[TG2] Cách Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính
Chap 9
" Lại là thiếu gia nhà họ Trình với Đường Bỉnh Xuyên...."Nhìn thấy người bị bắt nạt là Đường Bỉnh Xuyên, Địch Chỉ Mộc cùng vài người liếc mắt nhìn nhau một cái, trong ánh mắt có chút phức tạp không nói lên lời.Ba người Tần Mộ Tự ở học viện nổi danh là bởi vì vẻ bề ngoài lẫn gia thế đều xuất chúng. Ngược lại, Đường Bỉnh Xuyên nổi danh lại là bởi vì gia cảnh hắn bần hàn cùng thành tích học tập xuất sắc không ai bì kịp.Trong học viện dường như không có học viên nào là nghèo khó, Đường Bỉnh Xuyên có thể nói là dị loại.Từ ngày đầu tiên hắn đến học viện, phong cách ăn mặc cùng mọi người bất đồng, rất nhiều người lần đầu tiên nhìn thấy vải dệt quần áo có thể tẩy đến bạc màu như vậy, còn có rất nhiều vết khâu chắp vá.Đế giày hắn đi mỏng đến nỗi chỉ có một lớp, khiến người khác không biết đôi giày này rốt cuộc đã dùng bao lâu, bị giặt sạch bao nhiêu lần.Có lẽ có người cũng từng nhìn qua kiểu ăn mặc như vậy trên tivi, nhưng lại không nghĩ tới thật sự sẽ có người nghèo khó đến mức như vậy, còn là hàng thật giá thật xuất hiện ngay trước mắt mình.Trong học viện có trợ cấp áo khoác cho những học sinh nghèo, mấy thứ này trong đại đa số người đều là đồ vật tùy ý có thể có được, nhưng Đường Bỉnh Xuyên lại là vì tranh đoạt vào món áo khoác suýt chút nữa đánh nhau với người khác.-----------Nói đoạt không đúng lắm, vốn dĩ là có mấy người không tin hắn nghèo thật liền nổi lên trò đùa dai. Cố ý đoạt quần áo của hắn để trêu chọc.Không nghĩ tới người này thoạt nhìn có vẻ trầm mặc ít nói, không bao giờ đỏ mặt, lại không chút ngần ngại đối đầu khi bị trêu đùa. Hắn ta sắc bén giống như một con sư tử bị tranh giành lãnh thổ, không chút nào nhượng bộ. Cái này khiến cho vài người thật sự tin tưởng hắn không phải giả nghèo mà là thật sự cần chiếc áo khoác đó.Không những vậy hắn ta còn nổi danh bởi thành tích học tập vô cùng xuất sắc. Mỗi lần thi cử hắn luôn đứng đầu bảng , ngạo nghễ ở vị trí thứ nhất chưa từng xê dịch . Ngay cả đám người Tần Mộ Tự cũng chưa bao giờ vượt qua thành tích của hắn, vẫn luôn bị hắn bỏ lại phía sau một quãng xa.Phải biết rằng trước khi hắn đến học viện, vị trí thứ nhất vẫn luôn là Tần Mộ Tự, Lục Lệ, Tông Nguy Hoài thay phiên nhau. Nhưng từ khi hắn tới học viện, ba người kia cũng chưa từng chiếm được vị trí thứ nhất.Càng quan trọng hơn là, khuôn mặt của hắn cũng là cùng ba người kia không phân cao thấp.Nếu hắn có xuất thân xuất sắc như ba người kia, nói không chừng hiện tại hắn cũng được vô số nữ sinh ái mộ. Thậm chí còn có hậu cung fan nữ như ba người kia.Tiếc là hắn quá nghèo, hành xử lại khác người, cùng tính kiêu ngạo không phù hợp với hoàn cảnh của hắn, khiến hắn không chỉ không có được đãi ngộ như Tông Nguy Hoài, ngược lại trở thành thú vui nhục nhã của mấy tên nhà giàu xấu tính.Mấy tên đó đều có gia cảnh giàu có, thậm chí một số cơ sở vật chất trong học viện còn được bọn hắn quyên góp. Không ai trong học viện dám đụng tới bọn họ, nếu Đường Bỉnh Xuyên cầu xin bọn họ khoan dung nói không chừng những người này sẽ tự giác cảm thấy nhàm chán liền buông tha. Nhưng từ khi nhập học đến bây giờ, hắn chưa từng cúi đầu.Tổng Nguy kiêu ngạo, nhưng hắn có gia thế nên sự kiêu ngạo đó giống như một mũi nhọn khiến mọi người nhìn thôi đã thấy sợ, dè dặt giữ khoảng cách.Sự kiêu ngạo của Đương Bỉnh Xuyên giống như là cỏ dại ven đường, bất luận ai đều có thể dẫm đạp, cũng mặc kệ dẫm đạp tra tấn như thế nào nó vẫn quật cường đứng thẳng, sinh mệnh ngoan cường đến kinh ngạc.Tiếng nghị luận chói tai xung quanh đối với Đường Bỉnh Xuyên mà nói giống như đã tập thành thói quen. Ăn cơm trưa xong, hắn nhanh chóng lấy sách vở ra, không bỏ tốn một giây mà bắt đầu học.Thời gian của hắn quá ít, buổi tối còn phải đi làm thêm ở hai nơi, không có thời gian dư thùa để soạn bài. Lúc này, mỗi giây mỗi phút đối với hắn cực kì trân quý, không có thừa tinh lực mà lãng phí trên người khác.Dưới bóng cây, Đường Bỉnh Xuyên chuyên chú đọc sách, sườn mặt toát ra vẻ thanh lãnh lại đẹp chói mắt như ngọc thạch." Nếu tính cách Đường Bỉnh Xuyên không cứng như cục đá, kỳ thật tớ cũng rất sẵn lòng làm bạn gái của hắn."Bên cạnh lan can hành lang, nữ sinh lùn sâu kín mà nói với Địch Chỉ Mộc đi bên cạnh. Ánh mắt còn có chút lưu luyến nhìn khuôn mặt Đường Bỉnh Xuyên một hồi lâu mới thu hồi." Cậu cho rằng chỉ có mình cậu có ý nghĩ như vậy sao?" Địch Chỉ Mộc cười nhạt, " Chẳng phải Đường Bỉnh Xuyên quá kiêu ngạo, trong tối ngoài sáng người viết thư thổ lộ với hắn cũng không ít, nhưng hắn đều dứt khoát cự tuyệt, có khi còn không thèm để ý. Chưa kể, ngay cả người đẹp của câu lạc bộ kịch cũng đều bị từ chối, không ai lọt được vào mắt của hắn."" Thật sao, hắn khó đối phó như vậy?" Nữ sinh lùn có chút khinh thường bĩu môi, " Tông Nguy Hoài còn chưa tính, hắn dựa vào cái gì chứ? Lấy đâu ra tự tin như vậy mà kiêu ngạo."Ánh mắt Địch Chỉ Mộc mơ hồ liếc nhìn Đường Bỉnh Xuyên, vài giây ngứn ngủi liền thu hồi, " Gương mặt này......Thật quá đáng tiếc."" Này! Đó có phải Nhan Thời Oanh!" Nữ sinh cao bỗng nhiên đứng thẳng lên, lôi kéo nữ sinh lùn đi theo." Là cô ta! Tớ phải hỏi một chút bài tập tớ nhờ đã làm xong chưa......"Hai người đi lướt qua Địch Chỉ Mộc.Địch Chỉ Mộc nhìn theo phương hướng hai người đi, quả nhiên thấy nữ sinh có vẻ ngoài tầm thường đeo gọng kính đen.Vừa nhìn thấy Nhan Thời Oanh, trong lòng Địch Chỉ Mộc có chút khó chịu.Giống như ngày đó, kế hoạch nàng trăm phương ngàn kế thực hiện, cuối cùng bị cái người tầm thường này hưởng dụng.Địch Chỉ Mộc áp xuống sự bất mãn, vừa bước tới gần liền nghe được Nhan Thời Oanh không ngừng nói, "Ta biết, ta biết, trước chủ nhật sẽ giao cho ngươi...."Vừa thấy Địch Chỉ Mộc đến gần, nữ sinh lùn liền tùy ý nói, " Chỉ Mộc, chúng ta đi ăn cơm thôi? Tớ đói bụng muốn chết."Địch Chỉ Mộc nhìn lướt qua Nhan Thời Oanh, im lặng gật gật đầu.Mấy người vừa mới đặt chân lên đường đi đến nhà ăn liền nghe thấy một giọng nam trong trẻo: " " Là các em sao ? Thật trùng hợp."Thích Hạo Nhiên cười tủm tỉm cùng các nàng chào hỏi, "Nếu đã gặp nhau, có muốn hay không cùng đi ăn cơm?" ### ##Các bạn yêu thích thì cho mình xin 1 vote để làm động lực cho mình nhé hihi. Cảm ơn các bạn nhiều!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me