Thế Giới 18+ - Ngụy Thừa Trạch【Đang Edit】
Nữ minh tinh , song sinh fan cuồng 3P, bệnh kiều cố chấp, bắt cóc, cầm tù
Truyện được đăng tải duy nhất trên nền tảng Wattpad, Allin, Joyme của acc @VyHy20 - Cỏ Bốn Lá, trang LoveTruyen.me đăng là đang reup không có sự cho phép.
Nữ minh tinh , song sinh fan cuồng 3P, bệnh kiều cố chấp, bắt cóc, cầm tù, cưỡng chế, rót nước tiểu.“Anh, chúng ta có chắc chắn làm vậy không?”“Anh đã bao giờ đùa với em chưa.”Anh lắp ống giảm thanh vào họng súng, tự tin và kiêu ngạo nhếch mép cười, xuyên qua cửa kính xe nhìn về phía hiện trường đám cưới xa hoa bên ngoài.Xung quanh khách sạn, các phóng viên vây kín không một kẽ hở, ngay cả trên tường cũng đầy những người giơ máy ảnh ống kính dài, muốn chiêm ngưỡng vẻ lộng lẫy trong đám cưới của cô gái đó.Trịnh Diệu nắm chặt con dao nhỏ giấu sau lưng, nhắm mắt, hít một hơi thật sâu: “Em sẵn sàng rồi anh!”“Làm thôi.”“Được!”Mở cửa xe, Trịnh Duệ Uyên đi trước, khẩu súng được giấu trong chiếc túi đen trên tay.Cậu bé giữ cửa cười và chìa tay ra, anh cúi mắt nhìn xuống, thản nhiên móc ra một tấm thiệp mời giả từ trong túi áo khoác, kẹp bằng hai ngón tay rồi đưa cho cậu bé.“Mời hai vị vào.”Trịnh Diệu lướt qua anh trai, trong đôi mắt xám đầy hưng phấn, si mê không cần nói cũng biết.Không lâu sau, tiếng la hét chói tai vang lên từ trong nhà thờ!Người phụ nữ mặc chiếc váy cưới xòe vai trần, bị một người đàn ông cao lớn ôm vào lòng, một khẩu súng đen dí vào trán, cô sợ hãi giơ hai tay, bị kéo về phía cổng lớn.Các vệ sĩ xung quanh không ai dám động, mặt cô sợ đến tái mét, ngón tay run rẩy không dám co duỗi, gương mặt trang điểm tinh xảo giờ trông thật thảm hại."Anh, anh muốn gì, chúng ta có thể nói chuyện đàng hoàng." Giọng nói trong trẻo, ngọt ngào của cô không kìm được run rẩy.Người đàn ông siết chặt cổ cô từ phía sau, lạnh băng thốt ra hai chữ trầm thấp.“Muốn em.”Người đàn ông mặc vest trên sân khấu gần như phát điên gào thét về phía anh, vừa định bước xuống đã bị một người khác đánh lén từ sau lưng, dí một con dao vào eo.Anh ta kinh ngạc đứng sững tại chỗ.Trịnh Diệu ngước mắt, mỉm cười nói với anh ta: “Còn lộn xộn, tôi sẽ đâm nát quả thận của anh đấy!”Chiếc váy lụa trắng tinh bị kéo lê trên mặt đất, dính đầy bụi bẩn. Khoảnh khắc cô bị lôi ra khỏi cổng nhà thờ, người đàn ông bế cô lên và chạy như bay ra ngoài, không chút sợ hãi để lộ mặt dưới ống kính của các phóng viên. Khóe miệng anh cong lên, tự tin, đắc ý và không hề e ngại."Làm ơn, buông tha em! Anh muốn bao nhiêu tiền em cũng có thể cho anh, làm ơn đi!" Người phụ nữ trong lòng anh loạn thần, không ngừng đá chân, muốn nhảy xuống khỏi người anh.Nhưng anh cất súng, ôm chặt cô. Ngay cả qua lớp váy cưới dày cộm, anh cũng cảm nhận được sự ấm áp của cơ thể mềm mại, thơm tho đó. Anh nóng lòng vùi vào lòng cô, ngửi hương thơm độc nhất, đôi mắt si mê một cách bệnh hoạn chứa đầy tình yêu cuồng nhiệt.“Bảo bối, tiền làm sao quý bằng em được.”Khoảnh khắc đó, cô sợ hãi tột độ. Đôi mắt linh động mở to như quả óc chó, ngập nước. Toàn thân cô nổi da gà.“Anh!”Trịnh Diệu lên xe, đặt con dao nhỏ lên ghế và đóng cửa. Nhìn thấy người phụ nữ mặc váy cưới ở ghế phụ, anh cuồng dại bò lên trước, nắm lấy bờ vai ngọc trần trụi của cô.“Oanh Oanh!”"A a!" Cô sợ hãi thét chói tai, co người trên ghế, rốt cuộc không chịu nổi mà bật khóc nức nở. Hai tay cô nắm chặt tay nắm cửa xe bị khóa, không thể mở ra được.“ các anh làm ơn, đừng, đừng chạm vào em, cho em xuống xe. Em có tiền, em sẽ cho các anh! Các anh bắt cóc sẽ phải vào tù!”Trịnh Duệ Uyên và em trai cùng phá lên cười.Anh đạp ga, chiếc xe phóng đi, cực nhanh rời khỏi đó.“Xem ra em vẫn chưa biết, rốt cuộc bọn anh muốn gì.”“Thật làm anh thất vọng. Rõ ràng cứ làm minh tinh ngoan ngoãn là được rồi, tại sao lại cố tình muốn kết hôn? Nếu không phải em đột ngột muốn kết hôn, cũng không thể dồn bọn anh đến bước đường này chứ.”Trịnh Diệu từ phía sau bóp cổ cô, nước mắt làm trôi lớp phấn nền, để lại một vệt nước mắt rõ ràng. Cô không ngừng van xin họ buông tha.“em, thả em ra. Em có thể không truy cứu chuyện các anh bắt cóc em, chỉ cần các anh thả em đi.”“Ha ha ha, anh nghe em ấy nói kìa! Thật sự không coi chúng ta ra gì.”Người đàn ông ở ghế lái hừ lạnh một tiếng, Trịnh Diệu ghé sát lại, liếm vành tai thơm tho của cô, khẽ than thở: “Quả nhiên rất thơm, y hệt trong tưởng tượng của anh. Em quá đẹp, bảo bối, yêu em chết mất!”“Ô, ô đừng, đừng động vào em, đừng động vào em!”Cô đưa tay lên phản kháng, Trịnh Diệu nắm lấy và bẻ quặt ra sau. Cô chỉ kịp phát ra một tiếng kêu giận dữ vì đau.Trịnh Duệ Uyên không vui ngăn lại: “Về nhà rồi chơi!”“Rồi rồi, em biết rồi. Nhưng bảo bối à, nếu em còn lộn xộn, anh sẽ chặt tay em trước, biến nó thành tiêu bản đấy!”Bùi Oanh sụp đổ khóc nấc, tiếng nấc khiến lồng ngực không ngừng phập phồng. Nước mắt rơi xuống xương quai xanh, theo khe ngực bị ép chặt chảy xuống. Hai người đàn ông trong xe thỉnh thoảng liếc nhìn cô, không khí đã nóng lên đến đỉnh điểm.Chiếc xe tiến vào gara ngầm tối đen, đèn xe cũng vụt tắt. Trước mắt Bùi Oanh mờ mịt, cô nắm chặt tay nắm cửa xe, chỉ chờ xe mở khóa sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để chạy xuống.Trịnh Diệu không cho cô cơ hội đó, siết chặt cổ cô, kéo cô vào lòng bàn tay mình. Không biết là hưng phấn hay tức giận, anh nghiến răng gầm nhẹ bên tai cô: “Sắp về đến nhà rồi, bảo bối! Anh đã chờ khoảnh khắc này lâu lắm rồi!”Trịnh Duệ Uyên ôm cô ra khỏi xe, hai tay cô bị Trịnh Diệu kéo, đi về phía thang máy.“Em phấn khích quá, phấn khích quá! Không thể chờ nổi nữa rồi anh, nhanh lên. Em không chịu nổi nữa. Mùi hương này trên xe đã làm em cứng hết cả người rồi. Mẹ nó sao lại vừa ngọt vừa dâm thế này, ô ô thích quá!”Bùi Oanh sợ đến phát khóc, không ngừng vặn vẹo trong vòng tay anh.Từ cuộc nói chuyện của họ, cô nghe ra họ là anh em, và nơi cô đang ở là một tòa chung cư cao tầng.Cô được đặt vào phòng ngủ, trên tường dán đầy poster các vai diễn của cô và những bức ảnh chụp lén từ mọi góc độ, thậm chí cả trong nhà vệ sinh và phòng thay đồ.Đó là những fan cuồng biến thái đến phát điên. Khoảnh khắc được buông ra, cô mặc váy cưới chạy đến một góc trong căn phòng ngủ này.Cô tùy tiện chộp lấy một vật cứng ở góc tường, nhưng rồi lại phát hiện, đó là một chiếc bình hoa do cô tự làm trong một chương trình tạp kỹ."Này này này, chạy lung tung là không ngoan đâu nhé." Trịnh Diệu cười rất vui, đôi mắt cũng nheo lại, vội vàng tiến lên chơi trò đuổi bắt với cô.Người phụ nữ cầm bình hoa, không ngừng la hét né tránh, còn anh thì tìm kẽ hở để tóm lấy tay cô. Chiếc váy cưới trắng tinh trên người cô thật đẹp, nhưng nếu so với lúc cô trần truồng, thì chắc chắn còn thua xa!“Ha ha ha ha! Trốn đi, trốn đi! Phòng ngủ chỉ có chừng này thôi, anh xem em trốn đi đâu được!”Đứng ở cửa, Trịnh Duệ Uyên thong thả cởi cà vạt, từng cúc áo sơ mi từ từ được tháo ra khỏi ngón tay anh.Bùi Oanh nhìn hành động của anh, vừa khóc vừa cầu xin họ buông tha. Chiếc bình hoa trong tay cô trở thành một công cụ vô dụng nhất, không ngừng vung vào không khí, cố gắng xua đuổi người đàn ông biến thái đang phát điên trước mặt.Nhưng Trịnh Diệu đã chán trò chơi, tiến lên đè cô ngã xuống giường, giật lấy chiếc bình hoa trong tay cô. Tiếng cười dâm đãng kia khiến khuôn mặt tuấn tú cũng trở nên đáng sợ."A tránh ra, cút đi! Cút đi ô ô ô!" Trịnh Duệ Uyên cởi áo khoác vest, bước tới che miệng cô, cúi mắt thưởng thức vẻ tuyệt vọng trên mặt cô. Chiếc váy cưới trước ngực bị Trịnh Diệu xé toạc ra!Bầu ngực căng tròn, hồng hào nhảy lên, run rẩy trong không khí. Hai người đàn ông si mê trợn mắt, nhìn chằm chằm vào hai đầu vú nhỏ trần trụi, không nói một lời mà túm lấy."A!" Trịnh Diệu ngậm một bên vào miệng, hút và cắn, dùng háng đã cứng lên của mình, qua lớp quần để chọc vào giữa hai chân cô.“Ha, thơm quá! Anh nghe xem, thơm quá! Bảo bối thơm quá, đúng là mùi này, mẹ nó tuyệt vời, em không chịu nổi nữa. Để em làm trước, xin anh đấy anh, thật sự sắp cứng chết rồi!”Trịnh Duệ Uyên nhìn nước mắt cô tuôn ra, tiếng cười tàn nhẫn và điên cuồng. Một tay anh kéo quần tây của mình xuống: “Tùy em, anh sẽ cắm cái miệng nhỏ của cô ấy.”“Ha ha ha, cứ vậy đi! Chút nữa cho em thử với, em cũng muốn cắm!”Chiếc váy cưới bị cởi từ bàn chân, hai tay cô đập xuống giường, cố gắng thoát khỏi sự giam giữ trước mắt. Nhưng cơ thể cô, ngoài việc hai bầu ngực ở trước ngực có thể nhảy lên, không làm được gì cả.Nhìn thấy cả hai đều cởi quần, đắc ý trưng bày dương vật tím ngắt cứng rắn trước mặt cô, rồi cắm vào cơ thể trơn bóng không một tì vết của cô."Vào rồi! Vào rồi anh!" Trịnh Diệu rút dương vật có dính máu ở quy đầu ra, hưng phấn rồi lại làm vào, rồi rút ra. Tiếng cười điên cuồng vang vọng: “Tuyệt vời! Thật sự tuyệt vời! Em quá thích bảo bối này.”Nhưng trái ngược với đó, người phụ nữ không hề dễ chịu. Bị bàn tay to che miệng, cô chỉ có thể rên rỉ nghẹn ngào, đau đến sống không bằng chết. Móng tay cô cào vào mu bàn tay anh.Cơ thể đang vặn vẹo dần dần trở nên bất động. Vì quá đau, mỗi khi cô cử động, vật khổng lồ đó lại tra tấn từng thớ thịt nóng bỏng trong âm đạo cô.Và khi cô nhìn thấy dương vật trước mặt được đặt lên mặt mình, mùi tanh nồng xộc vào mũi. Người đàn ông nắm lấy dương vật, dùng quy đầu xoa vào làn da mềm mại của cô. Đôi mắt đỏ ngầu của người phụ nữ đầy thù hận, trừng mắt nhìn anh."Hừ." Anh khinh thường cười trước ánh mắt đó. Lấy ra một món đồ chơi khẩu giao đặt trên đầu giường, chưa từng dùng qua, cố ý chuẩn bị cho lúc này. Anh ép vào miệng cô, khiến miệng cô căng ra một độ rộng vừa đủ với độ dày của dương vật, đến mức môi gần như rách toạc.Đỡ lấy dương vật cực đại, từ từ cắm sâu vào đôi môi đỏ mọng.“Ngô ngô ngô!”“Ân~”“Ha ha anh! Miệng nhỏ của bảo bối sướng không? Có quan trọng hơn cả âm đạo bên dưới không? Cô ấy kẹp chặt quá, muốn bóp nát em rồi, sao mà dâm đãng thế!”Trịnh Duệ Uyên cúi đầu nhìn khuôn mặt méo mó của cô, tròng mắt bắt đầu trợn ngược lên: “Đương nhiên là sướng, có chỗ nào trên cơ thể bảo bối mà không sướng?”“Mẹ nó, mẹ nó! Cuối cùng em cũng thao được cô ấy rồi. Cô ấy là của chúng ta, không ai cướp đi được ha ha!”Nhìn thấy bụng cô lồi lên một vết do dương vật đâm vào, anh đột nhiên nảy ra một ý tưởng.“Anh, hay là thai cô ấy mang thai con của chúng ta đi. Bảo bối xinh đẹp như thế này, sinh ra con của chúng ta nhất định sẽ rất đẹp! Có khi sau này cũng là một đại minh tinh đấy!”"Em nói cũng đúng." Trịnh Duệ Uyên vỗ vào cái miệng nhỏ sưng phồng của cô, trong mắt ánh lên nụ cười. Anh hưng phấn đâm thẳng vào cuống họng cô!“Như vậy, sau này có con, buộc chặt con bé trong tay chúng ta, cô ấy cũng sẽ không nghĩ đến chuyện chạy trốn nữa.”“Anh thông minh quá! Ha ha ha! Chúng ta có thể mãi mãi yêu cô ấy. Không ai cướp được, bảo bối là của chúng ta! Của chúng ta!”Tiếng ồn ào bên tai biến thành tiếng ù ù vang dội. Trước mắt cô mờ mịt đến cực điểm, hai mắt toàn là sương mù. Dương vật trong miệng hận không thể đâm nát thực quản cô, không ngừng gây ra những cơn buồn nôn kích thích. Nhưng vô hình trung lại càng kẹp chặt dương vật, khiến nó tiến vào càng dữ tợn.Không được, cô sắp không chịu nổi nữa rồi.Những bức ảnh chen chúc nhau trên tường, đều là vẻ ngoài rực rỡ của cô trên sân khấu. Dưới sự hỗ trợ của những bộ trang phục lộng lẫy, cô phong tình vạn chủng quyến rũ như hồ ly. Trái ngược hoàn toàn với người phụ nữ dưới thân này, bị lấp đầy bởi dương vật của hai người đàn ông.Miệng không ngậm nổi dương vật, dẫn đến khóe miệng rách toạc.Đến cả tiếng rên rỉ cuối cùng cũng không thể phát ra.Hai người cùng lúc rút ra cắm vào, động tác bắt đầu đồng bộ, cùng nhau thâm nhập hoàn toàn vào cơ thể cô. Tiếng cười điên cuồng vừa chiếm hữu cơ thể cô, vừa nắm bóp bầu vú thành các hình dạng khác nhau."Tuyệt vời, sướng quá... Âm hộ mút chặt quá, muốn không chịu nổi ân a!" Trịnh Diệu phát điên tăng tốc trong cơ thể cô, mông giật liên hồi, dương vật cắm vào đến mờ cả bóng. Máu chảy ra màu đỏ thẫm, âm hộ bị rách da, tơ máu cũng đứt. Quy đầu trực tiếp chui vào tử cung mềm mại.“Ha, ha, không chịu nổi rồi, tử cung kẹp chặt quá, đừng vội, lát nữa sẽ bắn vào cho em no! Tinh dịch đều cho em hết, mang thai con của anh nhé, ha ha!”Tiếng cười bệnh hoạn làm khuôn mặt tái nhợt của anh trở nên ửng hồng. Trịnh Duệ Uyên nhíu mày tăng tốc, biến miệng cô thành một cái lỗ nhỏ.“Nhanh lên bắn đi, lát nữa đổi chỗ!”“Biết rồi anh.”Những tiếng bạch bạch bạch vang lên không ngừng, không có dấu hiệu chậm lại, cứ thế càn quấy và tấn công bên trong cơ thể cô.Tinh dịch được bơm vào thực quản, không cho cô có cơ hội nuốt, trực tiếp bắn một phát xuống tận đáy, ào ạt chảy vào dạ dày, gây buồn nôn khiến nước mắt cô tuôn ra càng mạnh mẽ.Khoảnh khắc rút ra, trong hơi thở gấp gáp, cô còn chưa kịp cầu xin, một cây dương vật dính máu đã dùng lưỡi cô lau sạch, rồi tiếp tục thọc vào, làm tiếp động tác vừa rồi.Biết là họ đã đổi vị trí, Bùi Oanh khóc nức nở sống không bằng chết. Lưỡi cô bị ép phải ngoan ngoãn. Cô đưa hai tay bám vào chân người đàn ông trên đầu, muốn anh đi lên. Trịnh Duệ Uyên mắt đỏ ngầu, nhe răng cười một cách biến thái, tăng tốc cắm sâu vào cổ họng cô!“Em thấy anh không dùng sức bằng anh trai sao? Cho em nè! Tuyệt vời quá, bảo bối, em thật sự quá tuyệt vời!”“Nôn... nôn!”Bụng dưới lại bị một cây dương vật khác căng ra.Dần dần, ngay cả tay cô cũng không thể nhấc lên được, từ từ buông thõng trên đầu, nặng nề nằm liệt trên giường.Đồ điên. Hai người này, tất cả đều là những kẻ điên biến thái.“Ha, bắn, bắn! Nuốt vào cho anh! Phải ngoan ngoãn ăn hết nhé, bảo bối là ngoan nhất.”"Ư...m..." Trịnh Duệ Uyên rên rỉ, tinh dịch chảy cuồn cuộn vào sâu trong tử cung. Anh thoải mái đến mức chậm chạp không chịu rút ra.Nhìn dấu vết nhô lên trên bụng cô, nhớ lại lời Trịnh Diệu vừa nói, anh mỉm cười nhạt nhẽo hỏi: “Em nói xem nếu mang thai thì bụng có thể to đến mức nào?”"Ai mà biết được, có khi còn mang thai một cặp song sinh giống như chúng ta thì sao!" Trịnh Diệu cười hì hì nhìn người phụ nữ đang muốn lật tung trời lên: “Bảo bối ngất xỉu rồi sao? Hay còn tỉnh?”"Hừ." Tiếng cười của anh có chút không có ý tốt, lại một lần nữa đâm dương vật đã hơi mềm vào trong.Tiếng tí tách rất nhỏ vang lên trong bụng, nhưng vẫn có thể nghe thấy.Trịnh Diệu ngẩng đầu nhìn anh trai: “Anh đang làm gì vậy?”“Anh đang nghĩ xem bụng mang thai có thể to đến mức nào.”"Không phải ý đó, anh...!" Rất nhanh, anh đã nghe thấy mùi, nụ cười trở nên cố chấp và điên cuồng hơn: “Ha ha ha! Ha ha ha, anh lại... lại đi tiểu vào trong bụng bảo bối! Bụng em ấy thật sự phồng lên rồi, tuyệt vời, quá tuyệt vời!”Nước tiểu nóng hổi chảy toàn bộ vào sâu trong âm đạo.Bùi Oanh trừng mắt kinh hoàng. Đôi môi ngậm đồ chơi khẩu giao há hốc không thốt nên lời. Cổ họng cô đã bị đâm hỏng, ý thức còn sót lại chỉ có thể trừng mắt nhìn chằm chằm trần nhà. Mọi tiếng kinh hô, la hét đều điên cuồng chạy loạn trong đầu, lấp đầy tâm trí. Cô thần trí bất định, sụp đổ hoàn toàn."Oa, lại có thể to như vậy!" Trịnh Diệu si ngốc vuốt ve cái bụng phồng lên, trong mắt ánh lên tia sáng vì sự tồn tại của cô: “Mang thai nhất định là sẽ to như vậy. Anh, phải nhanh làm cô ấy mang thai con của chúng ta mới được, con của chúng ta.”“Không cần em nói anh cũng biết.”Hai anh em không buông tha cô suốt cả đêm, thay đổi đủ mọi tư thế trên giường để bắn tinh dịch vào cơ thể cô. Miệng Bùi Oanh luôn trong trạng thái bị lấp đầy, không biết đã nuốt bao nhiêu lần tinh.Cho đến lần cuối cùng, họ bắn vào miệng cô, bắt cô tự nuốt.Nhưng cô không còn chút sức lực nào. Cơ thể trần trụi đầy tinh dịch và mùi hôi thối ngã xuống giường. Thất thần, cô nghiêng đầu, tinh dịch nhanh chóng chảy ra từ khóe miệng.Đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm vào tấm poster của chính mình trên tường đối diện giường.Lấy đồ chơi khẩu giao ra khỏi miệng cô, Trịnh Diệu ôm cô vào lòng, hôn lên khuôn mặt đầm đìa mồ hôi. Anh không muốn buông ra dù chỉ một khoảnh khắc.“Bảo bối hư quá, sao không ngoan ngoãn nuốt vào. Em nhìn em kìa, chảy ra hết rồi. Không nuốt xuống thì lát nữa anh lại thao cái miệng nhỏ của em đấy!”Nghe tiếng, cô cố sức nuốt một ngụm tinh dịch xuống.Anh cười rất vui vẻ, ôm chặt eo cô, ngửi hương thơm cơ thể độc nhất trên cổ cô. Hít lấy hít để, giọng nói nhẹ nhàng đến mức bệnh hoạn: “Quá tuyệt vời, ô, quá tuyệt vời! Anh yêu em lắm, không có em anh thật sự không sống nổi dù chỉ một khắc. Bảo bối, sao có thể làm anh yêu em đến thế!”Trịnh Duệ Uyên bê một bát cháo mở cửa phòng ngủ: “Dậy, đút cho em ấy uống đi.”Người phụ nữ vô hồn, chỉ trừng mắt nhìn, thậm chí mí mắt cũng không chớp lấy một cái. Cô đã bị chà đạp đến mức này.Anh đi đến bên cạnh cô, cúi lưng, âu yếm hôn lên má cô. Vì tình yêu vặn vẹo, anh nói những lời lả lơi: “Thật là ngoan, giống như búp bê vậy.”“Nhưng mà búp bê, trên người phải có một chút đồ trang trí chứ.”Nghe anh trai nói xong, mắt Trịnh Diệu sáng lên. Hai người có chung ý tưởng. Anh cười ha ha điên cuồng: “Anh, vẫn là anh có nhiều ý tưởng nhất!”Ngày hôm sau, họ mang dụng cụ đến. Họ đeo quả bóng khẩu tắc vào miệng cô, để ngăn cô la hét.Vừa bôi povidone lên đầu vú hồng hào của cô, Trịnh Diệu vừa nói với cô: “Bảo bối, tin tức bên ngoài đều nổ tung rồi, mọi người đều đang tìm em đấy. Nhưng họ sẽ không bao giờ tìm thấy em đâu.”“Em là của chúng ta, hì hì, mãi mãi là của chúng ta. Hơn nữa còn phải sinh con cho chúng ta nữa.”Cô ngậm khẩu tắc, gầm gừ, nhìn hành động của họ. Cô vặn vẹo cơ thể giãy giụa, nhưng hai tay bị bó chặt ra sau lưng. Tư thế này khiến bộ ngực của cô nhô cao, hết sức dâm đãng."Khuyên." Trịnh Duệ Uyên nhéo một đầu vú, chìa tay về phía em trai.Trịnh Diệu đưa chiếc súng xỏ khuyên màu đen vào tay anh trai, cúi lưng, hôn lên khuôn mặt trắng bệch vì khóc của người phụ nữ: “Ngoan nhé bảo bối, một lát sẽ không đau nữa.”Nhưng trong mắt cô đầy sợ hãi, đôi mắt ngây dại nhìn chằm chằm vào thứ trong tay anh, đang nhắm thẳng vào đầu vú mềm mại.Một tiếng "cách".Đâm xuống."Ngô ngô!" Miệng ngậm khẩu tắc, nước dãi chảy ra khắp nơi, phát ra tiếng rên rỉ trầm đục mạnh mẽ.Nhân lúc máu còn chảy chưa nhiều, anh nhanh chóng luồn một chiếc khuyên bạc qua núm vú.Ngay sau đó, bên còn lại cũng vậy.Chiếc khuyên hơi nặng, kéo núm vú của cô trĩu xuống, trông rất lớn. Khi làm tình, nó sẽ đung đưa theo nhịp, khiến cô đau đến chết đi sống lại, điên cuồng đá hai chân."Đẹp thật." Trịnh Diệu kinh ngạc cảm thán vuốt ve chiếc khuyên vừa xỏ lên đầu vú. Ngón tay anh chạm vào một giọt máu.“Ha ha, hóa ra chỗ này cũng chảy máu sao. Anh, khuyên âm hộ có nên xỏ cho cô ấy không?”Anh trai nhìn người phụ nữ đau đớn quằn quại, ngón chân duỗi thẳng, nước dãi đã chảy xuống tận cổ. Anh cất súng, chậm rãi nói: “Lần sau đi, đợi sinh con xong rồi xỏ.”“Nói cũng đúng, vậy xỏ khuyên vú thế này, lúc cho con bú có phải tháo ra không nhỉ.”"Em nghĩ đến cảnh vú này sẽ chảy sữa là đã thấy hưng phấn rồi! Cơ thể bảo bối đúng là báu vật quý báu, quá thích!" Trong mắt anh lóe lên sự cuồng nhiệt. Anh lại ôm cô vào lòng, nóng lòng hôn, miệng không ngừng gọi "bảo bối", ân ái đến tận xương tủy.Bùi Oanh bị hai anh em này hành hạ không chỉ đơn giản là sụp đổ. Cô đã mất đi quyền con người cơ bản nhất. Ngày đêm đều làm tình, cơ thể làm sao chịu đựng nổi. Số lần cho cô ăn cơm cũng giảm đi, hai người dùng nguồn thể lực dồi dào của mình để phóng thích không ngừng trên người cô.Ban đầu còn có thể giãy giụa hai tay, nhưng sau đó cô đến sức nhấc ngón tay cũng không còn. Thân hình ban đầu đầy đặn, căng tròn, làn da vô cùng mịn màng. Giờ đây lại đầy vết bầm tím do bị véo, gầy trơ xương vì đói.Những tấm poster bắt mắt trên tường, là sự trào phúng lớn nhất đối với cô.Khi không bị thao, cô sẽ tựa đầu giường nhìn ảnh của mình ngẩn người, ngày đêm ảo tưởng có người có thể cứu mình ra khỏi nơi này, để cô trở lại cuộc sống bình thường. Cô không bao giờ muốn lộ mặt trước ống kính nữa, hoàn toàn rút lui.Thế nhưng chỉ có những lời nói dâm đãng khi làm tình trên người cô mới nói cho cô biết, điều đó sẽ không bao giờ trở thành hiện thực. Sự tồn tại duy nhất là cô nằm dưới hai dương vật của hai người đàn ông, bị bắn tinh không ngừng, sống một cuộc sống trụy lạc vô độ.“Anh, anh có thấy bụng em ấy hơi to không?”Trịnh Duệ Uyên vuốt ve cái bụng tròn lên. Cơ thể cô gầy rộc, trừ cái bụng hơi tròn này ra.Anh đứng dậy: “Anh đi xuống lầu mua que thử thai, thử một lần là biết ngay.”Trịnh Diệu ôm cô, hôn lên mặt cô: “Nhưng nhất định phải mang thai đấy, không thì chúng ta bắn vào nhiều tinh dịch như vậy cũng quá lãng phí.”Cô nhắm mắt, mệt mỏi ngã xuống giường, thở hổn hển thoi thóp.Chờ anh mua que thử thai về, cô vẫn không thoát khỏi một trận thao dữ dội. Lần này, họ thao cô đến mức cô không kiểm soát được mà tiểu ra, để rồi họ dùng que thử thai kiểm tra.Cho đến khi hai vạch đỏ hiện ra, trong mắt Trịnh Duệ Uyên tràn ngập sự kích động.“Anh, cái này có ý gì vậy?”“Có mang!”“Thật sao!”“Ha ha ha, có mang rồi! Sau ba tháng, cuối cùng cũng thao cô ấy mang thai rồi, tuyệt vời quá bảo bối! Em mang thai con của chúng ta!”Tiếng cười hoan hỉ chói tai ầm ĩ.Đôi mắt cô khô cạn, không còn chút hơi nước, ánh sáng cũng mất đi, chỉ còn dư âm cao trào khiến gò má cô ửng lên vài tia hồng hào.Trịnh Duệ Uyên bế cô lên. Bùi Oanh như con rối gỗ, đầu nghiêng ngả dựa vào vai anh. Anh thì thầm với cô những lời yêu thương triền miên, nhưng ánh mắt cô lại sững sờ, chỉ chăm chăm nhìn hai vạch đỏ trên que thử thai nằm trên giường. Lý trí cô sụp đổ, lòng đầy chán nản và tuyệt vọng.
Nữ minh tinh , song sinh fan cuồng 3P, bệnh kiều cố chấp, bắt cóc, cầm tù, cưỡng chế, rót nước tiểu.“Anh, chúng ta có chắc chắn làm vậy không?”“Anh đã bao giờ đùa với em chưa.”Anh lắp ống giảm thanh vào họng súng, tự tin và kiêu ngạo nhếch mép cười, xuyên qua cửa kính xe nhìn về phía hiện trường đám cưới xa hoa bên ngoài.Xung quanh khách sạn, các phóng viên vây kín không một kẽ hở, ngay cả trên tường cũng đầy những người giơ máy ảnh ống kính dài, muốn chiêm ngưỡng vẻ lộng lẫy trong đám cưới của cô gái đó.Trịnh Diệu nắm chặt con dao nhỏ giấu sau lưng, nhắm mắt, hít một hơi thật sâu: “Em sẵn sàng rồi anh!”“Làm thôi.”“Được!”Mở cửa xe, Trịnh Duệ Uyên đi trước, khẩu súng được giấu trong chiếc túi đen trên tay.Cậu bé giữ cửa cười và chìa tay ra, anh cúi mắt nhìn xuống, thản nhiên móc ra một tấm thiệp mời giả từ trong túi áo khoác, kẹp bằng hai ngón tay rồi đưa cho cậu bé.“Mời hai vị vào.”Trịnh Diệu lướt qua anh trai, trong đôi mắt xám đầy hưng phấn, si mê không cần nói cũng biết.Không lâu sau, tiếng la hét chói tai vang lên từ trong nhà thờ!Người phụ nữ mặc chiếc váy cưới xòe vai trần, bị một người đàn ông cao lớn ôm vào lòng, một khẩu súng đen dí vào trán, cô sợ hãi giơ hai tay, bị kéo về phía cổng lớn.Các vệ sĩ xung quanh không ai dám động, mặt cô sợ đến tái mét, ngón tay run rẩy không dám co duỗi, gương mặt trang điểm tinh xảo giờ trông thật thảm hại."Anh, anh muốn gì, chúng ta có thể nói chuyện đàng hoàng." Giọng nói trong trẻo, ngọt ngào của cô không kìm được run rẩy.Người đàn ông siết chặt cổ cô từ phía sau, lạnh băng thốt ra hai chữ trầm thấp.“Muốn em.”Người đàn ông mặc vest trên sân khấu gần như phát điên gào thét về phía anh, vừa định bước xuống đã bị một người khác đánh lén từ sau lưng, dí một con dao vào eo.Anh ta kinh ngạc đứng sững tại chỗ.Trịnh Diệu ngước mắt, mỉm cười nói với anh ta: “Còn lộn xộn, tôi sẽ đâm nát quả thận của anh đấy!”Chiếc váy lụa trắng tinh bị kéo lê trên mặt đất, dính đầy bụi bẩn. Khoảnh khắc cô bị lôi ra khỏi cổng nhà thờ, người đàn ông bế cô lên và chạy như bay ra ngoài, không chút sợ hãi để lộ mặt dưới ống kính của các phóng viên. Khóe miệng anh cong lên, tự tin, đắc ý và không hề e ngại."Làm ơn, buông tha em! Anh muốn bao nhiêu tiền em cũng có thể cho anh, làm ơn đi!" Người phụ nữ trong lòng anh loạn thần, không ngừng đá chân, muốn nhảy xuống khỏi người anh.Nhưng anh cất súng, ôm chặt cô. Ngay cả qua lớp váy cưới dày cộm, anh cũng cảm nhận được sự ấm áp của cơ thể mềm mại, thơm tho đó. Anh nóng lòng vùi vào lòng cô, ngửi hương thơm độc nhất, đôi mắt si mê một cách bệnh hoạn chứa đầy tình yêu cuồng nhiệt.“Bảo bối, tiền làm sao quý bằng em được.”Khoảnh khắc đó, cô sợ hãi tột độ. Đôi mắt linh động mở to như quả óc chó, ngập nước. Toàn thân cô nổi da gà.“Anh!”Trịnh Diệu lên xe, đặt con dao nhỏ lên ghế và đóng cửa. Nhìn thấy người phụ nữ mặc váy cưới ở ghế phụ, anh cuồng dại bò lên trước, nắm lấy bờ vai ngọc trần trụi của cô.“Oanh Oanh!”"A a!" Cô sợ hãi thét chói tai, co người trên ghế, rốt cuộc không chịu nổi mà bật khóc nức nở. Hai tay cô nắm chặt tay nắm cửa xe bị khóa, không thể mở ra được.“ các anh làm ơn, đừng, đừng chạm vào em, cho em xuống xe. Em có tiền, em sẽ cho các anh! Các anh bắt cóc sẽ phải vào tù!”Trịnh Duệ Uyên và em trai cùng phá lên cười.Anh đạp ga, chiếc xe phóng đi, cực nhanh rời khỏi đó.“Xem ra em vẫn chưa biết, rốt cuộc bọn anh muốn gì.”“Thật làm anh thất vọng. Rõ ràng cứ làm minh tinh ngoan ngoãn là được rồi, tại sao lại cố tình muốn kết hôn? Nếu không phải em đột ngột muốn kết hôn, cũng không thể dồn bọn anh đến bước đường này chứ.”Trịnh Diệu từ phía sau bóp cổ cô, nước mắt làm trôi lớp phấn nền, để lại một vệt nước mắt rõ ràng. Cô không ngừng van xin họ buông tha.“em, thả em ra. Em có thể không truy cứu chuyện các anh bắt cóc em, chỉ cần các anh thả em đi.”“Ha ha ha, anh nghe em ấy nói kìa! Thật sự không coi chúng ta ra gì.”Người đàn ông ở ghế lái hừ lạnh một tiếng, Trịnh Diệu ghé sát lại, liếm vành tai thơm tho của cô, khẽ than thở: “Quả nhiên rất thơm, y hệt trong tưởng tượng của anh. Em quá đẹp, bảo bối, yêu em chết mất!”“Ô, ô đừng, đừng động vào em, đừng động vào em!”Cô đưa tay lên phản kháng, Trịnh Diệu nắm lấy và bẻ quặt ra sau. Cô chỉ kịp phát ra một tiếng kêu giận dữ vì đau.Trịnh Duệ Uyên không vui ngăn lại: “Về nhà rồi chơi!”“Rồi rồi, em biết rồi. Nhưng bảo bối à, nếu em còn lộn xộn, anh sẽ chặt tay em trước, biến nó thành tiêu bản đấy!”Bùi Oanh sụp đổ khóc nấc, tiếng nấc khiến lồng ngực không ngừng phập phồng. Nước mắt rơi xuống xương quai xanh, theo khe ngực bị ép chặt chảy xuống. Hai người đàn ông trong xe thỉnh thoảng liếc nhìn cô, không khí đã nóng lên đến đỉnh điểm.Chiếc xe tiến vào gara ngầm tối đen, đèn xe cũng vụt tắt. Trước mắt Bùi Oanh mờ mịt, cô nắm chặt tay nắm cửa xe, chỉ chờ xe mở khóa sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để chạy xuống.Trịnh Diệu không cho cô cơ hội đó, siết chặt cổ cô, kéo cô vào lòng bàn tay mình. Không biết là hưng phấn hay tức giận, anh nghiến răng gầm nhẹ bên tai cô: “Sắp về đến nhà rồi, bảo bối! Anh đã chờ khoảnh khắc này lâu lắm rồi!”Trịnh Duệ Uyên ôm cô ra khỏi xe, hai tay cô bị Trịnh Diệu kéo, đi về phía thang máy.“Em phấn khích quá, phấn khích quá! Không thể chờ nổi nữa rồi anh, nhanh lên. Em không chịu nổi nữa. Mùi hương này trên xe đã làm em cứng hết cả người rồi. Mẹ nó sao lại vừa ngọt vừa dâm thế này, ô ô thích quá!”Bùi Oanh sợ đến phát khóc, không ngừng vặn vẹo trong vòng tay anh.Từ cuộc nói chuyện của họ, cô nghe ra họ là anh em, và nơi cô đang ở là một tòa chung cư cao tầng.Cô được đặt vào phòng ngủ, trên tường dán đầy poster các vai diễn của cô và những bức ảnh chụp lén từ mọi góc độ, thậm chí cả trong nhà vệ sinh và phòng thay đồ.Đó là những fan cuồng biến thái đến phát điên. Khoảnh khắc được buông ra, cô mặc váy cưới chạy đến một góc trong căn phòng ngủ này.Cô tùy tiện chộp lấy một vật cứng ở góc tường, nhưng rồi lại phát hiện, đó là một chiếc bình hoa do cô tự làm trong một chương trình tạp kỹ."Này này này, chạy lung tung là không ngoan đâu nhé." Trịnh Diệu cười rất vui, đôi mắt cũng nheo lại, vội vàng tiến lên chơi trò đuổi bắt với cô.Người phụ nữ cầm bình hoa, không ngừng la hét né tránh, còn anh thì tìm kẽ hở để tóm lấy tay cô. Chiếc váy cưới trắng tinh trên người cô thật đẹp, nhưng nếu so với lúc cô trần truồng, thì chắc chắn còn thua xa!“Ha ha ha ha! Trốn đi, trốn đi! Phòng ngủ chỉ có chừng này thôi, anh xem em trốn đi đâu được!”Đứng ở cửa, Trịnh Duệ Uyên thong thả cởi cà vạt, từng cúc áo sơ mi từ từ được tháo ra khỏi ngón tay anh.Bùi Oanh nhìn hành động của anh, vừa khóc vừa cầu xin họ buông tha. Chiếc bình hoa trong tay cô trở thành một công cụ vô dụng nhất, không ngừng vung vào không khí, cố gắng xua đuổi người đàn ông biến thái đang phát điên trước mặt.Nhưng Trịnh Diệu đã chán trò chơi, tiến lên đè cô ngã xuống giường, giật lấy chiếc bình hoa trong tay cô. Tiếng cười dâm đãng kia khiến khuôn mặt tuấn tú cũng trở nên đáng sợ."A tránh ra, cút đi! Cút đi ô ô ô!" Trịnh Duệ Uyên cởi áo khoác vest, bước tới che miệng cô, cúi mắt thưởng thức vẻ tuyệt vọng trên mặt cô. Chiếc váy cưới trước ngực bị Trịnh Diệu xé toạc ra!Bầu ngực căng tròn, hồng hào nhảy lên, run rẩy trong không khí. Hai người đàn ông si mê trợn mắt, nhìn chằm chằm vào hai đầu vú nhỏ trần trụi, không nói một lời mà túm lấy."A!" Trịnh Diệu ngậm một bên vào miệng, hút và cắn, dùng háng đã cứng lên của mình, qua lớp quần để chọc vào giữa hai chân cô.“Ha, thơm quá! Anh nghe xem, thơm quá! Bảo bối thơm quá, đúng là mùi này, mẹ nó tuyệt vời, em không chịu nổi nữa. Để em làm trước, xin anh đấy anh, thật sự sắp cứng chết rồi!”Trịnh Duệ Uyên nhìn nước mắt cô tuôn ra, tiếng cười tàn nhẫn và điên cuồng. Một tay anh kéo quần tây của mình xuống: “Tùy em, anh sẽ cắm cái miệng nhỏ của cô ấy.”“Ha ha ha, cứ vậy đi! Chút nữa cho em thử với, em cũng muốn cắm!”Chiếc váy cưới bị cởi từ bàn chân, hai tay cô đập xuống giường, cố gắng thoát khỏi sự giam giữ trước mắt. Nhưng cơ thể cô, ngoài việc hai bầu ngực ở trước ngực có thể nhảy lên, không làm được gì cả.Nhìn thấy cả hai đều cởi quần, đắc ý trưng bày dương vật tím ngắt cứng rắn trước mặt cô, rồi cắm vào cơ thể trơn bóng không một tì vết của cô."Vào rồi! Vào rồi anh!" Trịnh Diệu rút dương vật có dính máu ở quy đầu ra, hưng phấn rồi lại làm vào, rồi rút ra. Tiếng cười điên cuồng vang vọng: “Tuyệt vời! Thật sự tuyệt vời! Em quá thích bảo bối này.”Nhưng trái ngược với đó, người phụ nữ không hề dễ chịu. Bị bàn tay to che miệng, cô chỉ có thể rên rỉ nghẹn ngào, đau đến sống không bằng chết. Móng tay cô cào vào mu bàn tay anh.Cơ thể đang vặn vẹo dần dần trở nên bất động. Vì quá đau, mỗi khi cô cử động, vật khổng lồ đó lại tra tấn từng thớ thịt nóng bỏng trong âm đạo cô.Và khi cô nhìn thấy dương vật trước mặt được đặt lên mặt mình, mùi tanh nồng xộc vào mũi. Người đàn ông nắm lấy dương vật, dùng quy đầu xoa vào làn da mềm mại của cô. Đôi mắt đỏ ngầu của người phụ nữ đầy thù hận, trừng mắt nhìn anh."Hừ." Anh khinh thường cười trước ánh mắt đó. Lấy ra một món đồ chơi khẩu giao đặt trên đầu giường, chưa từng dùng qua, cố ý chuẩn bị cho lúc này. Anh ép vào miệng cô, khiến miệng cô căng ra một độ rộng vừa đủ với độ dày của dương vật, đến mức môi gần như rách toạc.Đỡ lấy dương vật cực đại, từ từ cắm sâu vào đôi môi đỏ mọng.“Ngô ngô ngô!”“Ân~”“Ha ha anh! Miệng nhỏ của bảo bối sướng không? Có quan trọng hơn cả âm đạo bên dưới không? Cô ấy kẹp chặt quá, muốn bóp nát em rồi, sao mà dâm đãng thế!”Trịnh Duệ Uyên cúi đầu nhìn khuôn mặt méo mó của cô, tròng mắt bắt đầu trợn ngược lên: “Đương nhiên là sướng, có chỗ nào trên cơ thể bảo bối mà không sướng?”“Mẹ nó, mẹ nó! Cuối cùng em cũng thao được cô ấy rồi. Cô ấy là của chúng ta, không ai cướp đi được ha ha!”Nhìn thấy bụng cô lồi lên một vết do dương vật đâm vào, anh đột nhiên nảy ra một ý tưởng.“Anh, hay là thai cô ấy mang thai con của chúng ta đi. Bảo bối xinh đẹp như thế này, sinh ra con của chúng ta nhất định sẽ rất đẹp! Có khi sau này cũng là một đại minh tinh đấy!”"Em nói cũng đúng." Trịnh Duệ Uyên vỗ vào cái miệng nhỏ sưng phồng của cô, trong mắt ánh lên nụ cười. Anh hưng phấn đâm thẳng vào cuống họng cô!“Như vậy, sau này có con, buộc chặt con bé trong tay chúng ta, cô ấy cũng sẽ không nghĩ đến chuyện chạy trốn nữa.”“Anh thông minh quá! Ha ha ha! Chúng ta có thể mãi mãi yêu cô ấy. Không ai cướp được, bảo bối là của chúng ta! Của chúng ta!”Tiếng ồn ào bên tai biến thành tiếng ù ù vang dội. Trước mắt cô mờ mịt đến cực điểm, hai mắt toàn là sương mù. Dương vật trong miệng hận không thể đâm nát thực quản cô, không ngừng gây ra những cơn buồn nôn kích thích. Nhưng vô hình trung lại càng kẹp chặt dương vật, khiến nó tiến vào càng dữ tợn.Không được, cô sắp không chịu nổi nữa rồi.Những bức ảnh chen chúc nhau trên tường, đều là vẻ ngoài rực rỡ của cô trên sân khấu. Dưới sự hỗ trợ của những bộ trang phục lộng lẫy, cô phong tình vạn chủng quyến rũ như hồ ly. Trái ngược hoàn toàn với người phụ nữ dưới thân này, bị lấp đầy bởi dương vật của hai người đàn ông.Miệng không ngậm nổi dương vật, dẫn đến khóe miệng rách toạc.Đến cả tiếng rên rỉ cuối cùng cũng không thể phát ra.Hai người cùng lúc rút ra cắm vào, động tác bắt đầu đồng bộ, cùng nhau thâm nhập hoàn toàn vào cơ thể cô. Tiếng cười điên cuồng vừa chiếm hữu cơ thể cô, vừa nắm bóp bầu vú thành các hình dạng khác nhau."Tuyệt vời, sướng quá... Âm hộ mút chặt quá, muốn không chịu nổi ân a!" Trịnh Diệu phát điên tăng tốc trong cơ thể cô, mông giật liên hồi, dương vật cắm vào đến mờ cả bóng. Máu chảy ra màu đỏ thẫm, âm hộ bị rách da, tơ máu cũng đứt. Quy đầu trực tiếp chui vào tử cung mềm mại.“Ha, ha, không chịu nổi rồi, tử cung kẹp chặt quá, đừng vội, lát nữa sẽ bắn vào cho em no! Tinh dịch đều cho em hết, mang thai con của anh nhé, ha ha!”Tiếng cười bệnh hoạn làm khuôn mặt tái nhợt của anh trở nên ửng hồng. Trịnh Duệ Uyên nhíu mày tăng tốc, biến miệng cô thành một cái lỗ nhỏ.“Nhanh lên bắn đi, lát nữa đổi chỗ!”“Biết rồi anh.”Những tiếng bạch bạch bạch vang lên không ngừng, không có dấu hiệu chậm lại, cứ thế càn quấy và tấn công bên trong cơ thể cô.Tinh dịch được bơm vào thực quản, không cho cô có cơ hội nuốt, trực tiếp bắn một phát xuống tận đáy, ào ạt chảy vào dạ dày, gây buồn nôn khiến nước mắt cô tuôn ra càng mạnh mẽ.Khoảnh khắc rút ra, trong hơi thở gấp gáp, cô còn chưa kịp cầu xin, một cây dương vật dính máu đã dùng lưỡi cô lau sạch, rồi tiếp tục thọc vào, làm tiếp động tác vừa rồi.Biết là họ đã đổi vị trí, Bùi Oanh khóc nức nở sống không bằng chết. Lưỡi cô bị ép phải ngoan ngoãn. Cô đưa hai tay bám vào chân người đàn ông trên đầu, muốn anh đi lên. Trịnh Duệ Uyên mắt đỏ ngầu, nhe răng cười một cách biến thái, tăng tốc cắm sâu vào cổ họng cô!“Em thấy anh không dùng sức bằng anh trai sao? Cho em nè! Tuyệt vời quá, bảo bối, em thật sự quá tuyệt vời!”“Nôn... nôn!”Bụng dưới lại bị một cây dương vật khác căng ra.Dần dần, ngay cả tay cô cũng không thể nhấc lên được, từ từ buông thõng trên đầu, nặng nề nằm liệt trên giường.Đồ điên. Hai người này, tất cả đều là những kẻ điên biến thái.“Ha, bắn, bắn! Nuốt vào cho anh! Phải ngoan ngoãn ăn hết nhé, bảo bối là ngoan nhất.”"Ư...m..." Trịnh Duệ Uyên rên rỉ, tinh dịch chảy cuồn cuộn vào sâu trong tử cung. Anh thoải mái đến mức chậm chạp không chịu rút ra.Nhìn dấu vết nhô lên trên bụng cô, nhớ lại lời Trịnh Diệu vừa nói, anh mỉm cười nhạt nhẽo hỏi: “Em nói xem nếu mang thai thì bụng có thể to đến mức nào?”"Ai mà biết được, có khi còn mang thai một cặp song sinh giống như chúng ta thì sao!" Trịnh Diệu cười hì hì nhìn người phụ nữ đang muốn lật tung trời lên: “Bảo bối ngất xỉu rồi sao? Hay còn tỉnh?”"Hừ." Tiếng cười của anh có chút không có ý tốt, lại một lần nữa đâm dương vật đã hơi mềm vào trong.Tiếng tí tách rất nhỏ vang lên trong bụng, nhưng vẫn có thể nghe thấy.Trịnh Diệu ngẩng đầu nhìn anh trai: “Anh đang làm gì vậy?”“Anh đang nghĩ xem bụng mang thai có thể to đến mức nào.”"Không phải ý đó, anh...!" Rất nhanh, anh đã nghe thấy mùi, nụ cười trở nên cố chấp và điên cuồng hơn: “Ha ha ha! Ha ha ha, anh lại... lại đi tiểu vào trong bụng bảo bối! Bụng em ấy thật sự phồng lên rồi, tuyệt vời, quá tuyệt vời!”Nước tiểu nóng hổi chảy toàn bộ vào sâu trong âm đạo.Bùi Oanh trừng mắt kinh hoàng. Đôi môi ngậm đồ chơi khẩu giao há hốc không thốt nên lời. Cổ họng cô đã bị đâm hỏng, ý thức còn sót lại chỉ có thể trừng mắt nhìn chằm chằm trần nhà. Mọi tiếng kinh hô, la hét đều điên cuồng chạy loạn trong đầu, lấp đầy tâm trí. Cô thần trí bất định, sụp đổ hoàn toàn."Oa, lại có thể to như vậy!" Trịnh Diệu si ngốc vuốt ve cái bụng phồng lên, trong mắt ánh lên tia sáng vì sự tồn tại của cô: “Mang thai nhất định là sẽ to như vậy. Anh, phải nhanh làm cô ấy mang thai con của chúng ta mới được, con của chúng ta.”“Không cần em nói anh cũng biết.”Hai anh em không buông tha cô suốt cả đêm, thay đổi đủ mọi tư thế trên giường để bắn tinh dịch vào cơ thể cô. Miệng Bùi Oanh luôn trong trạng thái bị lấp đầy, không biết đã nuốt bao nhiêu lần tinh.Cho đến lần cuối cùng, họ bắn vào miệng cô, bắt cô tự nuốt.Nhưng cô không còn chút sức lực nào. Cơ thể trần trụi đầy tinh dịch và mùi hôi thối ngã xuống giường. Thất thần, cô nghiêng đầu, tinh dịch nhanh chóng chảy ra từ khóe miệng.Đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm vào tấm poster của chính mình trên tường đối diện giường.Lấy đồ chơi khẩu giao ra khỏi miệng cô, Trịnh Diệu ôm cô vào lòng, hôn lên khuôn mặt đầm đìa mồ hôi. Anh không muốn buông ra dù chỉ một khoảnh khắc.“Bảo bối hư quá, sao không ngoan ngoãn nuốt vào. Em nhìn em kìa, chảy ra hết rồi. Không nuốt xuống thì lát nữa anh lại thao cái miệng nhỏ của em đấy!”Nghe tiếng, cô cố sức nuốt một ngụm tinh dịch xuống.Anh cười rất vui vẻ, ôm chặt eo cô, ngửi hương thơm cơ thể độc nhất trên cổ cô. Hít lấy hít để, giọng nói nhẹ nhàng đến mức bệnh hoạn: “Quá tuyệt vời, ô, quá tuyệt vời! Anh yêu em lắm, không có em anh thật sự không sống nổi dù chỉ một khắc. Bảo bối, sao có thể làm anh yêu em đến thế!”Trịnh Duệ Uyên bê một bát cháo mở cửa phòng ngủ: “Dậy, đút cho em ấy uống đi.”Người phụ nữ vô hồn, chỉ trừng mắt nhìn, thậm chí mí mắt cũng không chớp lấy một cái. Cô đã bị chà đạp đến mức này.Anh đi đến bên cạnh cô, cúi lưng, âu yếm hôn lên má cô. Vì tình yêu vặn vẹo, anh nói những lời lả lơi: “Thật là ngoan, giống như búp bê vậy.”“Nhưng mà búp bê, trên người phải có một chút đồ trang trí chứ.”Nghe anh trai nói xong, mắt Trịnh Diệu sáng lên. Hai người có chung ý tưởng. Anh cười ha ha điên cuồng: “Anh, vẫn là anh có nhiều ý tưởng nhất!”Ngày hôm sau, họ mang dụng cụ đến. Họ đeo quả bóng khẩu tắc vào miệng cô, để ngăn cô la hét.Vừa bôi povidone lên đầu vú hồng hào của cô, Trịnh Diệu vừa nói với cô: “Bảo bối, tin tức bên ngoài đều nổ tung rồi, mọi người đều đang tìm em đấy. Nhưng họ sẽ không bao giờ tìm thấy em đâu.”“Em là của chúng ta, hì hì, mãi mãi là của chúng ta. Hơn nữa còn phải sinh con cho chúng ta nữa.”Cô ngậm khẩu tắc, gầm gừ, nhìn hành động của họ. Cô vặn vẹo cơ thể giãy giụa, nhưng hai tay bị bó chặt ra sau lưng. Tư thế này khiến bộ ngực của cô nhô cao, hết sức dâm đãng."Khuyên." Trịnh Duệ Uyên nhéo một đầu vú, chìa tay về phía em trai.Trịnh Diệu đưa chiếc súng xỏ khuyên màu đen vào tay anh trai, cúi lưng, hôn lên khuôn mặt trắng bệch vì khóc của người phụ nữ: “Ngoan nhé bảo bối, một lát sẽ không đau nữa.”Nhưng trong mắt cô đầy sợ hãi, đôi mắt ngây dại nhìn chằm chằm vào thứ trong tay anh, đang nhắm thẳng vào đầu vú mềm mại.Một tiếng "cách".Đâm xuống."Ngô ngô!" Miệng ngậm khẩu tắc, nước dãi chảy ra khắp nơi, phát ra tiếng rên rỉ trầm đục mạnh mẽ.Nhân lúc máu còn chảy chưa nhiều, anh nhanh chóng luồn một chiếc khuyên bạc qua núm vú.Ngay sau đó, bên còn lại cũng vậy.Chiếc khuyên hơi nặng, kéo núm vú của cô trĩu xuống, trông rất lớn. Khi làm tình, nó sẽ đung đưa theo nhịp, khiến cô đau đến chết đi sống lại, điên cuồng đá hai chân."Đẹp thật." Trịnh Diệu kinh ngạc cảm thán vuốt ve chiếc khuyên vừa xỏ lên đầu vú. Ngón tay anh chạm vào một giọt máu.“Ha ha, hóa ra chỗ này cũng chảy máu sao. Anh, khuyên âm hộ có nên xỏ cho cô ấy không?”Anh trai nhìn người phụ nữ đau đớn quằn quại, ngón chân duỗi thẳng, nước dãi đã chảy xuống tận cổ. Anh cất súng, chậm rãi nói: “Lần sau đi, đợi sinh con xong rồi xỏ.”“Nói cũng đúng, vậy xỏ khuyên vú thế này, lúc cho con bú có phải tháo ra không nhỉ.”"Em nghĩ đến cảnh vú này sẽ chảy sữa là đã thấy hưng phấn rồi! Cơ thể bảo bối đúng là báu vật quý báu, quá thích!" Trong mắt anh lóe lên sự cuồng nhiệt. Anh lại ôm cô vào lòng, nóng lòng hôn, miệng không ngừng gọi "bảo bối", ân ái đến tận xương tủy.Bùi Oanh bị hai anh em này hành hạ không chỉ đơn giản là sụp đổ. Cô đã mất đi quyền con người cơ bản nhất. Ngày đêm đều làm tình, cơ thể làm sao chịu đựng nổi. Số lần cho cô ăn cơm cũng giảm đi, hai người dùng nguồn thể lực dồi dào của mình để phóng thích không ngừng trên người cô.Ban đầu còn có thể giãy giụa hai tay, nhưng sau đó cô đến sức nhấc ngón tay cũng không còn. Thân hình ban đầu đầy đặn, căng tròn, làn da vô cùng mịn màng. Giờ đây lại đầy vết bầm tím do bị véo, gầy trơ xương vì đói.Những tấm poster bắt mắt trên tường, là sự trào phúng lớn nhất đối với cô.Khi không bị thao, cô sẽ tựa đầu giường nhìn ảnh của mình ngẩn người, ngày đêm ảo tưởng có người có thể cứu mình ra khỏi nơi này, để cô trở lại cuộc sống bình thường. Cô không bao giờ muốn lộ mặt trước ống kính nữa, hoàn toàn rút lui.Thế nhưng chỉ có những lời nói dâm đãng khi làm tình trên người cô mới nói cho cô biết, điều đó sẽ không bao giờ trở thành hiện thực. Sự tồn tại duy nhất là cô nằm dưới hai dương vật của hai người đàn ông, bị bắn tinh không ngừng, sống một cuộc sống trụy lạc vô độ.“Anh, anh có thấy bụng em ấy hơi to không?”Trịnh Duệ Uyên vuốt ve cái bụng tròn lên. Cơ thể cô gầy rộc, trừ cái bụng hơi tròn này ra.Anh đứng dậy: “Anh đi xuống lầu mua que thử thai, thử một lần là biết ngay.”Trịnh Diệu ôm cô, hôn lên mặt cô: “Nhưng nhất định phải mang thai đấy, không thì chúng ta bắn vào nhiều tinh dịch như vậy cũng quá lãng phí.”Cô nhắm mắt, mệt mỏi ngã xuống giường, thở hổn hển thoi thóp.Chờ anh mua que thử thai về, cô vẫn không thoát khỏi một trận thao dữ dội. Lần này, họ thao cô đến mức cô không kiểm soát được mà tiểu ra, để rồi họ dùng que thử thai kiểm tra.Cho đến khi hai vạch đỏ hiện ra, trong mắt Trịnh Duệ Uyên tràn ngập sự kích động.“Anh, cái này có ý gì vậy?”“Có mang!”“Thật sao!”“Ha ha ha, có mang rồi! Sau ba tháng, cuối cùng cũng thao cô ấy mang thai rồi, tuyệt vời quá bảo bối! Em mang thai con của chúng ta!”Tiếng cười hoan hỉ chói tai ầm ĩ.Đôi mắt cô khô cạn, không còn chút hơi nước, ánh sáng cũng mất đi, chỉ còn dư âm cao trào khiến gò má cô ửng lên vài tia hồng hào.Trịnh Duệ Uyên bế cô lên. Bùi Oanh như con rối gỗ, đầu nghiêng ngả dựa vào vai anh. Anh thì thầm với cô những lời yêu thương triền miên, nhưng ánh mắt cô lại sững sờ, chỉ chăm chăm nhìn hai vạch đỏ trên que thử thai nằm trên giường. Lý trí cô sụp đổ, lòng đầy chán nản và tuyệt vọng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me