The Gioi 18 Nguy Thua Trach Dang Edit
Cưỡng Đoạt Vườn Trường: Bán Thân Cưỡng Chế Ái - Kẻ Điên Cuồng Chiếm Hữu x Cô Gái Mỏng Manh“Lộ ca, đằng kia kìa!”Một năm sinh ôm bóng rổ cười tủm tỉm bước tới, tiện thể chỉ tay về một hướng, vẻ mặt mang theo ý cười khó hiểu.Lộ Duyên Dương ngẩng đầu khỏi điện thoại, hai ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc, rút khỏi miệng, nhìn về phía nam sinh vừa chỉ.Sương trắng lượn lờ trước mắt, nhưng vẫn có thể nhìn rõ khán đài sân thể dục cách đó không xa. Một đôi nam nữ đang cười nói thân mật, tươi cười rạng rỡ. Hai người nghiêng người ngồi đối diện nhau, ánh nắng chiều ấm áp chiếu xuống vai, làm lấp lánh những hạt bụi li ti.Đúng là một đôi trai tài gái sắc trời sinh.“Xuy.”Nam sinh đứng trước mặt nhướn mày, thấy anh tuy cười lạnh chẳng nói gì, nhưng động tác dập thuốc tàn nhẫn đến mức muốn xuyên thủng thân cây cổ thụ phía sau.Cho điện thoại vào túi quần, anh liếc nhìn nam sinh rồi cất bước đi.“Nói với lão Lưu một tiếng, chiều nay xin nghỉ.”“Anh xin nghỉ hay hai người xin nghỉ?”Anh khẽ nghiến răng, bật ra hai chữ: “Vớ vẩn.”Bóng dáng cao lớn dần che khuất vầng sáng đang chiếu trên vai cô gái.Cô gái buộc tóc đuôi ngựa quay đầu lại, khóe miệng mang theo nụ cười nhạt nhòa, nhưng chỉ một khắc sau, nụ cười ấy cứng đờ, ngay cả má lúm đồng tiền xinh xắn cũng biến mất.Lộ Duyên Dương hai tay đút túi, đứng đó bất cần, nghiêng đầu chẳng nói gì. Anh nhếch một bên lông mày, khuôn mặt cười như không cười, trông đúng kiểu lưu manh.Cô nắm chặt vật trong tay, đứng dậy nói với năm sinh bên cạnh: “Cảm ơn nhé, tiết thể dục sắp hết rồi, tớ về phòng học trước đây.”Nói đến đây, cô bước nhanh rời đi, cứ như có ma quỷ đang đuổi theo sau.Nam sinh bên cạnh anh đeo kính gọng bạc, đôi mắt hai mí hoàn hảo, dù không biểu cảm nhưng ánh mắt vẫn tràn đầy sự dịu dàng. Sắc mặt hai người chênh lệch quá lớn. Nam sinh vừa định bước chân đuổi theo thì bị anh gọi lại.“Lộ Duyên Dương.”“Gọi tôi làm gì!”Giọng nói trầm khàn đầy từ tính nhưng không che giấu được sự bực dọc trong câu chữ của anh.Có lẽ hiểu rõ tính tình của anh, nam sinh chỉ cười cười: “Lương Phái chân yếu đấy, cậu là ủy viên thể dục, ngày mai là tiết thể dục cuối cùng của khối 12, đừng bắt cô ấy chạy bộ.”Lông mày sắc bén của anh hạ thấp, đôi mắt phượng hẹp lại đầy ý cảnh cáo. Anh rút tay khỏi túi, không nói hai lời tiến lên hai bước, túm lấy cổ áo nam sinh kéo lên.“ cậu là cái thá gì? Đừng có ra lệnh cho tôi!”Nam sinh giơ tay cười: “Cũng đâu có ra lệnh cho cậu, chẳng qua là nói với cậu vài câu thôi, việc gì phải nổi giận lớn thế, cứ như muốn đánh chết tôi vậy?”Đúng vậy, anh việc gì phải như thế.Lương Phái cái đồ vô lương tâm kia, dựa vào cái gì mà cứ thích nhìn mặt anh không rời mắt?Bại lộ sự tức giận trước mặt kẻ thù cũng là một điểm yếu. Nghĩ đến đây, sự nóng nảy trong anh lập tức nguội đi, anh bắt chước nụ cười của nam sinh, nặn ra một nụ cười khó coi, từng câu từng chữ nói:“Cút đi!”Cô đi rất nhanh, về phía khu dạy học, bước chân mang theo vẻ vội vã, nhưng vẫn bị người phía sau đuổi kịp.Anh giữ chặt cánh tay cô, đột ngột kéo cô vào lòng. Trán cô đập vào lồng ngực rắn chắc của anh, dây áo hoodie màu đen vung lên đập vào má cô. Cô đột nhiên nhắm mắt lại, nghe tiếng cười nhạo trầm thấp bên tai.“Cái dáng vẻ này giống chân yếu à? Em giả bộ giỏi thật đấy, trước mặt Hứa Dật Cẩn thì mềm yếu nhu mì, thấy anh thì hận không thể mọc cánh bay đi!”“Anh đủ chưa!”Giọng cô quá chói tai, khiến hai ba học sinh đi ngang qua hành lang phải quay đầu nhìn bọn họ.Sắc mặt Lương Phái khẽ biến, cúi đầu lại là vẻ thuận theo đó.“Đây là trường học, tan học rồi nói.”Vừa dứt lời, cô bị bàn tay to khỏe của anh nắm lấy kéo đi về phía trước.Thấy anh đi về hướng phía sau khu dạy học, cô nhận ra anh lại muốn trốn học, hơn nữa còn định kéo cả cô đi cùng!“Lộ Duyên Dương, em không muốn ra ngoài, buổi chiều còn có tiết, còn có tiết tự học buổi tối ——”“Câm miệng cho anh!”Anh quay đầu trừng mắt nhìn cô, chỉ liếc một cái, cô đã thấy gân xanh nổi lên trên cổ anh, trông anh đáng sợ vô cùng.Đi đến cạnh tường, anh ba bốn lần liền nhảy lên cây lớn, ngồi xổm xuống không chút tốn sức nắm lấy cổ áo đồng phục của cô kéo lên.Cô khó chịu vươn tay, ngay lập tức đã bị anh nắm lấy, sức lực cực lớn, nhẹ nhàng kéo cô lên ngọn cây, rồi đột ngột đẩy về phía bức tường.“Nhảy xuống đi!”Sắc mặt cô trắng bệch vài phần, chân đạp trên ngọn cây đang run rẩy, do dự nhìn xuống mặt đất cao gần hai mét, nuốt nước miếng.Lộ Duyên Dương biết cô không muốn nhảy, ngồi xổm phía sau cô, giọng lạnh lùng chế giễu: “Anh có thể giúp ba em trả nợ, cũng có thể đòi lại số tiền đó, em thật sự nghĩ anh không làm được sao?”Vừa dứt lời, cô liền nhảy xuống, đầu gối đập mạnh xuống đất. Lương Phái đau đớn ôm lấy đùi rơi nước mắt, chống tay xuống đất, nhất thời không đứng dậy nổi.Anh ở phía sau nhảy xuống, tiếp đất vững vàng, nắm lấy cánh tay cô kéo đi về phía trước.Nắm lấy tay cô, anh mới phát hiện điều bất thường. Từ nãy đến giờ, bàn tay cô vẫn nắm chặt. Lộ Duyên Dương dừng bước, cúi đầu bẻ từng ngón tay cô ra, mạnh mẽ bẻ từng cái một.Anh mới phát hiện trong lòng bàn tay cô đang nắm chặt một miếng băng cá nhân trong suốt không thấm nước.“Ai cho em?”“Em tự mua.”“À.” Tiếng cười lạnh lẽo qua đi, anh hỏi lại đầy quát tháo: “em nghĩ anh mù à? Cái hộp băng cá nhân để trên ghế cạnh Hứa Dật Cẩn kia, em thật sự nghĩ anh không nhìn thấy!”Anh giả bộ muốn vung chân đá vào đùi cô, nhưng còn chưa nhấc lên, đã thấy cô mím môi không cam lòng, hàng mi dài cụp xuống khẽ động đậy, đôi môi hồng cắn ra một vết răng đều tăm tắp, dường như muốn bật ra nước.Ngọn lửa giận trong anh lập tức nguội lạnh với tốc độ nhanh nhất.Anh giật lấy miếng băng cá nhân trong tay cô, đang định xé ra thì phát hiện nó không xé được. Tức giận, anh dùng răng cắn, cắn miếng băng cá nhân thành hai nửa.“Lần sau em còn dám nhận đồ của nó, anh sẽ giết chết em!”Tuy nói thế, anh căn bản không thể nhìn thấy cô chịu ủy khuất. Cô mà bĩu môi rơi nước mắt, còn hữu dụng hơn vũ khí sát thương quy mô lớn, thật sự là mẹ nó khốn nạn!Lương Phái bị anh kéo đi, chân phải đột nhiên mềm nhũn, suýt chút nữa ngã vào lưng anh.Lộ Duyên Dương cúi đầu nhìn lại, ngồi xổm xuống kéo ống quần đồng phục của cô, mới phát hiện chân phải cô thật sự rất yếu, sưng lên một cục khá lớn, thậm chí còn có vết bầm tím do va đập, máu rõ ràng đã ngừng chảy.“Bị từ lúc nào?”“Tiết thể dục, lúc chạy bộ.”Lúc đó anh đang hút thuốc ở phía sau khu rừng, chắc là mấy người chơi bóng rổ cũng không thấy cô ngã. Vừa rồi lại còn kéo cô nhảy tường.“Mẹ nó, chân yếu sao em không nói sớm cho anh biết! Vừa nãy lúc nhảy tường miệng em bị khâu lại à?”Ngẩng đầu, cô nắm lấy góc áo đồng phục rộng thùng thình, vùi đầu không rên một tiếng, mặt vô cảm cũng không nói gì, cứ như khúc gỗ mới chặt.Lộ Duyên Dương ghét nhất là lúc cô dùng gương mặt lạnh tanh, vô cảm để đối mặt với hắn.Mặc dù vậy, anh vẫn trơ trẽn tiến lại gần. Anh biết cô ghét mình đến mức nào, càng ghét, anh càng áp sát, tự sa ngã, hận không thể làm cô đến chết!Khách sạn gần trường học nhất, là một trong những doanh nghiệp dưới quyền nhà anh. Anh kéo cô gái vào đó.Lễ tân mang tới hộp thuốc, anh lắc bình xịt, xịt vào chỗ sưng của cô. Trong không khí tức khắc tràn ngập mùi thuốc bắc của Vân Nam Bạch Dược, cái lạnh làm cô nhịn không được rụt chân. Các ngón chân bị bàn tay to lớn của anh nắm chặt trong lòng bàn tay.Buông bình xịt xuống, không khí trong phòng tĩnh lặng đến đáng sợ.Đối diện là một chiếc giường, Lộ Duyên Dương nuốt nước miếng, quay đầu lại nhìn thoáng qua, yết hầu nhịn không được lại động đậy hai cái.Đã tới cái nơi quỷ quái này, anh mà không ra tay thì chính anh cũng không xứng làm đàn ông.Anh quay đầu lại, nhìn thấy cô kéo khóa áo đồng phục xuống. Ánh mắt anh chợt lóe lên niềm vui sướng, nhưng giây tiếp theo đã bị một câu nói của cô công phá tan tành.“Hôm nay làm một lần, một lần một vạn, còn lại 70 vạn.”Tổng cộng thiếu 73 vạn, mới cùng anh làm hai lần, mỗi lần đều đau nhức tê dại cả đùi, đầu gối không thể gập lại, những vết bầm tím trên cơ thể chỉ có tăng chứ không giảm.Cởi xong áo đồng phục, cô lại cởi chiếc áo lót trắng bên trong, ngẩng đầu nhìn thấy sự tức giận ẩn chứa trong đáy mắt anh, sự bạo ngược cuồn cuộn trong anh có thể cắn chết cô bất cứ lúc nào.“em thật sự coi mình là đồ rao bán à?”“Chẳng lẽ không phải sao?”Cô trả lời rất sảng khoái, vẫn là khuôn mặt xinh đẹp vô cảm: “Nếu không, anh nghĩ, em vì sao lại làm tình với anh.”“Được thôi, cởi đi!”Lộ Duyên Dương đứng dậy gầm lên với cô, đá vào ghế sofa nơi cô đang ngồi: “Một phút, cởi sạch sẽ cho anh, đừng đợi anh động tay, biết anh thích tư thế gì không? Nằm ra đi!”Lương Phái không rên một tiếng cởi chiếc áo lót qua đầu, để lộ chiếc bụng phẳng lì, bộ ngực tròn trịa được bao bọc bởi chiếc áo lót màu trắng tinh. Hai tay cô vòng ra sau lưng cởi bỏ dây áo lót, đôi gò bồng to bằng bàn tay nhảy lên, làm đáy mắt anh cuồn cuộn dục vọng đỏ rực.Kèm theo cả quần lót cũng được cởi ra, cô lật người quỳ xuống đất, nửa thân trên úp sấp lên ghế sofa, mông nhếch lên đối diện với ánh mắt nóng rực của anh.Đúng vậy, anh thích cô quỳ, hơn nữa còn là dáng vẻ dâm đãng khi cô nhếch mông lên đối diện với anh.“Hiểu anh thật đấy, mới cùng em làm hai lần thôi mà, lúc phá thân thì khóc lóc cầu xin anh buông tha, sao mới lần thứ ba đã thuần thục như vậy rồi.”Cô cúi đầu vùi mặt vào hai tay, nghe thấy tiếng sột soạt cởi quần áo phía sau, ngay sau đó anh ôm lấy vòng eo phẳng lì của cô nhắc lên.Răng cô cắn chặt môi dưới, theo sự cưỡng bức thâm nhập của quy đầu, Hai lần trước, vết thương chưa từng thuyên giảm dù chỉ một chút.Âm đạo vừa khít vừa hẹp, bị buộc xé rách hai bên nuốt trọn dương vật lớn của anh, không một giọt nước nào. Lương Phái đau đến cắn chính cánh tay mình, nước mắt tuôn trào.Cô nghĩ làm tình chỉ là việc mình không cam tâm thôi, nhưng nỗi đau thể xác là không thể tránh khỏi. Cô không ngờ mới chỉ tiến vào được vài tấc đã đau đến mức chết đi sống lại, hận không thể ngất lịm ngay tại chỗ.Bàn tay to vòng ra phía sau trực tiếp cạy miệng cô ra, lòng bàn tay ướt đẫm. Lộ Duyên Dương biết cô đau đến khóc.“Lương Phái.”Hành động ở hạ thể tạm dừng lại, anh nói: “Không được thích Hứa Dật Cẩn, nói em thích anh đi, anh sẽ đối xử nhẹ nhàng với em.”Dương vật cương cứng của nam giới giống như một chiếc máy khoan điện không có sự mềm mại, điên cuồng đâm vào cơ thể, mạnh mẽ chia cắt thành hai nửa, “Nói đi!”Anh gầm lên.Ở nơi cô không nhìn thấy, mắt anh lặng lẽ đỏ hoe.Những ngón tay mảnh khảnh siết chặt lấy vỏ gối trên sofa, đầu ngón tay trắng bệch, xương mu bàn tay lồi lên, những mạch máu li ti nổi rõ.Cây côn thịt lại một lần nữa nhảy vào, cô không chịu nổi nức nở: “Em thích… thích anh, hu hu, thích anh.”Mặc dù biết là anh mạnh mẽ ép cô nói ra những lời không phải lòng cô, Lộ Duyên Dương lại cười còn vui vẻ hơn cả thật lòng. Đôi mắt phượng hẹp cong lên, bớt đi vài phần sắc lạnh.Nhìn hạ thể liền kề, nếu không phải giúp ba cô trả một khoản vay nặng lãi khổng lồ, anh sợ cả đời này cũng không thể cắm vào cái huyệt mềm mại nhưng khít khao này.May mắn thay mình là người đàn ông đầu tiên của cô, lại vô cùng may mắn là mình có tiền.“Nói đi, nói tiếp đi! Không được dừng lại, nói đi!”Cô nức nở hít sụt sịt, toàn thân run rẩy dữ dội, nghẹn ngào từng câu từng chữ qua cổ họng.“Em thích anh, em thích anh, em thích anh…”Tóc cô đột nhiên bị túm chặt ngửa ra sau, Lộ Duyên Dương ghé vào tai cô trầm giọng hỏi: “Hiện tại người đàn ông trong đầu em là ai?”Dù là ai đi nữa, chắc chắn không phải anh.Nước mắt cô lăn dài trên vành tai khi ngửa đầu, cô cắn chặt đôi môi sưng đỏ không nói lời nào. Lộ Duyên Dương nghiến răng nghiến lợi, từng lời nói ra đều tàn nhẫn.“Là Hứa Dật Cẩn đúng không? Anh nói cho em biết, không được gặp nó, không được nói chuyện với nó, không được! Nghe rõ không?”“Nghe… nghe rõ ạ.”Mặc kệ là thật hay giả, anh vẫn rất vui vẻ. Hạ thể đang cắm một nửa cũng rút ra, anh xoa đầu cô nói: “Ngoan lắm.”Sau đó, anh lấy bao cao su từ trong ngăn kéo. Ít ra có chất bôi trơn thì cô sẽ không đau đến thế.Nhưng cô làm sao có thể thật sự ngoan ngoãn như vậy.Lương Phái từ trước đến nay đều là người có tính cách quật cường. Cô đã thích Hứa Dật Cẩn ba năm, từ năm cấp hai đã dính lấy anh ta cho đến bây giờ. Việc cô học cùng trường cấp ba cũng là vì anh ta. Lộ Duyên Dương vẫn luôn biết điều đó. Anh không chỉ biết, mà còn hết lần này đến lần khác ép buộc cô phải nói những lời chán ghét Hứa Dật Cẩn.Cô coi Hứa Dật Cẩn như ánh trăng sáng, còn anh như một con quỷ ăn thịt ghê tởm.Vì vậy, khi nhìn thấy cô trong lớp học, đưa bữa sáng mà cô đã xếp hàng nửa tiếng để mua cho Hứa Dật Cẩn, anh chẳng chút bất ngờ.Chỉ là rất tức giận, rõ ràng tên kia chẳng làm gì cả, lại có thể dễ dàng có được thứ mà anh đã hao hết tâm tư vẫn không chiếm được.Đến giờ ra chơi sau tiết thể dục buổi sáng, trong lớp học không có nhiều người. Nam sinh kinh ngạc nhận lấy bữa sáng, nói lời cảm ơn.“Không có gì đâu.”Khóe miệng cô gái có má lúm đồng tiền vừa tròn vừa sâu, khi mím môi cười ngọt ngào như một xoáy nước, cuốn hút người khác chìm đắm.Hứa Dật Cẩn lặng lẽ đỏ tai.“À đúng rồi, chân cậu thế nào rồi?”“Xịt thuốc đỡ hơn nhiều rồi, không cần lo lắng đâu. Bữa sáng này coi như thù lao cho miếng băng cá nhân nhé.”“Vậy thù lao này chênh lệch quá xa rồi, băng cá nhân đáng mấy đồng đâu.”Nam sinh nghĩ ra điều gì đó, đột nhiên cúi người lục lọi ngăn kéo.“Cái này tặng cậu đi.”Một cây bút lông hình thỏ hồng phấn.“Hôm qua đi ngang qua cổng trường, thấy cây bút này cũng khá đẹp, nhưng không hợp với tớ dùng. Vừa hay tặng cậu, vậy là băng cá nhân và bữa sáng huề nhau nhé.”Khóe miệng cô cười, lúm đồng tiền càng lún sâu, nụ cười gần như rạng rỡ đến tận mang tai.“Cảm ơn cậu.”“Còn nữa, hôm nay tiết thể dục đừng tự làm khó mình, chân bị thương tớ sẽ nói với giáo viên giúp cậu, đừng chạy bộ.”Lương Phái mím đôi môi mọng nước, gật đầu.Nụ cười vẫn cứ rạng rỡ trên khuôn mặt dịu dàng của cô. Cái dáng vẻ đó nào giống như bạn học, rõ ràng là một đôi nam nữ đang yêu đương nồng nhiệt.Người bình thường đối thoại sẽ nói ra những lời ái muội như vậy sao?Lộ Duyên Dương toàn thân cứng đờ, cảm xúc càng ngày càng tệ, cho đến khi nghe thấy Hứa Dật Cẩn hỏi: “Hôm qua Lộ Duyên Dương không làm khó cậu chứ, tớ thấy cậu ấy đuổi theo cậu, có phải vì chuyện tiết thể dục không đạt tiêu chuẩn không?”“Không phải.”“Tên đó tính tình có chút không tốt, tính nết còn rất tệ, giáo viên chủ nhiệm cũng chẳng có cách nào với cậu ấy. Nếu cậu ấy thật sự bắt nạt cậu có thể nói với tớ.”Lương Phái vuốt cây bút lông màu hồng trong tay, cười cười nói: “Không sao đâu, chỉ là một tên thần kinh thôi.”Kẻ thần kinh đang ở ngoài cửa nghe lén, tức đến bật cười nhe răng, phát ra một tràng âm thanh rợn người.Các học sinh ở hành lang đang định vào lớp qua cửa trước, thấy bộ dạng hung dữ của anh, sợ đến mức kéo nhau chạy ra cửa sau.Nắm đấm rũ bên người rung lên kẽo kẹt, càng lúc càng siết chặt, sắc mặt anh căng thẳng đầy độc địa.Giờ ra chơi vừa kết thúc là đến tiết thể dục.Tiết kiểm tra thể lực cuối cùng của lớp 12 lại bị anh coi như một trận đấu xả giận. Khi chạy thử 1000 mét, Lộ Duyên Dương sải bước dài, điên cuồng lao đi. Anh chạy như bay, ngay khi khẩu lệnh vừa bắt đầu, một làn gió đã lướt qua mặt giáo viên.Nhìn đồng hồ đếm ngược trong tay, rồi nhìn tốc độ chạy của anh, giáo viên kinh ngạc cảm thán: “Lại muốn phá kỷ lục rồi à.”Trên sân thể dục, không ít học sinh bắt đầu hò reo. Tốc độ của anh càng lúc càng nhanh, đôi chân dài đặc biệt thu hút ánh nhìn, ngay cả dây áo hoodie cũng vung lên mơ hồ.Hứa Dật Cẩn gần như bị bỏ lại phía sau cùng, thể lực nam sinh không tốt, nhìn đám người đang chạy xa phía trước, cũng cảm thấy xấu hổ.Thở hổn hển sau khi chạy xong một vòng, nam sinh chỉ biết thầm tạ ơn trời đất vì ít nhất vẫn chưa bị lố giờ. Mệt mỏi ngã vật ra ở vạch đích, chống hai chân thở hổn hển không ngừng, hơi thở không theo kịp nhịp tim đập. Lấy lại cặp kính đặt trên cỏ đeo lên, từ xa nhìn thấy người trên khán đài đang vẫy tay về phía mình.Nụ cười tức khắc nở rộ trên khuôn mặt.“Này, nước này.”“Cảm ơn cậu.”Má lúm đồng tiền của Lương Phái lấp lánh, cô cúi đầu dựa vào đầu gối, nghiêng đầu nhìn nam sinh. Nam sinh dễ dàng vặn nắp chai, ngửa đầu rót nước vào cổ họng, yết hầu đứng thẳng không ngừng di chuyển.Quay đầu đi, nam sinh khẽ ho khan, lấy từ trong túi ra một cây kẹo mút vị vải mà cô thích. Mặc dù cổ họng khô khốc, thở hổn hển, nhưng vẫn giữ vẻ ôn hòa nho nhã, cười nói: “Đổi nhé.”Đổi kẹo mút lấy nước, khiến cô vui vẻ không gì sánh bằng.Nụ cười bên khóe miệng càng lúc càng sâu, đột nhiên một luồng gió thổi qua má, Lộ Duyên Dương không biết từ lúc nào đã xuất hiện, nắm lấy cổ áo Hứa Dật Cẩn, giáng một cú đấm mạnh vào mặt nam sinh. Kính vỡ tan tành ngay lập tức.“Anh làm gì vậy!”Tiếng thét chói tai của Lương Phái, thu hút sự chú ý của các học sinh và giáo viên trên sân thể dục.Chỉ thấy anh túm cổ áo nam sinh, từng quyền giáng xuống mặt nam sinh. Khuôn mặt anh bừng đỏ vì căm ghét và phẫn nộ, tràn đầy vẻ độc ác. Dù vừa chạy bộ mồ hôi nhễ nhại, nhưng lực tay anh không hề giảm bớt, từng cú đấm mạnh mẽ tạo ra âm thanh va chạm giữa da thịt và xương cốt, nghe thật hung bạo.Nam sinh không hề có sức phản kháng, xương gò má sưng to, khóe miệng rách toác.“Lộ Duyên Dương! Lộ Duyên Dương!”Lương Phái thậm chí còn đánh rơi cả kẹo trong tay, hét lên nắm lấy cánh tay anh, nhưng lại không thể kiểm soát được sức lực của anh. Cô thậm chí còn kéo giọng khóc lóc cầu xin anh: “Đừng đánh! Anh đừng đánh mà! Em cầu xin anh, cầu anh dừng tay, hu hu dừng tay đi, anh điên rồi à!”“Ha!” Anh cười tàn bạo quay đầu nhìn cô: “Đúng vậy, anh chính là thằng điên, anh còn là thằng thần kinh! Em không phải sớm biết rồi sao? Nói bao nhiêu lần bảo em tránh xa anh ta ra nhưng em không nghe, hôm nay anh có đánh chết anh ta cũng là tại em! Anh ta đáng đời!”“Hu hu dừng tay, dừng tay mà em cầu xin anh!”Người kia sớm đã bị đánh đến bất tỉnh nhân sự, nửa ngày hôn mê, nghiêng đầu khóe miệng chảy máu. Các giáo viên và học sinh trên sân thể dục cùng chạy vội lại.“Lộ Duyên Dương em làm gì đó!”Giáo viên thể dục gầm lên lao tới, còn chưa kịp ra tay kéo hai người ra, chỉ thấy anh bóp cổ cô gái bên cạnh kéo xuống khán đài rồi đi nhanh về phía trước.“em đứng lại đó cho tôi!”“Thầy ơi thầy! Hứa Dật Cẩn hình như ngất xỉu rồi, dậy đi cậu ơi!”Tiếng ồn ào phía sau càng lúc càng xa. Cô bị kéo vào một khu rừng cây xanh rì. Anh bóp cổ cô, ấn cô vào thân cây tùng to lớn phía sau, chặn ngang họng khiến cô khó thở. Khuôn mặt anh dữ tợn, bóp chặt cô một cách thô bạo.“Lương Phái!”Anh giận dữ nghiến răng, hàng lông mày nhếch lên, trông như một kẻ điên: “Nếu không phải anh giúp ba em trả nợ nặng lãi, con mẹ nó bây giờ em còn có ba không! Ông ta sớm đã đi tự sát rồi, em bây giờ chính là cô nhi có biết không!”“anh coi như là ân nhân cứu mạng của em, em cứ như vậy mà sau lưng ghê tởm anh có phải không? Mắng anh là thằng thần kinh, lén lút yêu đương với thằng khác, tình cảm và tiền bạc đều bị em ném cho chó ăn hết rồi sao! Hả?”“Ô…” từng giọt từng giọt nước mắt chảy ra khỏi khóe mắt cô rơi xuống, anh lại cười một cách rùng rợn.“Làm ba em chết, hoặc làm Hứa Dật Cẩn chết, hai cái đó anh đều làm được, em nói đi?”“Em xin lỗi, ô, em xin lỗi, em sẽ không.”“em sẽ không, em sẽ không cái gì!”“Hu hu em sẽ không… lại gần anh ta, em xin lỗi.”Cô gái nắm lấy tay anh, đôi mắt sưng đỏ, nước mắt lã chã chỉ trong chốc lát. Anh mềm lòng đi một nửa, lực tay cũng giảm bớt, lông mày giãn ra.“Anh không nhớ em từng ngoan ngoãn như vậy bao giờ. Em định làm đủ bảy mươi lần rồi lại quay ra theo đuổi anh ta một lần nữa phải không? Em thật sự nghĩ anh không nhìn thấu em đang toan tính gì sao!”“Sẽ không, em thật sự sẽ không!” Cô run rẩy giơ tay thề: “Em bây giờ sẽ không bao giờ tiếp cận anh ta nữa.”Cô thề khiến anh không biết nên khóc hay cười.“Cô là vì ba em, hay là vì Hứa Dật Cẩn?”“Vì… vì ba em, anh nói sao cũng được, em sẽ không tiếp cận anh ta nữa, thật đấy, anh tin em đi.”“Được! Mẹ nó anh tin em một lần! Lần cuối cùng!” Lộ Duyên Dương chỉ vào mặt cô, nghiến răng nghiến lợi: “Nếu còn có lần sau, lão tử trực tiếp cắt đứt đường sống của ba em! Để những tên cho vay nặng lãi kia lại tìm đến ông ta!”Lương Phái khóc lóc không ngừng gật đầu. Khoảnh khắc anh buông tay, cô không còn sức lực dựa vào cây lớn trượt xuống ngồi xổm trên mặt đất, ôm cổ ho sặc sụa, mặt trắng bệch, nước mắt nước mũi giàn giụa.Chuyện này không hề bị làm lớn, không biết Lộ Duyên Dương đã dùng cách gì để dìm xuống. Hứa Dật Cẩn nằm viện một tuần, gia đình nam sinh cũng không nói gì, mà chỉ đơn thuần là chuyển lớp, mặc dù ban đầu có ý định chuyển trường.Cấp ba chỉ còn lại nửa học kỳ cuối cùng, Lương Phái thật sự không còn đối mặt với nam sinh một lần nào trong trường. Thỉnh thoảng thoáng thấy trong sân trường, nam sinh mang trên mặt những vết bầm tím, nhanh chóng tránh đi ánh mắt của cô.Lộ Duyên Dương ở trong trường đối với cô cũng ngày càng táo tợn hơn, ôm vai cô ghé tai thì thầm, các giáo viên tuần tra xung quanh cũng coi như không thấy mà lướt qua.“Biết tại sao anh ta không dám nói chuyện với em không?”Cô cúi đầu, khẽ lắc.Lại ngoan ngoãn trả lời một câu: “Không biết.”Nụ cười của anh dần trở nên hài lòng, cúi đầu ghé vào tai cô, hơi thở phả hết lên làn da mỏng manh, giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa từ tốn.“Đó là vì anh đã nói với anh ta rằng, nếu anh ta dám nói chuyện với cô thêm một lần nào nữa, anh sẽ lập tức biến em thành trẻ mồ côi. Anh làm được điều đó.”Cô sống trong một gia đình đơn thân, người thân duy nhất còn lại chỉ là người ba nghiện cờ bạc. Nếu thật sự biến cô thành trẻ mồ côi, có lẽ cũng không phải là không thể.Nhưng cô không dám.Không dám đánh đồng Hứa Dật Cẩn với kẻ điên loạn bên cạnh, không dám kéo nam sinh vào vũng lầy này.Lương Phái cười cho qua chuyện.“Ừm.”
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me