Thieu Nien Ca Hanh Edit Tu Chuong 202
Một kiếm này của Lý Phàm Tùng nặng tựa thiên quân, nho sĩ trung niên chỉ tiện tay vung kiếm trong tay. Thế nhưng chỉ trong giây lát, kiếm khí của Lý Phàm Tùng đã bị nhát vung đó đánh tan thành mây khói. Tay phải nho sĩ trung niên xoay một cái, vung thanh kiếm gỗ đào quăng về phía trước. Thanh kiếm gỗ đào xuyên qua ống tay áo của Lý Phàm Tùng, mang theo thân thể hắn bay thẳng tới ghim vào một cây tùng.
Nho sĩ trung niên không đáp, chỉ hỏi ngược lại: “Vậy sao ngươi lại đánh ta?”
Lý Phàm Tùng kinh ngạc, Phi Hiên cũng ngượng ngùng gãi đầu một cái. Vừa rồi hai người thấy Lý Hàn Y cầm Đào Hoa kiếm xuất hiện, trong lòng thầm khiếp sợ, cho nên nảy sinh địch ý với nho sĩ trung niên chặn đường mình, giờ tinh thần ổn định lại, cả hai đều thấy xấu hổ. Lý Phàm Tùng chắp tay nói: “Tiền bối, vừa rồi do vãn bối lỗ mãng, chỉ có điều đồ của gia sư khi còn sống vừa xuất hiện, khó tránh khỏi ưu tư kích động.”
Phi Hiên cũng vội vàng nói: “Xin tiền bối thông cảm. Chúng ta cần đuổi theo người đó, xin tiền bối lưu lại tên họ nơi ở, sau chuyện này chắc chắn chúng ta sẽ tới cửa tạ lỗi.”
“Điềm đạm vô tự, thản nhiên không có gì lo lắng, lấy trời làm nóc, lấy đất làm giường. Ta gọi Tạ Tuyên, ta không có nhà, ta dùng thiên hạ làm nhà.” Nho sĩ trung niên cười nói.(Ôi chú hơi nghèo =))) “Tạ Tuyên?” Phi Hiên cảm thấy cái tên này có vẻ rất quen.Lý Phàm Tùng lại kinh hãi tới biến sắc: “Tạ Tuyên! Nho Kiếm Tiên Tạ Tuyên!”“Nhỏ giọng thôi!” Tạ Tuyên hắng giọng một cái: “Người đọc sách đừng nên kiêu ngạo, phải khiêm tốn mới là chính đạo. Cái gì mà Kiếm Tiên với không kiếm tiên, ta là nho sinh Tạ Tuyên. Ta biết ngươi, các ngươi một tên là Lý Phàm Tùng, học kiếm thuật của Triệu Ngọc Chân, một người tên là Phi Hiên, học đạo pháp của Triệu Ngọc Chân.”Lý Phàm Tùng vui vẻ nói: “Tiền bối, sao ngài biết chuyện này?”Tạ Tuyên mỉm cười: “Đi đường trong thiên hạ, biết chuyện khắp thiên hạ. Tuy ta chưa từng tới núi Thanh Thành cũng không mấy lần gặp sư phụ ngươi, nhưng là bạn tri kỷ đã lâu.”“Hóa ra là vậy.” Lý Phàm Tùng nói.Phi Hiên lại nhíu mày, nghe được ẩn ý trong lời nói đó: “Sư tổ nhiều năm nay không xuống núi Thanh Thành, còn lúc trước tiền bối cũng nói chưa từng tới núi Thanh Thành, thế nhưng ngài lại nói gặp mặt không nhiều. Chẳng lẽ...”“Tạ tiên sinh từng gặp sư phụ ta!” Lý Phàm Tùng cũng hiểu ra.
Tạ Tuyên gật đầu: “Đúng vậy. Khi Triệu huynh về cõi tiên, ta ở ngay bên cạnh hắn.”
“Vậy vì sao Lôi Oanh lại đuổi theo sư nương!” Lý Phàm Tùng giờ mới phản ứng lại.
“Nhàn Vân!” Tạ Tuyên đột nhiên hành động, thanh Vạn Quyển Thư trong rương sách rời vỏ, hắn nắm kiếm, chớp mắt đã lao tới bên cạnh Lý Phàm Tùng.
Chiêu kiếm này cực nhanh, mờ mờ ảo ảo, như áng mây nhàn tản trên bầu trời.Người nọ hừ lạnh một tiếng, lập tức thu kiếm, lui về phía sau.“Ngưu Mã!” Tạ Tuyên lại xuất một kiếm, chiêu kiếm này rất chậm rãi, thậm chí có phần vụng về, thế nhưng kiếm khí liên miên, mạnh mẽ ngăn cản bước tiến của kẻ đánh lén.“Sát Nhân Đao!” Tạ Tuyên nâng kiếm bổ ngang, chiêu này không như kiếm thuật mà càng giống đao thuật. Ngược lại với vẻ thanh nhã sâu sắc vừa rồi, là cách dùng đao của phách đao Nam Quyết!Chiêu kiếm này xé tan ngực kẻ đánh lén, máu tươi bắn ra, người nọ lui lại vài bước, ngã lăn dưới đất, cười khổ một tiếng: “Đây là Khi Vũ Tam Thức trong truyền thuyết ư, không hổ danh Nho Kiếm Tiên.”“Trước tiên lấy nhã gặp người, lấy trì độn nhường người, cuối cùng lấy sát uy người. Thế nhưng ta xuất liền hai kiếm mà sát ý của ngươi vẫn không hề suy giảm. Người đọc sách chúng ta tuy rất kiên nhẫn nhưng chuyện gì cũng không nhất quá tam .” Tạ Tuyên vung nhẹ tay trái, phất đi máu trên thân kiếm.“Ngươi không nên tranh vũng nước đục này.” Người kia thở hổn hển nói.“Tuy ta tự khiêm tốn nhận mình là một nho sinh, nhưng dẫu sao thiên hạ cũng tôn ta là một Kiếm Tiên. Ta từng giết qua ma đầu trong giang hồ, từng đánh qua hoàng tử tại Thiên Khải, ngươi không có tư cách uy hiếp ta.” Tạ Tuyên khẽ mỉm cười: “Cho dù ngươi là Ám Hà!”
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me