Thien Yet Song Ngu Thanh Xuan Nay Toi Lo Trao Tay Cho Cau Ay Hoan
Đúng như Thiên Yết nói, những ngày sau đã quay trở về quỹ đạo cũ. Sự bồn chồn, lo lắng đã tan biến trên khuôn mặt cậu. Thay vào đó, là hình ảnh chàng trai điềm đạm, trầm tính và có chút lạnh lùng chuyên tâm đọc tờ tạp chí buổi sáng hoặc cài tai nghe nhạc vào lúc giờ nghỉ. Thỉnh thoảng, mọi người sẽ thấy một Thiên Yết ân cần giúp đỡ Song Ngư học, và cũng có những lúc cả hai như đứa trẻ quậy phá trêu đùa nhau mà chẳng màng những con mắt xung quanh. Những ngày tiếp sau, nếu cả hai cùng vô tình gặp Xử Nữ ở trường, Thiên Yết đều lẳng lặng nắm tay kéo Song Ngư đi. Giờ đây, cô đã không còn đau lòng mỗi khi cậu làm thế, bởi cô biết không phải cậu đang lợi dùng mình để diễn xuất trước mặt Xử Nữ. Mà mọi chuyện đơn giản chỉ là cậu muốn cả hai bước qua nhanh, chẳng lưu luyến.
Một tuần trôi đi nhanh chóng. Hôm đó là ngày thứ 7 nên chỉ có tiết học buổi sáng. Sau khi tan học, Thiên Yết báo cô sẽ không về nhà luôn. Buổi chiều ở nhà một mình, cô dọn dẹp và nghỉ ngơi. Đợi đến gần 4h thì bắt đầu rảo bước đến cửa hàng. Quán ăn lúc 4h ngày thứ 7 sẽ đông hơn ngày thường, nhịp độ công việc bắt đầu tăng dần. Như thói quen, cô chào đồng nghiệp và hướng thẳng tới phòng thay đồ. Khoác lên mình bộ đồng phục và cài cúc, đeo nơ chỉnh tề rồi chạy nhanh ra quầy. Chị quản lý vừa thấy đã giao việc cho cô:- Song Ngư tạm thời đứng quầy order nhé. Lát Thiên An đào tạo nhân viên mới xong thì em phụ bếp và chạy bàn sau.- Mình có nhân viên mới hả chị? – Cô cầm chiếc khăn vừa lau bàn vừa hỏi chuyện, bàn tay liến thoáng lưới trên mặt quầy sạch sẽ để khách đứng chọn đồ được thoải mái. Đúng lúc đó có người đến order, cô chẳng kịp đảo mắt tìm kiếm nhân viên mới là ai.- Chị muốn dùng gì à?- Cho em hai phần kem socola, 1 ly chanh đá và 1 ly đào sả ạ?- Chị có muốn dùng kèm với khoai tây hay phô mai que không ạ?- Dạ thôi ạ...à, hay cho em một phần khoai tây cỡ lớn đi ạ.- Dạ vâng. Của chị gồm 2 kem socola, 1 ly chanh đá, 1 ly đào sả và 1 khoai tây cỡ lớn. Hóa đơn của chị hết 100.000 đồng. Chị vui lòng ra bàn đợi giúp em ạ. Cảm ơn chị.Gửi hóa đơn lại cho khách hàng, Song Ngư chuyển ngay order vào bếp để chuẩn bị. Trở lại quầy, cô đưa mắt một lượt khắp cửa hàng tìm gương mặt mới. Đôi tai nghểnh nghểnh về phía chị quản lý nghe ngóng. Thấy điệu bộ hồ hởi của cô, chị quản lý bật cười, khẽ thúc vào eo nhắc nhở.- Tập trung làm việc đi cô. Người ta đang đào tạo ở trên tầng 2, lát xuống cho cô dạy dỗ tiếp nhé.- Thôi ... thôi ... em nào dám. Cũng mới như ai thì biết gì mà dạy dỗ ạ. Làm hỏng việc lại bị trừ lương thì chết. Thôi cho em xin. Em xin từ chối trách nhiệm cao cả ấy. – Cô vừa cười, vừa bẻm mép đáp trả. Chị quản lý kiểm tra hộp ống hút và thìa bên ngoài quầy, rồi nhìn cô bằng ánh mắt ranh mãnh.- Người ta đẹp trai lắm đó. Cao tận m8, lại bằng tuổi em luôn. Thần thái, khí chất cứ phải gọi là chuẩn soái ca nghen.- Mét rưỡi như em với lên mét 8 có mà gãy cổ, sái tay. Tổn hại sức khỏe vậy em xin rút luôn chị.- Thế không phải tại ai đó có soái ca mét 8 đứng gốc cây à? Chỉ tiếc là hội thường dân này chưa được diện kiến nhan sắc của ai đó thôi.- Ấy, soái ca mét 8 đứng cây à. Ý chị nói cái cột đèn sao?- Đừng giả bộ ngơ ngơ nha cô!!! Bản chất cô xấu xa, hám trai như thế nào thì đã phơi bày hết rồi, phải không team Bếp.- Dạ, chuẩn rồi chị. – Team phụ Bếp đồng thanh lên tiếng.- Song Ngư à! Em không thể cãi lại bà già lắm chiêu này đâu. – Chị đồng nghiệp đứng dọn bàn gần đó nghe hết cuộc nói chuyện của hai người cũng bưng khay đồ ăn để trên bàn và đóng góp thêm một câu nhắc nhở. Song Ngư cười bất lực nhìn mọi người. Khi bị mọi người trêu trọc như vậy cô thường giả vờ ngốc hoặc im lặng làm ngơ là biện pháp hữu hiệu nhất. Thấy thế, mọi người lại càng vui vẻ trêu đùa nhiều hơn. Một phần tính cách Song Ngư cũng dễ chịu, điềm đạm, ít tranh đua nên cô cũng không thích tranh cãi nhiều. Thường thường sẽ tự biết im lặng nhẫn nhịn và nhún nhường cho đối phương. Dĩ hòa vi quý. Cô đơn thuần đến vậy.Trong lúc cô đang lấy order của vị khách mới đến, nhân viên mới theo sau chị Thiên An bước vào bếp. Cô đang mải chăm chú tư vấn các combo của cửa hàng cho khách nên không được diện kiến màn ra mắt của người đó. Chị Thiên An giới thiệu người mới rồi phân phó cậu ra quầy đứng cạnh cô để học cách nhận order. Cô lúi húi kiểm tra lại đơn rồi toan quay vào bếp để chuyển order thì đầu va vào ngay bả vai người mới đang bước lại. Đau oai oái nhưng cô chỉ kịp ray trán rồi đứng ở cửa thông giữa nhà bếp và quầy hàng để truyền đơn lời yêu cầu của khách.- Khách order 2 xuất cơm rang gà. Một suất nhiều cay, nhiều hành và ít sout. Suất còn lại không cây và nước sout để riêng. Và 2 ly pepsi để đá riêng ạ. OK?- Rõ rồi. – Team Bếp đồng thanh nhận đơn. Cô lúi cúi vừa đi vừa xoa trán vẫn còn nhưng nhức. Cô quên mất luôn việc phải trách tội người nào đó. Cô đứng cạnh máy tính, kiểm tra lại phần thức ăn đang ra của vị khách trước đó đã đủ chưa để đem cho khách thì có tiếng nói trầm ấm vang bên tai.- Trán không bị xưng đấy chứ?- HẢ... - Cô sửng sốt khi nghe thấy giọng nói quen. Cô quay sang phía phát ra âm thanh đó thì bắt gặp cậu trai mét 8, giọng trầm ấm, ân cần quen thuộc. Cô cứng họng không cất nên lời, ánh mắt hoảng hốt. - Nhìn thấy tớ sợ đến vậy à?- Sao...sao... lại.....như vậy?- Thì bữa trước nói rồi đó, kiếm việc gì làm cho bận. Giờ thì bận giống cậu luôn.Thiên Yết nhoẻn miệng cười, hai hàng lông mi được dịp cong vút lên. Ánh đèn điện trên quầy thu ngân chiếu thẳng xuống, để hai hàng lông mi đổ bóng kéo dài trên làn da mịn màng, trắng trẻo. Nụ cười vừa hiền vừa tinh khôn khiến cô lỡ nhịp và cô cũng biết có không ít cô gái cũng đang say đắm nụ cười ấy. Cô chỉ muốn đưa tay lên che lại nụ cười ấy, để không ai được ngắm nhìn vẻ đẹp của Thiên Yết. Nhưng cô không thể làm việc lố bịch đó giữa chốn này. Cô nhăn nhó, khuôn mặt căng cứng, giận dỗi.- Nín. Không cười nữa. Tớ sẽ xử cậu tội nói dối sau. Bây giờ thì làm việc đi.- Tớ không nói dối đâu nhé! – Thiên Yết lắc lắc đầu trêu ngươi bên cạnh cô.- Tránh ra cho tớ làm việc!!!- Chị Thiên An bảo tớ ra đây để cậu dạy nhận order khách.Cô vẫn còn bối rối vì sự xuất hiện của cậu ở đây. Tâm gan vẫn lộn tùng phèo, nhịp tim thì được dịp nhảy loạn xị ngậu. Khi đi làm, vì tính chất phải vui vẻ với khách mà cô không giữ vẻ lạnh lùng, ảo não như lúc đi học. Luôn miệng nói cười và trêu đùa với mọi người. Cũng một phần vì ở đây chẳng ai biết đến quá khứ của Song Ngư, chẳng ai có thời giờ để thương hại nhau, tất tất đều chỉ cùng mục tiêu chung là kiếm tiền. Nên thực sự, Song Ngư luôn cảm thấy thoải mái. Đặc biệt, khi đi làm, cô cũng bớt nhớ nhung hay ngẫm nghĩ đến Thiên Yết. Vậy nên, nếu cậu làm việc ở đây thì sự ổn định vốn có của nó sẽ tan biến hết. Nơi đây với cô chẳng còn sự bình yên độc lập như cô hằng muốn. Cô đang ngẫm nghĩ, không biết nên buồn hay vui.- Song Ngư, em chỉ Thiên Yết sử dụng máy tính nhé. Hướng dẫn em ấy cách nhận order và cách trả lời khách luôn. 30 phút chị sẽ quay lại kiểm tra. Nếu không được là chị phạt em đó nha.- Dạ. – Song Ngư tiu nghỉu trả lời. Cô phải làm sao đây. Cô thấy đầu óc rối tung rối mù lên. Sự xuất hiện của Thiên Yết làm cô loạn trí hết rồi. Thấy cô vẫn đứng nhăn nhó, bức đầu bức tóc, chị quản lý bước lại nghiêm mặt nhắc nhở.- Lát nữa khách đông là không kịp dạy đâu nhé. – Chị ghé sát lại gần Song Ngư nói nhỏ - Đừng thấy người ta đẹp trai mà mất tập trung. Chị cảnh báo trước rồi đó. – Rồi chị quay sang nhìn Thiên Yết đang bụm miệng cười, lên giọng dạy dỗ - Không làm việc tử tế, tôi trừ điểm trừ lương cả hai cô cậu.Song Ngư cắn răng, nghiến lợi, bặm môi để kìm nén sự bức bách này. Khuôn mặt bỗng chốc ỉu xìu, bất lực. Cô liếc nhìn Thiên Yết, dồn nén mọi bực dọc qua ánh mắt áp lên người cậu.Tranh thủ chưa có khách đến, Song Ngư dạy Thiên Yết các bước thao tác trên máy tính và việc trả lời khách hàng đúng form chuẩn như thế nào. Sau khi chỉ dạy rõ ràng, cô đứng bên kiểm tra khả năng học tập của cậu. Đúng là trí thông minh của người đứng đầu trường, cậu nhanh chóng thuần thục chỉ sau một lần chỉ giáo. Cô giáo Song Ngư dù biết trước học trò Thiên Yết có tố chất hơn người, nhưng kết quả vẫn làm cô bất ngờ và tự hào. Bàn tay vô thức đưa lên xoa lưng cậu trêu đùa, miệng nở nụ cười. Thiên Yết cũng cười theo, ánh mắt đầy vẻ tự hào tự mãn. Khung cảnh đó bất ngờ lọt vào tầm mắt của mọi người, chị quản lý rón rén lại gần bắt lấy bàn tay cô đang xoa lưng cậu.- Bắt quả tang xàm sỡ nhân viên mới nhé. Tưởng cô chỉ tương tư chàng trai mét 8 đứng dưới gốc cây, cạnh cột đèn đường của cô thôi cơ chứ. Bây giờ đang giở trò ve vãn gì người mới của tôi vậy?Có một sự thật rằng, khi vừa mới đến nhận việc ngày hôm nay, Thiên Yết đã mạnh dạn thú nhận là bạn của Song Ngư. Chị quản lý đã tinh ý nhận ra dáng hình quen thuộc của người con trai thường đến đón cô lúc tan làm. Thuận theo đó, từ lúc Song Ngư xuất hiện, chị đã ra sức trêu trọc đến tận giờ vẫn không buông tha. Thiên Yết đứng bên biết hết sự tinh quoái của chị quản lý, nhưng cũng chỉ cười bất lực để Song Ngư bị bắt nạt. Về phần Song Ngư, cô bị bắt quả tang nên không có lời nào để thanh minh. Miệng cứ thế cứng hóng, mặt đỏ bừng bừng như trái cà chua, ánh mắt long lanh muốn khóc, nom thương đến là thương. Cuối cùng chị quản lý cũng chịu buông tha cho cô mà quay lại làm việc.Đến giờ ăn tối, khách ra vào nườm nượp. Quầy order không kịp ngưng nghỉ. Khi thấy Thiên Yết đã thuần thục dùng máy tính, chị quản lý kêu Song Ngư qua phụ dọn bàn để chị vừa giám sát chung vừa theo dõi Thiên Yết. Vừa nghe lệnh, Thiên Yết đã tiếc nuối nhìn Song Ngư bước đi. Dù phải nói chuyện với khách, cậu vẫn đưa mắt tìm xem cô đang đứng ở vị trí nào. Chạy bàn khoảng 10 phút, cô nhận lệnh lên tầng 2 dọn dẹp. Đến khi cô trở lại quay, khuôn mặt đã lấm tấm mồ hôi dù nhiệt độ trong quán khá thấp, hơi thở cũng dồn dập. Thiên Yết tự nhiên thấy xót lòng. Cậu quay sang nhìn chị quản lý:- Để Song Ngư đứng quầy nghỉ một lúc, em ra chạy bàn cho.Chị nhìn vào ánh mắt sốt sắng, bồn chồn của Thiên Yết một lúc, thì cũng mỉm cười gật đầu. Cậu ngay tức khắc lao tới chỗ Song Ngư đang lau bàn mà dành lấy khay và rẻ lau, truyền lệnh cô trở lại quầy. Cô cũng ngoan ngoãn chấp hành mà chẳng đắn đo lý do vì sao thay đổi.Tan làm vẫn như mọi khi, đôi chân nhức mỏi vì phải đứng và di chuyển liên tục không được nghỉ ngơi. Nhưng hôm nay, trên đoạn đường về cô lại có Thiên Yết song hành. Vừa ra khỏi nhà hàng, cô đã giả bộ giận dỗi mà lẳng lặng bước nhanh. Nhưng dù nhanh như thế nào đối với tốc độ của Thiên Yết vẫn là bình thường. Dù vậy, Thiên Yết cũng biết sự cáu giận của cô.Thiên Yết bước chậm lại một bước để đứng phía sau cô. Đưa tay lên bóp nhẹ phần vai đã căng cứng, mỏi nhừ. Song Ngư bật cười vì sự quan tâm ấm áp đó nhưng cố gắng kiềm chế bắt chuyện. Thiên Yết đành chịu thua.- Tớ xin lỗi. Tớ cứ nghĩ cậu sẽ bất ngờ và vui khi tớ ở đó.- Bất ngờ thì bất ngờ đó, nhưng vui thì chưa chắc!!!- Chắc chắn sẽ vui. Tớ sẽ phụ việc nặng cho cậu, rồi còn đi làm về cùng cậu như thế này!!!- Việc ai người đó làm, mắc mớ gì cần cậu phụ - Song Ngư lên giọng, phụng phịu. - Ngư à, cậu đang giận vì tớ không nói trước với cậu phải không?- KHÔNG – Cô phồng má từ chối- Tớ không hiểu cậu thì còn ai hiểu cậu đây, Ngư à.- Không.ai.cả. Không.ai.sấtThiên Yết nhìn vể tức giận đó mà không ngừng cười. Tâm trí cậu bắt đầu rộn rạo, nhịp tim bắt đầu nhảy múa. Đôi bàn tay muốn đưa lên bịu hai bên má phụng phịu để cưng nịnh. Không hiểu sao, càng lúc Thiên Yết càng cảm thấy cô đáng yêu và càng phải kiểm chế những hành động quá khích lại.- Cậu giận gì chứ??? Trước đây, lúc cậu định đi làm cũng như vậy sao? Cũng đâu có nói gì với tớ!!! – Thiên Yết hết cách dỗ dành nên lục lại chuyện cũ trách móc.- Hai chuyện không liên quan!!!- Có thật là không liên quan.Song Ngư tự nhiên im bặt. Cô không cãi lại được nữa. Đúng là trước đó cô cũng không nói cho Thiên Yết biết thì giờ đây, cớ gì cô lại được quyền trách mắng. Hơn nữa, bản tinh thánh thiện trong con người cô chẳng bao giờ thuyên giảm, cô lại đang tự trách mình. Giận sự giận dỗi của mình, giận sự vô duyên khi đổ lỗi cho Thiên Yết và giận luôn cả chuyện lúc trước không nói cho cậu biết.- Không sao! Không sao rồi, tớ chỉ muốn được đi làm thôi. Và đi làm cùng cậu như vậy là vui nhất. Đừng nghĩ nhiều nữa nhé. Đừng giận gì cả nhé. Tớ sẽ bao cậu đi chơi khi có tháng lương đầu tiên. Hay tụi mình đi Tam Đảo nhé. Ôi lâu rồi không ra ngoài chụp ảnh.Song Ngư vẫn im lặng. Cô chưa dứt ra khỏi cảm xúc tội lỗi mới nãy. Thiên Yết nhanh nhảu cầm cổ tay cô giật mạnh.- Nghe tớ nói gì không?- Hả...hả...gì cơ?- Sang tháng chúng ta sẽ đi Tam Đảo nhé. À, mà sang tháng cũng là sinh nhật cậu. Thế tụi mình đi chơi vào ngày sinh nhật luôn đi. Nó có vào cuối tuần không? – Thiên Yết lôi điện thoại ra để kiểm tra, cậu reo lên vui mừng. – Hay chưa, vào chủ nhật luôn này. Thế tan học sẽ chạy xe lên đó luôn, không xa lắm đâu, khoảng 3h là tới nơi. - Còn làm việc ở quán?- Phải xin nghỉ chứ!!! Sinh nhật 17 tuổi vô cùng đặc biệt, nhất định phải đi.Thấy sự hào hứng của Thiên Yết, cô cũng gật đầu đồng ý. Dù vậy trong thâm tâm đang có chút gợn lòng chưa xuôi.f
Một tuần trôi đi nhanh chóng. Hôm đó là ngày thứ 7 nên chỉ có tiết học buổi sáng. Sau khi tan học, Thiên Yết báo cô sẽ không về nhà luôn. Buổi chiều ở nhà một mình, cô dọn dẹp và nghỉ ngơi. Đợi đến gần 4h thì bắt đầu rảo bước đến cửa hàng. Quán ăn lúc 4h ngày thứ 7 sẽ đông hơn ngày thường, nhịp độ công việc bắt đầu tăng dần. Như thói quen, cô chào đồng nghiệp và hướng thẳng tới phòng thay đồ. Khoác lên mình bộ đồng phục và cài cúc, đeo nơ chỉnh tề rồi chạy nhanh ra quầy. Chị quản lý vừa thấy đã giao việc cho cô:- Song Ngư tạm thời đứng quầy order nhé. Lát Thiên An đào tạo nhân viên mới xong thì em phụ bếp và chạy bàn sau.- Mình có nhân viên mới hả chị? – Cô cầm chiếc khăn vừa lau bàn vừa hỏi chuyện, bàn tay liến thoáng lưới trên mặt quầy sạch sẽ để khách đứng chọn đồ được thoải mái. Đúng lúc đó có người đến order, cô chẳng kịp đảo mắt tìm kiếm nhân viên mới là ai.- Chị muốn dùng gì à?- Cho em hai phần kem socola, 1 ly chanh đá và 1 ly đào sả ạ?- Chị có muốn dùng kèm với khoai tây hay phô mai que không ạ?- Dạ thôi ạ...à, hay cho em một phần khoai tây cỡ lớn đi ạ.- Dạ vâng. Của chị gồm 2 kem socola, 1 ly chanh đá, 1 ly đào sả và 1 khoai tây cỡ lớn. Hóa đơn của chị hết 100.000 đồng. Chị vui lòng ra bàn đợi giúp em ạ. Cảm ơn chị.Gửi hóa đơn lại cho khách hàng, Song Ngư chuyển ngay order vào bếp để chuẩn bị. Trở lại quầy, cô đưa mắt một lượt khắp cửa hàng tìm gương mặt mới. Đôi tai nghểnh nghểnh về phía chị quản lý nghe ngóng. Thấy điệu bộ hồ hởi của cô, chị quản lý bật cười, khẽ thúc vào eo nhắc nhở.- Tập trung làm việc đi cô. Người ta đang đào tạo ở trên tầng 2, lát xuống cho cô dạy dỗ tiếp nhé.- Thôi ... thôi ... em nào dám. Cũng mới như ai thì biết gì mà dạy dỗ ạ. Làm hỏng việc lại bị trừ lương thì chết. Thôi cho em xin. Em xin từ chối trách nhiệm cao cả ấy. – Cô vừa cười, vừa bẻm mép đáp trả. Chị quản lý kiểm tra hộp ống hút và thìa bên ngoài quầy, rồi nhìn cô bằng ánh mắt ranh mãnh.- Người ta đẹp trai lắm đó. Cao tận m8, lại bằng tuổi em luôn. Thần thái, khí chất cứ phải gọi là chuẩn soái ca nghen.- Mét rưỡi như em với lên mét 8 có mà gãy cổ, sái tay. Tổn hại sức khỏe vậy em xin rút luôn chị.- Thế không phải tại ai đó có soái ca mét 8 đứng gốc cây à? Chỉ tiếc là hội thường dân này chưa được diện kiến nhan sắc của ai đó thôi.- Ấy, soái ca mét 8 đứng cây à. Ý chị nói cái cột đèn sao?- Đừng giả bộ ngơ ngơ nha cô!!! Bản chất cô xấu xa, hám trai như thế nào thì đã phơi bày hết rồi, phải không team Bếp.- Dạ, chuẩn rồi chị. – Team phụ Bếp đồng thanh lên tiếng.- Song Ngư à! Em không thể cãi lại bà già lắm chiêu này đâu. – Chị đồng nghiệp đứng dọn bàn gần đó nghe hết cuộc nói chuyện của hai người cũng bưng khay đồ ăn để trên bàn và đóng góp thêm một câu nhắc nhở. Song Ngư cười bất lực nhìn mọi người. Khi bị mọi người trêu trọc như vậy cô thường giả vờ ngốc hoặc im lặng làm ngơ là biện pháp hữu hiệu nhất. Thấy thế, mọi người lại càng vui vẻ trêu đùa nhiều hơn. Một phần tính cách Song Ngư cũng dễ chịu, điềm đạm, ít tranh đua nên cô cũng không thích tranh cãi nhiều. Thường thường sẽ tự biết im lặng nhẫn nhịn và nhún nhường cho đối phương. Dĩ hòa vi quý. Cô đơn thuần đến vậy.Trong lúc cô đang lấy order của vị khách mới đến, nhân viên mới theo sau chị Thiên An bước vào bếp. Cô đang mải chăm chú tư vấn các combo của cửa hàng cho khách nên không được diện kiến màn ra mắt của người đó. Chị Thiên An giới thiệu người mới rồi phân phó cậu ra quầy đứng cạnh cô để học cách nhận order. Cô lúi húi kiểm tra lại đơn rồi toan quay vào bếp để chuyển order thì đầu va vào ngay bả vai người mới đang bước lại. Đau oai oái nhưng cô chỉ kịp ray trán rồi đứng ở cửa thông giữa nhà bếp và quầy hàng để truyền đơn lời yêu cầu của khách.- Khách order 2 xuất cơm rang gà. Một suất nhiều cay, nhiều hành và ít sout. Suất còn lại không cây và nước sout để riêng. Và 2 ly pepsi để đá riêng ạ. OK?- Rõ rồi. – Team Bếp đồng thanh nhận đơn. Cô lúi cúi vừa đi vừa xoa trán vẫn còn nhưng nhức. Cô quên mất luôn việc phải trách tội người nào đó. Cô đứng cạnh máy tính, kiểm tra lại phần thức ăn đang ra của vị khách trước đó đã đủ chưa để đem cho khách thì có tiếng nói trầm ấm vang bên tai.- Trán không bị xưng đấy chứ?- HẢ... - Cô sửng sốt khi nghe thấy giọng nói quen. Cô quay sang phía phát ra âm thanh đó thì bắt gặp cậu trai mét 8, giọng trầm ấm, ân cần quen thuộc. Cô cứng họng không cất nên lời, ánh mắt hoảng hốt. - Nhìn thấy tớ sợ đến vậy à?- Sao...sao... lại.....như vậy?- Thì bữa trước nói rồi đó, kiếm việc gì làm cho bận. Giờ thì bận giống cậu luôn.Thiên Yết nhoẻn miệng cười, hai hàng lông mi được dịp cong vút lên. Ánh đèn điện trên quầy thu ngân chiếu thẳng xuống, để hai hàng lông mi đổ bóng kéo dài trên làn da mịn màng, trắng trẻo. Nụ cười vừa hiền vừa tinh khôn khiến cô lỡ nhịp và cô cũng biết có không ít cô gái cũng đang say đắm nụ cười ấy. Cô chỉ muốn đưa tay lên che lại nụ cười ấy, để không ai được ngắm nhìn vẻ đẹp của Thiên Yết. Nhưng cô không thể làm việc lố bịch đó giữa chốn này. Cô nhăn nhó, khuôn mặt căng cứng, giận dỗi.- Nín. Không cười nữa. Tớ sẽ xử cậu tội nói dối sau. Bây giờ thì làm việc đi.- Tớ không nói dối đâu nhé! – Thiên Yết lắc lắc đầu trêu ngươi bên cạnh cô.- Tránh ra cho tớ làm việc!!!- Chị Thiên An bảo tớ ra đây để cậu dạy nhận order khách.Cô vẫn còn bối rối vì sự xuất hiện của cậu ở đây. Tâm gan vẫn lộn tùng phèo, nhịp tim thì được dịp nhảy loạn xị ngậu. Khi đi làm, vì tính chất phải vui vẻ với khách mà cô không giữ vẻ lạnh lùng, ảo não như lúc đi học. Luôn miệng nói cười và trêu đùa với mọi người. Cũng một phần vì ở đây chẳng ai biết đến quá khứ của Song Ngư, chẳng ai có thời giờ để thương hại nhau, tất tất đều chỉ cùng mục tiêu chung là kiếm tiền. Nên thực sự, Song Ngư luôn cảm thấy thoải mái. Đặc biệt, khi đi làm, cô cũng bớt nhớ nhung hay ngẫm nghĩ đến Thiên Yết. Vậy nên, nếu cậu làm việc ở đây thì sự ổn định vốn có của nó sẽ tan biến hết. Nơi đây với cô chẳng còn sự bình yên độc lập như cô hằng muốn. Cô đang ngẫm nghĩ, không biết nên buồn hay vui.- Song Ngư, em chỉ Thiên Yết sử dụng máy tính nhé. Hướng dẫn em ấy cách nhận order và cách trả lời khách luôn. 30 phút chị sẽ quay lại kiểm tra. Nếu không được là chị phạt em đó nha.- Dạ. – Song Ngư tiu nghỉu trả lời. Cô phải làm sao đây. Cô thấy đầu óc rối tung rối mù lên. Sự xuất hiện của Thiên Yết làm cô loạn trí hết rồi. Thấy cô vẫn đứng nhăn nhó, bức đầu bức tóc, chị quản lý bước lại nghiêm mặt nhắc nhở.- Lát nữa khách đông là không kịp dạy đâu nhé. – Chị ghé sát lại gần Song Ngư nói nhỏ - Đừng thấy người ta đẹp trai mà mất tập trung. Chị cảnh báo trước rồi đó. – Rồi chị quay sang nhìn Thiên Yết đang bụm miệng cười, lên giọng dạy dỗ - Không làm việc tử tế, tôi trừ điểm trừ lương cả hai cô cậu.Song Ngư cắn răng, nghiến lợi, bặm môi để kìm nén sự bức bách này. Khuôn mặt bỗng chốc ỉu xìu, bất lực. Cô liếc nhìn Thiên Yết, dồn nén mọi bực dọc qua ánh mắt áp lên người cậu.Tranh thủ chưa có khách đến, Song Ngư dạy Thiên Yết các bước thao tác trên máy tính và việc trả lời khách hàng đúng form chuẩn như thế nào. Sau khi chỉ dạy rõ ràng, cô đứng bên kiểm tra khả năng học tập của cậu. Đúng là trí thông minh của người đứng đầu trường, cậu nhanh chóng thuần thục chỉ sau một lần chỉ giáo. Cô giáo Song Ngư dù biết trước học trò Thiên Yết có tố chất hơn người, nhưng kết quả vẫn làm cô bất ngờ và tự hào. Bàn tay vô thức đưa lên xoa lưng cậu trêu đùa, miệng nở nụ cười. Thiên Yết cũng cười theo, ánh mắt đầy vẻ tự hào tự mãn. Khung cảnh đó bất ngờ lọt vào tầm mắt của mọi người, chị quản lý rón rén lại gần bắt lấy bàn tay cô đang xoa lưng cậu.- Bắt quả tang xàm sỡ nhân viên mới nhé. Tưởng cô chỉ tương tư chàng trai mét 8 đứng dưới gốc cây, cạnh cột đèn đường của cô thôi cơ chứ. Bây giờ đang giở trò ve vãn gì người mới của tôi vậy?Có một sự thật rằng, khi vừa mới đến nhận việc ngày hôm nay, Thiên Yết đã mạnh dạn thú nhận là bạn của Song Ngư. Chị quản lý đã tinh ý nhận ra dáng hình quen thuộc của người con trai thường đến đón cô lúc tan làm. Thuận theo đó, từ lúc Song Ngư xuất hiện, chị đã ra sức trêu trọc đến tận giờ vẫn không buông tha. Thiên Yết đứng bên biết hết sự tinh quoái của chị quản lý, nhưng cũng chỉ cười bất lực để Song Ngư bị bắt nạt. Về phần Song Ngư, cô bị bắt quả tang nên không có lời nào để thanh minh. Miệng cứ thế cứng hóng, mặt đỏ bừng bừng như trái cà chua, ánh mắt long lanh muốn khóc, nom thương đến là thương. Cuối cùng chị quản lý cũng chịu buông tha cho cô mà quay lại làm việc.Đến giờ ăn tối, khách ra vào nườm nượp. Quầy order không kịp ngưng nghỉ. Khi thấy Thiên Yết đã thuần thục dùng máy tính, chị quản lý kêu Song Ngư qua phụ dọn bàn để chị vừa giám sát chung vừa theo dõi Thiên Yết. Vừa nghe lệnh, Thiên Yết đã tiếc nuối nhìn Song Ngư bước đi. Dù phải nói chuyện với khách, cậu vẫn đưa mắt tìm xem cô đang đứng ở vị trí nào. Chạy bàn khoảng 10 phút, cô nhận lệnh lên tầng 2 dọn dẹp. Đến khi cô trở lại quay, khuôn mặt đã lấm tấm mồ hôi dù nhiệt độ trong quán khá thấp, hơi thở cũng dồn dập. Thiên Yết tự nhiên thấy xót lòng. Cậu quay sang nhìn chị quản lý:- Để Song Ngư đứng quầy nghỉ một lúc, em ra chạy bàn cho.Chị nhìn vào ánh mắt sốt sắng, bồn chồn của Thiên Yết một lúc, thì cũng mỉm cười gật đầu. Cậu ngay tức khắc lao tới chỗ Song Ngư đang lau bàn mà dành lấy khay và rẻ lau, truyền lệnh cô trở lại quầy. Cô cũng ngoan ngoãn chấp hành mà chẳng đắn đo lý do vì sao thay đổi.Tan làm vẫn như mọi khi, đôi chân nhức mỏi vì phải đứng và di chuyển liên tục không được nghỉ ngơi. Nhưng hôm nay, trên đoạn đường về cô lại có Thiên Yết song hành. Vừa ra khỏi nhà hàng, cô đã giả bộ giận dỗi mà lẳng lặng bước nhanh. Nhưng dù nhanh như thế nào đối với tốc độ của Thiên Yết vẫn là bình thường. Dù vậy, Thiên Yết cũng biết sự cáu giận của cô.Thiên Yết bước chậm lại một bước để đứng phía sau cô. Đưa tay lên bóp nhẹ phần vai đã căng cứng, mỏi nhừ. Song Ngư bật cười vì sự quan tâm ấm áp đó nhưng cố gắng kiềm chế bắt chuyện. Thiên Yết đành chịu thua.- Tớ xin lỗi. Tớ cứ nghĩ cậu sẽ bất ngờ và vui khi tớ ở đó.- Bất ngờ thì bất ngờ đó, nhưng vui thì chưa chắc!!!- Chắc chắn sẽ vui. Tớ sẽ phụ việc nặng cho cậu, rồi còn đi làm về cùng cậu như thế này!!!- Việc ai người đó làm, mắc mớ gì cần cậu phụ - Song Ngư lên giọng, phụng phịu. - Ngư à, cậu đang giận vì tớ không nói trước với cậu phải không?- KHÔNG – Cô phồng má từ chối- Tớ không hiểu cậu thì còn ai hiểu cậu đây, Ngư à.- Không.ai.cả. Không.ai.sấtThiên Yết nhìn vể tức giận đó mà không ngừng cười. Tâm trí cậu bắt đầu rộn rạo, nhịp tim bắt đầu nhảy múa. Đôi bàn tay muốn đưa lên bịu hai bên má phụng phịu để cưng nịnh. Không hiểu sao, càng lúc Thiên Yết càng cảm thấy cô đáng yêu và càng phải kiểm chế những hành động quá khích lại.- Cậu giận gì chứ??? Trước đây, lúc cậu định đi làm cũng như vậy sao? Cũng đâu có nói gì với tớ!!! – Thiên Yết hết cách dỗ dành nên lục lại chuyện cũ trách móc.- Hai chuyện không liên quan!!!- Có thật là không liên quan.Song Ngư tự nhiên im bặt. Cô không cãi lại được nữa. Đúng là trước đó cô cũng không nói cho Thiên Yết biết thì giờ đây, cớ gì cô lại được quyền trách mắng. Hơn nữa, bản tinh thánh thiện trong con người cô chẳng bao giờ thuyên giảm, cô lại đang tự trách mình. Giận sự giận dỗi của mình, giận sự vô duyên khi đổ lỗi cho Thiên Yết và giận luôn cả chuyện lúc trước không nói cho cậu biết.- Không sao! Không sao rồi, tớ chỉ muốn được đi làm thôi. Và đi làm cùng cậu như vậy là vui nhất. Đừng nghĩ nhiều nữa nhé. Đừng giận gì cả nhé. Tớ sẽ bao cậu đi chơi khi có tháng lương đầu tiên. Hay tụi mình đi Tam Đảo nhé. Ôi lâu rồi không ra ngoài chụp ảnh.Song Ngư vẫn im lặng. Cô chưa dứt ra khỏi cảm xúc tội lỗi mới nãy. Thiên Yết nhanh nhảu cầm cổ tay cô giật mạnh.- Nghe tớ nói gì không?- Hả...hả...gì cơ?- Sang tháng chúng ta sẽ đi Tam Đảo nhé. À, mà sang tháng cũng là sinh nhật cậu. Thế tụi mình đi chơi vào ngày sinh nhật luôn đi. Nó có vào cuối tuần không? – Thiên Yết lôi điện thoại ra để kiểm tra, cậu reo lên vui mừng. – Hay chưa, vào chủ nhật luôn này. Thế tan học sẽ chạy xe lên đó luôn, không xa lắm đâu, khoảng 3h là tới nơi. - Còn làm việc ở quán?- Phải xin nghỉ chứ!!! Sinh nhật 17 tuổi vô cùng đặc biệt, nhất định phải đi.Thấy sự hào hứng của Thiên Yết, cô cũng gật đầu đồng ý. Dù vậy trong thâm tâm đang có chút gợn lòng chưa xuôi.f
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me