Than Menh Ly Ca Khuc Ca Ly Biet Cua Nguoi Mang Than Menh
Thập Vạn U Cốc không giống bất kỳ nơi nào họ từng đi qua.Một vạn tầng sương, một vạn tiếng thở thanThập Vạn U Cốc – được mệnh danh là cấm địa xếp hạng ba của tam giới, là nơi mà suốt nghìn năm, không ai từng đặt chân vào mà trở ra nguyên vẹn cả linh thể lẫn tâm trí.Không có ai biết chính xác Thập Vạn U Cốc sâu bao nhiêu, rộng thế nào,
Chỉ biết rằng:Mỗi bước vào là một tầng u ám.
Mỗi tầng là một hồi thẩm vấn linh hồn.Từ xa nhìn lại, u cốc như một vết nứt sâu hoắm cắt ngang linh mạch trời đất, sương mù tụ lại quanh năm, dày đến mức ngay cả ánh sáng mặt trời cũng không dám bước vào.Bầu trời phía trên U Cốc luôn âm u, không phải vì mây,
mà vì một lớp linh kết cổ xưa ẩn hình như thủy tinh nứt, ngăn cách cõi này với thế giới thường.Càng tiến vào, màu sắc của trời đất như bị rút cạn.Cỏ cây dường như không lớn lên – mà cũng không chết đi.
Chúng đứng yên vĩnh viễn, bị đông cứng bởi khí tức u linh như đang đợi điều gì đó... hoặc canh giữ điều gì đó.Thập Vạn U Cốc không yên tĩnh như người ta nghĩ.Mỗi lần gió thổi, sẽ có tiếng rên rỉ mơ hồ, như ai đó thì thầm ngay sau tai ngươi.Không thể biết nó đến từ đâu, chỉ biết nó luôn biết......nỗi sợ ngươi đang che giấu.Linh khí ở đây không mất – nhưng biến chất.Khi hấp thu, người tu hành sẽ cảm thấy bản thân như đang uống vào chính cảm xúc hỗn loạn của mình.Nơi này không giết người bằng đao kiếm – mà bằng những điều ngươi từng giấu kỹ nhất.Sự sống và sự chết hòa làm một.Không biết mình là ai.Không biết đang sống... hay đã chết.Người đời kể rằng Thập Vạn U Cốc từng là nơi một Trì Mệnh Nhân thất bại trong việc nghịch thiên,Khiến thiên đạo phẫn nộ, cả tông môn của hắn bị đày vào cốc này, vĩnh viễn không siêu sinh.Từ đó trở đi, linh hồn của một vạn người tu luyện bị mắc kẹt tại đây –
Mỗi linh hồn là một "thập vạn tầng tâm cảnh",Dẫn đến nơi được gọi là:Tầng cuối cùng – U Tâm CảnhNơi mà nếu bước vào, hoặc ngươi thức tỉnh,
Hoặc ngươi... không còn là chính mình nữa.
Ngay cả khi chưa bước vào phạm vi chính, ba người đã cảm nhận rõ:Linh khí nơi này lạnh như tro tàn,
Không gian như bị cắt vụn từng mảnh.Cây cối không lay động, nhưng lá cứ tự rụng từng lớp.Trận pháp phong ấn bên ngoài đã vỡ một phần.Ma khí tràn ra, tạo nên ảo giác lặng câm – như thể thời gian bị đóng băng từng khắc.Ngay khi ba người bước qua vòng thứ nhất của Đại Phong Ấn Trận, một luồng khí đen mỏng như tơ lặng lẽ cuốn lấy mắt họ.Không có tiếng nổ. Không ánh sáng.Chỉ có một cái chớp mắt – và cả ba đã bị tách ra, mỗi người đứng ở một cõi khác nhau.Sở Phượng thấy mình giữa chiến trường máu đổ.Tịch Nguyệt Hàn đứng giữa cơn mưa kiếm, như nơi hắn từng tu luyện suốt trăm năm cô độc.Còn Bạch Ly...Nàng mở mắt.Trước mặt là biển mây xanh thẫm, dưới chân là bậc đá trắng ngà kéo dài vô tận.Ở cuối con đường, có một bóng người quen thuộc đang quỳ lặng lẽ.Tử Tang chân quân.Không còn thanh bào cao quý, chỉ khoác hờ một lớp áo xám tro cũ kỹ.Ông đang viết gì đó bằng chính máu từ đầu ngón tay, lên một tấm bia đá cổ xưa...Bạch Ly nhận ra – đây không phải nơi nàng từng đặt chân."Đây là..." – nàng khẽ thốt, nhưng âm thanh vang lên như vọng từ đáy vực.Phía trước là một cấm địa được giam cầm giữa bầu trời và thiên đạo, tên gọi:Đài TAM SINH.Chỉ những ai chấp nhận đánh đổi với thiên đạo mới có thể bước vào.Từng bước đi là từng phần khí hải hao mòn.Từng khắc thở là từng tia sinh mệnh rơi rụng.
Bạch Ly thấy rõ Tử Tang đặt tay lên bia đá, từ từ rút ra một thanh kiếm vỡ.Một nửa là kiếm linh.
Một nửa... là tu vi của chính ông.Ông khẽ niệm:"Dùng một đời tu hành, đổi lấy một tia tâm sơ chưa diệt.""Nếu thiên mệnh không dung, vậy để ta... nguyện đánh đổi tất thảy để bao dung đứa trẻ này."Tấm bia trên đá tam sinh chấn động. Trên trời xuất hiện một luồng đạo ánh sáng rạn nứt, chiếu xuống thẳng vào trái tim ông.Bạch Ly muốn lao đến giúp ông chắn lấy đạo quang – nhưng không thể cử động.Giấc mơ này không cho nàng thay đổi gì.Chỉ có thể nhìn – và khóc.Trước khi ông tan biến trong ảo ảnh, ông khẽ quay đầu về phía nàng – lần đầu tiên, đôi mắt ấy có lệ."Bạch Ly, đừng sợ...Nếu còn một tia sáng, ta sẽ mang nó đến cho con – Dù phải hủy hết thân xác này."Bạch Ly bật dậy từ ảo cảnh.Nước mắt rơi như mưa.Lần đầu tiên trong đời, nàng hiểu — vì sao Tử Tang không có mặt lúc nàng cần nhất.Vì sao ông luôn để nàng học cách độc lập,
luôn để nàng chịu thiệt, chịu lạnh, chịu đớn đau..."Thì ra... người chưa từng quay lưng với con."
"Chỉ là, người đã chọn đứng sau – chống lại cả thế gian để bảo vệ con,
trong âm thầm."Tay nàng lạnh buốt run rẩy chạm vào má – phát hiện... mình đang khóc."Sư phụ... người thật sự đã..."Giấc mộng ấy không chỉ làm nàng rối loạn, mà còn khiến ma khí xung quanh chấn động dữ dội, như thể thiên địa cũng phải chao đảo trước sự thật vừa được hé lộ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me