TruyenFull.Me

Thoi Gian Cua Chung Ta

Luật sư La hôm sau vẫn không đến văn phòng, Diệp Bảo Kim tuy có nghĩ đến nhưng không có gọi nữa.

La Thanh là đến nhà bà Trác, cùng bà nói qua một lượt về kế hoạch, cả hai bàn chuyện kĩ lưỡng, đến buổi trưa thì La Thanh trở về.

Cũng đến giờ ăn trưa, nghĩ đến Tôn Thiên Trang hiện tại hẳn là đã chuẩn bị gác máy nghỉ trưa, liền gọi điện đến

" đã ăn chưa"

" còn chưa ăn, đói sắp chết rồi"

" bao giờ nghỉ trưa?"

" hiện tại đang nghỉ, chuẩn bị ăn cơm"

" có thời gian cùng tôi đi ăn hay không"

" ây dô, Babi có phải lại có chuyện muốn than vãn hay không"

" có đi hay không?"

" cậu đón"

La Thanh tắt máy xong thì lái xe đến trường quay. Cả hai ăn trưa ở một nhà hàng Ý gần đó, để tiện giờ đưa Tôn Thiên Trang trở về tiếp tục quay phim, không làm trễ nãi công việc của nàng.

Ở khu này hầu như là người nước ngoài, còn là nhà hàng cao cấp cho nên an ninh đặc biệt tốt, cũng không sợ Tôn Thiên Trang bị người khác nhận ra, có thể thoải mái ăn uống.

La Thanh gọi vài món Tôn Thiên Trang yêu thích, thêm một ít nước trái cây, La Thanh còn lái xe, Tôn Thiên Trang phải làm việc, từ bỏ việc uống rượu.

" cậu có chuyện gì"

" tôi đã quyết định, có lẽ phải dùng đến phương án để bà Trác làm người thay thế, bà Trác cũng đồng ý rồi, chỉ có điều, cộng sự của tôi không chấp nhận phương án này " La Thanh không dài dòng, trực tiếp vào thẳng trọng tâm vấn đề

Bàn tay đang gấp khăn ăn của Tôn Thiên Trang bỗng khựng lại, hai mắt nàng mở to ngước nhìn La Thanh, nhìn thấy gương mặt La Thanh bình tĩnh như nói chuyện ăn cơm, nàng hiểu rõ La Thanh đưa ra quyết định này cũng không dễ dàng gì, nhưng mà, chuyện này như thế nào Tôn Thiên Trang cũng cảm thấy không ổn, trước giờ chuyện gì Tôn Thiên Trang cũng luôn ủng hộ La Thanh, vì nàng biết La Thanh rất lợi hại, duy nhất lần này, Tôn Thiên Trang lên tiếng phản bác.

" tôi thấy cộng sự của cậu làm rất đúng, phương án như vậy không được, thất đức quá, cậu không sợ gặp quả báo hay sao đây?"

" vậy cậu còn cách khác tốt hơn sao?" La Thanh thái độ bình thản đến kì lạ

" cũng không có, nhưng mà..nhưng mà, chuyện này quá mức không ổn, như vậy bà Trác gì đó không phải ngồi tù oan sao? Sau đó lỡ ông Mã lại thuê cậu cãi cho bà ấy, thì cậu tiếp theo còn có thể tìm được người thay thế nào nữa sao? La Thanh, sự việc này trước sau cậu đều tổn thất, việc gì còn phải kéo theo một người vô tội?"

" chuyện đó cũng không phức tạp như vậy, nếu bà Trác không có tội, bà ấy thật sự không giết con gái, thì cảnh sát sẽ không tìm được chứng cứ, không đủ vật chứng định tội, bà ấy cũng sẽ được thả ra thôi"

" La Thanh! tôi không hiểu nhiều về luật pháp như cậu, có thể đúng như cậu nói, có lẽ bà ấy sẽ không bị toà án định tội, nhưng búa rìu dư luận, cậu nghĩ đến không? Bà Trác đó dù gì cũng là phu nhân của một tập đoàn lớn, tiếng tăm không nhỏ, cậu có nghĩ kĩ hay chưa?"

tuy hoạt động trong giới showbiz chưa lâu, nhưng Tôn Thiên Trang hiểu rõ, búa rìu dư luận, thật sự kinh khủng đến mức nào.

La Thanh nghe lời này, chợt nghĩ đến những lời Diệp Bảo Kim từng nói, trong lòng thật sự có lung lay, nhưng bản thân La Thanh đối với chuyện thắng thua xưa nay vốn đã có chấp nhất nhất định, chưa nói đến thứ khiến nàng hạ quyết tâm hơn, chính là Diệp Bảo Kim, La Thanh suy nghĩ, chỉ cần nàng thắng vụ kiện này nàng sẽ biết được câu trả lời của luật sư Diệp.

Tôn Thiên Trang cảm thấy La Thanh biểu hiện cực kì không ổn, vì nàng ấy quá mức bình tĩnh, lại không biểu lộ cái gì ra ngoài, tựa như vô cảm, nhưng càng như vậy, Tôn Thiên Trang càng lo lắng.

Trước đây La Thanh mặc dù có chút bốc đồng, ngạo mạn, quá nhất chỉ là luôn tự cho mình là đúng, bất chấp cảm nhận của người khác, tuy nhiên không gây ra vấn đề gì quá khích, cho nên Tôn Thiên Trang vẫn luôn dung túng La Thanh " ức hiếp" người khác.

Nàng ở cạnh La Thanh từ nhỏ đến lớn, nàng tự tin chắc chắn, trên đời không có ai hiểu rõ La Thanh như nàng, nàng còn nhớ, La Thanh sau chấn động năm đó, tâm lý có xảy ra vấn đề, đối với chuyện thắng thua luôn ám ảnh cực độ, cũng may là IQ La Thanh rất cao, cho nên trước giờ La Thanh muốn thứ gì thì đều làm được, Tôn Thiên Trang nhớ đến, ngoại trừ những lúc La Thanh mất kiểm soát thì những khía cạnh khác La Thanh luôn rất xuất sắc, vả lại Tôn Thiên Trang đã nhiều năm đều chưa thấy La Thanh phát bệnh trở lại, cho nên mấy năm qua.

Tôn Thiên Trang cảm thấy La Thanh vốn dĩ là thông minh  tài giỏi, cao ngạo một chút cũng không vấn đề gì, lâu dần Tôn Thiên Trang không còn cảm thấy việc chấp nhất thắng thua của La Thanh có vấn đề nữa, nhưng lần này, Tôn Thiên Trang trực giác bất an cực kì, nàng cảm thấy, La Thanh không chỉ đơn giản là ám ảnh chiến thắng trong cạnh tranh nữa, nàng sợ hãi lỡ như La Thanh thua kiện, tâm lý bị đã kích, phát bệnh trở lại, vì trước đây La Thanh đã từng mắc chứng rối loạn nhân cách chống đối xã hội rất nặng.

Tôn Thiên Trang lo lắng nhìn đến biểu hiện kì lạ của La Thanh. La Thanh ngoài mặt luôn bình tĩnh tựa như mọi chuyện vô sự.

La Thanh hiểu rõ chuyện này đối với bà Trác rất không công bằng, trong lòng cũng rất áy náy, nhưng nàng thật sự không còn cách nào tốt hơn, nàng không thể để bản thân thua được.

" Trang, tôi không thể thua"

La Thanh thở dài, ánh mắt bất đắc dĩ nhìn Tôn Thiên Trang, có lẽ vụ kiện này làm ảnh hưởng đến tình trạng tâm lí của La Thanh không nhỏ, có thể thấy La Thanh mấy ngày nay đều rất căng thẳng, La Thanh nếu bình thường đều sẽ gọi cả họ tên cúng cơm của Tôn Thiên Trang ra, còn mỗi khi nàng gọi một chữ Trang thân thiết như vậy, thì thật sự La Thanh đang rất không ổn.

Tôn Thiên Trang kì thực lo lắng, nàng khó khăn lắm mới kéo La Thanh ra khỏi ám ảnh tâm lý năm đó, nàng kì thực không muốn, những tháng ngày tăm tối đó sẽ trở lại với La Thanh.

Tôn Thiên Trang đau lòng, La Thanh đối với nàng giống như người thân, cả hai đã ở cạnh nhau đoạn thời gian tối tăm nhất cuộc đời, so với người thân nhiều khi còn quan trọng hơn thế.

Nàng nắm chặt bàn tay của La Thanh, sau đó đứng dậy, đi vòng qua chỗ La Thanh, ôm lấy nàng ấy

" Thanh, tôi không phải là không muốn ủng hộ cậu, chỉ là, tôi sợ cậu hối hận, hiểu không?"

" mấy ngày nay, tôi đã suy nghĩ rất nhiều, tôi vừa không muốn thua, lại vừa cảm thấy áy náy, Trang, tôi thật sự không cố ý, tôi không muốn làm như vậy, nhưng...tôi...tôi không thể, Trang, cậu hiểu không, tôi thật sự không cố ý "

" Thanh, hay là chúng ta đi gặp bác sĩ Trương có được không, ngày mai tôi cùng cậu đi gặp cô ấy"

" cậu có ý gì?"

La Thanh nhíu mày, nghe Tôn Thiên Trang nhắc đến bác sĩ Trương liền không vui, lập tức đẩy nàng ấy ra, thanh âm có chút bực dọc.

Bác sĩ Trương trước đây là bác sĩ trị liệu tâm lý của La Thanh, nhưng mấy năm qua tâm lý La Thanh hoàn toàn ổn, đã lâu không có đi gặp bác sĩ Trương nữa.

" La Thanh! Cậu từng học tâm lý học! Không lẽ cậu còn không hiểu rõ tình trạng của bản thân hay sao?"

" Tôn Thiên Trang, cậu nghi ngờ những quyết định tôi đưa ra là do tâm lý tôi có vấn đề?"

" Thanh, tôi không phải có ý đó"

" không phải? vậy là ý gì, cậu cũng vừa nói tôi từng học tâm lý học, yên tâm, tôi tự hiểu rõ bản thân mình!"

" Thanh, bác sĩ thì vẫn bị bệnh, cậu nghĩ bác sĩ có thể tự chữa cho mình sao? Huống hồ, cậu cũng không phải bác sĩ"

" Tôn Thiên Trang, tôi trước tiên nói với cậu, thứ nhất,  tôi không phải dạng tâm lý lệch lạc, thứ hai, mọi suy nghĩ và hành động của tôi đều dựa trên một điều, đó chính là giúp thân chủ mình thắng kiện, cuối cùng tôi  hoàn toàn tỉnh táo và bình thường, những quyết định tôi đưa ra đều được suy xét kỹ lưỡng, tôi hy vọng, cậu đừng nhắc đến những chuyện như vừa rồi nữa"

" Thanh, cậu nghe tôi, trước tiên cậu để bác sĩ Trương kiểm tra qua một chút, cậu hiện tại, đang rất kích động, ngày xử án cũng sắp đến rồi, cậu không thể thế này ra toà được"

" cậu yên tâm, tôi rất ổn, không vấn đề gì, tôi nhắc lại lần cuối với cậu, chuyện lúc trước làm tâm lý tôi bị ảnh hưởng thật, nhưng cậu cũng không cần xem thường tôi, tôi sẽ không chỉ vì một chút căng thẳng, mà biến mình thành kẻ điên"

" Thanh!..."

" tôi ăn xong rồi, cậu tiếp tục ăn đi, chỗ này cũng gần đoàn phim của cậu, cậu tự mình trở về nha, tôi có việc gấp phải đi trước"

Tôn Thiên Trang khuyên giải không được, chỉ đành bất lực nhìn La Thanh rời đi, đồ ăn còn chưa kịp dọn lên hết.

La Thanh quả thực không đến mức phát bệnh trở lại như Tôn Thiên Trang lo lắng, nàng không phải là không suy nghĩ đến cảm nhận của bà Trác, nàng không hề vô cảm, trong lòng La Thanh bởi quyết định này mà cực kì không thoải mái. Nhưng những chuyện này so với Diệp Bảo Kim thì đối với La Thanh, Diệp Bảo Kim vẫn quan trọng hơn.

Buổi tối La Thanh cũng không có quay trở về nhà, đây là lần đầu tiên. Trước đây các nàng dù có cãi nhau lớn đến mấy, đến buổi tối Tôn Thiên Trang làm một bàn cơm đều có thể hoà giải, La Thanh cũng chưa từng như vậy bỏ nhà đi, còn tắt máy, Tôn Thiên Trang gọi mấy chục cuộc vẫn thuê bao.

Tôn Thiên Trang bị La Thanh làm cho tức chết, La Thanh tên đáng chết này, động một tí liền giận dỗi, còn dám bỏ nhà đi!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me