TruyenFull.Me

Than Menh Ly Ca Khuc Ca Ly Biet Cua Nguoi Mang Than Menh


Vùng cấm chế ranh giới Ma Vực, đêm khuya.

Tuyết rơi không dứt, ánh trăng như sương lạnh phủ trên mặt nạ bạc. Dạ Vô Tẫn ngồi im lìm giữa pháp trận cổ, bên cạnh là ngọn đèn u minh lập lòe trong gió.

Hắn vẫn chưa thể rời khỏi nơi này. Thiên đạo đang dõi theo từng hơi thở của hắn — như thể chỉ chờ hắn sơ suất, sẽ lập tức giáng xuống trừng phạt.

Gió rít qua cổ áo, hắn chợt nhắm mắt, nhẹ buông một tiếng thở dài.

"Ngươi còn nhớ ta không?"

Không có ai trả lời.

Chỉ có ký ức, từng giọt, từng giọt rơi vào lòng.

Khi ấy Bạch Ly mới mười tuổi, là tiểu đệ tử duy nhất không có pháp lực, suốt ngày bị các đồng môn cười nhạo. Nhưng nàng không để tâm. Vì để kiếm chút phần thưởng từ sư phụ, nàng thường lén xuống khe sâu sau núi, nơi có vài gốc linh lược quý hiếm mọc gần bờ vách.

Nơi đó quanh năm phủ sương, rêu đá trơn trượt, không ai dám bén mảng.

Nhưng nàng quen thuộc lối đi như lòng bàn tay.

Hôm đó, trời đổ tuyết bất thường.

Nàng vẫn cố trèo xuống, tìm vài gốc linh thảo để đổi lấy một quyển kinh thư về phù chú do chính tay sư phụ viết.

Chỉ là...

Trong khi lom khom hái linh lược, nàng nghe thấy một tiếng rên khàn đục — bị gió cuốn trôi như vọng lại từ địa phủ.

Nàng hoảng hốt quay lại, xuyên qua lớp bụi tuyết mờ mịt, liền thấy... một thiếu niên hắc y nằm gục bên chân núi, người bê bết máu, mặt che bởi mặt nạ bạc vỡ một nửa.

Hơi thở mong manh như tàn tro.

Nàng vốn nên bỏ chạy. Nhưng không hiểu vì sao...
chỉ bước chân lại không nghe theo.

Nàng hít một hơi thật sâu ngồi xổm xuống, ngón tay run rẩy dò sát mũi hắn.

"Chưa chết..."

"...Mình phải cứu người này nhỉ?"

Nói xong, nàng bắt đầu lục túi vải. Mấy chiếc khăn lụa rách, một bình nước sứt miệng, vài gốc linh lược...

"Ngươi chờ một chút, đừng ngủ. Ngủ là chết đấy."

Nàng lóng ngóng dùng rễ linh lược nhai nát, đắp lên miệng vết thương của hắn, rồi rút từ tay áo ra chiếc chăn bông mỏng mà mình luôn dùng ban đêm.

"Cho ngươi mượn. Nhưng phải trả lại ta đấy, không được làm bẩn đâu, sư phụ sẽ quở trách ta đấy ."

Hắn – vẫn chưa tỉnh hẳn – chỉ khẽ nghiêng đầu.

Thứ đầu tiên hắn thấy, là ánh mắt nàng trong màn tuyết – sáng như sao, dù cả người nhỏ xíu run rẩy vì rét.

Đó là lần đầu tiên trong đời, hắn được cứu.

Không vì lợi ích.
Không vì lệnh ai.

Chỉ vì... "còn sống thì nên cứu nhau".

Trong cuộc đời tăm tối từ đỉnh cao rơi xuống vực thẩm như hắn, cho nên sự xuất hiện của Bạch Ly giống như tia sáng mang chút hơi ấm len lỏi trong trái tim đã vỡ vụn thành trăm nghìn mảnh của hắn, tiếp thêm sự sống cho hắn.

Hôm sau, hắn đã biến mất.

Chỉ để lại chiếc chăn, gấp ngay ngắn, trên tảng đá, và một gốc linh lược tím — loại mà nàng chưa từng thấy.

Nàng mang về, nộp lên cho Tử Tang chân quân.
Được khen một câu:

"Ly nhi lần này... làm rất tốt."

Nhưng rồi nàng đã quên.

Cái tên "Dạ Vô Tẫn" khi ấy còn chưa có hình hài rõ ràng.

Chuyện xảy ra trong khe núi phủ tuyết ấy, nàng chỉ xem như một lần "may mắn tìm được thứ quý", chẳng hề nhớ tới người đã nằm trên đất khi xưa.

[Trở lại hiện tại]

Dạ Vô Tẫn mở mắt. Tuyết đã phủ trắng bệch mặt đất.

Ánh mắt hắn, sau mặt nạ bạc, vẫn tĩnh lặng như nước hồ đông cứng.

Ngọn đèn u minh bên cạnh đã sắp tắt. Tuyết phủ trắng lên vai hắn, chẳng ai tới gần. Hắn vươn tay, lau đi một bông tuyết trên mặt nạ.

"Hơn hai năm rồi...
Ngươi cứu ta một lần.
Ta trả lại — bằng cả đời ta, bảo hộ ngươi trong thầm lặng."

"Chỉ là...
Ta chưa từng nghĩ...
Ngươi lại không còn nhớ ta là ai."

"Nhưng nếu ngươi thật sự không nhớ ta là ai...
Vậy, ta sẽ khiến ngươi... từ từ nhớ lại."

Tuyết vẫn rơi.

Trên đỉnh Huyền Thanh Tông, nơi ánh đèn chưa tắt, Bạch Ly đang đứng trước gương, nhìn vào đôi mắt chính mình. Dường như có gì đó trong nàng... cũng hơi lay động.

Một bóng dáng trong rừng tuyết.

Một cảm giác xa xăm không gọi thành tên.

Nhưng rồi... vẫn là quên mất. 

Người mang mặt nạ bạc, hàn khí lạnh lẽo, tận sâu trong tiềm thức một sợi dây liên kết, truyền hơi ấm lẫn nhau.

_______

Trời âm u.

Gió trên đỉnh Vân Hạc gào lên từng đợt, như báo hiệu một biến chuyển lớn đang đến gần.

Trên bầu trời, một pháp trận truyền tống mở ra, linh quang vỡ thành vệt dài màu lam nhạt.

Bạch Ly đứng ở giữa, hai tay bị khóa bằng tiên phù trấn linh, thần sắc bình tĩnh đến kỳ lạ.

Hai vị trưởng lão dẫn đầu đoàn áp giải. Theo sau là vài đệ tử nội môn giữ trật tự. Họ bay lướt qua từng tầng mây, hướng thẳng đến đài xét xử Huyền Thanh.

Dưới đất, toàn bộ Huyền Thanh Tông đã tụ lại đông đủ.

Tầng tầng lớp lớp đệ tử, trưởng lão, các đạo tông khác cũng có mặt để xem chuyện bát quái, suy cho cùng người xấu mặt chỉ có Huyền Thanh Tông bọn họ. Những ánh mắt nhìn về phía pháp trận truyền tống hiện ra giữa không trung — có người ngạc nhiên, có người lạnh lẽo, lại có cả ánh nhìn vui mừng ẩn giấu.

Tin tức đã lan ra khắp nơi:

"Tiểu công chúa bị dị biến, linh căn hóa thiên băng."

"Tu luyện tà công Huyết Vũ, suýt nữa giết chết Hàn Y Như trên võ đài."

"Chính là điềm nghịch mệnh. Không thể để tồn tại."

Pháp trận tan ra.

Bạch Ly xuất hiện giữa bầu không khí ngột ngạt. Nàng vẫn mặc y phục thi đấu cũ, áo trắng đã bị máu nhuộm thành đỏ sẫm.

Không ai lên tiếng.
Nhưng hàng trăm ánh mắt dường như muốn ép nàng quỳ xuống.

Tịch Nguyệt Hàn đứng phía xa, ánh mắt phức tạp.

Còn Hạ Vân Thanh, ngồi uy nghi trên ghế trưởng tọa, chắp tay ra sau lưng, giọng uy nghiêm vang lên:

"Đệ tử Bạch Ly – bước ra trước đại điện."

Nếu không phải Tử Tang chân quân là sư phụ của Bạch Ly không thể ra mặt làm chủ, thì còn lâu Hạ Vân Thanh mới có tư cách lên tiếng.

Bạch Ly tiến lên từng bước.

Trên đài cao, chỉ có một mình nàng đối diện hàng trăm người.

Một vị trưởng lão râu dài, đại diện cho hình đường, lạnh lùng tuyên bố:

"Ngươi, thân là đệ tử nhập môn Huyền Thanh, lại tu luyện công pháp bị thất truyền có dấu hiệu bị cấm, lộ ra dị biến linh căn chưa rõ lai lịch, còn suýt nữa giết đồng môn Hàn Y Như trên võ đài."

"Nay toàn tông triệu tập, đưa ra công luận. Bạch Ly ngươi có gì để biện giải?"

Bạch Ly ngẩng đầu, ánh mắt không có sự sợ hãi, cũng chẳng có biện minh.

Nàng chỉ chậm rãi nói:

"Là ta... đã đánh trọng thương đồng môn."

"Là ta, tu Huyết Vũ Tâm Kinh."

"Là ta, trong một thoáng tâm ma, suýt nữa làm điều không thể vãn hồi."

Giọng nói không run, cũng không lấp liếm.

Mọi người bên dưới bắt đầu xì xào.

"Thật sự không phủ nhận sao?"

"Kẻ như vậy... giữ lại để làm gì?"

"Từ đầu ta đã bảo nàng là họa tinh mà..."

Một đệ tử trẻ đứng lên, lạnh giọng:

"Ta thấy phải trục xuất khỏi sơn môn, miễn cho sau này hại người!"

Một người khác phụ họa:

"Nếu để dị biến linh căn tiếp tục phát triển, ai biết được sẽ tạo ra hậu họa gì!"

Hạ Vân Thanh khẽ mỉm cười.
Lúc này, ông ta mới cất giọng chậm rãi:

"Bạch Ly... nếu ngươi muốn giữ mạng, hãy đưa ra người đã cứu ngươi khỏi tâm ma hôm đó."

"Kẻ đó đã dám nghịch thiên đạo, phá giới cấm giữa thiên địa – lẽ nào không phải đồng lõa với ngươi?"

Câu hỏi như kiếm sắc đâm thẳng tới.

Tịch Nguyệt Hàn khẽ nhíu mày.

Tử Tang chân quân ngồi yên, nhưng đã siết chặt chuôi kiếm trong tay áo.

Bạch Ly... vẫn im lặng.

Một khắc.
Rồi nàng đáp, giọng bình thản:

"Người ấy là ai, ta không rõ.
Nhưng nếu là vì ta...
Ta xin mang tội ấy một mình."

Bầu trời xám xịt, từng cơn gió thổi qua mặt nàng.

Cả đại điện như đóng băng. Không ai ngờ... nàng lại chọn cách đó.

Tịch Nguyệt Hàn siết tay, ánh mắt như dậy sóng.

Tử Tang đứng dậy nửa bước... lại khựng lại.

Bạch Ly cúi đầu thật thấp.

"Ta là người sai. Nhưng nếu hỏi ta... có hối hận không?"

"Ta chỉ hối hận... là đã để mình mất kiểm soát trước khi kịp bảo vệ thanh danh của Huyền Thanh Tông trước các tông phái khác."

Dưới chân đài, một bóng áo tím bước ra khỏi hàng.
Tóc đen dài, kiếm đeo sau lưng, đôi mắt như trời xanh lạnh lẽo.

Là Sở Phượng.

"Nếu một mình nàng nhận hết tội, vậy những kẻ bức nàng vào đường cùng thì sao?"

"Trưởng lão Hạ, nếu hôm đó ngài không để Hàn Y Như ra tay sát ý quá nặng, thì liệu có tâm ma hay không?"

Toàn hội trường sững sờ.

Mọi ánh mắt chuyển sang Sở Phượng – kẻ luôn trung lập, nay lại dám đứng ra vì một tiểu đệ tử?

Ánh mắt Bạch Ly khẽ động.

Chưa bao giờ nàng nghĩ... sẽ có người bước ra vì mình vào lúc như thế.

Thì ra gió lạnh trên Chân Vân điện... không còn quá buốt.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me