TruyenFull.Me

Thien Menh So Quy Thap Trich

Ninh Xuyên có được câu trả lời của Thạch Hạo, biểu tình lập tức trở nên vui vẻ, ngay cả mi mắt tóc mai đều sáng bừng trong phút chốc. Bàn tay đang bóp cổ hắn thả lỏng, đổi thành mười ngón xen kẽ, dịu dàng đến mức khiến hắn ngơ ngác. Cánh bướm sáng lên, bao phủ cả người hắn trong màu tím mơ màng huyền ảo.
- Thạch Hạo.
Sau đó, hắn nghe thấy y gọi tên mình, sắc ngọc trong suốt long lanh, nhìn hắn, lại như đang nhìn ai đó.
- Bảo vệ ta.
Từ sâu thẳm nơi đáy biển sâu, nơi tận cùng chân trời xa xôi, nơi suy nghĩ không thể nào chạm đến, hắn nghe thấy mình trả lời.
- Được.
Và rồi, dưới góc độ người đứng xem, hắn được chứng kiến thần tích.
Phần lưng lấp ló xương cánh bướm không có sơn hà xã tắc đồ như trong đồn đại, mà mở bung một đôi cánh trắng. Lông vũ tinh mịn dệt bởi nắng vàng và trăng sáng, mang theo cảm giác thần thánh mỹ lệ tựa như tiên nhân giáng trần, vừa hư ảo vừa mơ màng, chỉ một cái liếc qua liền không thể rời mắt.
Hắn thấy biểu tình của mình cũng thay đổi, màu mắt đen huyền như bóng đêm vô tận, như băng giá vực sâu, như đích đến cuối cùng của Vận Mệnh, lại nhìn Ninh Xuyên với sự dịu dàng ẩn giấu.
"Hắn" mỉm cười, nơi bàn tay đan nhau, cánh bướm lượn lờ quấn quýt, nhân lên vô số lần, thành một đàn toả ra xung quanh, đậu lên hư không vỡ nát.
- Tiểu Xuyên Tử, tung cánh nào.
Linh lực màu lam bao bọc lấy cả người y, tạo thành lớp bảo vệ vững chắc. Đôi cánh trắng khẽ động, khoảnh khắc bàn tay rời ra, là lúc Ninh Xuyên bắt đầu tàn sát.
Hắn cũng không nằm yên, đứng dậy, phủi phủi quần áo vương chút bụi bẩn, thuận tay vuốt tóc mái có chút vướng víu ra sau đầu, đôi mắt đen lạnh lùng nhìn lên bầu trời.
- Thật chướng mắt.
Hắn cau mày, tay phải giơ lên, huyết kiếm hiện ra, kiếm tuệ một màu đỏ như máu tươi, nhẹ nhàng đung đưa. Nơi lưỡi kiếm điêu khắc hai chữ nhỏ cứng rắn mạnh mẽ.
Vân Tịch.
Khi ánh mây cuối cùng rơi xuống, là lúc thiên địa lụi tàn.
- Trảm.
Một chữ ngắn gọn thốt lên, nối tiếp là kiếm quang đỏ rực bay ra, càng ngày càng lớn, càng ngày càng mạnh, áp đến giới bích của tiểu thế giới chịu không nổi, ầm ầm vỡ nát.
Hoa Như Sương trông thấy cảnh này, chậc một tiếng cáu kỉnh, một bên đem Diệu Y cùng thư tịch ném cho Ma Nữ cầm, một bên lấy ra đàn tỳ bà y rất ít dùng, ngón tay đặt lên dây đàn, khẩy nhẹ.
Ngọc tiêu thiên về khống hồn, tỳ bà phòng ngự, cầm âm tăng phúc. Mặc dù y có thể dùng lẫn lộn với nhau, nhưng chỉ khi chọn đúng hoàn cảnh mới phát huy công dụng lớn nhất.
Thiên Hoa, Lam Lạc Ảnh.
Âm thanh réo rắt của tỳ bà vang lên, cuốn theo vô số cánh hoa hồng phớt từ hư không hiện ra, nhanh chóng bay tới tiểu thế giới đang trên đà vỡ nát. Linh lực nhỏ xíu như sợi tơ nối liền với cánh hoa cấu thành lưới lớn, bao bọc toàn bộ khoảng không rung động điên cuồng. Cùng lúc, đường vân trận pháp trên cánh hoa cũng được kích hoạt, pháp trận lập tức hiện ra, đan xen lẫn nhau, tạo thành lớp bảo vệ vững chắc trước sóng xung kích khổng lồ sắp sửa đáp đến.
Phía bên trong, kiếm quang va chạm với tia sáng hỗn độn từ bầu trời, không phân cao thấp. Hắn xoay cổ tay, lại một lần nữa vung kiếm. Kiếm khí giao nhau thành hình chữ thập, phút chốc tăng mạnh vô số lần, dễ dàng xẻ nát tia sáng từ ngọn đến tận gốc, va chạm với con ngươi khổng lồ trên bầu trời, ầm một tiếng nổ tung.
Len lỏi bên dưới xung kích năng lượng cuồng bạo là thân ảnh mỹ lệ tuyệt luân của Ninh Xuyên. Đôi cánh trắng ban phúc cho y tốc độ vượt qua hết thảy đòn tấn công của đám hình nhân màu trắng, Nguyệt Vô Ưu trong tay lướt nhẹ qua, từng đường từng nét sắc bén đến tận cùng, chẳng mấy chốc đã gọt bọn chúng thành nhân côn.
Đội nhạc công dĩ nhiên sẽ không để cho y thoải mái như thế. Kèn vàng, tù và, đại cổ cùng lúc tấu lên, vầng sáng màu vàng kim bao bọc lấy đội cận vệ, phút chốc tăng phúc sức mạnh cho bọn chúng lên gấp nhiều lần. Đao quang kiếm ảnh không ngừng giao phong, chỉ một tia lộ ra cũng đủ làm giới bích tan tành.
Kết giới không phải chuyên môn của Hoa Như Sương. Ninh Xuyên cùng vị kia tung hoành không kiêng nể, đánh cho giới bích yếu ớt hoàn toàn tan nát, chỉ dựa vào lớp bảo vệ từ trận pháp y tạo ra chống đỡ, không để luồng sóng xung kích kinh khủng đó lọt ra ngoài.
Nếu như y được cho phép sử dụng mười phần sức mạnh, chút công kích này xem như là không có. Nhưng y bây giờ vẫn bị hạn chế, không thể để lộ huyết mạch Linh Hư Đào Yêu quá mức bắt mắt kia ra ngoài, thì hai vị đang trảm thiên ở trong đó không khác gì quả bom nổ chậm, sớm muộn cũng nổ tung.
Đến bây giờ y mới hiểu tâm trạng của đệ đệ như thế nào mỗi khi thu dọn hậu quả do đại thiếu quậy ra.
Không phải sở trường nhưng bắt buộc phải cố.
Y mà thả tay là đám người ở đây bay màu hết.
Milan Lizelotte sẽ vì thương cảm mà cố gắng chống đỡ, chứ Hoa Như Sương thì không hề. Y chỉ quan tâm những người y cho là cần thiết. Còn kẻ ngoại đạo sống chết ra sao đều không phải phạm vi lo lắng.
Thế cho nên khi phát hiện kết giới cấu thành từ trận pháp có dấu hiệu nứt vỡ, Hoa Như Sương chỉ gảy đàn, sợi dây màu lam bạc từ sóng âm bay đến chỗ đám Thạch Nghị, Tào Vũ Sinh,... mấy người y quen biết, kéo bọn họ lại gần chỗ mình. Cánh hoa cuộn lại, tầng tầng lớp lớp bao bọc lấy bọn họ, bảo vệ vững chắc. Sau khi xác định không bỏ sót ai, y cười một tiếng, nói vọng ra ngoài:
- Các vị, tự mình bảo trọng nhé.
Giai điệu tỳ bà thay đổi là lúc kết giới ầm một tiếng nứt vỡ. Từ bên trong, năng lượng hỗn loạn bùng phát, phá tan giới bích mỏng manh tràn ra ngoài, sau đó nổ tung. Sóng xung kích mang theo khí tức hủy diệt tàn phá hết thảy mọi thứ trên đường đi của nó, giống như hằng tinh bạo toái, vẫn thạch rơi xuống, ngọn lửa rực rỡ cuốn trọn thiên không và đại địa, nghiền nát thành từng mảnh nhỏ.
Đám người hóng hớt xem chuyện - các vị Giáo Chủ và Thiên Thần trưởng lão khắp Tiên Cổ lập tức biến sắc mặt, ai nấy đều vội vàng thi triển kết giới bảo hộ, cấp tốc lùi lại phía sau. Nhưng thiên băng địa liệt nhanh hơn bọn họ rất nhiều. Người nào yếu đuối chậm chân lập tức bị nuốt trọn trong vụ nổ, kẻ nào may mắn nương theo cuồng phong gào thét bay ra ngoài, chỉ ho ra ngụm máu tươi, thở dốc không ngừng.
Thiên Đạo phát uy kéo dài suốt mấy phút đồng hồ mới ngừng hẳn. Giới bích vỡ nát không còn ngăn cách, nơi vết rách không gian đan nhau loạn xạ, có hai bóng ảnh từ bên trong bay ra ngoài, vừa vặn đáp xuống gần chỗ duy nhất được cánh hoa bao bọc vẫn hoàn hảo vẹn nguyên.
Hoa Như Sương thu lại kết giới, mấy người bên trong mới nhìn rõ chuyện gì vừa xảy ra. Ma Nữ mở to mắt kinh ngạc đến sững sờ, hoàn toàn không nghĩ tới chỉ phút chốc trôi qua thiên địa đã trở nên tan hoang đổ nát đến thế này. Nàng ở gần y nhất, không cần phải chạy trối chết như mấy vị bên ngoài, thành ra chỉ kịp nhìn thấy một màu hồng đào lướt qua che kín tầm mắt, sau đó là một tiếng ầm ầm đinh tai, sau đó mọi sự kết thúc.
- Đại nhân...
Chuyện gì vừa xảy ra?
Nàng nhìn mấy vị trưởng lão của Bổ Thiên Giáo không màng hình tượng quỳ sụp xuống thở dốc không ngừng, bên trong vòng bảo vệ của bọn họ là Nguyệt Thiền còn đang kinh sợ biến sắc, không kìm được thắc mắc:
- Thứ vừa nãy ở trên bầu trời, là gì vậy?
- Hiện thân của Thiên Đạo. Còn đám hình nhân bên dưới, chắc là một thứ gọi là Thiên Hành Giả.
Thay trời hành đạo, xoá bỏ tội lỗi.
Còn cái gì là đạo cái gì là lỗi, thì phải xem tâm tình của vị ở đằng sau nó.
Hoa Như Sương vẩy vẩy mấy ngón tay có hơi đau. Áp lực từ thiên phạt không dễ chống đỡ như vậy. Toàn bộ xung kích năng lượng đè lên mấy ngón tay yếu ớt này của y, có hơi tê.
Thạch Nghị liếc mắt nhìn y, cảm thấy hình như y rất quen thuộc với mấy thứ kỳ lạ đột nhiên xuất hiện phía bên kia, có chút bất ngờ, nhưng chắc chắn đối phó được. Ngoài việc thắc mắc thực lực của y đến cấp độ nào ra, hắn càng thắc mắc mấy chữ bị che mất Ninh Xuyên vừa nói là gì.
- Hoang hỏi hắn là ai, ta cũng muốn biết chúng ta là ai.
Hắn nghiêm mặt, trầm giọng nói:
- Bản chất của Thế Giới này, rốt cuộc là gì?
Hắn vừa dứt lời, tiếng sấm ầm ầm đã vang lên đỉnh đầu. Một tia sét thô to nhanh như chớp giáng xuống, lại bị mấy cánh hoa be bé chặn đứng.
Hoa Như Sương thở dài, vẻ mặt phức tạp nhìn hắn, nhẹ giọng khuyên nhủ:
- Đừng tò mò, đừng hỏi linh tinh, có muốn làm gì thì giữ trong lòng thôi, tuyệt đối đừng nói ra miệng. Nhìn thấy chưa? Thiên Đạo trên đầu, sẽ đánh ngươi đầu tiên.
Y mỉm cười, lên tiếng an ủi mấy gương mặt nghiêm trọng cau mày trước mắt, nói:
- Chuyện gì đến thời khắc cần biết đều sẽ biết. Suy nghĩ nhiều cũng chẳng có tác dụng gì đâu. Các ngươi chỉ cần nhớ một điều, vĩnh viễn tin tưởng lựa chọn của chính mình là đủ. Còn lại, sẽ có người khác gánh cho các ngươi.
Y vừa mới dứt lời, từ phía xa, một đạo kiếm khí lăng lệ ác liệt đã ập tới không chút nương tình. Hoa Như Sương điểm ngón tay trên dây đàn, linh lực cuốn theo cánh hoa bay ra, va chạm với kiếm khí, rồi cắn nuốt nó sạch sẽ.
Y còn chưa tỏ vẻ gì, đám người bên cạnh được y bảo vệ đã nhíu mày trước, liếc mắt nhìn kẻ xen ngang - một lão giả không biết từ tông môn nào, may mắn sống sót sau thiên phạt, đang râu tóc dựng đứng căm giận hướng về y hạ sát thủ. Một cánh tay đã theo vụ nổ vừa nãy bay màu, máu tươi chảy ròng ròng, nhuộm đỏ pháp y rách nát tả tơi.
Lão ho ra ngụm máu tanh, gằn giọng tức giận:
- Tiểu bối đáng chết. Ngươi thế mà bỏ mặc chúng ta, chỉ chăm chăm một đám nhãi con vắt mũi chưa sạch không chút căn cơ bên kia. Ngươi có biết vì ngươi mà chiến lực chủ chốt chống lại Dị Vực đã tiêu tùng rồi không?
- Lão bất tử sống lâu nên não cũng bị chó tha rồi hả?
Tào Vũ Sinh nghe mấy câu này không khỏi cười khẩy, vừa khinh thường vừa mỉa mai đáp trả:
- Bảo một tiểu bối bảo vệ cho các ngươi - những kẻ sống không biết bao nhiêu năm, ít nhiều đều là trưởng lão chưởng môn - câu này ngươi nói mà không biết ngại à? Y quen biết gì với các ngươi? Tại sao lại phải bảo vệ các ngươi? Kẻ yếu đuối không có thực lực lại thích bon chen chết đi không phải bớt việc sao? Còn dám quay lại cắn ngược y? Ngươi không xấu hổ chứ đồ tử đồ tôn của ngươi muốn đào hố chui xuống đất lắm rồi đấy, lão bất tử tham sống sợ chết còn không bằng chó già.
Ồ.
Hoa Như Sương chớp chớp mắt, nhận thức về tên béo Tào Vũ Sinh này thay đổi vô cùng lớn. Hắn không chỉ giỏi ăn mà còn giỏi mắng người nữa. Câu nào câu nấy nghe đau ghê.
Không uổng công y dùng đồ ăn thu phục.
Nhìn vào thái độ bảo vệ y này, lần sau cho hắn thêm mấy miếng bánh ngon.
- Ngươi...
- Y đã bảo vệ các ngươi ngay từ lúc giới bích sắp vỡ, chứ không phải hoàn toàn mặc kệ không quản. Mắt các ngươi mù chứ chúng ta thì không mù đâu.
Trường Cung Diễn không hay mắng người cũng phải nhíu mày, hướng về đám người may mắn sống sót ở đằng kia, hừ lạnh:
- Là các ngươi cố tình nán lại hóng hớt, không nhân cơ hội rút lui, hậu quả thế nào thì tự chịu. Thực lực các ngươi yếu kém là lỗi của y à? Đúng là chuyện cười của năm.
- Được lắm, tiểu bối vô danh.
Lão giả tức đến bật cười. Còn chưa đến Thiên Thần Cảnh đã không coi ai ra gì như vậy, sau này chẳng phải đám nhãi con này sẽ đè đầu cưỡi cổ bọn họ sao? Vậy thì cố gắng tích lũy bấy lâu nay chẳng lẽ lại là may áo cưới cho người?
Chuyện này, dĩ nhiên không được phép xảy ra.
Uy danh của tiền bối, không thể bị chà đạp như vậy.
Chẳng qua lão còn chưa kịp làm gì, đã có người lên tiếng trước.
- Muốn chết.
Linh lực chỉ mới dồn vào lòng bàn tay, còn chưa phát ra đã bị ép buộc ngừng lại. Cả người lão bỗng chốc cứng đờ lạnh ngắt, giống như bị thứ gì đó đầy sát khí nhìn chằm chằm. Hai từ đơn giản nhưng ẩn chứa uy áp cực lớn đè lên lồng ngực, khiến cơn đau âm ỉ khó nén bỗng chốc nhân lên gấp đôi.
Một ngụm máu lại phun ra, lão cứng người, máy móc quay đầu nhìn về nơi vừa phát ra âm thanh, ở đó từ khi nào xuất hiện hai người.
Hai nam nhân trẻ tuổi cao lớn, đều quý khí quân lâm, cường đại ngạo nghễ, một người ánh mắt lạnh như băng, một người còn chẳng thèm nhìn bọn họ, chỉ tập trung vào thứ kim loại kỳ lạ trên tay, bím tóc được cố định bởi lụa đỏ vắt bên vai, cùng với trang sức màu đỏ rực cao quý lấp lánh.
Lão nhận ra một kẻ trong số đó.
Thập Quan Vương Thiên Tử.
Thiên tài có Đế Tộc hậu thuẫn, thiên phú phi phàm, thực lực cũng là sâu không lường được, còn từng vượt cấp chém giết thành công. Uy danh của hắn khắp Tiên Cổ không ai không biết, đến mức kẻ như lão cũng hơi dè chừng.
Bởi vì không ai đoán được, đứng đằng sau hắn rốt cuộc là thế lực nào, đến mức tất cả điều tra đều không có kết quả.
Cho nên lão e ngại, không dám đắc tội với người này, chỉ đành vạch rõ giới hạn, nói:
- Thập Quan Vương, chuyện của chúng ta, ngươi đừng xen vào.
Đế Khuynh Tiêu hành sự trước nay đều rất thẳng thắn nhanh gọn. Hắn không cho lão giả nói thêm câu gì, cách một khoảng xa, tùy ý đấm ra một quyền. Hư ảnh chân long màu bạc ngưng đọng như thực chất gào thét lao tới, há miệng lớn, một ngụm nuốt chửng lão vào trong bụng, tốc độ nhanh đến mức nửa câu thuật thức đều thi triển không ra. Ăn xong một Thiên Thần, nó liền ợ một cái, ngoan ngoãn quay trở lại bên cạnh hắn, cuộn tròn, rồi từ từ tan biến.
Lần này, toàn trường tĩnh lặng.
Một chiêu tùy ý đã hạ gục Thiên Thần Cảnh, thực lực của hắn rốt cuộc đến cảnh giới nào rồi?
Đế Khuynh Tiêu không để ý mấy người tái mét mặt mày xung quanh, chỉ sải bước nhanh đến chỗ Hoa Như Sương, gật đầu với đám Thạch Nghị một cái liền hạ mình ngang tầm mắt y, giọng điệu vô thức dịu lại, hỏi:
- Sao lại ra đây rồi?
Lúc hắn ra ngoài người này còn mè nheo muốn ngủ nướng, dáng vẻ không ngủ đến trưa nhất quyết không tỉnh. Hắn đi mới có bao lâu đâu? Người nấu cơm còn chưa về, sao đã tỉnh giấc rồi?
- Có chút vấn đề, nhưng mà để giải quyết sau đi.
Hoa Như Sương lắc đầu, cười với hắn, ánh mắt hướng về con mắt khổng lồ phía xa xa, nói:
- Giúp ta xử lý nó trước đã.
Thiên Hành Giả hồi sinh vô tận. Cho dù Ninh Xuyên chém giết nãy giờ vẫn điềm nhiên sống lại không chút tổn hao. Chừng nào thiên phạt chưa bị triệt tiêu, y muốn thoát khỏi chỗ này cũng khó.
Hoa Như Sương muốn ăn ngủ thoải mái, không thể nào bỏ mặc Tiểu Ninh Ninh được.
Với lại vừa lúc nãy nhúng tay ngăn lôi đình giáng xuống Thạch Nghị, y cũng bị nó cho vào diện nghi ngờ cần loại bỏ luôn rồi.
- Nó muốn đánh ta.
Lúc nói câu này, Ma Nữ không hiểu sao có cảm giác y đang làm nũng. Dù cho chính y chẳng sợ hãi gì, thậm chí có thực lực chơi đùa với thiên phạt, vẫn muốn dựa dẫm ỷ lại vào người kia.
Sau đó, nàng thấy Thập Quan Vương xoa xoa mặt y, dịu giọng dỗ dành:
- Ngoan, ở đây chờ ta, sẽ không mất bao nhiêu thời gian đâu.
Nói xong câu này, hắn đứng dậy, vẻ mặt lập tức lạnh như băng, sát khí trùng trùng.
- Điện hạ, trông chừng y giúp ta.
- Được.
Người còn lại gật đầu với hắn, bước một bước tiến đến gần Hoa Như Sương, dùng giọng điệu bất đắc dĩ nói với y:
- Ngươi lắm trò thật đấy. Ta thấy nó cũng đâu bắt nạt được ngươi.
Đến một sợi tóc đều không tổn hại, lại ra vẻ yếu thế bị ủy khuất như thế, chỉ để kích động lửa giận của Đế Khuynh Tiêu. Đúng là cậy mình được hắn yêu chiều, muốn làm gì thì làm.
- Chỉ là chưa mà thôi. Đợi thêm lát nữa, ai biết chuyện gì sẽ xảy ra?
Hoa Như Sương chống cằm nhìn bóng dáng cao lớn đĩnh đạc phía trước, bờ vai rộng đem cho y cảm giác an toàn vững chắc, cười nói:
- Thêm hắn ra tay mới về ăn cơm sớm được.
Điện hạ ồ một tiếng, có chút buồn cười, cảm thấy Hoa Như Sương đúng là bị Môn Địch nuôi thành bản sao của mình. Cái gì ngon cái gì khoẻ thì ưu tiên, chỉ cần bản thân mình vui là được.
Cơ mà để y ngồi chơi có hơi không phải, một số việc nên tự mình ra tay vẫn hơn.
- Ngươi cho bọn họ một phép cường hoá sẽ về nhanh hơn đấy.
Hoa Như Sương trầm ngâm một lúc, cuối cùng thở dài, nhận mệnh đổi tỳ bà thành đàn cầm, nói:
- Ngài cũng không tha cho ta.
Sao cứ bắt người không khoẻ đi làm việc thế?
Đúng là ác quỷ.
...
Ninh Xuyên nghe thấy tiếng động phía sau, vừa quay đầu liền bắt gặp Đế Khuynh Tiêu mặt mày nghiêm nghị tiến đến, có hơi cạn lời. Hoa Như Sương đúng là biết lợi dụng hoàn cảnh thật. Vài ba câu đã kích lên lửa giận của người vốn dĩ chẳng mấy khi thay đổi sắc mặt này, thậm chí còn có dáng vẻ muốn táng thiên ngay tức khắc.
Trâu bò.
Đế Khuynh Tiêu tham chiến, phong cách nhanh gọn trước sau như một, giao tiếp giữa bọn họ chỉ gói trong vài từ đơn giản mà nghe qua chẳng hiểu gì:
- 1.
??
Ninh Xuyên và Thạch Hạo cùng lúc gật đầu, ra dấu OK với hắn, tự mình vào vị trí, nói:
- 3.
- Được.
2 đâu? Cái gì được?
Tào Vũ Sinh hướng hai người có vẻ hiểu tò mò hỏi:
- Mấy con số đó nghĩa là gì thế?
Hoa Như Sương trông thấy vẻ mặt hóng hớt của hắn cười ra tiếng, thuận miệng trêu đùa:
- Cái tính nhiều chuyện này của ngươi nếu chia cho tu vi thì có lẽ bây giờ ngươi đã là Tiên Vương rồi.
Ngón tay y đặt lên dây đàn, kiểm tra độ căng, độ đàn hồi, chỉnh âm đầy đủ, bình tĩnh đến mức Tào Vũ Sinh có hơi sốt ruột rồi mới trả lời:
- Một chiêu dứt điểm, ba giây chuẩn bị, trong lúc hai người kia niệm phép, hắn sẽ phụ trách chống đỡ và bảo vệ bọn họ.
Trường Cung Diễn thấy vậy không khỏi lo lắng:
- Một mình Thập Quan Vương làm được sao?
Uy thế hủy thiên diệt địa vừa nãy hắn nghĩ lại còn kinh. Đó là pháp tắc thuộc về Thiên Đạo, là tầng thứ mà bọn họ còn chưa thể tưởng tượng nổi, huống chi là động đến. Một mình Thập Quan Vương chống lại nó, chuyện này có hơi vượt quá nhận thức rồi.
Thế nhưng Hoa Như Sương lại chỉ cười, nhẹ nhàng nói:
- Không phải một mình hắn.
Khoảnh khắc tiếng đàn vang lên, là lúc vô số cánh hoa hồng phớt nhuộm thiên không trong sắc màu mơ màng hư ảo. Quyện trong cơn mưa cánh hoa bay lượn là một đám tơ đỏ thoắt ẩn thoắt hiện, đan xen lẫn nhau, vươn ra tám hướng.
- Mà là chúng ta.
Cho dù có chuyện gì xảy ra, vĩnh viễn cùng nhau đối mặt.
Tiếng đàn ngân lên cao vút, cánh hoa khắc đầy phù văn nối liền với nhau, sau đó bừng sáng, kết thành từng mảng từng mảng pháp trận dày đặc đan xen trên dưới, cùng lúc xoay chuyển.
Sau đó, nó đem thái dương kéo xuống, thay thế bằng màn đêm tràn ngập vì sao, đối diện với con mắt khổng lồ mở bừng, là một vầng huyết nguyệt cũng tà dị như thế.
Tơ đỏ ẩn vào màn đêm, phút chốc biến mất.
Linh Hư Đào Yêu số lượng ít ỏi, dù cho tiên lộ tương đối dễ dàng, vẫn khó có Đào Tử tu thành Thiên Hoa Vô Ngã, thậm chí chứng thần vị, là bởi vì sự công bằng của quy tắc.
Thần thông của Linh Hư Đào Yêu dựa trên nền tảng một chữ "duyên". Bất cứ thứ gì nhìn thấy, nghe thấy, tồn tại trong nhận thức, đều được tính là có duyên, kể cả còn sống hay đã chết.
Chỉ cần có duyên, bọn họ có thể định vị được vị trí của bất kỳ ai, không cần thông qua bất cứ chất xúc tác nào khác.
Cho dù nấp sau bao nhiêu lớp vỏ, giấu kín đến cỡ nào, bọn họ đều tìm được.
Cộng với khả năng tăng xác suất sinh hậu duệ bất kể cấp bậc huyết mạch, có thể nói Linh Hư Đào Yêu chính là chủng tộc rất nghịch thiên. Cho nên để quy tắc không bị phá vỡ, Đào Yêu không bao giờ là đối tượng được Thiên Đạo ưu ái nhất, có đôi khi còn vì nhân duyên định mệnh mà tự mình hại mình, cam nguyện hiến dâng.
Ở nơi quy tắc bị định đoạt bởi Thiên Đạo, bọn họ luôn luôn không có kết cục tốt.
Nhưng lần này, Đào Yêu không cô đơn.
- Thấy rồi.
Hoa Như Sương mỉm cười, giai điệu thay đổi, từ cao vút hạ xuống trầm lắng, liên kết chia sẻ phát hiện của y cho ba người còn lại vị trí của người đứng sau điều khiển Thiên Đạo.
Đế Khuynh Tiêu nhận được tin tức, hai mắt hơi híp, con ngươi phút chốc loé lên ánh sáng vàng kim, nhìn xuyên qua vô số lớp không gian chồng chất, định vị chính xác toạ độ gã theo tơ đỏ chỉ dẫn.
Có toạ độ chính xác, thần thông thiên phú của Thái Cổ Thần Long liền được phát huy.
Gấp khúc không gian, xuyên qua khoảng cách tưởng chừng vô tận chỉ bằng một vòng tròn không lớn lắm.
Phía bên kia giống như phát hiện có sự không ổn, Thiên Hành Giả bỗng chốc tăng mạnh sức tấn công. Thiên uy vô tận hợp lực từ đạo tắc kết thành pháp trận vàng kim sáng rực cả bầu trời, sau đó, mưa tên rơi xuống, nặng nề như vẫn thạch, kéo theo cái đuôi dài, ầm ầm gào thét.
- Long Hồn, Khúc Điều Chi Thương.
Đế Khuynh Tiêu bình tĩnh đưa tay lên, từng âm từng chữ lạnh nhạt thốt ra, nắm chặt.
Hư ảnh Thần Long từ sau lưng hắn phi thẳng đến mưa tên, há miệng, gầm một tiếng.
Sóng âm mang theo uy lực huỷ thiên diệt địa cùng với đạo tắc không gian đánh bật hết thảy tên vàng sáng chói, nghiền nát chúng thành bụi mịn.
Một chiêu này, đem tất cả kẻ đứng xem chấn kinh đến không nói một lời.
Nối tiếp sau đó, Hoa Như Sương, Thạch Hạo và Ninh Xuyên đều lần lượt tấn công.
- Thiên Hoa, Sinh Sinh Bất Tức, Đoá Đoá Liên Khai.
Cầm âm tăng phúc toàn bộ tất cả phương diện. Chỉ thấy ba người được cánh hoa bao lấy, lượn quanh, khí tức tỏa ra phút chốc liền thay đổi. Không còn cảm giác trống rỗng vô định như lúc trước, mà là uy áp đè nặng lên linh hồn và huyết mạch.
Dù cho không hướng về phía mình, một số kẻ đạo tâm yếu đuối đã không kìm được quỳ xuống.
Càng như vậy, đám người Tào Vũ Sinh càng tò mò. Không biết ba người đã tu luyện kiểu gì mới có được thứ thực lực khủng khiếp đến thế này.
Cùng với người đang chiếm lấy cơ thể của Hoang.
- Người kia, rốt cuộc là ai?
Ma Nữ nhíu mày, nhỏ giọng lẩm bẩm. Thái độ của Ninh Xuyên thay đổi, ánh mắt Hoang cũng thay đổi, không khó để nhận ra, hắn bây giờ là một người hoàn toàn khác. Chẳng qua nàng nghĩ mãi cũng không hiểu, người nào lại có thể dễ dàng chiếm quyền kiểm soát cơ thể được Liễu Thần bảo hộ.
Cho dù Hoang tự mình đồng ý, nhưng để phát huy được thực lực vượt xa bản tôn thế kia, không thể nào chỉ là người bình thường được.
- Các ngươi có để ý không?
Trong lúc cô đang trầm tư suy nghĩ, đã có người đánh tiếng trước.
Là Trường Cung Diễn.
- Xưng hô của Lục Quan Vương đã thay đổi.
Từ "Hoang", sang "Thạch Hạo".
Bọn họ lại không mù cũng chẳng điếc, dĩ nhiên đều nghe thấy.
Y thay đổi xưng hô có hai khả năng.
- Một, là để phân biệt người kia với Hoang.
Ánh mắt hắn liếc qua Nguyệt Thiền ở gần đó, bình tĩnh nói tiếp:
- Hai, người kia cũng có tên Thạch Hạo. Các ngươi nghĩ, đáp án nào khả thi hơn?
Một câu này, toàn bộ trầm mặc.
Bẵng qua một lúc lâu, Thạch Nghị mới lên tiếng, vẻ mặt phức tạp rối rắm:
- Mặc dù ta muốn nói là một, thế nhưng mà, trực giác của ta lại bảo là đáp án thứ hai.
Hắn thở dài, cam chịu nói:
- Hoặc cũng có thể, người kia chính là Thạch Hạo.
Chẳng qua không biết, "Thạch Hạo" này có giống người mà bọn họ quen hay không?
- Thạch Hạo đâu phải cái tên quá mức đặc biệt. Trùng nhau là chuyện bình thường mà?
Tào Vũ Sinh vẫn còn muốn giãy giụa không chịu thừa nhận, nhưng Trường Cung Diễn đã thẳng thừng gạt bỏ:
- Lục Quan Vương đã nói một câu: "Nếu như không phải ngươi mang gương mặt này, mang cái tên này, lão tử đã giết ngươi tám trăm lần". Ngươi cảm thấy, sự việc sẽ dừng lại ở chỗ hai người vô tình trùng tên trùng họ thôi sao?
Tào Vũ Sinh im lặng.
Hắn cãi không được.
Lúc nghe Ninh Xuyên nói câu này, hắn đã lờ mờ cảm thấy hình như sự tình còn rắc rối bí ẩn hơn mình tưởng tượng rất nhiều, chẳng qua tiềm thức vẫn muốn che giấu, lấp liếm, vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra mà thôi.
Bởi vì nếu như thực sự có hai "Thạch Hạo", ai là thật, ai là giả, sẽ là một vấn đề rất khó nói.
Bọn họ rốt cuộc, nên tin tưởng ai đây?
- Ờ, nói thế này có hơi không phải, nhưng các ngươi có phải đã quên chuyện gì đó không?
Trong khi đám nam nhân còn đang trầm mặc suy ngẫm lung tung, nữ giới luôn luôn nhìn nhận vấn đề theo cách rất khác.
- Chúng ta quên chuyện gì?
Thạch Nghị nhướn mày hỏi người vừa lên tiếng - Long Nữ, vốn rất ít khi tự mình xen ngang, phần lớn thời gian luôn giữ im lặng, hỏi, có chút tò mò, không hiểu nàng muốn nói gì.
Sau đó, hắn lập tức hối hận.
- Hình xăm cánh bướm trên tay Lục Quan Vương tượng trưng cho liên kết giữa y và vị kia nhà y, nếu như người vừa nãy được triệu hồi thông qua nó là vị kia của y, vậy thì không phải đồng nghĩa với việc, y và Thạch Hạo là đạo lữ à?
Một câu này nói ra, toàn trường tĩnh lặng.
Sau đó nổ tung.
- .... Ể?
- Hả?
- Khoan đã!
- !???
- Ngươi nói thật đấy à?
- Thạch Hạo với Ninh Xuyên? Chuyện này có thể xảy ra sao?
- Không thể nào.
- Đừng đùa ta chứ?
- Nhưng nhìn thái độ của Ninh Xuyên, hai người rõ ràng có tình ý mà?
- Không, thế thì tuyệt đối người kia không phải Thạch Hạo đâu. Hoặc ít nhất không phải Thạch Hạo mà ta biết.
- Hoang ở hạ giới đã có người trong lòng rồi, là nữ, sẽ không đột nhiên thay đổi sở thích đâu.
- Cơ mà dựa vào dung mạo của Ninh Xuyên, ngươi cảm thấy vấn đề giới tính quan trọng sao?
- ... Cũng đúng.
- Nếu như là ta, ta cũng sẽ không quan tâm y là nam hay nữ.
- Mỹ nhân khuynh thành đến thiên hạ đại loạn thế kia, hiếm có đến mức nào cơ chứ?
- .... Các ngươi không cảm thấy mình đang lạc đề hơi xa rồi à?
- Nhưng mà không thể không thừa nhận, chỉ dựa vào cái mặt của y, đã đủ đánh bại chín phần nữ tu khắp cửu thiên thập địa rồi, còn không nói đến thực lực mạnh mẽ ít người địch nổi, ai mà chẳng muốn sở hữu vưu vật như thế?
- Không phải lo lắng y theo không kịp mình, không phải đắn đo y sẽ bị người làm hại, lại càng không phải băn khoăn y kéo chân sau, cản bước tiến lên, chỉ cần có khả năng, ta cũng muốn sở hữu y, huống chi người tham lam như Thạch Hạo.
- Với lại người hậu thuẫn cho y cũng rất giàu. Ta để ý rồi, thứ nào trên người y đều giá trị liên thành, thậm chí chưa từng xuất hiện qua.
- Vừa đẹp, vừa mạnh, vừa không lo lắng tài nguyên...
- ... Mỹ nhân hoạ thủy a~
- Đừng nói nữa. Nói nữa là ta tin thành thật đấy.
- Ta không nghe thấy gì hết, ta không nghe thấy gì hết, ta không nghe thấy gì hết....
- Câm miệng.
Điện hạ liếc mắt nhìn sự hỗn loạn bên cạnh mình, sau đó nhìn sang Hoa Như Sương đang âm thầm cong môi cười trộm đầy vui vẻ, thở dài, cảm thấy đầu đau không ngớt.
Cái tính hóng hớt này, làm sao lại sinh trên người Linh Hư Đào Yêu được chứ?
Đợi đến khi bọn họ nhìn thấy khuôn mặt chân thật của người kia, không biết sẽ hỗn loạn thành cái dạng gì nữa.
Đúng là tạo hoá trêu ngươi.
....

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me