Thien Thuoc Di Bao
• Chap 26:Sau vụ hôm đó, báo chí nhanh chóng đưa tin “Hàn Thước hẹn hò là có thật”, “Hàn Thước diện đồ đôi cùng nữ tử bí ẩn”,...Hàn Thước: A My. Cô tự mình xem đi. Bài báo này do bạn thân của cô đăng đấy. Còn chụp rõ mặt của cô nữa.A My: Tôi xin lỗi. Tôi chỉ muốn giúp Thiên Thiên...Hàn Thước: Sao lúc đó cô không đưa cô ấy chạy đi cùng mà còn đổi đồ rồi quay trở lại?A My: Tôi chỉ nghĩ là nên ở lại để giúp anh thôi. (Bật khóc) Như vậy là sai sao?Hàn Thước: (liếm môi, chống tay lên hông, gật gù đầu) Lúc này rồi cô còn ở đó diễn kịch sao? Cô nghĩ tôi không đoán được cô đang bày trò gì à?A My: Tôi không có. Thật sự tôi không có ý đó mà.Mạnh Quá: (Chạy lại ôm A My) Cô nín đi. Đừng khóc mà. (Quay về phía Hàn Thước) Cậu chủ à. Tôi nghĩ cô ấy không nói dối đâu. Chắc đây chỉ là hiểu lầm thôi.Hàn Thước: Cô được lắm. Từ nay, việc make up cho tôi sẽ đổi người khác. Không cần đến cô nữa. Cô đi đi.A My: (Ngưng khóc, cười nhếch mép) Nếu anh để tôi đi, chẳng khác gì “chơi xong rồi bỏ”. Anh hiểu ý tôi chứ? Anh cũng biết bạn của tôi làm nhà báo mà.Hàn Thước: Cô nghĩ tôi sợ cô sao? Mau. Đi khỏi đây đi. Đừng để tôi trông thấy cô.Hàn Thước tức giận bỏ về. Bạch Cập đi cùng Hàn Thước. Còn Mạnh Quá ở lại với A My.Mạnh Quá: A My à. Tôi biết cô không xấu xa đến vậy. Cô rất tốt mà.A My: Tôi tốt sao? Vậy tại sao anh ấy lại nhất quyết không chọn tôi?Mạnh Quá: Cậu chủ nhà tôi là một người rất cố chấp. Không ai khuyên được cậu ấy cái gì cả. Nhưng Thiên Thiên thì khác. Cậu ấy rất cưng chìu Thiên Thiên. Cậu ấy chưa bao giờ để mắt đến cô gái nào. Nhưng một khi đã yêu sẽ chung thủy yêu người đó. Tôi cảm nhận được điều đó qua ánh mắt khi cậu ấy nhìn Thiên Thiên.A My: Vậy còn cảm xúc của tôi? Ai hiểu cho tôi đây? Tôi đã đơn phương thích anh ấy 6 năm. Để rồi tôi nhận được gì? Sự thờ ơ, lạnh lùng, ánh mắt sắc bén. Tôi không bằng một cô biên kịch mới vào nghề sao?Mạnh Quá: Cô đừng xúc động quá. Tôi vốn thật thà. Có sao nói vậy. Hàn Thước cậu ấy không thích cô. Nhưng tôi thích cô mà. Tôi để ý thấy cô rất thích ăn xoài, thích ngắm nhìn mặt trời lặn, thích... Hàn Thước. Cô yên tâm. Hiện tại có thể cô không thích tôi nhưng tôi sẽ đợi cô. Tôi nói thật đấy.A My: (Ngưng khóc, ngồi thẳng người dậy) Cảm ơn anh. Chưa bao giờ có ai nói với tôi những lời như thế cả.Mạnh Quá: Tôi không phải đang thương hại cô đâu. Cô đừng hiểu lầm. Tôi thật sự rất thích cô đấy.A My: (nắm tay Mạnh Quá) Thôi được. Tôi không buồn nữa. Chúng ta đi đâu đó đi. Tôi muốn giải tỏa tâm trạng.Mạnh Quá: Tôi biết một chỗ này rất vui. Nhưng xe thì cậu chủ đã lấy đi rồi.A My: Không sao. Dùng xe của tôi là được rồi.Mạnh Quá chở A My đến một ngôi làng nhỏ ven thành phố. Ở đó đúng là rất yên bình. Cảnh người dân cấy lúa, trẻ em nô đùa và tiếng chim ca ríu rít.A My: Nơi này đẹp thật đó. Sao anh biết nơi này vậy?Mạnh Quá: Đây là nơi tôi sinh ra và lớn lên. Tôi sống cùng mẹ mình. Khi bà mất, tôi vào thành phố xin việc làm. Tôi đã đi bưng mì, làm bảo vệ, shipper... Làm mọi việc để kiếm sống. Và rồi một ngày tôi gặp được cậu chủ. Lúc đó, cậu ấy đang bị một đám thanh niên vây đánh chỉ vì vẻ bề ngoài kiu ngạo. Tôi chỉ là có lòng tốt đến can ngăn và rồi bảo vệ cậu ấy đến giờ.A My: Hàn Thước từng yếu đuối vậy sao?Mạnh Quá: Năm đó cậu ấy học lớp 10, nhỏ con lắm. Vẻ mặt cậu ấy nhìn vào có vẻ dương dương tự đắc nhưng rất tốt. Về sau, cậu ấy cùng tôi được đưa đi học võ để tiện việc bảo vệ cậu ấy. Tôi lúc đó chỉ được sức trâu thôi.A My: Anh hơn anh ấy bao nhiêu tuổi vậy?Mạnh Quá: Tôi nhớ không nhầm là 5 tuổi.A My: Giờ anh cũng ba mươi rồi. Sao anh không tìm một người thích hợp để yêu đi.Mạnh Quá: Chẳng ai để ý một tên thô lỗ và ngu ngốc như tôi cả. Cô xem, tôi thích cô như vậy. Cô chỉ để ý cậu chủ nhà tôi. Cô nghĩ tôi sẽ có khả năng được cô gái nào yêu thích sao?A My: Anh nói cũng đúng.Mạnh Quá: Tâm trạng của cô tốt hơn chưa?A My: Cảm ơn anh. Tôi đỡ buồn hơn một chút rồi.Mạnh Quá: Vậy thì tốt rồi. (Cuối đầu e ngại)A My: Vậy chúng ta mau về thôi. Cũng tối rồi. Tôi còn có việc phải làm.Mạnh Quá: Thế... chúng ta còn có thể gặp nhau không? Cô nghỉ việc rồi mà.A My: Có thể ta sẽ gặp lại ở một ngày không xa. Tôi nghĩ đến lúc tôi đi theo con đường tôi nên chọn rồi.Mạnh Quá: Con đường cô chọn?A My: Phải. Tôi sẽ theo lại nghề diễn xuất. Giờ bắt đầu lại vẫn được mà. Anh yên tâm. Tôi sẽ không quên anh đâu. Chúng ta sẽ mãi là bạn tốt nhé.....Hôm đó, Hàn Thước có buổi họp báo. Mọi vấn đề họ hỏi đều xoay quanh việc cô gái kia. Hàn Thước khẳng định rõ với báo chí là anh ta không có gì với cô gái kia. Vụ việc hôm đó chỉ là trùng hợp thôi.Phóng viên: Vậy tin đồn anh và cô Trần Sở Sở đang quen nhau có thật không ạ?Hàn Thước: Đây là buổi họp báo ra mắt sản phẩm. Mọi người có thể hỏi chi tiết về thương hiệu và chất lượng sản phẩm. Tôi sẽ nhiệt tình trả lời. Còn chuyện cá nhân tôi, mong mọi người đừng đề cập ở đây.Sau khi họp báo ra mắt sản phẩm, Hàn Thước mệt lã người, anh về nhà và ngủ một giấc. Thiên Thiên có nhắn tin hỏi, không thấy anh trả lời nên cũng hiểu buổi họp báo hôm nay thật sự áp lực với anh ấy.Tử Duệ: Tiểu thư. Em đang làm gì vậy?Thiên Thiên: Em nấu chút cháo cho Hàn Thước. Có phần của anh nữa. Yên tâm đi.Tử Duệ: Anh ta tình ái rắc rối lắm. Em lo cho anh ta làm gì. Có Sở Sở lo cho anh ta rồi.Thiên Thiên: Sở Sở? Cô ấy chỉ là bạn diễn thôi. Hàn Thước với cô ấy chẳng là gì đâu.Tử Duệ: Anh lừa em làm gì. Bạch Cập anh ta nhắn tin bảo anh như thế mà. Em tự xem đi.Thiên Thiên: Chắc chỉ là hiểu lầm thôi. (Mắt cô rưng rưng)Tử Duệ: Tên Bạch Cập đó đã chụp cả hình Sở Sở xuống bếp nấu ăn cho Hàn Thước ở nhà anh ta. Xác thực đến vậy rồi em còn không tin sao.Thiên Thiên: Ngày mai em sẽ hỏi rõ anh ấy chuyện này. Phần cháo đó... anh ăn giúp em nhé. Ăn không hết thì cho vào tủ lạnh. Em mệt rồi. Em đi ngủ đây.Thiên Thiên đóng chặt cửa phòng lại, một mình khóc trong đó._Còn tiếp_~~Kat~~
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me