TruyenFull.Me

Tg2 Cach Tro Thanh Bach Nguyet Quang Cua Nam Chinh

Cho ta sao?

Đường Bỉnh Xuyên chần chờ một lát, mới xác định 

Người đàn ông bên trong không bao giờ đội mũ trừ khi đến tuần tra, thời gian còn lại thì không bao giờ mang mũ.

Đường Bỉnh Xuyên cầm hộp cơm đắt đỏ có chút do dự.

Kỳ thật chỉ cần hắn chịu đựng thêm một lát, chờ người đàn ông bên trong ăn xong, hắn gần như đã vượt qua thời gian đói khát không thể chịu nổi nhất.

Từ khi sinh ra tới nay, hắn đã chịu đựng qua rất nhiều lần cảm giác đói khát, quen thuộc đến nỗi hắn biết làm thế nào để chống đỡ loại cảm giác này.

Nhưng cố tình lại có người cho hắn hộp cơm vào thời điểm hắn đói khát nhất.

Nhìn thời hạn in trên bao bì, qua đêm nay sẽ hết hạn.

Đường Bỉnh Xuyên trầm mặc nhìn cơm hộp trong tay, một lúc sau mới đặt hộp cơm trở lại bàn thu ngân.

 "Bíp."

Lò vi sóng rất nhanh vang lên tiếng bíp, làm rối loạn suy nghĩ của Đường Bỉnh Xuyên.

Cơm hộp thật nóng.

Đường Bỉnh Xuyên nhìn đồ ăn tỏa ra hơi nóng, có chút hoảng hốt.

Vẫn luôn phải vật lộn để sinh tồn, hắn đã không nhớ bao nhiêu lâu không ăn đồ ăn vừa ngon vừa nóng, lại còn có...... Như vậy phong phú.

Khoai tây cà ri được đun nóng ở trạng thái hơi mềm, chân gà óng ánh dầu hấp dẫn, quyện với mùi thơm của cơm khiến người ta không khỏi động đậy bàn tay.

Mùi hương của thức ăn khiến cái bụng vốn chỉ chứa đầy nước lạnh của hắn co rút dữ dội, như thể nó đang kêu gào hắn cần phải ăn.

Dù đói đến mức bụng quặn thắt, động tác ăn cơm của Đường Bỉnh Xuyên vẫn cẩn thận, vững vàng.

Những hạt cơm tròn trịa và đàn hồi cuộn tròn giữa môi và răng hắn, Đường Bỉnh Xuyên nhai mấy lần, há miệng hít thở mấy lần, hắn không quen.

Nóng quá.

Nhưng ....nó rất ngon.

Thức ăn bốc khói trượt xuống thực quản, như thể hòa tan vào lục phũ ngũ tạng làm tan chảy mọi cái lạnh giá.

Đường Bỉnh Xuyên thập phần quý trọng, cơm cùng cà ri đều được ăn sạch sẽ, thậm chí hạt vừng dính ở mép hộp cũng không bỏ, mỗi một ngụm hắn đều nhấm nuốt thật sự cẩn thận, như là muốn chặt chẽ ghi nhớ hương vị của đồ ăn.

Một số người từ khi sinh ra đã không cần vì sinh tồn mà bôn ba, đó là điều may mắn, nhưng không phải hắn. Từ rất sớm hắn đã phải học cách đấu tranh để giữ cho bản thân, bà và em gái mình sống sót.

Hắn đã qua cái tuổi hay oán giận, cũng biết cách cho phép mình nhận lấy lòng tốt không thể đền đáp. Nhưng hộp cơm này khiến hắn thật sự xúc động, trái tim vốn đã tê liệt và chết lặng bấy lâu nay của hắn như được ngâm mình trong nước ấm, ấm áp và tan chảy.

Đường Bỉnh Xuyên nhìn đi nhìn lại tờ giấy dán trên hộp cơm, dòng chữ thon chắc hữu lực, mang theo vài phần tiêu sái, không phải chữ viết của người hắn quen.

Khách hàng hôm nay rất ít, lúc giờ cơm chỉ có hai người ghé vào.

Đường Bỉnh Xuyên cẩn thận nhớ lại hôm nay, bản lĩnh ghi nhớ của hắn rất tốt, nhưng hôm nay phần lớn sức lực của hắn là hoàn thành công việc cho người đàn ông kia và viết báo cáo công việc cho quản lí, ngoại trừ mơ hồ chú ý tới nơi đó có một nam một nữ, không có gì ấn tượng hơn.

"Tiểu Đường! Quản lý cửa hàng vừa mới giục tôi viết báo cáo công việc, cậu làm xong chưa? Tiểu Đường!"

Giọng nói của người đàn ông lọt vào tai hắn. Đường Bỉnh Xuyên gói phần chân gà hắn cố ý để lại vào túi đựng đồ ăn, sau đó cẩn thận gấp tờ giấy lại, nhét vào trong túi áo của mình.

"Tới đây."

*******

" Ngươi rốt cuộc đến gần Tông Nguy Hoài để nói cái gì? Điếc sao? Hay nghe không hiểu tiếng người?"

" Ta không nói gì cả......"

" Không nói gì. Vậy tại sao lại đứng xếp hàng phía sau anh ấy? Không biết vị trí đó là của Địch tỷ sao?"

"Thật xin lỗi, ta mới chuyển từ trường khác đến , ta thực sự không biết..."

Tiếng khóc nức nở bị kìm nén cùng những lời lăng mạ, mỉa mai của mấy nữ sinh không ngừng vang lên từ trong góc. Nhan Thời Oanh khẽ cau mày, đè nén sự bất mãn trong lòng, ra vẻ mơ hồ nói : "Chuyện gì vậy?"

Ninh Hồng lười biếng liếc nhìn cô gái đang bị một đám người đẩy vào góc, bình tĩnh quay đầu đi: " À, học sinh mới chuyển trường đó không biết nội quy nên tùy tiện chạy đến nói chuyện với Tông Nguy Hoài. Địch Chỉ Mộc dẫn người đến dạy cho cô ta một bài học."

Nữ ính lùn ngồi bên cạnh thổi thổi sơn móng tay mới sơn, cười nhạo, " Chẳng phải cho rằng chính mình có chút xinh đẹp, liền muốn tiếp cận Tông Nguy Hoài sao, cũng không biết tự nhìn xem chính mình có tư cách gì. Chúng ta như vậy còn chưa đến lượt, cô ta nằm mơ đi."

Trong góc lại truyền đến tiếng đá nặng nề cùng giọng của Địch Chỉ Mộc quát lớn,

" Cấm được phát ra tiếng", nữ sinh lùn lại cười lạnh một tiếng, " Đáng đời."

Nhan Thời Oanh nhìn vào trong góc, chỉ thấy bóng dáng Địch Chỉ Mộc đứng giữa vòng vây của các nữ sinh khác. Dưới sự mắng mỏ quyết liệt của Địch Chỉ Mộc, mấy nữ sinh càng thêm táo bạo mà bắt nạt đối phương.

Đôi khi có người đi ngang qua góc này của học viện, nhưng thái độ lại thờ ơ như thể đã quen thuộc.

Nhan Thời Oanh thu hồi ánh mắt, mở miệng nói, "Phải rồi, bữa cơm lần trước của các ngươi như thế nào?"

Nhan Thời Oanh vừa nhắc tới đề tài này, Ninh Hồng lập tức hớn ha hớn hở đứng thẳng, "Lần trước ngươi rời đi gấp như vậy thật quá đáng tiếc, ngươi biết không bọn ta cùng Thích Hạo Nhiên nói chuyện rất nhiều, hơn nữ lúc anh ấy cười rộ lên thật sự quá đẹp. Cho dù không thể tiếp cận Tông Nguy Hoài thì cùng anh ấy tâm sự ta cũng bằng lòng...."

Nhìn thấy Ninh Hồng rất nhanh đã đắm chìm mà chờ mong Thích Hạo Nhiên, trong lòng Nhan Thời Oanh cười nhạo một cái. Nàng biết Ninh Hồng sẽ bị Thích Hạo Nhiên làm mê muội, nhưng dù sao cũng chỉ là một nữ hài, không thể nói ra bất cứ thông tin hữu ích.

Điều này cũng tốt, ít nhất cô ta sẽ quên đi lần gặp gỡ ngắn ngủi của nàng cùng Tần Mộ Tự, để nàng không đến mức sẽ có kết cục như nữ sinh chuyển trường ban nãy.

"Không phải việc đăng ký câu lạc bộ cho học kỳ này sẽ sớm bắt đầu sao? Anh ấy thậm chí còn rủ ta đi chơi với câu lạc bộ mà anh ấy tham gia..."

"Không phải ngươi, là chúng ta." Nữ sinh lùn ra tiếng sửa đúng.

"Ai nha, chả phải đều giống nhau sao." Ninh Hồng vẻ mặt hưng phấn tiến đến bên người Nhan Thời Oanh, "Lần trước ngươi dạy ta sửa phong cách rất hữu hiệu, ngươi có thời gian rảnh hay không? Trước khi gặp mặt ở lần tiếp theo ngươi có thể hay không giúp ta đổi kiểu tạo hình mới?"

"Ngươi làm gì, Nhan Thời Oanh còn phải giúp ta làm bài tập chứ." Nữ sinh lùn bất mãn chu miệng, "Trước chủ nhật ta liền cần."

" Việc này liên quan đến đời tớ, bài tập của cậu nào có quan trọng bằng tớ chứ ?" Ninh hồng xua xua tay, ôm lấy cánh tay nàng, "Nhan Thời Oanh, ngươi sẽ giúp ta đúng hay không?"

"Cái này......" Nhan Thời Oanh chần chờ nói ra, không có gì bất ngờ xảy ra nhìn thấy nữ sinh lùn hung ác trừng mắt nhìn nàng một cái.

"Ngươi có thể làm cả hai, chẳng phải ngươi cũng rất rảnh sao ? Lát nữa tới nhà đi , nhìn xem tủ quần áo cùng quầy trang sức của ta có hợp hay không, Chốt!"

Nhà của cô ta?

Nhan Thời Oanh trong lòng vừa động, nếu nàng nhớ không lầm thì đây hẳn là cơ hội tốt để ly gián Địch Chỉ Mộc với chị em tốt .

Hai người cùng nhau bị kéo về nhà Ninh Hồng.

Có thể làm chị em tốt của Địch Chỉ Mộc, tất nhiên sẽ không nghèo. Tuy rằng kiểu trang sức cùng quần áo kém xa so với tủ đựng đồ của Nhan Thời Oanh ở thế giới trước, nhưng cũng coi như rất chói mắt.

Đây là lần đầu tiên Ninh Hồng dẫn Nhan Thời Oanh vào phòng thay đồ, cô đang tự tin chờ đợi Nhan Thời Oanh kêu lên, nhưng không ngờ nàng ta chỉ mở mắt nhìn mà không có biểu hiện gì, phản ứng bình đạm thật không thú vị.

Ninh Hồng thất vọng bĩu môi.

Đang định rót ly trà thư giãn một chút, bỗng nhiên nghe thấy tiếng hô nhỏ của Nhan Thời Oanh.

" Ồ? Cái lắc tay này?"

Ninh Hồng mặt đỏ lộ ra tươi cười. Cô vừa đi tới, nghe được những lời phía sau của Nhan Thời Oanh, nụ cười trên mặt lập tức cứng đờ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me