Thien Yet Song Ngu Thanh Xuan Nay Toi Lo Trao Tay Cho Cau Ay Hoan
Chiếc xe taxi dừng trước gara ô tô của Sư Tử. Anh đứng sẵn trước cửa đợi hai người sau cuộc gọi thông báo của mẹ Mai trước đó. Tâm trạng anh rối bời. Anh vừa mừng nhưng cũng không thể phủ nhận cảm giác lo sợ. Kể từ lúc nhận được cuộc gọi, anh không tài nào làm việc, đành bỏ giở tất cả đứng trước cửa ngóng đợi. Thiên Yết bước xuống, giữ cửa để Song Ngư theo sau. Sư Tử giận dữ đi tới kéo mạnh cổ tay cô vào trong. Mất 5 phút để quan sát kĩ lưỡng khuôn mặt, cơ thể có bị xây xát gì không? Anh tự cười chính mình, sao có thể nghĩ rằng Thiên Yết sẽ làm hại cô được? Nhưng ngay khi thấy hai người đi cạnh nhau, rồi nghĩ tới cả đêm qua điên cuồng đi tìm cô, điện thoại tắt ngụp sau cuộc gọi được đáp lửng giữa chừng của Thiên Yết làm anh không tài nào an tâm chợp mắt.- Em không sao đâu – Song Ngư cầm tay Sư Tử đẩy ra, miệng cười hạnh phúc rồi quay bước lại ngồi cạnh Thiên Yết – Anh uống trà không? Anh Sư Tử có trà Nhật ngon lắm.- Ừm, cũng lâu rồi anh chưa uống trà? Hôm nay cũng muốn uống thử trà em pha.- Để em đi pha.Cô vui vẻ đứng dậy. Trước khi rời khỏi, khéo léo kéo Sư Tử ngồi xuống ghế đối diện Thiên Yết. Cô biết cậu có nhiều điều muốn nói với anh nên nghĩ cách tránh mặt cho hai người đàn ông nói chuyện. Trở lại, cô bưng theo khay trà matcha thơm ngào ngạt. Chỉ ngửi mùi hương thôi cũng làm tinh thần người ta cảm thấy sảng khoái. Cô đặt lên bàn, rót ra ba ly đặt về phía ba người. Cô ngồi lại chiếc ghế ban đầu, nâng ly trà thưởng thức. Cô thuần thục từng thao tác. Đầu tiên sẽ di chuyển ly trà trước cánh mũi để cảm nhận hương thơm của trà xanh, sau đó xoay nhẹ miệng cốc rồi nhấp từng ngụm nhỏ để vị giác kịp thời phản ứng. Lúc nuốt cũng phải chầm chậm để cảm nhận nước trà di chuyển qua cuống họng đi xuống, rồi vị ngọt thanh sẽ bắt đầu dậy lên.Thiên Yết ánh mắt nhu tình ngắm nhìn từng cử chỉ của Song Ngư rồi thuận tình làm theo. Sư Tử vẫn bồn chồn giữ sự im lặng quan sát hai người từ lúc đến. Anh chưa tìm được lời nói thích hợp để nói chuyện với họ. Nhưng khi nhìn cách Thiên Yết yêu chiều cô, hòn đá nặng trong lòng Sư Tử được xóa đi. Anh điềm tĩnh thưởng trà.- Em hay đến đây uống trực trà của anh Sư Tử phải không?- Là anh Sư Tử sai em đến pha trà cho anh ấy uống. Mấy cái này là học anh ý hết. Anh thấy sao? – Song Ngư chuyển hướng nhìn Sư Tử- Vẫn thế!!! – Sau một cái chép miệng như cụ ông thưởng trà, Sư Tử tự rót cho mình một ly khác – Vẫn chưa thể bằng anh được!!!- Thế sao anh không tự pha mà bắt em đến pha hoài? – Song Ngư than phiền- Hóa ra, Ngư đến đây thường xuyên? – Thiên Yết nheo đuôi mắt dài nhìn Sư Tử tra khảo. Anh cười cong môi, vẻ bất cần nhìn ra ý trách móc của Thiên Yết mà khoái chí.- Cũng thường xuyên. Không đến đây thì đến nhà. Sao? Cậu có điều gì không vừa ý?- Tất nhiên là không vừa ý? Anh nghĩ em có thể vui khi nghe tin đó à? - Yết – Song Ngư lo lắng nắm tay cậu can ngăn.- Chuyện qua rồi giờ không nhắc lại. Tụi em đến đây chỉ để thông báo rằng Ngư vẫn an toàn. Từ bây giờ chuyện của Ngư, em cũng sẽ chịu trách nhiệm bảo vệ. Anh không phải lo nữa. Mọi người hãy tin tưởng ở em.- OK. Cậu đã nói được vậy, cái Ngư cũng đồng ý theo cậu rồi thì anh cũng an tâm. Từ bây giờ không lo chạy qua chạy lại nữa. Sau này, chắc sẽ khó khăn mong hai đứa tin tưởng ở bên nhau vượt qua.- Dạ vâng. Em sẽ không buông tay Ngư ra nữa đâu – Thiên Yết nhìn cô siết từng ngón tay. Song Ngư ngại ngùng hai má ửng hồng tránh né ánh nhìn. Sư Tử hài lòng uống thêm tách trà khác.Sau bữa cơm chiều muộn, cả ba cùng chia tay. Thiên Yết đưa Song Ngư về phòng trọ gặp chủ nhà bàn giao. Chiếc xe phân phối lớn của cậu được Sư Tử cho chạy về bãi gửi xe dưới hầm tòa nhà. Khi về tới nhà thì trời đã tắt nắng.Đồ đạc được bên vận chuyển xếp gọn gàng. Cả hai đều ưng ý và không có ý muốn sắp xếp lại. Anh dành phòng còn lại cho cô, mọi đồ dùng của cô được sắp xếp y như căn phòng cũ. Trong lúc đợi cô tắm rửa thay đồ, Thiên Yết tranh thủ đi siêu thị chuẩn bị đồ ăn tối. Lúc cô trở ra thì bữa tối đơn giản đã hoàn thành. Thiên Yết kiên nhẫn ngồi nghe nhạc đợi. Không như mọi khi, anh đặt hai ghế nằm hai phía để cô ngồi đối diện thì hôm nay, anh muốn cô ngồi kế bên mình.Song Ngư bước tới không thấy chiếc ghế nằm tại vị trí thường thấy, ngơ ngác đảo mắt nhìn quanh. Lúc nhìn sang cậu thì Thiên Yết đưa mắt ra ý ngồi kế bên mình. Cô vui vẻ bước tới. Cả hai đưa mắt nhìn ra không gian bên ngoài qua cánh cửa kính lớn được kéo rèm. Tòa nhà đối diện to lớn hiện ra, lác đác từng tầng lại có hai ba nhà bật đèn sáng như chơi trò cờ vây. Từng quân trắng, quân đen sắp lên bàn cơ. Trong lúc ấy, tiếng nhạc vang lên. Ngày hôm nay là ca khúc My love của Righteous Brothers nhạc phim Ghost từ năm 1990.Oh, my love, my darlingI've hungered for your touchThiên Yết đặt hai lòng bàn tay lên hai bên má cô kéo lại gần sát mặt rồi đặt nụ hôn chạm môi. Song Ngư đánh đá, đẩy ra. Cô không còn sức để cho cậu "ăn thịt" nữa rồi. Thiên Yết buông tay để bắt đầu bữa cơm tối. Ngồi bên cạnh, cậu ôn nhu gắp từng miếng thức ăn đặt vào bát, cô an nhàn dùng thìa xúc cơm. Đây là thói quen khi ở một mình nên bây giờ chưa thể thay đổi ngay được. Sau bữa cơm, cô dành phần dọn dẹp để Thiên Yết đi vứt rác. Mọi thứ sắp xếp sạch sẽ, cô ngồi trước ghế sofa ôn lại bài, cũng chỉ khoảng 3 tháng nữa là tới kì thi.Thiên Yết bước ra khỏi nhà tắm với mái tóc ướt sũng, thấy cô tập trung đọc sách, cậu tò mò ôm cô từ sau lưng, cằm dựa vào hõm cổ Song Ngư hỏi.- Đọc sách gì vậy? Sao lại là văn? – Cậu lật bìa sách để kiểm tra rồi ngạc nhiên – Ôn thi đại học sao?- Ừm – Song Ngư ngại ngùng đáp – Trước vì điều kiện chưa đi học được nên năm nay em muốn đăng ký thi. - ... - Thiên Yết suy tư.- Yết – Song Ngư gọi tiếng thất thanh làm cậu giật mình, ánh mắt ráo rác như con nai – Anh lau khô tóc đi chứ. Để ướt sũng này bị cảm lạnh thì sao? – Song Ngư giành chiếc khăn bông vắt qua vai Thiên Yết rồi nhẹ tay lau tóc giúp cậu.- Ngư – Giọng cậu trầm hẳn – Em...vẫn nhớ lời hứa đó với anh à?- Nhớ.Thiên Yết không kiềm chế được, ôm cô ghì chặt vào lòng khiến cô ngạt thở khẽ la thì cậu cũng chịu buông tay. Thiên Yết hào hứng cầm cuốn sách ngữ văn lên đọc.- Chúng ta sẽ cùng ôn luyện. Em sẽ thi trường gì?- Cao đẳng y tế. Em muốn làm y sĩ trong Trại trẻ mồ côi.- Rất có tương lai. Em làm bác sĩ, anh làm kiến trúc sư. Nếu anh có bị thương thì đã có em lo chữa trị rồi.- Anh đừng nói bậy. Em không muốn chữa cho anh đâu?- Tại sao?- Vì em không muốn anh bị bệnh hay bị thương.- Song Ngư – Thiên Yết gọi tên cô- Dạ, sao? Anh nói đi.- Em cứ tốt bụng như vậy, anh làm sao thương hết được đây?- ...- Song Ngư cười thành tiếng rồi xoay người dựa lưng vào cậu. Đầu nghiêng trên xương quai xanh Thiên Yết, đôi chân gác lên ghế, tay cầm sách nhàn nhã đọc – Thương như vậy là đủ rồi!!!- Yêu em bao nhiêu cũng không thấy đủ gì cả.- Anh sến quá đi. Tay em nổi hết da gà rồi này – Song Ngư giơ cao hai tay lên làm chứng. – Mà hôm nay anh không đi làm như vậy có sao không?- Anh lo được mà. Ngày mai sẽ làm bù. Mấy cậu nhân viên sẽ lo hết được thôi, mai anh tới kiểm tra lại là được.- Ừm.- Thế còn em? Anh nghe nói em nghỉ việc ở Siêu thị? Toan bỏ chốn nhưng ai ngờ lại...- Thì nghỉ rồi thì thôi, kiếm việc khác làm – Song Ngư đánh lạc hướng, giọng tỉnh bơ. – Em cũng tính nghỉ để ôn thi đại học rồi.- Không cần đi làm gì nữa. Chỉ cần ở nhà học bài, nấu cơm đợi anh về - Thiên Yết vòng tay ôm cô, bàn tay xoa hai bên eo Song Ngư khiến cô nhột khẽ cọ quậy người.- Đâu thể ở nhà suốt được. Sẽ bị đần người đấy. Em cũng sẽ tìm việc thôi, làm gì đó parttime nhẹ nhàng để còn có sức học bài nữa. Mà anh ấy – Song Ngư đổi giọng giận dữ, đẩy tay Thiên Yết ra. – Anh đừng có làm loạn nữa, em không ôn bài được. - Nhưng mà anh ... - Thiên Yết gian manh vội ôm lấy cô, thì thầm bên vành tay, thổi hơi vào vị trí nhạy cảm kích thích. Bàn tay to lớn cậu xoa nắn hai bên eo Song Ngư thăm dò. Cảm nhận được nguy hiểm, cô vội đẩy mạnh, ngồi cách xa một khoảng.- Không được. Em về phòng học bài. Ở đây chỉ thêm nguy hiểm. Anh mau đi vẽ đi, em thấy bản thiết kế trên bàn còn dang dở ấy. Song Ngư bước vội về phòng rồi khóa trái cửa. Thiên Yết tiếc nuối nhìn cánh cửa đóng rầm, trong lòng khoan khoái vui thích. Đứng trước cửa phòng cô, cậu trêu trọc.- Em nghĩ làm vậy anh sẽ không vào được phòng em sao?- Anh mà vào thì đừng trách em ác. Em sẽ không để yên cho anh sống an ổn đâu.- Ngư của anh bây giờ lại đánh đá vậy sao?- Vì anh là một con sói già. Sau khi đàn cừu bị ăn thịt lần lượt thì chúng sẽ tự học cách phòng bị thôi. Anh về phòng đi nhé. Em cảnh báo trước rồi đó.- Song Ngư... - Thiên Yết vui vẻ gọi- Hửm... - Song Ngư tỏ vẻ lạnh lùng đáp- Song Ngư- Anh nói đi- Song Ngư- THIÊN YẾT- Anh yêu em- ....Thiên Yết nín thở chờ đợi tiếng yêu đáp lại nhưng người con gái bên trong đang hóa băng với lời tỏ tình đó. Không nghe thấy tiếng Thiên Yết nói nữa, Song Ngư thầm đoán cậu đã về phòng. Len lén mở cửa ra ngó, ngay lập tức cậu nấp phía bên cạnh tường lao tới, cầm cổ tay cô kéo mạnh về phía mình. Vòng tay rắn chắc khóa chặt cô trong lòng. Đôi môi điên cuồng tìm đến cánh môi mềm ngấu nghiến. Song Ngư ban đầu kháng cự nhưng rồi cũng bị sự ngọt ngọt của vị tình yêu làm cho đê mê. Chiếc lưỡi nhỏ thuận tình đùa rỡn với chiếc lưỡi của Thiên Yết đang khuấy đảo. Khi thấy cơ thể cô trở nên mềm nhũn, Thiên Yết luyến tiếc rời khỏi bờ môi để Song Ngư thở gấp. Ánh mắt lạc dần, vừa giận dữ vừa trở nên mờ đục. Nhưng bằng chút lý trí cuối cùng, Song Ngư gia sức cảnh báo.- Anh không được....em còn phải học bài...nếu không sẽ trượt đại học mất- Anh sẽ bao nuôi emThiên Yết dội xuống những nụ hôn dài và sâu quanh cổ rồi dừng lại bên vành tai cắn mạnh. Chiếc lưỡi liếm quanh khiến cơ thể cô bị kích thích mạnh, khẽ giật. Hai cánh tay tự nhiên vòng qua eo Thiên Yết ôm lấy.- Không, em không muốn bao nuôi. Anh về ....phòng đi – Song Ngư lấy lại lý trí có gắng đẩy cơ thể cậu ra xa. Thiên Yết lại siết chặt để hai thân thể dính sát với nhau.- Đừng mà...Yết...đừng, em mệt rồi. Chỗ đó...hôm qua còn đau lắm. – Nghe tiếng cô than, Thiên Yết lo lắng kiềm chế cơn loạn, nhìn cô.- Anh xin lỗi. Vậy anh chỉ nằm cạnh xem em học được không?- KHÔNG – Song Ngư tuyệt tình phản đối – Có anh ở đây em không tài nào tập trung. Mau về phòng đi, về phòng mau lên.Song Ngư đẩy cậu về phòng rồi lanh lẹn quay lại phòng mình đóng cửa, khóa trái mới an tâm. Lúc ngồi trên giường, tim cô còn đập loạn. Sự kích thích của cậu chút nữa đã thành công. Cô vừa ngại vừa buồn. Lấy tập vở quay lại bàn cố gắng tập trung học.Trở về phòng, Thiên Yết cũng chẳng thể bình tâm, "cơn dư chấn" vẫn còn. Thiên Yết đành phải vào nhà tắm, xả nước lạnh xối xả hạ cơn lửa nóng đang bùng cháy. Sau đấy, cậu cũng bắt đầu làm việc. Lúc dừng bút thì đồng hồ báo đã 11 rưỡi, cậu nghĩ ngay đến cô. Thiên Yết bước nhẹ sang phòng Song Ngư, xoay núm cửa đã khóa chặt. Cậu biết trước nên cầm sẵn chìa khóa, nhẹ tay mở cửa. Trong lòng vừa hồi hộp mong chờ, vừa lo sợ cô giận, cánh cửa từ từ hé mở. Cả căn phong đều tối, chỉ có chiếc đèn ngủ phía đầu giường đang bật sáng. Tay trái Song Ngư cầm chặt cuốn sách, nằm nghiêng mình ngủ ngon lành. Thiên Yết thả lỏng mình đứng thẳng dậy về phòng thay đồ ngủ, vệ sinh cá nhân rồi bước vội sang phòng cô. Kéo chăn đắp ngang hông, cậu vòng tay ôm cô từ phía sau, khuôn mặt dựa hẳn vào mát tóc mềm thơm mát của cô. Song Ngư cảm nhận được vòng tay của cậu, nhanh chóng xoay mình choàng tay ôm, khuôn mặt dụi dụi vào hõm cổ, miệng nói mơ.- Anh không được làm bậy đâu? – Miệng chóp chép trước khi chìm vào giấc ngủ sâu.Thiên Yết hài lòng, hôn lên trán rồi cũng nhắm nghiền mắt. Dù bản thân đang gào thét thèm khát hương tình nóng rực trong vòng tay, nhưng vì cơ thể yếu ớt không thể dày vò thêm nên cậu phải ráng sức chịu đựng. Chỉ nghĩ tới lời than trách lúc trước, cậu khẽ đau lòng vì ham muốn bản thân mà làm cô đau. Nhờ đó, cậu kiểm soát được cơn dục vọng.Ngày hôm sau thức dậy, chiếc gối bên cạnh đã trống vắng, lạnh ngắt. Thiên Yết ngái ngủ bước ra phòng khách thì thấy Song Ngư đang chuẩn bị bữa sáng.- Anh đi thay đồ rồi ra ăn sáng không sẽ bị muộn. - Ừm – Thiên Yết muốn chạy tới ôm cô rồi hôn ngấu nghiến cho bõ cơn thèm khát từ đêm qua nhưng thấy cô phòng bị nên uể oải quay đi.Phong cách Thiên Yết không có gì quá đặc biệt. Vì là dân kiến trúc, phải thường xuyên chạy công trường kiểm tra đốc thúc nên Thiên Yết chọn trang phúc đơn giản, dễ hoạt động. Cậu mặc chiếc áo thun với quần bò đen đi giày thể thao Nike, khoác cùng chiếc áo khoác da tối màu. Trang phục đơn giản nhưng do được mặc lên cơ thể hoàn mỹ nên toát ra khí chất bức người. Thiên Yết luyến tiếc hôn cô tạm biệt rồi hứa hẹn sẽ về sớm để cùng đi siêu thị nấu bữa tối với Song Ngư. Cô chỉ gật hài lòng nhưng cũng không muốn cậu chểnh mảng công việc. Cánh cửa vừa đóng lại, Thiên Yết đau lòng nghĩ, chỉ muốn đem cô bỏ hộp mang đi mỗi ngày.Song Ngư vẫn làm công việc cũ. Dọn dẹp nhà cửa rồi nghe nhạc học bài. Đến bữa trưa thì cô lười biếng ăn nốt phần thức ăn bữa sáng còn dư. Vừa ăn vừa xem vài chương trình trên mạng. Đúng lúc đó, Thiên Yết gọi điện về. Cô mừng rỡ bắt máy.- Em nghe- Đã ăn trưa chưa?- Em đang ăn rồi.- Ăn gì?- Ăn cơm có thịt, vừa ăn vừa xem Ơn giời.- Ơn giời là cái gì?- Ơn giời cậu đây rồi á. Là chương trình hài buồn cười lắm. Mấy người nổi tiếng đến rồi được phân vào từng phòng và vượt qua các thử thách của trưởng phòng đặt ra. Anh chưa xem cái đó bao giờ à?- Chưa, lần đầu nghe thấy. Vậy tối về anh sẽ cùng xem với em nhé.- Vâng, thế ăn đi ăn trưa chưa? Muộn rồi đấy. - Anh đang đợi đồ ăn ra. Sáng nay nhiều việc nên không gọi cho em được.- Em biết. Nên em cũng không dám gọi cho anh, sợ anh không làm việc được.Giọng cô bỗng tiu nghỉu tiếc nuối. Sau khi Thiên Yết rời đi, căn phòng yên lặng trống vắng. Nếu trước đây khi không biết chủ nhân ngôi nhà, cô chẳng có gì xa lạ với không khí ấy. Nhưng bây giờ khác, nhìn đâu cũng thấy dấu ấn của Thiên Yết làm cô nhớ anh da diết. Muốn nhắc máy gọi thì sợ làm phiền nên kiềm chế bản thân.- Nếu muốn cứ gọi cho anh hoặc nhắn tin cũng được. Anh sẽ tranh thủ gọi lại. - Vâng. Thế anh ăn đi, đừng chỉ nói chuyện với mình em như thế. Anh phải nói chuyện với đồng nghiệp của mình nữa chứ - Song Ngư nhiều lần tưởng tượng hình ảnh Thiên Yết lúc làm việc như thế nào. Khuôn mặt sẽ lạnh băng, cạy không ra tiếng làm đồng nghiệp sợ chết khiếp giống như hồi cấp ba. Nhưng cô không biết rằng, môi trường xây dựng đã tôi luyện nên một Thiên Yết khác. Khi ra công trường gặp công nhân, Thiên Yết trở nên hào sảng, nhiệt thành và vui vẻ hơn trước. Khi trở về văn phòng, Thiên Yết lại khoắc lên mình hình ảnh lạnh lùng, ít nói và quyết đoán khiến nhân viên phải kính sợ.- Anh có nói chuyện mà. Em đừng suy đoán lung tung.- Cũng chỉ dựa trên thực tế mà tưởng tượng thôi.- Hôm nay nhiều việc, anh chắc sẽ về muộn hơn một chút.- Dạ được, em sẽ nấu cơm đợi sẵn.- Ừm, có gì chiều anh báo. Yêu em. Chụt. – Thiên Yết dành cho cô nụ hôn gió- Dạ - Hai má Song Ngư đỏ hồng tiếp nhận.Khi tiếng điện thoát tút tút báo kết thúc cuộc gọi, tự nhiên trong lòng trống trải. Song Ngư dọn dẹp lại mâm cơm rồi lên giường chìm vào giấc ngủ trưa. Lúc thức giấc, cô mới để ý tấm thẻ ngân hàng cùng mẩu giấy đặt dưới chiếc đèn bàn trên tủ đầu giường. Cô vội vã đọc mẩu giấy."Đây là thẻ ngân hàng của anh làm cho em dùng. Từ bây giờ, của anh cũng là của em, không được bướng từ chối. Anh sẽ đau lòng. Mật khẩu là ngày sinh và năm sinh của bọn mình. Cứ dùng nó mua mọi thứ em thích với cần. Vậy nhé. Tối anh sẽ về sớm. Yêu em. Yết."Song Ngư cất mẩu giấy vào hộp sắt cũ. Cầm chiếc thẻ ngân hàng giơ lên cao ngắm nhìn mà trong lòng hỗn loạn. Phân vân nên làm gì với nó. Nếu cô từ chối thì cậu sẽ đùng đùng nổi giận nhưng nếu dùng nó thì chẳng khác nào ăn bám Thiên Yết. Cuối cùng Song Ngư quyết định cất vào ngăn sâu nhất của ví, tự nhắc sẽ không dùng đến, cứ giữ để Thiên Yết vui lòng.Thiên Yết quay lại bàn ăn với nhân viên đã bị họ tra khảo. Vì nghỉ đột xuất ngày hôm qua làm gián đoạn công việc chung nên Thiên Yết quyết định mời bữa trưa mọi người trong phòng Thiết kế cùng Ann tại một nhà hàng nhỏ gần công ty. Sau cuộc gọi với Song Ngư quay lại bàn, mấy cậu nhân viên trong phòng miệng tủm tỉm cười dò xét.- Anh Thiên Yết hôm nay khao bọn em vì có người yêu mới phải không?- ...- Thiên Yết cười hiền ngồi xuống làm nhân viên xuýt ngã ngửa vì sốc. Bình thường băng lạnh, khó tính trách phạt khi họ mắc lỗi bao nhiêu thì hôm nay lại cười nhân từ.- Vậy là đúng rồi. Sếp đã có bạn gái rồi. Cô gái nào may mắn vậy. Lẽ ra, anh phải mời chị ấy tới đây ra mắt anh em trong phòng để nhỡ có đi trên đường gặp nhau thì bọn em còn biết mà chào cho phải phép chứ.- Rồi sẽ có cơ hội – Thiên Yết đáp. – Chọn xong món chưa? – Cậu hướng mắt về phía Ann đang chăm chú chọn món trong menu.- Vừa xong rồi. Tôi cũng tò mò về cô gái bí ẩn đó lắm. – Ann bồi thêm một câu hùa cùng đám nhân viên- Chị Ann cũng chưa từng gặp chị ấy sao? – Một cậu khác bất ngờ hỏi lại- Chưa, chưa từng – Ann lắc đầu đáp.- Rồi sẽ được gặp. Tôi còn không nôn nóng thì các cậu nôn nóng cái gì?- Nôn nóng diện kiến chị dâu thôi anh. Có gì còn nhờ cậy chị dâu nói giúp để còn ...- Dễ sống trong phòng.- Tôi làm gì các cậu nào?- Nào anh có làm gì. Chỉ hơi nghiêm khắc một tý. Hơi lạnh lùng một tý. Thỉnh thoảng la mắng bắt vẽ lại này.- Các cậu làm sai thì tôi trách mắng không đúng à?- Dạ đúng đúng. Nhờ anh mà phòng thiết kế của công ty mới mạnh vậy. Đối thủ phải khiếp sợ- Bớt nói lại. Không là tôi cho cậu nhịn đói về phòng? - Thiên Yết cười cảnh cáo. Mọi người bật cười vui vẻ. Thấy tâm trạng cậu tốt nên họ mạnh bạo trêu đùa hơn. Nhưng giờ cậu bắt đầu tỏ vẻ nghiêm nghị, thần thái băng lạnh vốn có đang từ từ kéo về, không khí trong phòng đột nhiệt giảm đột ngột. Nhân viên tự khắc bảo nhau im lặng chờ đồ ăn lên.Bữa cơm trưa kết thúc khá muộn nhưng vì có cả hai sếp lớn đi cùng nên chẳng ai lo ngại. Quay về văn phòng, đội kiến trúc sư bị Thiên Yết vắt kiệt sức yêu cầu sửa lại gần như toàn bộ các bản vẽ. Họ thầm rủa, bữa ăn vừa nãy không phải là để xin lỗi mà là bồi dưỡng đàn heo trước khi thịt đây mà. Nhưng họ vẫn răm rắp theo lệnh bởi Thiên Yết là người có năng lực, những lỗi cậu yêu cầu sửa họ không thể chối cãi mà còn biết ơn vì có thêm bài học, kinh nghiệm.Lúc nhìn lên đồng hồ đã là 5h chiều. Thiên Yết giật mình nhớ ra cái hẹn lúc 4h sẽ về đón cô đi siêu thị. Kiểm tra điện thoại cũng không có một cuộc gọi nào. Nhìn lại chỗ việc đang dang dở cũng tính toán đến đêm mới hoàn thành. Nhân viên đang căng mắt sửa chữa, nếu dồn sang ngày mai thì công việc sẽ nhiều khủng khiếp. Đúng lúc đó, có điện thoại của Song Ngư gọi tới.- Anh vẫn chưa xong việc à?- Ừm. Nhiều thứ quá. Anh không để ý giờ giấc gì cả lúc ngẩng lên nhìn thì 5h rồi. Sao không gọi nhắc anh?- Em tự đi được mà. Em rảnh nên đi xuống siêu thị dưới nhà từ lúc 2 – 3h rồi. Giờ cũng đã nấu xong hết, chỉ đợi anh về thôi.- Ừm...haizzzz- Nhiều việc lắm sao? Hay em mang cơm đến văn phòng cho anh nhé. Rồi anh làm việc đến muộn luôn, khỏi phải lo em ở nhà.- Vất vả lắm.- Em chỉ mang cơm qua cho anh rồi về là được?- Nếu không thì cầm sách qua đây ôn bài luôn cũng được. Để anh đặt xe cho em nhé. Khoảng 30 phút có chuẩn bị kịp.- Ừ, bây giờ là 5h10 à. Thế tầm 5h40 anh kêu xe đợi trước chung cư nhé. Em phải xuống siêu thị mua thêm hộp đựng cơm đã.- Ừm, xe tới anh sẽ báo em. Lát gặp lại.- Vâng anh. Làm việc đi nhá. Yết, muah.Từ đầu dây bên kia vang lại tiếng cười, Song Ngư cũng thoải mái tắt máy rồi vội chạy xuống siêu thi mua hộp đựng cơm mang tới văn phòng cho cậu. Nghĩ tới việc sẽ được khám phá văn phòng Thiên Yết, ngắm nhìn cậu làm việc là tim cô đập loạn rạo rực.Cô cầm theo ví tiền xuống siêu thị dưới tầng 1. Để làm mọi chuyện không phức tạp, cô nói dối mọi người là làm giúp việc toàn thời gian cho một gia đình mới chuyển tới ở tầng 11. Vì thế sự xuất hiện của cô ở đây sẽ không làm mọi người tò mò, thắc mắc nữa. Cô tới quầy đồ gia dụng và chọn được vài chiếc hộp nhựa ưng ý, đi tới quầy thanh toán thì phải xếp hàng. Cũng chỉ chọn ngẫu nhiên nào ngờ khi người phía trước quay lại thì chính là Thiên Bình. Cô giật mình sợ hãi. Anh thanh toán xong trước rồi đợi cô ở sảnh ngoài. Cô cũng bước tới ngay bên cạnh. Thiên Bình thấy vẻ bối rối, lúng túng của cô nên đành lên tiếng trước.- Hôm kia, anh có qua tìm em nhưng Thiên Yết nói em còn mệt.- Dạ? – Song Ngư ngạc nhiên nhìn anh. Cậu chưa từng một lần nhắc đến chuyện đó.- Thiên Yết không nói lại với em à? Anh đã gọi cho em và nó cũng nghe máy luôn.- Em xin lỗi. Hôm ấy nhiều chuyện xảy ra quá nên em không để ý được đến điện thoại. Lẽ ra hôm đó cũng phải đến gặp anh nào ngờ...- Không sao. Giờ thì anh hiểu vấn đề rồi, không ngờ mọi thứ lại trùng hợp vậy. Ban đầu thì cũng bất ngờ, nhưng giờ thì...anh chúc mừng cho em và Thiên Yết. Cậu ấy đã vất vả nhiều năm qua, em về rồi thật tốt. Mọi người có thể sống hạnh phúc rồi.- Cảm ơn anh. Hôm đó, em cũng định gặp anh nhưng lại gặp Thiên Yết trước rồi anh ấy làm loạn cả lên, em không đi đâu được cả...Thật sự xin lỗi anh. Nghỉ việc mà cũng không thông báo trước. Em xin lỗi anh.- Anh nói không sao rồi mà. Hôm đó, em cũng tính gặp anh để nghỉ việc phải không? Anh nghe mấy đứa ở siêu thị kể em xin nghỉ việc ngay hôm đó.- Em xin lỗi. Quyết định mà không thông báo trước với anh gì cả.- Nhưng...chuyện này....- Thật ra – Song Ngư hiểu được thắc mắc trong lòng anh nên chủ động muốn nói – hôm trước đó, Thiên Yết vẫn chưa biết em đang ở Hà Nội. Dù làm việc ở nhà anh ấy lâu rồi nhưng chưa từng gặp mặt. Hôm đó, Yết vô tình nghe được cuộc điện thoại của em với người anh kết nghĩa nên có chút kích động. Em đã rất lo nên quyết định chuyển đi đâu đó một thời gian. Ngay hôm sau xin nghỉ làm ở siêu thị và tính gặp anh nói chuyện nữa. Nhưng chính ngày hôm đó, Yết lại vô tình gặp em ở siêu thị, rồi anh ấy biết em chính là người giúp việc nhà nữa nên mọi chuyện sau đó thì gặp nhau. Rồi bọn em nói chuyện, quay lại.- Ừm. Hai người con duyên với nhau thì làm sao có thể tách nhau ra được. Ngày hôm đó không gọi được cho em anh chỉ hơi lo lắng chút nhưng sau Thiên Yết bắt máy thì anh cũng an tâm. Em đừng áy náy gì nữa. Thiên Yết là em trai anh, em đối với anh cũng như người nhà vậy.- Dạ, em cảm ơn anh. Thời gian qua có anh giúp đỡ nhiều.- Anh cũng vậy. Song Ngư đã thay đổi cuộc sống của anh nhiều lắm.- Em có làm gì đâu. Chỉ nấu cơm và dọn dẹp thôi.- Không. Từ ngày em xuất hiện, anh mới cảm nhận được vui vẻ là như thế nào. Anh rất thích được nói chuyện với em. Giờ đã chuyển hẳn về đây rồi. Khi nào rảnh, cả ba cùng gặp nhau ăn uống nói chuyện, coi như làm lễ ra mắt chính thức.- Dạ vâng. Để em báo Thiên Yết sắp xếp thời gian rồi báo anh. Em thì chúa rảnh nên thoải mái thời gian.- Được. Anh đợi điện thoại của em.- Em phải về rồi. Lát em có việc cần nhà ngoài.- Ừ, anh cũng về mà. Đi chung luôn.Cả hai cùng bước vào thang manh. Cô lên tầng 11 anh lên tầng 21. Cô nhìn đồng hồ đã muộn mất 10 phút vội xếp đồ ăn vào hộp rồi đi thay đồ. Cô chọn một bộ váy Thiên Yết mới mua cho cô. Song Ngư xếp các hộp thức ăn vào một túi giấy lớn rồi khoác túi đeo qua vai mới ấn nút gọi anh.- Xe chưa tới sao anh? Em chuẩn bị xong rồi.- Ừm, em xuống sảnh đi. Xe đang đợi rồi.- Ớ, sao không gọi em sớm? Em cứ tưởng xe chưa đến chứ.- Ừm, xuống luôn đi.- Dạ vâng.Song Ngư vội bước xuống. Ra tới sảnh trước thì thấy Thiên Yết đứng dựa lưng vào chiếc ô tô bảy chỗ. Cô ngạc nhiên nhìn.- Anh chạy xe về đây sao?- Ừm.- Còn xe này...- Xe công ty phân cho anh nhưng anh không dùng mấy nên bỏ ở công ty cho ai cần đi thì chạy. Anh thích chạy mô tô hơn. Thôi vào đi, anh đưa qua công ty nữa.Cô ngồi vào ghế phụ. Thiên Yết chạy sang cửa bên để ngồi vào ghế lái. Song Ngư vui vẻ nhìn quanh.- Công ty này tốt quá ha. Mua nhà rồi mua cả xe cho nhân viên.- Vì anh là nhân tài nên họ phải giữ - Thiên Yết tự hào.- Mà anh đợi em có lâu lắm không?- Từ lúc em ra khỏi siêu thị?- Dạ? – Song Ngư sợ sệt- Thôi – Thiên Yết cười xoa đầu cô – Anh thấy em gặp Thiên Bình rồi nên mới không gọi. Chắc hai người cũng có chuyện cần nói.- Vâng, em xin lỗi anh ý chuyện lỡ hẹn hôm trước.- Ừm. Thiên Bình không phải người để bụng đâu.- Anh ý bảo có tìm gặp anh mà anh không nói gì với em?- Sao phải nói lại?- Ớ. Thiên Bình tìm với gọi thì anh phải báo em chứ. Nhỡ có chuyện gì cần nói thì sao?- Anh thấy chuyện Thiên Bình nói không quan trọng nên mới không nói lại.- Bao biện – Song Ngư phụng phịu quở - Làm em áy náy thấy mồ luôn.- Anh xin lỗi. Vì lúc đó, chúng ta căng thẳng. Anh không muốn người khác xen ngang. Đấy, hôm nay anh để hai người nói chuyện thoải mái rồi còn gì. Anh có can ngăn đâu. Anh đứng bên ngoài nhìn thấy hết vẻ mặt của em rồi.- Dù sao anh vẫn sai.- Được rồi, anh xin lỗi. Anh nhận sai rồi. Anh sẽ không như vậy nữa. Nhưng sau này, em cũng phải hạn chế gặp Thiên Bình.- Tại sao? Anh sợ em thích anh ấy phải không?- Anh không thích.- Rõ ràng là đang sợ mà. Hai chữ sợ hãi hiện rõ trên mặt kìa. Ngày xưa, anh cũng ghen với Thiên Bình còn gì?- Lúc nào?- Đợt tết năm mình học lớp 11, chị Xử Nữ với anh sang Nhật ấy. Rồi anh vì ghen mà bỏ về nước. Chính đợt đó, anh còn nói với em là sau này không được dính dáng đến ai tên là Thiên Bình.- Không đúng.- Không đúng cái gì. Em nhớ rõ mồn một luôn.- Anh nói không đúng là không phải ghen vì Xử Nữ. Ngay từ lúc đó, anh đã thích em rồi. Là ghen với em đó.- Hả...hả....hả? Lúc đó em còn chưa gặp Thiên Bình mà, sao có thể ghen vô lý như vậy?- Anh lo trước- Yết à, anh yêu em nhiều đến vậy sao?- Ừm, nhiều đến mức mà phải sống 10 kiếp mới đủ- Anh bới xạo quần đi. Nghe điêu quá.- Đúng rồi, anh đang nói xạo đó. – Thiên Yết cười lớn, Song Ngư kế bên cũng cười chảy nước mắt.- À, nghe bài hát này đi. Hôm nay em nghe được trên phim đó. Hay lắm.- Em đang xem phim gì?- Chị đẹp mua cơm cho em ăn. Phim Hàn Quốc. Em tìm được bản Stand by yourman của cô Timmy Wynette từ năm 1968 đó.- ...- Cái này mở thế nào? – Cô cầm điện thoại Thiên Yết loay hoay tìm cách mở ra. Thiên Yết ấn ngón trỏ vào nút Home rồi màn hình tự động mở khóa.- Để tối anh thêm dấu vân tay của em vào nữa. Có gì mở không cần gọi anh nữa. Mật khẩu thì cứ dùng sinh nhật em và anh với năm sinh.- Không cần đâu. Điện thoại anh lấy vân tay em làm gì?- Để có gì em còn mở khi anh không có ở đây chẳng hạn.- Ừm. Đây rồi – Cô tìm nhanh trên youtube ra bài hát mong muốn. Stand by your man
Give him two arms to cling to
And something warm to come to
When nights are cold and lonely
Stand by your man
And show the world you love him
Keep giving all the love you can
Stand by your man
Stand by your man
And show the world you love him
Keep giving all the love you can
Stand by your manĐiệu nhạc năm 1968 ngân vang, cô thỉnh thoảng ngân theo lời hát "stand by yourman" giống như cách cô đang nói với chàng trai của mình vậy. Thiên Yết vui vẻ lái xe, chốc đưa mắt sang nhìn cô.Thiên Yết đánh xe xuống hầm dưới tòa nhà. Song Ngư loay hoay một hồi cũng mở được cửa bước ra khi Thiên Yết vừa tầm chạy tới. Cậu khẽ trách.- Cứ đợi để anh mở cửa cho- Em vẫn có tay mà. - Được rồi, đưa túi đây anh cầm.Thiên Yết tranh cầm túi giấy và khoác túi vải của cô qua vai. Lúc tới thang máy để đi lên thì vừa lúc nhân viên của cậu đi xuống. Họ thấy dáng vẻ mới mẻ này của Thiên Yết mà không khỏi bất ngờ. Nhưng nhớ tới vẻ nghiêm nghị của cậu lúc bữa trưa nên ngoan ngoãn chào hỏi rồi lẳng lặng bước đi. Không bàn tán, không thắc mắc về cô gái đi bên cạnh.- Này Mạnh.- Dạ sếp gọi em.- Hôm nay chắc sẽ phải làm đêm nữa. Cầm thẻ của anh lát mua đồ ăn đêm với nước về văn phòng cho mọi người.Thiên Yết đưa cho cậu ta chiếc thẻ tín dụng của mình. Song Ngư ngạc nhiên nhìn theo hai người.- Anh với chị uống gì để em mua luôn ạ?- Em muốn uống gì?- Cho em cái gì ngọt ngọt, không phải cà phê với trà là được.- Vậy cậu mua sinh tố hay nước quả gì cũng được. Tôi thì cà phê như mọi khi.- Dạ vâng anh. Cảm ơn anh ạ. Mạnh đợi hai người bước vào thang máy rồi quay đi tới đội thiết kế đang đứng cách đó vài mét.- Sếp bảo gì?- Sếp kêu đi mua đồ ăn đêm với cà phê cho mọi người.- Sếp của chúng ta thật giàu. Lần nào làm đêm cũng bao cả phòng.- Mà cô gái đi cùng sếp có phải bạn gái không?- Nhìn như anh trai em gái ấy.- Cô ấy cũng không được xinh đẹp như chị Ann.- Đâu em thấy cô bé đó xinh mà. Kiểu dễ thương hiền hiền. Còn chị Ann thì sắc sảo.- Em cũng thấy vậy. Không ngờ guu của sếp là Loli- Loli là gì?- Là kiểu mấy cô gái nhìn trẻ con, dễ thương như học sinh ấy.- Bảo sao chị Ann xinh đẹp giỏi giang đến đâu cũng không cưa đổ sếp.- Gì? Nhắc gì tới tôi – Ann đi ăn tối đúng lúc tới phía sau đội Thiết kế nghe họ bàn luận vui vẻ lại nhắc đến tên mình nên tò mò.- Bọn em đang khen chị- Xinh đẹp, sắc sảo, thông minh ạ?- Các cậu nịnh tôi không ích gì đâu? Tôi đâu phải sếp các cậu?- Chị xinh đẹp vốn có đâu cần em nịnh đâu?- Sao nhìn mãi...nhìn hoài mà thấy các cậu chẳng có điểm nào giống sếp các cậu vậy? Anh Thiên Yết kiệm lời bao nhiêu thì các cậu lẻo mép bấy nhiêu.- Cái đó thì là vì sếp không nói nên bọn em phải nói chớ.- Mà Thiên Yết không đi ăn tối à?- Sếp em không cần ăn tối nữa rồi.- Vì có người chuẩn bị cơm ngon canh ngọt mang tới tận nơi cho em rồi.- Ai?- Bạn gái sếp ạ.- Tụi em vừa gặp họ đến , giờ trong thang máy đi lên.- Sếp còn hào phóng cho tiền tụi em đi mua đồ ăn làm đêm ạ?- Lát sếp cũng qua phòng em gặp mặt luôn nhé.- ....- Sếp? - Hả ... - Ann chợt thần thất không nghe tiếng nói hoảng hốt khi bị gọi. Đám nhân viên hiểu ý nên cũng lảng dần để dẫn sang chuyện khác.Ở công ty này, chuyện Ann thích Thiên Yết thì dường như ai cũng thấy rõ, kể cả Thiên Yết cũng lờ mờ đoán được. Nhưng cậu luôn cư xử lễ độ nên khiến Ann càng khổ tâm hơn. Muốn bước tới thì cậu luôn tạo ra rào chắn vứng chắc, muốn rút lui lại chẳng cam tâm. Giờ đã biết bạn gái của cậu đã quay về làm cô càng tủi hờn, đa xót.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me