The Ki Khai Sang
Ban đầu, Francis nghĩ rằng Minh Châu chỉ biết đọc. Còn chuyên viên ngân hàng xuyên không về cổ đại lại được dạy đọc viết gần như cùng một thời gian từ thời mẫu giáo, cô nàng nào có biết rằng biết đọc chưa chắc là đã biết viết? Vậy nên khi ông lão bảo cô kiểm lại hàng, cô nàng đã đòi bút, mực và giấy. Đấy, hậu quả của thiếu hiểu biết lịch sử.Thời buổi mọi người còn đang xài bút lông ngỗng và mực làm từ mạt sắt. Cứ thử tưởng tượng xem pha mực như thế nào, chấm mực như thế nào, cách cầm bút, cách viết... Mọi thứ đều khác hẳn so với cầm bút bi. Thôi ít nhất không phải mài mực giống như ở Trung Quốc. Ở Phương Tây thì mực được đựng trong lọ, và theo cái tên thì được làm từ mạt sắt và có lẽ vài chất kết dính gì đó. Thế này thì thể nào cũng ô xi hoá đổi màu, khéo còn ăn mòn được cả giấy. Nên Francis lại lôi cô ra khoe với Gelbert. Và cái sự biết viết của cô cũng khiến Gelbert nhíu mày. Thuyền trưởng nhìn cô giống như một sinh vật kì lạ nhất trên thế giới. Nhưng có lẽ do quá bận ghi chép nhật kí hải trình, lo lắng độ chính xác của hàng hoá, ổng cũng chỉ lắc đầu, pha một lọ mực từ bột mực, đuổi con nhóc kì lạ đi đếm lại và ghi chép số lượng với lọ mực mới coong và quyển nhật kí hàng hoá nặng cả cân.Cũng may do không có bút bi, bút lông ngỗng giúp cô nàng lóng ngóng vụng về trông giống như thể là mới biết học viết. Nếu không, viết tốt quá thì cô có khác nào một con phù thuỷ phơi trên giàn thiêu hay không. Không có giàn thiêu treo tạm cột buồm cũng được. Nhưng giờ nom những con chữ xiêu vẹo nghiêng ngả to tổ bố? Cô nàng nhúng bút vào mực, cẩn thận để không làm đổ, rồi thử viết một dòng chữ. Mực loang ra, tạo thành một vết bẩn to tổ bố trên giấy da. Cô nhăn mặt, nghe tiếng Francis cười khùng khục phía sau."Ranh con, mày viết cái gì mà như gà bới thế hả?" lão thủy thủ càu nhàu, nhưng ánh mắt lão không quá gay gắt. "Tưởng biết viết là giỏi lắm à? Gọt bút cho tử tế đã, rồi mới cầm bút!" 1001 câu chuyện con ranh con Mel to mồm nói biết viết nhưng thực ra mới chỉ là tay mơ đã loan đi khắp tàu đến ba lượt khi mà ông ta nắm tay cô chỉ mấy đường cơ bản từ nhúng mực đến gọt đầu lông ngỗng."Ranh con mày cứ như đứa tiểu thư ấy! Thầy Andre đã quá chiều nhóc mày rồi. Tới gọt bút cũng chẳng biết gì!" Lão thuỷ thủ cốc đầu cô đến lần thứ năm trong ngày, thở dài than thở sao cô lại khó dạy như vậy. Minh Châu thở phào nhẹ nhõm trong lòng, ít nhất thì cũng không mấy đáng nghi nữa. Sau này rời thuyền cứ đổ cho lão Frank dạy viết. Chẳng sai sự thật chút nào. Lão già lầm bầm mấy câu vừa như cầu xin Chúa ban cho lão thêm sự kiên nhẫn vừa vội vã chỉ nó cách làm toán cộng bằng ngón tay. "Dùng ngón tay mày mà đếm, thiếu thì lấy ngón chân ra mà đếm. Coi ba thùng rượu kho tầng 1 như 3 ngón tay mày. 5 thùng ở trong phòng thuyền trưởng là cả bàn tay này thì mày có mấy thùng?"Cô lí nhí giả bộ đếm rồi mới nói "Tám" dõng dạc. Toán cấp một, nhưng Minh Châu giờ cũng biết biết hơn cảnh giác hơn về năng lực bản thân. Im, ngậm miệng, giả ngốc. Một bài học thật khó khăn "Thôi ít nhất mày làm toán chắc khá hơn là viết chữ. Mà nói vậy chứ mày viết ra được mấy chữ đủ đọc chưa sai chính tả, đã là khá lắm rồi, tao có lẽ không nên đòi hỏi thêm điều gì!" Lão lại thở dài rồi bận bịu đuổi Minh Châu đi kiểm hàng rồi chạy đi làm việc khác.Đếm cả ngày chiều, cô nàng được thêm hai củ khoai tây luộc. Nó chia cho mấy chị gái đã giúp nó muối dưa. Thế là hết!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me