Thi Tinh Hoa Dich The Real Life Series
"Châu Thi Vũ, chị là đang có ý gì vậy?""Nhìn đi, nhìn vào môi chị nè~""Này Châu Thi Vũ..."
Vương Dịch khẳng định rằng bản thân sắp chịu không nổi nữa rồi. Cái tình huống hiện tại thực sự là vô cùng khó xử. Cô đang giao lưu với fans, cô đang mở live Zhibo, phơi toàn bộ phòng ốc mặt mày cùng thanh âm cho fans nghe. Ấy thế mà người chị "thân thiết" cùng phòng chung chăn chung gối với cô lại đang giở một chiếc giọng vừa nũng nịu lại vừa quyến rũ mà trò chuyện. Nhưng trò chuyện bình thường thì đã chẳng có chuyện gì đao to búa lớn, cái chuyện trọng yếu mà Châu Thi Vũ đang nhắc tới với Vương Dịch lại chính là môi của chị ấy.Môi, môi, môi.Châu Thi Vũ hôm nay có son mới. Nàng hào hứng tô rồi ngắm mình trong gương, rồi quay qua hỏi chiếc tiểu đệ lạnh lùng vô tâm đang ngồi chồm hỗm ở ghế mà chẳng để ý gì mình hết. Ngày hôm nay còn chưa được bobo cái nào nữa, và điều đó khiến Châu Châu vô cùng ủy khuất.Người ta là con gái, và người ta đang chìm đắm trong tình yêu. Đã là như thế, thì ai mà chẳng muốn được người yêu mình dành chút thời gian cưng chiều chứ. Đương nhiên, Châu Thi Vũ hoàn toàn không phải là một ngoại lệ. Dẫu biết rằng người ta nhớ fans, fans của người ta cũng nhớ người ta nữa, nhưng thực sự, nàng cũng rất nhớ Nhất Nhất mà...Nàng mím môi đấu tranh tư tưởng, rồi cuối cùng cũng buông xuôi bản thân, chấp nhận cho phép bản thân mình ích kỉ một lần. Châu Thi Vũ chọn cách gián tiếp, nàng sẽ câu dẫn cái tên kia một chút, rồi nàng sẽ được thỏa mãn ngay thôi.
"Màu son mới của chị thế nào, Vương Dịch? Nhìn vào môi chị đi."
Làm sao mà Vương Dịch giả ngơ được. Cô quay phắt đầu lại nhìn, và thực chất cô mong không ai để ý, rằng mình thực sự đã đơ người trong chốc lát.Không phải khoe son. Cái con người này tuyệt đối không phải là đang khoe son!Biết vì sao không? Có ai chỉ đơn thuần khoe son mà lại chu môi ra chụt chụt, rồi hơi bĩu ra một cái, rồi lại đưa vào, lấy răng cắn cắn hay không? Ôi mẹ ơi cái đôi môi kia kìa, nó làm Vương Dịch mất kiểm soát, và với một đôi tai hơi ửng đỏ một chút, cô nửa thật nửa giả hỏi rằng "Chị đang có ý gì vậy?".Vương Dịch nghĩ rằng chị sẽ tảng lờ nó đi và lái sang câu chuyện trong sáng gì đó khác như "Chị thấy màu son này đẹp mà" nhưng không, đời không như là mơ và quả bơ nào cũng có hột, Châu Thi Vũ làm một câu đánh thẳng ngay trọng tâm, khiến tay chân cô nhanh chóng luống cuống.
"Thấy sao? Thấy môi chị có quyến rũ không?"
Vương Dịch ngay lập tức trợn trừng mắt. Đây là đang câu dẫn công khai rồi. Trong đầu của cô gái sinh năm hai lẻ một lạnh lùng băng giá bây giờ chỉ còn vang vọng duy nhất hai chữ "Phải phạt".Phạt cái áo là phạt một, phạt cái môi là phạt mười.Mặc kệ cái ánh mắt cảnh cáo được ném về phía mình, Châu Thi Vũ vẫn chu môi, hai cánh môi chụm lại vào nhau rất rất dễ thương, thành công khiến một thẳng nam như Vương Dịch muốn "phạm tội". Cô rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, chỉ là, động tác thực sự xen lẫn khẩn trương cùng vô vàn gấp gáp.
"Chị sợ em sẽ chụp ảnh chị ngay lúc này."
Còn trêu, chị ấy như vậy mà lại còn trêu Vương Dịch!Châu Thi Vũ thích thú ngắm nhìn vẻ mặt cam chịu của Vương Dịch, hai chân đung đưa vắt vẻo trên ghế, miệng cười hài lòng khôn xiết. Xem kìa, anh hùng khó qua ải mĩ nhân, xem thử có người nào vì nàng mà nhanh chóng rào trước cho fans rằng muốn tắt Zhibo kìa.Quá gấp, thực sự là quá gấp rồi. Vương Dịch cất lời chào đến lần thứ hai, thứ ba, sau mỗi lời chào đều ngẩng lên nhìn Châu Thi Vũ một chút. Thế này cũng quá đỗi lộ liễu rồi đi. Tắt đi là vì ai, vì cái gì, chẳng lẽ fans còn không nhận ra. Bất quá cũng là một chút dung túng tùy tiện cho Thi Tình Họa Dịch bọn họ được hạnh phúc một chút, đối với fans mà nói thực sự cũng chẳng mất gì, mà thần tượng của bọn họ tâm tình cũng sẽ tốt lên, vẹn cả đôi đường, vậy nên ai ai đều không hối tiếc chào tạm biệt Nhất Nhất, rất nhanh đã trả lại bầu không khí riêng tư cho Vương Dịch và Châu Thi Vũ.
"Châu Thi Vũ, chị có ý gì đây?"
Vương Dịch đứng dậy, thân mình gần chạm mốc mét bảy mươi lăm cao lớn cường bạo mang đây phong thái áp chế, khoanh tay hướng mắt về phía "đồng nghiệp thân thiết" mà tra hỏi. Cô cứ tiến dần, tiến dần về phía cái người vẫn còn không biết sợ trời sợ đất, vẫn nở nụ cười tươi rói lại tinh nghịch. Khóe môi Vương Dịch, cũng chẳng biết vì cái gì mà cũng tạo thành độ cong rất mềm mại, chứa đựng vô vàn yêu thương sủng nịch chẳng hề giấu giếm.
"Em hỏi câu này là lần thứ mấy rồi vậy Tiểu Vương? Chị không biết đâu, chị chỉ nhờ em vậy thôi à, em nhột thì chính là trong người có quỷ.""Thế thì chị có muốn xem con quỷ của em không, Châu Thi Vũ?"
Chính là không cần một câu trả lời nào cả, Vương Dịch nhanh chóng tiến tới, vòng tay qua ôm lấy chiếc eo thon mảnh mịn màng của họ Châu, rồi đem môi mình áp lên "son mới" của người ta. Cảm giác rất tốt, từ sáng đến giờ vì quá bận việc cùng tâm trạng không tốt mà chưa hôn hôn, trong lòng của hai người hiện tại chỉ còn bập bùng những đốm lửa tí tách, những đốm lửa tình yêu có lẽ sẽ chẳng bao giờ tắt.Hôn nhẹ, rất nhẹ. Vương Dịch chỉ muốn như thế thôi. Có lẽ vì cô bản chất chính trực ôn nhu, thực không muốn làm đau người ta, vả lại cô cũng muốn thực hiện hình phạt một chút, nhất quyết không chịu mở khẩu hình cho Châu Thi Vũ làm loạn.
"Vương Dịch, sao em không cho chị hôn~?"
Tông giọng thực mềm mại, lại pha chút dỗi hờn, đáng yêu muốn tan chảy.
"Không được, Châu - Thi - Vũ. Em chưa tính sổ với chị cái áo chiều nay đâu đấy nhé, lại còn ngang nhiên chu môi câu dẫn em ngay buổi live Zhibo. Chị đó, giờ lại còn muốn em thưởng sao?""Nh-nhưng cái áo nó tự tuột ra mà, chứ chị không có kéo đâu. Tiểu Vương, người ta chính là rất rất nhớ em, người ta nhớ em muốn chết nên mới dùng cách đó, đi màa, cho chị đi~"
Vương Dịch cố nén cười nhìn vẻ mặt rưng rưng như sắp khóc của Châu Thi Vũ, liền không nhiều lời mà cúi xuống, ôm lấy hai bên đùi sau của Châu tỷ tỷ mà nhấc bổng đem về phòng. Cái thân hình này thực sự nóng muốn đem người luộc chín, Vương Dịch một khắc cũng không muốn ai có diễm phúc chiêm ngưỡng.Nhẹ đặt Châu Thi Vũ lên giường, Vương Dịch ngay lập tức ghé xuống, chân chính cùng người nọ dây dưa.
"Chịu...hiểu người ta...rồi phải không?" - Châu Thi Vũ nói ngắt quãng trong nụ hôn dài."Mmmh."
Ậm ừ trong cổ họng, Vương Dịch không muốn trả lời. Miệng cô bận rồi, để khi khác trò chuyện nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me