TruyenFull.Me

Thien Yet Song Ngu Thanh Xuan Nay Toi Lo Trao Tay Cho Cau Ay Hoan



Đến rạng sáng, Xử Nữ đi vào giấc ngủ chập chờn cho đến khi nghe tiếng lạch cạch từ bên ngoài vọng vào. Cô lăn qua lăn lại trên giường, đầu rội xuống cảm giác nặng nề mệt mỏi, mí mắt nặng trĩu không mở được. Nhưng dây thần kinh căng thẳng khiến toàn thân tỉnh táo. Cô uể oải bước ra ngoài, Thiên Bình cũng bị cơn say đêm qua hành hạ khiến đầu óc cũng nặng nề. Anh ngẩng cổ, tu ừng ực hết chai nước khoáng trong tủ. Khi thấy Xử Nử đang đứng bên bàn ăn nhìn mình, anh cụp mắt thất vọng.

- Em muốn uống gì không?

- Không.

- Em không ngủ được à?

- Dạ? – Xử Nữ lo lắng, đưa hai tay lên mặt xoa nắn – Lộ lắm sao?

- Ừm. Mắt thâm quầng kìa. Không phải vì lệch múi giờ đấy chứ? Chỉ 2 tiếng thôi mà.

- Vì chuyện khác.

Xử Nữ đáp trả. Cô nhớ đến chuyện đêm qua trằn trọc. Sau khi tan buổi karaoke, hầu hết mọi người đều ngà ngà say. Song Ngư thì ngủ lịm trên vai Thiên Yết từ lâu. Thiên Bình trong cả buổi đều trộm nhìn cô. Từ khi Xử Nữ xuất hiện, anh nhìn ra sự thấp thỏm trong lòng Song Ngư. Dù cô cố giấu, giữ vẻ bình tĩnh vui vẻ với mọi người nhưng ánh mắt mung lung, bất định mỗi lúc thoáng nhìn Xử Nử như soi xét biểu cảm của Xử Nữ đã tố cáo sự bất an của Song Ngư. Thiên Bình lo lắng.

Cả buổi tối, mọi người vui vẻ hát hò vui đùa, Song Ngư uống một mình trong vô thức. Đến lúc lâng lâng say cơn buồn ngủ ập đến, cô dựa vào Thiên Yết ngủ. Cậu nghĩ rằng cô quá mệt mà an tĩnh vuốt ve khuôn mặt cô. Lúc ra về, Thiên Yết đánh thức Song Ngư nhưng cô không tỉnh dậy. Nhờ có Thiên Bình giúp sức mà cậu đưa cô ra tới xe về nhà.

Xử Nữ cả buổi cũng từ tốn quan sát biểu cảm Thiên Bình. Không ít lần cô bắt gặp cái nhíu mày khi anh hướng về phía Song Ngư, đôi lần cánh tay ngập ngừng đưa lên muốn làm gì đó lại thở dài buông thõng. Cô tức giận nhưng vẫn cố kìm nén giấu đi. Lúc ra về, một mình Thiên Yết có thể lo liệu nhưng Thiên Bình chủ động quan tâm. Điệu bộ đó, cô chưa từng được thấy.

- Hôm nay em bắt đầu đi tìm nhà chứ? Có cần anh giúp gì không?

- Anh ... mà thôi. Em hẹn mấy bên Bất động sản rồi. Qua gặp họ là được.

- Nếu gặp vấn đề gì thì cứ gọi anh, anh sẽ tới.

- Thật chứ. – Xử Nữ hồ hởi.

- Ừm. Giờ anh chuẩn bị đi gặp đối tác.

Thiên Bình về phòng thay đồ chuẩn bị ra ngoài. Xử Nữ nhíu mắt nhìn theo. Hình ảnh anh ngày hôm qua cứ mơ hồ trong tâm trí. Cô kiềm lòng muốn hỏi nhưng lại không đủ can đảm đối diện nếu đó là sự thật. Cô vừa sợ hãi lại vừa tức giận. Cô chẳng biết mình đang tức giận vì điều gì, vì cô, vì Thiên Bình hay vì người con gái kia. Nghĩ tới đó, hình ảnh Song Ngư mềm nhũn dựa vào vai Thiên Yết làm cô khó chịu.

Xử Nữ quyết định đi tắm rửa thay đồ để gột sạch sự bức bách này. Lúc trở ra, cô cuốn trên mình chiếc khăn tắm, bước đi vòng quanh ngôi nhà quan sát. Kiểm tra thời gian để chắc chắn cuộc hẹn bên Bất động sản lúc 2h chiều. Cô còn thời gian giúp anh dọn dẹp. Từ lúc ở Nhật, khi còn ở chung nhà với Thiên Bình và ba mẹ anh, cô cũng tự cho mình sắm vai người vợ giúp anh dọn dẹp phòng ở. Sau này khi anh bắt đầu đi làm thêm từ năm 3 thì xin phép ra ở riêng, cô không còn nhiều thời gian gặp anh nữa. Giờ đây lại được sống lại không khí ngày đó làm tâm trạng cô phấn chấn hơn.

Cô nằm trên chiếc giường của Thiên Bình, cuốn chiếc chăn dày và tham lam hít hà mùi hương nam tính của anh còn vương lại. Nắng sớm dịu nhẹ, cô lim dim đôi mắt và tưởng tượng một vòng tay to lớn vắt ngang qua eo rồi siết chặt. Cô miên mang đi vào miền mộng tưởng rồi tiếc nuối mở mắt khi tia nắng chiếu ngang mặt. Cô rời khỏi giường và giúp anh dọn dẹp lại căn phòng.

Trên giá sách có một chiếc hộp màu xanh dương, cô lấy xuống đặt trước mặt. Xử Nữ cắn móng tay phân vân. Cô tò mò muốn bật mở nhưng lại nghĩ không đúng nên không dám hành động. Rồi khi cô không thể quyết định được, cô tức tối đẩy chiếc hộp ra xa. Nắp hộp bật mở, những đồ vật bên trong rơi ra. Cô bối rối giây lát nhưng rồi sự tò mò đã chế ngự để cô vươn tay với lấy. Ba chiếc đĩa CD của The Beatles, The Carpenters và Leo Sayers rơi ra ngoài, chiếc phòng bì trắng nhỏ rơi xuống phía trước. Xử Nữ lấy chiếc thiệp bên trong ra đọc. Hàng chữ nắn nót cẩn thận.

"Gửi Song Ngư,

Thật hạnh phúc khi có em bên cạnh cùng nấu cơm, cùng ăn tối, cùng nghe nhạc và cùng trò chuyện. Anh ước rằng quãng thời gian này sẽ không bao giờ kết thúc. Em có đồng ý cùng anh thực hiện điều ước này không?"

Đầu ngón tay Xử Nữ dùng lực mạnh làm góc giấy nhăn nhúm. Trái tim cô thổn thức, cào xé, nước mắt lặng lẽ rơi. Cô chẳng thể nghe rõ điều gì, một thứ âm thanh lùng bùng vang bên tai. Cõi lòng dồn đến những cơn kìm nén. Cô cắn chặt môi dưới để ngăn tiếng khóc nhưng không thể ngăn tiếng gào thét, vỡ vụn của con tim.

Xử Nữ thả rơi mọi thứ, cô nằm nhoài người trên sàn gỗ lạnh. Hai tay ôm chặt đầu gối, cả cơ thể co lại rồi run lên theo từng tiếng thổn thức. Cô khóc như đứa trẻ. Cô cảm thấy trước mắt mình hoàn toàn mờ mịt, như vừa mất đi một bầu trời. Dù đã yêu anh 9 năm, dù đã bám đuổi anh từ nơi này sang nơi khác, dù anh có lạnh lùng từ chối hay hững hờ thì cô chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng như vậy. Bởi dù anh chưa từng cho cô cơ hội nhưng anh cũng chưa từng khiến cô cảm thấy rằng mình đã mất hết hoàn toàn cơ hội. Nhưng giờ đây, anh yêu người con gái, ngay trước mặt mình, nỗi lo sợ xâm chiếm cô từ ngày hôm qua khiến trái tim cô đã run sợ mềm yếu thì giờ đây như đâm thêm nhát dao nữa. Cô gục ngã. Cô khóc. Từ tiếng rưng rức run rẩy rồi cô bắt đầu gào thét. Cô không thể chấp nhận thực tại này. Tại sao lại như thế? Tại sao không phải là một ai khác xuất sắc hơn cô để cô không cảm thấy bản thân thảm hại như vậy? Tại sao lại là Song Ngư?

Xử Nữ không biết bản thân mình đã thiếp đi lúc nào. Khi tỉnh dậy, cô bước mệt mỏi vào nhà tắm, bật nước lạnh xối xả dội từ đầu xuống. Bước trở ra, đôi mắt cô dại đi, vô thần.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me