Than Menh Ly Ca Khuc Ca Ly Biet Cua Nguoi Mang Than Menh
Trời mùa đông, Huyền Thanh Tông phủ kín trong màn tuyết mỏng. Sáng sớm, chuông đồng nơi Linh Các vang lên bảy tiếng, báo hiệu kỳ khảo nghiệm nhập môn bắt đầu.Trong sân luyện lớn, hàng trăm đệ tử ký danh tập hợp, sắc mặt ai nấy đều căng thẳng. Bạch Ly đứng giữa bọn họ, vóc dáng nhỏ bé lọt thỏm trong lớp áo khoác đạo môn rộng dài. Tuy đã ở Huyền Thanh Tông hơn ba năm, nhưng nàng vẫn là cái tên bị nhắc đến nhiều nhất — không phải vì thiên tư, mà vì thân phận.Con gái của hoàng tộc đã diệt vong. Mang mệnh thiên sát cô tinh. Được chưởng môn thu nhận chỉ vì lòng thương hại.Tất cả những lời đồn ấy... hôm nay, đều hóa thành ánh nhìn dò xét và chế giễu."Đến khảo nghiệm cũng đòi tham gia? Nghe nói cô ta đến giờ vẫn chưa ngưng tụ nổi Linh Thai.""Chậc, chỉ cần đứng ba khắc dưới thác nước là ngã quỵ thôi nhỉ?""Chờ xem chưởng môn còn bênh vực thế nào."Khảo nghiệm đầu tiên mang tên Thủy Tâm Thác, là một thác linh khí lạnh buốt rót xuống từ linh mạch ngầm, chỉ khi linh hồn và thể chất đủ vững mới trụ được dưới đó quá nửa nén hương. Đây là khảo nghiệm loại bỏ những đệ tử không đủ căn cơ.Đã có người vượt qua, cũng có người ngã xuống bị đưa đi, có lẽ là bị đưa ra khỏi cổng Huyền Thanh Thiên Môn.Khi đến lượt Bạch Ly bước ra, cả sân rơi vào im lặng.Tịch Nguyệt Hàn đứng xa xa trong đám đông, không lên tiếng, nhưng ánh mắt vẫn luôn dõi theo nàng. Bàn tay siết chặt trong tay áo, che đi cảm xúc không nên có.Tử Tang chân quân không có mặt. Người ở trên đài cao là các trưởng lão khác – những kẻ chưa từng công khai công nhận nàng.Bạch Ly chậm rãi bước đến dưới chân thác. Nàng nén chặt một đạo hơi thở đón nhận, nước rơi như ngàn mũi kim đâm vào thân thể. Hơi thở vừa vào người đã như đóng băng. Nhưng nàng không lùi.Bởi vì... nếu không qua được cửa ải này, nàng sẽ bị đuổi khỏi tông môn.Và nơi này, là chốn duy nhất còn lại trên đời nhận nàng.Thác nước linh khí đổ ầm ầm xuống, như trút cả trời đông lạnh buốt vào thân thể mảnh mai đang đứng bên dưới.Toàn thân Bạch Ly run rẩy. Lúc dòng nước đầu tiên giội xuống lưng, nàng gần như ngã quỵ. Da thịt như bị kim băng xuyên thấu, linh lực trong đan điền yếu ớt lay động, bị dòng linh khí lạnh giá kia ép đến gần như tan biến.Thời gian trôi qua từng khắc như đinh đóng.Nửa nén hương... nàng vẫn chưa sụp.Cả quảng trường như ngưng đọng. Những ánh mắt ban đầu đầy chế giễu dần biến thành khó hiểu, rồi ngạc nhiên."Chẳng phải nói nàng ta yếu ớt sao?""Nửa nén hương rồi... vẫn chưa khuỵu xuống."Trên đài cao, một vị trưởng lão cau mày, liếc sang lão giả áo lam đứng cạnh:"Không phải ngươi bảo thể căn nàng ta kém sao, Lục trưởng lão?""Hừm... có khi dùng thủ đoạn gì đó." Lão trả lời cho có.Đúng lúc ấy, trong dòng nước bất ngờ lóe lên một tia sáng kỳ lạ, rồi "Ầm!" — một luồng lôi khí đột nhiên đánh xuống!Không ai kịp phản ứng. Bạch Ly bị hất ngược, thân thể nện mạnh xuống đất, quỳ gối giữa sân luyện, tóc tai rối bời, áo đạo nhân rách toạc vai trái. Môi nàng bật máu.Chúng đệ tử ồ lên kinh hãi.Nhưng Bạch Ly... vẫn chưa ngã.Tịch Nguyệt Hàn siết chặt nắm tay, ánh mắt tối sầm."Có người... động tay động chân vào linh thác."Một vài trưởng lão trên đài thoáng nhìn nhau, nhưng không ai đứng ra ngăn.Giữa bầu không khí căng như dây đàn, Bạch Ly chống tay xuống đất. Máu nhỏ xuống nền đá lạnh. Cơ thể nàng gần như đông cứng, nhưng trong mắt... chỉ có một ngọn lửa không chịu tắt.Nàng đứng lên.Lảo đảo.Tựa như sương mỏng trong gió, tưởng chừng chỉ một hơi thở nữa là vỡ vụn. Nhưng từng bước, từng bước... nàng lại quay về dưới thác.Dưới cột nước đổ dồn dập, một cô bé chưa đến mười tuổi, gầy gò, bé nhỏ, ngước mặt lên đón thẳng dòng chảy.Không khóc. Không oán.Chỉ có ý chí, sáng hơn cả linh thạch.Ầm!Một tiếng sấm dội vang, không phải từ thác nước, mà từ bầu trời trên đỉnh Huyền Thanh Tông. Gió cuốn mạnh, linh khí chấn động bốn phía.Trên đài cao, một thân ảnh áo bào xanh nhạt hiện thân giữa tầng mây lơ lửng, Tử Tang chân quân – chưởng môn đích thân giáng lâm.Tất cả đệ tử và trưởng lão đều hoảng hốt quỳ xuống đồng thanh."Tham kiến Chưởng môn!"Nhưng ánh mắt Tử Tang chỉ rơi xuống thân ảnh nhỏ bé đang đứng dưới thác nước kia. Hắn chắp tay sau lưng, ánh mắt vốn luôn sâu không thấy đáy, nay lại mang theo một chút... xót xa."Một đứa trẻ, còn chưa đến mười tuổi, có thể trụ dưới linh thác nửa nén hương, lại còn sống sót sau một luồng lôi khí dị biến... Các ngươi – có mắt mà không thấy rồng ẩn!"Câu nói đó như một cái tát vào mặt vài trưởng lão vừa mới âm thầm mỉa mai lúc trước. Không khí trong sân luyện như ngừng lại.Lúc này, từ một góc sân, Tịch Nguyệt Hàn sải bước đi ra, tay áo khẽ lật, một trận phù ngũ sắc bay ra từ tay hắn, xoay tròn trong không trung rồi tỏa sáng.Phù chú chiếu rọi thẳng lên thác nước, nơi vẫn còn vương vết linh khí. Một luồng ám khí tà dị từ trong dòng nước bị kéo ra ngoài, xoáy lốc giữa không trung."Đây là trận phù cản linh, dùng để tăng cường áp lực lên dòng thác. Không phải linh thác tự sinh biến, mà có kẻ... động tay." – Giọng Tịch Nguyệt Hàn bình tĩnh, nhưng lạnh như băng.Một vài trưởng lão tái mặt vì sự kiện vừa nãy cũng có người đã nhận ra nhưng không ai muốn ngăn cản.Tử Tang chân quân phất tay áo, ánh sáng xanh nhẹ lướt qua toàn sân. Lập tức, một bóng người trong hàng trưởng lão bị ánh sáng hút ra, quỳ rạp dưới đất, toàn thân run lẩy bẩy."Chưởng môn...xin tha mạng...""Là ngươi giở trò?" – Giọng Tử Tang vẫn nhẹ nhàng, nhưng từng chữ như sét đánh.Người đó mặt mũi méo mó, miệng ú ớ, cuối cùng bị một luồng linh quang khóa chặt."Một người như ngươi, không xứng giữ danh trưởng lão. Tước quyền, đày đến Vô Cực Phong mười năm gác lửa, không được phép tham gia đại hội nội môn."Cả quảng trường nín thở.Giải quyết xong người nọ, Tử Tang quay người lại, nhìn về phía Bạch Ly đang được Tịch Nguyệt Hàn dìu đứng dậy.Ánh mắt y trầm tĩnh, phảng phất chút dịu dàng rất hiếm thấy."Từ hôm nay trở đi, Tử Tang Bạch Ly, danh ghi tông sách, là đệ tử ký danh chính thức của Tử Tang ta. Nếu ai còn dám khinh nàng, tức là khinh cả chưởng môn."Tiếng nói ấy vang vọng khắp núi rừng, giữa thác nước đang rút đi như cúi đầu trước người dũng cảm.Bạch Ly không nói gì. Chỉ nhẹ khẽ mím môi, rồi cúi đầu thật sâu.Lần đầu tiên, ánh mắt nàng... có chút long lanh ươn ướt.Hoàng hôn đỏ rực phủ lên toàn bộ đỉnh núi Huyền Thanh. Gió nhẹ lướt qua, mang theo mùi hương thảo dược ấm áp.Trong căn phòng nhỏ đơn sơ nằm sâu trong đỉnh Vân Hạc, Bạch Ly đang nằm nghiêng, thân thể vẫn còn hơi run rẩy sau thử thách khắc nghiệt ban sáng. Lưng nàng in hằn những vết bầm tím do linh áp và va chạm với đá ngầm.Cửa khẽ mở.Tịch Nguyệt Hàn bước vào, tay cầm một bọc vải trắng được cẩn thận buộc chặt, mùi thuốc thoảng ra nhè nhẹ. Ánh tà dương từ sau lưng hắn tạo thành một vòng sáng lặng lẽ bao quanh dáng người cao gầy ấy, như một bóng cây im lìm giữa chiều thu."Đây là thuốc do chưởng môn luyện riêng cho muội," – hắn nói, đặt bọc thuốc xuống bàn, giọng bình thản như mọi khi."Ta đã thêm vài vị mát huyết, trừ hàn khí thấm vào gân cốt. Dù sao... muội cũng là con gái, đừng để lại di chứng."Bạch Ly mím môi, khẽ gật đầu. Nàng muốn ngồi dậy, nhưng một cơn đau từ vai khiến nàng thở gấp.Tịch Nguyệt Hàn thấy vậy, không nói gì thêm, bước tới gần, ngồi xuống cạnh mép giường."Đừng động, để ta."Bạch Ly hơi cứng người. Lần đầu tiên, nàng thấy sư huynh của mình – người luôn lạnh nhạt, kiệm lời – lại ngồi gần đến vậy.Tịch Nguyệt Hàn tháo gói thuốc, lấy ra một bình cao mềm, nhẹ nhàng vén tay áo nàng lên. Ngón tay hắn lạnh, nhưng động tác lại cẩn trọng và vững vàng, như thể sợ sẽ khiến nàng đau thêm dù chỉ là một chút.Từng chút một, hắn bôi thuốc lên vết bầm, yên lặng mà kiên nhẫn.Trong căn phòng chỉ còn tiếng hít thở khe khẽ. Cả hai đều không lên tiếng, nhưng không khí như có một dòng nước ấm đang lặng lẽ chảy qua."Muội đã làm tốt," – hắn nói nhỏ, như sợ phá vỡ sự im lặng."Ta biết muội sẽ không gục ngã. Bởi vì... muội là Bạch Ly."Nàng quay sang nhìn hắn. Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt họ chạm nhau – không phải ánh nhìn của sư huynh và sư muội, mà là sự thấu hiểu không cần lời.Ánh tà dương dần tắt.Tịch Nguyệt Hàn băng bó xong, đứng dậy, rũ tay áo như thường lệ. Nhưng khi quay đi, hắn khựng lại, như nhớ ra điều gì, rồi nói không quay đầu:"Nếu có ai dám làm tổn thương muội lần nữa... ta sẽ không khoanh tay đứng nhìn."Cánh cửa nhẹ nhàng khép lại sau lưng hắn, để lại Bạch Ly lặng im nhìn theo.Một nụ cười rất khẽ, như cánh hoa rơi trong lòng, chậm rãi nở trên môi nàng."Thì ra được bảo vệ, chính là như vậy, sau này mình cũng nên bảo vệ sư phụ và Tịch sư huynh như vậy"__________
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me