The Radio Voxal
Địa Ngục tối tăm không được mặt trời chiếu sáng, mọi thứ được bao phủ bởi màu đỏ máu nơi mà bóng tội là thứ trị vì. Một thế giới được tạo nên để những kẻ tội đồ phải trả giá cho lỗi lầm mà chúng gây ra. Sống trong lo sợ và sợ hãi, những cuộc giết chóc tranh giành lãnh thổ khốc liệt. Khi nào chúng sẽ chết? Cái mạng quèn của chúng sẽ giữ được đến bao giờ? Những tiếng la hét, mùi máu tanh quện mùi thuốc súng thấm đẫm trong không khí. Tất cả như màu sắc tô điểm cho bức tranh tuyệt vọng của Địa Ngục. Tạo nên một Địa Ngục kinh khủng giam giữ những linh hồn tội lỗi mãi mãi... mãi mãi Alastor tỉnh dậy sau giấc ngủ dài, một ngày nữa đã qua nhưng cơn ác mộng vẫn mãi quẩn quanh trong tâm trí hắn. Chẳng hiểu sao từ hồi xuống Địa Ngục Alastor rất hay mơ, hắn mơ về thời còn là một đứa trẻ thơ được sống bao bọc trong vòng tay mẹ, được bà đặt một nụ hôn trên trán sau đó thong dong chạy trên đồng cỏ xanh mướt dưới ánh mặt trời sáng rọi. Rồi hắn lại mơ, mơ về lúc mẹ hắn đứng trên ranh giới sống chết, nụ cười hiền từ của bà thân thuộc của bà vẫn đọng lại trên môi dù thân thể trở nên lạnh lẽo đến đáng sợ, để rồi bà trút hơi thở cuối cùng trong vòng tay của đứa con trai, tiếng gào khóc bi thương xé tan màn đêm, tan nát cõi lòng của người ở lại. Giấc mơ giống một như thước phim sống động chiếu lại cuộc đời bi thương của Alastor vậy, ở nơi đấy hắn không thể làm gì. Chỉ có thể lặng lẽ đứng yên để những cuộn phim tiếp tục chạy, ngắm nhìn chính bản thân ngày xưa dần dần nhúng chàm. Alastor nhìn thấy lần đầu tiên đôi tay mình nhuốm máu, hắn nhớ lại sự thỏa mãn đến cực điểm khi chuyện đấy xảy ra. Cậu bé với mái tóc nâu nở một nụ cười, giống như người mẹ quá cố của mình vậy. Con dao trên tay rơi xuống đất, miệng cười kéo đến tận mang tai, nụ cười của đứa trẻ ngây thơ ngày nào ngày càng quỷ dị rồi biến chất. Cậu cười không biết là vì đã trả được thù hay là cười cho chính số phận bi đát của mình. Nước mắt chảy dài trên gương mặt non nớt, nụ cười tắt ngụm trên đôi môi. Mái tóc nâu khẽ đung đưa dưới ánh trăng, đưa tay quẹt đi hốc mắt ửng đỏ, cậu cúi người xuống nhặt con dao lên. Alastor nhớ rõ cảm giác đấy như thế nào cảm giác tuyệt vọng đi kèm sung sướng được thỏa mãn, hắn lúc đấy như kẻ lăn lộn trên sa mạc lâu ngày được giải khát, cảm giác thỏa mãn đầy cám dỗ đấy đã đẩy hắn vào con đường không thể quay đầu. Cảm giác của quyền lực, của sức mạnh trong tay khiến hắn chao đảo rồi nhẹ nhàng đẩy hắn xuống hố sâu của dục vong không đáy Những giấc mơ như nhắc hắn nhớ về tội ác của mình vậy . Lần đầu mơ thấy chuyện này, Alastor còn có chút hoang mang bất ngờ nhưng dần dà hắn đã quen với việc này., nhưng quen không có nghĩa là không còn đau, bước tiếp không có nghĩa là không còn ngoái lại. Alastor cười khổ, gã nhoài mình ra khỏi giường sau đó tự xoa dịu mình bằng một cốc caffe, mặc bộ đồ quen thuộc mà nhàn nhã nhâm nhi thưởng thức cảnh vật của thành phố Pentagram. Mẹ chắc hẳn sẽ thất vọng lắmCũng đúng thôi, cậu con trai quý tử của bà đã trở thành kẻ sát nhân. Sau đó bị bắn chết bởi một lý do xàm xí, hẳn bà sẽ thất vọng biết bao khi biết đượ sự thật đau lòng đấy. Nhấp một ngụm caffe, Alastor chống tay gục đầu xuống bàn.Mẹ còn đợi con không?Suốt quãng thời gian qua trong đầu Alastor chỉ có một câu hỏi, một câu hỏi duy nhất. Bà còn đợi hắn không? Người tốt như mẹ chắc chắn sẽ được lên thiên đường, ở nơi trên cao đấy, bà có còn đợi người con trai này không? Hay là bà đã quên rồi, chắc là không phải đâu... Bà luôn là một người mẹ tốt mà. Mặc dù hắn ghét sự tốt đấy của bà biết bao nhiêu. Nếu bà ích kỉ hơn một chút, nếu lúc đấy bà cứ mặc kệ hắn chết đi. Nếu viên đạn lúc đấy là ghim vào tim hắn chứ không phải bà, mọi chuyện có lẽ sẽ tốt hơn. Thế giới sẽ bớt đi một kẻ sát nhân và nhiều lên một người tốt. Hoặc là ngày hôm đấy bà cứ kệ tên ăn mày nằm xó đường ấy đi, giá như bà đừng cưu mang và mang tên đó về dinh thự để rồi sau này chính tên khốn đó cầm súng lên bắn ân nhân của mình thì mọi chuyện đã khác. Nhưng Alastor cũng có quyền gì mà nói chứ? Chẳng phải chính hắn cũng đã dùng máu rửa tay mình hay sao? Chẳng phải chính hắn cũng đã cầm dao đâm chính tên khốn kia hay sao? Alastor không có quyền đánh giá tên khốn kia, lại càng không có quyền gặp mẹ mình. Bởi hắn là một tên sát nhân đáng khinh, người đã đi ngược lại kì vọng của mẹ. Nếu gặp lại bà sẽ thất vọng đến mức nào? Đôi mắt ửng đỏ của bà sẽ là điều Alastor không muốn thấy nhất. Hắn không cho phép tên sát nhân đáng khinh đấy làm đau một người lương thiện như vậy. Mẹ còn đợi thì sao chứ? Dẫu sao hắn vĩnh viễn không thể gặp lại được bà. Alastor đặt cốc caffe xuống, không còn tâm trạng để uống tiếp. Tâm trạng hôm nay của hắn thật tồi tệ, nói đúng hơn từ ngày xuống đây, chẳng ngày nào của hắn không tồi tệ cả. Alastor thở dài, nhưng quý cô Charlie luôn biết cách làm phiền người khác đúng lúc. Alastor đứng dậy đi ra mở cửa, sau tiếng gõ cửa thứ một trăm bao nhiêu đó, hắn không nhớ rõ.- Xin chào? Charlie, cô cần gì ở tôi sao?- Alastor! Lạy satan anh đây rồi! Tôi còn nghĩ mình sắp chết lần hai nữa chứ! – Cô gái tóc vàng vẫn đầy nhiệt huyết như ngày nào. Chẳng biết từ bao giờ " miễn có việc khó là tìm đến Alastor" đã ăn sâu vào tiềm thức của cô, Alastor khẽ cười thầm, tên Lucifer mà thấy chắc sẽ ghen ăn tức ở đến chết mất thôi. Đồng thời có thể thấy Charlie đang rất háo hức, cô nàng thiếu điều nhảy lên bàn hát nữa thôi. Alastor đảo mắt sau đó ra hiệu cho cô nói tiếp- Chả là hôm nay tôi muốn dẫn mọi người đi chơi và.... – Charlie nói mấp mé, sau đó im lặng nhìn hắn, ánh mắt cô lấp lánh với hy vọng Alastor hỏi tiếp- Và? – Alastor miễn cưỡng phụ họa cho cô- Và chúng tôi muốn đến Canibal Town! Đúng vậy! Là thành phố lần trước anh dẫn tôi đến ấy. Lần đấy tôi khá căng thẳng về vụ kia nên không thể tận hưởng nó trọn vẹn tuy nhiên không biết anh có rảnh không để đưa cả bọn đi? Uhmm ý tôi là a- ha anh có dẫn tôi đến đó một lần? Và hẳn uhmm anh biết khá nhiều về nơi đó, bởi anh biết đó, uh Alastor anh cũng có một người bạn khá thân ở đó đúng không?Co Rosie ấy. Nên dẫn bọn tôi đi cũng vừa tiện để anh thăm cô ấy thì sao? Oh đương nhiên rồi, chúng tôi sẽ không làm phiền không gian riêng tư của hai ngườiAlastor im lặng nhìn cô công chúa ở Địa Ngục luống cuống múa tay múa chân phụ họa. Hắn suy nghĩ một chút về đề nghị này sau đó bắt đầu nói với Charlie đang mải luyên thuyên không ngớt kia- Dạng nếu đến đấy chúng ta sẽ cùng nhau đi chơi? Ý tôi là lần trước lúc tôi lên Thiên Đàng để tham dự cuộc họp thì bọn họ đã đi rồi và tôi rất muốn đi cùng mọi người một lần. Tất nhiên Alastor anh có thể không đi cùng nếu anh muốn. Bởi cũng không thể ép anh được nhưng anh biết đóoo đây là cơ hội để mọi người gần nhau hơn và-
- Được rồi quý cô, chúng ta sẽ đến Canibal Town. Hãy đảm bảo tất cả thành viên trong khách sạn chuẩn bị trong vòng 10 phút nữa, và bây giờ nếu cô không phiền tôi cần chuẩn bị đồ một chút
- Ah! Đương nhiên rồi cảm ơn anh. Đây sẽ là một chuyến đi chơi tuyệt vời! Nhìn cô gái với mái tóc vàng vui vẻ chạy đi, Alastor kéo tay, đóng cánh cửa lại. Sau tiếng khi tiếng cạch vang lên hắn liền không màng hình tượng buông thả bản thân ngã cái uỵch lên giường. - Nhàm chán...
Nói là vậy nhưng Alastor vẫn rất chiều cô, nói đúng hơn là hắn chiều cái khách sạn này. Đến mức hắn nghĩ mình sắp thật sự thành bố của đám nít loi choi này đến nơi rồi . Alastor nằm trên im trên giường đủ mười phút rồi bắt đầu dùng bóng di chuyển xuống tầng. Mọi người đã đứng đợi sẵn, Angel và Husker thì đứng tám chuyện trong khi đó Vaggie đang cố gắng ngăn không cho Charlie nhảy cẫng lên vì vui sướng. Đây rõ ràng không phải chuyến đi chơi, rõ ràng là muốn đi hẹn hò đôi. Ít ra hắn vẫn còn Niffty bên cạnh- Có vẻ như anh bạn dâu tây xuống rồi, đi thôi cả nhà- Angel Dust đang nói chuyện vừa tia thấy anh, cậu chàng liền lên tiếng. Alastor lườm cậu một cái - Đi thôiCanibal Town vẫn như trong trí nhớ của hắn. Alastor thả đám kia ở một góc phố. Sau đó nhanh chóng đi tìm cô bạn thân của mình. Dù sao đó cũng là lý do duy nhất hắn đồng ý cho chuyến đi hẹn hò trá hình này. Nói chuyện với Rosie vẫn luôn làm hắn khá hơn rất nhiều. Cô nàng thật sự rất biết cách nói chuyện với người khác.- Được rồi, Alastor cậu có gì cần nói không? – Rosie nói, bàn tay thon gọn của cô cầm tách trà lên nhẹ nhàng thổi cho nó nguội bớt. Mùi trà bay tới làm Alastor nhăn mặt, hắn ghét trà và cả mùi trà nữa, nó nhắc hắn về cuộc sống trước kia. Thấy hắn phản ứng như vậy Rosie cũng không làm khó , cô đậy nắp chén trà lại
- Lại về những giấc mơ? – cô hỏi trong lúc đưa tay với lấy quyển sách trên kệ và Alastor gật đầu. Cô nàng lúc nào cũng đi guốc trong bụng hắn như thế
- Chà chàng trai ạ, chúng ta đã nói về điều này nhiều lần rồi. Thật sự khó để biết được chuyện gì đang xảy ra với cậu nhưng cậu biết đấy, đó là quá khứ rồi. Hãy coi nó như tiền kiếp của cậu và quên phứt nó đi- Rosie này? Làm sao để quên một thứ khi nó mãi luẩn quẩn trong đầu mình, cô bày cho tôi được không?
- Alastor à, tôi tưởng cậu đã có câu trả lời từ lâu rồi chứ? Lấp đầy nó bằng một thứ khác cậu hứng thú đi.
- Ví dụ như...?- Alastor kéo dài câu nói
- Ví dụ như cái khách sạn cậu đang quản lý? Chẳng phải cậu rất tâm huyết với nó sao? – Rosie lật một trang sách sau đó gật gù ra vẻ thưởng thức
- Satan ơi! Tôi thề nó chẳng hề thú vị như tôi nghĩ, Rosie ạ nếu không phải vì lợi ích tôi thật sự chẳng muốn ở lại đấy tí nào- Alastor gục mặt xuống bàn với vẻ sầu não
- Lần trước cậu cũng nói với tôi y như vậy Alasor thân mến ạ! Và xem kết quả đi- cô đóng lại quyển sách trên tay sau đó lặng lẽ nói tiếp- Và đương nhiên cậu biết lần trước là lần nào mà đúng không?
- Lần đó khác Rosie ạ, cô biết đấy không thể so sánh một tên TV màn hình phẳng với một đám nhóc mà đúng không?
- Tôi không thấy sự khác nhau Alastor ạ, và không phải tên TV màn hình phẳng cậu nói đã giúp cậu trong một khoảng thời gian khá dài sao? – Giọng cô nhẹ nhàng mà ngân nga như muốn châm chọc hắn vậyLần này Alastor im lặng, hắn thật sự chẳng thích lôi chuyện cũ ra nói tí nào. Nhất là chuyện từ thời xa lắc xa lơ nữa, thú thật nếu có thể Alastor tình nguyện vứt hết đống kí ức cũ đi và quên sạch sẽ tất cả những chuyện từng xảy ra. Nhưng trớ trêu thay, tạo hóa ban cho hắn một trí nhớ siêu việt, thứ mà hắn cảm thấy khá phiền hà. Chắc đó cũng là lý do hắn nhớ được tất cả những chuyện từ thời còn sống- Trà nguội rồi – Rosie nói, sau đó cô nhìn thẳng vào mắt hắn. Alastor biết đây là cách đuổi khéo người của cô nàng. Hắn cũng không phản đối, nhanh chóng đứng dậy lặng lẽ rời đi.Alastor đi dạo trên những con đường mòn của Canibal Town, rẽ vào những con phố quen thuộc rồi lại tiếp tục đi bộ. Hắn chẳng biết mình đang đi đâu hay làm gì, chỉ đơn giản là muốn đi đâu đấy để khuây khỏa nỗi lòng? Đôi chân hắn cứ tự đưa lối, dắt hắn đến quán quen. Dừng chân lại đứng trước cửa hàng thịt quen thuộc ở con ngõ nhỏ trong lòng hắn ngổn ngang không rõ tư vị. Alastor nhớ, từng có một thời gian hắn chạy tới chạy lui đến thành phố này chỉ vì quán thịt chết tiệt này vì nơi đây có món thịt nai ngon tuyệt mà hắn yêu thích mà đồng thời lại có một không gian lý tưởng để ăn uống, rồi hắn lại nhớ. Nhớ rằng mình cũng từng dắt một tên đáng ghét nào đấy đến đây để mời bữa sau đó đấu võ mồm một trận trong lúc ăn để rồi bị chủ quán đuổi ra ngoài. Alastor giữ nguyên nụ cười trên môi, đẩy cửa bước vào sau 7 năm vắng bóngCắn một miếng thịt tươi sống, cảm giác thân thuộc đấy lại ùa về. Giống như 7 năm trước chưa hề đổi thay, quả nhiên chỉ có nhét đầy miệng bằng đồ ăn ngon mới làm tâm tình hắn vui vẻ lên một chút. Alastor gọi thêm cho mình một ly rượu nhẹ rồi từ từ thưởng thức bữa ăn. Hắn thong thả nhâm nhi món khoái khẩu của mình, cầm dao lên tính cắt thêm cho mình một miếng thịt nữa thì bỗng có một tiếng nói vang lên trong không gian im lặng- Thịt sống? gu ăn uống của ngươi kém quá đấy Alastor ngẩng đầu lên đưa mắt nhìn quanh căn phòng. Cửa hàng không một bóng người, ông chủ đã đi ra ngoài có việc từ lâu, trong phòng chỉ còn một mình hắn, ngoài ra không còn ai. Alastor nhún vai, tiếp tục công việc cắt thịt của mình. Nhưng khi dao trên tay hắn vừa chạm vào phần thịt nai tươi sống, một giọng nói khác lại vang lên- Kém? Cũng đúng thôi, tên đầu TiVi nhà ngươi chắc chưa từng được đụng đũa vào những món ăn cao cấp như này. Chậc chậc, thứ lỗi cho ta. Khóe mắt khẽ giật giật, Alastor thầm đoán được chuyện gì đang xảy ra. Phải chăng là hắn lại đang mộng mơ giữa ban ngày? Bởi chẳng có lý do gì hắn lại nghe được chính giọng nói của mình trong một căn phòng không người cả. Alastor ngẩng đầu, nheo mắt nhìn theo hướng phát ra giọng nói sau đó hiện lên trong mắt hắn là một hình ảnh kì quái. Hắn thấy mình và tên đầu TiVi đang ngồi trên một cái bàn với đĩa đồ ăn được dọn sẵn, mặt đối mặt với nhau, nói đúng hơn là Alastor và Vox của 7 năm trước, đó là lần đầu tiên và duy nhất hắn chịu chủ động mời gã đi ăn. Lúc này chính Alastor mới ngớ người nhận ra, cái bàn hắn đang chọn để ngồi vừa hay lại là góc đẹp nhất để thu lại tất cả cảnh kia vào trong mắt. Giống như thước phim luôn ám ảnh hắn trong những giấc mơ vậy, nhưng lần này không phải là mơ và Alastor biết rõ điều đấy. Hắn dừng tay lại, để con dao xuống bàn rồi im lặng tiếp tục xem mọi chuyện xảy ra - Tên khốn, ngươi nói ai là thấp hèn đấy?! Ta nói cho ngươi biết Alastor đừng thách thức sự kiên nhẫn của ta! Alastor ráng ngăn không cho bản thân mình cười phát ra tiếng, sẽ ra sao nếu một ai đó đi ngang qua và thấy một trong những OverLord cười như tâm thần trong một căn phòng trống chứ? Ôi chao hắn chẳng muốn bị đồn thổi thêm gì nữa đâu, nhưng Alastor công nhận nhìn tên Vox tức điên luôn là một trong những thú vui tao nhã của hắn - Nào ai dám thách thức sự kiên nhẫn của một cái TiVi cơ chứ? Đến kẻ ngu nhất còn biết điều đấy mà Vox
Đầu nghiêng sang một bên, tay cầm dao cắt từng miếng thịt trong khi mắt hướng lên nhìn thẳng vào đối phương, lại còn cường điệu nhấn nhá từng chữ trong câu nói, không thể nói là không cố tình khiêu khích được. Hắn quả thật là biết cách trêu người. Alastor tự khen thưởng chính mình một câu rồi tiếp tục tận hưởng màn kịch do chính hắn đạo diễn- ALASTOR! Đ.Ừ.N.G C.Ó N.H.Ờ.N V.Ớ.I T.A Vox có vẻ bị chọc cho tức điên lên gã đứng phắt dậy đập mạnh vào bàn sau đó đưa tay kéo mạnh cổ áo của Alastor, cũng đúng thôi để hắn và Vox ở chung một phòng thì không sớm cũng muộn sẽ xảy ra đại chiến. Nhưng đấy chẳng phải điều hắn quan tâm, điều hắn quan tâm lúc này là mấy miếng thịt hắn lúc nãy vừa cất công cắt do bị Vox đập bàn mà rơi xuống đất. Alastor nhíu mày, dù sao cũng phải biết quý trọng đồ ăn tí chứ? Có vẻ Alastor ở bên kia cũng nhận ra điều này, mái tóc đỏ khẽ đung đưa, đảo mắt nhìn xuống đất rồi lại nhìn lên Vox. Ánh mắt toát ra vẻ lạnh lẽo lộ rõ, Alastor lập tức cảm thấy hứng thú với điều này. Giống như hắn đang được xem một bộ phim truyền hình trực tiếp vậy, đưa môi nhấp một ngụm rượu rồi thong thả lắc số chất lỏng còn lại trong ly, hắn ung dung thưởng thức mọi thứ. Đúng lúc này, khi mà Alastor bên kia đang định nói gì đó thì ông chủ đi đến ngắt lời nói rằng hai người họ đang làm ồn ảnh hưởng đến thực khách khác và đuổi bọn họ đi.Ở góc này Alastor chỉ có thể thấy bản thân mình đang lẩm bẩm gì đó với Vox rồi đứng dậy dứt khoát quay người rời đi, tên kia thì đứng ngu người một lúc rồi cũng nhanh chân đuổi theo. Cánh cửa bị đóng sầm lại một tiếng, ông chủ nhìn theo bóng lưng đã khuất của cả hai mà lắc đầu thở dài một hơi sau đó tiếp tục công việc lau dọn bàn của mình. Alastor phủi phủi vạt áo đằng trước rồi đứng dậy khỏi bàn, hắn để lại một số tiền trên quầy phục vụ sau đó đó đi ra khỏi tiệm. Trước khi bước chân ra khỏi quán, ánh mắt hắn không tự chủ quét qua cái bàn sát cạnh cánh cửa ra vào mà mới phút trước có hai người mới ngồi cãi nhau. Trên mặt bàn sạch sẽ, hoàn toàn không có một cái gì, kể cả đống thức ăn bừa bộn mà chưa đầy chục phút trước mắt Vox làm vương vãi. Nụ cười vẫn giữ nguyên trên môi hắn nhưng lòng lại lạnh lẽo đến lạ Bước ra khỏi quán Alastor di chuyển nhanh theo những mảnh kí úc vụn vặt trong trí nhớ của mình, hắn đi theo dọc con đường. Cố gắng tìm kiếm những ảo giác lúc nãy. Dù hắn chẳng biết có thể gọi nó là ảo giác hay không? Chuyện này khá bình thường với Alastor, từ khi hắn đến nơi này những chuyện như lúc nãy đã xảy ra nhiều đến mức điều đó đã trở thành cuộc sống thường ngày với hắn. Alastor hay tự gọi nó là hiện tượng mộng mơ(?). Nhưng bình thường khi gặp hiện tượng này hắn thường chỉ thấy những ảo giác khi hắn còn sống, việc lúc nãy chưa từng có tiền lệ. Mặc cho Alastor thừa biết, cho dù hắn có đuổi theo và tìm được những ảo giác thật đi nữa. Hắn vẫn không thể có đáp án mà mình muốn, nhưng giống như có gì đó trói buộc linh hồn Alastor thôi thúc hắn phải làm vậy.Đến cuối cùng hắn đứng trước một cửa hàng quần áo. Dù bây giờ nó đã đóng cửa và bên trong bị tàn phá đến thê thảm nhưng đây chắc chắn là cửa hàng tiếp theo mà họ sẽ đi đến. Hắn dáo dác nhìn xung quanh như tìm kiếm một thứ gì đóĐến sớm quá rồi? Hay là sẽ không xuất hiện nữa?Dây thần kinh của Alastor căng như dây đàn. Hắn chẳng biết tại sao mình lại như vậy. Chỉ là nghĩ về việc bọn họ sẽ không xuất hiện lần nữa và việc lúc nãy sẽ lại chìm trong kí ức của hắn làm Alastor dấy lên cảm giác mất mát khó hiểu. Alastor đứng tựa người vào bức tường của cửa hàng. Hắn nhắm mắt lại, cố gắng hình dung lại chuyện xảy ra vào ngày hôm đấy 7 năm trước. 7 năm trước....7 năm trước mình đã đi ăn với tên đầu TiVi.... – Hiếm hoi một cái là hắn cũng không nhớ được lý do mình mời tên kia đi ănĂn trong quán ăn....cãi nhau...bị đuổi? Tiếp đến là Vox đuổi theo.... Sau đó- Sau đó vừa đi vừa cãi nhau tiếp một trận Alastor mở mắt choàng tỉnh, đúng vậy bọn họ còn vừa đi vừa cãi nhau một trận inh ỏi khác. Vậy nên... Vậy nên sẽ đến muộn hơn so với thời gian hắn dự tính. Alastor kiểm tra giờ, còn đúng một phút nữa là sẽ đến thời điểm bọn họ đi ra từ ngã tư cuối đường mà lúc nãy hắn vừa đi qua. Hắn nín thở chờ đợi.60...50.....37....29.....18.....10...4321- Sao ngươi giận dai thế hả!? Ta đã xin lỗi còn gì? – tiếng la ai oán cất lên từ đoạn rẽ ở ngã tư đường đối diện. Alastor mỉm cười, hắn đoán đúng rồi Tiếng hai người họ cãi nhau vang lên rõ mồn một trong con phố vắng người. Đến mức Alastor đứng ở trước cửa hàng cách họ cả một đoạn dài mà vẫn nghe không lọt tai chữ nào. - Alastor ta nói cho ngươi biết, trên đời này không phải ai cũng được ta xin lỗi đâu – Gã nói xong còn đứng lại chải chuốt cái gì không biết sau đó lại cong đít đuổi theo người kia- Ôi quý hóa quá, lạy Satan. Không biết ngài Vox đây có cần tôi quỳ xuống cảm ơn ngài vì đã xin lỗi sau khi làm con mẹ nó hỏng bữa ăn của tôi không – Hắn ở bên kia quay phắt người lại, làm tên kia bị lỡ nhịp suýt đâm thẳng vào hắn. Alastor đưa một ngón tay lên chọc vào phần ngực của Vox, mỗi cái chạm lại là một câu chửi vang trờiAlastor cảm thấy bản thân mình khi đấy vẫn quá rộng lượng. Có Satan mới biết hắn ghét bị làm phiền trong lúc ăn như nào, nhất là khi thấy đồ ăn mình vừa cắt xong rơi gần hết xuống đất. Chưa dùng choảng nhau với tên kia là đã kiềm chế lắm rồi. Lần sau gặp sẽ trả thù sau vậyNói hắn chơi xấu, nhỏ mọn, lôi thù xưa ra tính cũng được. Alastor là quỷ mà? Sao hắn phải chơi đẹp làm gì?Mà trong lúc hắn đang tự độc thoại, bọn họ đầu kia đã đi đến trước vạch kẻ sang đường mà cãi nhau òm tỏi. Alastor lập tức di dời lực chú ý của mình về lại họ- Mắc cái khỉ gì ngươi thù dai vậy hả? Alastor ngươi là trẻ lên 5 à?
- Ừ đấy! Đầu TiVi ta nói cho ngươi biết đừng hòng lần sau ta mời ngươi đi ăn nữa, đồ gu ăn uống tệ hại
- Làm như ta thèm, ít ra gu ăn uống của ta còn hơn ngươi. Ăn đồ sống suốt ngày sẽ có ngày ngươi bị sán chết choi coi
- OverLord không thể chết vì mấy thứ nhỏ nhặt đấy được đồ ngu ạ! Sao ngươi có thể vừa ngu vừa có gu ăn uống và thẩm mĩ kém vậy hả?
- Liên quan gì đến gu thẩm mĩ của ta? Nhưng mà địt mẹ, gu thẩm mĩ của ta hơn con nai đỏ nhà ngươi vạn lần nhé! Đồ suốt ngày chỉ có màu đỏ như ngươi thì hiểu cái đéo gì về thẩm mĩ?
- Một màu nhưng hợp còn hơn thứ lắm màu, tư duy của ngươi ngang cái TIVi thật rồi đấy
- Mẹ nó ngon thì chứng minh xem nào? Tên Vox gào lên, gã chỉ tay vào tiệm quần áo mà Alastor đang đứng. Sau đó bọn họ hậm hực cùng nhau băng qua vạch kẻ đường. Trẻ con thật đấy, sao lúc đấy mình lại đồng ý nhỉ?Hắn vẫn im lặng từ đầu tới cuối, lặng lẽ nhìn hai người một xanh một đỏ cùng nhau sang đường. Alastor biết, tất cả chỉ là ảo giác, tất cả những chuyện hắn đang thấy đã là chuyện của quá khứ rồi. Vậy mà khi Vox kia đi đến gần hắn lại không tự chủ được đưa tay lên muốn chạm vào. Nhưng bàn tay của hắn xuyên qua gã, và rồi bọn họ cùng nhau đi xuyên qua người hắn. Alastor cắn răng co tay lại thành nắm đấm. Hắn trượt dài người xuống bức tườngBên trong cửa tiệm vẫn là tiếng bọn họ tranh cãi về quần áo hoặc thứ gì đấy. Nhưng hắn không nghe được, Alastor cảm giác tai mình ù đi, cổ họng nghẹt thở đến phát điên như có ai đó đưa tay bóp mạnh vào cổ vậy. Alastor biết, sau hắn chỉ là một cửa tiệm hoang tàn không có gì cả. Nhưng giọng nói của hắn, của gã sao lại rõ ràng đến vậy? Hình ảnh sao lại dịu dàng đến vậy? Mọi thứ thật bình yên như muốn nhấn chìm hắn trong sự yêu thương từ lâu đã không còn . Alastor hật sự chỉ muốn hắn sống mãi ở trong sự mộng mơ này, vĩnh viễn không tỉnh dậyLẽ nào đây là sự trừng phạt của địa ngục?Dày vò tâm hồn hắn qua từng ngày rồi cho Alastor thấy lại sự yên bình chính tay hắn vứt bỏ. Đẩy hắn xuống hố sâu rồi ném cho hắn sợi dây cứu sinh, trao cho hắn hy vọng để leo lên sau đó nhẫn tâm buông tay để hắn ngã đau đớn, cho hắn trải nghiệm sự bình yên hắn từng mong ước bằng ảo giác rồi lại vùi dập nó một cách tàn nhẫn bằng thực tại tàn nhẫn. Trớ trêu thật đấySự trừng phạt này kinh khủng thật. Nhưng không có nghĩa là hắn sẽ để yên cho mọi chuyện diễn ra theo ý trời, hắn là Alastor, là OverLord, là con quỷ phát thanh mà mọi người khiếp sợ. Alastor không cho phép bản thân hắn gục ngã, lại càng không cho phép để số phận của mình bị người khác thao túng giày vò.
Alastor tựa tay vào tường đứng thẳng dậyHắn không cho phép mình có cái quyền được từ bỏ. Alastor đã vứt bỏ nhân tính, vứt bỏ quá khứ, vứt bỏ tình cảm, hắn đã chính tay đem đem tất cả ném đi dù có nghoảng đầu nhìn lại bao lần nhưng chưa từng có ý định đến lấy lại bởi hắn biết đấy là thứ không được phép đem theo nếu muốn ngồi trên ngai vàng. Thời còn sống không biết hắn đã gục ngã biết bao nhiêu lần, đau đớn tuyệt vọng như nào khi phải chịu đựng mọi thứ một mình, vào chính lúc đó Alastor đã thề. Hắn thề rằng sẽ quay lại và trả thù và khiến những kẻ làm hắn khốn khổ và trả giá. Những cuộc giết chóc không phải lần nào cũng thành công, có những lần hắn mấp mé trên bờ vực sinh tử, cảm giác chỉ chốc lát nữa thôi hắn sẽ lìa đời nhưng Alastor vẫn sống, sống bằng ngọn lửa của sự hận thù. Có những lúc nhìn bản thân mình trong gương với những vết sẹo mới chồng lên sẹo cũ hắn cảm thấy thống khổ và tuyệt vọng biết bao. Đưa tay tự cào cấu bản thân với hy vọng giảm bớt sự đau khổ nhưng mọi thứ chỉ ngày càng tệ hơn. Vậy mà hắn vẫn không khóc, chưa từng khóc bởi chỉ có kẻ yếu đuối và hèn nhát mới được cái quyền khóc. Mà tất cả sự yếu đuối hèn nhát của hắn đã chấm dứt vào lúc hắn cầm con dao kia lên rồi. Sau này khi đã trở thành quỷ phát thanh, Alastor mới nhận ra mình không thể khóc nữa. Dù muốn đến mấy hắn cũng chẳng thể nặn ra được một giọt nước mắt nàoVậy cũng tốt. Hắn chỉnh lại trang phục sau đó nhặt lại cây gậy của mình. Vào lúc hắn cúi người xuống nhặt lấy thì Alastor và Vox lại từ trong cửa hàng đi ra. Bọn họ vui vẻ nói chuyện với nhau - Được rồi, coi như lần này ngươi thắng – Hắn cầm một đống quần áo trên tay cười cười nói. Dù sau này đống quần áo đấy bị chính hắn đem đốt
- Ta đã bảo rồi nai đỏ, gu của ta lúc nào cũng hơn ngươi.
- Chỉ lần này thôi đầu TiVi ạ, không có lần sau đâu- Alastor cười, đúng là không có lần sau thật. Bởi đó là lần cuối họ sánh vai
- Đi ăn gì không? Quậy xong một trận làm ta đói quá
- Chẳng phải do ngươi làm hỏng bữa ăn của chúng ta hả? – nghe hắn nói xong Vox lập tức bơ đẹp, gã chỉ tay về phía đầu đường phía trước nói tiếp
- Đoạn kia có một quán bán Jambalaya ngon lắm
- Ngươi mời
- Được ta mời Đúng là chỉ có Jambalaya là có sức hút mãnh liệt mà. Alastor cười khổ, hắn dõi theo bóng lưng họ cho đến khi khuất tầm mắt nhưng lần này hắn không đuổi theo nữa. Suy cho cùng thì Rosie nói đúng, đấy là quá khứ rồi. Hắn xoay người đi ngược chiều lại với bọn họ, nhưng đi được vài bước thì những người trong khách sạn không biết từ đâu ùn ùn kéo tới trước mặt hắn làm loạn - Alastor anh đây rồi, chúng tôi lạc đường từ nãy giờ. Mà Charlie cứ cam đoan rằng cô nàng đi đúng đường – Angel Dust lập tức phàn nàn
- Thôi nào mọi người tôi xin lỗi, nhưng ít ra chúng ta cũng đã gặp được Alastor rồi đúng không?...haha
Alastor im lặng nhìn họ bày trò, ngày hôm nay của hắn đủ mệt rồi. Thật sự không còn sức để phán xét nữa, có lẽ Husker thấy sự kì lạ của hắn. Lão mới lò dò đi đến hỏi mò- Chà, ông chủ hôm nay trông bận rộn phết nhỉ?- Husker nói, thấy hắn không đáp. Lão mới ngẫm nghĩ gì đó rồi như ngẫm ra điều gì đó lão giơ cánh tay rung rung của mình lên chỉ vào hắn nói tiếp - Alastor, thật sự như vậy sao... có phải....có phải ngươi..Thấy lão lắp bắp hắn mới nhướng một bên lông mày lên tỏ vẻ khó hiểu- Có phải ngươi đi gặp người tình không?
- Khoan anh ta có người tình hả? – Angel Dust bồi thêm... Trí tưởng tượng cũng cao quá rồiNhưng trò kẻ tung người hứng này của Husker và Angel đã thành công đổi lại được sự yên lặng của tất cả mọi người. Alastor không gật đầu cũng không lắc đầu, mặc bọn họ đoán. Dù sao hắn có giải thích cũng chẳng được gi. Niffty trèo lên vai của hắn, giải vây vừa đúng lúc - Đói, Alastor. Đói
- Ngươi chưa ăn?
- Charlie dẫn mọi người đi vòng vòng, chưa ăn Nói đến đây thì mặt của cô công chúa địa ngục đã đỏ bừng lên, cô giấu mặt mình sau lưng người yêu. Hắn đảo mắt, tỏ vẻ chán chường rồi quay lại hỏi Niffty- Ngươi muốn ăn gì? Niffty ở trên vai hắn nghịch ngợm một hồi rồi trèo xuống, cô bé cầm vạt áo của hắn kéo kéo về đằng sau. Alastor hiểu ý quay người theo ý của cô, ngón tay nhỏ bé của Niffty chỉ về phía đầu đường. Nụ cười trên mặt hắn lập tức đông cứng lại - Jambalaya! – cô bé nói
- Nghe cũng được đó Niffty, dù sao mọi người cũng đang đói mà- Charlie phụ họa
- Chứ không phải do cậu dẫn sai đường à? – Vaggie lập tức nói, đổi lại một tràng câu xin lỗi của người yêu
- Jambalaya hả? Tôi cũng muốn ăn thử món đó – Angel Dust tham gia vào Thấy bọn họ sôi nổi như vậy, Alastor cũng chỉ biết đứng lặng người đi. Trước mắt hắn là quán mà lúc nãy hắn vừa thấy trong ảo giác, dù hơi cũ nhưng biển hiệu của quán vẫn không lẫn vào đâu được- Sao vậy ông chủ? Đó là món ưa thích của ngươi mà? Alastor không đáp lời, hắn nhìn chằm chằm vào biển hiệu của quán sau đó đưa tay lên ấn đầu của Husker xuống rồi buông ra. Hắn xoay người lại nói to- Được rồi! Bây giờ ai muốn ăn Jambalaya nào? - đi thôi – Charlie và mọi người đồng thanhCharlie và mọi người trong khách sạn đi trước, vừa đi vừa tám chuyện trông rất vui vẻ. Alastor lặng lẽ theo sauVẫn phải cảm ơn cái TiVi đó vì chuyện này vậyCòn vụ giúp mình từ 7 năm trước nữa chứĐống quần áo lỡ đốt rồi chắc không sao đâu nhỉ?Mặc dù chẳng còn cơ hội cảm ơn nữa rồi- Alastor, anh làm gì vậy? Nhanh lên – Giọng nói quen thuộc của Charlie vang lên phía đầu đường
- Tới đâyThôi cứ kệ đi Ngày đấy, hôm đấy có kẻ tội nghiệp nhớ được chuyện quá khứ mà mình chôn vùi Ngày đấy, hôm đấy có kẻ đau thương thấy được một câu chuyện tưởng chừng hoang đườngNgày đấy, hôm đấy có kẻ vụt mất một đoạn tình cảm không thể lấy lại Mãi mơ mộng rồi lại mộng mơ-----------6102 chữ
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me