TruyenFull.Me

Thế Giới 18+ - Ngụy Thừa Trạch【Đang Edit】

Hiện đại âm hôn mang ý xấu, khủng bố, thần quái HE

VyHy20

Hiện đại âm hôn mang ý xấu, khủng bố, thần quái HE

“Mẹ nói cái gì cơ?”

“Mẹ muốn con kết hôn với một người chết, mẹ nghĩ cái quái gì vậy!”

Người phụ nữ ấp úng, giữ chặt tay cô, bảo cô bình tĩnh.

“Mẹ hỏi bà thầy cúng rồi, bà ấy nói không có vấn đề gì với con cả, cũng chỉ là một cái danh phận thôi, đi lướt qua sân khấu là được. Không đến một giờ. Vả lại… lễ vật cho cuộc hôn nhân này là một trăm vạn đấy.”

“Vậy nên vì một trăm vạn mà mẹ muốn con kết hôn với một người chết sao?”

Thư Quỳnh giận dữ ném chiếc túi trên tay xuống đất, nước mắt tuôn ra vì uất ức: “Mẹ lừa con là ba gặp chuyện ở công trường, bắt con đi hơn bốn trăm cây số về nhà chỉ để con đi kết hôn với người chết à? Sao có thể chứ!”

“Nhưng mà Thư Thư ơi, đây là một trăm vạn đấy, cả nhà mình phấn đấu cả đời dựa vào ba con đi làm cũng không kiếm được. Con chỉ cần đi qua loa thôi mà! Bà thầy cúng đã tính rồi, bát tự của con và con trai nhà họ Trình rất hợp nhau! Nó chỉ là bị tai nạn xe cộ, trở thành người thực vật rồi qua đời. Không thể tốt hơn được nữa rồi. Họ nói tiền không thành vấn đề, còn có thể cho thêm. Con nhìn xem mẹ đã nuôi con lớn chừng này, đồng ý với mẹ một lần được không con?”

Cô khóc nức nở, dùng tay lau mạnh nước mắt: “Đúng vậy, mẹ nuôi con lớn chừng này không hề dễ dàng. Mẹ nghĩ con không biết mẹ lấy số tiền này để mua nhà cho em trai con sao? Hồi nhỏ mẹ đã trọng nam khinh nữ, không ngờ giờ vẫn không bỏ được cái thói xấu đó. Muốn kết hôn thì tự mẹ mà đi kết!”

“Sao con lại nói chuyện với mẹ như thế!”

Người phụ nữ tức đến run tay, nắm chặt cánh tay cô sợ cô chạy trốn: “Cuộc hôn nhân này con phải chịu! Nhất định phải kết hopn! Chuyện tiền bạc mẹ và ba con đã bàn bạc xong rồi, cùng lắm cho con mười vạn, cũng không thiếu một miếng thịt nào của con cả?”

Thư Quỳnh thật sự không thể tưởng tượng nổi người phụ nữ này còn có thể lấy danh nghĩa là mẹ để làm những chuyện gì với cô nữa.

“Nói cho mẹ biết là không có chuyện đó đâu! Mẹ và ba thiếu tiền đến thế thì cũng đừng hòng có thể lấy được một đồng từ con!”

Cô cúi lưng nhặt chiếc túi dưới đất, quay người định bỏ đi. Người phụ nữ phía sau kéo cô lại, kêu gào.

“Thư Thư! Thư Thư ơi! Đã muộn thế này rồi con còn đi đâu nữa! Đã 11 giờ rồi, con gái một mình đi ra ngoài mẹ không yên tâm.”

“Bây giờ mẹ nói không yên tâm?” Cô giật mạnh tay về, đôi mắt hạnh tràn đầy hận thù trừng bà: “Vậy lúc nãy mẹ kiên quyết bắt con kết hôn với một người chết, không phải là lời từ chính miệng mẹ nói ra sao?”

Người phụ nữ gắt gao kéo cánh tay cô khóc lóc: “Nếu con không đồng ý thì chúng ta nói chuyện cho tử tế. Con cũng biết đường trong thôn mình khó đi, bây giờ lại không có xe, con đi một mình ban đêm thế này nguy hiểm lắm! Nếu con muốn đi thì mai đi cũng không muộn, nghe lời mẹ đi.”

Thư Quỳnh chỉ nghĩ bà ta sợ mình xảy ra chuyện, không có cái cây hái ra tiền này thì bà ta đau lòng chết mất.

“Đừng có khóc trước mặt con! Từ khoảnh khắc mẹ dám gả con cho người chết, mối quan hệ giữa chúng ta đã chấm dứt rồi.”

“Không! Không, mẹ thật sự lo cho con mà Thư Thư. Con yên tâm, cuộc hôn nhân này mẹ sẽ từ chối, con đừng đi, đừng giận nữa! Ngoan ngoãn ở nhà một đêm đi. Con lâu lắm rồi không về nhà, khó khăn lắm mới về một lần, chắc đói rồi phải không? Mẹ làm cơm tối cho con nhé, ngoan nào, vào đây.”

Cô chỉ muốn xem rốt cuộc bà ta định làm gì. Ánh mắt lướt qua ba cánh cửa gỗ cũ kỹ trong phòng, rồi dừng lại ở cánh cửa chính giữa. Ba cô chắc chắn đang ở bên trong nghe ngóng.

Người phụ nữ bưng lên một bát canh trứng nhạt nhẽo: “Uống tạm cái này cho ấm bụng đi, trong nhà không còn gì khác, mẹ đi nấu cho con.”

“Mẹ không cần tốn công lấy lòng con, con sẽ không đồng ý, không bao giờ.”

Bà cười lúng túng, vuốt những sợi tóc trên mặt cô: “Đừng nghĩ như vậy, Thư Thư. Con không muốn thì thôi, cùng lắm mẹ sẽ nói chuyện với bà thầy cúng, trả lại số sính lễ họ đã đặt cọc cho nhà mình.”

Hèn chi bà ta sốt ruột muốn cô về. Hóa ra đã nhận tiền rồi.

“Mẹ đi nấu cơm cho con nhé, con muốn ăn gì? Mẹ làm món sườn xào chua ngọt con thích nhất được không?”

Thư Quỳnh cúi đầu, nhìn bát canh chỉ có vài sợi trứng trôi nổi trên mặt nước. Cô im lặng một lát rồi nói: “Con không thích sườn xào chua ngọt, đó là món em trai con thích.”

Lòng người phụ nữ giật thót. Bà quay đầu lại nhìn. Cô bưng bát canh đó lên, uống hai ngụm rồi nuốt vào bụng.

Chưa được vài phút, bên ngoài cửa vang lên tiếng va chạm mạnh của một người ngã xuống. Cánh cửa gỗ chính giữa mở ra, một người đàn ông trung niên mặc áo vá víu bước ra: “Thế này được rồi chứ?”

“Không thành vấn đề, đã bất tỉnh rồi.”

“Vậy còn không mau gọi người đến! Mau lôi bà thầy cúng đến đây, nhỡ con bé tỉnh lại thì không dễ làm đâu. Đêm nay là ngày lành, không thể hoãn lại được!”

“Được rồi, tôi đi gọi người ngay đây. Nhanh chuẩn bị ảnh và giấy trắng trong phòng đi.”

Không khí xung quanh lạnh lẽo.

Mũi cô ngửi thấy mùi ẩm mốc. Làn da lộ ra ngoài đều nổi da gà.

Thư Quỳnh muốn cố gắng tỉnh táo lại, nhưng cô như bị bắt cóc trong một giấc mơ vô định, tất cả đều là bóng tối, không nhìn thấy một tia sáng nào. Cuối cùng, cô nhận ra mình đã tỉnh, nhưng không hiểu sao xung quanh vẫn tối đen. Dù cô cố gắng tìm kiếm một tia sáng, vẫn không có tác dụng.

Cố gắng cử động tay, cô chạm phải một vật lạnh lẽo bằng ngón tay út. Cô rùng mình, nghe thấy tiếng pháo nổ đinh tai nhức óc từ bên ngoài. Vô số tiếng người vọng vào tai, có tiếng khóc, tiếng gào thét, tiếng chuông lục lạc ồn ào. Đó là một nghi thức gì đó, một đám cưới hay một đám tang?

Cô bắt đầu hoảng loạn.

“Không…”

Cô cẩn thận đưa tay sờ vật thể trên đầu, thấy một đường cong. Với chất liệu và độ cứng này, đây là… một chiếc quan tài! Cô đang ở trong quan tài!

“Không, không! Cho tôi ra ngoài, cho tôi ra ngoài a!”

Thư Quỳnh gào thét, điên cuồng đấm vào quan tài. Tiếng la hét càng lúc càng lớn, nhưng âm thanh bên ngoài dường như quá lớn, hoàn toàn át đi tiếng của cô. Hơn nữa, chất lượng chiếc quan tài này chắc chắn không hề tồi, nó đã cản lại phần lớn tiếng kêu của cô.

Dù trong bóng tối, cô vẫn cảm thấy sợ hãi. Đôi môi nứt nẻ run rẩy, liên tục va vào nhau. Khi chạm vào thứ lạnh lẽo bên cạnh, một dự cảm xấu ập đến.

Thư Quỳnh hoảng hốt sờ vào túi quần jean phía sau, có một chiếc đồng hồ điện. Cô nhấn nhiều lần mới tìm thấy công tắc. Ánh sáng chiếu sáng bên trong quan tài. Cô thấy xung quanh được bọc bằng vải đỏ…

Khi cô run rẩy quay đầu, lại nhìn thấy, bên cạnh cô là một thi thể đàn ông với gương mặt trắng bệch. Ánh sáng chiếu vào mặt anh. Dù đôi môi được tô son đỏ, vẫn không thể che giấu được sắc mặt trắng như tờ giấy, với những đường gân xanh và mạch máu nhỏ hiện rõ.

Không biết đã chết bao lâu, nhưng với độ lạnh của cơ thể anh, chắc chắn anh đã được bảo quản trong tủ lạnh một thời gian dài, rồi mới được đưa vào chiếc quan tài này.

Thư Quỳnh sợ hãi đến mức hét lên, ném chiếc đồng hồ đi, tiếng nấc nghẹn ngào càng dữ dội hơn, hận không thể lật tung nắp quan tài. Cô dùng móng tay cào mạnh vào nắp.

“Cho tôi ra ngoài! Cho tôi ra ngoài a! Các người đang làm gì! Tôi không tự nguyện, tôi muốn ra ngoài!”

Móng tay cào đứt, máu tươi rỉ ra từ kẽ thịt nhỏ giọt xuống. Tiếng gào thét dữ dội xé rách cuống họng. Mười ngón tay của cô đầy vết thương do chính mình cào, cô nắm chặt tay bắt đầu đấm vào quan tài: “Tôi muốn ra ngoài! Ra ngoài a a!”

Bên ngoài, tiếng lục lạc càng lớn hơn. Một giọng nói già nua, lẩm bẩm điều gì đó. Trong chiếc quan tài lạnh lẽo, tiếng lục lạc càng vang càng dữ dội. Tiếng khóc của phụ nữ, tiếng đập phá và tiếng trống của đàn ông, tiếng gào thét lẩm bẩm của họ.

Thư Quỳnh cố gắng cuộn tròn người lại, ôm lấy cánh tay. Trên mặt cô không còn chút máu nào. Đôi môi mâu thuẫn vì sợ hãi khóc nấc lên, cố gắng đẩy cơ thể mình ra xa khỏi thi thể bên cạnh.

“Cứu… cứu mạng.”

Cô là người sống mà, là người sống sờ sờ!

Bị nhốt chung với một thi thể trong cùng một quan tài, đầu óc cô gần như tan vỡ. Móng tay bị cào nát, máu tươi không ngừng rỉ ra từ kẽ thịt. Hít thở từng hơi không khí đều là mùi mốc meo, hôi thối của tử thi.

“Ô ô, ô a tôi muốn ra ngoài, cho tôi ra ngoài a!”

Bên ngoài quan tài, đàn ông và phụ nữ đồng thanh than khóc: “Đại hỷ! Đại hỷ a!”

Thư Quỳnh cảm thấy mình sắp phát điên. Cô nhắm chặt mắt không dám mở, tiếng nấc nghẹn ngào phát ra từ mũi. Hít thở quá mạnh, cô muốn tự làm mình ngạt thở trong chiếc quan tài này. Tiếng lục lạc khiến màng nhĩ cô như muốn vỡ tung.

Không gian chật hẹp khiến âm thanh dội lại. Huống hồ tiếng lục lạc còn cố gắng xuyên qua khe hở, đập vào não cô. Cô dùng sức bịt chặt tai, cố gắng ngăn những âm thanh đó lại. Trong bóng tối, cô không thể bắt được một tia sáng nào, bị kéo vào vực sâu địa ngục. Tiếng lục lạc không hề biến mất, ngược lại còn càng lúc càng lớn.

“Linh linh linh —— linh linh —— linh linh linh”

Giống như tiếng gọi từ địa ngục, kéo toàn bộ cơ thể cô xuống. Thư Quỳnh nhắm mắt thật chặt, tay bịt chặt tai cũng dùng sức, miệng không ngừng nói “cứu mạng, cứu mạng…”. Không khí lạnh lẽo xâm nhập vào da thịt cô càng lúc càng lạnh, thấm vào cơ thể cô.

Cổ cô bị một thứ gì đó bóp chặt, là một bàn tay. Nó đang siết cổ cô.

“Ngạch!”

Thư Quỳnh trợn tròn mắt. Một khe hở của quan tài mở ra, một chút ánh sáng lọt vào. Cô phát hiện chính là thi thể bên cạnh đang bóp cổ cô. Gương mặt không chút máu lộ ra vẻ hung ác, đôi mắt đỏ ngầu trợn trừng, anh đang đè lên người cô, nhìn cô chằm chằm.

Anh nhe răng, như thể có thể nuốt cô vào bụng bất cứ lúc nào. Gương mặt hung thần, miệng há rộng. Từ cổ, những đường gân xanh dần lan lên cằm và nhân trung, đầy vẻ hận thù. Điều này khiến cô nhận ra đây là một người chết.

“Không, không…” Thư Quỳnh ra sức lắc đầu, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo kia xin tha. Cô không hiểu tại sao một người chết lại có thể bóp cổ cô. Cô thậm chí nghĩ rằng mình cũng đã hoàn toàn chết rồi.

“Ô a… A a!”

Gân xanh trên mu bàn tay thi thể nổi lên. Mỗi ngón tay anh đều cứng đờ bất thường, không biết có phải vì đã chết quá lâu hay không.

Ngay sau đó, bàn tay còn lại dưới thân anh vén chiếc váy đỏ trên người cô, nắm lấy quần jean của cô kéo xuống.

“Ngạch —— ngạch!”

Chân cô đạp loạn xạ trong không khí, chống cự hành động của anh. Người đàn ông thu lại trạng thái nhe răng, ánh mắt lạnh lẽo, tròng mắt lồi ra, trừng trừng nhìn cô.

Thư Quỳnh muốn đấm vào quan tài, cầu cứu bên ngoài, nhưng cô chợt nhận ra bức tường quan tài chật hẹp đã biến mất. Nơi cô đang ở là một mảng bóng tối, xung quanh không có bất cứ thứ gì, tất cả đều là màu đen. Đây rốt cuộc là mơ hay là thật!

Cho đến khi váy và quần của cô bị lột xuống. Bàn tay bóp cổ cô càng lúc càng siết chặt. Anh cũng cởi quần áo đỏ của mình. Trong khoảnh khắc anh vén lên, cô không thể nhìn rõ đó là cái gì. Một đầu gối đẩy rộng đùi cô ra, nhảy vào bên trong.

“Ô ngạch!”

Cơn đau quá thực tế. Đây không phải là mơ, là thật.

Một vật cứng lạnh như băng đâm xuyên qua thân dưới của cô, đâm mạnh vào bên trong. Vật cứng căng trướng càng lúc càng lớn, không hề có chút độ ấm nào. Nó mạnh mẽ chọc vào lớp thịt âm đạo mỏng manh. Máu chảy ra một chút làm chất bôi trơn. Anh không dừng lại, bẻ rộng hai chân cô, tốc độ đâm vào càng lúc càng nhanh.

Một bàn tay vẫn bóp cổ cô, khiến tiếng thở dốc của cô nghẹn lại trong miệng. Sắc mặt Thư Quỳnh trở nên dữ tợn, tròng mắt sắp lồi ra khỏi hốc mắt, đau đớn và tuyệt vọng. Âm đạo khô khốc bị cây băng nhọn hoắt đâm vào, khiến cô sống không bằng chết. Những ngón tay dính máu vô lực nắm lấy cổ tay bóp cổ.

Ý chí cầu sinh quá mãnh liệt, cô vừa khóc vừa cố gắng cử động chân để phản kháng, nhưng ngón tay anh lại cắm sâu vào lớp thịt non mềm mại của cô, đào ra vài giọt máu, nhuộm đỏ những ngón tay lạnh lẽo, cứng đờ của anh.

“Ngô!” Tiếng kêu thảm thiết, nghẹn ngào vang lên. Thư Quỳnh chỉ có thể trơ mắt nhìn thi thể này, như thể bị nhập vào, hung hăng tấn công cơ thể cô. Dương vật đó căng trướng cả bụng cô, thậm chí còn làm rách cả âm đạo chật hẹp. Cô khóc đến ngất đi, cổ họng nghẹn lại không thể thốt ra một lời cầu xin nào.

Trong đôi mắt ửng đỏ của người đàn ông, không còn tồn tại một chút lý trí nào. Như thể anh chỉ được giao cho động tác làm tình này. Âm đạo bị rách, gốc thịt lớn đâm xuyên tử cung làm rách nát toàn bộ âm thịt. Một chất lỏng đỏ tươi tuôn trào ra từ phần thân dưới.

Thư Quỳnh đau đớn không chịu nổi, suýt chút nữa đã chết ngay tại chỗ. Hai chân cô không còn sức để phản kháng. Chỉ đến khi lực siết ở cổ tay nới lỏng, cô mới có thể nghe thấy tiếng khóc than cầu cứu của mình.

“Tha cho tôi a, tha cho tôi! Cầu xin anh… Cứu mạng ngô a! Cầu xin anh thả tôi, thả tôi a a!”

Trên cổ cô hằn lên những vết máu đỏ tươi. Anh vẫn chỉ lo tấn công, làm tình với cô. Nơi đây tối đen, ngoài việc có thể mơ hồ nhìn thấy những đường nét hung tợn trên khuôn mặt người đàn ông, cô còn nghe thấy một thứ gì đó đập vào môi âm hộ của cô, phát ra tiếng "bạch bạch bạch bạch".

Mất máu quá nhiều, thân dưới đã đau đến tê dại. Máu không ngừng tuôn trào ra ngoài một cách mất kiểm soát. Ánh mắt anh lạnh lẽo, nhìn chằm chằm gương mặt cô, một lần nữa bóp lấy cổ cô đang rỉ máu.

Trong bóng tối, thi thể lạnh lẽo đè lên cô, thấy máu tươi trào ra từ thân dưới. Cái mông anh di chuyển ra sau rồi lại đâm vào, gốc thịt cứng rắn, cuồn cuộn đâm vào tử cung đầy máu thịt. Sau đó anh lại tiếp tục đâm vào dồn dập. Dù bị bóp cổ, cô vẫn khó khăn thốt lên tiếng rên rỉ "a a". Máu thịt bị rút ra càng lúc càng nhiều…

Thư Quỳnh há to miệng, không ngừng thở dốc. Mất máu nhiều, đầu óc choáng váng, cô nhìn mọi thứ ngày càng mờ đi. Ngay cả khi nhắm mắt lại, tất cả cũng là một màu đen như nhau. Không khí lạnh lẽo, bên tai cô lại bắt đầu văng vẳng tiếng lục lạc.

Điếc tai, chói tai.

Khi cô tỉnh lại một lần nữa, cô đang ở trong một căn phòng ngủ.

Một căn phòng lộng lẫy và huy hoàng. Cô nằm trên một chiếc giường lớn hai mét, nhìn không gian rộng rãi xung quanh. Căn phòng được trang trí bằng tông màu đen trắng. Cửa sổ bị đóng kín bằng ván gỗ. Trên bàn có một tấm di ảnh màu xám trắng.

Người đàn ông trong ảnh chính là thi thể nằm cùng cô trong quan tài. Gương mặt thanh tú, mũi cao thẳng, đôi môi mỏng hồng hào. Mái tóc được chải chuốt cẩn thận, cho thấy anh là một người thành công.

Nhưng cô chỉ cảm thấy lạnh lẽo và kinh hãi. Cô nhìn chiếc chăn bông màu đỏ thẫm trên người mình, sợ hãi hét lên, bật dậy lùi về phía sau. Nhưng hành động đó lại khiến thân dưới cô đau nhói, như thể cơ thể bị xé làm đôi. Vừa kêu, nước mắt cũng theo tiếng nấc nghẹn ngào mà tuôn rơi.

Đúng lúc đó, cánh cửa lại mở ra.

Thư Quỳnh càng hoảng sợ, nắm chặt chiếc vỏ chăn màu đỏ như váy cưới trên người. Cô thấy một người đàn ông và một người phụ nữ trung niên, họ có vài nét tương đồng với người đàn ông trong di ảnh. Người phụ nữ mở miệng nói ngay:

“Nếu đã tỉnh rồi thì tôi nói cho cô biết. Sau này cô phải thủ tiết cho con trai tôi ba năm. Hai người đã kết hôn từ hôm qua rồi, lễ nghi này không thể thay đổi được. Ba năm, cô không được rời khỏi căn nhà này.”

Thư Quỳnh trợn tròn đôi mắt hạnh đang hoảng sợ: “Bà nói cái gì!”

Cô hét lên đến lạc giọng: “Tôi hoàn toàn không muốn! Nếu không phải mẹ tôi lừa tôi, bà nghĩ tôi sẽ kết hôn với một người chết sao!”

Giọng người phụ nữ chua ngoa: “Tiền đã đưa cho nhà cô rồi! Giờ cô lại nói không giữ lời sao? Tôi nói cho cô biết, cô không có quyền lựa chọn!”

“Tốt nhất là cô nên ngoan ngoãn ở đây! Nếu chọc giận tôi thì cô sẽ không có kết cục tốt đâu. Trong căn phòng này chỉ có người hầu đưa cơm cho cô, tôi có thể để cô chết đói ở đây, cho cô đi bầu bạn với con trai tôi!”

Người đàn ông ôm vai bà ta đi ra ngoài. Một tiếng đóng cửa mạnh bạo vang lên, cả người Thư Quỳnh run rẩy, nắm chặt cổ áo trước ngực, hơi thở dồn dập gần như khiến cô nghẹt thở.

Cô cố gắng cử động cơ thể để xuống giường, nhưng lại phát hiện có thứ gì đó chảy ra giữa hai chân mình. Mở chăn ra xem, đó là máu, và cả một chất lỏng màu trắng đục. Thư Quỳnh khó tin dùng ngón tay run rẩy chạm vào những chất lỏng đó, chúng là thật. Cả những vết thương trên cổ do bị anh bóp cũng là thật.

Đó không phải là mơ, cô đã ở trong quan tài, và bị một người chết làm tình, đó không phải là mơ!

Thư Quỳnh loạng choạng chạy xuống giường, vặn vẹo tay nắm cửa. Quả nhiên không mở được. Cô đấm mạnh vào cánh cửa, hét lớn: “Cho tôi ra ngoài! Con trai của các người, chưa chết, anh ta không chết trong quan tài đâu! Anh ta chưa chết!”

Những cú đấm liên tiếp khiến lòng bàn tay cô tê dại. Bên ngoài không có bất kỳ tiếng đáp lại nào. Bây giờ, chỉ cần nhìn thấy tấm di ảnh trên bàn, toàn thân cô sẽ bị bao trùm bởi hơi lạnh, như thể rơi vào hầm băng, toàn thân cô lạnh cóng và run rẩy. Sắc mặt cô trắng bệch, gần như không khác gì một người chết.

Ngày đầu tiên ở đây, không có ai cho cô thức ăn. Buổi tối, cô cuộn tròn trong chiếc chăn lớn, không dám nhìn vào tấm di ảnh. Đèn trong phòng cô cũng không dám tắt đi. Cô ôm chặt hai tay run rẩy, cắn chặt răng, bật khóc thành tiếng.

Thư Quỳnh không biết mình đã khóc bao lâu, chắc là mệt mỏi, cô bắt đầu buồn ngủ. Mí mắt cuối cùng cũng chịu không nổi.

‘Linh linh linh —— linh linh —— linh linh linh’

Lại là tiếng chuông lục lạc quen thuộc, dồn dập và hung dữ, tấn công một cách ngang ngược từ địa ngục. Cô vội mở mắt, chiếc chăn bỗng nhiên bị kéo lên khỏi đầu!

Căn phòng vốn đang bật đèn bỗng trở nên tối đen. Người đàn ông kia lại xuất hiện, trước mặt cô. Lần này vẫn là đè lên người cô, khiến cô không thể cử động. Đôi mắt đỏ ngầu giận dữ nhìn chằm chằm khiến toàn thân cô cứng đờ, cổ lại một lần nữa bị anh bóp chặt. Tiếng thét nghẹn lại trong cổ họng, không thể nào phát ra được.

Với cùng một tư thế và động tác, anh vén váy cô lên, nhìn thấy chất lỏng trong âm đạo đã biến mất. Người đàn ông giận dữ trừng mắt nhìn cô, dường như đang tức giận.

“Ai cho em rửa sạch sẽ?”

Giọng nói mang theo vẻ lạnh lùng ma mị, âm u trực tiếp xâm nhập vào từng tế bào. Cô thậm chí còn không nhận ra, hàm răng va vào nhau run rẩy, phát ra tiếng “ha ha ha”.

Cổ tay bị siết chặt hơn, ngẩng đầu với đôi mắt trợn trừng, cô sắp chết trong tay anh. Cô thấy anh một lần nữa vén chiếc váy đỏ lên, đâm vào cơ thể cô, lại một lần nữa hành hạ cô sống không bằng chết.

“Ngạch…” Thư Quỳnh nặn ra từ kẽ răng một tiếng nói đầy sợ hãi: “Anh… là người hay là quỷ!”

Động tác làm tình của người đàn ông hơi dừng lại, nhưng chỉ một giây sau lại tiếp tục tấn công. Lớp thịt âm đạo đã sưng lên, lại một lần nữa dễ dàng rỉ máu.

“Em nghĩ sao?”

Anh mặt không biểu cảm, nghiêm túc trừng mắt nhìn cô đang nằm dưới thân.

Thư Quỳnh nức nở khóc: “Quỷ… Anh là quỷ a!”

Từ mũi anh phát ra một tiếng cười lạnh lùng, hiểm ác. Anh đột ngột đẩy hông, đâm mạnh vào tử cung cô: “Nếu anh lại phát hiện em dám tống những thứ anh bắn vào trong cơ thể em ra ngoài, anh sẽ hành hạ em đến chết!”

“Ô ô a… Ô đau!”

“Lời anh nói có nghe rõ không?” Anh siết chặt mạch máu trên cổ cô, cúi đầu thẩm vấn một cách âm u.

Thư Quỳnh khóc thảm thương, liều mạng gật đầu: “Biết… biết rồi, a!”

Những đêm tiếp theo, anh đều sẽ xuất hiện. Mỗi lần đều thay đổi tư thế để làm tình với cô, thêm vào một vài chiêu trò tình thú, nhưng không hề làm giảm đi dù chỉ một chút đau đớn của cô. Mặc dù đối với cô, anh là quỷ, là một người chết, nhưng sức lực của anh lại rất lớn. Mỗi lần đều hành hạ cô đến chết đi sống lại. Cô rên rỉ, khóc lóc cầu xin anh tha cho mình, nhưng không có một lần nào anh tha cho cô.

Những người hầu mang cơm đến, mỗi ngày chỉ cho cô một bữa, để đảm bảo cô sống được. Mỗi lần cô đau khổ kể với họ rằng người đàn ông trong di ảnh đêm nào cũng đến tìm cô, nhưng ánh mắt của họ lại như đang nhìn một người tâm thần. Họ đặt đồ xuống rồi vội vã rời đi.

Âm đạo của cô bị làm cho máu thịt lẫn lộn. Cô không bao giờ dám chạm vào tinh dịch bắn vào trong. Đôi khi cô nằm trên giường cả ngày, đợi đến khi anh đến vào buổi tối, bẻ rộng hai chân cô để kiểm tra.

Một tháng sau, cơ thể cô bắt đầu có những biểu hiện bất thường: nôn mửa liên tục, buồn nôn, khó chịu. Toàn bộ cơ thể đều bài xích những dị vật.

Dưới cơn nôn dữ dội, cô che lấy bụng mình, có dự cảm không lành. Tính lại thời gian kinh nguyệt, lẽ nào cô đã mang thai một đứa con của quỷ!

Đêm đó, người đàn ông như thường lệ đi vào phòng, kéo cô dậy, bóp cổ cô nhưng lại chậm chạp không làm tình. Anh ấn vào bụng cô, dường như đã nhận ra điều gì đó. Thư Quỳnh run rẩy dưới thân anh, mồ hôi lạnh toát ra càng lúc càng nhiều. Cô mím chặt miệng không dám thốt ra một lời.

Cuối cùng, một tiếng cười khẽ của anh vang lên, bầu không khí u ám lập tức dịu đi rất nhiều. Khóe môi anh nhếch lên, anh vuốt ve bụng cô lầm bầm: “Năm Mậu Thìn, âm dương ngũ hành, Thiên can chi thổ, địa chi chi thần. Nếu em mang thai đến tháng 5, vào giờ 10 phút, cơ thể anh sẽ phục hồi. Xem ra, lời của bà thầy cúng quả nhiên không sai.”

Thư Quỳnh không hiểu anh đang nói gì, chỉ cảm thấy cái lạnh càng lúc càng dữ dội, răng va vào nhau lách cách. Người đàn ông đột nhiên cúi xuống, dùng đôi môi lạnh lẽo đặt lên cổ cô, khiến toàn thân cô nổi da gà.

“Ô… Tha cho tôi đi, tha cho tôi.”

“Hãy bảo vệ tốt đứa bé trong bụng em.” Giọng nói âm u phóng đại trong màng tai, cảnh cáo cô: “Nếu nó có bất kỳ sai sót nào, anh sẽ lấy mạng em!”

“Ô, ô ô ô tha cho tôi, tha cho tôi!”

“Đã hiểu chưa!” Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông gầm lên với cô. Thư Quỳnh sợ hãi vội vàng gật đầu, khóe mắt vẫn còn vương nước mắt và tinh dịch: “Hiểu rồi, hiểu rồi a!”

Cô thấy khóe môi người đàn ông nở một nụ cười hài lòng, dùng những nụ hôn lạnh lẽo không ngừng để lại dấu vết trên cơ thể cô.

Theo bụng cô ngày càng lớn, người đàn ông kia không còn hành hạ cô mỗi đêm nữa. Anh trở nên dịu dàng đến không ngờ. Nhưng Thư Quỳnh không thể bỏ được nỗi sợ hãi đối với anh. Dù được anh ôm vào lòng với cơ thể lạnh lẽo, cô vẫn run rẩy dữ dội.

Thế nhưng, chuyện cái bụng này không thể giấu được lâu. Bụng cô ngày càng lớn, quần áo cũng không che được. Thậm chí số lần cô nôn mửa cũng khiến những người hầu nhận ra điều bất thường, và họ đã báo cáo cho nữ chủ nhân của căn nhà.

Khi cô còn chưa tỉnh ngủ, chiếc chăn bỗng nhiên bị kéo lên. Ngay sau đó là một tiếng thét chói tai.

“Con tiện nhân! Cái bụng của cô là của ai!”

Thư Quỳnh hoảng loạn mở mắt, thấy người phụ nữ trung niên kia chỉ vào cái bụng đang phình to của cô, mắng nhiếc: “Đã kết hôn với con trai tôi rồi, còn mang thai con của người đàn ông khác? Mẹ cô rõ ràng nói với tôi cô là một trinh nữ! Tôi mới bỏ ra một trăm vạn để mua cô! Cái giống này là của thằng nào hả, con tiện nhân!”

Cô che lấy cái bụng đang phình to, ngồi trên giường liên tục lùi lại. Người phụ nữ kia trực tiếp túm lấy tóc cô, nắm chặt trong tay, giận dữ đến nỗi những nếp nhăn ở khóe mắt hằn rõ.

“ cô nghĩ cô giả vờ đáng thương là có ích sao? Thủ tiết cho con trai tôi sao có thể là một người phụ nữ có thai! Đã mua rồi, thì chỉ có thể phá bỏ đứa bé trong bụng cô, đồ đê tiện!”

“Không… Không!”

Cô hoảng loạn nắm lấy tay bà ta, nước mắt tuôn như mưa. Nhưng nếu cô nói sự thật, bà ta cũng sẽ không tin, ngược lại sẽ coi cô như một kẻ tâm thần.

“Không cái gì mà không! Cô sinh cho con trai tppo là người chết, là một con quỷ! Cái nghiệt chủng này, hôm nay phải đánh chết!”

“Người đâu!”

Cô bị nắm tóc đau điếng, giãy giụa không thoát, há miệng khó khăn kêu “a a”.

“Phu nhân! Phu nhân ơi!” Ngoài cửa, một người hầu chạy đến loạng choạng, ngã sấp mặt ở cửa, ngẩng đầu lên chỉ ra bên ngoài với vẻ hoảng sợ tột độ.

“Bên… bên ngoài, thiếu, thiếu gia, là thiếu gia đó ạ! Thiếu gia đã chết ở bên ngoài, phu nhân mau ra xem! Thật sự là thiếu gia!”

Khoảnh khắc tóc cô bị buông ra, cả người cô nằm vật trên giường, đầu óc quay cuồng nhìn trần nhà. Bên tai cô nghe thấy hết đợt la hét này đến đợt la hét khác. Chỉ mình cô bàng hoàng, há miệng, hơi thở dồn dập, toàn thân vô lực.

Trong tầm mắt, cô lại thấy gương mặt của người đàn ông trong di ảnh, giống hệt như người đàn ông trong di ảnh, là con quỷ mỗi đêm đều xuất hiện bên giường cô…

Và lần này, bên tai cô không còn tiếng chuông lục lạc ồn ào kia nữa.

____

Vi diện này hay mà ngắn quá, đọc xong chương này tự nhiên muốn edit truyện kiểu minh hôn ghê

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me