[Thiên Yết - Song Ngư ] Thanh Xuân này, Tôi lỡ trao tay cho cậu ấy (Hoàn)
14. Hoa
Nếu hỏi, trong tình yêu Thiên Yết là người như thế nào? Thì đó chính là người yêu quốc dân mà mọi cô gái đều tìm kiếm. Mạnh mẽ, dịu dàng, yêu thương, ân cần, quan tâm và chở che. Nếu nói đơn giản thì chính là " Mọi điều Xử Nữ muốn đều là mệnh lệnh". Thiên Yết trân trọng người mình yêu thương.
Và có lẽ, sự yêu thương này cậu không chỉ dành cho Xử Nữ mà chính cả Song Ngư, cô cũng may mắn nhận được. Có lẽ, vì họ thiếu cái gì thì người ta muốn có cái đó. Từ nhỏ, việc sống trong một gia đình giàu sang nhưng luôn thiếu sự quan tâm chăm sóc của ba mẹ vô tình biến cậu bé Thiên Yết lạc quan đáng yêu ngày nào trở nên lãnh đạm, cô độc. Vì vậy, khi ở bên Xử Nữ hay Song Ngư, cậu luôn cảm nhận được tình yêu thương và tự nhận trách nhiệm mang yêu thương đến với họ.Đối với Song Ngư đó là sự đồng cảm, thương sót cho số phận hoàn cảnh của cô. Vậy với Xử Nữ có ba mẹ giàu có, cuộc sống luôn đầy đủ như một nàng công chúa thì điều gì đã thu hút khiến Thiên Yết yêu cô ấy say đắm.Sau khi đưa Thiên Bình về ở cùng, ba mẹ Thiên Yết không còn đi công tác nhiều như trước. Chỉ thỉnh thoảng ba sẽ phải ra ngoài vài ngay hoặc một tuần sẽ trở về. Mẹ tạm gác công việc để chăm sóc cho Thiên Yết và Thiên Bình nhiều hơn. Đã có lần, cậu thủ thỉ bên tai mẹ thắc mắc:- Sao bây giờ mẹ không phải đi công tác nữa? Mẹ không phải đi làm nữa phải không? Mẹ ở nhà với Yết à?Mẹ cười hiền và xoa đầu cậu đáp:- Ừm, mẹ sẽ ở nhà để chăm sóc Yết và Bình.- Mẹ sẽ ở nhà thế này mãi chứ? Mẹ hứa với con nhé. – Ánh mắt cậu long lanh mong chờ.- Mẹ xin lỗi. Vì Thiên Bình mới về nhà nên mẹ đã phải bỏ việc ở cơ quan để chăm sóc cho Bình và Yết. Mẹ sợ Bình lạ nhà nên...- TẠI SAO? – Chưa nghe hết câu, Thiên Yết đã òa lên khóc rồi hét lớn. Mẹ bất ngờ và ánh mắt hoảng hốt nhìn từng tâm trạng cảm xúc đang biến đổi trong đôi mắt ngây dại của Thiên Yết. Nghe thấy tiếng hét lớn, Thiên Bình đang trong phòng khách xem phim chạy tới chỗ mẹ và cậu. Nhìn Thiên Yết òa khóc, cậu sợ hãi rồi cũng bật khóc theo. Từ bữa đưa về nhà, tậm trang Thiên Bình đã ổn định và không còn khóc. Nhưng đột nhiên thấy Thiên Yết như vậy, Thiên Bình không khỏi xúc động mà khóc theo. Thấy Thiên Bình khóc thì Thiên Yết từ từ ngừng khóc rồi ngỡ ngàng nhìn về Bình. Vì sự tò mò và lạ lẫm mà cậu quên mất mình đang giận dỗi mẹ. Đôi mắt trân trân dõi theo Thiên Bình.Ngay khi Thiên Bình chạy tới và khóc, mẹ hốt hoảng bỏ việc đang làm chạy tới ôm cậu ấy vào lòng. Mẹ sợ cậu đang bất ổn vì quá xúc động sẽ lại nhớ chuyện cũ mà lên cơn co giật. Nên mẹ mau chóng ôm cậu ấy vào lòng án ủi. Thiên Yết chứng kiến sự yêu thương của mẹ dành cho người khác. Cậu vừa ngạc nhiên, vừa đau lòng, vừa thất vọng. Trong lòng cậu xuất hiện sự mất mát xen lẫn tức giận và tủi thân. Cậu lặng lẽ về phòng, khóa trái cửa dù mẹ có gọi, có xin lỗi ngoài cửa như thế nào cậu cũng im lặng và không chịu ra ngoài.Đúng ngày hôm ấy, ba đi công tác về nhà sau một tuần dài. Chứng kiến cảnh Thiên Bình sụt sịt khóc, mẹ âu lo đứng bên ngoài cửa năn nỉ cậu ra ăn cơm. Còn cậu con trai Thiên Yết ương ngạnh không đáp một lời. Ba cáu gắt đi tới kêu mẹ ra ngoài đưa Thiên Bình đi ăn tối trước, còn mình ở lại dạy dỗ cậu.Ba cậu lấy khóa dự phòng mở cửa bước vào phòng Thiên Yết, lúc này cậu đang đeo headphone và chơi điện tử trên máy. Nghe tiếng ba mẹ nói chuyện, cậu đoán được ba sẽ vào nên bật dậy ngồi vào máy tính để chơi. Ngay khi vào phòng thấy cảnh ấy, ba Thiê Yết thở dài rồi hít thật sâu để kìm nén cơn giận.Từ bên ngoài, mẹ Thiên Yết lo lắng nhấp nhổm nhìn về phía cửa. Biết chồng là người nghiêm khắc và nóng tính, nên mẹ rất lo sợ ba sẽ nói những điều nặng lời làm tổn thương Yết. Khoảng gần tiếng sau, Thiên Bình đã quay về phòng nghỉ thì cửa phòng Thiên Yết được mở ra. Khuôn mặt ba đỏ ngầu, ánh mắt căng thẳng. Còn Thiên Yết chậm chạp bước ra sau, khuôn mặt không mảy may cảm xúc. Nó vô hồn, thần thờ và lì lợm. Dù chẳng nghe thấy tiếng xô xát, nhưng nhìn cảnh tượng này mẹ cảm nhận được điều gì đó chẳng lành.Đêm đó, mẹ hỏi ba có chuyện gì xảy ra. Ba thở dài đau khổ: Chúng ta cần nghiêm khắc với Yết hơn không thì thằng bé sẽ hư hỏng mất. Vì thương con mà chúng ta đã yêu chiều con nên giờ đây Yết sinh thôi bướng bỉnh, kiêu ngạo và ích kỉ. Yết nói, chúng ta không cần nó, chúng ta chỉ quan tâm tới Bình. Yết ghét Thiên Bình.- Mình đừng lo! Rồi Yết sẽ hiểu thôi. Thằng bé còn quá nhỏ mà.Nhưng có lẽ ba mẹ đã sai thật rồi. Mẹ đã luôn tin tưởng Yết trưởng thành hơn những cậu bé cùng lứa tuổi mà không chấp nhận rằng, dù thế nào cậu cũng chỉ là một đứa trẻ. Một cậu bé luôn them khát sự quan tâm và dỗ dành của ba mẹ. Nay lại chứng kiến sự thương yêu ít ỏi ấy dành cho người khác. Khiến cậu nghĩ rằng mình như bị bỏ rơi, ruồng bỏ. Và từ lúc đó, Yết trở nên lãnh đạm, kiệm lời và thờ ơ với mọi việc xung quanh.Ba mẹ cho Thiên Yết và Thiên Bình theo học cùng một trường. Thiên Bình hơn Thiên Yết một lớp. Ngay từ khi mới nhập học, hai cậu bé đã thu hút sự chú ý của thầy cô và nhiều học sinh khác bởi vẻ ngoài khôi ngô, tuấn tú và thành tích học ổn định cùng sự xuất thân từ gia đình giáo sư. Thời gian cấp hai mau chóng trôi qua, Thiên Bình trong mắt mọi người là chàng trai ấm áp như mặt trời, sôi nổi, lạc quan, tốt bụng, luôn yêu thương và thấu hiểu người khác. Về thành tích học tập thì không thể xuất sắc hơn. Cậu luôn giữ thành tích đứng đầu trường, luôn nằm trong danh sách thi học sinh giỏi và các cuộc thi về nghiên cứu khoa học dành cho học sinh. Thiê Yết có phần khác biệt. Cậu chỉ cố gắng để giữ thành tích nằm trong tốp của trường ngoài ra, cậu đều tách biệt và cô lập. Cậu không có bạn bè trong lớp, cậu không tham gia các hoạt động của trường và cậu chẳng hào hứng để nỗ lực hay thi đua gì cả. Cũng giống như bây giờ, cậu tự xây dựng ra một vỏ bọc để không bước ra và cũng không cho ai bước vào. Cậu độc hành. Và có lẽ sự cô độc, lạnh lùng ấy với nét đẹp cuốn hút có chút trưởng thành hơn những chàng trai cũng tuổi là điểm cuốn hút của cậu đối với con gái. Nếu trong trường, Thiên Bình là warmboy tỏa sáng thì Thiên Yết chính là đối trọng một chàng coldboy, badboy vạn người mê.Năm đó, khi Thiên Yết đang học lớp 8 và Thiên Bình học lớp 9. Trong trường có hoạt động thi văn nghệ, lớp Thiên Bình phân phó cậu ấy và Xử Nữ kết hợp tạo màn song ca. Mọi người ai đều biết Thiên Bình có tài đánh đàn rất hay còn Xử Nữ có giọng hát trầm ấm và khỏe nên tất thẩy đều mong chờ và hy vọng mang lại giải thưởng cho lớp. Vì là năm cuối cấp nên ai ai cũng hào hứng và cố gắng để biến đây trở thành kỉ niệm. Để không phụ lòng mong chờ của mọi người, Thiên Bình và Xử Nữ gia sức tập luyện. Bữa đó là một ngày chủ nhật, Thiên Yết đang say giấc ngủ thì nghe tiếng đàn ghita vang vọng từ phòng đối diện là của Thiên Bình. Với cảnh này, cậu đã quá quen nên chỉ gắt gỏng đôi câu rồi lại cuộn mình tròn chăn ngủ tiếp. À phòng đối diện chính là căn phòng để sách bây giờ, trước đây là phòng của Thiên Bình. Khi mọi người chuyển đi, Thiên Yết đã thiết kế lại toàn bộ căn nhà và cho chỉnh sửa theo ý mình. Nhưng rồi, cậu choàng tỉnh giấc bởi giọng hát ngọt ngào, ấm áp của một cô gái. Trong lòng cậu xuất hiện một tia nắng xuân. Cậu kéo chăn và thẫn thờ lắng nghe tiếng hát của cô. Tiếng đàn điêu luyện của Thiên Bình như làm tôn thêm cho cái hồn của bài hát cô đang ca. Khiến cõi lòng cậu như bị cuốn theo từng giai điệu. Khi tiếng hát ngừng, cậu bồn chồn trong lòng rồi bật dậy bước ra ngoài. Đứng lấp ló ngoải cửa, cậu bắt gặp ánh nhìn của cô gái bên trong. Khuôn mặt nhỏ, đôi mắt sáng và hàng long mi cong vút. Đôi môi đang nở nụ cười hiền ấm áp. Cô tết tóc cao và mặc chiếc váy màu hồng nhạt. Thiên Yết thẫn thờ khi lạc vào đôi mắt cô. Cậu ngẩn ngơ rồi cũng mỉm cười theo. Sau khi nhận thấy Xử Nữ cũng hướng về phía mình, cậu luống cuống quay về phòng. Và trong cả buổi sáng hôm ấy, cậu không ra khỏi giưởng nửa bước, chỉ lặng im lắng nghe tiếng động từ phòng bên cạnh.Cho đến tối, khi chuẩn bị đi ngủ, cậu lạnh lùng sang phòng nói chuyện:- Cô gái sáng nay .... Cô bạn hát....là bạn anh à – Thiên Yết ngại ngùng hỏi. Thiên Bình bật cười vì lần tiên thấy Yết để ý đến ai đó. Cậu gật đầu.- Ừ.Thiên Yết yên lặng không nói tiếp. Thiên Bình rời mắt khỏi cuốn sách đang đọc nhìn Yết.- Thích bạn đó phải không?- Không phải – Thiên Yết đáp trả ngay lập tức – Chỉ là thấy bạn đấy hát hay thôi.- Bạn ấy tên là Xử Nữ. Hoa khôi trường mình mà em không biết à?- Có quan tâm ai ở trường đâu?- Đúng rồi. Em có bao giờ để ý ai xung quanh đâu. Thế mà bạn ý biết rõ em lắm á. Vừa thấy em, Xử Nữ đã hỏi Thiên Yết lớp 8A1 đó à. Rồi con khen em nhìn đẹp trai dễ thương nữa. - Ừ.Thiên Yết đáp cụt lủn rồi đi về phòng. Ngày hôm sau đến trường, không hiểu sao cậu lại gặp Xử Nữ vào giờ nghĩ trưa ở căng tin. Hai người xếp hàng cạnh nhau khi lấy cơm. Đến khi chọn chỗ ngồi, cậu lại bị Thiên Bình kéo lại ngồi ăn cùng cậu ấy và Xử Nữ. Cứ như thế, mối lương duyên của ba người họ hình thành.Khi ở trường, Thiên Yết và Thiên Bình rất ít khi chạm mặt nhau. Cậu còn cố tình lảng tránh hay hạn chế đụng độ. Bởi cậu thật lòng không thích cảm giác hai người đứng cạnh nhau một chút nào. Nhưng từ khi biết Xử Nữ, mọi sự việc diễn ra một cách vô tình như được sắp đặt trước. Có vô vàn cái cớ để ba người họ ngồi lại với nhau như hôm nay. Khi là ăn trưa cùng, khi là nhờ duyệt bài hộ, khi lại là tập bài cho Xử Nữ khi Bình bận... Và mọi thứ cứ tự nhiên tạo thành bộ ba. Chính trong quãng thời gian nay, sự xuất hiện của Xử Nữ đã làm thay đổi Thiên Yết rất nhiều. Khi có ba người, cậu trở nên vui vẻ, hòa đồng và quan tâm người khác hơn nữa. Dáng vẻ cô độc, lạnh lùng vốn thấy nay cũng bớt đi. Bởi bên cậu giờ đây luôn có Xử Nữ song hành. Còn với Xử Nữ, nếu không phải lên lớp thì luôn kéo Thiên Bình đi gặp Thiên Yết. Bình cũng đoán được phần nào tâm ý của cậu đối với Xử Nữ nên cũng gia sức tạo cơ hội ba người gặp nhau. Và khi ba người cùng tụ hội tại một nơi thì ở đó tỏa ra một bầu không khí lạ thường khiến tất cả mọi người phải ngoái lại nhìn, im lặng lắng nghe hay chạnh lòng ghen tỵ. Không rõ cảm xúc của Thiên Bình và Thiên Yết như thế nào nhưng Xử Nữ lại rất cảm giác này.Khi Thiên Bình học xong cấp hai, ba mẹ quyết định cả nhà di cư sang Nhật bởi ba mẹ đang tham gia một nghiên cứu khoa học bên đó, muốn cả nhà cùng sang để tiện chăm sóc. Thiên Yết không thể chấp nhận lý do đó. Cậu không muốn rời xa thành phố này và đặc biệt, cậu muốn ở gần Xử Nữ nhiều hơn nữa. Nên Thiên Yết đã thỏa thuận với ba mẹ rằng để cậu học xong cấp 2 rồi sang. Cậu có thể tự chăm sóc cho bản thân như hồi bé. Vì sự ương bướng của cậu con trai nên ba mẹ Thiên Yết chấp nhận lý do của cậu. Cả nhà cùng di cư sang Nhật và để cậu lại với bà vú đã từng chăm sóc cho cậu từ hồi còn nhỏ. Thiên Yết bước vào năm cuối cấp còn Xử Nữ theo học tại trường cấp ba trong khu vực. Sauk hi Thiên Bình đi, Xử Nữ đã buồn rất nhiều và đã từng gần hai tháng không gặp cậu. Cô nói rằng: Nếu gặp cậu sẽ lại nhớ Thiên Bình nên tạm thời chưa muốn gặp? Thiên Yêt lờ mờ cảm nhận được sự khác biệt về cảm xúc của Xử Nữ dành cho Thiên Bình rồi nhưng cậu lại ngoan cố lờ đi. Cho đến ngày Valentine năm 15 tuổi, sau một thời gian dài yêu thương âm thầm Xử Nữ, Thiên Yết lấy hết can đảm để nói chuyện với cô. Đêm đó, cậu đã nói hết lòng mình và cũng nói lý do cậu còn ở lại Việt Nam cũng vì cô. Nhưng đáp lại sự chân thành của cậu lại là sự im lặng của Xử Nữ. Nhưng rồi cô cũng chịu lên tiếng.- Em có biết chị dành tình cảm đặc biệt cho Thiên Bình phải không?- ... Thiên Yết hít một sâu kìm nén. Đến giây phút đó, cậu vẫn gặt đi những hoài nghi của bản thân về tình cảm Xử Nữ dành cho Thiên Bình. Đến khi chính cô nói ra sự thật, cậu vẫn không dám đối diện chấp nhận.- Chị thích Thiên Bình. Từ khi cả hai cùng một đội tập văn nghệ. Thế nên khi cậu ấy quyết định đi Nhật, chị đã rất ngỡ ngàng, cảm giác bản thân như bị bỏi rơi. Khi ấy, em luôn ở bên quan tâm và chăm sóc cho chị giúp chị không còn giữ suy nghĩ tồi tệ đó. Thế nhưng, dù sao tình cảm đó cũng chỉ là sự biết ơn, nó không đủ để chị nói rằng thích hay yêu em. Nếu bất giờ, chị chấp nhận lời yêu em thì thật sự quá bất công và có lỗi với tình cảm của em- Em sẽ đợi. Chỉ cần chị cho em cơ hội được ở bên, em đợi được.
Và có lẽ, sự yêu thương này cậu không chỉ dành cho Xử Nữ mà chính cả Song Ngư, cô cũng may mắn nhận được. Có lẽ, vì họ thiếu cái gì thì người ta muốn có cái đó. Từ nhỏ, việc sống trong một gia đình giàu sang nhưng luôn thiếu sự quan tâm chăm sóc của ba mẹ vô tình biến cậu bé Thiên Yết lạc quan đáng yêu ngày nào trở nên lãnh đạm, cô độc. Vì vậy, khi ở bên Xử Nữ hay Song Ngư, cậu luôn cảm nhận được tình yêu thương và tự nhận trách nhiệm mang yêu thương đến với họ.Đối với Song Ngư đó là sự đồng cảm, thương sót cho số phận hoàn cảnh của cô. Vậy với Xử Nữ có ba mẹ giàu có, cuộc sống luôn đầy đủ như một nàng công chúa thì điều gì đã thu hút khiến Thiên Yết yêu cô ấy say đắm.Sau khi đưa Thiên Bình về ở cùng, ba mẹ Thiên Yết không còn đi công tác nhiều như trước. Chỉ thỉnh thoảng ba sẽ phải ra ngoài vài ngay hoặc một tuần sẽ trở về. Mẹ tạm gác công việc để chăm sóc cho Thiên Yết và Thiên Bình nhiều hơn. Đã có lần, cậu thủ thỉ bên tai mẹ thắc mắc:- Sao bây giờ mẹ không phải đi công tác nữa? Mẹ không phải đi làm nữa phải không? Mẹ ở nhà với Yết à?Mẹ cười hiền và xoa đầu cậu đáp:- Ừm, mẹ sẽ ở nhà để chăm sóc Yết và Bình.- Mẹ sẽ ở nhà thế này mãi chứ? Mẹ hứa với con nhé. – Ánh mắt cậu long lanh mong chờ.- Mẹ xin lỗi. Vì Thiên Bình mới về nhà nên mẹ đã phải bỏ việc ở cơ quan để chăm sóc cho Bình và Yết. Mẹ sợ Bình lạ nhà nên...- TẠI SAO? – Chưa nghe hết câu, Thiên Yết đã òa lên khóc rồi hét lớn. Mẹ bất ngờ và ánh mắt hoảng hốt nhìn từng tâm trạng cảm xúc đang biến đổi trong đôi mắt ngây dại của Thiên Yết. Nghe thấy tiếng hét lớn, Thiên Bình đang trong phòng khách xem phim chạy tới chỗ mẹ và cậu. Nhìn Thiên Yết òa khóc, cậu sợ hãi rồi cũng bật khóc theo. Từ bữa đưa về nhà, tậm trang Thiên Bình đã ổn định và không còn khóc. Nhưng đột nhiên thấy Thiên Yết như vậy, Thiên Bình không khỏi xúc động mà khóc theo. Thấy Thiên Bình khóc thì Thiên Yết từ từ ngừng khóc rồi ngỡ ngàng nhìn về Bình. Vì sự tò mò và lạ lẫm mà cậu quên mất mình đang giận dỗi mẹ. Đôi mắt trân trân dõi theo Thiên Bình.Ngay khi Thiên Bình chạy tới và khóc, mẹ hốt hoảng bỏ việc đang làm chạy tới ôm cậu ấy vào lòng. Mẹ sợ cậu đang bất ổn vì quá xúc động sẽ lại nhớ chuyện cũ mà lên cơn co giật. Nên mẹ mau chóng ôm cậu ấy vào lòng án ủi. Thiên Yết chứng kiến sự yêu thương của mẹ dành cho người khác. Cậu vừa ngạc nhiên, vừa đau lòng, vừa thất vọng. Trong lòng cậu xuất hiện sự mất mát xen lẫn tức giận và tủi thân. Cậu lặng lẽ về phòng, khóa trái cửa dù mẹ có gọi, có xin lỗi ngoài cửa như thế nào cậu cũng im lặng và không chịu ra ngoài.Đúng ngày hôm ấy, ba đi công tác về nhà sau một tuần dài. Chứng kiến cảnh Thiên Bình sụt sịt khóc, mẹ âu lo đứng bên ngoài cửa năn nỉ cậu ra ăn cơm. Còn cậu con trai Thiên Yết ương ngạnh không đáp một lời. Ba cáu gắt đi tới kêu mẹ ra ngoài đưa Thiên Bình đi ăn tối trước, còn mình ở lại dạy dỗ cậu.Ba cậu lấy khóa dự phòng mở cửa bước vào phòng Thiên Yết, lúc này cậu đang đeo headphone và chơi điện tử trên máy. Nghe tiếng ba mẹ nói chuyện, cậu đoán được ba sẽ vào nên bật dậy ngồi vào máy tính để chơi. Ngay khi vào phòng thấy cảnh ấy, ba Thiê Yết thở dài rồi hít thật sâu để kìm nén cơn giận.Từ bên ngoài, mẹ Thiên Yết lo lắng nhấp nhổm nhìn về phía cửa. Biết chồng là người nghiêm khắc và nóng tính, nên mẹ rất lo sợ ba sẽ nói những điều nặng lời làm tổn thương Yết. Khoảng gần tiếng sau, Thiên Bình đã quay về phòng nghỉ thì cửa phòng Thiên Yết được mở ra. Khuôn mặt ba đỏ ngầu, ánh mắt căng thẳng. Còn Thiên Yết chậm chạp bước ra sau, khuôn mặt không mảy may cảm xúc. Nó vô hồn, thần thờ và lì lợm. Dù chẳng nghe thấy tiếng xô xát, nhưng nhìn cảnh tượng này mẹ cảm nhận được điều gì đó chẳng lành.Đêm đó, mẹ hỏi ba có chuyện gì xảy ra. Ba thở dài đau khổ: Chúng ta cần nghiêm khắc với Yết hơn không thì thằng bé sẽ hư hỏng mất. Vì thương con mà chúng ta đã yêu chiều con nên giờ đây Yết sinh thôi bướng bỉnh, kiêu ngạo và ích kỉ. Yết nói, chúng ta không cần nó, chúng ta chỉ quan tâm tới Bình. Yết ghét Thiên Bình.- Mình đừng lo! Rồi Yết sẽ hiểu thôi. Thằng bé còn quá nhỏ mà.Nhưng có lẽ ba mẹ đã sai thật rồi. Mẹ đã luôn tin tưởng Yết trưởng thành hơn những cậu bé cùng lứa tuổi mà không chấp nhận rằng, dù thế nào cậu cũng chỉ là một đứa trẻ. Một cậu bé luôn them khát sự quan tâm và dỗ dành của ba mẹ. Nay lại chứng kiến sự thương yêu ít ỏi ấy dành cho người khác. Khiến cậu nghĩ rằng mình như bị bỏ rơi, ruồng bỏ. Và từ lúc đó, Yết trở nên lãnh đạm, kiệm lời và thờ ơ với mọi việc xung quanh.Ba mẹ cho Thiên Yết và Thiên Bình theo học cùng một trường. Thiên Bình hơn Thiên Yết một lớp. Ngay từ khi mới nhập học, hai cậu bé đã thu hút sự chú ý của thầy cô và nhiều học sinh khác bởi vẻ ngoài khôi ngô, tuấn tú và thành tích học ổn định cùng sự xuất thân từ gia đình giáo sư. Thời gian cấp hai mau chóng trôi qua, Thiên Bình trong mắt mọi người là chàng trai ấm áp như mặt trời, sôi nổi, lạc quan, tốt bụng, luôn yêu thương và thấu hiểu người khác. Về thành tích học tập thì không thể xuất sắc hơn. Cậu luôn giữ thành tích đứng đầu trường, luôn nằm trong danh sách thi học sinh giỏi và các cuộc thi về nghiên cứu khoa học dành cho học sinh. Thiê Yết có phần khác biệt. Cậu chỉ cố gắng để giữ thành tích nằm trong tốp của trường ngoài ra, cậu đều tách biệt và cô lập. Cậu không có bạn bè trong lớp, cậu không tham gia các hoạt động của trường và cậu chẳng hào hứng để nỗ lực hay thi đua gì cả. Cũng giống như bây giờ, cậu tự xây dựng ra một vỏ bọc để không bước ra và cũng không cho ai bước vào. Cậu độc hành. Và có lẽ sự cô độc, lạnh lùng ấy với nét đẹp cuốn hút có chút trưởng thành hơn những chàng trai cũng tuổi là điểm cuốn hút của cậu đối với con gái. Nếu trong trường, Thiên Bình là warmboy tỏa sáng thì Thiên Yết chính là đối trọng một chàng coldboy, badboy vạn người mê.Năm đó, khi Thiên Yết đang học lớp 8 và Thiên Bình học lớp 9. Trong trường có hoạt động thi văn nghệ, lớp Thiên Bình phân phó cậu ấy và Xử Nữ kết hợp tạo màn song ca. Mọi người ai đều biết Thiên Bình có tài đánh đàn rất hay còn Xử Nữ có giọng hát trầm ấm và khỏe nên tất thẩy đều mong chờ và hy vọng mang lại giải thưởng cho lớp. Vì là năm cuối cấp nên ai ai cũng hào hứng và cố gắng để biến đây trở thành kỉ niệm. Để không phụ lòng mong chờ của mọi người, Thiên Bình và Xử Nữ gia sức tập luyện. Bữa đó là một ngày chủ nhật, Thiên Yết đang say giấc ngủ thì nghe tiếng đàn ghita vang vọng từ phòng đối diện là của Thiên Bình. Với cảnh này, cậu đã quá quen nên chỉ gắt gỏng đôi câu rồi lại cuộn mình tròn chăn ngủ tiếp. À phòng đối diện chính là căn phòng để sách bây giờ, trước đây là phòng của Thiên Bình. Khi mọi người chuyển đi, Thiên Yết đã thiết kế lại toàn bộ căn nhà và cho chỉnh sửa theo ý mình. Nhưng rồi, cậu choàng tỉnh giấc bởi giọng hát ngọt ngào, ấm áp của một cô gái. Trong lòng cậu xuất hiện một tia nắng xuân. Cậu kéo chăn và thẫn thờ lắng nghe tiếng hát của cô. Tiếng đàn điêu luyện của Thiên Bình như làm tôn thêm cho cái hồn của bài hát cô đang ca. Khiến cõi lòng cậu như bị cuốn theo từng giai điệu. Khi tiếng hát ngừng, cậu bồn chồn trong lòng rồi bật dậy bước ra ngoài. Đứng lấp ló ngoải cửa, cậu bắt gặp ánh nhìn của cô gái bên trong. Khuôn mặt nhỏ, đôi mắt sáng và hàng long mi cong vút. Đôi môi đang nở nụ cười hiền ấm áp. Cô tết tóc cao và mặc chiếc váy màu hồng nhạt. Thiên Yết thẫn thờ khi lạc vào đôi mắt cô. Cậu ngẩn ngơ rồi cũng mỉm cười theo. Sau khi nhận thấy Xử Nữ cũng hướng về phía mình, cậu luống cuống quay về phòng. Và trong cả buổi sáng hôm ấy, cậu không ra khỏi giưởng nửa bước, chỉ lặng im lắng nghe tiếng động từ phòng bên cạnh.Cho đến tối, khi chuẩn bị đi ngủ, cậu lạnh lùng sang phòng nói chuyện:- Cô gái sáng nay .... Cô bạn hát....là bạn anh à – Thiên Yết ngại ngùng hỏi. Thiên Bình bật cười vì lần tiên thấy Yết để ý đến ai đó. Cậu gật đầu.- Ừ.Thiên Yết yên lặng không nói tiếp. Thiên Bình rời mắt khỏi cuốn sách đang đọc nhìn Yết.- Thích bạn đó phải không?- Không phải – Thiên Yết đáp trả ngay lập tức – Chỉ là thấy bạn đấy hát hay thôi.- Bạn ấy tên là Xử Nữ. Hoa khôi trường mình mà em không biết à?- Có quan tâm ai ở trường đâu?- Đúng rồi. Em có bao giờ để ý ai xung quanh đâu. Thế mà bạn ý biết rõ em lắm á. Vừa thấy em, Xử Nữ đã hỏi Thiên Yết lớp 8A1 đó à. Rồi con khen em nhìn đẹp trai dễ thương nữa. - Ừ.Thiên Yết đáp cụt lủn rồi đi về phòng. Ngày hôm sau đến trường, không hiểu sao cậu lại gặp Xử Nữ vào giờ nghĩ trưa ở căng tin. Hai người xếp hàng cạnh nhau khi lấy cơm. Đến khi chọn chỗ ngồi, cậu lại bị Thiên Bình kéo lại ngồi ăn cùng cậu ấy và Xử Nữ. Cứ như thế, mối lương duyên của ba người họ hình thành.Khi ở trường, Thiên Yết và Thiên Bình rất ít khi chạm mặt nhau. Cậu còn cố tình lảng tránh hay hạn chế đụng độ. Bởi cậu thật lòng không thích cảm giác hai người đứng cạnh nhau một chút nào. Nhưng từ khi biết Xử Nữ, mọi sự việc diễn ra một cách vô tình như được sắp đặt trước. Có vô vàn cái cớ để ba người họ ngồi lại với nhau như hôm nay. Khi là ăn trưa cùng, khi là nhờ duyệt bài hộ, khi lại là tập bài cho Xử Nữ khi Bình bận... Và mọi thứ cứ tự nhiên tạo thành bộ ba. Chính trong quãng thời gian nay, sự xuất hiện của Xử Nữ đã làm thay đổi Thiên Yết rất nhiều. Khi có ba người, cậu trở nên vui vẻ, hòa đồng và quan tâm người khác hơn nữa. Dáng vẻ cô độc, lạnh lùng vốn thấy nay cũng bớt đi. Bởi bên cậu giờ đây luôn có Xử Nữ song hành. Còn với Xử Nữ, nếu không phải lên lớp thì luôn kéo Thiên Bình đi gặp Thiên Yết. Bình cũng đoán được phần nào tâm ý của cậu đối với Xử Nữ nên cũng gia sức tạo cơ hội ba người gặp nhau. Và khi ba người cùng tụ hội tại một nơi thì ở đó tỏa ra một bầu không khí lạ thường khiến tất cả mọi người phải ngoái lại nhìn, im lặng lắng nghe hay chạnh lòng ghen tỵ. Không rõ cảm xúc của Thiên Bình và Thiên Yết như thế nào nhưng Xử Nữ lại rất cảm giác này.Khi Thiên Bình học xong cấp hai, ba mẹ quyết định cả nhà di cư sang Nhật bởi ba mẹ đang tham gia một nghiên cứu khoa học bên đó, muốn cả nhà cùng sang để tiện chăm sóc. Thiên Yết không thể chấp nhận lý do đó. Cậu không muốn rời xa thành phố này và đặc biệt, cậu muốn ở gần Xử Nữ nhiều hơn nữa. Nên Thiên Yết đã thỏa thuận với ba mẹ rằng để cậu học xong cấp 2 rồi sang. Cậu có thể tự chăm sóc cho bản thân như hồi bé. Vì sự ương bướng của cậu con trai nên ba mẹ Thiên Yết chấp nhận lý do của cậu. Cả nhà cùng di cư sang Nhật và để cậu lại với bà vú đã từng chăm sóc cho cậu từ hồi còn nhỏ. Thiên Yết bước vào năm cuối cấp còn Xử Nữ theo học tại trường cấp ba trong khu vực. Sauk hi Thiên Bình đi, Xử Nữ đã buồn rất nhiều và đã từng gần hai tháng không gặp cậu. Cô nói rằng: Nếu gặp cậu sẽ lại nhớ Thiên Bình nên tạm thời chưa muốn gặp? Thiên Yêt lờ mờ cảm nhận được sự khác biệt về cảm xúc của Xử Nữ dành cho Thiên Bình rồi nhưng cậu lại ngoan cố lờ đi. Cho đến ngày Valentine năm 15 tuổi, sau một thời gian dài yêu thương âm thầm Xử Nữ, Thiên Yết lấy hết can đảm để nói chuyện với cô. Đêm đó, cậu đã nói hết lòng mình và cũng nói lý do cậu còn ở lại Việt Nam cũng vì cô. Nhưng đáp lại sự chân thành của cậu lại là sự im lặng của Xử Nữ. Nhưng rồi cô cũng chịu lên tiếng.- Em có biết chị dành tình cảm đặc biệt cho Thiên Bình phải không?- ... Thiên Yết hít một sâu kìm nén. Đến giây phút đó, cậu vẫn gặt đi những hoài nghi của bản thân về tình cảm Xử Nữ dành cho Thiên Bình. Đến khi chính cô nói ra sự thật, cậu vẫn không dám đối diện chấp nhận.- Chị thích Thiên Bình. Từ khi cả hai cùng một đội tập văn nghệ. Thế nên khi cậu ấy quyết định đi Nhật, chị đã rất ngỡ ngàng, cảm giác bản thân như bị bỏi rơi. Khi ấy, em luôn ở bên quan tâm và chăm sóc cho chị giúp chị không còn giữ suy nghĩ tồi tệ đó. Thế nhưng, dù sao tình cảm đó cũng chỉ là sự biết ơn, nó không đủ để chị nói rằng thích hay yêu em. Nếu bất giờ, chị chấp nhận lời yêu em thì thật sự quá bất công và có lỗi với tình cảm của em- Em sẽ đợi. Chỉ cần chị cho em cơ hội được ở bên, em đợi được.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me