Thien Nien Tuy Dung Thap Bhtt Edit
☆ Chương 163Hôm nay cô ăn mặc rất chỉnh tề, áo kiểu dân quốc nền trắng hoa đen, phía ngoài khoác áo blazer ngắn, phối cùng váy dài đơn sắc đến mắt cá chân, mái tóc dài được quấn thành một búi trên đỉnh đầu, phần mái còn lại buông xõa, che nửa bên má, ánh mắt khép hờ, lông mày rũ xuống, càng làm nổi bật vẻ dịu dàng mềm mại.Quân Y Hoàng vừa nghe nói là đi xem mặt thì không muốn đi. Nhưng không chịu nổi sự nhõng nhẽo nài nỉ của Lam Túy, đành thay một bộ đồ đen kín đáo, lại đội thêm một chiếc mũ lưỡi trai vành rộng kéo thấp che đi chân mày, ngồi ở góc phóng cách bàn Lam Túy vài bàn.Với sự hào hứng lộ rõ của Lam Túy, ban đầu Quân Y Hoàng có chút ái ngại thay cho người sắp đến, dù sao nàng cũng đã ở bên Lam Túy hơn ba năm, ít nhiều đã chứng kiến sự tinh nghịch kỳ quái của Lam Túy. Nhưng khi thấy Lam Túy trịnh trọng ăn diện đi xem mắt, lại khiến Quân Y Hoàng cảm thấy trong lòng mơ hồ có chút chua xót, cái cảm giác bất an chờ đợi mòn mỏi một mình ở Huệ Viện vào hôm Lam Túy vui vẻ đi trò chuyện cùng Dung Thập Tam dường như lại trỗi dậy.Kiếp trước tổn thương quá sâu, nên kiếp này Quân Y Hoàng mới chết lặng giữ kín lòng mình, thà nhai đi nhai lại những ký ức hư vô xa xưa để sống qua ngày. Nhưng sự cố chấp và nhiệt tình của Lam Túy như một chiếc bàn ủi đỏ rực, dù nàng có muốn hay không cũng đang từ từ và kiên quyết làm tan chảy lớp băng bọc quanh tim nàng. Nhưng nếu băng tan, nàng lại dâng hiến trái tim mình, dù đã biết trước là không có kết quả, thì phải làm sao đây?Chẳng lẽ thật sự giống như Lam Túy nói — không cầu kiếp này, chỉ mong kiếp sau? Nhưng kiếp sau — xa xôi đến thế, ai mà biết lúc đó sẽ ra sao?Quân Y Hoàng cúi đầu ngồi đó, chỉ thấy lòng rối bời, nghe tiếng chuông gió ở cửa vang lên, hơi nghiêng đầu liền thấy một người đàn ông đẩy cửa bước vào.Người đàn ông đó vóc dáng không thua kém Dung Thập Tam, ăn mặc vừa thoải mái vừa chỉnh tề, bộ vest kiểu casual không cài khuy ngoài, để lộ chiếc áo sơ mi tối màu bên trong, quần tây ủi thẳng tắp, ngũ quan tuấn tú có nét, vừa bước vào đã thu hút một nửa ánh mắt trong quán cà phê.Người đàn ông dường như đã quen làm tâm điểm, không mấy để ý, chỉ đứng ở cửa đảo mắt một vòng, lập tức tìm thấy Lam Túy đang ngồi bên cửa sổ sát đất.Trên mặt anh ta nở nụ cười cực kỳ lịch thiệp, sải bước thẳng đến chỗ Lam Túy, khi đến gần hơi cúi người, cười nói: "Xin hỏi cô là Lam Túy phải không?""Ừm."Lam Túy khẽ đáp, từ đầu đến chân quan sát người ta một lượt. Người đàn ông cũng mặc cho Lam Túy quan sát, nụ cười không đổi, chỉ là khi thấy gương mặt Lam Túy, trong mắt thoáng hiện tia kinh ngạc."Xin chào, tôi là Phương Tử Di."Nói xong, người đàn ông rất tự nhiên ngồi xuống đối diện với Lam Túy. Lam Túy sau khi nhìn xong thì không ngẩng đầu nữa, cúi đầu nhấm nháp cà phê, như thể rất thẹn thùng, cảnh tượng này hiển nhiên khiến Phương Tử Di càng thêm hài lòng."Ừm, Lam Túy tiểu thư, tôi xin tự giới thiệu. Tôi vừa qua tuổi 30, hiện là tổng giám đốc bộ phận kinh doanh của Tập đoàn Phương Dịch, tôi..."Đợi phục vụ mang cà phê tới, Phương Tử Di gọi xong thì chủ động giới thiệu bản thân. Trước một loạt lời giới thiệu thao thao bất tuyệt của Phương Tử Di, Lam Túy tỏ ra khá điềm tĩnh đoan trang, mãi đến khi Phương Tử Di nói xong mới ngẩng đầu, mỉm cười nhẹ nhàng: "Anh nói xong rồi chứ? Giờ đến lượt tôi nhỉ?" Phương Tử Di hơi sững lại, nhưng chỉ trong thoáng chốc, vẫn cười rạng rỡ: "Tất nhiên, nếu Lam Túy tiểu thư muốn nói, tôi rất sẵn lòng lắng nghe, hy vọng chúng ta có thể hiểu rõ về nhau. Không ngờ ngoài đời tiểu thư Lam Túy còn xinh đẹp gấp trăm lần so với ảnh. Được gặp cô là vinh hạnh của tôi.""Vậy sao?" Nụ cười dịu dàng của Lam Túy thoáng mang chút quái dị, "Phương tiên sinh, nếu anh nói hy vọng chúng ta có thể hiểu nhau thật sự, thì chúng ta nên thể hiện con người chân thật nhất, đúng không?"Phương Tử Di cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng lại không nói ra được, đành gật đầu đồng ý: "Đúng, đúng."Lam Túy nhìn chăm chú Phương Tử Di, nụ cười càng thêm kỳ quái, tay trái vén những lọn tóc che nửa bên má gọn lên. Làn da giấu dưới tóc lập tức lộ ra dưới ánh sáng hắt vào từ cửa sổ sát đất.Bị hành động kỳ lạ của Lam Túy dẫn dắt, Phương Tử Di không kìm được nhìn kỹ phần da ấy. Lúc nhìn qua thì không sao, nhưng khi nhìn kỹ, Phương Tử Di mới phát hiện không chỉ phần dưới tóc, mà trên mặt Lam Túy đều có những vết mờ trắng nhạt, dường như từng bị vật sắc nhọn rạch qua rồi lành lại, tuy lành lặn không để lại sẹo lồi, nhưng nghĩ tới cảnh gương mặt xinh đẹp này từng bị phá nát đẫm máu, nụ cười của Phương Tử Di lập tức cứng đờ.Đúng lúc này, phục vụ mang cà phê của Phương Tử Di tới, anh ta vội nhận lấy, che giấu bằng cách nhấp một ngụm, nhưng nụ cười đã có phần gượng gạo, khẽ hỏi: "Lam Túy tiểu thư từng gặp chuyện gì sao? Nhưng không sao, y học bây giờ phát triển lắm, chuyện này cũng không tính là gì."Lam Túy không đáp, vẫn mỉm cười, chỉ là trong mắt lóe lên vẻ khoái chí như trẻ con trêu chọc, giọng êm ái: "Phương tiên sinh, anh nói gì thế? Tôi còn chưa cho anh xem mà.""Cái gì..."Chưa kịp nói xong, Lam Túy đã giơ tay phải lên ấn mạnh vào hốc mắt trái.Phương Tử Di còn chưa kịp kêu lên, đã thấy chỗ mắt trái của Lam Túy rỗng hoác, lòng bàn tay cô xuất hiện một nhãn cầu trắng muốt tròn xoe, khi lòng bàn tay xoay nhẹ, con ngươi đen ngòm quay lên, như đang trừng trừng nhìn Phương Tử Di vậy.Choang!Cà phê trong tay Phương Tử Di đổ hết lên bộ vest đắt tiền, cả người đã ngơ ra, há miệng cứng lưỡi nhìn Lam Túy, nào còn phong độ lúc mới bước vào.Lam Túy không để ý, chỉ cúi đầu nghịch quả nhãn cầu trong tay, vẫn cười nói: "Phương tiên sinh, đã định lâu dài bên nhau, chuyện như thế này tôi phải thành thật nói rõ, không thể giấu anh, đúng không?"Lúc này Phương Tử Di mới hơi hoàn hồn, lắp bắp: "Đú... đúng... tiểu thư Lam Túy nói đúng! À, tôi... tôi chợt nhớ ra chiều nay công ty có cuộc họp quan trọng, tôi phải quay về gấp, xin... xin phép cáo từ trước."Nói xong cũng không đợi Lam Túy trả lời, Phương Tử Di loạng choạng đứng dậy chạy thẳng ra cửa.Từ lúc Phương Tử Di ngồi xuống đến khi chạy trốn chỉ khoảng mười phút. Vị trí của Lam Túy gần quầy bar, che khuất phần lớn tầm nhìn, người trong quán không biết xảy ra chuyện gì, liên tục nhìn sang tò mò.Lam Túy chẳng buồn để ý, từ tốn lấy dung dịch vệ sinh rửa sạch mắt giả, nhét lại vào hốc mắt, chống cằm tiếp tục thong thả nhâm nhi tách cà phê đã nguội, như thể mọi chuyện vừa xảy ra chẳng liên quan gì đến cô.Mấy bàn gần đó có người tận mắt thấy cảnh Lam Túy tháo mắt giả, phản ứng không khác Phương Tử Di là mấy, vội vàng trả tiền rời đi.Thấy xung quanh vốn nửa kín nửa trống giờ bỗng vắng hẳn, Quân Y Hoàng không khỏi đau đầu, ngồi xuống cạnh Lam Túy, khẽ hỏi: "Nàng làm cái gì vậy?"Dù Quân Y Hoàng không rõ tiêu chuẩn chọn bạn đời nam giới thời nay, nhưng qua phản ứng của mọi người trong quán, cũng nhận ra Phương Tử Di thuộc dạng ưu tú. Nàng đứng ngoài quan sát, tuy cảm thấy nghẹn họng, nhưng cũng nghĩ nếu thành thì coi như Lam Túy có chỗ tốt để về. Không ngờ Lam Túy chẳng thèm để tâm, trực tiếp dọa người ta bỏ chạy, khiến Quân Y Hoàng dở khóc dở cười."Sao, nàng thật sự muốn ta đi xem mặt với anh ta à?" Lam Túy giơ tay làm động tác bóp mặt trên không, "Đừng quên lời ta đã nói nhé.""......"Nghe sau lưng có tiếng xì xào bàn tán, Quân Y Hoàng không muốn nói thêm, vội bỏ tiền xuống, kéo Lam Túy định đổi chỗ nói chuyện tiếp. Nhưng Lam Túy dường như không vui chuyện "Quân Y Hoàng lại muốn cô đi xem mặt với gã đàn ông lạ", ngồi lì không chịu đứng dậy. Quân Y Hoàng bất đắc dĩ, chỉ đành dựa vào vóc dáng cao lớn của Hạ Lan Phức, nửa ôm nửa kéo Lam Túy ra ngoài.Hạ Lan Phức vốn đã xinh đẹp diễm lệ, hôm nay Quân Y Hoàng lại ăn mặc thiên về trung tính, cộng thêm động tác mạnh mẽ bá đạo, đứng cạnh Lam Túy dịu dàng kiểu dân quốc trông lại hợp tới kỳ lạ.Thế là nhóm người ngoài quán hóng chuyện lập tức đồng loạt "ồ" lên, coi như hiểu ra vì sao vị soái ca ban nãy lại rời đi vội vàng như thế.Cảm nhận được ánh nhìn xung quanh thay đổi, tâm trạng Lam Túy bỗng tốt hẳn, chủ động khoác tay Quân Y Hoàng, hai người y như một cặp tình nhân đang yêu say đắm, thản nhiên rời đi dưới ánh mắt bao người.Về sau — tất nhiên cũng không có cái gọi là "về sau". Quân Y Hoàng vốn định kéo Lam Túy ra chỗ vắng dạy dỗ một trận, nhưng cuối cùng lại bị Lam Túy khoác tay lôi đi dạo khắp ngõ ngách, ăn hết quán xá, chuyện dạy dỗ cũng bị bỏ ra sau đầu.Nói cho cùng, đối với việc Phương Tử Di bỏ chạy thảm hại, trong lòng Quân Y Hoàng cũng không để tâm nhiều như biểu hiện ngoài mặt.Lam Túy ôm cả đống đồ ăn vặt mua dọc đường nhét hết vào tay nàng, còn mình thì cầm vài xiên thịt nướng ăn đến miệng bóng dầu nhưng cười tươi rạng rỡ như nắng hè, Quân Y Hoàng đi bên cạnh nhìn nụ cười ấy, lòng lại bỗng xao động, có chút muốn đồng ý cái hẹn kiếp sau của cô.Muốn ở bên cô, muốn bảo vệ cô, nhìn cô mãi mãi vui vẻ thế này.Người nàng muốn — không phải Tô Linh Vũ, mà là Lam Túy.Đối với việc Lam Túy bằng mặt nhưng không bằng lòng, mẹ Lam dường như đã lường trước, chỉ gọi điện mắng một trận, rồi lập tức sắp xếp buổi xem mặt tiếp theo. Lần này mẹ Lam rút kinh nghiệm, sắp xếp một giảng viên đại học, tin rằng tình yêu là sự hòa hợp tâm hồn chứ không phải sắc đẹp.Nhưng Lam Túy cũng chẳng phải dạng vừa, suốt bữa ăn kể lại những trải nghiệm "đổ đấu" trước đây một cách sinh động, đặc biệt nhấn mạnh lần cô ngủ qua đêm trong mộ táng, để khỏi cô đơn đã ôm thi cốt ngủ cùng, khiến anh giảng viên mặt cắt không còn giọt máu, đối diện bàn ăn toàn cao lương mỹ vị mà ăn không nổi, cố gắng lùa hết bát cơm trắng rồi vội vàng rời đi.Dĩ nhiên, buổi xem mặt thứ hai tiếp tục thất bại.Từ việc ban đầu mẹ Lam sắp xếp đối tượng xem mắt cho Lam Túy nhằm "bỏ rơi" Quân Y Hoàng biến thành cuộc chiến ngầm giữa Lam Túy và mẹ cô. Người cứ lần lượt tới rồi bị Lam Túy dùng đủ chiêu dọa cho chạy mất. Đến khi đối tượng thứ sáu bị Lam Túy dọa cho bỏ chạy, cuối cùng mẹ Lam cũng không giữ được bình tĩnh, không còn giả vờ ôn hòa mà trực tiếp mắng té tát qua điện thoại.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me