Tfboys Wangjunkai Cho Hoa No Ngan Vi Do Quyen
Phòng tổng giám đốc.Nhiếp Ngạn Vi mang nguyên gương mặt rất tốt đi vào, trên môi còn ngân nga vài câu hát của anh, tay thì cầm một tấm văn kiện, đưa đến trước mặt boss đại nhân" Boss, đây là bản thảo ở khu đất thành phố B" Vương Tuấn Khải từ đầu đến cuối đều để ý cô gái vừa mới đi vào, môi không khỏi mĩm cười." Qua đây" Nhiếp Ngạn Vi thấy anh đưa tay ra đón mình không do dự mà vòng qua chiếc bàn, nhanh lẹ bổ nhào vào lòng anh, thoải mái ngồi trên đùi ai đó." Tâm tình tốt?" Giọng nói khàn khàn phía trên đỉnh đầu thốt lên, bàn tay người đàn ông còn tiện thể vuốt tóc cô.Nhiếp Ngạn Vi trong lòng anh mà ngọ nguậy gật đầu, một giây sau tức khắc đôi mắt liền sáng lên ngẩn đầu nhìn anh " Ông xã, đêm nay là quay lại giới nghệ sĩ đón xuân, anh có hát không, có hát không a~~~" Nhiếp Ngạn Vi mỏi mòn chờ đợi phản ứng của người đàn ông trước mặt, còn có chút hơi khẩn trương.Nghe một tiếng" ông xã" ngọt sớt của cô gái trong lòng, tức khắc Vương Tuấn Khải liền dơ hai tay đầu hàng." Sẽ hát cho bà xã nghe" Vương Tuấn Khải mĩm cười, đặc lên trán cô một nụ hôn.Thật ra bên trong lời nói còn có ý tứ nữa, chỉ tại Nhiếp Ngạn Vi chậm hiểu.Nhiếp Ngạn Vi nghe vậy ba phần hiểu bảy phần không hiểu, gương mặt cô liền biểu cảm hơi ngốc, nói " Là sao a~~, em là đang hỏi anh đêm nay có lên sân khấu hát hay không, em liền ở nhà xem trực tiếp, không phải là để được nghe anh hát hay sao, anh đừng có nói năng không rõ ràng, cả một hội trường rộng lớn, anh hát rồi ai mà chẳng nghe, làm sao mà hát cho một mình em nghe được"Nhiếp Ngạn Vi bàn tay thuận thể chỉnh lại cà vạt cho anh, miệng thì luyên thuyên nói.Vương Tuấn Khải nhìn cái miệng nhỏ hồng đào không ngừng loi nhoi mà không cưỡng lại liền hôn một cái.Nhiếp Ngạn Vi bị hôn bất ngờ như thế liền trừng mắt nhìn anh " Anh không nghiêm túc, em liền giận ngay bây giờ" Vương Tuấn Khải thấy vậy coi như thật sự chịu thua cô gái này, rồi mới mở miệng nói " Đêm nay sẽ hát cho bà xã nghe, có hài lòng chưa" Nhiếp Ngạn Vi nghe vậy mày đẹp chau lại nhiều hơn.Vương Tuấn Khải dở khóc dở cười nhìn cô vợ nhỏ " Ý anh là, đêm nay anh sẽ hát, chỉ để hát cho bà xã nghe, còn những người khác liền đem biến trở thành không khí" Nhiếp Ngạn Vi một lâu sau mới thông suốt lời nói của anh, hai tay cô ôm cổ anh, liền mở miệng " Không cần khoa trương như thế, anh đem họ biến thành không khí nhưng mà họ cũng vẫn nghe thấy, mà thôi không nói việc này nữa, em bây giờ đi làm việc đây" Nhiếp Ngạn Vi nói xong liền muốn từ trên đùi Vương Tuấn Khải đứng dậy.Nhưng người nào đó không cho cô động đậy, chỉ ôm chặt cô ở trong lòng." Boss đại nhân, anh còn không buông tha cho em đi làm việc, chồng con em tháng này sẽ chết đói mất" Vương Tuấn Khải nghe vậy liền dở khóc dở cười,chẳng phải chồng cô rất giàu có hay sao, lại còn chưa nói tháng lương cô nhận được tiêu xài một tháng còn chưa hết.Vương Tuấn Khải không có ý muốn buông cô ra, liền đem lấy thân thể nhỏ nhắn ôm chặt trong lòng, khóe miệng không khỏi nhếch lên nhưng ánh mắt lại ảm đạm vô cùng " Vi Vi, cả đời này chỉ muốn ôm em như vậy" Nhiếp Ngạn Vi trong lòng Vương Tuấn Khải nhìn tức khắc ngoan ngoãn, không muốn đòi đi làm việc nữa.Vi Vi! Đã bao lâu rồi anh mới gọi tên cô như thế.Nhiếp Ngạn Vi biết, cứ mỗi lần anh gọi cô là Vi Vi thì tâm trạng của anh không tốt, chính là không có cảm giác an toàn, là sợ mất đi, sợ không thấy người trước mắt nữa.Nhiếp Ngạn Vi cũng vì thế mà trái tim tức khắc liền đau nhói một cái.Cô đã tranh thủ một thời gian ở bên anh và rồi sẽ rời khỏi anh, sẽ phản bội anh.Nhưng dù có đi đâu trái tim cô vẫn chính là ở chổ của anh.Nhiếp Ngạn Vi nhắm mặt, cảm nhận trái tim từng chút đau đớn,cô ngủ say trong lòng anh, chỉ mong như thế này, một lần thôi, được bình yên như thế.Vương Tuấn Khải ôm cô gái vào bên trong phòng nghĩ, nhẹ nhành đặc cô trên giường, vừa định rời khỏi tay, thì bàn tay của người đàn ngủ vẫn nắm lấy tay anh, chính muốn anh ở bên mình." Ngoan, anh ở đây cùng em" Vương Tuấn Khải nằm xuống ôm cô vào trong lòng, Nhiếp Ngạn Vi tìm được hơi ấm an toàn liền rút vào bên trong lòng ngực ấm áp.Vương Tuấn Khải cuối đầu nhìn cô gái đã ngủ say trong lòng mình, cảm thấy lòng ngực dâng lên từng hồi mất mát, chính là cảm xúc sợ mất đi.Thời gian, có thể dừng lại ở đây được không.****
Biệt thự Nguyên Gia.Bước vào bên trong tòa nhà, xông vào mũi Lục Cẩn Huyên là mùi thuốc lá lẫn mùi rượu nồng nặc, Lục Cẩn Huyên bất giác trái tim nhói lên.Vì một cô gái mà anh ấy lại hành hạ bản thân mình như thế.Có thể nhìn ra được anh ấy rất yêu cô gái kia.Lục Cẩn Huyên hít sâu một hơi, tiến lên trên lầu hai.Nhìn thấy căn phòng phía bên kia, cửa mở rộng, không có một tiếng động, Lục Cẩn Huyên nhấc chân tiến lại.Bước vào bên trong, đập vào mắt cô là thân hình chật vật áo quần sộc sệch của Vương Nguyên ngồi trên giường thẩn thờ ôm một tấm hình ở trong lòng, ánh mắt không có chút cảm biến,gương mặt tiền tụy, thân hình cũng đã ốm đi một chút.Bất giác, trái tim lại nhói thêm nữa, hít sâu một hơi,Lục Cẩn Huyên khàn khàn gọi " Vương Nguyên".Người trên giường vẫn ôm lấy tấm hình mà không có chút phản ứng.Một giọt nước mắt rơi xuống gương mặt Lục Cẩn Huyên." Vương Nguyên, đừng như vậy nữa có được không, em biết dù có nói gì anh cũng không muốn nghe, nhưng mà em không thể nhìn thấy anh như vậy được" Lục Cẩn Huyên bước tới, vừa định ngồi xuống mép giường thì một giọng nói trầm thấp không cảm xúc vang lên " Ngồi ghế" Không cho phép ai được động tới chiếc giường này.Không cho phép ai vấy bẩn đến nó.Lục Cẩn Huyên hơi ngẩn ra một chút, cô mím môi, kéo chiếc ghế cạnh bàn trang điểm ngồi xuống.Ánh mắt Lục Cẩn Huyên liếc nhìn căn phòng một chút, chắc đây là căn phòng của Khang Tiểu Mẫn và Vương Nguyên.Mỗi khắc nghĩ đến, trái tim Lục Cẩn Huyên không khỏi xót xa.Thì ra cô chính là kẻ chia cắt bọn họ.Từ đầu họ đã sống chung một căn nhà.Thanh mai trúc mã bị cô biến thành cái dạng gì rồi.Lục Cẩn Huyên nhìn Vương Nguyên bằng ánh mắt thê lương, giọng nói khàn khàn vang lên " Vương Nguyên, nhìn em, nhìn em một chút có được không, đừng như vậy, xin anh đừng như vậy..." Lục Cẩn Huyên nước mắt hơi lã chã nói, khó khăn lắm cô mới đủ can đảm ngồi ở đây để cùng cậu nói chuyện.Vương Nguyên nghe thấy cô gái kế bên đã khóc mà trong lòng bất giác co thắc lại.Vương Nguyên liếc nhìn Lục Cẩn Huyên, ánh mắt vẫn bi thương như thế, giọng nói cậu nặng nề cất lên " Đừng khóc" Đừng khóc vì cậu nữa, cậu không xứng đáng để cho cô gái trước mặt này rơi nước mắt.Cô gái này mới chính là bạn gái của cậu, là người cậu chọn ở bên cạnh mình, nhưng rốt cuộc tình cảm đó là thứ gì.Còn tình cảm với Khang Tiểu Mẫn chính cậu cũng không nhìn ra.Khi Khang Tiểu Mẫn mất đi cậu mới cảm thấy hối hận vô cùng.Hối hận vì đã bỏ lỡ cô gái theo mình từ nhỏ kia, chính là cô gái mà cậu đã chứng kiến cô lớn lên từng ngày bên cạnh mình.Cái thứ tình cảm đó nó đã thấm sâu vào da thịt, nhất thời cậu không phát hiện ra, cho đến khi mất rồi mới quay đầu hối hận.Cậu cứ nghĩ đó chính là thứ tình cảm anh em đáng trân trọng không nên phá vỡ nó.Nhưng rồi chưa biến thành tình yêu thì nó đã tan nát trong tay cậu." Về đi, đừng đến tìm anh nữa" Vương Nguyên nhắm mắt đau đớn nói.Cô đến đây chỉ làm cậu thêm bức rức tâm can mà thôi .Lục Cẩn Huyên dơ tay lau nước mắt, cố gắng mạnh mẽ hơn có thể " Vương Nguyên, em chưa từng biết quá khứ của anh và cô ấy như thế nào, nhưng nếu cô ấy đã yêu anh thì sẽ không muốn nhìn thấy bộ dạng này của anh, cô ấy chọn ra đi để cho anh khỏi khó xử, nhưng mà... Vương Nguyên, anh có bao giờ nghĩ đến tâm trạng của cô ấy hay không, Nhiếp tiểu thư nói, cô ấy là một người vui vẻ,luôn biết quan tâm người khác, một cô gái thiện lương, luôn bám theo anh mỗi ngày, em nghĩ cô ấy lựa chọn cho mình cái chết chỉ vì muốn đem theo một khoảng thời gian kí ức đẹp đẽ nhất, cô ấy không muốn sống chỉ vì không muốn thấy đau thương,cũng không muốn thấy anh vì cô ấy mà bận lòng, Vương Nguyên em tin cô ấy nếu thấy anh như thế này thì sẽ không vui, rõ ràng là cô ấy muốn lưu lại một Vương Nguyên đẹp trai, phong độ của lúc trước, chứ không phải một Vương Nguyên tiền tụy, hao gầy chỉ biết ngồi một chỗ không làm gì cả " Lục Cẩn Huyên hơi xúc động nói, những lời nói của cô xuất phát từ đáy lòng, cô nghĩ sao nói vậy.Tuy cô không rõ con người Khang Tiểu Mẫn, cũng không biết quá khứ của hai người như thế nào, nhưng Lục Cẩn Huyên lại muốn dốc hết sức khuyên căn Vương Nguyên.Bởi vì không một ai muốn thấy người mình yêu bởi vì bất cứ chuyện gì mà không vui và cả Khang Tiểu Mẫn cũng vậy.Ánh mắt Vương Nguyên nghe những lời vừa rồi mà hơi dao động, nhưng nhanh chống trở lại trạng thái thất thần.Có nói gì đi nữa anh cũng không muốn nghe.Lục Cẩn Huyên lau đi nước mắt, lại mở miệng nói tiếp " Vương Nguyên, anh trở lại bản thân mình đi, cô ấy ở trên trời chắc sẽ không muốn nhìn thấy bộ dạng này của anh" Lục Cẩn Huyên hơi dừng lại, người trước mắt cũng không có trả lời.Lục Cẩn Huyên thê lương nhìn Vương Nguyên một chút, nói " Nếu anh trách em đã xuất hiện trong cuộc đời anh, thì sao này em sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa, em xin lỗi vì đã chen chân vào mối tình đang êm đẹp của hai người, cô ấy ra đi hết thảy cũng có lỗi của em, Vương Nguyên lần này em đến chỉ muốn xin anh hãy tỉnh táo lại, hãy nghĩ cho cô ấy và... một chút cho em, có được hay không" Vương Nguyên vẫn ngồi đó,bàn tay siết chặt lấy khung hình, trái tim là từng hồi đau đớn.Phải rồi, Mẫn gia gia ra đi mang theo chính là 19 năm tuổi thơ cả tuổi thanh xuân tươi đẹp của họ, không một chút phiền muộn, không một chút bi ai, không một chút đau lòng.Nhưng làm sao cậu có thể làm cho bản thân tỉnh táo lại đây.Mẫn gia gia, không có em, anh giống như mất đi mạng sống." Em về đi, đêm nay anh sẽ đến" Cuối cùng Vương Nguyên cũng cất giọng nói một câu, nhắm mắt lại cảm nhận từng hồi đau thắt xé nát tâm can.Vương Nguyên hết thảy biết, Nhiếp Ngạn Vi sẽ đi tìm Lục Cẩn Huyên, cậu biết mọi người đều muốn tốt cho cậu, muốn cậu đêm nay về giới nghệ sĩ để giải khỏa bản thân.Chẳng qua, bởi vì tội lỗi mà cậu dùng cách chịu nỗi đau đớn để trừng phạt bản thân mình.Lục Cẩn Huyên nghe vậy thì vui mừng " Được, vậy là tốt rồi" Nói vài câu rồi Lục Cẩn Huyên cũng rời khỏi, Vương Nguyên chỉ lẳng lặng ngồi đó, dường như đang cảm nhận lại một chút hơi ấm quen thuộc.
----------Vương Tuấn Khải từ nhà tắm bước ra, trên người chỉ quấn mỗi chiếc khăn che đi bộ phận phía dưới.Thì thấy Nhiếp Ngạn Vi đang bận rộn lục hết các tủ đồ lớn, Nhiếp Ngạn Vi bật công tắc trên vách tường, thì phút chốc bức tường liền lay động, mở ra một cách cửa lớn, bên trong chứa đầy những bộ đồ vest hàng hiệu còn có cả đồng hồ, thắt lưng, giày da, cà vạt... toàn là hàng khủng,người bình thường muốn chạm còn không được.Còn cả những bộ váy đắc tiền của nhãn hiệu Chanel, PradaDior,Hermes,
Burberry,Gucci,Versace và trang sức sang trọng mà Vương Tuấn Khải không biết đem từ đâu về cho cô, mà Nhiếp Ngạn Vi chẳng am hiểu về nó, cũng chưa có động đến.Nhiếp Ngạn Vi tiến về hàng đồ vest, đi tới đi lui mấy vòng, xem cho kĩ càng rồi mới lấy một bộ mà mình ưng ý, rồi lựa cả cà vạt, đồng hồ, giày da bla...bla ... rồi đi đến trước mặt Vương Tuấn Khải." Anh mặc cho em xem cái này, cái kia, còn có cái bên kia nữa..." Nhiếp Ngạn Vi chỉ chỉ, chuyên tâm chọn đồ cho chồng như một người vợ mẫu mực.Vương Tuấn Khải gật đầu, trước mặt cô thay đồ tại chỗ, còn Nhiếp Ngạn Vi dường như mặt đã chay từ lâu rồi,cho nên cứ nhìn đáo đễ." Cái này không được"" Anh thay cái kia em xem" " Không được" " Không được" " Bỏ đi, cái kia..." " Bà xã, mặc đại một bộ là được, không cần chọn nhiều như thế" Vương Tuấn Khải khóe môi giật giật, nhìn Nhiếp Ngạn Vi nằm dài trên giường, một tay chống đầu nhìn anh." Boss đại nhân đi ra ngoài phải lịch lãm, huống chi đêm nay truyền thông đến rất nhiều a~~~, chồng em đẹp trai đứng đầu trang thì em cũng nở mài nở mặt, Vương Tuấn Khải, anh không tin chứ em có thể đi theo làm vệ sĩ cho anh nha, đến lúc đó vào bên trong theo anh mà có đồ ngon để ăn " Nhiếp Ngạn Vi vừa nói vừa chép chép miệng một chút, nhưng phút chốc gương mặt xụ xuống.Nhắc đến ăn thì phải có Khang Tiểu Mẫn mới vui." Bỏ đi, em ở nhà nhìn anh ăn là được rồi" Vương Tuấn Khải"..." Nhiếp Ngạn Vi nhìn lên đồng hồ đã 7 giờ rồi " Đến giờ rồi mau đi đi, anh nhớ gọi điện cho Vương Nguyên, không thôi cái tên đó lại trốn mất" Lục Cẩn Huyên đã gọi điện nói cho cô là Vương Nguyên nói đêm nay sẽ đến.Coi như là có một chút cơ hội a~~~.Vương Tuấn Khải tây trang chỉnh tề, đầu chải chuốt bảnh bao, trước khi đi còn tặng Nhiếp Ngạn Vi một nụ hôn tạm biệt.Nhiếp Ngạn Vi ngồi trên giường sắc mặt đã không còn tươi tắn như lúc ban đầu nữa, mà thay vào đó là khuôn mặt ảm đạm.Nhiếp Ngạn Vi cần điện thoại lên nhấn một dãy số.[ Hi, Simon, tình hình bên đó thế nào ][ Tốt hơn nhiều rồi, khi nào cô mới xuất hiện đây, nhờ vả một chút rồi bay đi mất tâm] [ Hắc~~~ Tôi lười đi sang đó, hay anh trở về Trung Quốc đi, mà nói trước tôi không đi đón anh đâu nhé][ Azalea, cô cũng đúng là vô tâm với người ta, thôi được rồi gia hỏa đây rộng lượng không so đo với cô ][ Cảm ơn, khi nào trở về tôi sẽ tìm cho anh vài tiểu bạch tỏ, chắc chắn vừa ý ][ Haha, tôi chấp nhận thành ý của cô, được rồi, gia hỏa rồi phải đi tìm mấy em người yêu đẹp, cúp máy đây, báy bay ]Kết thúc cuộc gọi, tay Nhiếp Ngạn Vi nắm chặc điện thoại hơn, môi mím lại, vẻ mặt rất đăm chiêu.* Ting* Điện thoại vang lên một tin nhắn, đúng là vừa nghĩ đến tào tháo liền đến, Nhiếp Ngạn Vi không vui mở tin nhắn ra xem .[ Ba ngày, đừng quên món nợ cô vừa mới nợ tôi ] Nhiếp Ngạn Vi tay nhanh gõ lên màng hình, sao đó gửi một tin nhắn.[ Mơ đi ] Nhiếp Ngạn Vi bực bội quăn điện thoại sang một bên, gương mặt có chút khỏ xử.*Ting* lại một tin nhắn nữa được gửi đến, Nhiếp Ngạn Vi cắn răng với tay lấy [ Khách sạn Boily Hoàng Gia ]" Chết tiệt " Nhiếp Ngạn Vi rủa một tiếng, rõ ràng là không vui cực độ.*****Boily Hoàng Gia.Đêm nay là các ngôi sao lớn, đại minh tinh của làng giải trí điều tập hợp về đây, bầu không khí náo nhiệt vô cùng, ba bên bốn phía đều là những ánh đèn flash của máy ảnh, máy quay, nhìn mà nhức đầu chóng mặt, các ngôi sao lớn lần được đi trên thảm đỏ tiến vào bên trong hội trường, cùng nhau kí tên lên tấm bảng lớn.Đặc biệt phía xa xa, có bóng dáng người phụ nữ quen thuộc đang đứng trò chuyện phím cùng đại minh tinh Triết Lệ Khang, không ai khác chính là Tô Thi Thi, mặc một chiếc sường xám kẻ ngực, mang đôi giày cao 15cm, trang điểm lòe loẹt.Hội trường càng lúc càng xôn xao, cho đến khi một chiếc xe màu đen sang trọng dừng lại trước cửa đi vào, một giây sau đó tất cả các máy quay liền và các phóng viên tiến về phía bên ngoài.Trên xe, ba người đàn ông ăn mặc bảnh bao cùng nhau bước xuống.Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải , Dịch Dương Thiên Tỉ, một thân tây trang lịch lãm, gương mặt lạnh lùng tiến vào, không gian tưởng chừng dừng lại một phút rồi bắt đầu nháo lên." Aaa TFBOYS.... không phải là TF MEN mới đúng Aaaaa soái quá soái quá" " Aaa~~~ Vương Tuấn Khải , Vương Tuấn Khải " " Aaa Dịch Dương Thiên Tỉ " " Aaaa Vương Nguyên " " Tôi cứ tưởng bọn họ không đến, lúc nảy tôi còn định không đến tham gia,nhém nữa hối hận chết rồi, tiếc thay là hôm nay không có Lãnh Dật Kiêu" " Tôi muốn sinh con cho họ quá đi, aaa làm sao bây giờ, nghe nói Vương Tuấn Khải đã là boss của tập đoàn lớn, có cả con riêng bên ngoài nữa cơ" " Tôi không quan tâm anh ấy có con riêng, tôi chỉ muốn gả cho anh ấy, cùng nhau sinh một đứa là được" " Huhu,Dịch thiếu của tôi cao lãnh quá, soái chết mất"" Vương Nguyên của tôi cũng soái " Bla...bla...bla....Đám con gái sung sướng bàn tán, mà bên này, ba người bọn họ đã tiến vào bên trong hội trường, cùng nhau kí tên lên bảng lớn.Tô Thi Thi thấy Vương Tuấn Khải liền nhanh chân đi đến, gương mặt cười e thẹn, khoác lấy tay Vương Tuấn Khải trước mặt bao nhiêu người." Tuấn Khải, anh đến rồi, đã lâu không gặp "Tô Thi Thi uốn éo như một con rắn, tất cả các ánh nhìn ganh tị của các cô gái trẻ điều phóng tới Tô Thi Thi.Vương Tuấn Khải bỗng nhiên bị người làm phiền liền không vui chau mày, nhìn thấy đó là Tô Thi Thi thì anh tức khắc lạnh đi vài phần." Buông ra" Một câu lại lùng phun ra cho Tô Thi Thi Tô Thi Thi như không nghe thấy vẫn khoác lấy tay anh, giọng điệu quyến rũ văng vẵng bên tai Vương Tuấn Khải " Nếu không, đêm nay anh công khai chúng ta có một đứa con trai đi" Giọng nói Tô Thi Thi phã vào tai anh, vừa quyến rũ nhưng cũng đồng thời chính là uy hiếp.Cô ta biết, Vương Tuấn Khải sẽ không bao giờ công khai chuyện này, coi như đây là một cái cớ tốt để uy hiếp người đàn ông này.Vương Tuấn Khải nghe vậy liền tức khắc lạnh như đáy U Ling Cốc " Muốn chết...?" Vương Tuấn Khải cực kì lạnh lùng nhìn Tô Thi Thi.Bởi vì khí thế của người đàn ông trước mắt quá bức người mà Tô Thi Thi bất giác phải bỏ cánh tay mình ra, vẻ mặt vẫn diễm lệ như thế nhưng trong lòng sớm đã tức giận.Hình ảnh Tô Thi Thi khoác tay vui vẻ nói chuyện thân mật với Vương Tuấn Khải sớm đã thu vào máy quay của bọn phóng viên, tất cả điều hơi xôn xao lên." Chẳng lẽ Vương Tuấn Khải và Tô Thi Thi đã quay lại, ôi hôm nay quả thật là may mắn được một tin tức như thế này" " Tôi thấy không có khả năng, chẳng qua là Tô Thi Thi mặt dày, còn không nhớ năm đó cô ta hại Vương Tuấn Khải như thế nào à, đàn bà lẵng lơ còn vát mặt trở về ngành giải trí" " Sao biết được, lỡ đâu hai người họ sớm đã quay lại, tôi đoán Vương Tuấn Khải có con trai riêng với người phụ nữ không ai khác chính là Tô Thi Thi"" Làm sao có khả năng đó, năm đó chẳng phải Tô Thi Thi thừa nhận tất cả chuyện mình làm đều là giả hay sao, toàn là gạt người, chuyện có thai cũng là giả, chẳng qua tâm thần của cô ta bị phân liệt thôi" " Nói cũng có lí,như vậy rốt cuộc Vương Tuấn Khải có con trai riêng với ai, tôi mà nắm được tin tức đó sẽ kím được một khoảng lớn,mấy người chờ đi,tôi chắc chắn sẽ săn được" " Tự tin như vậy?" Bla...bla....Vương Nguyên và Dịch Dương Thiên Tỉ lạnh lùng lườm Tô Thi Thi một cái.Tô Thi Thi vẫn đi lẽo đẽo sao lưng Vương Tuấn Khải, hình ảnh đó thu vào tấm mắt các nữ nhân càng trở nên ghen ghét, hâm mộ,lẫn ganh tị.Buổi tiệc cũng đến lúc bắt đầu. *****
Trong một góc khuất nào đó, năm tên mặc đồ đen đang sằn sàng chỉa họng súng về phía người đàn ông ở bên ngoài bữa tiệc.Ánh mắt Vương Tuấn Khải hơi hiện lên tia nguy hiểm, nhưng vẫn lạnh lùng thưởng thức ly rượu vang trên tay." A Vương tổng, xin chào, xin chào" một người đàn ông mập mạp bụng tròn bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Vương Tuấn Khải, vẻ mặt kích động vô cùng.Vương Tuấn Khải hơi chau mày nhìn ông ta.Không quen..." Vương tổng, xin giới thiệu tôi là Mã Khẩm Tước tổng gián đốc tập đoàn Hoàn Nhã, thật hân hạnh được gặp Vương tổng" Người đàn ông nhiệt tình giới thiệu, vẻ mặt hiện lên tia sùng bái với Vương Tuấn Khải.Mã Khẩm Tước là một trong những kho bạc của Thành phố A, ông ta là tổng giám đốc của tập đoàn Hoàn Nhã, cũng chính là kim chủ bao nuôi đại minh tinh Giả Tô Lệ, bởi vì hôm nay cũng chính là buổi từ thiện của giới nghệ sĩ, cho nên vì chiều nhân tình bé nhỏ mà ông ta đến đây quyên góp , không ngờ lại gặp người đàn ông quyền lực này.Vương Tuấn Khải chỉ nhẹ gật đầu,tuy không quen biết nhưng coi như là lịch sự.Thấy Vương Tuấn Khải có phản ứng với ông ta tức khắc liền vui mừng." Buổi dạ tiệc kinh tế Châu Âu ở NewYork tôi đã thấy ngài nhưng không có cơ hội chào hỏi, hôm nay thật may mắn khi gặp được Vương tổng ở đây" Mã Khẩm Tước một bên tự biên tự diễn, ông ta đang cố gắng tạo mối quan hệ.Chỉ cần hợp tác được với Vương thị thì tập đoàn của ông ta sẽ vương lên tầm cao mới.Tuy tập đoàn của ông ta là một trong những kho bạc của thành phố A, nhưng đem ra so sánh với Vương thị quả là kém xa.Vương thị là một trong mười tập đoàn có thế lực lớn nhất ở Trung Quốc, cũng chính là nền kinh tế chủ yếu của đất nước tỷ dân, các đầu mối ngoại giao,nội ngoài,ngoại thương xuất nhập khẩu chủ yếu của Trung Quốc đều tập trung ở Vương Thị, mầm móng thế lực thuộc hàng khủng bố, nếu Vương thị lung lay cũng sẽ ảnh hưởng đến kinh tế của Trung Quốc hiện nay.Vương Tuấn Khải vẫn ngồi nhấp ly rượu, có vẻ không quan tâm đến Mã Khẩm Tước.Đúng lúc này, bên trong đám người đang chuẩn bị ám sát, thì một tên đang chuẩn bị lên nồng liền bị bẻ cổ ngược ra sao, bốn tên còn lại phút chốc nằm xỗng xoài trên mặt đất.Nhiếp Ngạn Vi nhìn khẩu hình quen thuộc mà bất giác chau mày, không biết như thế nào mà trong lòng rung lên một cái .Nếu cô không đến kịp thì sẽ như thế nào.Đúng lúc Nhiếp Ngạn Vi vừa định rời đi, thì bên trong buổi tiệc vang lên tiếng nói của MC." Sau đây xin mời Vương Tuấn Khải lên trình diễn một ca khúc " Bước chân của Nhiếp Ngạn Vi liền dừng lại, ánh mắt cô liền nhìn ra người đàn ông đang tiến lên sân khấu nhận mic từ tay nhân viên hậu trường.Lúc Vương Tuấn Khải bước lên sân khấu thì tất cả mọi người liền nháo nhào lên, ánh đèn flash bao phủ khắp xung quanh,máy quay cũng trực tiếp nhắm đến Vương Tuấn Khải.Vương Tuấn Khải vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng như thế, anh nhìn xuống khán đài một lượt, đôi đồng tử hơi phát sáng một góc nào đó, rồi thâm trầm cất vọng " Bài hát này, tôi dành tặng cho một người con gái" Tất cả người dưới khán đài liền một trận xôn xao.Tất cả ánh mắt của mọi người khi vừa nghe câu nói của Vương Tuấn Khải liền nhìn Tô Thi Thi bằng ánh mắt ghen tị.Không phải là tặng cho Tô Thi Thi sau.Mà Tô Thi Thi có hơi bất ngờ,sau đó cười e thẹn,vẻ mặt rõ ràng là hạnh phúc, còn ném vẻ mặt đắc ý về mấy cô nàng đại minh tinh kia nữa.Một lúc sau, trên khán đài lại vang lên giọng nói khàn khàn " Hiện tại, cô ấy đang ở nhà cùng con trai tôi" Dứt lời, tiếng nhạc cũng dần vang lên.Mà sắc mặt Tô Thi Thi tức khắc đen kịt, từ trên cao rơi xuống vực, bàn tay siết lấy váy dạ hội của mình đến nhăn nhúm.Còn bên dưới liền không khỏi vang lên tiếng cười khinh bỉ, mấy cô gái lúc nãy liền cười vào mặt Tô Thi Thi tả tơi .Tưởng mình là ai chứ, đúng là ảo tưởng sức mạnh.
Biệt thự Nguyên Gia.Bước vào bên trong tòa nhà, xông vào mũi Lục Cẩn Huyên là mùi thuốc lá lẫn mùi rượu nồng nặc, Lục Cẩn Huyên bất giác trái tim nhói lên.Vì một cô gái mà anh ấy lại hành hạ bản thân mình như thế.Có thể nhìn ra được anh ấy rất yêu cô gái kia.Lục Cẩn Huyên hít sâu một hơi, tiến lên trên lầu hai.Nhìn thấy căn phòng phía bên kia, cửa mở rộng, không có một tiếng động, Lục Cẩn Huyên nhấc chân tiến lại.Bước vào bên trong, đập vào mắt cô là thân hình chật vật áo quần sộc sệch của Vương Nguyên ngồi trên giường thẩn thờ ôm một tấm hình ở trong lòng, ánh mắt không có chút cảm biến,gương mặt tiền tụy, thân hình cũng đã ốm đi một chút.Bất giác, trái tim lại nhói thêm nữa, hít sâu một hơi,Lục Cẩn Huyên khàn khàn gọi " Vương Nguyên".Người trên giường vẫn ôm lấy tấm hình mà không có chút phản ứng.Một giọt nước mắt rơi xuống gương mặt Lục Cẩn Huyên." Vương Nguyên, đừng như vậy nữa có được không, em biết dù có nói gì anh cũng không muốn nghe, nhưng mà em không thể nhìn thấy anh như vậy được" Lục Cẩn Huyên bước tới, vừa định ngồi xuống mép giường thì một giọng nói trầm thấp không cảm xúc vang lên " Ngồi ghế" Không cho phép ai được động tới chiếc giường này.Không cho phép ai vấy bẩn đến nó.Lục Cẩn Huyên hơi ngẩn ra một chút, cô mím môi, kéo chiếc ghế cạnh bàn trang điểm ngồi xuống.Ánh mắt Lục Cẩn Huyên liếc nhìn căn phòng một chút, chắc đây là căn phòng của Khang Tiểu Mẫn và Vương Nguyên.Mỗi khắc nghĩ đến, trái tim Lục Cẩn Huyên không khỏi xót xa.Thì ra cô chính là kẻ chia cắt bọn họ.Từ đầu họ đã sống chung một căn nhà.Thanh mai trúc mã bị cô biến thành cái dạng gì rồi.Lục Cẩn Huyên nhìn Vương Nguyên bằng ánh mắt thê lương, giọng nói khàn khàn vang lên " Vương Nguyên, nhìn em, nhìn em một chút có được không, đừng như vậy, xin anh đừng như vậy..." Lục Cẩn Huyên nước mắt hơi lã chã nói, khó khăn lắm cô mới đủ can đảm ngồi ở đây để cùng cậu nói chuyện.Vương Nguyên nghe thấy cô gái kế bên đã khóc mà trong lòng bất giác co thắc lại.Vương Nguyên liếc nhìn Lục Cẩn Huyên, ánh mắt vẫn bi thương như thế, giọng nói cậu nặng nề cất lên " Đừng khóc" Đừng khóc vì cậu nữa, cậu không xứng đáng để cho cô gái trước mặt này rơi nước mắt.Cô gái này mới chính là bạn gái của cậu, là người cậu chọn ở bên cạnh mình, nhưng rốt cuộc tình cảm đó là thứ gì.Còn tình cảm với Khang Tiểu Mẫn chính cậu cũng không nhìn ra.Khi Khang Tiểu Mẫn mất đi cậu mới cảm thấy hối hận vô cùng.Hối hận vì đã bỏ lỡ cô gái theo mình từ nhỏ kia, chính là cô gái mà cậu đã chứng kiến cô lớn lên từng ngày bên cạnh mình.Cái thứ tình cảm đó nó đã thấm sâu vào da thịt, nhất thời cậu không phát hiện ra, cho đến khi mất rồi mới quay đầu hối hận.Cậu cứ nghĩ đó chính là thứ tình cảm anh em đáng trân trọng không nên phá vỡ nó.Nhưng rồi chưa biến thành tình yêu thì nó đã tan nát trong tay cậu." Về đi, đừng đến tìm anh nữa" Vương Nguyên nhắm mắt đau đớn nói.Cô đến đây chỉ làm cậu thêm bức rức tâm can mà thôi .Lục Cẩn Huyên dơ tay lau nước mắt, cố gắng mạnh mẽ hơn có thể " Vương Nguyên, em chưa từng biết quá khứ của anh và cô ấy như thế nào, nhưng nếu cô ấy đã yêu anh thì sẽ không muốn nhìn thấy bộ dạng này của anh, cô ấy chọn ra đi để cho anh khỏi khó xử, nhưng mà... Vương Nguyên, anh có bao giờ nghĩ đến tâm trạng của cô ấy hay không, Nhiếp tiểu thư nói, cô ấy là một người vui vẻ,luôn biết quan tâm người khác, một cô gái thiện lương, luôn bám theo anh mỗi ngày, em nghĩ cô ấy lựa chọn cho mình cái chết chỉ vì muốn đem theo một khoảng thời gian kí ức đẹp đẽ nhất, cô ấy không muốn sống chỉ vì không muốn thấy đau thương,cũng không muốn thấy anh vì cô ấy mà bận lòng, Vương Nguyên em tin cô ấy nếu thấy anh như thế này thì sẽ không vui, rõ ràng là cô ấy muốn lưu lại một Vương Nguyên đẹp trai, phong độ của lúc trước, chứ không phải một Vương Nguyên tiền tụy, hao gầy chỉ biết ngồi một chỗ không làm gì cả " Lục Cẩn Huyên hơi xúc động nói, những lời nói của cô xuất phát từ đáy lòng, cô nghĩ sao nói vậy.Tuy cô không rõ con người Khang Tiểu Mẫn, cũng không biết quá khứ của hai người như thế nào, nhưng Lục Cẩn Huyên lại muốn dốc hết sức khuyên căn Vương Nguyên.Bởi vì không một ai muốn thấy người mình yêu bởi vì bất cứ chuyện gì mà không vui và cả Khang Tiểu Mẫn cũng vậy.Ánh mắt Vương Nguyên nghe những lời vừa rồi mà hơi dao động, nhưng nhanh chống trở lại trạng thái thất thần.Có nói gì đi nữa anh cũng không muốn nghe.Lục Cẩn Huyên lau đi nước mắt, lại mở miệng nói tiếp " Vương Nguyên, anh trở lại bản thân mình đi, cô ấy ở trên trời chắc sẽ không muốn nhìn thấy bộ dạng này của anh" Lục Cẩn Huyên hơi dừng lại, người trước mắt cũng không có trả lời.Lục Cẩn Huyên thê lương nhìn Vương Nguyên một chút, nói " Nếu anh trách em đã xuất hiện trong cuộc đời anh, thì sao này em sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa, em xin lỗi vì đã chen chân vào mối tình đang êm đẹp của hai người, cô ấy ra đi hết thảy cũng có lỗi của em, Vương Nguyên lần này em đến chỉ muốn xin anh hãy tỉnh táo lại, hãy nghĩ cho cô ấy và... một chút cho em, có được hay không" Vương Nguyên vẫn ngồi đó,bàn tay siết chặt lấy khung hình, trái tim là từng hồi đau đớn.Phải rồi, Mẫn gia gia ra đi mang theo chính là 19 năm tuổi thơ cả tuổi thanh xuân tươi đẹp của họ, không một chút phiền muộn, không một chút bi ai, không một chút đau lòng.Nhưng làm sao cậu có thể làm cho bản thân tỉnh táo lại đây.Mẫn gia gia, không có em, anh giống như mất đi mạng sống." Em về đi, đêm nay anh sẽ đến" Cuối cùng Vương Nguyên cũng cất giọng nói một câu, nhắm mắt lại cảm nhận từng hồi đau thắt xé nát tâm can.Vương Nguyên hết thảy biết, Nhiếp Ngạn Vi sẽ đi tìm Lục Cẩn Huyên, cậu biết mọi người đều muốn tốt cho cậu, muốn cậu đêm nay về giới nghệ sĩ để giải khỏa bản thân.Chẳng qua, bởi vì tội lỗi mà cậu dùng cách chịu nỗi đau đớn để trừng phạt bản thân mình.Lục Cẩn Huyên nghe vậy thì vui mừng " Được, vậy là tốt rồi" Nói vài câu rồi Lục Cẩn Huyên cũng rời khỏi, Vương Nguyên chỉ lẳng lặng ngồi đó, dường như đang cảm nhận lại một chút hơi ấm quen thuộc.
----------Vương Tuấn Khải từ nhà tắm bước ra, trên người chỉ quấn mỗi chiếc khăn che đi bộ phận phía dưới.Thì thấy Nhiếp Ngạn Vi đang bận rộn lục hết các tủ đồ lớn, Nhiếp Ngạn Vi bật công tắc trên vách tường, thì phút chốc bức tường liền lay động, mở ra một cách cửa lớn, bên trong chứa đầy những bộ đồ vest hàng hiệu còn có cả đồng hồ, thắt lưng, giày da, cà vạt... toàn là hàng khủng,người bình thường muốn chạm còn không được.Còn cả những bộ váy đắc tiền của nhãn hiệu Chanel, PradaDior,Hermes,
Burberry,Gucci,Versace và trang sức sang trọng mà Vương Tuấn Khải không biết đem từ đâu về cho cô, mà Nhiếp Ngạn Vi chẳng am hiểu về nó, cũng chưa có động đến.Nhiếp Ngạn Vi tiến về hàng đồ vest, đi tới đi lui mấy vòng, xem cho kĩ càng rồi mới lấy một bộ mà mình ưng ý, rồi lựa cả cà vạt, đồng hồ, giày da bla...bla ... rồi đi đến trước mặt Vương Tuấn Khải." Anh mặc cho em xem cái này, cái kia, còn có cái bên kia nữa..." Nhiếp Ngạn Vi chỉ chỉ, chuyên tâm chọn đồ cho chồng như một người vợ mẫu mực.Vương Tuấn Khải gật đầu, trước mặt cô thay đồ tại chỗ, còn Nhiếp Ngạn Vi dường như mặt đã chay từ lâu rồi,cho nên cứ nhìn đáo đễ." Cái này không được"" Anh thay cái kia em xem" " Không được" " Không được" " Bỏ đi, cái kia..." " Bà xã, mặc đại một bộ là được, không cần chọn nhiều như thế" Vương Tuấn Khải khóe môi giật giật, nhìn Nhiếp Ngạn Vi nằm dài trên giường, một tay chống đầu nhìn anh." Boss đại nhân đi ra ngoài phải lịch lãm, huống chi đêm nay truyền thông đến rất nhiều a~~~, chồng em đẹp trai đứng đầu trang thì em cũng nở mài nở mặt, Vương Tuấn Khải, anh không tin chứ em có thể đi theo làm vệ sĩ cho anh nha, đến lúc đó vào bên trong theo anh mà có đồ ngon để ăn " Nhiếp Ngạn Vi vừa nói vừa chép chép miệng một chút, nhưng phút chốc gương mặt xụ xuống.Nhắc đến ăn thì phải có Khang Tiểu Mẫn mới vui." Bỏ đi, em ở nhà nhìn anh ăn là được rồi" Vương Tuấn Khải"..." Nhiếp Ngạn Vi nhìn lên đồng hồ đã 7 giờ rồi " Đến giờ rồi mau đi đi, anh nhớ gọi điện cho Vương Nguyên, không thôi cái tên đó lại trốn mất" Lục Cẩn Huyên đã gọi điện nói cho cô là Vương Nguyên nói đêm nay sẽ đến.Coi như là có một chút cơ hội a~~~.Vương Tuấn Khải tây trang chỉnh tề, đầu chải chuốt bảnh bao, trước khi đi còn tặng Nhiếp Ngạn Vi một nụ hôn tạm biệt.Nhiếp Ngạn Vi ngồi trên giường sắc mặt đã không còn tươi tắn như lúc ban đầu nữa, mà thay vào đó là khuôn mặt ảm đạm.Nhiếp Ngạn Vi cần điện thoại lên nhấn một dãy số.[ Hi, Simon, tình hình bên đó thế nào ][ Tốt hơn nhiều rồi, khi nào cô mới xuất hiện đây, nhờ vả một chút rồi bay đi mất tâm] [ Hắc~~~ Tôi lười đi sang đó, hay anh trở về Trung Quốc đi, mà nói trước tôi không đi đón anh đâu nhé][ Azalea, cô cũng đúng là vô tâm với người ta, thôi được rồi gia hỏa đây rộng lượng không so đo với cô ][ Cảm ơn, khi nào trở về tôi sẽ tìm cho anh vài tiểu bạch tỏ, chắc chắn vừa ý ][ Haha, tôi chấp nhận thành ý của cô, được rồi, gia hỏa rồi phải đi tìm mấy em người yêu đẹp, cúp máy đây, báy bay ]Kết thúc cuộc gọi, tay Nhiếp Ngạn Vi nắm chặc điện thoại hơn, môi mím lại, vẻ mặt rất đăm chiêu.* Ting* Điện thoại vang lên một tin nhắn, đúng là vừa nghĩ đến tào tháo liền đến, Nhiếp Ngạn Vi không vui mở tin nhắn ra xem .[ Ba ngày, đừng quên món nợ cô vừa mới nợ tôi ] Nhiếp Ngạn Vi tay nhanh gõ lên màng hình, sao đó gửi một tin nhắn.[ Mơ đi ] Nhiếp Ngạn Vi bực bội quăn điện thoại sang một bên, gương mặt có chút khỏ xử.*Ting* lại một tin nhắn nữa được gửi đến, Nhiếp Ngạn Vi cắn răng với tay lấy [ Khách sạn Boily Hoàng Gia ]" Chết tiệt " Nhiếp Ngạn Vi rủa một tiếng, rõ ràng là không vui cực độ.*****Boily Hoàng Gia.Đêm nay là các ngôi sao lớn, đại minh tinh của làng giải trí điều tập hợp về đây, bầu không khí náo nhiệt vô cùng, ba bên bốn phía đều là những ánh đèn flash của máy ảnh, máy quay, nhìn mà nhức đầu chóng mặt, các ngôi sao lớn lần được đi trên thảm đỏ tiến vào bên trong hội trường, cùng nhau kí tên lên tấm bảng lớn.Đặc biệt phía xa xa, có bóng dáng người phụ nữ quen thuộc đang đứng trò chuyện phím cùng đại minh tinh Triết Lệ Khang, không ai khác chính là Tô Thi Thi, mặc một chiếc sường xám kẻ ngực, mang đôi giày cao 15cm, trang điểm lòe loẹt.Hội trường càng lúc càng xôn xao, cho đến khi một chiếc xe màu đen sang trọng dừng lại trước cửa đi vào, một giây sau đó tất cả các máy quay liền và các phóng viên tiến về phía bên ngoài.Trên xe, ba người đàn ông ăn mặc bảnh bao cùng nhau bước xuống.Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải , Dịch Dương Thiên Tỉ, một thân tây trang lịch lãm, gương mặt lạnh lùng tiến vào, không gian tưởng chừng dừng lại một phút rồi bắt đầu nháo lên." Aaa TFBOYS.... không phải là TF MEN mới đúng Aaaaa soái quá soái quá" " Aaa~~~ Vương Tuấn Khải , Vương Tuấn Khải " " Aaa Dịch Dương Thiên Tỉ " " Aaaa Vương Nguyên " " Tôi cứ tưởng bọn họ không đến, lúc nảy tôi còn định không đến tham gia,nhém nữa hối hận chết rồi, tiếc thay là hôm nay không có Lãnh Dật Kiêu" " Tôi muốn sinh con cho họ quá đi, aaa làm sao bây giờ, nghe nói Vương Tuấn Khải đã là boss của tập đoàn lớn, có cả con riêng bên ngoài nữa cơ" " Tôi không quan tâm anh ấy có con riêng, tôi chỉ muốn gả cho anh ấy, cùng nhau sinh một đứa là được" " Huhu,Dịch thiếu của tôi cao lãnh quá, soái chết mất"" Vương Nguyên của tôi cũng soái " Bla...bla...bla....Đám con gái sung sướng bàn tán, mà bên này, ba người bọn họ đã tiến vào bên trong hội trường, cùng nhau kí tên lên bảng lớn.Tô Thi Thi thấy Vương Tuấn Khải liền nhanh chân đi đến, gương mặt cười e thẹn, khoác lấy tay Vương Tuấn Khải trước mặt bao nhiêu người." Tuấn Khải, anh đến rồi, đã lâu không gặp "Tô Thi Thi uốn éo như một con rắn, tất cả các ánh nhìn ganh tị của các cô gái trẻ điều phóng tới Tô Thi Thi.Vương Tuấn Khải bỗng nhiên bị người làm phiền liền không vui chau mày, nhìn thấy đó là Tô Thi Thi thì anh tức khắc lạnh đi vài phần." Buông ra" Một câu lại lùng phun ra cho Tô Thi Thi Tô Thi Thi như không nghe thấy vẫn khoác lấy tay anh, giọng điệu quyến rũ văng vẵng bên tai Vương Tuấn Khải " Nếu không, đêm nay anh công khai chúng ta có một đứa con trai đi" Giọng nói Tô Thi Thi phã vào tai anh, vừa quyến rũ nhưng cũng đồng thời chính là uy hiếp.Cô ta biết, Vương Tuấn Khải sẽ không bao giờ công khai chuyện này, coi như đây là một cái cớ tốt để uy hiếp người đàn ông này.Vương Tuấn Khải nghe vậy liền tức khắc lạnh như đáy U Ling Cốc " Muốn chết...?" Vương Tuấn Khải cực kì lạnh lùng nhìn Tô Thi Thi.Bởi vì khí thế của người đàn ông trước mắt quá bức người mà Tô Thi Thi bất giác phải bỏ cánh tay mình ra, vẻ mặt vẫn diễm lệ như thế nhưng trong lòng sớm đã tức giận.Hình ảnh Tô Thi Thi khoác tay vui vẻ nói chuyện thân mật với Vương Tuấn Khải sớm đã thu vào máy quay của bọn phóng viên, tất cả điều hơi xôn xao lên." Chẳng lẽ Vương Tuấn Khải và Tô Thi Thi đã quay lại, ôi hôm nay quả thật là may mắn được một tin tức như thế này" " Tôi thấy không có khả năng, chẳng qua là Tô Thi Thi mặt dày, còn không nhớ năm đó cô ta hại Vương Tuấn Khải như thế nào à, đàn bà lẵng lơ còn vát mặt trở về ngành giải trí" " Sao biết được, lỡ đâu hai người họ sớm đã quay lại, tôi đoán Vương Tuấn Khải có con trai riêng với người phụ nữ không ai khác chính là Tô Thi Thi"" Làm sao có khả năng đó, năm đó chẳng phải Tô Thi Thi thừa nhận tất cả chuyện mình làm đều là giả hay sao, toàn là gạt người, chuyện có thai cũng là giả, chẳng qua tâm thần của cô ta bị phân liệt thôi" " Nói cũng có lí,như vậy rốt cuộc Vương Tuấn Khải có con trai riêng với ai, tôi mà nắm được tin tức đó sẽ kím được một khoảng lớn,mấy người chờ đi,tôi chắc chắn sẽ săn được" " Tự tin như vậy?" Bla...bla....Vương Nguyên và Dịch Dương Thiên Tỉ lạnh lùng lườm Tô Thi Thi một cái.Tô Thi Thi vẫn đi lẽo đẽo sao lưng Vương Tuấn Khải, hình ảnh đó thu vào tấm mắt các nữ nhân càng trở nên ghen ghét, hâm mộ,lẫn ganh tị.Buổi tiệc cũng đến lúc bắt đầu. *****
Trong một góc khuất nào đó, năm tên mặc đồ đen đang sằn sàng chỉa họng súng về phía người đàn ông ở bên ngoài bữa tiệc.Ánh mắt Vương Tuấn Khải hơi hiện lên tia nguy hiểm, nhưng vẫn lạnh lùng thưởng thức ly rượu vang trên tay." A Vương tổng, xin chào, xin chào" một người đàn ông mập mạp bụng tròn bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Vương Tuấn Khải, vẻ mặt kích động vô cùng.Vương Tuấn Khải hơi chau mày nhìn ông ta.Không quen..." Vương tổng, xin giới thiệu tôi là Mã Khẩm Tước tổng gián đốc tập đoàn Hoàn Nhã, thật hân hạnh được gặp Vương tổng" Người đàn ông nhiệt tình giới thiệu, vẻ mặt hiện lên tia sùng bái với Vương Tuấn Khải.Mã Khẩm Tước là một trong những kho bạc của Thành phố A, ông ta là tổng giám đốc của tập đoàn Hoàn Nhã, cũng chính là kim chủ bao nuôi đại minh tinh Giả Tô Lệ, bởi vì hôm nay cũng chính là buổi từ thiện của giới nghệ sĩ, cho nên vì chiều nhân tình bé nhỏ mà ông ta đến đây quyên góp , không ngờ lại gặp người đàn ông quyền lực này.Vương Tuấn Khải chỉ nhẹ gật đầu,tuy không quen biết nhưng coi như là lịch sự.Thấy Vương Tuấn Khải có phản ứng với ông ta tức khắc liền vui mừng." Buổi dạ tiệc kinh tế Châu Âu ở NewYork tôi đã thấy ngài nhưng không có cơ hội chào hỏi, hôm nay thật may mắn khi gặp được Vương tổng ở đây" Mã Khẩm Tước một bên tự biên tự diễn, ông ta đang cố gắng tạo mối quan hệ.Chỉ cần hợp tác được với Vương thị thì tập đoàn của ông ta sẽ vương lên tầm cao mới.Tuy tập đoàn của ông ta là một trong những kho bạc của thành phố A, nhưng đem ra so sánh với Vương thị quả là kém xa.Vương thị là một trong mười tập đoàn có thế lực lớn nhất ở Trung Quốc, cũng chính là nền kinh tế chủ yếu của đất nước tỷ dân, các đầu mối ngoại giao,nội ngoài,ngoại thương xuất nhập khẩu chủ yếu của Trung Quốc đều tập trung ở Vương Thị, mầm móng thế lực thuộc hàng khủng bố, nếu Vương thị lung lay cũng sẽ ảnh hưởng đến kinh tế của Trung Quốc hiện nay.Vương Tuấn Khải vẫn ngồi nhấp ly rượu, có vẻ không quan tâm đến Mã Khẩm Tước.Đúng lúc này, bên trong đám người đang chuẩn bị ám sát, thì một tên đang chuẩn bị lên nồng liền bị bẻ cổ ngược ra sao, bốn tên còn lại phút chốc nằm xỗng xoài trên mặt đất.Nhiếp Ngạn Vi nhìn khẩu hình quen thuộc mà bất giác chau mày, không biết như thế nào mà trong lòng rung lên một cái .Nếu cô không đến kịp thì sẽ như thế nào.Đúng lúc Nhiếp Ngạn Vi vừa định rời đi, thì bên trong buổi tiệc vang lên tiếng nói của MC." Sau đây xin mời Vương Tuấn Khải lên trình diễn một ca khúc " Bước chân của Nhiếp Ngạn Vi liền dừng lại, ánh mắt cô liền nhìn ra người đàn ông đang tiến lên sân khấu nhận mic từ tay nhân viên hậu trường.Lúc Vương Tuấn Khải bước lên sân khấu thì tất cả mọi người liền nháo nhào lên, ánh đèn flash bao phủ khắp xung quanh,máy quay cũng trực tiếp nhắm đến Vương Tuấn Khải.Vương Tuấn Khải vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng như thế, anh nhìn xuống khán đài một lượt, đôi đồng tử hơi phát sáng một góc nào đó, rồi thâm trầm cất vọng " Bài hát này, tôi dành tặng cho một người con gái" Tất cả người dưới khán đài liền một trận xôn xao.Tất cả ánh mắt của mọi người khi vừa nghe câu nói của Vương Tuấn Khải liền nhìn Tô Thi Thi bằng ánh mắt ghen tị.Không phải là tặng cho Tô Thi Thi sau.Mà Tô Thi Thi có hơi bất ngờ,sau đó cười e thẹn,vẻ mặt rõ ràng là hạnh phúc, còn ném vẻ mặt đắc ý về mấy cô nàng đại minh tinh kia nữa.Một lúc sau, trên khán đài lại vang lên giọng nói khàn khàn " Hiện tại, cô ấy đang ở nhà cùng con trai tôi" Dứt lời, tiếng nhạc cũng dần vang lên.Mà sắc mặt Tô Thi Thi tức khắc đen kịt, từ trên cao rơi xuống vực, bàn tay siết lấy váy dạ hội của mình đến nhăn nhúm.Còn bên dưới liền không khỏi vang lên tiếng cười khinh bỉ, mấy cô gái lúc nãy liền cười vào mặt Tô Thi Thi tả tơi .Tưởng mình là ai chứ, đúng là ảo tưởng sức mạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me