TruyenFull.Me

Tfboys Wangjunkai Cho Hoa No Ngan Vi Do Quyen

Nhiếp Ngạn Vi mơ màng tỉnh lại trong lòng ngực ấm áp, ánh mắt cô nhìn một lượt căn phòng xa lạ, chủ đạo của ăn phòng này là màu xám, phía ngoài cửa sổ có thể nhìn thấy đám trúc xanh, tiếng chim hót ríu rít chào buổi sáng,những giọt sương còn động trên máy hiên tí tách từng giọt rơi xuống.

Nhiếp Ngạn Vi thở dài một cái, ánh mắt cô hơi mong lung nhìn ra bên ngoài.

Nhiếp Ngạn Vi ngẩn đầu lên nhìn người đàn ông trước mặt, ánh mắt cô sâu thâm thẩm, đôi chút gợn sóng, nhẹ nhàng như hồ nước chiều thu.

Nhiếp Ngạn Vi chớp nhẹ đôi mắt buồn rũ rượi, đặc một tay lên lòng ngực rắn chắt, cô vẫn ngẩn đầu nhìn anh, hiện tại Vương Tuấn Khải vẫn còn ngủ say, có lẽ bởi vì hôm qua về trể lại còn đưa cô rời khỏi cho nên rất mệt mỏi.

Cô không biết đây là đâu, ba người họ đã đi nơi nào, nhưng Nhiếp Ngạn Vi cảm nhận dược nơi đây rất bình yên, cô... rất thích cái cảm giác này, cho cô vài ngài thôi, qua khỏi xuân này cô sẽ rời khỏi họ mãi mãi.

Vương Tuấn Khải mở mắt ra, thì đã thấy khuôn mặt xinh xắn đang ngẩn đầu nhìn mình, chỉ cần nhìn thấy cô là tâm trạng anh điều vui vẻ.

" Chào buổi sáng,bà xã" Vương Tuấn Khải mĩm cười, hôn lên trán cô một nụ hôn chào buổi sáng.

Bất giác, Nhiếp Ngạn Vi cũng mĩm cười nhìn anh.

* Cạch* Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, hai người trên giường đồng thời liền nhìn cái dáng nho nhỏ ngay cửa, đầu tóc bù xù, gương mặt còn chưa tỉnh ngủ.

" Mẹ..." Tiểu Mân gọi một tiếng, lật đật trèo lên giường chen vào giữa.

" Bảo bối, có ngủ ngon không" Nhiếp Ngạn Vi kéo một chút gối cho nhóc nằm, rồi ôm gấu nhỏ ở trong lòng.

" Có ạ " Nhóc gật gật đầu trong lòng Nhiếp Ngạn Vi,cái đầu nhỏ còn ngọ nguậy ở trong ngực cô, chưa đầy một phút đã ngủ lại mất tiêu.

Nhiếp Ngạn Vi cuối xuống hôn trán nhóc một cái, nở một nụ cười thật hiền hậu.

Vương Tuấn Khải gối tay nằm một bên cảm giác mình bị đem biến thành không khí liền cảm thấy uất ức, nhưng tâm trạng cũng tốt hơn hẳn.

" Ngủ một chút nữa, anh đi làm bữa sáng" Vương Tuấn Khải hôn lên trán cô, rồi bước xuống giường.

******
Đến tám giờ Tiểu Mân mới chịu dậy, Nhiếp Ngạn Vi cũng xuống giường, một lớn một nhỏ đi xuống lầu, nhìn nhìn xung quanh cuối cùng cũng thấy bóng dáng quen thuộc đang đứng trong bếp.

Nhiếp Ngạn Vi bất giác cong khóe môi, nhưng nụ cười nhẹ nhàng ấy của cô lại thê lương vô cùng.

Nhiếp Ngạn Vi dắt Tiểu Mân ra ngoài xem khung cảnh xung quanh, vừa bước ra đập vào mắt Nhiếp Ngạn Vi là một chiếc hồ xanh biết trải rộng bao la, rừng tre xanh len lỏi lấp lánh bởi những tia nắng, phía xa xa có hai con hạc đang đi dạo trên đất trải dài rừng tre, những con chim quốc xõa cánh bay lượn quanh hồ.

Khung cảnh trước mắt làm Nhiếp Ngạn Vi không khỏi dao động, Nhiếp Ngạn Vi dắt tay Tiểu Mân lại chiếc xích đu hướng ra mặt hồ.

Hình ảnh một thiếu nữ mặc một chiếc váy trắng tinh khôi trên đùi là đứa trẻ nhỏ bốn tuổi làm lung lay cái nhìn, vẻ đẹp thật hòa hợp.

Nhiếp Ngạn Vi ôm Tiểu Mân trong lòng, ánh mắt xa xăm nhìn ra phía xa xa, từng cơn gió thoáng qua mặt hồ gợn sóng,mà ánh mắt của Nhiếp Ngạn Vi hầu như rất thê lương, đau khổ.

Tiểu Mân ngồi yên ổn trên đùi để cho cô ôm, nhóc cũng hướng nhìn ra phía xa xa, không biết nhóc nghĩ cái gì mà bất giác ngẩng đầu mĩm cười nhìn Nhiếp Ngạn Vi.

" Mẹ, Tiểu Mân rất yêu mẹ, mẹ mãi mãi là mẹ của Tiểu Mân"

Nhiếp Ngạn Vi phút chốc vì lời nói của nhóc mà ánh mắt cô càng trở nên sầu thảm hơn bao giờ hết.

Ánh mắt Nhiếp Ngạn Vi hơi gợn sóng, nhẹ nhàng gật đầu " Tiểu Mân thật ngoan "

Nghe được khen như thế gương mặt nhỏ không khỏi phấn khởi, bàm tay nhỏ còn nắm lấy bàn tay cô thật chặt, chính là mãi mãi không buông mẹ ra.

Vương Tuấn Khải từ bên trong đi ra nhìn khung cảnh trước mắt liền trở nên ôn nhu, khóe môi anh nhếch lên, xảy bước đến cạnh hai mẹ con, ôm lấy Tiểu Mân " Vào ăn sáng"

****
Đến giữa trưa, Nhiếp Ngạn Vi mới biết thì ra nơi cô đang ở là biệt thự ngoại ô ở thành phố Bắc Kinh.

" Nơi đây thật đẹp" Nhiếp Ngạn Vi nhẹ nhàng nói, ánh mắt cô chậm rãi nhìn ra ngoài cửa sổ, Tiểu Mân cũng đã ngủ trưa, chỉ còn cô và Vương Tuấn Khải cùng nhau ngồi hàn huyên tâm sự.

Vương Tuấn Khải gật đầu đồng tình, rồi ôm lấy Nhiếp Ngạn Vi vào lòng, ánh mắt Vương Tuấn Khải hơi thoang thoảng một chút ảm đạm, nhưng khi nhìn lại cô gái trong lòng thì toàn thì nét ôn nhu cùng cưng chiều " Vi Vi..."

Vương Tuấn Khải nhẹ trôi gọi tên cô, giọng nói có hơi khàn khàn, do Nhiếp Ngạn Vi vùi ở trong lòng anh, cho nên cô không hề thấy sự bi thương trên khuôn mặt anh.

" Vâng..." Nhiếp Ngạn Vi nhẹ trả lời, trong lòng cô đã sớm sâu thâm thẩm, không biết rõ rốt cuộc mình đang làm cái gì.

" Vi Vi... đừng bao giờ rời xa anh, có được không " Vương Tuấn Khải chính là cảm giác mất mát, có một chút gì đó lo sợ, trong lòng cũng vì thế mà không yên.

Nhiếp Ngạn Vi có hơi cứng đờ khi nghe câu nói của Vương Tuấn Khải, tất cả, chính là từng chút một ngấm nỗi đau vào trái tim cô.

Làm ơn, đừng giày vò cô như thế.

" Em sẽ không rời xa anh" Nhiếp Ngạn Vi trả lời, cố gắng thốt ra từng chữ tưởng chừng nó đã bị nghẹn lại trong lòng cô, đôi tay Nhiếp Ngạn Vi hơi rung rẫy nắm chặt lại, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống mà Vương Tuấn Khải không hề hay biết.

*******
Ở một khu nhà cấp cao trong thành phố Bắc Kinh.

Hai người đàn ông ngồi trên sofa đối diện nhau thưởng thức ly rượu vang thượng hạng, bên cạnh nam nhân lạnh lùng là cô gái nhỏ đang cấm đầu vào máy tính.

" Anh sao lại tới đây " Dịch Dương Thiên Tỉ hỏi một câu, ánh mắt có hơi phức tạp nhìn Vương Tuấn Khải.

" Không có gì, chỉ là đưa hai mẹ con cô ấy đi nghỉ mát " Vương Tuấn Khải ung dung ngồi đối diện hớp một ít rượu vang nói.

Dịch Dương Thiên Tỉ nghe vậy có hơi nhướn mài gật đầu.

" Cô ấy từ khi nào đã trở thành nhân viên của em" Vương Tuấn Khải hướng ánh mắt về phía Thuần Nhi đang một mạch gõ trên bàn phím.

Dịch Dương Thiên Tỉ cũng liếc nhìn sang Thuần Nhi, khóe môi liền nhếch lên " Cô ấy chỉ vì muốn chuộc tội để cứu cô nhi viện "

Từ ngày hôm đó bị Dịch Dương Thiên Tỉ một mạch kéo rời khỏi Vương Vi thì hai người đã có một buổi nói chuyện.

Bởi vì muốn giữ lại nơi ở cho các em ở cô nhi viện mà Thuần Nhi đã đồng ý với điều kiện của Dịch Dương Thiên Tỉ.

Thuần Nhi tuy tuổi còn nhỏ nhưng lại rất thông thạo về máy tính, đặc biệt Thuần Nhi còn là một hacker ẩn danh có tiếng được mệnh danh là " Thần ma ám máy", một khi tên nào chọc tức tới Thuần Nhi thì tất cả các tài khoản cho dù có cơ mật cỡ nào cũng sẽ bị hack đến không chữa lại được.

Sau khi bị Dịch Dương Thiên Tỉ phát hiện ra thì Thuần Nhi bị anh ta ép buộc phải trao đổi điều kiện, cả đời làm nhân viên đi theo bên cạnh Dịch Dương Thiên Tỉ giúp anh ta về phương diện máy tính, đánh bại đối thủ trong vòng một nốt nhạc, khi đó Dịch Dương Thiên Tỉ sẽ không động đến một hạt bụi ở mãnh đất kia.

Cho nên Thuần Nhi tức khắc không nghĩ ngợi nhiều mà đồng ý.

Vương Tuấn Khải gật đầu, sau đó vào vấn đề chính ngày hôm nay mình đến đây " Thuần Nhi, cô giúp tôi xem cái này một chút "

Thuần Nhi đang chăn chú trên màng hình máy tính thì bị tiếng nói của Vương Tuấn Khải buộc cô phải ngẩn đầu lên, ánh mắt Thuần Nhi thoáng một tia ảm đạm, cất giọng "Được"

Vương Tuấn Khải đưa cho Thuần Nhi một mẫu giấy, trên đó chính là một dãy số la mã, mà khi Khang Tiểu Mẫn còn sống nói đó là giấy viết của Nam Xà, đã rất lâu rồi, tất cả bọn họ điều không nghĩ ra dãy số đó có ý nghĩa gì, cho đến khi Thuần Nhi xuất hiện và đột nhập vài tài khoản cơ mật của Dịch thị và Vương Tuấn Khải có hơi để ý đến năng lực của cô gái này, nếu có thể phá giải tất cả các cơ mật trên máy tính thì ít nhiều có thể hiểu được những con số này, biết đâu đó là một kí hiệu.

Thuần Nhi cầm lấy mẫu giấy, trên đó là một dãy số la mã" XVIII-VIII-XV-IV-XV-IV-V-XIV-IV-XVIII-XV-XIV" đôi mắt liền ánh lên ý cười.

Mọi phản ứng của Thuần Nhi Vương Tuấn Khải liền thu vào tầm mất, mày đẹp hơi chau lại, rốt cuộc kết quả là gì.

" Đây chỉ là một trò chơi lừa người mà thôi, nếu tôi nói không sai hãy quyên nó ra thành con số thứ tự trên bảng chữ cái ABC.., có lẽ sẽ có ý nghĩa gì đó"

" Đơn giản như vậy " Vương Tuấn Khải đưa tay nhận lại mẫu giấy, mày rốt cuộc cũng giản ra, như vậy mà tất cả điều không nghĩ ra, sự thật lại đơn giản như vậy.

" Cảm ơn" Vương Tuấn Khải đứng lên, nói một tiếng rồi xảy bước đi.

Trên xe, Vương Tuấn Khải thâm trầm nhìn mẫu giấy trên tay mình, cầm lên một cây viết, anh bắt đầu quyên ra từng con số thành những chữ cái ABC, kết quả cuối cùng dường như đã có nghĩa " Rhododendron ".

Phút chốc ánh mắt Vương Tuấn Khải liền sa sầm " Đỗ Quyên" đó là tên tiếng anh của hoa đỗ quyên.

Một táng đá thật nặng đè xuống lòng ngực của Vương Tuấn Khải.

Khó chịu vô cùng khó chịu, Vương Tuấn Khải mạnh bạo vò nát mẫu giấy ném ra ngoài cửa xe.

Đạp chân ga thật mạnh, lao vút khỏi trung tâm thành phố Bắc Kinh.
*****

Buổi tối Nhiếp Ngạn Vi thừa lúc Vương Tuấn Khải còn đang ở bên ngoài chưa về liền gọi một cuốc điện thoại.

[ Simon, Tình hình bên đó như thế nào rồi ]

Bên kia điện thoại vang lên đầy tiếng trách móc.

[ Bà cô của tôi ơi, cô còn nhớ đến tôi sao, ôi trái tim bé bỏng của tôi đau quá huhu ]

[ Đừng đùa nữa, Caroline như thế nào rồi ]

[ Cô ấy khỏe như trâu ấy, có điều hơi tự kỉ một chút, hay cô nói chuyện với Caroline đi ]

[ Được ]

Bên kia, đợi một lát sau cuối cùng cũng vang lên tiếng nói quen thuộc của một cô gái.

[ Ngạn Vi, là chị sao ]

[ Caroline, là chị, thế nào rồi, sức khỏe đã tốt hơn chưa ]

[ Đã tốt hơn rất nhiều, Ngạn Vi còn chị như thế nào rồi, em đã nghe Simon nói về chuyện kia....]

[ Chị vẫn tốt, Caroline chị đã xắp xếp cho em cùng Simon căn nhà ở thành phố A, khi nào hai người trở về thì hãy đến đó ]

[ Vâng, em biết rồi, vậy hẹn gặp lại ở Trung Quốc ]

[ Được, tạm biệt ]

*Xoạt* Đúng lúc này Nhiếp Ngạn Vi được một tiếng động ngoài cửa sổ, một bóng đen nhanh chóng vụt qua.

" Ai..." Nhiếp Ngạn Vi cao giọng lên tiếng, vừa định nhấc chân chạy đến cửa sổ thì một con dao nhỏ phi thẳng đến cô.

Nhiếp Ngạn Vi né sang một bên,con dao cấm thẳng vào chiếc bàn cạnh giường.

Nhiếp Ngạn Vi chau này, trước tiên là chạy qua bên phòng Tiểu Mân,đã thấy nhóc ngoan ngoãn nằm trên giường say giấc, lúc này Nhiếp Ngạn Vi mới thở phào nhẹ nhõm.

Trở lại phòng, Nhiếp Ngạn Vi rút con dao nhọn trên bàn xuống, ở giữa con dao có một mẫu giấy, Nhiếp Ngạn Vi rút nẫu giấy ra, hàng chữ trên đó không khỏi làm Nhiếp Ngạn Vi rung lên một cái " Nếu không lấy được thứ tôi cần, hai ngày sao tôi sẽ lấy mạng con trai hắn ta"

Không được, Nhiếp Ngạn Vi không thể để chuyện đó xảy ra, cô sẽ không để cho bất cứ ai động đến con trai cô, một cộng tóc cũng không cho phép động đến.

Dưới nhà đã vang lên tiếng xe, Nhiếp Ngạn Vi hoảng hồn kéo ngăn tủ cuối cùng ra thẩy mẫu giấy và con dao vào đó, rồi chạy qua phòng của Tiểu Mân.

Nhiếp Ngạn Vi nhìn nhóc ngủ yên tĩnh trên giường mà tảng đá trong lòng nhẹ đi một chút, Nhiếp Ngạn Vi khóa chặt cửa sổ, kéo rèm che hết đi, sau đó chỉnh lại chăn cho Tiểu Mân.

Nhiếp Ngạn Vi thẩn thờ ngồi bên giường, cô nhắm mắt lại, hơi thở càng trở nên khó khăn.

Khi cô mở mắt ra, rõ ràng là ánh mắt tàn nhẫn, bàn tay nắm thật chặc cả gân xanh cũng nổi lên, nhìn thằng bé trên giường.

Giết nó, giết nó đi,mau giết nó đi.

Nó là con cháu của những kẻ sát nhân, hãy giết nó, mau giết nó đi.

Trong đầu Nhiếp Ngạn Vi vang lên từng tiếng nói oan ức của người dì, còn có cha mẹ của cô, còn những linh hồn oan ức khác.

Ánh mắt Nhiếp Ngạn Vi lộ ra một tia hung tàn liền đưa tay định bóp cổ đứa nhỏ, đồng thời lúc đó, một tay còn lại Nhiếp Ngạn Vi ngăn cản hành động của mình.

Dường như một góc nào đó lý trí của cô vẫn còn, nó quá mạnh mẽ cho nên không bị quỷ thần chiếm giữ.

Không được, cô không được làm như vậy, Tiểu Mân là vô tội, nó là con trai cô ,là con trai của cô.

Ánh mắt Nhiếp Ngạn Vi đỏ ngầu, một chút hung tợn tàn ác,một chút đau khổ pha lẫn vào nhau không rõ là thứ gì.

" Mẹ..." Tiểu Mân mơ màng tỉnh dậy, thấy Nhiếp Ngạn Vi thống khổ bên giường nhóc liền bật dậy.

Nhiếp Ngạn Vi lúc này sựt tỉnh lại, thở hổn hển ôm lấy Tiểu Mân vào lòng
" Bảo bối, mẹ xin lỗi, đã đánh thức con rồi"

Mồ hôi trên trán Nhiếp Ngạn Vi rơi xuống, cố gắng điều chỉnh tâm trạng của mình vỗ Tiểu Mân vào giấc ngủ.

Nhiếp Ngạn Vi không hiểu sao dạo này cô lại bị như thế, dường như mỗi lần nhắc đến việc trả thù thì cô lại bị như thế, rốt cuộc cô đã bị cái gì rồi.

Nhiếp Ngạn Vi cẩn thận đắp chăn cho Tiểu Mân rồi trở về phòng mình.

Thấy đồ của Vương Tuấn Khải ở trên giường Nhiếp Ngạn Vi cầm lấy bỏ vào sọt, ánh mắt cô thẫn thờ nhìn vào cửa phòng tắm.

Làm sao đây, hai ngày, hai ngày nữa là đến giao thừa, cô còn muốn đón xuân cùng anh,tại sao lại ép cô đến con đường như vậy.

Nhiếp Ngạn Vi ngồi xuống giường, ánh mắt cô bất chợt dừng lên chiếc nhẫn trên bàn.

Chiếc nhẫn này là thứ chưa tất cả tài sản của tập đoàn Vương thị, Nhiếp Ngạn Vi suy nghĩ một lúc, đôi tay chạm lấy chiếc nhẫn, một lúc sau nó đã nằm trọn trong tay của cô.

* Cạch* Cửa phòng tắm được đẩy ra, Vương Tuấn Khải trên người chỉ mặc một chiếc quần, đầu tóc còn ướt, từng giọt rơi xuống thân hình rắn chắc.

Nhiếp Ngạn Vi nghe động tĩnh liền bất giác quay sang anh, đồng thời hơi luống cuống đặc chiếc nhẫn của anh xuống.

" Em chỉ muốn xem nó...." Nhiếp Ngạn Vi khẩn trương nói, hận không thể tát cho mình một phát, Nhiếp Ngạn Vi tay nắm thành đấm trong lòng không khỏi rung lên.

Ánh mắt Vương Tuấn Khải thoáng qua tia thâm trầm rồi nhanh chóng che đi, anh mĩm cười nhìn cô " Nếu em muốn lấy anh cũng sẽ cho em"

Vương Tuấn Khải tiến tới hôn nhẹ lên môi cô

Nhiếp Ngạn Vi chỉ mĩm cười cho qua, khi Vương Tuấn Khải quay đi ánh mắt cô đã sớm thẩn thờ.

Nhiếp Ngạn Vi hít sâu một hơi, cô cắn môi, quay lưng rời khỏi phòng.

Cùng lúc đó, Vương Tuấn Khải ngồi xuống giường, vẻ mặt cực kì mệt mỏi, anh nhìn chiếc nhẫn, cầm lấy nó đeo vào tay mình.

Nhiếp Ngạn Vi sau khi trở lên phòng trên tay đã cầm một ly nước cam.

" Cho anh " Nhiếp Ngạn Vi đưa ly nước cam trước mặt anh, vẻ mặt rất bình thản, chỉ đơn giản là cho anh ly nước cam mà thôi.

" Cảm ơn bà xã" Vương Tuấn Khải  nhận lấy không do dự uống một hơi.

Nhiếp Ngạn Vi trở xuống dẹp chiếc ly, trong mắt cô cơ hồ có vài phần chọt dạ, vẫn là cố gắng mạnh mẽ đối mặt với những gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Vương Tuấn Khải hơi ảm đạm nhìn theo bóng dáng cô khuất khỏi cầu thang, anh kéo ngăn tủ ra lấy một viên thuốc trong chai nhỏ uống vào.

Nhiếp Ngạn Vi, rốt cuộc em đang muốn cái gì.

********
Vương Tuấn Khải dơ tay tắt đèn, ôm cô gái vào trong lòng, hít thở mùi hương dễ chịu trên cơ thể cô.

Nhiếp Ngạn Vi trong lòng anh cơ hồ không nhút nhít.

Đêm càng tối, tâm can Vương Tuấn Khải càng thêm khó chịu, cho anh xin thời gian dừng lại ở đây được không, anh sợ,đêm nay rồi sẽ không được ôm cô như thế này nữa.

" Tuấn Khải, nếu sau này... chúng ta không còn gặp nhau nữa, anh đừng nhớ em, được không " Nhiếp Ngạn Vi nhẹ nhàng lên tiếng, vùi sâu vào lòng anh, từng chút cảm nhận hơi ấm này.

Vương Tuấn Khải trong lòng không khỏi rung lên, hằng lên một tia chua xót, Vương Tuấn Khải cất giọng khàn khàn " Không cho phép nói bậy, cả đời này em chỉ có thể ở bên cạnh anh, không được rời xa anh"

Nhiếp Ngạn Vi nhắm mắt đau đớn, từ trong lòng anh cô bật dậy, nhẹ nhàng từng thứ che chắn trên thân thể của mình điều lột ra hết, cảnh xuân lồ lộ trước mắt Vương Tuấn Khải.

" Em..." Vương Tuấn Khải cất giọng khàn khàn, cậu nhỏ phía dưới tất nhiên ngay tức khắc liền ngẩn cao đầu.

" Em muốn ăn anh" Nhiếp Ngạn Vi nói xong cuối xuống hôn anh.

Vương Tuấn Khải đương nhiên không chống cự, cứ mãi dây dưa mây mưa với cô, từng hồi ở trong thân thể cô mà trào phúng.

Nhiếp Ngạn Vi nằm dưới thê lương nhìn người đàn ông trước mặt, một lần này nữa thôi, sẽ không có lần sau nữa.

Đối với cô, đêm nay sẽ là đêm đẹp đẽ nhất, đêm cuối cùng của hai người họ.

Vương Tuấn Khải em yêu anh.

Muốn ngàn lần nói yêu anh.

Nhưng chúng ta đã không còn cơ hội đó nữa rồi.

Mơ hồ, nước mắt Nhiếp Ngạn Vi rơi xuống, mà Vương Tuấn Khải bỗng nhiên đỗ gục xuống bên cạnh cô.

Nhiếp Ngạn Vi giúp anh đắp chăn thật ấm cơ thể, rồi cô bước xuống giường lấy đồ của mình mặc vào.

Nhiếp Ngạn Vi ngồi xuống bên cạnh Vương Tuấn Khải, nước mắt đau đớn rơi xuống.

Phải đi rồi, chúng ta lại phải xa nhau rồi.

Khải Ca, em xin lỗi.

Nhiếp Ngạn Vi nắm lấy bàn tay của Vương Tuấn Khải, nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay của anh, cô vẫn còn do dự.

Một lần này thôi, là được rồi.

" Thật xin lỗi" Nhiếp Ngạn Vi nghẹn ngào nói, xoay hạt kim cương một vòng rồi nhấn nó xuống, con chip nhỏ tức khắc được đẩy ra, Nhiếp Ngạn Vi rung rẫy cầm lấy nó.

Đau, lòng cô từng hồi đau đớn, đau như phế nát, Nhiếp Ngạn Vi rung rẫy chạm vào khuôn mặt anh tuấn kia, cô khóc, khóc đến nghẹn ngào, đôi môi cô không ngừng rung rẫy, đau đến tê liệt thần kinh.

Bây giờ đây, em phải đi rồi, phản bội anh,rời khỏi anh, em chỉ còn một đường lựa chọn này thôi.

Vương Tuấn Khải, em xin lỗi.

" Xin lỗi, thật xin lỗi anh,em không thể ở bên cạnh anh nữa..." Nhiếp Ngạn Vi nghẹn ngào nói, nhẹ nhàng đặc lên môi anh một nụ hôn, mà nước mắt của cô đã ướt nhòa trên khuôn mặt anh.

Nhiếp Ngạn Vi đứng dậy, từng bước lùi ra sao, bàn tay siết chặt vào da thịt, nước mắt không thể nào kìm chế được mà cứ rơi.

Nhìn lại người đàn ông lần cuối cùng, Nhiếp Ngạn Vi đau đớn rời đi.

Mà người đàn ông nằm trên giường sớm đã rơi lệ, bàn tay siết chặc, từng hồi rung rẫy đau đớn nhói lên nơi trái tim mình.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me