Than Y Ngoc Phi Myungyeon Ver
Kiệu hoa ngày càng đi xa, thẳng đến khi không còn thấy bóng dáng nữa, Thái hậu mới thu hồi con ngươi, khẽ thở dài một hơi, trong đôi mắt già nua của bà mang theo tia nhìn ấm áp. Lúc này đây, Thái hậu thật tâm chúc phúc cho Kim Ah Young, chỉ cần nha đầu Youngie hạnh phúc thì những thứ khác đều không quan trọng bằng.Kiệu hoa đi qua Hậu hoa viên, có chút lung lay như sắp đổ về phía trước. Kim Ah Young ngồi ở trong kiệu, trên đầu đội hỉ khăn, tuy nàng không thể nhìn thấy cảnh vật xung quanh, nhưng cảm giác đung đưa này không hiểu sao khiến nàng cảm thấy rất không thoải mái.Tính toán thời gian, lúc này hẳn là đã sắp ra khổ Hoàng cung, nếu trên đường đi không có chuyện gì phát sinh thì chỉ cần ra đến ngoài Hoàng cung, gặp được Hong Jong Hyun thì có thể yên tâm được rồi. Nàng tin tưởng vào năng lực của Hong Jong Hyun, tuy rằng bình thường Hong Jong Hyun có chút cợt nhả, nhưng đến khi xử lý công sự thì lại vô cùng nghiêm túc, chu đáo khiến nàng tự khắc cảm nhận được sự an toàn.Lại đi về phía trước thêm một đoạn đường nữa, nàng bỗng nghe được âm thanh vui mừng của kèn trống, ngay lập tức khóe môi Kim Ah Young cong lên thành một nụ cười khẽ, tốt quá, nàng sắp được gặp Hong Jong Hyun rồi.Thế nhưng ngay tại lúc kiệu hoa sắp ra khỏi cổng Cung, đột nhiên có một hắc y nhân lao nhanh đến cỗ kiệu, chỉ trong chớp mắt, nhân lúc mọi người không kịp có phản ứng, hắc y nhân đó đã lẻn vào trong cỗ kiệu, ôm lấy tân nương rồi bay đi mất.Kiệu hoa vốn chỉ còn cách cửa Cung có vài bước nên những thị vệ ở ngoài cổng Cung đều nhìn thấy, thế nhưng bọn họ còn chưa kịp động thủ thì người nọ đã mang theo tân nương đi mất rồi."Không xong rồi, công chúa bị người cướp đi."Thị vệ canh gác ở cổng Cung nhìn thấy người kia rời đi, theo bản năng vừa đuổi theo, vừa lớn tiếng hô.
Hong Jong Hyun vốn đang rất sốt ruột chờ ở bên ngoài, nghe thấy tiếng hô thì cả người cứng đờ, nhưng cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần đuổi những người người thị vệ kia.Đáng tiếc là khinh công của hắc y nhân kia thật sự là quá nhanh, khi tất cả mọi người tiến đến thì người kia và tân nương đều đã biến mất."L...àm sao, làm sao bây giờ?"Đám thị vệ vẻ mặt biến sắc, vô cùng sợ hãi. Sự việc này xảy ra ở ngay tại cổng Hoàng cung nên đương nhiên là bọn họ không thoát khỏi trách nhiệm.Hong Jong Hyun cũng cố gắng đuổi theo nhưng cũng nhanh chóng bị mất dấu, vì vậy chỉ có thể bực tức quay trở về, sắc mặt âm trầm trông cực kì khủng bố, đôi mắt hắn ngập tràn sát ý.Đứng trước đội ngũ đón dâu, hắn lạnh lùng mở miệng, "Mọi người, lập tức tỏa ra tìm kiếm công chúa, cho dù có lật cả kinh thành thì cũng phải đem công chúa bình an trở về."Đội ngũ đón dâu nghe vậy cung kính đáp lời, không ai dám đưa ra bất kì câu hỏi hay dị nghị nào cả, chấp hành mệnh lệnh của hắn vô điều kiện, như thế có thể thấy được bình thường Hong Jong Hyun có uy vọng cao như thế nào.Hong Jong Hyun nói xong cũng không chần chừ thêm giây phút nào nữa mà tiến đến Nghệ Vương phủ, cũng không đợi hạ nhân thông báo đã vội vàng xông vào."Kim Myung Soo, ngươi rốt cuộc đang làm gì hả? Hôm nay Youngie xuất giá thế mà chẳng thấy mặt mũi ngươi đâu, hiện tại không rõ Youngie bị kẻ nào cướp đi mà ngươi vẫn thản nhiên ở trong Vương phủ ư?" Hong Jong Hyun vừa vào Vương phủ đã vội vàng hô lớn, những chuyện khác, hắn có thể bình tĩnh xử lý, nhưng đụng đến những chuyện liên quan đến Youngie thì hắn không có cách nào giữ được sự bình tĩnh, huống chi hiện tại Youngie lại bị người khác cướp đi.Hong Jong Hyun vừa vào đại sảnh liền nhìn thấy Kim Myung Soo đang ngồi uống trà, lửa giận không khỏi càng thêm bốc lên, tức giận nói, "Kim Myung Soo, ngươi thật đúng là hảo ca ca của Youngie, là bạn chí cốt của ta."Trong tiếng rống giận của Hong Jong Hyun mang theo sự trào phúng vô cùng rõ ràng. Ánh mắt hắn nhìn về phía Kim Myung Soo cũng mang theo tia thị huyết, hận không thể trực tiếp bóp chết Kim Myung Soo.Kim Myung Soo thấy hắn xông vào, chậm rãi đứng lên, nhưng gương mặt vẫn mang vẻ bình tĩnh như cũ, thậm chí cũng không có chút ngoài ý muốn, đầu lông mày chỉ hơi cau lại, trầm giọng nói, "Ngươi nói gì, Youngie bị cướp ư?"Trong thanh âm kia có vẻ như mang theo vài phần kinh ngạc, khẩn trương, hơi cao giọng lên một chút, nhưng trong con ngươi lại không có quá nhiều khác thường.Hong Jong Hyun nhìn thấy vẻ mặt của hắn, cảm thấy hơi bất ngờ, cố gắng áp chế lửa giận trong lòng, vội vàng nói, "Ngươi bây giờ còn không mau mau sai người đi tìm, trước hết cho người canh giữ cổng Thành, không thể để cho hắc y nhân kia có cơ hội mang Kim Ah Young ra khỏi Thành, ra khỏi Thành thì sẽ càng khó tìm.""Youngie xảy ra chuyện, bổn vương cũng rất lo lắng, nhưng ngươi cũng biết, ngày hôm qua, phụ vương đã thu lại binh quyền của bổn vương nên hiện tại bổn vương cũng không có quyền lực điều quân ..." Kim Myung Soo khẽ thở dài, sau đó từ từ nói."Kim Myung Soo, ngươi đây là có ý gì?" Lời nói của Kim Myung Soo lúc này của Kim Myung Soo chẳng khác gì ngòi lửa châm pháo, khiến Hong Jong Hyun bùng nổ, hắn thẳng tắp nhìn chằm chằm Kim Myung Soo, vẻ mặt khó có thể tin được quát lên, "Ý của ngươi là, ngươi sẽ mặc kệ chuyện này? Youngie là thân muội muội của ngươi, vậy mà ngươi nỡ lòng mặc kệ ư?""Youngie là muội muội của bổn vương, bổn vương há có thể mặc kệ, kể cả là không có binh quyền trong tay, bổn vương cũng sẽ dốc toàn bộ sức lực cứu Youngie." Kim Myung Soo sắc mặt khẽ biến, ngẩng đầu nhìn Hong Jong Hyun, kiên quyết nói.Trong lúc Hong Jong Hyun còn chưa kịp phản ứng, bèn vội vàng đi ra khỏi đại sảnh, trầm giọng phân phó thị vệ ngoài cửa, "Người đâu, truyền mệnh lệnh của bổn vương, điều động toàn bộ lực lượng có thể đi cứu công chúa."Hong Jong Hyun cũng đi theo ra ngoài, con ngươi nhìn về phía Kim Myung Soo bỗng hiện lên vài phần khác thường.Những thị vệ kia nhanh chóng đáp lời, sau đó ào ào rời đi.Đôi mắt Kim Myung Soo hơi lóe lên, khi hắn nhìn theo bóng lưng của một tên thị vệ cách đó không xa, khóe môi từ từ kéo ra một tia cười lạnh, hắn đã sớm đoán ra ''cơ sở ngầm'' mà Kim Joo Won an bài trong phủ của mình. Quả nhiên là không ngoài sở liệu của hắn, nếu y muốn ngoạn, vậy thì hắn đành hảo hảo ngoạn một lần cho y xem.Lần này, hắn nhất định phải khiến cho thế lực của Thái Tử hoàn toàn bị tiêu diệt sạch sẽ, thế nên, giờ phút này hắn không được quá nóng nảy."Bổn vương lập tức tiến cung, khẩn cầu Hoàng Thượng phái binh đi cứu Youngie." Kim Myung Soo đưa mắt nhìn Hong Jong Hyun, nhận thấy trong mắt Hong Jong Hyun có tia ngoài ý muốn, nhưng cũng không đợi Hong Jong Hyun mở miệng, đã vội vàng nói.Khi nói chuyện cũng không để cho Hong Jong Hyun có cơ hội mở miệng, vội vàng rảo bước chân, đi ra ngoài."Này, Kim Myung Soo..." Hong Jong Hyun mãi mới phục hồi lại tinh thần, khẩn trương đuổi theo, hô lên, "Ngươi đợi ta với, ta với ngươi cùng nhau tiến cung gặp Hoàng Thượng."Bước chân của Kim Myung Soo cũng không vì thế mà lưu lại một khắc, để mặc Hong Jong Hyun đuổi theo, cùng li khai khỏi Vương phủ, thẳng tiến đến Hoàng cung.Tại giờ khắc này, một gã thị vệ trong phủ hơi dừng lại động tác, hai tròng mắt đảo liên tục qua bốn phía, thấy không có người chú ý đến mình bèn lặng lẽ ẩn đến một chỗ không người, rồi gấp gáp ra khỏi Vương phủ."Chủ tử, hiện tại Kim Myung Soo cùng Hong Jong Hyun đã trở nên rất rối loạn, đều vội vàng đi tìm công chúa." Người nọ nhanh nhẹn đi vào phủ Thái tử, đi đến trước mặt thái tử, vội vàng bẩm báo.Hai mắt Thái tử hơi nheo lại, khóe môi nhếch lên, từng chữ từng chữ chậm rãi nói, "Càng loạn, càng tốt." Chính y đã thiết kế ra sự cố này với mực đích làm cho bọn họ trở nên rối loạn, như thế y mới có cơ hội đi đoạt nữ nhân kia."Hiện tại trong Nghệ trong vương phủ thế nào rồi?" Kim Joo Won quét mắt về phía gã thị vệ kia, lạnh giọng hỏi.
Nhưng trong âm thanh lạnh như băng có ẩn qua chút mềm nhẹ, thật ra điều y muốn biết chính là hiện tại nàng thế nào rồi."Hồi chủ tử, tất cả thị vệ ở trong Vương phủ đều tỏa ra tìm công chúa, Kim Myung Soo cùng Hong Jong Hyun đã tiến cung cầu Hoàng Thượng phát binh."Gã thị vệ cẩn thận trả lời. Kim Joo Won nhíu mày, vẻ mặt vô cùng bất mãn, khó chịu nói "Việc này còn cần ngươi tới bẩm báo sao?" Thân thể của gã thị vệ đột nhiên cứng đờ, biểu tình sợ hãi, trong lúc nhất thời không biết làm thế nào, hiển nhiên là không biết rõ ý tứ của Thái tử.Chỉ thấy tay Kim Joo Won vung lên, chén trà tinh xảo trong tay bay lên, đáp thẳng xuống đầu gã thị vệ, khiến đầu gã thị vệ như muốn nứt ra, máu tươi chảy ròng ròng."Đồ vô dụng. Bản cung nuôi ngươi có tác dụng gì?" Thái tử sắc mặt càng thêm âm trầm, thanh âm lạnh lẽo như tiếng gọi từ địa ngục.Gã thị vệ xui xẻo dù đau đớn vẫn không dám kêu rên lấy một tiếng, nghe thấy lời này, rốt cục tỉnh táo ra, cẩn thận nói, "Thuộc hạ hiểu được ý tứ của chủ, thuộc hạ nhất định sẽ đem nàng đến cho chủ tử.""Còn không mau cút đi?" Thái tử chau mày, gầm nhẹ.Người nọ hốt hoảng đứng lên, vội vàng chạy ra ngoài, sợ mình chậm một bước thì sẽ không còn giữ được tính mệnh."Bọn họ hiện tại đã rối loạn, ngươi muốn tìm được nữ nhân kia thì chẳng phải là quá đơn giản sao?" Đợi cho đến khi tên thị vệ kia rời khỏi, Son Ho Jun mới thấp giọng nói.Kim Joo Won nhếch mép nhìn về phía hắn, lạnh lung hỏi lại, "Kim Myung Soo là người dễ đối phó như thế sao?"Cho dù lúc này sự việc trở nên rối loạn thì chưa chắc kế hoạch của y đã thành công, y với Kim Myung Soo đấu đá với nhau đã nhiều năm, há có thể không biết Kim Myung Soo là người lợi hại như thế nào, vì thế, y không thể có chút sơ xuất hay khinh địch được."Vậy ngươi tính toán xử trí Kim Ah Young như thế nào?" Son Ho Jun nhất thời nghẹn lời, nhớ tới Kim Ah Young vừa bị Kim Joo Won sai người cướp về, không khỏi lại thấp giọng hỏi.Kim Joo Won con ngươi trầm xuống, sâu trong đáy mắt tỏa ra sát khí âm lãnh, thản nhiên nói, "Ngươi nói xem, nếu bản cung đem thi thể của Kim Ah Young ném tới trước mặt Hong Jong Hyun thì sẽ có hiệu quả như thế nào đây?" Thanh âm của y rất thấp, rất thản nhiên nhưng lại làm cho Son Ho Jun sợ hãi không thôi.Son Ho Jun trợn mắt lên, biểu tình khó có thể tin được nhìn về phía y,run rẩy nói, "Nàng, nàng là thân muội muội của ngươi cơ mà?"Đã sớm nghe thế gian nói qua Kim Joo Won là người vô tình, nhưng thật không ngờ y lại không có tình người đến mức này, rõ ràng Kim Ah Young là muội muội cùng cha khác mẹ với y, vậy mà y vẫn có thể xuống tay được sao?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me