Thong Lai Bang Nguyen Ngoc Quy Hang So Cam Xuc
Sau hội thi Học Sinh Thanh Lịch, lớp 11 Lý như thể bật một công tắc kết nối vô hình. Từ những buổi đối đầu, cà khịa hay thậm chí là... ghét nhau ra mặt, bỗng nhiên hai hội nhóm đối lập — hội quyền lực và hội của Quý — lại có một sự chuyển biến kỳ lạ: không còn là địch, mà là... đồng môn cùng chiến tuyến. Mà tuyến ở đây là tuyến học hành, thi cử.Không rõ vì cảm động trước những màn phối hợp ăn ý giữa Bâng và Quý trong cuộc thi, hay đơn giản là vì... có người nào đó bắt đầu rung động, nhưng mọi người bỗng thân thiết hẳn. Thế là, giữa những ngày nắng Sài Gòn gắt gỏng như muốn thiêu đốt, một bầu không khí dễ thương, bất ổn và tràn đầy pheromone lạ len lỏi khắp 11 Lý.Mỗi cặp một góc, ôn thi.Khoa và Đạt thì khỏi nói, dính nhau như sam từ năm lớp 10, đi đâu cũng như có sợi dây thần giao cách cảm kéo lại. Đạt thì vẫn cái kiểu vừa học vừa chọc, còn Khoa thì nghiêm túc lật sách, ghi chú cẩn thận từng phần một. Phúc và Nam thì sau bữa tiệc liên hoan mừng giải nhất, chính thức công khai hẹn hò. Quý nhớ như in buổi hôm đó, Nam cười hề hề giơ lon nước ngọt: "Tụi tao quen rồi nha, chính thức á. Lớp 11 Lý giờ có ba cặp luôn, kỷ lục!"Còn Ân và Quân? Không ai dám chắc. Nhưng cái cách hai người hay lén lút trao đổi ánh mắt, hay thậm chí là hay về cùng một hướng khi tan học, khiến cả lớp bắt đầu lẩm bẩm: "Ờ, chắc có gì đó..."Quý không phủ nhận: cậu cũng thấy có gì đó.Chiều thứ Tư. Thư viện thành phố.Quý bước vào với túi tote vải nặng trịch sách tham khảo Vật Lý và Hóa Học. Hôm nay cậu hẹn với Lai Bâng ôn bài, chọn một chỗ yên tĩnh để tránh khỏi ánh mắt soi mói ở lớp. Quý vốn không ngại ai, nhưng không hiểu sao... đi với Bâng lại thấy hơi ngượng. Kiểu như... có gì đó xao động trong lồng ngực, như sóng nhẹ vỗ bờ.Cậu hít sâu, đẩy cánh cửa kính mát lạnh và bước vào.Ngay bàn góc cạnh cửa sổ, Quý khựng lại."Ơ... Khoa? Đạt?"Đạt quay ra, mắt sáng rỡ: "Ủa trời ơi, trùng hợp nha. Bọn tớ mới ngồi xuống mười phút trước á!""Ừa... cậu ngồi đi," Khoa kéo ghế bên cạnh, gật nhẹ.Quý ngồi xuống, còn đang lật sách thì một tiếng cười vang lên từ phía sau:"Ủa... gì kỳ vậy?"Phúc.Theo sau là Nam, đang vừa nhai kẹo cao su vừa ôm tập: "Tụi mày cũng ở đây hả? Ủa? Tao tưởng tụi mày hẹn riêng?"Quý nhìn quanh, chưa kịp phản ứng gì thì một giọng trầm cất lên phía cửa:"Ê, tụi bay đi trước nha? Mày không chờ tao mà!" – Minh Ân.Và phía sau là Quán Quân, với áo sơ mi trắng xắn tay, gọn gàng mà lạnh lùng như mọi khi.Một giây im lặng.Sau đó là một tràng cười vang lên. Cả hội nhìn nhau — bảy người, bảy góc thư viện — cuối cùng lại gom về một chỗ.Lai Bâng đến sau cùng. Cậu bước vào với dáng cao lớn nổi bật, tóc gọn gàng mùi gỗ tuyết tùng nhè nhẹ, nhìn quanh rồi phì cười:"Ủa... ủa? Tụi mày tưởng đang chơi trò chơi nhân phẩm à?""Ủa, sao cậu tới trễ?" – Quý lườm nhẹ."Tắc đường. Mà ai ngờ lại gặp đủ hội thế này." Bâng nghiêng người, kéo ghế bên cạnh Quý. "Vậy là đổi từ học nhóm cặp... sang học nhóm đại hội rồi hả?"Phúc bật cười: "Tụi mình thành lập hội mới luôn đi. Hội Học Sinh Bị Số Phận Gài Bẫy!"Cuối cùng thì, tám đứa con trai gom lại một dãy bàn dài, chia nhau ôn tập từ Toán đến Văn, từ Lý đến Hóa. Mặc dù mục đích là ôn thi, nhưng không hiểu sao không khí cứ... loạn.Nam chép đề xong thì quay qua Phúc: "Tao thấy kỳ lắm nha. Tụi mình là couple công khai mới, mà tụi nó lại học đối diện. Như kiểu đang bị phỏng vấn tình cảm."Phúc lườm Nam: "Học đi mày."Ở bên kia, Đạt thì đang hí hoáy vẽ biểu đồ dao động điều hòa trên giấy của Khoa, rồi cười tủm tỉm: "Thầy chắc sẽ khen biểu đồ của Khoa là đường cong ngọt ngào nhất!"Khoa đỏ mặt, quăng cho Đạt cái gõ đầu nhẹ: "Tớ học nghiêm túc đấy nhé!"Ân thì đang thảo luận bài với Quân. Mỗi câu nói của Ân, Quân đều đáp lại bằng ánh mắt nửa tò mò nửa thích thú. Quý không nghe được nội dung, nhưng thỉnh thoảng thấy Ân cười ngượng, cậu lại lắc đầu: "Chết rồi...""Gì chết?" – Bâng hỏi khẽ bên cạnh."Không có gì..." – Quý trả lời, rồi lại quay sang chép bài, giả vờ bận rộn.Cậu cảm nhận được ánh mắt của Bâng thi thoảng nhìn mình. Như thể cậu là trung tâm trong một bản đồ bí mật. Mỗi ánh nhìn ấy, tim Quý lại lỡ một nhịp."Quý," – giọng Bâng trầm ấm, kéo Quý ra khỏi dòng suy nghĩ."Gì vậy?""Trang 75, đề số 4. Câu đó cậu làm kiểu gì?" – Bâng nghiêng người, tay đặt gần cuốn tập của Quý.Quý nuốt nước bọt. Khoảng cách này... gần quá.Cậu cúi xuống, giả vờ chỉ vào đề: "Cậu phải biến đổi về công thức động năng. Ở đây...""Ừ," – Bâng đáp nhẹ, nhưng ánh mắt không rời khỏi Quý.Quý nghiêng người ra xa một chút. Nhưng tim cậu vẫn đập nhanh hơn bình thường. Cậu không rõ, liệu Bâng đang thật sự học hay... đang tìm cách gây rối cảm xúc.Cuối buổi chiều, trời chuyển sắc vàng nhẹ. Ánh nắng lọc qua ô cửa kính rọi lên gáy Phúc và Nam đang dí đầu vào quyển đề thi mẫu.Ân và Quân đã chuyển sang trò chơi đố mẹo hoá học. Khoa và Đạt thì đang so độ dày của tập ghi chép — ai nhiều hơn thì người kia phải mua trà sữa. Quý không ngạc nhiên khi Khoa thắng.Còn Quý, cậu quay sang nhìn Bâng. Cậu vẫn đang làm bài, nghiêm túc hơn thường lệ."Cậu học nghiêm túc dữ ha," – Quý cất tiếng nhẹ.Bâng không ngẩng đầu: "Tôi có lý do để cố gắng.""Lý do gì?"Lúc ấy, Bâng ngước lên. Đôi mắt phù quang phản chiếu ánh chiều tà rực rỡ."Cậu."Một chữ. Một ánh nhìn. Một nhịp tim hụt hẫng.Quý vội quay đi, giả vờ lật trang sách: "Đừng nói mấy câu lãng xẹt như vậy...""Đâu có lãng xẹt. Tôi nói thật." – Giọng Bâng nhẹ như gió, nhưng chắc chắn.Quý không nói gì. Nhưng đôi tai đỏ bừng đã phản bội cậu.Chiều muộn, cả hội lục tục rời khỏi thư viện. Trước khi chia tay, Nam còn quay lại nói với Phúc: "Tối gọi nha, tao làm nốt đề rồi gửi mày sửa!"Phúc gật đầu: "Biết rồi. Làm đi rồi tính."Quý nhìn nhóm bạn, rồi nhìn Bâng đang bước song song bên cạnh.Tám người. Tám mùi hương khác biệt. Tám tính cách chẳng ai giống ai. Nhưng kỳ lạ làm sao, lại trở thành một phần tuổi trẻ không thể thiếu.Và giữa những trang đề, những dòng chữ ghi chú và ánh nhìn trao lén, có lẽ... thứ đang được ôn luyện nhiều nhất, không phải chỉ là kiến thức.Mà là cảm xúc.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me