TruyenFull.Me

Than Menh Ly Ca Khuc Ca Ly Biet Cua Nguoi Mang Than Menh


Tiếng chuông đồng ngân vang khắp quảng trường Thiên Vân, báo hiệu lượt tỉ thí tiếp theo chính thức bắt đầu.

Gió lặng. Mây tụ.

Vạn người chăm chăm dõi về hai thân ảnh mảnh khảnh đối diện nhau giữa võ đài.

Một người là đệ tử chân truyền của trưởng lão Hạ Vân Thanh – Hàn Y Như, song linh căn Quang – Hỏa, thiên tư trác tuyệt, phong tư sáng lạn như mặt trời uy vũ trên cao.

Một người là đệ tử ký danh chưa đến năm thứ 6, mệnh cách kỳ dị, từng bị mỉa mai là tai tinh quấy rối Huyền Thanh Tông – Bạch Ly, Thuỷ linh căn thuần khiết, tu vi Trúc Cơ sơ kỳ.

Cục diện tưởng chừng đã định.

Thế nhưng...

[Hồi tưởng – vài ngày trước đại hội]

"Ngươi nói xem, loại người như nàng ta mà cũng được dự Đại hội Tam Tông?"

"Nghe bảo là do Chưởng môn ưu ái. Tội nghiệp quá nhỉ, một đóa hoa dại bị nâng lên linh đài."

"Ta nghe nói nàng từng khiến mẫu thân ruột chết vì khó sinh, còn huynh tỷ mất mạng. Có khi nào... đúng là thiên sát cô tinh thật."

Sau bức rèm trúc nhẹ đung đưa, một nữ tử áo trắng đứng lặng nghe từng lời đàm tiếu như kim châm vào da thịt.

Bạch Ly không cần quay đầu cũng biết, ai là kẻ âm thầm gieo rắc hạt giống hoài nghi vào lòng đám đệ tử.

Hàn Y Như, không trực tiếp ra tay, nhưng luôn biết dùng miệng lưỡi người khác để làm vũ khí.

Một tháng trước, chính là nàng ta — sai kẻ thân cận loan tin Bạch Ly được đưa vào Huyền Thanh Tông là do có quan hệ mờ ám với Tử Tang chân quân.

Hai tuần trước, lại ngấm ngầm để một đệ tử tạp dịch vứt rác trước cửa Vân Hạc Đỉnh – nơi ở của Bạch Ly – rồi truyền ra rằng "Thiên mệnh bất tịnh, khiến linh khí úng tắc".

Tất cả đều không có bằng chứng. Nhưng khi được sắp xếp một cách khéo léo, lời đồn cũng đủ giết người.

[Trở lại hiện tại – giữa võ đài]

Bạch Ly đứng lặng, bàn tay hơi siết chặt nơi ống tay áo, ánh mắt vẫn bình tĩnh.

Hàn Y Như mỉm cười, nụ cười rạng rỡ đến mức khiến người khác suýt quên đi sự độc lệ phía sau.

"Tỷ tỷ đã mong chờ trận đấu này lâu lắm rồi. Mong muội đừng khiến ta thất vọng nhé."

Nàng nhấn mạnh hai từ "tỷ tỷ", như thể khẳng định quyền uy, sự trên cơ – cả về tu vi lẫn thân phận.

Bạch Ly chỉ khẽ gật đầu, không nói gì, nhưng khí tức quanh thân dần dâng cao, từng cánh hoa máu mỏng manh kết tinh trong không khí như phản chiếu lòng nàng – sắc lạnh u ám và kiên cường.

Trận đấu bắt đầu.

Ánh lửa bốc cao, dòng nước cuộn trào.

Hàn Y Như tung ra từng đòn mạnh mẽ như thiêu đốt võ đài, trong khi Bạch Ly vận dụng Thủy linh lực để nhu hòa hóa giải, từng lớp sóng nước cuốn lấy lửa đỏ, ánh sáng và nhiệt lượng bị bào mòn từng tấc.

Ban đầu, Bạch Ly chỉ thủ. Nhưng thủ vững.

Đám đông xôn xao. Không ai ngờ, một đệ tử mới lại có thể cầm chân được Hàn Y Như đến mức này.

"Ngươi nghĩ nước có thể dập lửa sao?" – Hàn Y Như nhếch môi khinh thường.

"Ta không dập. Ta để nó tự tắt." – Bạch Ly đáp, giọng khẽ nhưng vang vọng trong lòng người.

Một chiêu "Quang Hỏa Liên Hoa" được tung ra từ Hàn Y Như, ánh sáng chói lòa như muốn thiêu cháy toàn bộ trường đấu. Bạch Ly bị ép đến góc cuối, linh lực rối loạn, Huyết Vũ Tâm Kinh tầng thứ hai bất ngờ vận chuyển!

Trong khoảnh khắc linh hồn lay động, máu trong người nàng trào dâng — không còn thuần nhất như trước, mà lạnh đi, rét buốt, mang theo thứ uy lực khác thường.

Ầm!!

Toàn bộ hơi nước đọng lại trong không khí đóng băng trong nháy mắt, hóa thành những mảnh băng lơ lửng giữa trời.

Huyết Vũ Tâm Kinh – Tâm Huyết Vô Tĩnh khai mở. Đồng thời, linh căn trong cơ thể nàng dị biến — từ Thủy chuyển thành Thiên Băng linh căn hiếm hoi!

Một luồng khí tức chưa từng có tràn ra, lạnh lẽo đến rợn người. Không còn là nước. Đó là băng tuyết từ cõi hư không, lạnh đến mức có thể đông cứng cả ánh sáng.

"Ngươi... ngươi có linh căn dị biến?!" – Hàn Y Như lùi về phía sau, sắc mặt tái nhợt.

Cả võ đài lặng ngắt. Trưởng lão trên đài cao đồng loạt biến sắc.

Bạch Ly, đệ tử bị xem là "người rơi từ trên trời xuống", "tai tinh bất hảo", đã thức tỉnh một Thiên Băng linh căn chưa từng xuất hiện suốt trăm năm qua.

Khoảnh khắc những mảnh băng kết tinh giữa không trung, ánh sáng xung quanh dần bị nuốt chửng bởi một thứ khí tức lặng thinh đến rợn người, toàn bộ quảng trường Thiên Vân như ngừng thở.

Gió ngừng thổi. Lửa ngừng cháy.

Mọi tiếng xì xào bàn tán bị băng hàn ép xuống tận cổ họng.

Trên hàng ghế đệ tử, kẻ thì trợn mắt, người thì há hốc, cả thân thể cứng đờ như vừa bị hàn khí xuyên qua da thịt:

"Đây... đây là... Thiên Băng linh căn?!"

"Ta chưa từng thấy dị tượng nào như thế! Nàng rõ ràng chỉ có Thủy linh căn!"

"Là dị biến! Linh căn dị biến thật sự!"

Những đệ tử từng nhạo báng nàng, giờ ánh mắt dâng đầy sợ hãi lẫn kinh hoàng. Họ nhìn nàng không còn như người đồng môn, mà như một tồn tại gì đó bất khả xâm phạm, hoặc bất khả lý giải.

Ở khu trưởng lão, các ánh mắt nghiêm nghị đều trở nên phức tạp:

Một trưởng lão áo xanh lẩm bẩm, giọng run run:

"Thiên Băng... linh căn đã bị ghi chép là thất truyền suốt hơn hai trăm năm trước. Sao có thể xuất hiện ở đây... lại còn là ở trên thân một kẻ mang mệnh cách nghịch thiên như nàng?"

Trưởng lão khác trầm mặt, ánh mắt lóe lên tia sáng lạnh:

"Nếu thật là Thiên Băng... đứa nhỏ này tuyệt đối không thể để mặc. Phải kiểm tra lại mệnh đồ..."

Hạ Vân Thanh, lúc đầu còn mỉm cười lạnh nhạt khi thấy Hàn Y Như áp đảo, giờ thì đôi mắt ánh lên sự khó tin. Bàn tay nắm chặt kiếm trúc phát ra tiếng "rắc", mu bàn tay nổi đầy gân xanh.

"Dị biến này... không thể là trùng hợp. Là pháp quyết... là pháp quyết kia gây ra!"

Hắn nhìn chằm chằm vào tầng thứ hai của Huyết Vũ Tâm Kinh đang hiện lên huyết ấn trên trán Bạch Ly, sát ý lóe lên trong mắt như dao nhọn.

Tịch Nguyệt Hàn, người vốn lạnh nhạt, sắc mặt lần đầu dao động rõ rệt. Hắn ngẩng nhìn từng mảnh băng đang bay chầm chậm trong không trung như cánh hoa tuyết, ánh mắt đầy xung đột:

"Là thật... nàng ấy đã thức tỉnh."
Giọng nói gần như nghẹn lại nơi cổ họng, như có gì đó vừa vỡ vụn.

Tử Tang chân quân trên đài cao, trong ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc sâu sắc, nhưng rồi lại trầm tĩnh hơn người:

"Quả nhiên là con..."

Giọng ông trầm ấm mà phức tạp, giữa vui mừng, đau lòng và cả lo lắng — như một người cha biết rằng đứa con mình đã vượt qua ngưỡng số mệnh, nhưng cái giá phải trả có thể sẽ vô cùng đắt.

Giữa võ đài, Bạch Ly vẫn lặng im đứng giữa tâm bão. Những tinh thể băng bao quanh nàng nhẹ rơi xuống đất, khi chạm đất liền vỡ ra thành bụi sáng lấp lánh.

Không một lời, không một tiếng gào thét.

Chỉ có sự lạnh lẽo sâu sắc trào ra từ linh căn đã biến dị, tuyết phủ trắng quanh chân nàng như đang định nghĩa lại thế giới dưới chân.

Tuyết bay.

Lửa tắt.

Cả thế giới như bị đông cứng trong một khắc.

Hàn Y Như lùi liên tục về phía sau, lớp hộ thể quang giáp rạn nứt, vết máu vương nơi vai áo trắng thấm ướt, ánh mắt hoảng loạn chưa từng thấy.

"Ngươi... rốt cuộc ngươi là gì?!"

Bạch Ly không đáp. Từng bước nàng bước về phía trước, tuyết rơi quanh chân để lại dấu vết đóng băng trên đá.

Đôi mắt nàng lúc này đã chuyển thành sắc băng lam lạnh lẽo, không mang lấy chút cảm xúc. Chỉ có tầng huyết ấn đỏ sẫm giữa trán, như vệt máu trên nền tuyết.

Huyết Vũ Tâm Kinh – Tâm Huyết Vô Tĩnh.

Càng tĩnh, càng lạnh. Càng lạnh, càng sâu.
Sâu đến độ... lạc mất chính mình.

Một chiêu — Băng Tâm Lạc Tuyết!

Ánh sáng băng lam tụ lại thành ngàn cánh tuyết kiếm, ẩn chứa hàn khí bức người, đồng loạt phóng về phía Hàn Y Như như thể có ý định kết thúc sinh mạng của nàng trong một hơi thở.

"Không! Không được!!" – Một vị trưởng lão đứng bật dậy.

"Bạch Ly! Thu chiêu!" – Tịch Nguyệt Hàn thốt lên, định xông vào đài.

"Ly nhi!" – Giọng Tử Tang vang như sấm dội, mang theo linh áp chấn động trời đất.

Thế nhưng — nàng không nghe thấy.

Ngay khoảnh khắc tất cả nghĩ Hàn Y Như sẽ bị nghiền nát, một luồng linh lực từ trên trời giáng xuống chặn đứng trận tuyết kiếm ngay trước người nàng, phá vỡ sát chiêu của Bạch Ly trong gang tấc.

Băng vỡ. Máu rơi.

Bạch Ly ngã quỵ, toàn thân đổ gục xuống võ đài.

Không khí trong cơ thể nàng chao đảo dữ dội, huyết mạch dường như bị đông lại bởi chính linh lực mà mình dẫn phát.

Tầng thứ hai của Huyết Vũ Tâm Kinh, chưa hoàn toàn khống chế, lại bị cưỡng ép thi triển trong trạng thái cảm xúc hỗn loạn — khiến tâm ma nổi lên.

Ý thức Bạch Ly bị kéo về bóng tối.

Nàng nghe thấy giọng nói của phụ hoàng, mờ nhòa như vọng từ cõi xa xăm:

"Ly nhi... tha lỗi cho trẫm... là trẫm không bảo vệ được con..."

Rồi đến những hình ảnh: Giang mụ bị kiếm đâm xuyên qua da thịt cùng đôi mắt già nua đau lòng nhìn nàng, huynh trưởng bị treo xác trước đại điện, ánh mắt lạnh như sương của các trưởng lão, đệ tử chỉ trỏ gọi nàng là "tai tinh"...

Tất cả như sóng triều tràn về. Không một ai cứu nàng.

Không ai... đứng về phía nàng.

Trên võ đài, Bạch Ly giãy giụa trong vô thức, thân thể co rút vì linh lực nghịch chuyển, đôi mắt mở to vô hồn — như thể đang chìm vào vực sâu không đáy.

"Không ổn rồi. Nàng ta rơi vào tâm ma!"

"Tầng thứ hai của Huyết Vũ Tâm Kinh... quá tàn khốc, quá đẫm máu."

"Pháp quyết ấy... chẳng phải đã bị cấm lưu hành từ trăm năm trước sao?!"

Tử Tang chân quân không chần chừ, lập tức phi thân xuống võ đài, một tay đặt lên lưng Bạch Ly truyền linh lực, ánh mắt trầm tĩnh đến đau lòng.

"Ly nhi, về đây. Sư phụ vẫn ở đây, ta luôn ở phía sau con"

Linh khí thanh tịnh của ông như ánh mặt trời len vào băng giá trong nàng — nhưng tâm ma đã bén rễ.

Khung cảnh kết thúc tại khoảnh khắc Bạch Ly gào thét, toàn thân co rút, rồi ngất lịm trong vòng tay Tử Tang.

Quanh nàng, tuyết vẫn chưa ngừng rơi.

Nhưng lúc này... không còn là pháp lực, mà là tàn tích của một tâm hồn vỡ nát.

________________

Cảm ơn vì đã tiếp tục đọc Thần Mệnh Ly Ca, mỗi một like của cậu sẽ là động lực lớn lao cho tớ ❤️

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me