TruyenFull.Me

[Thô tục-Song tính] Quý Nhân Cành Vàng Lá Ngọc

1. Gặp gỡ

camanvan

  Hải thành vừa bước vào mùa xuân, cây cối và hoa xuân bắt đầu ướm nụ. Khung cảnh náo nhiệt hoa lệ bởi vì chào đón năm mới mà nhộn nhịp hơn gấp bội.

  Nơi thủ đô đầy ắp những tòa cao ốc chọc trời, mỗi kiến trúc đều khiến cho người ta cảm giác hùng vĩ nghẹt thở. Từ tòa nhà cao nhất giữa trung tâm thành phố, một người đàn ông đang nghiêm túc nghe họp, bàn tay gõ từng nhịp trên mặt bàn, chiếc đồng hồ xa xỉ bóng loáng nhích từng giây một báo hiệu thời gian trôi đi.

  "Chủ tịch Dương, đây là báo cáo tháng qua của Mars Plaza. Mời ngài xem qua."

  Dương Đình Quyết lật vài trang báo cáo từ trên tay trợ lí, hắn gật đầu hài lòng, duyệt qua bản báo cáo một cách nhanh chóng. Gương mặt nghiêm nghị của hắn khiến cho toàn bộ cổ đông có mặt hôm nay đổ mồ hôi, áp lực vô hình khiến bọn họ không dám nhúc nhích, mỗi lần muốn phát biểu thì phải suy nghĩ kĩ gấp chục lần mới có thể nói ra.

  Người đàn ông trước mặt bọn họ khắp Hải thành ai mà không biết, 10 năm trở lại đây hắn bành trướng ra khắp cả nước, nắm trong tay không biết bao nhiêu mạch kinh tế quý giá của quốc gia. Dương gia là đại gia tộc trong nước, vốn dĩ đã đến thời suy yếu, ai ngờ lại bồi dưỡng được hai con hổ là Dương Đình Quyết và Dương Đình Trí.

  Dương Đình Trí theo chân ông nội tham gia vào mảng chính trị, chẳng mấy chốc đã có chỗ đứng vững mạnh trong quân đội. Nhờ có sự hậu thuẫn của ông, đại thiếu gia đã có được quyền lực không thể lay chuyển. Còn nhị thiếu gia Dương Đình Quyết lại lựa chọn đánh vào kinh tế, tận dụng tài năng làm ăn thiên bẩm của mình, vực dậy Dương gia một cách nhanh chóng. Hắn đánh đổi đổ hết tài lực vào Mars Plaza, phát triển thương mại và dịch vụ, nắm giữ gần như toàn bộ mảng du lịch và nghỉ dưỡng tại thủ đô. Chỉ với 20 năm, Dương Đình Quyết đã tạo ra một đế chế cho riêng mình, quyền lực và tiền tài của hắn có thể bằng cả những thành khác cộng lại.

  Mars Plaza chỉ là một phần nhỏ trong gia tài của Dương Đình Quyết, hắn đầu tư vực dậy gia tộc. Bất kì mảng nào hợp pháp đều nhúng chân, kẻ thù làm ăn chung nhiều vô số kể, nhưng có anh trai đứng sau chống đỡ, mọi chuyện đều thuận buồm xuôi gió. Chỉ cần hắn đóng thuế đủ, quốc gia sẵn sàng nâng đỡ hắn đi lên. Có thể nói ở Hải thành xa hoa rộng lớn, kẻ không biết nịnh hót Dương Đình Quyết là kẻ dại, người dám đối đầu với hắn chính là người ngu.

  Thời gian họp đã kết thúc, Dương Đình Quyết lên tiếng tan họp. Mọi người đồng loạt đứng dậy, nghiêm chỉnh nhìn vị chủ tịch kia ra ngoài. Hôm nay hắn duyệt công việc rất nhanh, tần xuất nhíu mày hầu như không có, các nhân viên cấp cao cùng với cổ đông thở phào nhẹ nhõm, sắp xếp ra khỏi phòng họp.

  "Hôm nay tôi còn nợ lịch gì nữa?"

  Dương Đình Quyết nới lỏng cà vạt siết chặt trên cổ, rút tấm khăn lụa từ túi áo ra lau tay. Hắn lạnh nhạt nhìn trợ lí của mình, ánh mắt nhạt nhòa không gợn sóng.

  "Thưa chủ tịch, hôm nay ngài phải đến Lý gia thăm bạn cũ của cố chủ tịch. Lần trước ngài đã dời lịch một lần, bây giờ ngài có muốn tôi dời tiếp không?"

   Trợ lí nhìn lịch trình trên ipad, vốn dĩ đã chuẩn bị sẵn tâm lí dời lịch thăm đến thời gian hợp lí hơn. Nhưng lần này Dương Đình Quyết lại không dời nữa, hắn đứng lên điều chỉnh lại vạt áo bị nhăn. Vừa đi vừa nói:

   "Đi tới Lý gia đi, dời mãi cũng không phải là cách. Cậu đi chuẩn bị một phần quà thăm hỏi, dù sao ông nội cũng rất thân với Lý lão gia kia."

   Trợ lí gật đầu nhanh chóng, Dương Đình Quyết đi xuống gara, lấy chiếc xe màu đen tuyền sang trọng của mình, thoáng chốc đã chạy ra khỏi tòa nhà cao tầng chọc trời giữa thủ đô.

   Ông nội của hắn đã mất, trước khi đi còn không quên dặn dò hai anh em hắn giúp đỡ Lý gia. Đó là người bạn tri kỉ của ông khi còn sống, chỉ tiếc thế gia không thích vươn mình, gần nhất cũng không đào tạo ra được một viên ngọc sáng giá nào. Đường đường là một nhà giàu có lâu đời, mà cứ yên yên ổn ổn sống trong vỏ bọc lánh đời như vậy.

  Lý gia có nguồn gốc quý tộc cung đình từ xưa, cách dạy dỗ con cháu cũng khác hẳn nhà hắn. Nếu Dương gia coi nghiêm khắc là một món quà để trưởng thành, thì Lý gia lại coi yêu thương nuông chiều là cách dạy dỗ con cái hay nhất. Từ khi biết chữ Dương Đình Quyết đã theo cha mẹ đi làm ăn, đương nhiên không ngấm nổi kiểu nuông chiều như chim hoàng yến vậy được, bởi vậy mà dù có lịch sử huy hoàng, Lý gia vẫn không thể so bì được với các nhà giàu lâu đời khác, chỉ là trên mức giàu có một chút thôi.

  Hắn vừa nghĩ miên man thì chiếc xe màu đen tuyền đã vào được một con đường toàn là hoa tử đằng, mỗi gốc cây đều trên mười năm, tỏa hoa tím lịm rủ xuống che khuất cả một cung đường. Khung cảnh thành phố ồn ào dường như bị nó cắt mất, màu sắc âm thanh mát rượi đẹp đẽ này đánh mạnh vào thị giác của Dương Đình Quyết, khiến cho tâm trạng của hắn cũng bất chợt nhẹ lại.

  Đây là cung đường dẫn vào nhà họ Lý, nó nổi tiếng đến mức không ai là không biết đến. Lúc hắn còn trẻ đã từng đến một lần, không ngờ nơi này qua bao nhiêu năm mà vẫn vậy. Đúng là Lý gia rất coi trọng đời sống tinh thần.

  Dương Đình Quyết đã thông báo trước khi đến, người làm trong nhà đã đợi sẵn ở cổng. Khi chiếc xe màu đen đến gần cổng chính, cánh cửa to lớn từ từ mở ra. Cảnh tượng bên trong còn khiến cho hắn ngạc nhiên hơn.

  Bên trong khuôn viên nhà chính được xây theo kiến trúc cổ, bên trái có một thủy tạ trồng sen trắng, bên phải là một vườn hoa cực kì lớn. Màu sắc đẹp đẽ vô cùng, thời tiết mùa xuân thích hợp để phát triển, vì vậy mà hoa trong vườn đua nhau nở vô cùng nhiều. Từng đóa hoa nở rộ đều trọn trịa xanh tốt, chứng tỏ nó được chăm sóc rất tỉ mỉ.

  Dương Đình Quyết bước vào nhà chính, bên trong đã bày sẵn một ấm trà thơm. Trầm hương lượn lờ trong không khí, một ông lão khí khái thanh sảng đang ngồi ở giữa sảnh, vừa thấy hắn bước vào đã mỉm cười chào hỏi.

  "Cậu là Đình Quyết phải không? Đã lâu lắm rồi ta không thấy cậu. Mau ngồi đi."

  Dương Đình Quyết lựa chọn chỗ ngồi đối diện với ông lão kia, hắn thong thả ngồi xuống, đôi lông mày căng thẳng hiếm có buông xuống một lần.

  "Đã lâu không gặp mà Lý lão gia vẫn còn nhớ cháu như vậy. Thật vinh hạnh."

  Ông lão bật cười, bàn tay già nua cầm tách trà lên thổi một hơi, ngừng một nhịp mới bắt đầu uống. Được một lúc thì ông mới chậm rãi mở lời:

  "Ông nội của cậu đã mất khá lâu rồi nhỉ, ông cụ như ta nhàm chán ở nhà không biết làm gì, cũng chỉ có cháu trai bầu bạn cùng. Hôm nay cậu tới đây, coi như cũng giúp ta phần nào."

   Dương Đình Quyết nhìn ông, hắn cũng chậm rãi uống trà. Hương vị chát nhẹ thơm lừng lan tràn trong miệng, hậu vị ngọt thanh khá đặc biệt. Lý gia am hiểu trà đạo, đúng là danh bất hư truyền.

  "Cháu chỉ tới thăm ông một chút, hôm nay tới vội nên quà thăm hỏi cháu sẽ đưa đến sau. Mong ông không giận."

  Lý lão gia liếc nhìn người đàn ông trước mắt mình một cái, gương mặt sắc bén già đời của hắn làm ông rất hài lòng. Đương nhiên ông biết Dương Đình Quyết lớn mạnh như thế nào ở ngoài kia, nhưng thái độ của hắn đối với trưởng bối vẫn rất lễ phép, đúng là đã được nuôi dạy rất tốt.

   "Không sao, ta đã đến tuổi này rồi. Quà cáp không quan trọng bằng tấm lòng. Nơi này của ta có thể không hợp lớp trẻ tinh anh của cậu lắm, nhưng nếu rảnh rỗi có thể qua đây cùng ta uống trà. Thế là đủ rồi."

  Dương Đình Quyết cùng Lý lão gia trò chuyện thêm một lúc, tới lúc thích hợp hắn mới đứng lên nói lời tạm biệt. Sau đó đứng lên ra về.

  Khi hắn vừa chuẩn bị đến nơi để xe, hình ảnh bên thủy tạ làm hắn ngây người. Một cậu nhóc xinh đẹp nằm trên thủy tan nghịch sen, bàn tay thon dài trắng nõn nâng niu từng đóa sen trắng. Trên người mặc một bộ áo dài cổ, chất liệu bằng lụa nhẹ nhàng như mây. Thiếu niên kia mặt mày như ngọc, chân trần múa may trên sàn, cảnh tượng đẹp tới mức hít thở không thông.

  Dương Đình Quyết bước lại gần thủy tạ, không dấu vết quan sát người đẹp chơi đùa với sen hăng say không biết trời đất gì kia. Hắn có biết sơ lược gia phả của Lý gia, người có thể vô tư chơi đùa bên thủy tạ lánh đời này, lại còn ở trong nhà chính của Lý gia thì chỉ có duy nhất Lý tiểu thiếu gia Lý Khải Tuyên mà thôi.

  Sinh ra trong thời thế phát triển vượt bậc, Lý gia không ham muốn vươn mình cho nên bị thụt lùi dần. Lý lão gia phải chỉnh đốn lại gia tộc, đẩy những người trong Lý gia ra đi hòa nhập, không chu cấp tài lực cho những con cháu trưởng thành nữa. Nhưng Lý Khải Tuyên lại là trường hợp ngoại lệ, vừa chào đời đã được Lý lão gia cưng chiều hết mực, sống trong vinh hoa phú quý. Đến tận tuổi trưởng thành cũng không đi, được ông che chở trong tay, sống tại nhà chính của Lý gia như tiểu chủ nhân.

  Lý Khải Tuyên giống mẹ, gương mặt xinh đẹp vô cùng. Quanh năm được cưng chiều cho nên làn da của cậu trắng nõn mềm mại, nhỏ nhắn hơn các bạn cùng lứa.

  Lý lão gia thương cậu, cậu muốn gì thì sẽ có đó. Tính cách ngoan ngoãn đáng yêu, người làm trong nhà chính cũng thương cậu vô cùng. Lý Khải Tuyên không thích vận động, cậu chỉ thích trồng hoa ngắm cảnh, thỉnh thoảng làm bánh ngọt và học nấu ăn. 

  Ở nhà cậu hay mặc áo dài cổ, chơi đùa cũng với vườn hoa mình trồng, hoàn toàn không có hứng thú chen lấn ra thế giới bên ngoài.

   Dương Đình Quyết cảm thấy ngắm đủ rồi, hắn chủ động bước lên thủy tạ. Nhìn cái mông sau lớp áo dài nhô lên thật cao, ước lượng một bàn tay cũng không thể bao hết, hắn mỉm cười khó nhận ra, nhẹ nhàng lên tiếng kêu người dậy:

  "Em là Lý tiểu thiếu gia đúng không?"

_________________
Momo ủng hộ tác giả:
0348785421

*Câu chuyện ngắn H văn dành cho tác giả và độc giả đam mê hào môn thế gia niên thượng thụ múp thịt ngọt nước ngoan đây rùiiii muahahahah...

Bộ này không drama gì lắm, chủ yếu là để anh Nhị thiếu húp em vợ xinh đẹp nghe lời của mềnh thoai. Dù sao anh cũng dà rồi, tầm 38 chuổi chứ nhiuu ><

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me