiến về phía thang máy thì điện thoại của cô vang lên thông báo tin nhắn.Chỉ thấy một số lạ nội dung tin nhắn làm tâm tràn của Nhiếp Ngạn Vi lại từ trên cao rơi xuống vực.Cô còn chuyện phải làm cho Nam Dật Thương.Rốt cuộc cô phải làm sao bây giờ.* Ting * lại một tin nhắn đến từ dãy số đó [ Đừng quên, anh ta chính là con của kẻ giết cha mẹ cô ] Tâm can Nhiếp Ngạn Vi như bị xé nát.Cô đã biết, không cần phải nhắc lại.Vừa tiến vào thang máy, điện thoại Nhiếp Ngạn Vi lại * ting* một lần nữa.
Simon : [ Thành công ].Lúc này trên môi Nhiếp Ngạn Vi mới nở ra một nụ cười thõa mãn.***** Nguyên Gia.Khắp nhà điều là vỏ chai rượu cùng tàn thuốc.Vương Nguyên ánh mắt đỏ ngầu nhìn khắp căn nhà.Tại sao không còn nghe thấy tiếng nói của Khang Tiểu Mẫn nữa.Tại sao không còn nhìn thấy nụ cười tươi của cô gái vừa đôi mươi đâu nữa.Tiếng cười, tiếng mắng chửi của Khang Tiểu Mẫn đâu rồi.Cô gái này nào vẫn dính lấy cậu đang ở dưới nấm mồ lạnh lẽo.Cô gái ngày nào vẫn nói nhớ cậu đã vùi thay trong gió bụi quang hà.Khang Tiểu Mẫn, tại sao, tại sao lại rời đi.Đừng bỏ anh, xin em đừng bỏ anh.Khang Tiểu Mẫn, em trở về đi, chúng ta cùng đi dạo phố,cùng nhau đón xuân, cùng nhau ngủ trên một chiếc giường, ăn sẽ không tranh nhà vệ sinh với em nữa, cũng không phá giấc ngủ của em.Anh sẽ thật tốt, Tiểu Mẫn, về đây, mau về cùng với anh." Tiểu Mẫn, anh làm sao bây giờ, làm sao để thấy được nụ cười của em..." Nước mắt dù có rơi đến mấy, cũng không thể nào đem cô gái kia trở về.Nhớ rồi, anh nhớ ra rồi, trong phòng của chúng ta có tấm hình lớn của em treo trên tường.Vương Nguyên như sống chết chạy lên phòng, vừa đẩy cửa phòng vào cậu nhanh tay gỡ lấy tấm hình có nụ cười tươi ngọt ngào như gió xuân của Khang Tiểu Mẫn.Đúng rồi, cô gái này, đây chính là cô gái tinh nghịch hay phá phách mọi ngày.Nụ cười này, cậu rất nhớ,rất nhớ." Tiểu Mẫn...." Vương Nguyên ôm lấy tấm hình cô gái vào lòng, khóc đến phá vỡ tâm can.
****
Buổi tối, biệt thự Nguyên Gia.Vương Nguyên về đến nhà trên tay còn cầm một túi thức ăn, lúc đầu cậu còn định không về, chỉ sợ đối mặt với Khang Tiểu Mẫn sẽ không biết nói cái gì.Bước vào bên trong là một mảnh tối tăm, Vương Nguyên thuận tay bật công tắc trên tường, trong nhà yên lặng không một tiếng động." Mẫn gia gia...." Vương Nguyên chau mày lên tiếng.Kì lạ thật, giờ này Khang Tiểu Mẫn còn đi đâu nữa.Vương Nguyên đi lên phòng, vừa đẩy cửa vào đã cảm thấy bên trong có chút kì lạ, quét mắc xung quanh một vòng.* Bịch* Túi thức ăn trên tay Vương Nguyên phút chốc nằm dưới đất, Vương Nguyên nhanh chân chạy lại mở tủ quần áo, chỉ còn lại đồ của cậu, nhìn sang bàn mỹ phẩm cũng đã không còn gì.Cảm giác của Vương Nguyên hiện giờ giống như từ trên vực rơi xuống một cú đau đớn.Lúc này đây, thật kì lạ, cậu cảm thấy trái tim như bị bóp chặt, một nỗi mất mát dâng lên và cảm thấy khó chịu.Bất giác Vương Nguyên thẩn thờ đỗ xuống giường, vừa hơi liếc mắt một chút, một mãnh đỏ đã khô thấm vào ga giường.Đôi tay Vương Nguyên siết chặt, ánh mắt không tầm hướng nhìn thẳng lên trần nhà.Cô ấy bỏ đi rồi....
****Tại một nơi nào đó, rất yên tĩnh, trên bầu trời là một mãnh đầy sao. Gần 11 giờ đêm rồi, sương cũng bao phủ khắp bầu không khí.Cô gái mặt chiếc váy trắng tinh khôi ngồi co ro trên chiếc giường gỗ dưới tán tay hoa đào, ánh mắt cô buồn bã nhìn lên bầu trời, tình yêu của trần thế này quả thật rất đau thương.Cô yêu anh ấy, anh ấy lại yêu cô ấy.Nếu có thể, anh có quay đầu lại nhìn em không.Một giọt nước mắt rơi xuống không gian lạnh lẽo.Khang Tiểu Mẫn đã từng mạnh mẽ nói với chính mình, không được thì thôi, cô vẫn sống vui vẻ như mọi ngày và quên đi người con trai ấy.Nhưng mà, một ngày thôi còn chưa trôi hết, Khang Tiểu Mẫn tưởng mình như đã chết, tâm can đều bị phế bỏ, thiếu Vương Nguyên giống như thiếu đi hơi thở.Mười mấy năm qua, Khang Tiểu Mẫn chưa từng rời khỏi Vương Nguyên nữa bước, mẹ cô còn nói, lúc nhỏ cô rất khó nuôi, cứ mỗi lần khóc thì không ai vỗ được, nhưng ở cạnh Vương Nguyên thì cô sẽ không khóc nữa, rất ngoan ngoãn và nghe lời, cho nên cuộc sống trưởng thành của cô ngày nào cũng có mặt Vương Nguyên, từ nhỏ hai người đã ngủ chung trên một chiếc giường.Từ nhỏ cho đến khi 16 tuổi, Khang Tiểu Mẫn suốt ngày đống đô ở Bảo Khang Tịnh Nguyên, chính là nhà của ba mẹ Vương Nguyên.Năm đó cũng vì tương lai cho nên cô phải nghe theo ba mẹ rời khỏi Trung Quốc ra nước ngoài học, sân bay ngày hôm ấy chính là tràn đầy nước mắt của cô, bởi vì Vương Nguyên là một ngôi sao lớn, cho nên cậu không hề ra sân bay tiễn cô, nước mắt cũng vì thế mà khóc cạn.Cuộc sống ở nước ngoài chính là dài vò Khang Tiểu Mẫn, không có hơi thở quen thuộc bên cạnh, cô cảm thấy bất an vô cùng, hội chứng sợ ma cũng thường xuyên tái phát, nhưng chưa bao giờ Khang Tiểu Mẫn liên lạc được với Vương Nguyên, bởi vì cậu rất bận.Ba năm sau, Khang Tiểu Mẫn quay về liền chạy đến biệt thự riêng của Vương Nguyên đống đô ở đó, cuộc sống cũng trở nên tốt hơn, khi cô được quay về thế giới của mình.Cho dù Luân Đôn có xinh đẹp đến mấy cũng không bằng nơi đó có Vương Nguyên.Nước mắt Khang Tiểu Mẫn như từng giọt pha lê rơi xuống, cô cứ tưởng mình có thể sống tốt, nhưng đối với cô cuộc sống đã không còn ý nghĩa nữa.Cầm lên cây dao gọc giấy, Khang Tiểu Mẫn không chần chừ gạch một đường sâu trên cổ tay mình.Một giây sau, cô gái nhẹ nhàng thả trôi mình xuống như một làn nước chiều thu.Đi đi, cho linh hồn được khuây khỏa.Trần ải này, ta chẳng còn vương vấn chi.Nước mắt rơi thấm ướt những sầu bi.Ta đi rồi, thì không muốn trở lại.Người tồn tại, xin chớ đừng buồn.Là lỗi của ta,tự mình sầu cảm.Cô gái mùa xuân hóa thành cát bụi.Tịch Thần đứng bên trong nhìn ra, chỉ thấy cô gái một thân váy trắng tinh khiết ngồi dưới cây hoa đào.Càng lâu sao, Tịch Thần càng cảm thấy kì lạ, cậu bước chân ra, càng tiến lại gần thì càng thêm kinh hải.Cô gái mùa xuân nằm trên cánh hoa đào nhuộm một màu đỏ thẫm.******
Ban đêm lạnh giá, mùa xuân lại là một mùa tươi đẹp, vậy mà thành phố A đêm nay trở nên ảm đạm vô cùng, tiếng còi xe cấp cứu vang lên thảm thiết giữa trời quang, người đàn ông điều khiển xe bị tiếng quát nạt của người đàn ông đang giữ lấy cổ tay cô gái phía sau mà trở nên rung sợ, bây giờ vượt đèn đỏ cũng chẳng là gì cả.*****Nhiếp Ngạn Vi đang ngồi trước bàn trang điểm thoa kem dưỡng da trên tay, Tiểu Mân hôm nay ngủ trễ, cho nên cô và Vương Tuấn Khải vẫn chưa thể ngủ.Tiếng điện thoại vang lên, Nhiếp Ngạn Vi liền nhận lấy." Phu nhân...Mẫn gia gia cắt cổ tay tự tử, chúng tôi đang trên đường đến bệnh viện Nguyên Sáng" Bên kia giọng nói rung rẫy của người đàn ông văng vẵng bên tai Nhiếp Ngạn Vi.Chiếc điện thoại trên tay cô cũng vì thế mà rơi xuống đất.********
Biệt thự Kim Cẩn ở phía Tây thành phố A tức khắc sáng đèn, đôi nam nữ đang ngủ say trên giường tức khắc rời khỏi.Ngoại ô thành phố A, ngôi biệt thự nằm trong một khu rừng hẻo lánh, cũng giữa khuya mà sáng đèn.Chỉ thấy trong nhà Dịch Dương Thiên Tỉ phía sau còn có Thuần Nhi cấp tốc lên xe.Nguyên Gia, bây giờ chính là một hố hỗn độn.********
Bên ngoài hành lang bệnh viện, Tịch Thần nhìn bàn ta đầy máu của mình mà bất giác nơi đâu đó nhói lên một cái.Vừa mới đây thôi, cô gái kia lại nằm trong một không gian tĩnh mịt.Tiếng bước chân của một đoàn người dồn dập dần đến bên cửa phòng cấp cứu.Nhiếp Ngạn Vi và Vương Tuấn Khải chạy đến,phía sau còn có Lãnh Dật Kiêu và Thanh Nhi." Thế nào rồi, Mẫn gia gia thế nào rồi" Nhiếp Ngạn Vi rung rẫy hỏi.Tịch Thần một câu cũng không nói,chỉ lắc đầu không biết." Đừng lo lắng,chúng ta ngồi ở đây chờ" Vương Tuấn Khải trấn an mọi người nói.Lúc này phía sau xuất hiện Dịch Dương Thiên Tỉ và Thuần Nhi đi đến." Mẫn gia gia tại sao lại nghĩ quẩn" Dịch Dương Thiên Tỉ giọng nói tuy lạnh lùng nhưng lại lo lắng hỏi.Tịch Thần lại lắc đầu không biết." Vương Nguyên tại sao không đến " Nhiếp Ngạn Vi nhìn một lượt cũng không thấy Vương Nguyên, bất giác cảm thấy đau lòng thay Mẫn gia gia."Để tôi gọi" Lãnh Dật Kiêu một bên trầm mặt.Thanh Nhi và Thuần Nhi dù gì cũng rất thích Khang Tiểu Mẫn cho nên rất bồn chồn lo lắng ngồi một bên." Đàn ông các người đúng là không có một ai tốt" Bỗng dưng Nhiếp Ngạn Vi ai oán nói ra một câu.Làm bốn người đàn ông ở đó tức khắc nhìn cô chằm chằm." Nhìn cái gì....." Nhiếp Ngạn Vi to gan lườm hết một lượt, sau đó mới mở miệng kể lại mọi chuyện giữa Khang Tiểu Mẫn và Vương Nguyên.Hàng lang, rơi vào một mãnh yên tĩnh.Cho đến khi ánh đèn phòng phẫu thuật vụt tắt.Bác sĩ cùng các y tá bước ra, vẻ mặt ai cũng điều là thương tiếc." Bác sĩ, cô ấy thế nào rồi" Tịch Thần lúc này là người phản ứng nhanh nhất, vẻ mặt khẩn trương hỏi." Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức, mong người nhà nén bi thương" Lời nói của bác sĩ như đánh thẳng vào tai của mọi người, vẻ mặt ai điều cũng không thể tin nổi." Thật xin lỗi" Bác sĩ cuối đầu, rồi cùng các y tá rời đi.Đúng lúc này * Rầm* một tiếng nữa, cửa phòng bị một người điên cuồng đá văng ra.Chính là Vương Nguyên, khi nghe tin cậu như chạy sống chết đến đây, vừa đến đã nghe câu nói đó của bác sĩ, tức khắc trái tim bị đâm một nhác thật sâu, trời đất như đảo lộn.Trên chiếc giường trắng, cổ tay người con gái đã được băng lại, nhưng sắc mặt lại trắng bệch, không còn sức sống, hơi thở cũng vì thế mà không tồn tại." Tiểu Mẫn..." Vương Nguyên bước tới, khụy chân bên giường Khang Tiểu Mẫn, rung rẫy nắm nắm lấy bàn tay đã nhợt nhạt kia." Mau tỉnh lại, Tiểu Mẫn, mau tỉnh lại cho anh, có nghe không, em có nghe không, Khang Tiểu Mẫn" Vương Nguyên như điên cuồng lay động Khang Tiểu Mẫn, không biết từ lúc nào nước mắt cũng vì thế mà rơi xuống.Cô gái trên giường đã không thể tỉnh lại nữa." Mẫn gia gia, anh sai rồi, mau tỉnh lại, Mẫn gia gia" Thì ra lúc mất đi rồi mới biết mình rất sai.Lúc này đây, anh chỉ mong em tỉnh lại, trả giá thế nào anh cũng cam chịu.Ông trời có thể trừng phạt anh, nhưng đừng để anh mất em như thế.Khang Tiểu Mẫn, tỉnh dậy đi, yêu em, cả đời này chỉ có em.Đám người ở phía sau, chỉ thẩn thờ, Nhiếp Ngạn Vi và Thanh Nhi trong lòng người đàn ông của mình mà khóc nức nở, Thuần Nhi đứng kế bên, không khóc, chỉ là tiếc thương cho Mẫn gia gia.Cuộc đời này mấy ai biết trước được đều gì.Vương Nguyên gục đầu bên tay Khang Tiểu Mẫn mà khóc.Chàng trai à, hối hận cũng không còn kịp nữa.Hãy để cô ấy được siêu thoát, rời khỏi trần gian đầy đau khổ này." Tiểu Mẫn, chỉ cần em mở mắt ra, muốn anh làm gì cũng được, Khang Tiểu Mẫn anh sai rồi..." Tận đáy lòng Vương Nguyên hiện giờ đau nhói, đau đến phá vỡ tâm can, đau đến tận xương tủy, hận không thể thời gian có thể quay ngược lại, chỉ để nói anh yêu em.Rõ ràng là đã không còn cơ hội.Mất đi một người mà mình không biết cô ấy chính là quan trọng.Tịch Thần đứng một bên,tay siết thành đấm, nói gì nữa bây giờ.Lúc này trong căn phòng đầy thê lương vang lên tiếng nói của Nhiếp Ngạn Vi " Mẫn gia gia, chị biết em không muốn nói, nhưng lần cuối này hãy để chị nói cho em..." Nhiếp Ngạn Vi nén bi thương trong lòng mà tiến lên cầm lấy tay Mẫn gia gia.Rồi Nhiếp Ngạn Vi nhìn sang Vương Nguyên." Mười mấy năm qua Khang Tiểu Mẫn chính là yêu cậu, cậu hối hận rồi có đúng không, nhưng bây giờ đã quá muộn rồi, Vương Nguyên... cả đời này cô ấy cũng không thể tỉnh lại được nữa, bây giờ cậu đã nhận ra mình cần cái gì chưa... được rồi, để cho cô ấy đi thật thanh thãn..." Nhiếp Ngạn Vi nhẹ nhàng nói, hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện cô không thể chấp nhận được,cứ mỗi lần nuốt nước mắt vào trong thì tâm can lại đau nhói lên.Vương Tuấn Khải, Lãnh Dật Kiêu, Dịch Dương Thiên Tỉ đứng đó trầm ngâm, thật ra lòng của họ sớm đã nặng nề, chỉ là nam nhân không muốn bộc lộ ra bên ngoài.Còn Vương Nguyên, khi nghe Nhiếp Ngạn Vi nói thế, như một mũi dao nhọn đâm thẳng vào trái tim cậu, đau đớn, nặng nề, khó thở...Nếu thời gian có quay trở lại, cậu chỉ muốn vài tiếng đồng hồ trước cậu vẫn ôm cô gái này trong lòng say giấc trên chiếc giường ấm áp.Nhưng tất cả đã quá muộn...Vương Tuấn Khải bước tới ôm lấy Nhiếp Ngạn Vi vào lòng.Lúc này, một thuộc hạ của Lãnh Dật Kiêu hối hả chạy tới, trên tay thuộc hạ là một hộp nhung màu đỏ." Chủ thượng, đồ cần vừa mới lấy về " Tên thuộc hạ cung kính cuối đầu, hai tay dâng hộp nhung màu đỏ lên cho Lãnh Dật Kiêu.Lãnh Dật Kiêu cầm lấy, rồi bảo thuộc hạ lui ra.Lãnh Dật Kiêu bước lên một bước, mở hộp nhung trong tay ra,bên trong là một sợi dây chuyền Christie’s Diamond Pendant - giá 4,8 triệu USD, mặt dây truyền là một viên pha lê trắng, phía trên đầu còn có một viên kim cương tròn.Lãnh Dật Kiêu cầm trên tay sợi dây truyền, cuối đầu nhẹ nhàng đeo vào cổ cho Khang Tiểu Mẫn " Tiểu Mẫn, đây là sợi dây truyền em thích nhất, anh hai muốn để đến sinh nhật 20 tuổi của em, nhưng bây giờ lại phải trao tay rồi... hãy yên nghỉ thật tốt..." Giọng nói Lãnh Dật Kiêu khàn khàn, nhẹ nhàng đặc lên trán Khang Tiểu Mẫn một nụ hôn.Sinh nhật 20 tuổi của em cũng gần đến, vậy mà em nở đành lòng bỏ đi.Tình cảnh trước mắt làm cho ai thấy cũng phải cảm động, người lạnh lùng như Lãnh Dật Kiêu cũng không thể nào kìm nỗi xót xa.Vẫn còn nhớ, cô gái năm ấy ngày nào cũng bám lấy bọn anh, bây giờ cả giọng nói cũng không còn nữa" Anh hai, người ta rất nhớ anh nha"" Kiêu Kiêu, quà của em đâu, anh vừa mới đi Nam Mỹ về cơ mà" " Kiêu Kiêu, chỉ có anh thương em haha" Vương Tuấn Khải ôm lấy Nhiếp Ngạn Vi mà không kìm nỗi sự mất mát trong lòng, anh nhắm mắt lại cố nén chút bi thương xuống tận đáy lòng.Mẫn gia gia, em đành lòng bỏ bọn anh mà đi.Mẫn gia gia, mau ngồi dậy ôm cánh tay anh mà nói " Khải Ca, người ta rất nhớ anh nha".Mẫn gia gia, tại sao em vẫn nằm đó.Dịch Dương Thiên Tỉ im lặng ngồi một bên sofa, cậu cuối đầu, một câu cũng không nói.Mẫn gia gia đối với bọn họ chính là em gái,chính là một thành viên trong gia đình.Đối với hành động của Lãnh Dật Kiêu, Thanh Nhi không có phản ứng gì, ngược lại, cô càng thương lấy Mẫn gia gia hơn.Cô biết đối với bọn họ Mẫn gia gia chính là một cô em gái được bao vệ ở trong lòng.Còn Vương Nguyên đã sớm thất thần một bên, ánh mắt chung thủy nhìn mãi Khang Tiểu Mẫn, từ đâu tới cuối cậu chưa hề buông khỏi bàn tay cô.Nỗi lòng đã thật sự tan nát, đến nổi anh cũng muốn đi theo cô gái này." Mẫn gia gia, cả đời này, anh không yêu ai nữa..."Thành Phố A, 12 giờ đêm, ngày 31 tháng 1 năm 2025*****Việc an tán cho Khang Tiểu Mẫn xong cũng gần tới đêm giao thừa, chỉ còn vài ngày nữa thôi cùng nhau đón tết, vậy mà Khang Tiểu Mẫn một mực ra đi.Vương Nguyên chính là người suy sụp hết thảy.Tại một quán cafe gần tập đoàn Vương Thị, hiện tại đang là giờ nghĩ lao cho nên Nhiếp Ngạn Vi đi ra bên ngoài một chút.Nhiếp Ngạn Vi buồn rưỡu rượi bàn tay khuấy ly cafe, ánh mắt có chút vô hồn." Xin hỏi, cô có phải là Nhiếp Ngạn Vi" Một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên.Nhiếp Ngạn Vi ngước mặt lên có hơi sững sờ một chút, cô gái trước mắt này tuy đã gặp một lần rồi nhưng lại không ngờ cô gái này lại xinh đến vậy, không hổ danh là một đại minh tinh của làng giải trí Trung Quốc" Đúng vậy, hôm nay phiền cô rồi, mời ngồi" Nhiếp Ngạn Vi gật đầu lịch sự mời ngồi.Cô gái trước mặt mĩm cười ngồi xuống, người này là do Nhiếp Ngạn Vi dùng danh nghĩa của Vương Thị để mời đến,nếu không với cái tên hư không của cô thì làm được gì." Xin hỏi, quý khách dùng gì" Một nữ nhân viên phục vụ lịch sự đi ra hỏi." Cho một nước cam" Cô gái lịch sự trả lời, không có vẻ cao ngạo, càng không có bệnh nghề nghiệp." Vâng, sẽ có ngay ạ" Nói rồi nhân viên phục vụ trở vào trong.Nhiếp Ngạn Vi nhìn cô gái trước mặt rồi nhẹ nhàng cất giọng." Cô Lục, không biết hẹn cô đến đây có làm chậm trễ công việc của cô không" Người đối diện nghe vậy chỉ mĩn cười lắc đầu " Nhiếp tiểu thư đừng nói vậy, thật ra hôm nay lịch trình của tôi rất rảnh" Cho dù không rảnh cũng phải vác mặt đến, đích thân cấp trên tập đoàn Vương thị mời cô ta đến đây, Lục Cẩn Huyên ban đầu không muốn đi, nhưng vì quản lí riêng của cô ta nói có liên quan đến Vương Nguyên cho nên bắt buộc phải đến." Được, vậy tôi vào vấn đề chính, không làm chậm trễ thời gian của cô, không biết những ngày gần đây Vương Nguyên có liên lạc với cô hay không" Lục Cẩn Huyên nghe nhắc đến Vương Nguyên sắc mặt hơi đổi một chút, khẩn trương nhìn về phía Nhiếp Ngạn Vi
" Không có... Nhiếp tiểu thư, dạo này anh ấy thế nào rồi, cả tuần rồi anh ấy không liên lạc với tôi, nhưng mà..." Nói giữa chừng Lục Cẩn Huyên có hơi dừng lại, ánh mắt có chút bi thương." Làm sao, giữa cô và cậu ấy xảy ra chuyện gì à?" Nhiếp Ngạn Vi hơi dò xét hỏi.Lục Cẩn Huyên hơi cuối đầu, giọng nói hơi nghẹn ngào " Năm ngày trước, anh ấy nhắn tin nói chia tay, sau đó cũng không thấy anh ấy liên lạc với tôi nữa, Nhiếp tiểu thư, cô và anh ấy có quan hệ gì, hiện tại anh ấy thế nào rồi."Nhiếp Ngạn vi hơi bất ngờ với vẻ lo lắng, quan tâm Vương Nguyên như vậy của Lục Cẩn Huyên, đồng thời cũng hơi khó xử.Nhiếp Ngạn Vi thở dài một cái,rồi nói " Trước tiên tôi sẽ kể cô nghe một câu chuyện" Nhiếp Ngạn Vi vừa dứt lời thì Lục Cẩn Huyên liền gật đầu, vẻ mặt rất chăm chú.Câu chuyện của Nhiếp Ngạn Vi chính là thanh xuân của một cô gái đã khuất.Nói một hồi, sắc mặt Lục Cẩn Huyên có chút không thể tin nổi.Cô gái đó chết cũng do một phần ở cô." Nhiếp tiểu thư, có phải là do tôi cướp đi anh ấy, cho nên cô gái kia mới chết, tôi không ngờ mình lại đi cướp cả một thanh xuân của một người con gái tốt" Lục Cẩn Huyên ánh mắt đầy hơi nước nói, trong lòng dâng lên từng hồi xót xa,còn có cả tội lỗi." Cô Lục, cô đừng nói vậy, cô là người con gái Vương Nguyên đã chọn và đến trước, tôi nói ra chỉ để cô hiểu và hãy đến an ủi Vương Nguyên, tôi tin bây giờ chỉ có cô mới nói được cậu ấy, hãy giúp cậu ấy tỉnh táo lại, đêm mai giới nghệ sĩ tụ tập về đón xuân, mong cô sẽ chinh phục được cậu ấy và cũng mong cô bao dung lấy quá khứ của cậu ấy và Tiểu Mẫn" Nhiếp Ngạn Vi nghiêm túc nói, nhắc đến Khang Tiểu Mẫn thì trên mặt cô cũng rõ ràng là xót xa." Nhiếp tiểu thư, tôi không phải một người ích kỉ, nếu anh ấy chọn cô gái ấy, thì tôi sẽ sẵn sàng chấp nhận, cũng chỉ mong an ủi được phần nào đến cô gái đã khuất, tôi sẽ cố gắng khuyên anh ấy, cũng không biết được cơ hội thành công là bao nhiêu" Lục Cẩn Huyên chính là đầy chân thành nói với Nhiếp Ngạn Vi." Cảm ơn cô" Nhiếp Ngạn Vi trong lòng đầy cảm kích, đối với cô gái trước mặt này có một chút hâm mộ.Một cô gái có tấm lòng bao dung cao cả như thế, trên đời này có được mấy người.
*****Sau khi trò chuyện xong Nhiếp Ngạn Vi trở lại công ty, đang tiến về phía thang máy thì điện thoại của cô vang lên thông báo tin nhắn.Chỉ thấy một số lạ nội dung tin nhắn làm tâm tràn của Nhiếp Ngạn Vi lại từ trên cao rơi xuống vực.Cô còn chuyện phải làm cho Nam Dật Thương.Rốt cuộc cô phải làm sao bây giờ.* Ting * lại một tin nhắn đến từ dãy số đó [ Đừng quên, anh ta chính là con của kẻ giết cha mẹ cô ] Tâm can Nhiếp Ngạn Vi như bị xé nát.Cô đã biết, không cần phải nhắc lại.Vừa tiến vào thang máy, điện thoại Nhiếp Ngạn Vi lại * ting* một lần nữa.
Simon : [ Thành công ].Lúc này trên môi Nhiếp Ngạn Vi mới nở ra một nụ cười thõa mãn.***** Nguyên Gia.Khắp nhà điều là vỏ chai rượu cùng tàn thuốc.Vương Nguyên ánh mắt đỏ ngầu nhìn khắp căn nhà.Tại sao không còn nghe thấy tiếng nói của Khang Tiểu Mẫn nữa.Tại sao không còn nhìn thấy nụ cười tươi của cô gái vừa đôi mươi đâu nữa.Tiếng cười, tiếng mắng chửi của Khang Tiểu Mẫn đâu rồi.Cô gái này nào vẫn dính lấy cậu đang ở dưới nấm mồ lạnh lẽo.Cô gái ngày nào vẫn nói nhớ cậu đã vùi thay trong gió bụi quang hà.Khang Tiểu Mẫn, tại sao, tại sao lại rời đi.Đừng bỏ anh, xin em đừng bỏ anh.Khang Tiểu Mẫn, em trở về đi, chúng ta cùng đi dạo phố,cùng nhau đón xuân, cùng nhau ngủ trên một chiếc giường, ăn sẽ không tranh nhà vệ sinh với em nữa, cũng không phá giấc ngủ của em.Anh sẽ thật tốt, Tiểu Mẫn, về đây, mau về cùng với anh." Tiểu Mẫn, anh làm sao bây giờ, làm sao để thấy được nụ cười của em..." Nước mắt dù có rơi đến mấy, cũng không thể nào đem cô gái kia trở về.Nhớ rồi, anh nhớ ra rồi, trong phòng của chúng ta có tấm hình lớn của em treo trên tường.Vương Nguyên như sống chết chạy lên phòng, vừa đẩy cửa phòng vào cậu nhanh tay gỡ lấy tấm hình có nụ cười tươi ngọt ngào như gió xuân của Khang Tiểu Mẫn.Đúng rồi, cô gái này, đây chính là cô gái tinh nghịch hay phá phách mọi ngày.Nụ cười này, cậu rất nhớ,rất nhớ." Tiểu Mẫn...." Vương Nguyên ôm lấy tấm hình cô gái vào lòng, khóc đến phá vỡ tâm can.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me