Thien Duy Hang Nhat Trong Tay Hang Nhi Trong Long
Điện thoại Thanh Duy rung lên liên tục.Anh mở ra, vừa nhìn thấy cái tên "Quốc Thiên" nhấp nháy trên màn hình đã lập tức bấm nhận, giọng đầy tức giận:"Quốc Thiên! Cậu điên rồi à? Tự tiện phát ngôn như vậy, cậu có biết sẽ gây ra bao nhiêu hiểu lầm không?!"Đầu bên kia, giọng cười trầm thấp vang lên, pha lẫn chút nghịch ngợm:"Thế... em nói sự thật thì có được tính là phát ngôn bừa bãi không?""..." Thanh Duy nghẹn lời trong vài giây, gân xanh trên trán giật giật."Cậu xóa bình luận ngay cho tôi!" - Anh gắt.Nhưng Quốc Thiên lại tỏ ra vô cùng thản nhiên, thậm chí còn nửa cười nửa đùa:"Muốn em xóa cũng được... Nhưng Duy phải đồng ý gặp em trước.""Không rảnh!" - Thanh Duy lập tức từ chối.Tiếc là, bên kia không có ý định buông tha dễ dàng.Giọng Quốc Thiên chậm rãi, pha lẫn một chút nài nỉ mềm mỏng hiếm hoi:"Duy, em nghiêm túc. Gặp em một lần thôi, em xin lỗi tử tế rồi sẽ xóa ngay."Thanh Duy siết chặt điện thoại, gương mặt vừa tức tối vừa bối rối.Cậu ta... sao lúc nào cũng bám riết như vậy chứ?Nhưng nghĩ đến việc nếu không đồng ý, tin tức kia sẽ còn lan truyền mạnh hơn, anh chỉ có thể bấm bụng gật đầu, giọng lầm bầm đầy bất mãn:"Chỉ một lần thôi đấy."Thanh Duy bực dọc, nhanh chóng gửi đi địa chỉ."Được!" - Quốc Thiên lập tức đáp nhanh như chớp, còn không quên nhấn mạnh - "Em sẽ tới ngay bây giờ."Chưa kịp để Thanh Duy phản ứng thêm câu nào, điện thoại đã ngắt.Thanh Duy trợn tròn mắt nhìn màn hình đen ngòm, bực mình tới mức suýt đập luôn điện thoại lên bàn."Đồ lưu manh...!" - Anh rít lên giữa kẽ răng, lòng không ngừng gào thét:
Tôi thề tôi sẽ xử đẹp cậu!Nhưng ngay khi ngước mắt lên, phản chiếu trong gương lại là gương mặt đỏ ửng bất thường, đôi mắt ánh lên một tia hoảng loạn nhẹ.Chết tiệt... Tại sao, chỉ vì một câu nói, trái tim anh lại đập nhanh như vậy?---Không đến hai mươi phút sau, chuông cửa đã vang lên.Thanh Duy vừa nghe tiếng chuông đã biết ngay là ai. Anh còn chưa kịp suy nghĩ kỹ thì cánh cửa đã bật mở - Quốc Thiên, với dáng vẻ tùy tiện quen thuộc, đứng đó, tay đút túi quần, ánh mắt nhìn anh chăm chú như đang soi thấu từng chút cảm xúc."Nhanh vậy?!" - Thanh Duy nhíu mày."Em sợ anh đổi ý." - Quốc Thiên nhún vai, đôi mắt sáng lên một tia nghịch ngợm.Thanh Duy bực mình quay lưng đi, giọng cộc lốc:"Vào đi. Giải quyết lẹ rồi về."Quốc Thiên khẽ bật cười, bước vào, thuận tay đóng cửa lại.Căn hộ thoang thoảng mùi hương quen thuộc của Thanh Duy, sạch sẽ mà thanh nhã, khiến lòng cậu mềm ra từng chút.Thanh Duy khoanh tay đứng trước sofa, hất cằm:"Giờ xin lỗi đi."Quốc Thiên bước tới, khoảng cách giữa hai người cực kỳ gần, gần tới mức Thanh Duy phải ngửa người về sau một chút mới không chạm vào cậu ta.Nhưng Quốc Thiên lại chẳng hề để tâm, nghiêm túc cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt anh, giọng nói khàn khàn:"Em xin lỗi... đã khiến anh khó xử.""Em cũng xin lỗi... vì không nhịn được mà nói thật lòng mình."Câu cuối cùng, Quốc Thiên cố ý nhấn mạnh, ánh mắt như muốn nhấn chìm cả thế giới của Thanh Duy.Thanh Duy cứng người trong giây lát, tim như bị ai bóp nghẹt. Anh cố gắng giữ bình tĩnh, lảng tránh:"Được rồi, xóa bình luận đi.""Không." - Quốc Thiên trả lời ngay lập tức, khiến Thanh Duy trừng mắt nhìn cậu."Cậu dám gạt tôi ??"Cậu mỉm cười, giọng trầm thấp vang lên trong không gian nhỏ hẹp:"Ít nhất... phải cho em ôm một cái đã.""Quốc Thiên!!!" - Thanh Duy hét lên, gương mặt đỏ bừng.Nhưng Quốc Thiên chẳng hề có ý định nhượng bộ.Cậu dang tay, ánh mắt đầy kiên định như một đứa trẻ đang đòi quyền lợi mà mình đáng được hưởng:"Chỉ một cái thôi. Anh ôm em... hay để em ôm anh?"Thanh Duy nghiến răng, cảm thấy mình sắp điên mất.Bên ngoài, mưa xuân lất phất rơi, không khí dường như cũng mềm mại hẳn.Cuối cùng, anh bực bội nắm cổ áo Quốc Thiên, kéo mạnh về phía mình.
Một cái ôm siết chặt, đầy gượng gạo và giận dữ."Thỏa mãn chưa?!"Giọng anh run run, không rõ vì tức hay vì xúc động.Quốc Thiên khẽ cong môi cười, cằm khẽ tựa lên mái tóc mềm của Thanh Duy, thì thầm:"Ừm, rất thỏa mãn."Ngay lúc đó, Thanh Duy biết... mình đã thua.Không phải vì cái ôm.Mà là thua trong cuộc chiến đã kéo dài tận 17 năm - nơi mà cậu nhóc ngốc nghếch năm nào, bằng một cách nào đó, vẫn luôn biết cách khiến trái tim anh không thể yên ổn.---Sau khi được thỏa mãn bằng cái ôm, Quốc Thiên cũng chịu nhượng bộ.Trước mặt Thanh Duy, cậu ngoan ngoãn mở điện thoại, xóa bình luận "tuyên bố thích Duy" kia, không quên cười trộm nhìn vẻ mặt khó chịu nhưng nhẹ nhõm của anh."Xóa rồi nhé, anh vừa lòng chưa?"
Giọng cậu mang theo ý cười, còn cố ý đưa điện thoại ra trước mặt anh lắc lắc.Thanh Duy hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng ra lệnh đuổi khách:"Vậy thì biến đi. Tôi còn có việc."Quốc Thiên bật cười, cũng không dây dưa thêm, ngoan ngoãn rời khỏi căn hộ.Nhìn cánh cửa đóng sầm lại sau lưng cậu, Thanh Duy mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.Anh lập tức vào phòng, phấn chấn chọn đồ, thay một bộ outfit bảnh bao để chuẩn bị đi gặp nhóm bạn thân.Vừa tới quán café hẹn trước, đã thấy đám bạn ngồi túm tụm thành vòng tròn, nhìn thấy anh thì đồng loạt phá lên cười khúc khích." Chúc mừng Thanh Duy nhà ta comeback thành công nha !"" Hôm nay tôi đãi các cậu một bữa "Cả nhóm càng vỗ tay nhiệt liệt, đột nhiên một đứa trong nhóm cất tiếng trêu ghẹo:"À mà, không phải trước kia cậu thề thốt sống độc thân, ai tới gần cũng đá văng hả? ""Sao giờ lại đổi tính, dẫn trai đẹp về nhà luôn rồi?"Thanh Duy ngớ người, đầu óc còn chưa kịp kết nối dữ liệu.Anh lúng túng, liên tục xua tay:"Nói bậy gì vậy? Tôi đâu có-"Cả nhóm cười càng lớn hơn, ánh mắt ai nấy đều đầy ý tứ mờ ám.Không khí xung quanh giống như đang trêu chọc một con thú nhỏ ngơ ngác bị vây kín.Bối rối, Thanh Duy vội vàng rút điện thoại ra kiểm tra.Vừa mở app ra, tin nóng nổi bần bật ngay đầu bảng tin.Cập nhật cách đây mười lăm phút - tài khoản chính chủ của Quốc Thiên đăng tải một bức ảnh chụp lén:Trong ảnh, Thanh Duy đang khoác áo mỏng, lúi húi chọn quần áo trong tủ, góc mặt nghiêng gầy gò, ánh sáng ban mai dịu dàng phủ lên vai anh, cả người toát ra vẻ mềm mại khó tin.Caption thì càng chết người hơn:> "Mỗi sáng thức dậy, được thấy người này trong tầm mắt."Phía dưới là hàng loạt bình luận bùng nổ:> "A a a a, Thiên thả thính kìa!!!""Đây là chính chủ tuyên bố chủ quyền rồi đúng không?!?""Thanh Thiên bạch nhật bây giờ là sự thật rồi nhé!""Chúng tôi không cần não bổ nữa, chính chủ tự công khai hộ rồi!"Thanh Duy chết lặng.Tay anh run lên, suýt chút nữa làm rơi luôn điện thoại xuống đất.Trời ơi, tên khốn đó!!!Lúc nãy trước mặt anh còn ra vẻ ngoan ngoãn xóa bài, vậy mà sau lưng lại âm thầm giở trò!!!Không những thế, còn đăng ảnh riêng tư của anh lúc không phòng bị, thêm cái caption... kiểu đó...Thanh Duy tức tới mức tai đỏ bừng, vội vàng bấm gọi số Quốc Thiên.Không ngoài dự đoán, đầu bên kia rất nhanh đã nhận cuộc gọi, giọng cậu vang lên hết sức thản nhiên:"Alo, nhanh như vậy đã nhớ em rồi hả?"Thanh Duy nghiến răng:"Quốc! Thiên! Cậu mau gỡ bài xuống cho tôi!!!"Quốc Thiên cười khẽ, nhẹ nhàng thả một câu:"Không gỡ. Anh kiện em đi."Nói xong dứt khoát cúp máy.Thanh Duy: "..."Nhóm bạn ngồi bên cạnh chứng kiến toàn bộ cảnh tượng, không nhịn nổi nữa, đồng loạt cười lăn lộn trên bàn.Một đứa vỗ vai anh:"Thanh Duy à, định duy trì hình tượng quý ngài độc thân sao?
Tôi thấy cậu chuẩn bị làm chồng người ta luôn rồi đó!""Thôi hãi imm ngai"Thanh Duy vừa thẹn vừa giận, quay ngoắt mặt đi.Điện thoại trong tay lại rung lên lần nữa - tin nhắn từ Quốc Thiên gửi tới, ngắn gọn nhưng khiến tim anh đập loạn:> "Tuần sau ghi hình, nói sau nhé. Duy của em "Duy của em ??Cái quái gì ? Tôi là của ba mẹ tôi chứ của cậu hồi nào ?!Tôi mới là không thèm nói chuyện với cậu ta.Đúng là tức chết tôi rồi !!
Tôi thề tôi sẽ xử đẹp cậu!Nhưng ngay khi ngước mắt lên, phản chiếu trong gương lại là gương mặt đỏ ửng bất thường, đôi mắt ánh lên một tia hoảng loạn nhẹ.Chết tiệt... Tại sao, chỉ vì một câu nói, trái tim anh lại đập nhanh như vậy?---Không đến hai mươi phút sau, chuông cửa đã vang lên.Thanh Duy vừa nghe tiếng chuông đã biết ngay là ai. Anh còn chưa kịp suy nghĩ kỹ thì cánh cửa đã bật mở - Quốc Thiên, với dáng vẻ tùy tiện quen thuộc, đứng đó, tay đút túi quần, ánh mắt nhìn anh chăm chú như đang soi thấu từng chút cảm xúc."Nhanh vậy?!" - Thanh Duy nhíu mày."Em sợ anh đổi ý." - Quốc Thiên nhún vai, đôi mắt sáng lên một tia nghịch ngợm.Thanh Duy bực mình quay lưng đi, giọng cộc lốc:"Vào đi. Giải quyết lẹ rồi về."Quốc Thiên khẽ bật cười, bước vào, thuận tay đóng cửa lại.Căn hộ thoang thoảng mùi hương quen thuộc của Thanh Duy, sạch sẽ mà thanh nhã, khiến lòng cậu mềm ra từng chút.Thanh Duy khoanh tay đứng trước sofa, hất cằm:"Giờ xin lỗi đi."Quốc Thiên bước tới, khoảng cách giữa hai người cực kỳ gần, gần tới mức Thanh Duy phải ngửa người về sau một chút mới không chạm vào cậu ta.Nhưng Quốc Thiên lại chẳng hề để tâm, nghiêm túc cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt anh, giọng nói khàn khàn:"Em xin lỗi... đã khiến anh khó xử.""Em cũng xin lỗi... vì không nhịn được mà nói thật lòng mình."Câu cuối cùng, Quốc Thiên cố ý nhấn mạnh, ánh mắt như muốn nhấn chìm cả thế giới của Thanh Duy.Thanh Duy cứng người trong giây lát, tim như bị ai bóp nghẹt. Anh cố gắng giữ bình tĩnh, lảng tránh:"Được rồi, xóa bình luận đi.""Không." - Quốc Thiên trả lời ngay lập tức, khiến Thanh Duy trừng mắt nhìn cậu."Cậu dám gạt tôi ??"Cậu mỉm cười, giọng trầm thấp vang lên trong không gian nhỏ hẹp:"Ít nhất... phải cho em ôm một cái đã.""Quốc Thiên!!!" - Thanh Duy hét lên, gương mặt đỏ bừng.Nhưng Quốc Thiên chẳng hề có ý định nhượng bộ.Cậu dang tay, ánh mắt đầy kiên định như một đứa trẻ đang đòi quyền lợi mà mình đáng được hưởng:"Chỉ một cái thôi. Anh ôm em... hay để em ôm anh?"Thanh Duy nghiến răng, cảm thấy mình sắp điên mất.Bên ngoài, mưa xuân lất phất rơi, không khí dường như cũng mềm mại hẳn.Cuối cùng, anh bực bội nắm cổ áo Quốc Thiên, kéo mạnh về phía mình.
Một cái ôm siết chặt, đầy gượng gạo và giận dữ."Thỏa mãn chưa?!"Giọng anh run run, không rõ vì tức hay vì xúc động.Quốc Thiên khẽ cong môi cười, cằm khẽ tựa lên mái tóc mềm của Thanh Duy, thì thầm:"Ừm, rất thỏa mãn."Ngay lúc đó, Thanh Duy biết... mình đã thua.Không phải vì cái ôm.Mà là thua trong cuộc chiến đã kéo dài tận 17 năm - nơi mà cậu nhóc ngốc nghếch năm nào, bằng một cách nào đó, vẫn luôn biết cách khiến trái tim anh không thể yên ổn.---Sau khi được thỏa mãn bằng cái ôm, Quốc Thiên cũng chịu nhượng bộ.Trước mặt Thanh Duy, cậu ngoan ngoãn mở điện thoại, xóa bình luận "tuyên bố thích Duy" kia, không quên cười trộm nhìn vẻ mặt khó chịu nhưng nhẹ nhõm của anh."Xóa rồi nhé, anh vừa lòng chưa?"
Giọng cậu mang theo ý cười, còn cố ý đưa điện thoại ra trước mặt anh lắc lắc.Thanh Duy hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng ra lệnh đuổi khách:"Vậy thì biến đi. Tôi còn có việc."Quốc Thiên bật cười, cũng không dây dưa thêm, ngoan ngoãn rời khỏi căn hộ.Nhìn cánh cửa đóng sầm lại sau lưng cậu, Thanh Duy mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.Anh lập tức vào phòng, phấn chấn chọn đồ, thay một bộ outfit bảnh bao để chuẩn bị đi gặp nhóm bạn thân.Vừa tới quán café hẹn trước, đã thấy đám bạn ngồi túm tụm thành vòng tròn, nhìn thấy anh thì đồng loạt phá lên cười khúc khích." Chúc mừng Thanh Duy nhà ta comeback thành công nha !"" Hôm nay tôi đãi các cậu một bữa "Cả nhóm càng vỗ tay nhiệt liệt, đột nhiên một đứa trong nhóm cất tiếng trêu ghẹo:"À mà, không phải trước kia cậu thề thốt sống độc thân, ai tới gần cũng đá văng hả? ""Sao giờ lại đổi tính, dẫn trai đẹp về nhà luôn rồi?"Thanh Duy ngớ người, đầu óc còn chưa kịp kết nối dữ liệu.Anh lúng túng, liên tục xua tay:"Nói bậy gì vậy? Tôi đâu có-"Cả nhóm cười càng lớn hơn, ánh mắt ai nấy đều đầy ý tứ mờ ám.Không khí xung quanh giống như đang trêu chọc một con thú nhỏ ngơ ngác bị vây kín.Bối rối, Thanh Duy vội vàng rút điện thoại ra kiểm tra.Vừa mở app ra, tin nóng nổi bần bật ngay đầu bảng tin.Cập nhật cách đây mười lăm phút - tài khoản chính chủ của Quốc Thiên đăng tải một bức ảnh chụp lén:Trong ảnh, Thanh Duy đang khoác áo mỏng, lúi húi chọn quần áo trong tủ, góc mặt nghiêng gầy gò, ánh sáng ban mai dịu dàng phủ lên vai anh, cả người toát ra vẻ mềm mại khó tin.Caption thì càng chết người hơn:> "Mỗi sáng thức dậy, được thấy người này trong tầm mắt."Phía dưới là hàng loạt bình luận bùng nổ:> "A a a a, Thiên thả thính kìa!!!""Đây là chính chủ tuyên bố chủ quyền rồi đúng không?!?""Thanh Thiên bạch nhật bây giờ là sự thật rồi nhé!""Chúng tôi không cần não bổ nữa, chính chủ tự công khai hộ rồi!"Thanh Duy chết lặng.Tay anh run lên, suýt chút nữa làm rơi luôn điện thoại xuống đất.Trời ơi, tên khốn đó!!!Lúc nãy trước mặt anh còn ra vẻ ngoan ngoãn xóa bài, vậy mà sau lưng lại âm thầm giở trò!!!Không những thế, còn đăng ảnh riêng tư của anh lúc không phòng bị, thêm cái caption... kiểu đó...Thanh Duy tức tới mức tai đỏ bừng, vội vàng bấm gọi số Quốc Thiên.Không ngoài dự đoán, đầu bên kia rất nhanh đã nhận cuộc gọi, giọng cậu vang lên hết sức thản nhiên:"Alo, nhanh như vậy đã nhớ em rồi hả?"Thanh Duy nghiến răng:"Quốc! Thiên! Cậu mau gỡ bài xuống cho tôi!!!"Quốc Thiên cười khẽ, nhẹ nhàng thả một câu:"Không gỡ. Anh kiện em đi."Nói xong dứt khoát cúp máy.Thanh Duy: "..."Nhóm bạn ngồi bên cạnh chứng kiến toàn bộ cảnh tượng, không nhịn nổi nữa, đồng loạt cười lăn lộn trên bàn.Một đứa vỗ vai anh:"Thanh Duy à, định duy trì hình tượng quý ngài độc thân sao?
Tôi thấy cậu chuẩn bị làm chồng người ta luôn rồi đó!""Thôi hãi imm ngai"Thanh Duy vừa thẹn vừa giận, quay ngoắt mặt đi.Điện thoại trong tay lại rung lên lần nữa - tin nhắn từ Quốc Thiên gửi tới, ngắn gọn nhưng khiến tim anh đập loạn:> "Tuần sau ghi hình, nói sau nhé. Duy của em "Duy của em ??Cái quái gì ? Tôi là của ba mẹ tôi chứ của cậu hồi nào ?!Tôi mới là không thèm nói chuyện với cậu ta.Đúng là tức chết tôi rồi !!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me