TruyenFull.Me

Thien Yet Song Ngu Thanh Xuan Nay Toi Lo Trao Tay Cho Cau Ay Hoan

"Tự bao giờ không khí trong trường học lại ô nhiễm đến thế?" – Song Ngư tự hỏi rồi trả lời bằng cái nheo mày liếc xéo về cái loa trường đang oang oang phát ra thứ âm nhạc điện tử, nhịp điệu dồn dập mà khiến cho một đám người dưới sân nhún nhảy, chốc chốc sẽ hát theo: save me, save me.

Cô nhìn họ bằng vẻ chán chường và nhanh chóng cắm tai nghe, bật loa to hết mức để chìm đắm vào thế giới thuộc về cô. Song Ngư như mắc một chứng ám ảnh. Trong suốt 5 năm qua, chỉ có duy nhất một bài hát được lưu trong máy. Mỗi khi cần suy nghĩ, cô sẽ lại nghe bài đó và thoát ly khỏi thế giới thực tại. Cô gọi đó là lúc mình cân bằng lại cuộc sống, cô cần "thoát xác" để sắp xếp mớ hỗn độn mà cuộc sống rẻ rúm này đã ném vào mặt cô.

Thật may, vào ngày đầu tiên chuyển đến trường, cô đã tìm được một nơi ẩn nấu như vậy. Đó là sân thượng của khu nhà thực nghiệm. Có lẽ, chú bảo vệ nghĩ rằng sẽ không ai phát hiện ra chỗ này nên cánh cửa được ke chỉ bằng viên gạch chèn chặt. Có một lán thép mái tôn che chắn cho 2 bình nước Sơn Hà 500l. Mái che rộng vừa đủ để cô ngồi xõng xoài mà không sợ mưa nắng. Ngay chỗ này, cô có thể nhìn trọn khung cảnh của ngồi trường mới. Phía trước là sân chơi và cổng chính. Bên mé trái là sân bóng đá và nhà thi đấu. Bên mé phải là khu lớp học, ngay tầng 1 có căng tin. Phía trước tòa nhà này là tòa nhà hiệu bộ, nơi làm việc của giáo viên và công nhân viên khác trong trường. Đằng sau là khu để xe. Từ độ cao hiện tại, cô có thể theo dõi mọi hoạt động của đám học sinh dưới sân trường. Cũng có thể thoải mái để coi trận bóng đá giữa hai lớp khối 11. Chốn này vẫn nhộn nhịp như bao ngôi trường khác, chẳng có gì khác lạ và mới mẻ. Điều đó làm cô không bận tâm lắm, cô đang cần tìm chỗ nghỉ ngơi giữa giờ nghỉ trưa này và nếu có thể, cô còn muốn bỏ luôn giờ học buổi chiều để ở lại đây ngủ.

Nếu để nói về buổi ra mắt lớp mới thì Song Ngư thật sự chẳng có điều gì để nhớ đến. Vì có lẽ cô cũng quen với việc chuyển trường rồi nên nó chẳng có thể làm khó hay khiến cô sợ hãi. Nếu tính chuẩn thì đây là lần thứ hai chuyển trường trong vòng 6 tháng qua.

Cô được giáo viên chủ nhiệm dẫn vào lớp, chỉ định chỗ ngồi và bắt đầu giờ học. Không một ai có ý định bắt chuyện với cô, cũng chẳng có ánh mắt nào tò mò hay quan tâm đến sự xuất hiện của Song Ngư. Có lẽ, con người cô không đủ xinh đẹp hay hấp dẫn khiến họ muốn tìm hiểu. Hoặc cái lớp mới này, họ chẳng muốn quan tâm đến ai.

Cậu bạn ngồi cạnh cô tên là Thiên Yết. "Đáng tin" là cảm nhận đầu tiên của cô về người này. Cậu có nước da trắng, khuôn mặt tròn, đôi lông mày đen dậm và đội mắt sâu thăm thẳm. Mái tóc dài vừa đủ để khiến hình ảnh cậu trở nên lãng tử như mấy cậu trai manga. Nhưng điều thu hút Song Ngư nhất chính là đôi bàn tay. Thiên Yết có đôi bàn tay dài và thon như mấy cậu trai hay chơi đàn. Bên tay phải đeo một chiếc đồng hồ mặt tròn classic, dây da nâu đậm lại càng nổi bật và quyến rũ hơn trên nền da trắng. Ngay giây phút đầu tiên gặp cậu, Song Ngư như đắm đuối và bị hút vào vẻ đẹp của chiếc đồng hồ mà cậu đang đeo.

Bàn cô ngồi là bàn gần cuối, cạnh cửa sổ nhìn ra phía sau tòa nhà – nơi có mươi gốc xà cừ cổ. Phòng trên tầng 3 nên tầm nhìn sẽ ngang ngọn cây. Mùa hoa nở, Song Ngư có thể ngắm nhìn những trùm hoa xà cừ nhỏ li ti trắng như hạt gạo, mùa xuân đến sẽ thấy những chiếc lá non đua nhau trỗi dậy. Nếu lặng im, cô cũng có thể tìm thấy một vài tổ chim sẻ núp sau mấy tán lá già.

Khi cô vừa bước tới bàn, Thiên Yết tự động thu dọn sách vở ngồi gọn về một phía và để chỗ trống gần cửa sổ cho cô. Song Ngư thoải mái ngồi xuống và lấy ra một tập vở mới cùng cây bút bi mới mua ở tiệm tạp hóa gần nhà. Ngoài ra trong cặp sách chẳng còn gì khác ngoài ví tiền có mấy chục ngàn, chiếc đoạn thoại Nokia N2 mà giờ chẳng ai dùng nữa và tai nghe. Đồ dùng đi học chỉ có vậy, không sách giáo khoa, không vở bài tập, không vở ghi chép riêng, cô không mang và cũng chẳng muốn mang theo bất cứ thứ gì. Bởi cô đến trường đâu phải để học. Cô đến trường để vừa lòng người Dì đang nuôi cô. Đối với cô, thời gian ở trường là khoảng thời gian vô dụng và nhạt nhẽo nhất. Cô chỉ muốn mau chóng kết thúc việc học để không có bất cứ lý do nào quay lại cái thế giới dơ bẩn, tạp nham và hỗn loạn này.

Những tiết học cứ nối liền trôi đi. Cậu bạn Thiên Yết bên cạnh chẳng có chút dấu hiệu nào muốn nói chuyện làm quen và cả cô cũng không có phát sinh nhu cầu. Vì ngay từ khi chưa tới trường mới, cô đã tự nhủ hãy trở thành người vô hình ở cái thế giới này. Lặng lẽ đến và lặng lẽ rời đi. Một mình kết thúc quãng thời gian nhạt nhẽo này. Do vậy, dù có chút ấn tượng tốt với khuôn mặt điển trai và hành động lịch sự ban đầu thì Song Ngư vẫn không mảy may có ý định muốn làm quen với Thiên Yết.

Khi giờ nghỉ trưa đến, cô có khoảng 2 tiếng để ăn trưa và thư giãn. Những nhóm bạn trong lớp cứ từ từ rời khỏi lớp và di chuyển xuống căng tin. Chốc chốc sẽ có một cô bạn hay cậu bạn nào đó chạy vào lớp để tìm bạn mình; Hỏi han đôi câu rồi họ cũng khoác tay nhau rời đi. Sau khi tan học tầm 15 phút, Thiên Yết cũng ra khỏi lớp trước khi Song Ngư kịp để ý.

Khi lớp học không còn được 10 người, Song Ngư cũng khoác cặp đi lang thang và kết quả của hành trình lang thang đó là việc cô ngồi dựa lưng vào mấy bình trữ nước nơi sân thượng yên tình này. Bài hát lặp lại lần thứ 5, đôi mắt sau một hồi đảo quanh không gian phía trước, nó cũng mệt mỏi nhắm hờ. Ngay lúc cô mơ màng chuẩn bị chìm vào giấc ngủ sâu thì chiếc loa ồn ào thứ âm thanh hỗn tạp kia reo lên một hồi inh tai nhức óc rồi tắt ngụp. Cô bị đánh thức rồi khó chịu mở mắt nhìn quanh. Phía trước cô có hình bóng quen thuộc. Một cậu con trai trong chiếc áo sơ mi trắng tinh, tay trái cầm theo ống đựng bản vẽ, tay phải là chiếc bút đã được gọt rũa cẩn thận. Vì ngược sáng nên Song Ngư không thể nắm bắt được cảm xúc của cậu trai lúc đó. Nhưng cũng đủ để cô nhận ra đó là Thiên Yết.

Sau khi thấy Song Ngư, Thiên Yết mất khoảng 5s đứng lặng người để nhìn cô gái đang mơ màng tỉnh dậy sau giấc ngủ ngắn. Trước khi Song Ngư kịp lên tiếng, cậu đã quay đi, rời khỏi nơi này. Thiên Yết vốn là kẻ bí ẩn và khó hiểu, chẳng ai có thể nắm bắt được suy nghĩ và cảm xúc của cậu qua cái nheo mày, nhéch môi vã sự lăng lẽ khi quay đi khi ấy. Và có lẽ Song Ngư cũng chẳng kịp nhận ra những biến chuyển về cảm xúc đang diễn ra trong cậu bạn đối diện mình. Nhưng cô cũng có chút bận tâm: Cậu ấy cũng biết chỗ bí mật này sao? Lẽ nào đây cũng là nơi công cộng. Cô có chút thất vọng khi quay về lớp.

Tiết học buổi chiều kết thúc lúc 4h giờ. Cô nhanh chóng khoác cặp và hướng thẳng về phía cổng trường.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me