Thien Nien Tuy Dung Thap Bhtt Edit
Chương 160"Được rồi, đừng nói về chuyện của anh nữa. Em định thế nào?" Dung Thập Tam đưa ly cà phê mới pha cho Lam Túy, đồng thời cũng cắt ngang dòng suy nghĩ của cô."Định thế nào à..." Lam Túy nở một nụ cười kỳ quái với Dung Thập Tam, nụ cười khiến anh lập tức nổi da gà, "Xem ra lần này em phải kéo anh xuống nước rồi.""Ý em là gì?""Anh Thập Tam, anh cũng biết là em đang giữ một phần ký ức từ cả nghìn năm trước đúng không?""Đúng vậy... Chẳng lẽ có ký ức nào về cổ thuật hay huyễn thuật sao?" Dung Thập Tam khựng lại, ánh mắt sáng lên."Không phải anh nói là lời nói mơ khi hôn mê của tụi em có thể liên kết lại sao?" Lam Túy nhíu mày đầy nghi ngờ. "Sao trông anh như chẳng biết gì hết vậy?""Thôi đi, anh đây không rảnh rỗi đi chen chúc với đám người đó để xem phim truyền hình dài tập lúc tám giờ tối của mấy người đâu! Với lại dù anh có lợi hại cũng vẫn là bệnh nhân chứ bộ? Em nghĩ anh gãy mấy cái xương sườn là để giải trí à? Mọi chuyện đều là do Dung Cửu kể lại nên anh mới biết. Được rồi, đừng vòng vo nữa, nói anh nghe xem rốt cuộc là có chuyện gì."Lam Túy nhìn vẻ mặt bừng sáng tức thì của Dung Thập Tam, không nhịn được cười nói: "Không phải anh định sống nhàn nhã, ăn chơi bốn năm sao? Sao giờ lại có hứng thú thế?""Anh thì không sao, nhưng Dung Ngũ thì có." Dung Thập Tam nhàn nhạt nói: "Tên đó lúc nào cũng mang bộ mặt như người chết, ra vẻ chẳng quan tâm đến gì, nhưng thực chất lại gánh hết trách nhiệm của nhà họ Dung lên vai. Từ năm mười bảy tuổi đã một mình rong ruổi khắp nơi, muốn phá vỡ kiếp nạn của nhà họ Dung. Nếu anh ấy biết anh đã tìm được manh mối mà lại chẳng làm gì, đợi đến lúc anh chết xuống địa phủ gặp anh ấy, chắc chắn sẽ bị anh ấy đá thẳng xuống sông Vong Xuyên để tắm rửa cho tỉnh táo.""Cho nên mới nói, con người một khi có nhược điểm thì sẽ không dễ dàng buông bỏ, trong số nhiều người như vậy cũng chỉ có anh là hiểu em." Lam Túy nâng ly cà phê, vừa đi dạo vừa kể lại ân oán giữa Tô Linh Vũ, Quân Y Hoàng, Hạ Lan Phức và Hạ Nhược Khanh trong ký ức, cuối cùng kết luận: "Manh mối bên em gần như đứt hết rồi, một tháng qua em chỉ ngồi phân tích hướng đi mới. Hiện tại có hai thông tin: Thứ nhất, sau khi Y Hoàng ra khỏi mộ của Hạ Lan Phức, từng mơ hồ cảm nhận được một hồn một phách còn lại nằm ở phía Tây. Mộ của Hạ Lan Phức ở Cát Căn Cao Lạc, vùng Ô Lặc Đặc Trung Kỳ hiện giờ bị sa mạc hóa nghiêm trọng, tiếp tục đi về phía Tây sẽ vào vùng sa mạc Gobi, nếu thật sự là vậy thì rắc rối to. Thứ hai, dựa vào cảnh trong mộng, em thấy Hạ Lan Phức là người ngay thẳng, Tô Linh Vũ lại rất yêu thương Quân Y Hoàng, em tin rằng chuyện hồn phách của Y Hoàng bị tách ra không liên quan đến họ. Chỉ có Hạ Nhược Khanh là người tính tình cực đoan, tâm cơ sâu, vì hiểu lầm năm xưa mà tin chắc Y Hoàng và Linh Vũ đã hại mình, sau đó lại vì chuyện nhà họ Hạ mà trở mặt với Linh Vũ, nên khả năng cao là cô ta làm chuyện đó. Nhưng có ba điểm em không hiểu: Một là nếu Quân Y Hoàng đã chết, cô ta tách hồn phách của Y Hoàng để làm gì? Rõ ràng người cô ta hận nhất là Tô Linh Vũ cơ mà. Hai là tại sao hồn phách lại chia làm ba nơi? Nếu mục đích là khiến Linh Vũ đau khổ, thì cứ để hồn phi phách tán là xong, cần gì phải lằng nhằng như vậy? Ba là Hạ Nhược Khanh tuy là phi tần của hoàng đế Nam Chiếu, thân phận có cao thì cũng không thể rời khỏi hậu cung được. Hồn phách của Y Hoàng tìm thấy trong mộ của Hạ Lan Phức thì còn hiểu được, vì hồn đó ký gửi trong vật phẩm của Hạ Lan Phức, mà Hạ Lan Phức là người hoàng tộc Bắc Yến, được anh trai mang về Bắc Yến cũng hợp lý. Nhưng phần còn lại tại sao lại lưu lạc về phía Tây của Cát Căn Cao Lạc? Làm sao lại tơi nơi đó? Là được chôn ở mộ của ai? Ngoài Hạ Lan Phức ra, các phi tần khác không thể rời khỏi Nam Đường được.""Không thể mang Quân Y Hoàng theo tìm hồn phách còn lại sao? Tuy cách này hơi ngu ngốc với mất thời gian, nhưng vẫn hơn là ngồi đây đoán mò chứ?""Không được. Hồn phách còn lại của Y Hoàng đã bị pháp thuật phong ấn. Hồn phách hiện giờ của chị ấy là do Bạch Tố Hà miễn cưỡng ép gộp lại. Nếu không, ngay cả hai hồn sáu phách hiện tại cũng tan vỡ, cảm ứng với là khu vực sa mạc Gobi, làm sao có thể tìm từng tấc đất được? Sợ là chưa tìm được gì đã bị lạc tới chết khô rồi.""Vậy giờ manh mối duy nhất của em là về phía Hạ Nhược Khanh, ý em là—muốn anh theo dõi Mông Tranh?"Lam Túy nhìn Dung Thập Tam đầy tán thưởng, nói: "Em không có bằng chứng, nhưng em tin rằng dù cành có phân tán cũng không thoát khỏi gốc. Hồn phách của Y Hoàng ở phía Tây của Cát Căn Cao Lạc đó có lẽ vẫn thuộc phạm vi của Bắc Yến thời ấy. Hạ Nhược Khanh học cổ thuật của Bắc Yến, có lẽ sau đó xảy ra biến cố gì đó mà khiến cô ta rời Nam Đường đến Bắc Yến. Vậy nên chuyện của anh cũng liên quan rồi. Nói mới nhớ—Ngũ ca lợi hại như vậy, sao tới giờ vẫn chưa từng nghĩ đến việc tìm gốc gác cổ thuật và huyễn thuật để tìm cách giải?""Em tưởng bọn anh ngốc à, dĩ nhiên là từng tìm rồi. Nói đến cổ thuật, nhiều người nghĩ nó bắt nguồn từ Bắc Yến, thật ra là do Bắc Yến sùng bái Bà Sa giáo nên cổ thuật mới nổi danh. Thực chất, cổ thuật có nguồn gốc từ vùng Tây Nam hoang dã, chính là khu vực Tứ Xuyên, Vân Nam ngày nay. Còn huyễn thuật thì xuất phát từ một tộc thiểu số ở Nam Dương gọi là tộc Đào, sau này chiến tranh loạn lạc bị diệt tộc, tư liệu còn sót lại cực kỳ ít. Qua những gì còn lại, cho thấy họ tôn sùng sinh ra từ nước và chết cũng về với nước, người chết được thủy táng cùng toàn bộ đồ dùng. Gần như không để lại gì cho hậu thế, nên huyễn thuật giờ không thể tra ra nữa. Còn cổ thuật, anh với lão Ngũ từng mò mẫm ở Tây Nam suốt bốn năm, nhưng chỗ đó thì chẳng giống tộc Đào thần bí vậy đâu, chỉ là núi cao rừng rậm, điều kiện khắc nghiệt, năng suất thấp, người có thân phận cao cũng không được mai táng như ở Trung Nguyên. Em biết không, là kiểu mai táng treo quan tài hay để xác ngoài trời, chỉ còn lại xương trắng ấy, đồ tùy táng kèm theo đều oxy hóa nát bét hết. Những tài liệu còn đọc được thì mờ mờ tịt tịt, chỗ đọc hiểu được thì chẳng liên quan gì đến cổ thuật." Dung Thập Tam khổ sở: "Con nhóc này, em không biết đâu, bốn năm đó anh theo lão Ngũ chui rúc khắp núi sâu, sống như loài vượn người thời nguyên thủy, giờ nhớ lại vẫn còn muốn khóc đây này.""Xì." Lam Túy không nhịn được lườm anh một cái. "Tây Nam không được, chẳng lẽ không nghĩ đến Bắc Yến à?""Tìm rồi, Bắc Yến thích kiểu đại táng sâu dưới lòng đất, em tưởng dễ tìm chắc? Với lại anh nghi mấy ông hoàng tộc Bắc Yến bị bệnh hết rồi, đào được tám, mười cái mộ thì chín cái viết toàn chuyện tu tiên, thành Phật gì đấy, chẳng thấy mấy cái liên quan đến cổ thuật. Anh đoán vì vậy mà cổ thuật mới thất truyền. Mấy ông cổ nhân nghĩ cái gì không biết, cứ thích trường sinh bất lão, chắc chỉ vui khi người ta gọi họ là 'ông bất tử' gặp đâu cũng phải kính chào ấy."Có lẽ vì trước đây bị Dung Ngũ kéo đi khắp nơi khổ cực mà không dám than thở, nay cuối cùng gặp được người có thể chia sẻ, Dung Thập Tam lập tức tuôn ra như thác lũ. Hai người lúc thì hồi tưởng chuyện ngốc nghếch hồi nhỏ, lúc thì cãi cọ nhau chí chóe, không ngờ thời gian trôi qua nhanh chóng, đến khi tổ phụ gọi ăn tối mới chịu dừng lại.Sau bữa tối, Dung Thập Tam vươn vai, cười nói: "Lâu lắm rồi mới có một ngày thoải mái thế này. Ngày mai anh đi rồi, giờ em không tiện lộ mặt, cứ ở lại đây. Có tin gì anh sẽ gọi."Dung Thập Tam cười rất thoải mái, Lam Túy lại bất chợt thấy xúc động, bước tới ôm lấy anh, nhẹ nhàng nói: "Anh Thập Tam, cảm ơn anh.""Nói gì thế, con bé ngốc." Dung Thập Tam cười xoa đầu cô. "Em vốn là em gái tụi anh, em gái gặp chuyện, anh trai nào có thể khoanh tay đứng nhìn? Nhưng giờ dì Lam chắc cũng biết em đang ở nhà họ Dung rồi, chắc không để em yên thân dễ dàng đâu. Chuyện đó anh không giúp được, em tự lo nhé.""Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn."Lam Túy cười nhe răng, lộ ra chiếc răng khểnh, trông như con chồn nhỏ đầy mưu mô.Khi trở lại khu nhà Huy Viện thì trời đã nhá nhem. Ánh hoàng hôn còn sót lại rải rác trên mái hiên và đình viện, trong các gian nhà và khu vườn đều chưa thắp đèn, chỉ có lớp ánh sáng mỏng như lụa phủ lên cảnh vật. Từ trong đình bị che dưới tán cây vọng ra âm thanh đơn điệu của cổ cầm, từng nốt tách rời, không thành khúc nhạc, khiến khung cảnh vốn như tranh lại thêm phần vắng vẻ.Lam Túy bước lên các phiến đá trải dọc về hướng về phía đình nhỏ, đình nằm dưới bóng cây, ánh sáng yếu ớt gần như bị che khuất hoàn toàn. Lam Túy thấy một bóng trắng ngồi quay lưng giữa đình, tay cử động rất chậm, mỗi lần như vậy tiếng đàn lại ngân lên một nốt dài u uẩn."Y Hoàng?"Lam Túy bước nhanh vào đình. Quân Y Hoàng nghe tiếng gọi sau lưng, không quay đầu, vẫn đều đều gảy đàn."Trời tối rồi, sao không lên nhà?" Lam Túy vòng ra trước, nhưng ánh sáng mờ nhạt nên không nhìn rõ sắc mặt của Quân Y Hoàng."Đâu cũng như nhau thôi." Quân Y Hoàng không đổi tư thế, chỉ có ngón tay gảy đàn nhanh hơn, tiếng đàn vốn ngắt quãng giờ nối liền thành đoạn, nhưng vẫn không có nhạc điệu rõ ràng."Gì mà đâu cũng như nhau?" Lam Túy chưa hiểu, thấy trời càng lúc càng tối, định cất cây đàn đi nhưng thấy Quân Y Hoàng vẫn không có ý định dừng tay."Hôm nay vui không?""Ừm, nhiều chuyện hồi nhỏ ta tưởng quên rồi, không ngờ kể ra mới thấy chưa bao giờ quên cả. Nàng còn nhớ Dung Ngũ không? Ông anh hay cau có mặt lạnh không thích nói chuyện ấy, hồi nhỏ người lớn giao anh ấy trông chừng hai đứa ta, anh ấy chẳng thích trẻ con nên hay quát tháo. Có lần ta với anh Thập Tam bị mắng, liền ra sau núi đào hố dụ anh ấy tới. Ha ha, nàng không biết đâu, lúc anh ấy rơi xuống hố mà không trèo lên nổi, mặt mày giận dữ vừa gào vừa nhảy tưng tưng, còn ta với anh Thập Tam thì nằm bò bên miệng hố làm mặt xấu chọc tức. Vui chết đi được!"Quân Y Hoàng nghe đến đây mới ngẩng đầu nhìn Lam Túy một cái, khẽ nói: "Lúc nhỏ nàng nghịch lắm nhỉ."Lam Túy kể đến đây cũng cười một hồi lâu rồi mới dừng lại: "Đúng vậy, hồi đó vui lắm. Hồi đó chơi chung có... chừng mười mấy đứa, bọn họ sợ ta với anh Thập Tam nhất, vì hai đứa chuyên nghĩ ra mấy trò quái chiêu chọc người, bọn họ phòng cũng phòng không nổi."Ngón tay Quân Y Hoàng dừng lại, một lúc sau mới nói tiếp: "Nàng và Dung Thập Tam có vẻ rất hợp nhỉ.""Hồi nhỏ lớn lên cùng nhau, sau này ta bị đưa về nhà học hành đủ thứ nên cả hai dần xa cách. Gặp lại thì thấy anh ấy thành ra lắm lời, dẻo mỏ, mặt dày như tường thành—à mà Y Hoàng, thật ra anh Thập Tam tốt lắm, chỉ là nói nhiều, đôi khi hơi đáng ăn đòn thôi.""Ta biết, lúc trong mộ gặp hai người ta đã thấy, hắn ta luôn bảo vệ nàng.""Đúng vậy.""Vậy thì ta yên tâm rồi.""Yên... yên tâm?" Lam Túy lúc này mới phản ứng lại, trợn tròn mắt, lắp bắp: "Cái gì mà ta yên tâm rồi hả?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me