TruyenFull.Me

Thien Yet Song Ngu Thanh Xuan Nay Toi Lo Trao Tay Cho Cau Ay Hoan



Sau bữa sáng, chúng tôi cùng tới trường. Lớp học vẫn như mọi khi, chỉ lác đác vài người tới sớm, trong đó có tôi và Thiên Yết. Ngồi vào chỗ, Thiên Yết lấy ngay một cuốn tạp chí Kiến Trúc ra đọc. Đây như là thói quen mỗi sáng của cậu ấy, không phải một cuốn tạp chí Kiến Trúc thì cũng là một cuốn sách nào đó. Tôi rất ít khi nhìn thấy cậu chơi game hay điện thoại.

Từng ánh mắt lướt qua từng dòng chữ, tôi càng nhìn lại càng đắm chìm vào vẻ nam tính, ấm áp của cậu. Tôi không có nhiều sở thích như cậu ấy, có chăng, dạo gần đây việc tôi hay làm nhất là ở một mình. Nếu như mọi ngày, sau khi tới lớp, tôi sẽ lang thang lên sân thượng hoặc ra sân bóng rổ phía sau tòa nhà. Trước đây thì khác. Khi còn có Bảo Bình và Sử Tử, chúng tôi luôn dính lấy nhau như sam. Trò chuyện, kể lể hoặc trêu đùa về mọi thứ xung quanh cuộc sống. Những điều chúng tôi nghĩ, chúng tôi thấy và chúng tôi muốn. Nghĩ về con người mình lúc ấy, tôi chợt cảm thấy xa lạ về một Song Ngư của hiện tại. Dường như, trong lòng tôi tự đặt ra một câu hỏi: Tôi đâu rồi? Tôi giờ là ai? Giờ tôi phải làm gì? Cứ thế, tôi từ từ tự dằ vặt bản thân vào suy tư, u uất.

Thiên Yết thấy tôi yên lặng, cậu nghiêng người sang bên cạnh, dò xét phản ứng của tôi. Chẳng kịp giấu nỗi buồn, đôi mắt ướt lại bị cậu ấy thấy trọn. Tôi không rõ phản ứng của cậu lúc ấy như thế nào. Nhưng tôi thì lo sợ, vội nhìn ra ngoài cửa sổ, len lén đưa tay lên lau. Chắc cậu ấy sẽ thấy tôi phiền lắm, lúc nào cũng khóc, đang yên lành cũng khóc.

Ngày hôm ấy, dù không gọi thành tên nhưng tôi cũng cảm nhận được có điều gì đó trong mình đang thay đổi. Tôi cố gắng không nghĩ đến chuyện buồn. Tôi không rời đi bất thình lình hay có ý định đi lang thang quanh trường. Trong giờ học, tôi tập trung vào bài giáo viên đang giảng. Ánh mắt tôi chăm chỉ quan sát mọi người vào giờ nghỉ hơn. Và đặc biệt, tôi không giấu được sự tò mò hay kiềm chế bản thân ngắm nhìn Thiên Yết đang tập trung làm gì đó.

Sau giờ nghỉ trưa, tôi và Thiên Yết cùng lên phòng giáo vụ gặp cô chủ nhiệm. Đêm hôm trước, trước khi ngủ, Thiên Yết nói với tôi rằng cô Ma Kết rất lo cho tôi, chính cô là người nhờ cậu ấy quan tâm, chăm sóc tôi. Lúc mới nghe, tôi có chút thất vọng. Bởi tôi đã nghĩ và đã mong rằng những điều Thiên Yết làm cho mình lúc trước đấy là bởi cậu quan tâm tôi. Nhưng khi nghe Thiên Yết nói vậy, tôi không thể ngừng suy diễn và tin rằng: Cậu ấy là người có trách nhiệm.

Tôi không thể không thừa nhận rằng. Tôi đau lòng. Nào ngờ, Thiên Yết là một chàng trai tinh tế và thông minh. Cậu ấy dễ dàng nắm bắt mọi thay đổi cảm xúc của tôi và cậu cũng dễ dàng cảm nhận được những nét buồn mà tôi đang cố giấu. Cậu thành thật, với ánh mắt chân thành nhất nói với tôi rằng:

- Tớ quan tâm đến cậu thật sự. Không phải chỉ vì cô giáo nhờ đâu. Tớ cũng muốn kể với cậu chuyện này. Từ lúc cậu chuyển đến, lần chúng ta chạm mặt nhau trên sân thượng, cậu có nhớ không? Không chỉ mỗi lần đó, thời gian sau, tớ vô tình thấy cậu một mình ở đó và sân bóng rổ. Tớ không hề theo dõi cậu, chỉ là chúng ta cứ vô tình chạm mặt nhau như thế. Tớ có cảm giác, con người này dường như rất cô độc. Và tớ chợt cảm thấy đồng cảm. Bởi tớ cũng là một con người cô độc.

- Cậu... cậu được rất nhiều bạn quan tâm mà.

- Nhưng tớ thấy, họ không giống mình. Thấy không hợp nên tớ luôn cố gắng né tránh.

- Tớ đã nghĩ rằng cậu là kẻ lạnh lùng, kiêu căng chứ.

Thiên Yết bật cười thanh minh.

- Cậu cũng nghĩ thế sao? Tớ không hề như thế. Chỉ là, tớ nghĩ rằng là cơ mặt của tớ nó bị đơ cứng. Khiến mọi người nghĩ rằng tớ kiêu căng chăng?

- Cậu không cười! – Tôi lí nhí

- Tại vì... - Thiên Yết định giải thích nhưng lại im lặng nhìn chằm chằm Song Ngư – Cậu cũng vậy? Cậu cũng tỏ vẻ không quan tâm đến mọi người xung quanh. Như kiểu, ta không thuộc về thế giới này vậy.

- Tớ có lý do. – Tôi lo lắng. Trong lòng phân vân nên nói gì tiếp đây, giải thích hay im lặng.

- Chúng ta giống nhau. Chỉ là chưa tìm được người hiểu mình, cho mình cảm giác tin tưởng để bước vào thế giới của nhau thôi.

Tôi ngắm nhìn cậu mãi. Ngắm nhìn ánh mắt ấm áp khi cậu nói điều đó. Ngắm nhìn gương mặt tuấn mỹ đẹp hút hồn mình. Ngắm nhìn chàng trai tinh tế và tốt bụng ngay trước mặt. Và tôi muốn kéo dài giây phút đó mãi, khoảnh khắc tôi nhận ra: hình như có ai đó đã chạm vào trái tim mình rồi.

- Hình như tớ tìm được rồi.

- Hả? – Cậu lơ đãng quay sang hỏi tôi. Có lẽ, cậu không nghe rõ lời thì thầm của tôi lúc ấy. Cũng không sao, tôi cũng không chủ đích muốn cậu nghe được. Tôi cười lảng tránh.

- Không có gì cả. Một lúc nào đấy tớ sẽ nói cho cậu. – Cậu cười đáp lại.

- Ừm. Ok.

Chúng tôi chìm vào khoảng không im lặng. Tôi lén lút liếc nhìn cậu rồi tò mò, ánh mắt đó đang hướng về đâu vậy. Lúc ấy, chúng tôi đang ngồi bên phòng đọc sách. Đèn chùm được bật, thứ ánh sáng vàng đục bao chùm cả không gian khiến trong lòng ai cũng ấm áp hơn cái không khí lạnh bên ngoài. Không chỉ có ánh sáng, âm nhạc cũng nhẹ nhàng len lỏi, lướt qua từng gác sách, quẩn quanh bên chúng tôi. List nhạc cậu mở là nhạc nước ngoài, có lẽ toàn bộ là tiếng anh. Tất cả đều mang đến một màu xưa cũ, một thứ giai điệu tự sự nhẹ nhàng, thì thầm kể cho chúng tôi về cuộc sống ngoài kia. Và khi list nhạc mở đến bài Yesterday once more, đôi mắt cậu vụt sáng hướng vè phía tôi:

- Bài này cậu thích đúng không?

- À ... ờ - Tôi có chút  bất ngờ. - Sao cậu lại biết được vậy?

- Tớ thấy cậu hay nghe? Cậu nghe nhạc rất to, tớ ngồi bên cạnh vẫn nghe rõ mồn một lời bài hát luôn. Như thế không tốt cho tai đâu.

- Tớ biết ...nhưng lớp ồn quá, tớ muốn yên tĩnh.

- À, trốn tránh thực tại. Tớ cũng thích bài này. Chắc là thích nhất. Nó làm tớ buồn, nhớ ngày xưa.

- Khi tớ còn ở với bố mẹ, nhà có đài cassette, vào mỗi sáng cuối tuần, mẹ làm bếp, bố tưới hoa và chiếc đài sẽ vang lên bản nhạc này. When I was young, I'd listen to the radio. I'm waiting for my favorite songs... Tớ sẽ thức dậy khi nghe thấy bài hát này rồi chạy tới tưới cây cùng ba, sau đó cả nhà sẽ cùng ăn sáng với nhau.

- Nếu bây giờ có cái đài cassette ở đây thì tốt nhỉ? – Thiên Yết nói đầy vẻ tiếc nuối.

Sau đó, cả hai cùng lặng im để nghe hết cả bài. Nghe xong, Thiên Yết lại nhìn tôi hỏi: Nghe lại nhé! Cứ thế cũng phải mười lần, cho tới khi tôi mơ màng dựa vào giá sách ngủ thiếp.

Tôi bước vào phòng giáo viên, cô Ma Kết đã đợi sẵn. Vẻ lo lắng không thể giấu sau đôi mắt cô. Chúng tôi ngồi xuống đối diện, cô đưa ánh mắt quan sát tôi từ trên xuống dưới như tìm kiếm điều gì đó. Rồi cô thở dài trước khi bắt đầu.

- Song Ngư, ngày hôm qua không gặp được em, cô đã rất lo lắng. Từ lúc em chuyển về lớp, cô luôn âm thầm quan tâm em bởi cô hiểu và thương cho hoàn cảnh của em. Cô không hề muốn bất cứ chuyện xấu nào đến với học sinh của mình và làm ảnh hưởng đến tương lai của chúng. Và em cũng không ngoại lệ. Nhưng, cô rất xin lỗi, có lẽ cô quan tâm em chưa đủ nên mới khiến em bị cô lập giữa lớp mình như vậy. Cô thật sự xin lỗi em.

- Dạ không. Việc này là do em chọn. Em không hòa đồng và thoải mái được với mọi người thôi. Chứ các bạn cũng không có bắt nạt gì em cả.

- Nhưng lẽ ra là một giáo viên chủ nhiệm, cô phải có trách nhiệm lắng nghe em, giúp em hòa nhập với lớp.

Cô nghẹn ngào rồi hít thật sâu nói tiếp.

- Chuyện ngày hôm qua, em bị Dì đánh. Em đừng sợ, là Thiên Yết nói với cô. Yết lo lắng cho em nên đã báo lại với cô để chúng ta tìm cách giải quyết. Chuyện em bị bạo hành, có xảy ra thường xuyên không?

Tôi cúi đầu, khép chặt mí mặt để ngăn bản thân xúc động mà khóc. Đã lâu lắm rồi, tôi mới cảm thấy ấm áp như vậy, cảm nhân được rằng có ai đó quan tâm đến mình. Tôi chỉ biết khẽ lắc đầu. Bối rối nên trả lời sao.

- Em không biết?

- Kể rõ cô nghe. Cô sẽ giúp em và bảo vệ em.

- Dạ có. Hầu như ngày nào cũng có. Dì mắng em là cục nợ, Dì hay xỉ vả em chuyện em mồ côi và nhà em mang nợ, và Dì cũng trì triết em chuyện Bảo Bình. Nói em hại chết bạn ấy.

Tôi bật khóc. Tôi khóc run cả người, sợ hãi về những kí ức đã qua. Đột nhiên tôi cảm nhận được sự ấm áp từ một vòng tay rắn chắc, ôm chặt lấy mình. Tôi gục mặt lên vòm ngực Thiên Yết, mặc cho nước mắt cứ lã chã rơi. Còn cậu ấy nhẹ nhàng xoa lưng an ủi tôi.

Đợi khi tôi bình tĩnh, cô vội lâu đôi mắt ngấn lệ và hỏi tôi:

- Em có muốn báo công an chuyện mình bị bạo hành không?

Tôi sửng sốt nhìn cô. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện báo công an cả. Tôi sợ.

- Em cũng đã 17 tuổi, nên cô tôn trọng và muốn lắng nghe ý kiến của em.

- Em không biết? Em chưa từng nghĩ đến.

- Cô sợ rằng, nếu không tách em ra khỏi gia đình Dì thì em sẽ tiếp tục bị bạo hành. Đó sẽ là điều kinh khủng và đáng sợ nhất.

- Dạ vâng

- Cô có thể bảo vệ em ở trường nhưng cô không thể chăm sóc em ở nhà. Em đã 17 tuổi, việc bảo vệ an toàn cho bản thân em có quyền lựa chọn. Cô không muốn nghe bất cứ một tin xấu nào như chuyện đêm qua. Nếu Thiên Yết không đến kịp, cô cũng không dám nghĩ đến chuyện phía sau nữa. Thật sự, thấy bản thân em phải chịu những bất hạnh như vậy, là giáo viên chủ nhiệm cô cảm thấy có lỗi rất nhiều.

- Em muốn suy nghĩ một lúc được không ạ?

Cô Ma Kết gật đầu rồi bước ra ngoài. Cả căn phòng rộng chỉ còn mỗi tôi và Thiên Yết. Thấy tôi im lặng hồ lâu, cậu ấy lo lắng lên tiếng trước.

- Có muốn uống nước không?

- Không. – Tôi mệt mỏi đáp. Lúc này đây, trong đầu tôi hoàn toàn trống rỗng. Nó chẳng đủ sức để suy nghĩ bất cứ chuyện gì. Nó bất ngờ. Nó sốc. Nó cũng quá bàng hoàng.

Dù tôi nói không, nhưng Thiên Yết vẫn nhanh chóng mang đến cho tôi một ly nước ấm. Đặt vào lòng bàn tay tôi, cậu quan tâm.

- Uống đi. Cậu như cái cây chết héo rồi. Uống vào để hồi sinh.

Tôi bật cười với cậu nói đó của cậu, rồi thuận tay uống hết nửa cốc. Đặt cốc nước lên phía trước, ánh mắt đắm chìm trong thứ chất lỏng trong suốt. Chợt cảm thấy quá mệt mỏi.

- Cậu muốn nghe tớ nói không?

- Hả... Tôi nhìn vào đôi mắt cậu chờ đợi. – Có.

- Hãy chọn điều cậu muốn ấy. Điều mà có thể làm cậu hạnh phúc. Hãy nghĩ đến suy nghĩ đầu tiên của mình, đó là mong muốn thuần khiết và bản năng nhất của cậu, đó là thứ có thể làm cậu hạnh phúc. Đừng tính toán hay nặng lòng về bất cứ điều gì cả. Cậu không sai.

Người con trai này càng lúc càng cuốn hút tôi. Càng lúc càng khiến tôi muốn lại gần, muốn bước vào thế giới của cậu và muốn giữ cậu ở bên cạnh. Mỗi lời cậu nói với tôi, nó như tiếng lòng của tôi vậy. Nhưng tôi không đủ thông minh và minh mẫn để nhận ra như cậu. Cậu ấy cũng có thể là thế giới của tôi, chỉ cần có cậu ở bên, mọi khó khăn của tôi đều chẳng là gì.

Tôi uống cạn phần nước còn lại rồi bước nhanh ra ngoài, nơi cô Ma Kết. Mươi phút trước, tôi còn vùng vẫy trong cái thế giới nội tâm phức tạp của mình. Bao nhiêu suy tư, bao nhiêu tính toán. Có hận, có thương. Có khao khát, có cam chịu. Nhưng lúc này đây, khi đối diện với cô Ma Kết, tôi cảm thấy bản thân mình hoàn toàn khác. Mọi gánh nặng kia chưa từng tồn tại, cả thân thể thông suốt, nhẹ bẫng.

- Cô, em muốn về ở với mẹ ở trại trẻ được không? Nhưng em cũng không muốn truy tố Dì. Dù sao, thời gian vừa qua, Dì cũng vất vả cưu mang em, nếu báo công an và Dì bị bắt thì em sẽ áy náy và trách bản thân vô ơn. Lòng em thực sự không thoải mái. Có thể dàn xếp để em rời khỏi đó và Dì cũng không bị ảnh hưởng không ạ?

- Cô sẽ cố gắng giúp em.

Nói rồi, cô kêu chúng tôi ngồi lại văn phòng đợi, cô vội vã rời đi, khoảng 20 phút sau, cô quay về, bên cạnh là một chú công an. Vừa nhìn thấy bóng áo xanh, toàn thân tôi đã run rẩy. Tôi chợt nghĩ, cô đã nói dối mình, cô đã thất hứa với mình rồi sao. Mọi chuyện mới chỉ khoảng 20 phút trước. Ánh mắt tôi thất vọng và suy sụp nặng nè. Nhưng Thiên Yết lại xuất hiện, tỏa áng, lấp lánh với thứ hào quang diệu kì. Cậu vỗ vai tôi.

- Đừng lo, để xem có chuyện gì đã.

Và đúng như cậu nói, cô Ma Kết và chú công an đến nói chuyện với tôi. Cô yêu cầu tôi kể hết mọi sự việc đã diễn ra trong thời gian tôi ở nhà Dì, đồng thời cũng nói rõ mong muốn về cách xử lý của tôi. Chú công an ghi âm và ghi chép tỉ mỉ. Sau đó, cô và chú cùng dời đi. Hai người vừa đi vừa bàn bạc gì đó.

Khi cô quay lại, cô thông báo với chúng tôi vài chuyện.

- Chú ấy có nói rằng. Trước mắt em không nên về nhà để tránh kích động đến tâm lý Dì. Ngay chiều nay, chú ấy sẽ triệu tập Dì lên lấy lời khai. Sau đó, chúng ta mới đi đến dàn xếp hai phía. Vì vậy, em tạm thời có thể ở nhờ nhà ai được không?

- Dạ được – Tôi vui vẻ nghĩ ngay đến việc mình sẽ quay về trại trẻ nhưng niềm vui vụt tắt khi nhận ra, quy định của trại trẻ rất nghiêm ngặt, tôi sẽ không được phép ở lại đó quá lâu.

Thiên Yết thấy tôi ỉu xìu nên mìm cườ, nói.

- Nếu Song Ngư không ngại thì có thể ở lại nhà em.

Cô Ma Kết im lặng rồi hướng về phía tôi.

- Em muốn sao?

- Dạ cũng được ạ. Em chỉ sợ làm phiền Thiên Yết.

- Nếu vậy thì chốt là Ngư sẽ ở nhà Yết một vài ngày cho đến khi bên công an xử lý và chốt phương án. Dù sao là Thiên Yết nên cô cũng an tâm.

- Dạ - Cả hai chúng tôi cùng đồng thanh. Trong lúc đương nghĩ đồ đạc thì như thế nào thì Thiên Yết đã hỏi nhanh.

- Cô ơi hiện tại Ngư đang không có đồ đạc gì theo người ạ?

- Chiều nay cô sẽ cùng chú công an tới gặp Dì, sau đó cô sẽ xin phép qua nhà Ngư lấy đồ giúp em luôn. Em viết danh sách những đồ cần lấy gửi cô nhé.

- Dạ vâng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me