The Than Cua Chinh Minh
Phố lên đèn, rực rỡ sắc vàng như phủ lên thành phố một tầng hạnh phúc giả tạo. Duật Khiển Vương đứng bên khung cửa sổ kính rộng, tay cầm ly rượu vang đỏ sẫm. Rượu không say, chỉ có lòng người là loạn. Bên cạnh, lễ phục cưới của hắn vẫn treo ngay ngắn trên giá, bộ âu phục Lạc Anh chọn, từng đường kim mũi chỉ đều in dấu ấn của em.Ngày mai là ngày cưới. Hôm nay, lẽ ra em phải ngồi bên hắn, mỉm cười dịu dàng mà chỉnh lại cà vạt, nhắc hắn nhớ uống thuốc đúng giờ, hỏi hắn muốn rót vang đỏ hay trắng trong tiệc.Nhưng Lạc Anh đã biến mất.Không một lời nhắn. Không một dấu vết.Mất tích suốt 16 tiếng đồng hồ – và từng giây trôi qua như bào mòn lý trí của Duật Khiển Vương.Hắn lật tung cả thành phố. Gọi tất cả tay trong, lôi mọi dữ liệu camera gần căn hộ em sống, huy động hệ thống an ninh và cả đội truy tung quốc tế. Nhưng vẫn không một chút manh mối.Chỉ có một hình ảnh cuối cùng:
Lạc Anh cười, cầm một bó hoa trắng, bước ra từ tiệm bánh cưới mà cả hai đã chọn. Rồi sau đó – hoàn toàn biến mất.“Tôi đã cảnh báo cậu rồi, có những người, không nên yêu.”
Giọng mẹ hắn văng vẳng trong đầu. Bà chưa bao giờ thích Lạc Anh – vì em quá dịu dàng, quá mỏng manh, quá dễ làm tổn thương trái tim tàn bạo của Khiển Vương.Nhưng hắn đã yêu.Yêu đến phát điên.
---0 giờ 37 phút.Trong căn hộ đèn vẫn sáng, từng bức ảnh của Lạc Anh trên tường như mỉa mai hắn. Khiển Vương đấm mạnh vào gương trong phòng tắm – máu từ tay chảy xuống, hòa cùng nước, loang đỏ sàn đá lạnh.Hắn nhìn chính mình trong gương, đôi mắt đỏ ngầu, hơi thở gấp, mái tóc rối tung, vẻ ngoài gọn gàng ngày thường đã sớm vỡ nát như tâm trí hắn lúc này.“Lạc Anh… em dám…”
Giọng hắn nghèn nghẹn, nghèn nghẹn đến đau nhói.“Em dám bỏ anh trước lễ cưới?”Nhưng ngay sau đó, là nỗi lo lắng như sấm sét xé tan mọi cơn giận. Hắn sợ. Không phải sợ bị bỏ rơi. Mà sợ… mất em.Chết tiệt.
Một người như hắn… từ nhỏ đã không biết sợ gì. Nhưng với em, hắn thua.
---3 giờ sáng.Hắn nhận được cuộc gọi từ cảnh sát. Một xác chết được tìm thấy ở ven rừng phía Bắc – thi thể bị tàn phá nghiêm trọng, nhưng qua ADN trên trang phục, tóc và phụ kiện – chính là Mạch Lạc Anh.Duật Khiển Vương đứng lặng.Thế giới xung quanh hắn vỡ tan.Tựa như mọi thứ sụp đổ trong một cái chớp mắt.
---Ngày cưới, hắn khoác bộ âu phục, đứng một mình nơi lễ đường ngập tràn hoa trắng.Không có nhạc. Không có khách mời. Không có lời chúc phúc rộn ràng, không có tiếng cười rộn rã, càng không có Mạch Lạc Anh.Chỉ có hắn, và bức ảnh em được đặt ngay chính giữa lễ đài.
Một nụ cười dịu dàng, ấm áp… khiến lòng hắn nát vụn.Hắn quỳ xuống.Lần đầu tiên trong đời, Duật Khiển Vương khóc---Ngày cưới không còn nữa. Ngày vui hóa tang lễ.Chỉ trong một đêm, thành phố ngập sắc đỏ thiệp cưới lại mang sắc trắng của những vòng hoa tang. Mạch Lạc Anh – người từng hứa sẽ bước cùng Duật Khiển Vương đến hết đời, đã rời đi không một dấu vết.Khiển Vương không tin. Không tin một ai, không tin cả tang sự chính tay mình đứng ra lo liệu. Trong ánh mắt u uẩn ấy, không có chấp nhận, chỉ có hoang mang và thịnh nộ.Anh đập nát bàn ghế trong biệt thự, bức tường dán đầy ảnh cưới bị anh xé toạc. Tiếng hét vang lên giữa đêm tối:– “Ai cho phép em rời khỏi anh!?”Quản gia già cả phải lùi lại vài bước, giọng run run:
– “Thưa cậu chủ, mời… mời cậu bớt giận. Thi thể của thiếu gia Lạc Anh… đã được tìm thấy. Đã xác nhận là cậu ấy…”– “CÂM MIỆNG!” Khiển Vương quát, đôi mắt đỏ ngầu. “Đó không phải cậu ấy. Không thể là cậu ấy! Lạc Anh của tôi không chết!”Anh lao ra khỏi nhà, trời đang mưa như trút nước. Dưới cơn mưa lạnh buốt, chiếc xe màu đen lao đi như điên cuồng qua từng con phố. Khiển Vương điên loạn tìm kiếm tất cả các camera an ninh, moi móc từng đoạn video, nắm cổ từng nhân chứng.Anh đến cả phòng pháp y, xé toang tấm vải trắng che thi thể.– “Không phải cậu ấy. Đây chỉ là một cái bẫy!”Anh không ăn, không ngủ. Bảy ngày sau đó, tập đoàn Duật thị gần như ngưng trệ vì CEO đích thân đi lùng sục khắp các tỉnh thành.Có hôm anh đứng giữa cầu cảng lúc 2 giờ sáng, mặt lạnh như băng:– “Nếu Lạc Anh nhảy xuống đây… thì tôi cũng sẽ đi cùng cậu ấy.”Tài xế già níu lấy cánh tay anh, nước mắt rơi lã chã:– “Cậu chủ! Xin cậu tỉnh lại! Người chết… không thể trở về được nữa…”Nhưng Khiển Vương lại bật cười – nụ cười điên dại:– “Không trở về? Cậu ấy chưa từng đi. Chẳng qua là… đang trốn tôi thôi. Trò chơi trốn tìm, đúng không, Lạc Anh?”Anh nhìn trời, giọng như rì rầm nói với gió:– “Dù có thành tro, tôi cũng sẽ nhận ra em. Đừng tưởng có thể biến mất dễ dàng như vậy. Em là của tôi, cả đời này… cả kiếp sau cũng là của tôi.”---Dị đó he=))
Lạc Anh cười, cầm một bó hoa trắng, bước ra từ tiệm bánh cưới mà cả hai đã chọn. Rồi sau đó – hoàn toàn biến mất.“Tôi đã cảnh báo cậu rồi, có những người, không nên yêu.”
Giọng mẹ hắn văng vẳng trong đầu. Bà chưa bao giờ thích Lạc Anh – vì em quá dịu dàng, quá mỏng manh, quá dễ làm tổn thương trái tim tàn bạo của Khiển Vương.Nhưng hắn đã yêu.Yêu đến phát điên.
---0 giờ 37 phút.Trong căn hộ đèn vẫn sáng, từng bức ảnh của Lạc Anh trên tường như mỉa mai hắn. Khiển Vương đấm mạnh vào gương trong phòng tắm – máu từ tay chảy xuống, hòa cùng nước, loang đỏ sàn đá lạnh.Hắn nhìn chính mình trong gương, đôi mắt đỏ ngầu, hơi thở gấp, mái tóc rối tung, vẻ ngoài gọn gàng ngày thường đã sớm vỡ nát như tâm trí hắn lúc này.“Lạc Anh… em dám…”
Giọng hắn nghèn nghẹn, nghèn nghẹn đến đau nhói.“Em dám bỏ anh trước lễ cưới?”Nhưng ngay sau đó, là nỗi lo lắng như sấm sét xé tan mọi cơn giận. Hắn sợ. Không phải sợ bị bỏ rơi. Mà sợ… mất em.Chết tiệt.
Một người như hắn… từ nhỏ đã không biết sợ gì. Nhưng với em, hắn thua.
---3 giờ sáng.Hắn nhận được cuộc gọi từ cảnh sát. Một xác chết được tìm thấy ở ven rừng phía Bắc – thi thể bị tàn phá nghiêm trọng, nhưng qua ADN trên trang phục, tóc và phụ kiện – chính là Mạch Lạc Anh.Duật Khiển Vương đứng lặng.Thế giới xung quanh hắn vỡ tan.Tựa như mọi thứ sụp đổ trong một cái chớp mắt.
---Ngày cưới, hắn khoác bộ âu phục, đứng một mình nơi lễ đường ngập tràn hoa trắng.Không có nhạc. Không có khách mời. Không có lời chúc phúc rộn ràng, không có tiếng cười rộn rã, càng không có Mạch Lạc Anh.Chỉ có hắn, và bức ảnh em được đặt ngay chính giữa lễ đài.
Một nụ cười dịu dàng, ấm áp… khiến lòng hắn nát vụn.Hắn quỳ xuống.Lần đầu tiên trong đời, Duật Khiển Vương khóc---Ngày cưới không còn nữa. Ngày vui hóa tang lễ.Chỉ trong một đêm, thành phố ngập sắc đỏ thiệp cưới lại mang sắc trắng của những vòng hoa tang. Mạch Lạc Anh – người từng hứa sẽ bước cùng Duật Khiển Vương đến hết đời, đã rời đi không một dấu vết.Khiển Vương không tin. Không tin một ai, không tin cả tang sự chính tay mình đứng ra lo liệu. Trong ánh mắt u uẩn ấy, không có chấp nhận, chỉ có hoang mang và thịnh nộ.Anh đập nát bàn ghế trong biệt thự, bức tường dán đầy ảnh cưới bị anh xé toạc. Tiếng hét vang lên giữa đêm tối:– “Ai cho phép em rời khỏi anh!?”Quản gia già cả phải lùi lại vài bước, giọng run run:
– “Thưa cậu chủ, mời… mời cậu bớt giận. Thi thể của thiếu gia Lạc Anh… đã được tìm thấy. Đã xác nhận là cậu ấy…”– “CÂM MIỆNG!” Khiển Vương quát, đôi mắt đỏ ngầu. “Đó không phải cậu ấy. Không thể là cậu ấy! Lạc Anh của tôi không chết!”Anh lao ra khỏi nhà, trời đang mưa như trút nước. Dưới cơn mưa lạnh buốt, chiếc xe màu đen lao đi như điên cuồng qua từng con phố. Khiển Vương điên loạn tìm kiếm tất cả các camera an ninh, moi móc từng đoạn video, nắm cổ từng nhân chứng.Anh đến cả phòng pháp y, xé toang tấm vải trắng che thi thể.– “Không phải cậu ấy. Đây chỉ là một cái bẫy!”Anh không ăn, không ngủ. Bảy ngày sau đó, tập đoàn Duật thị gần như ngưng trệ vì CEO đích thân đi lùng sục khắp các tỉnh thành.Có hôm anh đứng giữa cầu cảng lúc 2 giờ sáng, mặt lạnh như băng:– “Nếu Lạc Anh nhảy xuống đây… thì tôi cũng sẽ đi cùng cậu ấy.”Tài xế già níu lấy cánh tay anh, nước mắt rơi lã chã:– “Cậu chủ! Xin cậu tỉnh lại! Người chết… không thể trở về được nữa…”Nhưng Khiển Vương lại bật cười – nụ cười điên dại:– “Không trở về? Cậu ấy chưa từng đi. Chẳng qua là… đang trốn tôi thôi. Trò chơi trốn tìm, đúng không, Lạc Anh?”Anh nhìn trời, giọng như rì rầm nói với gió:– “Dù có thành tro, tôi cũng sẽ nhận ra em. Đừng tưởng có thể biến mất dễ dàng như vậy. Em là của tôi, cả đời này… cả kiếp sau cũng là của tôi.”---Dị đó he=))
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me