TruyenFull.Me

Thien Menh So Quy Thap Trich

Mẫu Đơn Đình, Thủy Liên Tạ.
- Giết ta đi.
Ninh Xuyên gục mặt trên vai Thạch Hạo, sống không còn gì luyến tiếc nói.
Y tỉnh rượu rồi.
Nhờ ơn hai tên khốn nạn nào đó, toàn bộ những gì y làm khi không tỉnh táo đều được ghi lại hết, không bỏ lỡ một giây nào.
Thậm chí hai tên đó còn thản nhiên xem nó trước mặt y không hề che giấu.
Cực kỳ đáng hận.
- Ấy, sao lại bi quan vậy chứ? Ngươi múa đẹp vậy mà?
Hoa Như Sương vừa phóng to ảnh chụp của Ninh Xuyên không biết lưu từ bao giờ, vừa cười nói, hoàn toàn không để tâm trạng mất mặt đến tận nhà bà ngoại của y vào trong mắt, còn vui vẻ đề nghị:
- Lần sau phát huy tiếp nha.
Ngươi còn muốn lần sau nữa à?
- Hoa Như Sương, câm miệng.
Hoa Như Sương im lặng, chứ Môn Địch thì không hề, thậm chí còn bồi thêm một đao vào nỗi đau của y:
- Ta được cho mấy bộ linh trang đẹp lắm, có cả đồ trang sức đầy đủ nữa, hôm nào mặc thử nhé?
- .....
Ninh Xuyên nhìn vị thần linh đang cực kỳ hưng phấn này, không hiểu xem một tên nam nhân ca vũ có gì hay, tại sao trông hai người vui vẻ thế.
Y cảm thấy mệt mỏi hết sức.
- Đại thiếu, ngài tha cho ta đi.
- Không được.
Hoa Như Sương và Môn Địch cùng lúc lên tiếng phản đối, đồng thanh đến mức ba tên đang nhỏ giọng trao đổi bên kia cũng phải ngó qua.
Ninh Xuyên: ...
Ninh Xuyên thở dài, vẻ mặt phức tạp hỏi:
- Rốt cuộc tại sao lúc nào cũng là ta?
Y trông giống người dễ bắt nạt đến vậy à? (Đúng thế.)
- Bởi vì ngươi chơi vui đó.
Môn Địch cười, thản nhiên thừa nhận ý đồ bất ổn của mình, còn rất có lý do chính đáng:
- Ba cái tên cứng ngắc kia chỉ đi nấu cơm với rửa bát được thôi, đệ đệ ta không được, nó lẩn nhanh lắm. Hai muội muội càng không được, không gây hoạ đã là ơn trời rồi. Hoa Như Sương cũng không được. Mặc dù cái mặt y đẹp đấy, nhưng mấy thứ ngoài chuyên môn toàn bộ là đại phá hoại, ta không muốn tra tấn chính mình. Chỉ có ngươi phù hợp tiêu chuẩn, mặt đẹp lại toàn năng, thứ gì vào tay ngươi cũng đều hoàn hảo hết, không dùng thì phí quá.
Mặc dù nghe giống như khen, nhưng sao cứ thấy sai sai chỗ nào?
- Bây giờ ta hủy dung còn kịp không?
Môn Địch mỉm cười, híp híp mắt nhìn y, nói:
- Ngươi nghĩ kịp không?
- ...
Dáng vẻ này, xem ra là không kịp rồi.
- Cơ mà ta cũng có chút ngạc nhiên đấy, không ngờ ngươi tự mình vận hành trận pháp trơn tru như thế, còn không ngất giữa chừng.
Môn Địch gặm một miếng bánh ngọt, ngón tay lướt trên màn hình, càng xem càng thấy dáng vẻ ca vũ của y đúng là rất đẹp, nên được phát huy.
- Ta không nhớ gì cả, chỉ thuận theo bản năng mà thôi.
Ninh Xuyên thở dài, lại gục đầu lên vai Thạch Hạo, ngáp một cái. Vận hành trận pháp tiêu tốn rất nhiều sức lực. Sau khi hoàn thành tế lễ, y gần như còn không thể đứng dậy, phải nhờ người bế về, thậm chí tỉnh rượu rồi vẫn thấy cả người không có chút sức lực nào.
Chứ dựa vào da mặt y, làm sao có chuyện nằm lỳ trên người Thạch Hạo không chịu xuống?
- Thế mà ngươi vẫn hát được nguyên bài Dạ Khúc Biệt Ly, Thiên Linh Say Mộng thì cũng giỏi đấy. Vốn dĩ nó được viết bằng ngôn ngữ cổ của Quang Minh Giáo Đình từ thời kỳ khởi sinh thần vị, cách phát âm rất khác so với ngôn ngữ của các ngươi, hơn nữa còn phụ thuộc vào mức độ phù hợp của linh cách nữa. Lúc đầu ta đoán ngươi hát được nửa bài đã là giỏi, ta cũng chỉ dạy ngươi có một lần duy nhất.
Ồ.
Hoa Như Sương gật gù, bảo sao nhạc phổ Môn Địch đưa cho y lại lạ thế. Thì ra là đồ cổ.
- Cả ngươi và Hoa Như Sương đều phát huy ngoài dự đoán, điều này chứng tỏ, con đường mà hai người đi xem ra đúng lộ trình rồi, chỉ cần từ từ tích lũy tâm tính thoải mái là đủ.
Môn Địch có chút cảm khái nói, mặc dù chính y là người quyết định để Ninh Xuyên chủ trì, thế nhưng ý định ban đầu cũng chỉ mong vớt được chút công đức nào hay chút đó, còn lại y sẽ tự mình giải quyết. Thật không ngờ lại hoàn mỹ không sai sót chút nào, thậm chí hiệu quả còn ngoài mong muốn.
Cứ có cảm giác con cái bỗng dưng trưởng thành, không cần mình nữa vậy.
Sao mà vừa vui vừa buồn thế này?
- Tiểu Ninh Ninh, tẩy lễ linh hồn sẽ mất một đoạn thời gian để dung hợp công đức củng cố linh cách, có lẽ cơ thể ngươi sẽ hơi bất ổn một chút, nhưng không phải vấn đề gì lớn, từ từ làm quen là được.
Ninh Xuyên lại ngáp thêm một cái, hỏi:
- Bất ổn kiểu gì?
- Đại loại là ham ăn ham ngủ, khẩu vị thay đổi, thích ăn đồ chua, lâu lâu lại buồn nôn một trận.
- ...
- ...
- ...
Một sự tĩnh lặng chết chóc, đến mức Ninh Xuyên dù đang mệt vẫn phải quay ra nhìn y, hai mắt mở to, đơ máy.
- Sao nghe như đang mang thai vậy?
Hoa Như Sương hỏi xong câu này, ánh mắt vô thức hướng xuống vòng eo rất thon kia, trầm mặc.
Thật đấy à?
Môn Địch cạn lời, dở khóc dở cười nói:
- Mấy người các ngươi nghĩ đi đâu vậy? Thần huyết làm gì có chuyện hậu đại dễ thế? Cái này phải dựa vào cơ duyên, thần linh cũng không giúp được.
Chứ không phải y là nam nhân không thể mang thai à?
Hoa Như Sương nghe ra ẩn ý, tất nhiên mấy người còn lại cũng nghe ra. Lần này, Ninh Xuyên còn chẳng thèm ngẩng đầu lên nữa.
Cứ để y chết luôn cho rồi!
.....
Bỏ qua việc Ninh Xuyên bị Môn Địch chơi một vố đau thế nào, cốt truyện vẫn phải đi đúng lộ trình của nó.
Kỳ Tiên cổ cuối cùng đã mở ra, là lúc tuyệt đại thiên kiêu khắp ba ngàn châu tranh phong, đoạt tạo hoá.
Thạch Hạo vừa mới chém giết Cổ Thánh Tử, Quân Đạo, Vương giả cổ đại của Thiên Quốc, trong lòng chợt có cảm ứng, ngẩng đầu nhìn lên.
Chỉ thấy không gian vặn vẹo, liền xuất hiện một thông lộ hỗn độn màu xám trắng, đi ra từ trong đó, là hai dáng người quen thuộc.
Nam tử trẻ trung ngồi trên lưng Bạch Hổ, y phục màu xanh lam thêu vân mây, phong thần như ngọc, khí chất phiêu dật xuất trần. Dung mạo y hoàn mỹ đến không thật, toàn thân được bọc bởi hào quang thánh khiết, từng sợi tóc từng đường nét đều xinh đẹp kỳ ảo, siêu trần thoát tục.
Bên cạnh là một nam tử cao lớn uy vũ, mặc y phục màu ngân bạch thêu long văn, thần sắc lạnh nhạt kiêu ngạo, dường như chẳng để thứ gì trong mắt. Tóc đen buộc cao, quấn gọn trong ngân quan đính ngọc. Bên tai là trang sức vàng kim nho nhỏ, lấp lánh ánh sáng. Cả người hắn quý khí quân lâm, dù cho không tỏ vẻ gì vẫn khiến kẻ khác kinh sợ. Thế nhưng đồ mà hắn cầm trong tay, lại khiến sự cao quý này vơi bớt đi rất nhiều.
Hắn cầm một túi giấy đựng đầy đồ ăn, thỉnh thoảng đưa cho người bên cạnh một xiên hồ lô ngào đường, thần sắc cũng dịu dàng đi trông thấy, nhỏ giọng trò chuyện với y.
Thạch Hạo nhận ra bọn họ, là hai người hắn có dịp tao ngộ trong Hung Sào, thực lực sâu không lường được, hơn nữa hành tung bí ẩn, không rõ mục đích nguyên do.
Trích Tiên cùng với Thập Quan Vương.
Ấn tượng quá mức khắc sâu, không chỉ là thủ đoạn kinh thiên, còn có lai lịch thần bí vô cùng, đến nay đều không có tin tức.
Cùng với, bọn họ quen biết với Ninh Xuyên.
Ngày đó nếu không phải y nương tay tha cho, có lẽ đã không còn ai sống sót.
Hai người sở hữu thực lực mạnh nhất Tiên Cổ lại cùng nhau xuất hiện, lần này, sẽ là mục đích gì đây?
- Lại gặp nhau rồi, đạo hữu.
Hắn còn chưa kịp suy xét kỹ càng, Trích Tiên đã hướng hắn chào hỏi, mỉm cười đầy ôn hoà.
Lời này vừa ra, không chỉ một đám cường giả xung quanh im bặt, ngay cả Thạch Hạo cũng bất ngờ. Hắn không rõ người này có mục đích ra sao, bọn họ cũng chẳng có giao tình gì, nếu không muốn nói đã từng là địch nhân, y chủ động lên tiếng, là muốn thăm dò hắn sao?
- À, bây giờ phải gọi ngươi là Hoang mới đúng.
Hai người cách Thạch Hạo một khoảng không xa không gần, vừa đủ để nghe rõ nhau nói gì, cũng vừa đủ để nếu có xuất thủ bất chợt vẫn có sức đón đỡ. Y ra hiệu cho Tiểu Bạch nằm xuống, trên tay vẫn cầm xiên hồ lô, nhàn nhã nhấm nháp một miếng nhỏ, còn đánh giá:
- Ngọt, cơ mà hơi mềm một chút.
Thạch Hạo nhíu mày, trầm giọng nói:
- Ngươi muốn gì?
Ở đây không có trận pháp hỗ trợ, tuy vậy tình trạng của hắn quá kém, không thể liều mạng, hắn cũng không biết sâu cạn của đối phương, giao thủ chắc chắn chịu thiệt. Cho nên trước hết, vẫn phải thăm dò trước đã.
- Không cần cảnh giác thế đâu, ta chỉ đi ngang qua mà thôi. Đòn vừa rồi đánh đẹp lắm, nhưng ta khuyên các hạ nên trị thương trước đã.
Y gặm đến quả sơn tra cuối cùng, tùy tay ném xiên tre về một phía, đâm thủng mi tâm của kẻ có ý định tiến đến gần bọn họ. Máu tươi túa ra, nở rộ những cánh hoa hồng phớt. Chỉ trong vòng tích tắc, cả người gã đã tan biến vào hư không, ngay cả nguyên thần cũng không còn dấu vết.
Một chiêu này, chấn nhiếp toàn bộ thiên kiêu có mặt.
Bọn họ còn chưa kịp nhìn rõ mặt mũi gã thế nào, người đã tan biến, tựa như chưa hề tồn tại.
Một chiêu này, cũng chứng tỏ thực lực mạnh đến khủng khiếp của y. Thái độ y ôn hoà, cả người mềm mại yếu đuối, thậm chí một gợn sóng linh lực đều không để lộ, rõ ràng nhìn thấy lại không cảm nhận được, vừa kinh diễm vừa thần bí, làm tất cả đều dấy lên suy nghĩ.
Y, có lẽ là một trong những người mạnh nhất Tiên Cổ kỳ này.
- Thấy chưa? Ngươi hơi yếu thế chút thôi, sẽ có người lợi dụng đấy.
Trích Tiên mỉm cười, lại nhận lấy xiên bánh hoa quế từ tay Thập Quan Vương, một bên ăn bánh một bên uống trà, dáng vẻ rất nhàn nhã thong dong, giống như y chỉ đi ngang qua, hoàn toàn không mang mục tiêu rõ ràng nào.
Tuy vậy, Thạch Hạo vẫn không hết cảnh giác, âm thầm ăn đan dược, điều tức trị thương, đề phòng kẻ nhân cơ hội cháy nhà hôi của.
Cơ mà người quen, không chỉ có hai người.
- Ta còn tưởng hai người các ngươi đi đâu cơ, hoá ra là đi hóng chuyện à?
Hư không lại chấn động, tách ra một thông lộ hỗn độn. Từ bên trong đó, một thân ảnh tiêm gầy xuất hiện, thanh âm trong trẻo mang theo cảm giác mơ màng mệt mỏi lên tiếng hỏi.
Cho đến khi nhìn rõ dung mạo y, vô số tiếng hít khí vang lên âm thầm, kinh ngạc đến không thốt lên lời.
Thạch Hạo mở to mắt nhìn về phía bên kia, hoàn toàn không nghĩ y lại xuất hiện trong tình huống thế này.
Lục Quan Vương Ninh Xuyên.
Người lấy một địch ba, hơn nữa còn trong trạng thái buồn ngủ đến mắt mở không nổi vẫn có thể đánh cho bọn họ nằm rạp. Với lại, thái độ của y cũng rất kỳ lạ. Y không hẳn đứng về cổ tộc luôn miệng tội huyết trong đây, nhưng lần đó lại chấp nhận ra mặt cho bọn họ.
Không, lần đó y cũng chỉ hỏi một câu "có đánh không" sau đó liền ra tay, giống như việc giao thủ với hắn là bị ép vậy.
Cực kỳ miễn cưỡng.
- Dù sao thì ta cũng rảnh mà? Ra ngoài đi dạo một chút, nếu không mọi người lại quên mất chúng ta thì không tốt.
Trích Tiên mỉm cười nói, đến khi thấy trang phục trên người y liền cười không nổi nữa, thở dài:
- Vị kia nhà ngươi đâu? Sao lại để ngươi thế này?
Ninh Xuyên tóc tai còn không chỉnh, chỉ mặc một lớp y phục mỏng, tùy tiện khoác áo bào đen rộng thùng thình thêu cánh hạc, so với lời đồn siêu trần thoát tục hoàn toàn không liên quan. Dung mạo tinh xảo hoàn mỹ, khoé mắt phớt hồng, môi đỏ như son, trang sức bằng ngọc bên tai chỉ khiến sự xinh đẹp của y thêm phần thanh nhã lại quyến rũ mê hoặc đến tận cùng. Một đôi chân thon dài xỏ guốc gỗ bước đến, da thịt trắng nõn như phát sáng, từng đường từng nét đều câu lên dục vọng muốn chà đạp của kẻ khác.
Y như đoá hoa kiêu sa ướt át sương sớm, y quan không chỉnh làm sắc hương thêm mê hoặc, lại chẳng khiến hình tượng bất nhã này có chút nào khó coi. Y sở hữu dung mạo khiến nữ nhân ghen tỵ, nam nhân điên cuồng, nhưng từng cử chỉ từng động tác lại rất tuỳ ý, thậm chí có phần thản nhiên.
Hơn nữa nội dung cuộc trò chuyện giữa mấy người, khiến bất cứ kẻ nào có mặt ở đó đều lâm vào tình trạng kinh ngạc đến sững sờ.
Lẽ nào lời đồn Lục Quan Vương có người là sự thật? Nhưng người sở hữu mỹ nhân hoạ quốc như y rốt cuộc là ai?
Ninh Xuyên không để ý đến tâm trạng sóng cuộn biển gào của đám người bên ngoài, che miệng ngáp một cái, nước mắt sinh lý ứa ra, khiến đôi mắt mang sắc ngọc nhuốm màu quyến rũ vô ngần.
- Bế quan rồi, hắn vừa mới đi được một lúc thì ta bị xách dậy, còn chẳng ngủ được bao nhiêu.
Trích Tiên bỗng dưng cảm thấy y hơi đáng thương. Rõ ràng thân thể không khoẻ còn phải ra ngoài lăn lộn, đúng là vận xui tới bến, đúng lúc Tiên Cổ mở cửa, không thể không có mặt.
- Qua đây, có đói không? Ăn bánh nè.
Ninh Xuyên bước vài bước liền xuất hiện trước mặt Trích Tiên, được người dịch chỗ trên lưng Bạch Hổ, còn được Thập Quan Vương chìa túi bánh ra trước mặt cho y tùy ý chọn lựa.
Chỉ nhìn qua liền biết, quan hệ giữa ba người khá thân thiết.
Nhưng mà tại sao?
Rất nhiều người ở đây, bao gồm cả Thạch Hạo đều không hiểu vì sao ba người không hề có chút liên hệ nào với nhau này lại hoà hợp đến thế. Nếu như võ đài mở cửa, ba người liên thủ, vậy thì còn ai có thể ngăn cản?
Nghĩ đến chuyện này, ánh mắt tất cả nhìn về ba người đã đổi khác.
Chuyện này dĩ nhiên không qua mắt được Hoa Như Sương. Y một bên lấy trà sữa cho Ninh Xuyên uống, một bên liếc mắt nhìn qua, điềm nhiên quét một vòng.
Một cái nhìn rất đỗi bình thường, nhưng lại khiến vô số kẻ bất giác lạnh sống lưng, yếu thế một chút còn vô thức lùi lại, rất sợ y thình lình ra tay đoạt mạng bọn họ.
- Tầm này là đến giai đoạn nào rồi?
Ninh Xuyên miễn cưỡng nâng lên mi mắt, gặm một miếng bánh nếp rất chậm rãi, cả người như không tỉnh táo cho lắm.
- Hoàng Kim Đạo Cung sắp mở cửa, chúng ta chỉ đến quét mặt thôi.
Hoa Như Sương một bên uống trà, một bên ngó sang y canh chừng kẻo người gục xuống, lên tiếng đáp.
Ninh Xuyên lại ngáp một cái, lười biếng nói:
- Quét mặt xong rồi thì ta về ngủ có được không?
Hoa Như Sương dở khóc dở cười. Ngươi mới xuất hiện được bao lâu đâu? Sao đã vội về gấp thế?
- Thôi nào, mất công ra ngoài rồi thì phải làm chút gì đó chứ. Vị kia nhà ngươi bế quan rồi, đâu còn ai quản ngươi nữa?
Y không nhắc đến thì thôi, vừa mở miệng Ninh Xuyên liền thấy cáu, hừ lạnh.
- Hắn đi luôn càng tốt, phiền.
Ồ. Có chuyện!
Rada hóng hớt của Hoa Như Sương bắt được tần sóng, vẻ mặt ngay lập tức thay đổi, tò mò hỏi:
- Hắn làm gì ngươi à?
Đế Khuynh Tiêu: ...
Cảm phiền xem lại bản thân đang ở chỗ nào đi trước đã được không?
Không chỉ Hoa Như Sương tò mò, tất cả người ở đó cũng đều như thế, đồng loạt im lặng hít thở sâu, chờ đợi Lục Quan Vương lên tiếng. Ngay cả vị Thiên Thần đang chăm chăm Thạch Hạo cũng dời sự chú ý phút chốc.
Thạch Hạo: ...
Thật đấy hả?
- Tối hôm qua đại thiếu mới chế xong đồ cho hắn, bảo hắn tranh thủ thời gian bế quan sớm một chút, sau này sẽ không rỗi rảnh được nữa. Hắn cũng đồng ý, sau đó không biết nghĩ cái gì, đột nhiên hỏi ta: "Ngươi ở một mình có được không?".
Ninh Xuyên uống một ngụm trà sữa lấy lại tinh thần sắp ngủ gục của mình, nói tiếp:
- Lão tử lại chẳng phải trẻ con, với lại hắn chỉ đi bế quan thôi, có phải đánh nhau sống chết đâu, thế là ta mới bảo: "Đi nhanh một chút, ta muốn ngủ." Ngươi cũng biết tình trạng của ta mà, thực sự rất buồn ngủ, là cái loại có thể gục ngay tức khắc đấy, không thể cưỡng lại được.
Hoa Như Sương: ...
Hình như hơi hiểu hiểu rồi.
- Hắn bế quan mất bao lâu?
- Không biết.
Ninh Xuyên lắc đầu, mi mắt lại bắt đầu đánh nhau, ngáp một cái, nói:
- Nhanh thì vài ba năm, chậm thì chắc vài chục năm. Dù sao thì tình trạng của hắn hơi phiền phức, phải cẩn thận một chút.
Lần bế quan này không chỉ đúc lại thần thể, còn sửa chữa ghi chép của hắn ở Thực Tại, để hắn chân chính trở thành một người nằm ngoài Thiên Đạo nhưng thuộc về Khởi Nguyên, có thể tùy ý phát huy sức mạnh của mình mà không chịu quy tắc nơi đây trói buộc.
Là một công trình rất tốn công sức.
Nguy hiểm thì không có, nhưng mất nhiều thời gian.
Nghĩ đến tình cảnh tối hôm qua, vẻ mặt Ninh Xuyên lập tức lạnh tanh, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ai biết hắn bỗng dưng nổi điên, ôm ta gặm cả một đêm, còn không cho ta ngủ, nói cái gì mà đồ của mình thì phải đánh dấu, không thể để kẻ khác nhân lúc hắn bế quan cướp mất được, con mẹ nó cả người lão tử toàn là dấu răng! Hắn là chó à? Gặp đâu cũng cắn!
- ...
- ...
- ...
Thật là kích thích.
Toàn trường lâm vào một sự tĩnh lặng thần kỳ. Ai nấy trong đầu đều dâng lên suy nghĩ, thật không ngờ chuyện nhà Lục Quan Vương lại đặc sắc như vậy. Hơn nữa xem ra, y còn là bên thất thế? Vị kia của y rốt cuộc là ai?
Hoa Như Sương vẻ mặt phức tạp nhìn vết xanh tím lộ ra dưới áo bào, ngay cả trên chân y cũng có dấu răng mờ mờ, phút chốc không biết nên nói gì.
Hai cái người này, còn sợ thiên hạ không nhận ra bọn họ ân ái à?
- Tiểu Ninh Ninh.
Y thở dài, quyết định giúp hai tên đầu gỗ này một chút. Có mấy lời thôi, tại sao lại không thể thành thật với nhau chứ?
- Hắn chỉ là không muốn rời xa ngươi.
Từ ngày nào cũng kè kè bên cạnh biến thành cô đơn một mình suốt mấy chục năm, là ai thì tâm trạng đều chênh lệch, hắn dĩ nhiên sẽ không vui rồi. Với lại Tiểu Ninh Ninh tỏ vẻ lạnh nhạt như thế, hắn giận dỗi là điều dĩ nhiên. Có mấy vết cắn thôi, xem ra đã kiềm chế không ít.
Cơ mà Ninh Xuyên thì không nghĩ như vậy. Y cười khẩy, khinh bỉ nói:
- Vớ vẩn, ta với hắn lại chẳng có quan hệ gì. Hắn đi đâu thì liên quan gì đến ta? Nếu không phải lão tử đánh không lại hắn, đã đem hắn đi thiến rồi.
Hoa Như Sương: ...
Đế Khuynh Tiêu: ...
Lời này mà để hắn nghe được, thì không chỉ có mấy vết cắn kia thôi đâu. Hai người các ngươi giường cũng đã lăn rồi, còn nói không có quan hệ? Chẳng lẽ phải đợi đến lúc con của các ngươi biết đánh người rồi mới được tính là có quan hệ à?
Hoa Như Sương cảm thấy, Ninh Xuyên mà còn giữ tính tình này, đợi hắn trở về sẽ là tình cảnh thảm thiết lắm.
- Tiểu Ninh Ninh, mấy cái tài liệu đại thiếu cho ngươi đi đâu rồi hả? Sao lại không học được bản lĩnh huấn luyện người của ngài cơ chứ?
Y thò tay nhéo nhéo má Ninh Xuyên, vẻ mặt phức tạp đầy bất lực nói:
- Ngươi đúng là ngây thơ thật đấy.
Bảo sao hắn suốt ngày kè kè bên cạnh canh chừng. Tâm cơ đã thiếu rồi, tâm nhãn cũng thiếu luôn, ngây thơ đơn thuần như vậy, sao mà yên tâm nổi?
- Làm như ngươi thành thạo lắm vậy?
Ninh Xuyên cau mày, hất tay y ra, sau đó liền thấy trên gương mặt tuyệt mỹ xuất trần của Trích Tiên nở một nụ cười cực kỳ kiêu ngạo:
- Ít nhất thì vị kia nhà ta còn chưa bao giờ cắn ta cả, chỉ có ta cắn hắn thôi.
Ninh Xuyên: ...
Ngươi tự hào cái chó gì? Không phải là ỷ vào người ta chiều ngươi à?
Sau đó, trước ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, y quay qua Thập Quan Vương, lạnh giọng nói:
- Ngươi cắn y đi.
Đế Khuynh Tiêu: ...
Hai người các ngươi thật biết gây sự chú ý.
Hoa Như Sương bật cười, đánh tan ý định châm lửa của Ninh Xuyên, nói:
- Cho hắn mười lá gan hắn cũng không dám cắn ta.
Lục Quan Vương nhìn vị cao thủ mạnh nhất Tiên Cổ này không hài lòng chút nào, còn hỏi lại:
- Ngươi không dám?
Đế Khuynh Tiêu rất thản nhiên gật đầu, thừa nhận:
- Ta không dám.
Dỗ mèo là một công việc rất khó khăn. Mèo vừa đẹp vừa thông minh còn khó hơn gấp vạn lần. Hắn lại chẳng muốn chọc lửa, tự mình làm khổ mình. Y mà đi mất, thì người khóc chắc chắn là hắn.
Ninh Xuyên: ...
- Uy danh Thập Quan Vương của ngươi đi đâu mất rồi? Sao lại để y đè đầu cưỡi cổ ngươi thế?
Đế Khuynh Tiêu lắc đầu, đáp:
- Y quan trọng hơn, ta không nỡ, y muốn thế nào mà chẳng được.
Lần này, Hoa Như Sương cười đến cả người lung lay, vỗ vỗ vai Ninh Xuyên đang hoài nghi nhân sinh, thở dài:
- Thấy chưa? Chỉ có ngươi là ngây thơ không hiểu thôi. Ngươi mà không chủ động, không bao giờ biết được giới hạn của hắn dành cho ngươi đến mức nào đâu.
Y chọc chọc khuôn mặt xinh đẹp mê hoặc này, đầy thấm thía nói:
- Tiểu Ninh Ninh, có đôi lúc lời nói là công cụ hữu hiệu nhất để hiểu rõ đối phương. Ngươi muốn gì, cần gì, cảm thấy thế nào, nói ra thì người ta mới chiều ngươi được. Với lại, ...
Y vặn cái mặt đang buồn ngủ của Ninh Xuyên về phía mình, nhấn mạnh từng chữ:
- Sửa cái tính thích nhảy cóc đến thẳng kết luận của ngươi đi. Đừng có mà động tý là đi đánh người, ngươi có đánh lại người ta đâu?
Hoa Như Sương nói mà cảm thấy đầu đau không ngớt. Mối quan hệ của Ninh Xuyên với cái người kia rất vi diệu. Lúc hoà bình có thể an ổn ôm nhau ngủ được, lúc bất hòa là lại dùng vũ lực đi giải quyết. Mà lấy thực lực của Ninh Xuyên, cộng với thân thể vốn nhạy cảm bị áp chế sẵn, y hoàn toàn không có cửa thắng được người kia.
Kết quả? Hôm sau lại cãi nhau đánh nhau tiếp.
Xem thì vui đấy, nhưng mà cứ thế mãi cũng không ổn. Lỡ như hai người vì bất hoà mà xảy ra chuyện gì, thì đến lúc đó hối hận không kịp.
Y không muốn viễn cảnh tồi tệ nhất xảy ra, cho nên vẫn là nên hoà hảo một chút. Có thể động tay động chân, ở mức tình thú thôi, chứ đừng quá đáng quá là được.
- Tiểu Ninh Ninh, hắn với ngươi giống nhau, ngươi phản ứng thế nào hắn cũng y chang như vậy. Thế nên là hai người các ngươi mỗi người lùi một bước, dùng lời nói thay cho hành động, kiềm chế tính tình lại, hắn không cáu, ngươi cũng không mệt, được chưa?
Hoa Như Sương xoa xoa gương mặt không biết có hiểu không này, nở một nụ cười kỳ quái:
- Hoặc là ngươi đợi đến lúc có kết quả là được. Hắn chắc chắn sẽ thích món quà này lắm, đảm bảo nghe lời ngươi như cún.
- ...
Ninh Xuyên dĩ nhiên biết kết quả y nói gì, trầm mặc, thầm nghĩ cái tên Trích Tiên này có phải hỏng đầu rồi không, chắc gì hắn đã kiên nhẫn bên cạnh y cho đến lúc có kết quả? Hai người vốn chẳng hề hợp nhau.
Chỉ là nghĩ đến viễn cảnh bản thân lại một mình, y bỗng chốc có cảm giác hình như thoát khỏi trói buộc này cũng không vui cho lắm.
Hắn có bầu trời của hắn, thiên hạ của hắn, một cọng cỏ tham sống sợ chết lại ích kỷ tư lợi như y, vốn dĩ không thuộc về một thế giới.
Một chữ duyên này, ai biết dài hay ngắn, buồn hay vui?
Thế là mặt y liền xị xuống không vui, hất tay người ta, nói:
- Lượn đi, lão tử muốn ngủ.
Càng nói càng thấy phiền, đau đầu.
Hoa Như Sương cùng Đế Khuynh Tiêu nhìn nhau, yên lặng trao đổi trong âm thầm. Nhìn dáng vẻ này, xem ra lại nghĩ linh tinh cái gì rồi.
- Ta cũng sợ ngươi còn không ngủ nữa sẽ hỏng đầu thật.
Y vừa nói vừa nhìn về hướng Tây, cười:
- Chỗ ngủ của ngươi đến rồi kìa.
Ầm!
Hư không vỡ tan, một cung điện hùng vĩ nhô ra, ở xung quanh có vô số khe lớn màu đen đang từ từ lan rộng về phía xa.
Đây là một tòa cổ cung thần bí tỏa ra khí tức thần thánh, kèm theo đó là từng tia tiên vụ, trông trang nghiêm và yên tĩnh, mái ngói của cung điện đều mang sắc vàng kim lấp lánh.
Chẳng qua là nó có chút mơ hồ, cũng không hoàn toàn hiện hết ra ngoài, tựa như vùi trong hư không, trụ đá to lớn, cung điện rộng rãi, mái ngói màu vàng, tất cả tổ hợp lại với nhau vô cùng hùng vĩ.
Hoàng Kim Đạo Cung, xuất hiện cùng với võ đài Tiên Cổ, mở đầu cho một trận chiến thiên kiêu tranh phong.
Nơi này vẫn còn chưa lộ diện hẳn, phân nửa ẩn nấp trong hư không, nhưng chỉ bóng dáng mơ hồ này thôi đã khiến cho rất nhiều người vốn còn đang hóng chuyện điên cuồng.
Ngay sau đó, vô số thần thông cùng nhau hiển xuất, muốn cộng hưởng giao cảm với tiên cung, đạt được bí bảo thần dược. Chỉ là bọn họ còn chưa kịp thành công, một tiên thai đã xông thẳng đến, tiêu hao vô cùng cũng lọt được vào trong.
Chuyện này không chỉ khiến anh tài trẻ tuổi kinh ngạc, ngay cả Thiên Thần Giáo Chủ đều chưa nghĩ tới.
Hai chữ " Tiếp Dẫn" đầy quang huy chói lọi, mang theo uy áp cổ xưa cùng hư ảnh võ đài mơ hồ không rõ.
Sau đó, trước ánh mắt không thể tin nổi của tất cả mọi người, ba người một hổ Trích Tiên thình lình bước đến ngay trước cổng đạo cung. Chỉ thấy Thập Quan Vương đưa tay ra, trong lòng bàn tay là một viên ngọc châu đen tuyền, phóng thích ra thứ ánh sáng kỳ lạ trói chặt tiên cung lại, không cho phép nó rời đi.
Và câu nói tiếp theo của Trích Tiên, đã biến sự kinh ngạc thành kinh hãi:
- Đến gần rồi mới thấy, đúng là không dễ.
Ninh Xuyên ngồi trên lưng hổ, lại ngáp một cái, mắt nhắm mắt mở lèm bèm nói:
- Ngươi mở được không?
Mở? Mở cái gì? Đạo Cung á?
Hoa Như Sương đã nhảy xuống khỏi lưng hổ, yên lặng săm soi một vòng, cười nói:
- Không biết, phải thử trước đã. Nhưng chắc là không khó lắm đâu.
Nói rồi y đưa tay lên, hai tay nhẹ nhàng kết ấn, linh lực cô đọng thành từng cánh hoa hồng phớt hiện ra, phía bên trên là từng đường văn từ vô số chú ngữ lưu chuyển như mạch máu, bay xung quanh người y, rồi dán chặt lên cấm chế.
Hoa Như Sương dùng tay trần chạm vào lớp màng năng lượng chứa đầy tiên khí này, ngón tay di động lên xuống, như đang cảm nhận thứ gì, thỉnh thoảng lại lẩm bẩm vài âm tiết bọn họ nghe không hiểu.
Đế Khuynh Tiêu tay cầm ngọc châu, vững vàng giam cầm nó lại cho y nghịch, mày còn chẳng nhíu một cái, tựa như toà Tiên Cung này đối với hắn không hề có chút sức uy hiếp nào vậy.
Thập Quan Vương, người được xưng tụng mạnh nhất Tiên Cổ, đã hiển lộ cho bọn họ thấy thủ đoạn cùng sức mạnh khủng khiếp của mình.
Hoa Như Sương nghiên cứu cấm chế không mất bao nhiêu thời gian, hoặc là nói, y không dám tiêu tốn quá nhiều thời gian để chơi đùa. Khoảnh khắc 108 cánh hoa di động xếp thành vòng tròn xen kẽ lẫn nhau, nối với nhau bằng những đường chẳng chịt, lại hoàn mỹ chừa ra một khoảng trống chính giữa, y lập tức lùi lại, kịp thời đỡ lấy Ninh Xuyên tỉnh không nổi đã ngủ mất suýt chút thì ngã xuống.
Y ôm lấy người, lấy ra áo choàng lông trắng khoác lên người Ninh Xuyên, mới ra hiệu cho Thập Quan Vương giúp đỡ.
Hắn gật đầu, đứng trước trận pháp thiết lập xong, không hề báo trước tuỳ ý đấm ra một quyền. Hư ảnh chân long màu ngân bạch ngưng đọng như thực chất quấn quanh cánh tay, gầm một tiếng đinh tai, va chạm với cấm chế phong bế tiên cung. Chỉ nghe rắc một tiếng, thứ cấm chế không người có thể giải ấy vỡ vụn như thủy tinh, lộ ra một thông đạo vừa vặn trong phạm vi cánh hoa bao trùm, dễ dàng đến mức kinh đào hãi lãng.
Sau đó, cả ba người liền cứ thế bước vào tiên cung, vừa lúc khuất bóng là cánh hoa tan biến, cấm chế lại trở về trạng thái ban đầu.
Lần này, không ai dám nói câu gì cả.
- Thật đấy hả?
Quái thai cổ đại hay Thiên Thần Giáo Chủ gì đó đều không thể tin nổi cảnh tượng vừa diễn ra. Nếu không phải tận mắt chứng kiến, bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới, lại có người có thể trước thời gian tiên cung mở cửa phá vỡ cấm chế tiến vào, còn dễ dàng như vậy.
Ba kẻ này, rốt cuộc có lai lịch thế nào? Thứ sức mạnh này, thực sự thuộc về con người sao?
Tiên Cổ tranh phong, quả thực khiến người mở mang tầm mắt.
Bây giờ đọng lại trong đầu bọn họ không gì ngoài mấy câu hỏi không có lời giải: Vị kia của Lục Quan Vương là ai? Vị kia của Thập Quan Vương là ai? Mối quan hệ giữa ba người là gì? Bí bảo bọn họ cầm tên là gì? Thực lực đã đến cấp độ nào rồi? Vì sao sự hiện diện của bọn họ lại kỳ lạ như thế? Tiên Cổ kỳ này, liệu có bình thường được không? ...
Phải nói là, rất kích thích.
Tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả.
Hoặc có lẽ, là một kỳ Tiên Cổ không ai tưởng tượng được.
Thật sự rất đáng xem.
......

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me