Thi Nghiem 24 Gio
- Tôi đang ở đâu? Ai đó có nghe thấy tôi không? Tôi... tôi còn sống chứ? Trả lời tôi đi đừng bỏ tôi một mình như thế này. Tôi không muốn biến mất... Tôi không muốn!Kael cố gắng bình tĩnh lại và nhận ra rằng anh đang nằm ngửa. Toàn thân đang bị ép chặt xuống một bề mặt kim loại phẳng, lạnh lẽo, cứng nhắc. Lưng anh căng cứng, xương sống dán chặt vào nền và từng đốt xương trở nên tê buốt. Hai cánh tay buông xuôi dọc theo cơ thể, chúng bất động, như thể bị khóa chặt trong một cái kiềng. Anh thử co duỗi tay, nhưng cổ tay căng lên đau nhói, ngón tay co giật một chút rồi buông rũ xuống, không còn chút sức lực. Đôi chân Kael cũng vậy, anh cố cô rút cơ, nhưng chúng nặng trĩu và cứng đờ. Kiel có cảm giác như có hàng chục thanh kim loại đang siết lấy bắp chân, cổ chân, giữ chặt lại, không cho cơ thể nhúc nhích.Đầu Kiel bị ép chặt xuống nền, chặt đến mức không thể xoay sang trái hay phải. Anh thử nâng cằm rồi lại xoay đầu, nhưng các dây cơ nơi cổ căng lên trong vô vọng, có một thứ gì đó đang giữ lấy hộp sọ, buộc nó nằm nguyên một chỗ. Chỉ còn đôi mắt Kiel là có thể hoạt động bình thường. Chúng đang mở trừng trừng, tròng đen căng đến mức như muốn nứt ra, nhưng thứ chúng nhìn thấy chỉ là một màu đen sâu đặc, nuốt hết mọi tia hy vọng.Da anh rờn rợn, lạnh buốt bởi thứ kim loại kỳ lạ đang bao quanh, toàn thân tê dại. Từng thớ cơ như bị bóp chặt, như không còn là của cơ thể của mình nữa. Kael cảm thấy chính mình chỉ còn là một cái xác nằm thẳng, bất động, một hình nhân bị buộc chặt và sự sống của đang bị treo lơ lửng trên sợi dây mỏng manh.Kael cố tập trung và hít một hơi thật sâu. Không khí lạnh buốt dần dần chui qua mũi, trượt xuống cổ họng, xé toạc một đường băng giá xuyên dọc khí quản. Nó chảy dồn xuống phổi, khiến lồng ngực căng phồng rồi co lại trong một cơn đau buốt. Lần nữa, anh hít vào, lại một dòng khí lạnh khác tràn ngập vào, để lại cảm giác tê tái.Giữa sự bất động khủng khiếp ấy, Kael bấu víu lấy từng nhịp thở, từng cơn phập phồng của lồng ngực, như kẻ sắp chết đuối bấu víu vào mảnh gỗ mục. Trong tâm trí, nỗi kinh hoàng vẫn cuộn xoáy, nhưng giữa tất cả, Kael vẫn còn được thở, chúng chính là một khe hở nhỏ xíu lóe sáng: "Tôi còn sống!"Trong thoáng chốc, Kael nhớ lại, anh và Novi vừa đáp xuống mặt trăng, mỗi người tản ra theo một hướng để thu thập mẫu đất. Khi đang chăm chú với đống bụi bạc xám bay lơ lửng quanh chân thì đột nhiên, một lực vô hình kéo phăng Kael về phía trước, một lực hút mạnh đến mức không thể cưỡng lại. Anh hoảng hốt gọi Novi qua bộ đàm, nhưng chỉ còn tiếng nhiễu rè đặc quánh. Hình ảnh cuối cùng Kael mang theo trước khi mất ý thức là một hố đen trống rỗng ngay trước mắt, chúng kéo Kael bằng 1 cú giật mạnh, khi cơ thể bị như bị ném ra khỏi mặt trăng.
- ¥}*$|$$~*\$\*$~¥~!]*$~$Bất chợt một âm thanh vang bên tai, phá tan sự im lặng hiện hữu . Nó không giống tiếng người, không phải tiếng máy móc, chúng như một làn sóng âm kỳ dị len vào tận não bộ, từng dây thần kinh của người nghe. Âm thanh ấy không lớn, chúng khá trầm thấp nhưng lại nhe có những tần sóng vang vọng và kéo dài. Chúng như thể đang cộng hưởng . Kael chưa bao giờ nghe thấy một thứ âm thanh nào như thế trong đời.
Anh thốt lên, giọng run rẩy, đứt quãng:
- Ai đấy? Tôi đang ở đâu?Xin... xin hãy giúp tôi!
Và rồi, từ bóng đen đặc kịt trước mắt, âm thanh kia lại vọng đến một lần nữa. Như có kẻ đang thì thầm ngay trong đầu, trả lời anh, nhưng không phải bằng từ ngữ quen thuộc mà bằng một chuỗi âm ngân mơ hồ, khiến tim Kael lạnh buốt.Bất chợt một thứ gì đó trườn tới.Nó chạm vào da đầu trước tiên, đó là một cảm giác nhờn lạnh, đặc quánh của dung dịch lỏng. Từng đợt râm ran lan lạ thường lan tỏa từ chân tóc xuống thái dương. Kael co rúm người trong vô thức vì sợ hãi. Dịch nhầy ấy bắt đầu trườn xuống trán, trượt qua sống mũi, bệt lại quanh hốc mắt. Anh trợn trừng, đôi đồng tử run rẩy và vẫn chỉ thấy một màn tối đen tuyệt vọng. Một ý nghĩ bất chợt ập đến trong tâm trí: "Mình đã mù rồi sao?" Ý nghĩ đó khiến nước mắt Kael dâng trào, nhưng ngay cả giọt lệ cũng bị nuốt trọn bởi thứ chất lỏng ghê tởm ấy.Không dừng lại, nó trơn trượt chảy xuống tai, để lại vệt buốt lạnh xuyên thấu qua da thịt. Kael cắn chặt răng, cổ họng phát ra tiếng rên nghẹn ngào. Và rồi trong khoảnh khắc ngắn, dịch nhầy ấy đột ngột đâm thằng vào ống tai và đâm sâu vào trong. Một cơn đau nhói, cảm giác sắc lạnh như lưỡi dao như sắp xé toạc màng nhĩ.- Giờ nghe được chưa?Giữa cơn đau tê dại, một âm thanh cất lên ngay sát bên tai Kael. Chúng không còn là chuỗi tần số méo mó nữa, mà là giọng đàn ông. Thứ âm thanh trầm, chậm và rõ ràng.
Kael nín thở, toàn thân căng thẳng. Anh chưa kịp bật ra câu hỏi thì giọng nói ấy lại tiếp tục:
- Có một tin vui cho cậu, tôi biết cậu đến từ đâu. Tôi biết cậu là gì. Tôi biết cậu cần gì để tồn tại. Và cậu đúng là may mắn. Vì tôi biết cách đảm bảo mạng sống cho cậu.Một khoảng lặng nặng nề. Tiếng thở của Kael gấp gáp. Rồi, giọng kẻ kia hạ thấp hơn và lạnh lẽo hơn:
- Và có một tin vui cho tôi, là đã hết thứ nguyên liệu để duy trì mạng sống cho cậu rồi.
- ¥}*$|$$~*\$\*$~¥~!]*$~$Bất chợt một âm thanh vang bên tai, phá tan sự im lặng hiện hữu . Nó không giống tiếng người, không phải tiếng máy móc, chúng như một làn sóng âm kỳ dị len vào tận não bộ, từng dây thần kinh của người nghe. Âm thanh ấy không lớn, chúng khá trầm thấp nhưng lại nhe có những tần sóng vang vọng và kéo dài. Chúng như thể đang cộng hưởng . Kael chưa bao giờ nghe thấy một thứ âm thanh nào như thế trong đời.
Anh thốt lên, giọng run rẩy, đứt quãng:
- Ai đấy? Tôi đang ở đâu?Xin... xin hãy giúp tôi!
Và rồi, từ bóng đen đặc kịt trước mắt, âm thanh kia lại vọng đến một lần nữa. Như có kẻ đang thì thầm ngay trong đầu, trả lời anh, nhưng không phải bằng từ ngữ quen thuộc mà bằng một chuỗi âm ngân mơ hồ, khiến tim Kael lạnh buốt.Bất chợt một thứ gì đó trườn tới.Nó chạm vào da đầu trước tiên, đó là một cảm giác nhờn lạnh, đặc quánh của dung dịch lỏng. Từng đợt râm ran lan lạ thường lan tỏa từ chân tóc xuống thái dương. Kael co rúm người trong vô thức vì sợ hãi. Dịch nhầy ấy bắt đầu trườn xuống trán, trượt qua sống mũi, bệt lại quanh hốc mắt. Anh trợn trừng, đôi đồng tử run rẩy và vẫn chỉ thấy một màn tối đen tuyệt vọng. Một ý nghĩ bất chợt ập đến trong tâm trí: "Mình đã mù rồi sao?" Ý nghĩ đó khiến nước mắt Kael dâng trào, nhưng ngay cả giọt lệ cũng bị nuốt trọn bởi thứ chất lỏng ghê tởm ấy.Không dừng lại, nó trơn trượt chảy xuống tai, để lại vệt buốt lạnh xuyên thấu qua da thịt. Kael cắn chặt răng, cổ họng phát ra tiếng rên nghẹn ngào. Và rồi trong khoảnh khắc ngắn, dịch nhầy ấy đột ngột đâm thằng vào ống tai và đâm sâu vào trong. Một cơn đau nhói, cảm giác sắc lạnh như lưỡi dao như sắp xé toạc màng nhĩ.- Giờ nghe được chưa?Giữa cơn đau tê dại, một âm thanh cất lên ngay sát bên tai Kael. Chúng không còn là chuỗi tần số méo mó nữa, mà là giọng đàn ông. Thứ âm thanh trầm, chậm và rõ ràng.
Kael nín thở, toàn thân căng thẳng. Anh chưa kịp bật ra câu hỏi thì giọng nói ấy lại tiếp tục:
- Có một tin vui cho cậu, tôi biết cậu đến từ đâu. Tôi biết cậu là gì. Tôi biết cậu cần gì để tồn tại. Và cậu đúng là may mắn. Vì tôi biết cách đảm bảo mạng sống cho cậu.Một khoảng lặng nặng nề. Tiếng thở của Kael gấp gáp. Rồi, giọng kẻ kia hạ thấp hơn và lạnh lẽo hơn:
- Và có một tin vui cho tôi, là đã hết thứ nguyên liệu để duy trì mạng sống cho cậu rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me