TruyenFull.Me

Theo Duoi

-Máu đó!! là máu đó trời ạ , sao lại tỉnh bơ thế hả? Bông băng , thuốc đỏ , dầu gió để đâu?À không, phải rửa nước.-Gã nể Wooin thật đó , bộ anh thật sự không hoảng à , hay nói cách khác người hoảng bây giờ là gã chứ không phải Wooin.Gã làm sắp banh cái nhà lên rồi.

-1 vết xước thôi mà , căng thẳng quá vậy , băng cá nhân trên đầu tủ sau lưng anh đó.

-Em phải bôi thuố-..

-Khỏi.

Gã loay hoay mãi mới kiếm được hộp cứu thương trên cái nóc tủ Wooin chỉ tay vào.Trên đó gã nhìn thoáng thoáng qua được một vài tấm ảnh.Hừm..Hình như là những tấm ảnh thời thơ ấu của Wooin thì phải,mà khoan đã , người này quen lắm.Choi Ura!!!!

-Này , có hộp cứu thương thôi mà anh cầm cũng không được, may là đang đóng không thì lại banh chành , lụm lên đi , tôi không cần băng.-Gã nhìn thấy gì rồi chăng , cầm hộp thuốc thôi mà cũng làm rớt , vụng về thật.

-Để cháo đó tao dọn, tao ra lấy bát mới cho nhé.

-Không cần , đi về đi , như này là đang gia nhập gia cư bất hợp pháp đấy.

-Vậy tao dọn xong , em ăn xong thì tao về.

-Nói được thì nhớ giữ lời.

-Không bao giờ thất hứa với em đâu nhưng cho phép tao nhìn em ăn xong hẳn rồi về nhé.

-Làm gì làm , miễn đi về dùm cái.

-Vậy em đồng ý với điều kiện tao đặt ra rồi nha , không đổi ý đó.

Tại sao Wooin lại chụp hình với người đó , ai cũng được nhưng tại sao nhất quyết phải là hắn? Câu hỏi đó lặp đi lặp lại liên tục trong đầu gã không biết đã bao nhiêu lần rồi.Câu hỏi đó ám ảnh gã phát điên mất thôi trời ạ.

-Này , em ăn đi không nguội.

-...-Nhạt nhẽo quá đi mất , đầu lưỡi anh chẳng cảm nhận được vị gì , không lẽ gã nấu cháo mà không bỏ gia vị vào.Hay do anh bệnh nên chẳng cảm nhận được nữa.Từng muỗng cháo tuy không lớn nhưng cứ như cực hình với anh , mãi chẳng chịu vơi đi miếng nào cả vậy nè.

-Này , em ăn được không , hay không ngon à , không hợp khẩu vị ư?

-Chẳng có mùi vị già cả làm sao tôi biết ngon hay không được chứ.

-Tao quên mất , tao nghĩ em bệnh nên không cho gia vị làm gì.

-Bệnh chứ bộ em bé 2 tháng tuổi à?

-Em vẫn là em bé mà , đâu nhỏ hơn được nữa...

-Cẩn thận mồm miệng đấy , nhỏ hơn anh có 1 tuổi thôi , 1 tuổi thôi nghe chưa?

-1 tuổi là 1 năm lận đó , 365 ngày lận mà.

-Thôi , anh im dùm tôi luôn đi không thì đi về.

-Em hứa là em ăn xong rồi thì tao mới về mà.

-Xong rồi.-Nhanh ghê , gã mới dứt câu chưa bao lâu thì anh đưa tô cháo lên miệng húp cái rột , nhanh hơn tốt độ lật bánh tráng nữa.

-Xí , em không thương tao gì cả.

-Có bao giờ thương anh à?

______________________________

/Choi Ura là nv không xuất hiện trong mạch truyện chính của Wind Breaker , là nhân vật ảo của tác giả thêm vào sau này có ảnh hưởng đến 2 nhân vật chính/

-Update đầu tuần💗






Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me